Chương 28
Tìm được một quán bán mì tươi, bốn người đi vào, gọi bốn cốc bia rồi mới xem thực đơn chọn món ăn.
Lăng Gia thấy quán ăn này cũng xem như sạch sẽ nên không có ý kiến gì, nhưng vẫn lấy khăn tay ra lau một lượt từ bát đến đũa.
Lộ Lộ trêu chọc: “Người nhiều tiền ăn lẩu, người ít tiền ăn mì. Hôm nay bắt cô phải chịu thiệt thòi rồi.”
Lăng Gia hừ một cái, vì sự có mặt của Tần Hạo Mai Hinh nên cũng không tiện phản bác, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Mai Hinh thấy tình hình có vẻ không ổn, vội nói sang chuyện khác, cô thở dài: “Không nghĩ được rằng bà cụ đã chín mươi mốt tuổi rồi nhưng vẫn phải lam lũ mưu sinh, đây là cái xã hội gì vậy!”
“Đây là xã hội cua đồng”. Lộ Lộ nghĩ đến bà lão mà thở dài: “Từ thời nhà Hán, triều đình đã có chính sách trợ cấp cho người già, nhưng thời nay… thật không muốn tưởng tượng đến lúc chúng ta già, cũng sẽ giống như bà cụ cũng nên.”
[“xã hội hài hòa” hay “xã hội chủ nghĩa hài hòa” là một chính sách xây dựng đất nước của đảng cộng sản Trung Quốc. Vì một lý do nào đó mà nhà nước Trung Quốc chặn hai chữ “hài hòa” trên tất cả các mạng xã hội ở Trung Quốc. Vì “cua đồng” và “hài hòa” đồng âm, nên cư dân mạng TQ dùng cua đồng thay cho hài hòa, vừa để thay thế, vừa mang ý nghĩa chế nhạo chính quyền.]
“Đúng vậy. Sau này chúng ta đều sẽ sẽ già, chính sách kế hoạch hóa ga đình lại nghiêm, Trung Quốc cũng là nước có dân số già.” Tần Hạo vuốt tóc, than thở: “Cha ông ta dạy rằng kính già yêu trẻ, nhưng bây giờ thái độ của mọi người lại rất thờ ơ lạnh lùng đối với mọi người xung quanh. Những người nghèo khổ thì dù có già đến mấy đi chăng nữa cũng phải đi nhặt rác hoặc làm những việc gì đó để kiếm sống qua ngày. Chúng ta không phải con ông cháu cha cũng không phải con nhà giàu, nên về già trong tay cũng không còn bao nhiêu tiền, hoàn cảnh của bà cụ hôm nay cũng chính là hoàn cảnh của chúng ta sau này. Những chuyện như vậy đáng ra phải được đưa lên thông tin đại chúng để cảnh tỉnh mọi người, hãy nhìn xem những vị đầy tớ của nhân dân đã phục vụ được gì cho nhân dân.”
“Nhân dân? Còn phải xem lại khái niệm về hai chữ ‘nhân dân’ đã, nhân dân có thể là những người giàu nứt đố đổ vách cũng có thể là đám dân đen lầm lũi như chúng ta. Khái niệm về nhân dân thật ra rất mơ hồ, rốt cuộc cơ quan nhà nước phục vụ loại nhân dân nào đây?” Mai Hinh cầm bia lên uống một hớp, nói tiếp: “Đừng nói về vấn đề này nữa, không lại thêm khó chịu, nghĩ thoáng ra thì bà cụ mặc dù nghèo khổ nhưng rốt cuộc bà vẫn còn sống yên ổn. Nếu có đưa được chuyện này lên báo để mọi người cùng biết mà giúp đỡ, nhưng rồi lãnh đạo thành phố cũng sẽ lên tiếng chối bay chối biến việc người già neo đơn không được hưởng trợ cấp xã hội. Thì không phải việc này sẽ càng rắc rối và phiền phức hơn sao? Cái xã hội này càng lúc càng khiến cho người ta mất niềm tin, giúp đỡ người khác cũng sẽ liên lụy đến bản thân mình. Cứ nhìn sự kiện Bành Vũ ở Nam Kinh thì biết.”
[ “Sự kiện Bành Vũ” là một câu chuyện vào năm 2006 tại Nam Kinh-Trung Quốc: Một bà lão bị ngã và được một chàng trai tên Bành Vũ giúp đỡ, tuy nhiên sau khi tỉnh lại thì bà lại nói anh ta xô ngã bà và đâm đơn kiện anh ta. Cuối cùng bà cụ thắng kiện với số tiền tương đương bảy ngàn đô từ chính người ân nhân đã giúp đỡ mình.]
Lộ Lộ cầm lấy muôi quấy đáy nồi, trêu ghẹo: “Đồng chí. Cậu phải học tập cách thích ứng với hoàn cảnh thôi chứ hoàn cảnh nó không có khả năng thích ứng cậu đâu.”
Rồi Lộ Lộ hỏi Lăng Gia: “Cô ăn được đồ cay không?”
Lăng Gia gật đầu: “Cũng được.”
Lộ Lộ gắp cho Lăng Gia một chút mì và vài viên cá, nói: “Mì ở đây ngon lắm đấy, thử đi.”
Lăng Gia gắp mì lên, thổi vài cái cho bớt nóng rồi cẩn thận bỏ vào miệng. Không ngờ sợi mì lại từ trong miệng rớt ra, trông như là một đứa trẻ đang cố gắng học cách ăn mì.
Hiếm khi Lăng Gia lại gặp phải chuyện mất mặt đến thế, liếc sang thấy Lộ Lộ đang nhe răng cười cợt, Lăng Gia bất mãn trừng Lộ Lộ một cái. Chán nản buông đũa xuống, cầm giấy ăn lau khóe miệng, đã rất lâu rồi cô chưa ăn những thứ trơn tuột thế này, bây giờ đang ở trước mặt Lộ Lộ mà gặp phải chuyện mất mặt như thế, Lăng Gia không cam lòng chút nào.
“Phải ăn như vậy mới đúng” Lộ Lộ gắp một ít mì từ trong nồi lên cho vào muỗng, bằng một cách tự nhiên nhất đưa đến bên môi của Lăng Gia. Giống như một người mẹ có con nhỏ, hiền lành nói: “Như vậy mì sẽ không rớt ra, thử đi.”
Lăng Gia thoáng chốc ngẩn nười, đưa mắt nhìn Lộ Lộ rồi theo động tác của Lộ Lộ mà mở miệng ăn hết. Lại học theo Lộ Lộ đem mì bỏ vào muỗng nhỏ đưa lên miệng ăn, quả là làm theo cách này mì không rớt ra được.
Hành động của hai người từ đầu đến cuối đều đập vào trong mắt của Mai Hinh, khiến cho cô vô cùng ngạc nhiên, thầm nghĩ rằng hai người này đúng thật là có vấn đề.
Chỉ có Tần Hạo là vẫn thao thao bất tuyệt về đề tài lúc nãy, luôn miệng than thở cuộc đời bất công, nét mặt tràn ngập chua xót đau buồn: “Ôi! Đạo đức của con người ngày nay đã suy đồi quá mức rồi, mà cũng chỉ vì bần cùng sinh đạo tặc thôi. Bây giờ tôi không ước ao kiếm được nhiều tiền đâu, tôi chỉ hy vọng có thể sống an ổn đến già thôi, cầu xin trời đất phù hộ đi trên vỉa hè không bị xe mất lái húc bay là cảm ơn trời đất lắm rồi.”
“Tần Hạo, cậu sai rồi.” Lộ Lộ cười hì hì nhìn Lăng Gia một cái, từ từ nói: “Thật ra đại bộ phận dân chúng vẫn rất hiền lành. Những người đạt được danh hiệu anh hùng đa số đều là dân thường đó thôi. Thật ra ở bất kỳ đất nước nào cũng thế, người dân mới là thước đo của lương tâm, quyền càng cao chức càng trọng thì chỉ suốt ngày lo bày mưu tính kế bẩn thỉu. Quyền càng cao thì đạo đức lại càng thấp, từ xưa đến nay đều là như thế. Ngày xưa có Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh đi đánh quân Hung Nô, có Thích Kế Quang đánh đuổi giặc Oa, cuối thời nhà Thanh dù có suy yếu cùng đường vẫn còn một Lâm Tắc Từ. Còn hiện tại thì sao? Quân đội thì hùng hùng, tướng tá thì dũng dũng nhưng thượng bất chính hạ tắc loạn. Suốt ngày chỉ lo sợ phản động chống phá chính quyền, lo sợ mất đi cái ghế độc tài của mình. Mà nhân dân bình thường rất hiền lành, chúng ta dù trong lòng có bất mãn chế độ đi chăng nữa cũng không thể làm những thứ như nổi dậy dành chính quyền mà.”
[ Giặc Oa là cướp biển Nhật; Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, Thích Kế Quang và Lâm Tắc Từ đều là những vị anh hùng có công đánh đuổi ngoại xâm bảo vệ đất nước, điểm chung của họ đều là có xuất thân từ dân thường.]
Nói ít nghe nhiều là thói quen và cũng là cách sống của Lăng Gia, cho dù ở nhà tán ngẫu với cha mẹ cô cũng chỉ ngồi bên lẳng lặng lắng nghe không nói gì nhiều. Hiện tại nghe Lộ Lộ nói mà gân trên trán Lăng Gia không khỏi giật giật. Cái gì mà “binh hùng hùng tước dũng dũng”, cái kẻ đáng ghét này bất kể lúc nào cũng không quên lôi gấu ra nói. Còn nữa, trong bốn người đang ngồi chỉ có Lăng Gia là người có địa vị cao nhất, Lộ Lộ là đang bóng gió mắng cô đây mà.
[Hùng là gấu]
Thôi bỏ đi, dù sao một người cũng không chọi lại ba người. Lăng Gia tay nắm thành đấm, ngậm đắng nuốt cay mà tự khuyên mình rằng những người làm trong lĩnh vực nghệ thuật đều có đầu óc không bình thường. Cứ xem như mắt mờ tai điếc không nghe không nhìn thấy gì hết, thế là xong!
Sau đó, ba vị đại gia lại nói chuyện trên trời dưới đất, thượng vàng hạ cám, đông tây nam bắc đều được lôi ra nói hết, nói chán lại chuyển đến chuyện quốc gia đại sự, chính trị an dân… rất náo nhiệt.
Lăng Gia ngồi nghe đám người Lộ Lộ nói đủ thứ chuyện, mà từ đầu tới cuối cô vẫn không hé miệng một câu. Xã hội này như thế nào, trong lòng cô hiểu rất rõ nhưng bất kể nó có như thế nào đi chăng nữa, Lăng Gia cũng sẽ không mở miệng than vãn một câu. Vì bất kể cái xã hội này rơi vào hoàn cảnh gì đi chăng nữa thì vẫn luôn tồn tại hai mặt tốt xấu, sáng tối đối lập nhau. Đó là một quy luật khách quan trong cuộc sống, điều bản thân mình có thể làm là nhìn đời bằng một mắt bình tĩnh mà thôi.
Bây giờ thì Lăng Gia hiểu rằng tại sao lúc nãy mắt Lộ Lộ lại đỏ, tâm trạng đang bình thường bỗng nhiên trở thành thảm thương. Nhất định là vì nhìn thấy bà cụ kia mà liên tưởng đến tương lai sau này của bản thân. Đối với một tương lai mù mịt trước mắt thì ai chẳng sợ hãi. Lăng Gia hiểu được điều này, bởi vì có lúc Lăng Gia cũng sẽ có cảm giác như vậy, cho nên vẫn không lên tiếng phản bác đám người Lộ Lộ. Chỉ im lặng lắng nghe và ăn mì.
Ba người Lộ Lộ đã giúp đỡ bà cụ, việc đó đủ thấy rằng họ là người tốt. Lăng Gia đánh giá cao hành động đó, cô cũng tự nhận rằng bản thân không làm được những việc nhiệt tình như vậy. Nếu lúc nãy một mình cô đi trên đường, thì rất có thể ngay cả nhìn cô cũng không nhìn chứ đừng nói đến dừng lại giúp đỡ. Không thể bàn cãi việc ba người kia tốt bụng hơn cô rất nhiều, Lăng Gia vì thế mà lại càng có cảm tình hơn với Lộ Lộ.
Nhưng rồi Lăng Gia nghe ba người nói chuyện với nhau bằng một thái độ bất mãn xã hội và chế độ, những lời bọn họ nói ra đều bi quan và đầy u ám. Điều này là không nên chút nào, Lăng Gia bất giác mà nhăn mày lại, tại sao thanh niên bây giờ lại bi quan và mất niềm tin đến thế?
Lăng Gia ho khan một cái, cái ho khan này rất hiệu quả, đều làm cho cả ba người kia lập tức im lặng. Cuối cùng thì ba người cũng chú ý đến sự có mặt của Lăng Gia rồi. Lăng Gia quét mắt một lượt nhìn cả ba, hỏi: “Ba người biết những vở bi kịch của kinh kịch của Trung Quốc và bi kịch của nhạc kịch của phương Tây khác nhau ở điểm nào không?”
Ba người Lộ Lộ ngơ ngác nhìn nhau, không hẹn mà cùng đồng thanh hỏi Lăng Gia ở điểm nào? Lăng Gia đang mở hội thi văn học à? Đó là chuyên môn của cô chứ có phải chuyên môn của chúng tôi đâu, chúng tôi học mỹ thuật cơ mà.
Cuối cùng, Lộ Lộ hắng giọng, đưa tay lên làm độc tác vuốt râu, nói: “Lão phu không thường xem kịch, xin ngài chỉ giáo.”
Lăng Gia nhịn xuống xúc động muốn chồm lên cấu véo Lộ Lộ, lấy lại bình tĩnh từ từ nói: “Ở phương Tây, từ thời Hy Lạp cổ đại thì hài kịch và bi kịch có một ranh giới rất rõ ràng. Bắt buộc phải tuân theo quy tắc “Đã bi thì phải bi đến cùng”, có nghĩa là bi kịch phải nghiêm ngặt tuân theo tính chất bi thảm từ đầu đến cuối, không được vừa hạnh phúc vừa bi thương. Ví dụ điển hình nhất là vở Hamlet của Shakespears, toàn bộ nhân vật chính trong vở này đều chết hết, là một bi kịch cực hạn. Nhưng Trung Quốc lại hoàn toàn khác biệt, trong những bi kịch của kinh kịch Trung Quốc, bất kể là nhân vật chính gặp bao nhiêu sóng gió bất hạnh nhưng kết quả cuối cùng luôn là hết mưa trời sẽ nắng. Trên căn bản là lấy đại đoàn viên làm kết cục cuối cùng, điển hình nhất là “Oan Đậu Nga”. Đậu Nga chết oan, những lời thề của Đậu Nga trước khi chết ứng nghiệm từng cái từng cái một. Ba năm sau cha của Đậu Nga là khâm sai đại thần báo được thù cho cô, nỗi oan ức của Đậu Nga cuối cùng cũng được rửa sạch. Cho nên từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói thì bi kịch của Trung Quốc luôn đi theo quan niệm “Ở hiền gặp lành, ác giả ác báo”. Bi mà không bi là đặc điểm của kinh kịch Trung Quốc. “Tần Hương Liên” cũng thế mà “Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài” cũng vậy, mặc dù bọn họ trải qua vô vàn gian nan đau khổ nhưng kết quả sau cùng là vẫn đòi được công lý, cũng xem như được một cái kết trọn vẹn. Cũng cùng là bi kịch nhưng Trung Quốc và phương Tây lại khác nhau như thế, nguyên nhân chính là do giá trị văn hóa và truyền thống tạo thành. So với bi kịch phương Tây, tôi thích Trung Quốc hơn. Bi kịch trong kinh kịch của Trung Quóc cũng giống như xã hội hiện tại của chúng ta, không chỗ nào là không có góc tối, không chỗ nào là không có khổ cực bất công nhưng chúng ta phải tin tưởng rằng ở hiền gặp lành, ở ác sẽ gặp quả báo. Ba người tuổi còn quá trẻ, phải luôn hy vọng và tin tưởng vào tương lai phía trước mới đúng.”
Lăng Gia bây giờ giống hệt giáo viên đang giảng bài, nói liền một mạch, cảm thấy rất hài lòng.
Lúc này mắt của Tần Hạo và Mai Hinh đều đã trợn ngược cả lên, cả hai đồng thời cảm thấy Lăng Gia thật tài giỏi. Mượn nhạc kịch và kinh kịch để giảng giải cho bọn họ tin vào sự lạc quan ở tương lai phía trước. Hèn gì còn trẻ như vậy đã làm đến chức tổng biên tập, gừng này chưa già mà đã cay đến thế rồi.
Lộ Lộ nghe thấy thế, có một ít không tiêu hóa được. Nhưng đại ý mà Lăng Gia nói đến, Lộ Lộ vẫn hiểu. Nhìn Lăng Gia một lúc rồi nói: “Có câu ‘Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính’ [Không có chức vị, không hiểu được việc cai trị], tôi sẽ sửa thành ‘Bất xử kỳ địa, bất tri kỳ cảnh’ [Không đứng ở nơi kia, không hiểu được tình cảnh nơi đó]. Đạo lý thì ai cũng hiểu, lời hay ý đẹp ai cũng có thể nói nhưng đợi đến lúc họ chín mươi mốt tuổi vẫn phải nhặt rác kiếm sống qua ngày thì ai còn có thể bình thản mà nói ra câu ở hiền gặp lành hay tin tưởng vào tương lai tươi đẹp? Ai mà chẳng biết kêu ca oán than là không có tác dụng gì, nhưng đến ngón tay cũng có ngón ngắn ngón dài thì năng lực con người cũng vậy thôi, trên đời có người mạnh kẻ yếu . Cứ bởi vì người ta yếu thì được quyền dẫm người ta dưới chân như dẫm một con kiến à? Cá lớn nuốt cá bé là quy luật sinh tồn của tự nhiên, nhưng đem quy luật này áp đặt lên con người thì có phải tàn khốc quá hay không? Con người ta luôn quên rằng nếu không có kẻ yếu thì làm sao họ thể hiện được sự mạnh mẽ của bản thân mình. Mọi người luôn quên rằng phía sau một vị tướng là biết bao nhiêu binh lính, một vị tướng dù có tài giỏi đến mấy đi chăng nữa cũng chỉ là tượng trưng, đến lúc xông pha trận mạc thì luôn là quân xông lên trước. Nhưng thắng trận rồi thì người được khen ngợi vẫn chỉ là tướng lĩnh mà thôi, lính quèn thì vẫn là lính quèn, có ai để ý đến cảm nghĩ của họ không? Binh lính không có học thức nên đôi câu oán giận họ cũng không được nói hả? Nhịn mãi sinh bệnh thì làm sao bây giờ? Đổ bệnh ra đó lại không có tiền chữa, lợi hay hại đây? Hiện tại người ta thường nói cuộc sống bình đẳng, thật ra chỉ là những lời lừa gạt, không thể tin. Người có xuất thân trong gia đình giàu có và người sinh ra trong một gia đình bình dân có cách biệt rất lớn. Kẻ đứng ở bên trên nhìn xuống tất nhiên sẽ không hiểu hết được khó khăn khốn khổ của người dân bình thường, không biết được rằng có rất nhiều rất nhiều người làm việc quần quật bán sống bán chết nhưng cũng không dành dụm nổi tiền để mua một căn phòng. Cũng giống như thế, người đứng ở phía dưới nhìn lên cũng không hiểu rõ sự xa hoa sang trọng, không hiểu tại sao những người quyền cao chức trọng kia không bớt đi một bữa sơn hào hải vị để giúp đỡ những người bần cùng khốn khó. Ai cũng mong ở hiền gặp lành, ác giả ác báo nhưng cuộc sống thực tế thì người tốt luôn đoản mệnh mà kẻ ác lại sống nhởn nhơ. Cuộc đời không như vở kịch đâu.”
Mấy người trẻ tuổi ngồi bàn bên cạnh nghe Lộ Lộ nói thế, cũng đồng thời phụ họa: “Đúng. Đúng. Cuộc đời không như vở kịch, chính là như vậy đấy!”
Lộ Lộ có chút hả hê nhìn Lăng Gia, cô thích châm chọc Lăng Gia, thích nhìn Lăng Gia đuối lý. Nói xong một tràng miệng cũng trở nên khô khốc, bưng bia lên uống một ngụm lớn. Lăng Gia nghe Lộ Lộ phản bác mà muốn bùng nổ, cô rất đau đầu không hiểu sao Lộ Lộ luôn muốn tranh luận với mình, lúc nãy vừa mới hòa hợp được một lúc thôi mà giờ lại muốn chống đối cô.
“Đừng uống nữa!” Lăng Gia nói xong, dành lấy cốc bia từ trong tay Lộ Lộ đặt mạnh một cái “cạch” xuống bàn.
Không biết do Lăng Gia dùng sức quá mạnh hay do chất lượng của cái cốc quá kém mà cốc bia bỗng nứt ra làm cho bia chảy hết ra ngoài.
Lộ Lộ nhìn chằm chằm vào chiếc cốc bị nứt kia, làm như không nén nổi đau thương, vỗ nhẹ vào tay Lăng Gia rồi thở dài nói: “Bi kịch! Đây mới là bi kịch thật sự!”
Lăng Gia bị Lộ Lộ chọc cười, cũng không còn muốn tranh cãi với Lộ Lộ nữa.
Mai Hinh thấy hai người lại gây sự với nhau, kinh ngạc trong lòng ban nãy cũng biến mất. Cô vẫn không thể nào lý giải nổi quan hệ giữa Lăng Gia và Lộ Lộ là gì, hai người này có lúc mập mờ giống như người yêu của nhau lại có lúc người tám lạng kẻ nửa cân mà đối đầu. Rốt cuộc là thế nào?
Tần Hạo cho dù là một kẻ ruột để ngoài da, cũng cảm giác được rằng hai người này bên ngoài thì nhìn như chó với mèo không ai nhường ai, nhưng lại làm cho người ngoài cảm thấy sâu trong lòng hai người luôn có một cái gì đó hòa hợp. Trong đầu Tần Hạo bỗng hiện lên câu nói: Yêu nhau lắm cắn nhau đau.
Tần Hạo mang theo nghi vấn nhìn về phái Mai Hinh, giống như đang hỏi Mai Hinh có đúng là hai người này có vấn đề gì hay không? Mai Hinh hướng anh ta lắc đầu, ý nói rằng em cũng không biết.
Tần Hạo và Mai Hinh đã yêu nhau nhiều năm, giữa hai người có đầy đủ sự ăn ý. Cả hai người cố gắng quan sát biểu tình của Lăng Gia và Lộ Lộ, muốn nhìn ra được một chút manh mối nào đó.
Nhưng kết quả lại làm hai người thất vọng. Lộ Lộ và Lăng Gia lúc này đang giương nanh múa vuốt với nhau, một người bày ra bộ dạng tôi ngán cô sao, người kia lại trưng ra khuôn mặt tôi có sợ ai cũng không sợ cô. Đây chính là cảnh tượng giương cung bạt kiếm mà người ta hay nhắc tới. Nhìn đến cảnh này, Tần Hạo và Mai Hinh lại đem nghi vấn vứt ra sau đầu, rồi tự nhủ, chắc là tưởng tượng thôi, chỉ do mình nghĩ nhiều quá. Lộ Lộ và Lăng Gia thành một cặp, chuyện này hoàn toàn không có khả năng!
Sau khi ăn tối xong, Tần Hạo và Mai Hinh đề nghị bốn người cùng nhau đi dạo chơi quanh chợ đêm. Lăng Gia vốn định khéo léo từ chối, nhưng vì Mai Hinh nhiệt tình mời mọc nên đành phải đi cùng.
Đã nhiều năm rồi Lăng Gia chưa vào chợ đêm, lần này đi dạo một vòng không tránh khỏi lòng hiếu kỳ. Tần Hạo và Mai Hinh sớm đã dắt nhau chạy tít đằng trước vui chơi, Lăng Gia chỉ có thể bất đắc dĩ mà bám lấy Lộ Lộ hỏi này hỏi kia. Cũng hiếm có dịp Lộ Lộ lại kiên nhẫn trả lời từng câu từng câu mà Lăng Gia hỏi, đây là khoảnh khắc hiếm hoi mà hai người có thể hòa hợp cùng nhau.
Lộ Lộ mua một xâu mứt quả, đưa cho Lăng Gia, hào phóng mà nói: “Cho này.”
Lăng Gia biết ở bầu thì tròn ở ống thì dài, mình đang đứng trong chợ đêm, nếu quá mức để ý đến vấn đề vệ sinh thực phẩm hay cái gì đó đại loại thế thì sẽ trở nên quái thai trong mắt người khác. Cô nhận lấy, cúi đầu cắn một cái, hương vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng, lòng cũng nhẹ nhàng lâng lâng. Lăng Gia cầm xâu mứt quả đưa đến kề bên môi Lộ Lộ, nói: “Ăn một chút đi.”
Lộ Lộ lắc đầu: “Mua cho cô thôi, tôi không ăn được chua.”
“Không chua đâu, không tin thì nếm xem.”
Lộ Lộ chần chừ một lát rồi dè dặt nhai. Cũng được, không quá chua.
Lăng Gia cười: “Không nghĩ đến cô còn sợ chua.”
“Đúng thế. Ăn đồ chua sẽ bị ê răng, đặc biệt là dứa, cho nên tôi không dám ăn.”
“À, ra thế. Sau này tôi sẽ tích cực mua dứa cho cô ăn.”
“Quá âm hiểm.”
“Quá khen.” Lăng Gia nghĩ một lát rồi hỏi: “Tại sao cô cứ luôn bi quan mãi thế?”
Lộ Lộ khó hiểu, hỏi: “Bi quan gì đâu?”
Lăng Gia nhắc nhở: “Lúc nãy ăn cơm, cô nói rằng không thể lạc quan. Tôi biết cô là người lương thiện và ngay thẳng, cho nên gặp chuyện bất bình sẽ chỉ trích gay gắt đúng không? Nhưng nghĩ thoáng ra một chút, tuy rằng có rất nhiều tệ nạn nhưng nhìn chung thì xã hội vẫn phát triển rất tốt, mọi người vẫn có thể sống yên ổn. Điều này cho thấy cái xã hội này vẫn chưa làm cho dân chúng không còn đường để sống. Cô còn trẻ mà, hãy lạc quan lên.”
“À. Thật ra những lời tôi nói ra không phải thể hiện sự bi quan mà chỉ là thể hiện cái nhìn khách quan mà thôi.” Lộ Lộ cười nhẹ với Lăng Gia một cái, nói tiếp: “Ngoài những lúc gặp chuyện bất bình khiến cho tôi chán nản thì tôi vẫn luôn lạc quan mà. Cuộc sống cũng xem như no đủ, không lo chuyện chối đói, tiền kiếm được đủ sống nuôi bản thân mình. Thỉnh thoảng dư dả còn mua được vài món đồ hàng hiệu để mặc. Tôi không có lý do gì để bi quan đâu. Đương nhiên là tôi không thể so với cô được. Nhưng trong số một tỉ ba dân số Trung Quốc thì có bao nhiêu người lương một năm được vài chục triệu nhân dân tệ đâu, kiếm được vài trăm triệu một năm thì có thể tính được trên đầu ngón tay luôn. Người đi xe riêng bao giờ cũng ít hơn rất nhiều so với người dùng phương tiện công cộng. Đại bộ phận dân chúng lương tháng chỉ mấy ngàn nhân dân tệ, họ phải thắt lưng buộc bụng mà sống. Cô nhìn những người bày sạp bán ở chợ đêm này đi, già có trẻ có, thỉnh thoảng họ còn bị dân bảo kê ức hiếp trấn lột tài sản, có khi họ còn nghèo khổ hơn tôi nữa ấy chứ. Nhưng không phải bọn họ vẫn luôn vui vẻ mà sống đó sao? Lại nhìn những người đang dọa hơi ở chợ đêm này mà xem, đại bộ phận họ cũng đều là những người dân thường, tôi cũng là một trong số họ. Trên mặt họ cũng đang tươi cười không phải sao? Lăng Gia, tôi vẫn luôn lạc quan mà, cười cũng thế mà khóc cũng thế thôi, vậy thì tội gì mà phải khóc chứ? Huống gì ai biết ngày mai thức dậy rồi chuyện gì sẽ xảy ra, nếu còn có thể thở mà sống thì phải sống một cách vui vẻ thôi.”
Lăng Gia nghe Lộ Lộ nói, mà đáy lòng nhẹ nhàng xúc động. Lăng Gia đột nhiên cảm thấy rằng người con gái trước mắt mình đây rất đặc biệt, cũng biết rằng người con gái này cùng với những cô gái ngoài kia hoàn toàn khác nhau. Lộ Lộ thù giàu, nhưng không bị tiền tài thao túng; cô ấy phẫn nộ, nhưng cũng biết thỏa mãn; cô ấy sống đạm bạc, nhưng lại rất nhiệt tình; cô ấy kiêu ngạo nhưng đồng thời cô ấy cũng giản dị. Hẳn là không có nhiều bạn bè, cuộc sống hàng ngày giao tiếp trong một không gian bé nhỏ nhưng lại cô ấy lại để ý đến cả thế giới, dùng tâm tư của mình đi cảm nhận mọi việc và cũng không dậm chân tại chỗ như ếch ngồi đáy giếng. Tính cách mâu thuẫn như thế nhưng đặt vào trong người con gái này lại rất phù hợp. Lăng Gia chợt có xung động muốn lại gần hơn và tìm hiểu mọi thứ về người con gái này.
Có điều đó chỉ là xung động nhất thời mà thôi, đó chỉ là ý muốn thoáng qua rồi lại biến mất. Nhưng chỉ một chớp nhoáng thôi cũng đủ để lại trong lòng một dấu vết, nhẹ nhàng ẩn sâu trong đáy lòng.
Quán nhỏ ven đường truyền ra nhạc điệu của “Phố Thiên Sứ”, Lộ Lộ nghe thấy cũng nhỏ giọng hát theo. Lăng Gia dám chắc nói: “Cô Thủy Mộc Niên Hoa à?”
“Không hẳn, nhưng những bài họ hát đều rất nhẹ nhàng.” Lộ Lộ quay đầu cười với Lăng Gia một cái rồi chậm rãi nói: “Năm đó tôi mới vào năm nhất của đại học, lúc đó Thủy Mộc Niên Hoa chưa nổi tiếng như bây giờ. Có một lần tôi và Tang Du đi qua một góc đường, thấy một hội trường nhỏ nên tiện thể ghé vào xem một chút. Lúc đó mấy người trong nhóm Thủy Mộc Niên hoa đang đứng trước mấy cái bàn xiêu vẹo mời mọi người mua đĩa nhạc của bọn họ, nhưng người mua lại rất ít. Tang Du nghe thấy họ hát cũng êm tai, kéo tôi vào mua một đĩa nhạc. Lúc đó chúng tôi nghĩ bọn họ cũng sẽ mất hút như những nhóm nhạc vô danh ngoài kia, ai ngờ sau này bọn họ lại nổi đến thế.”
“Đời người như một vở kịch nhỉ?” Lăng Gia thuận miệng nói một câu. Nhìn thấy khuôn mặt Lộ Lộ trở nên thật dịu dàng khi nhắc tới Tang Du mà trái tim Lăng Gia như bị châm nhẹ một cái, tuy không đau nhưng cũng đủ khó chịu.
Im lặng mấy giây, Lăng Gia lại tìm chuyện nói với Lộ Lộ: “Cô muốn nổi tiếng không?”
“Khi còn đi học cũng muốn nổi tiếng, sau khi đi làm thì không muốn nữa.”
“Vì sao?”
“Nổi tiếng sẽ mệt mỏi lắm. Cô đã từng nghe một bài hát?”
“Bài gì?”
“Bài này nè” Lộ Lộ nhíu nhíu mi, khẽ nhỏ giọng hát: “Ai giỏi hơn ai? Có thể kém cỏi đến thế nào? Sớm muộn gì cũng phải đi gặp thượng đế để điểm danh.”
“Đã nghe, là ‘Lách cách lách cách’”
“Đúng vậy, là lách cách lách cách” Lộ Lộ cười ha ha.
Trong lòng Lăng Gia bỗng vui như hoa nở, cũng theo Lộ Lộ mà cười to, đã rất lâu rồi cô chưa từng cười thoải mái thế này. Cuộc sống luôn bị công việc và áp lực vây quanh, hôm nay bỗng nhiên tâm trạng lại được thoải mái như thế này, vui vẻ vô cùng.
Lăng Gia cùng Lộ Lộ đi trên vỉa hè, hai người giống như trẻ nhỏ, vừa cười vừa hát, không ngừng khoái chí.
Lộ Lộ dừng lại ở giây phút mà Lăng Gia cười đùa, ánh mắt bị rung động. Cô cầm lấy tay Lăng Gia, nhẹ nhàng mà chân thành nói: “Cười như vậy mới tốt”
Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Lộ Lộ, ý cười của Lăng Gia dừng lại ở khóe môi, thật lâu sau đó cũng không biến mất.
Gió đêm mang theo ấm áp thổi qua. Thứ bị rung động đâu phải chỉ là mỗi mái tóc?