Chương 29
Buổi tối sau khi về nhà, Lộ Lộ đắp mặt nạ dưỡng da, mở đèn bàn lên. Ngồi trước bàn đọc sách nhớ đến những lời đêm nay Lăng Gia đã nói, thường ngày Lộ Lộ sẽ ngồi vẽ vời gì đó nhưng hôm nay lại dùng bút tỉ mỉ viết ra những nét chữ thanh tú, cẩn thận ghi lại lời Lăng Gia nói vào cuốn nhật ký.
Thói quen cẩn thận tỉ mỉ được tạo nên ngay từ khi Lộ Lộ còn nhỏ, thói quen này làm cho cô chú tâm quan sát hơn vào mọi việc xung quanh. Đương nhiên những thứ khiến cho Lộ Lộ chú tâm đều là những thứ trong phạm vi yêu thích và hứng thú của cô.
Lộ Lộ cũng không còn trong lứa tuổi mới lớn đầy cái tôi của bản thân nữa, cho nên hễ là những thứ hữu ích đối với mình thì bất kể là ai nói, bất kể lời nói ra dễ nghe hay khó nghe thì Lộ Lộ đều sẽ ghi nhớ và nghiền ngẫm. Đương nhiên những lời công kích ác ý thì cô sẽ không để tâm, chỉ khinh thường cho qua.
Đôi khi Lộ Lộ cũng sẽ nói ra những điều làm người khác không dễ chịu, nhưng cô chưa bao giờ nói ra khỏi miệng những lời thô tục để mắng người khác. Làm việc mấy năm nay, cô tiếp xúc với muôn vàn kiểu người, cho dù có những người nói với cô toàn lời ác ý, Lộ Lộ cũng chỉ im lặng hoặc lảng tránh. Việc này cũng giống như khi đi trên đường thấy người khác khạc nhổ, cũng sẽ khiến cho chúng ta học theo mà khạc nhổ nếu ta không có lập trường vững vàng. Một người nếu không có bản chất được rèn luyện hàng ngày, thì cho dù là dát vàng lên người cũng chỉ giống như xác chết biết đi mà thôi. Lộ Lộ hiểu cái gì nhịn được thì nên nhịn, cũng hiểu rằng hòa khí sinh tài. Chỉ có Lăng Gia là ngoài ý muốn của Lộ Lộ, Lộ Lộ vẫn luôn muốn hòa hợp với Lăng Gia, nhưng lại không hiểu sao môi lần lời ra khỏi miệng là biến thành tranh cãi đối đầu. Lộ Lộ cũng nghi ngờ có phải kiếp trước Lăng Gia là kẻ thù của mình hay không, giống như kiếp trước chưa trả hết thù nên kiếp này lại bắt đầu đối nghịch.
Trên thế giới này có rất nhiều rất nhiều người, nhưng thật sự khiến bản thân phải để ý lại chẳng có mấy người. Lộ Lộ nghĩ rằng, chỉ cần thật sự quan tâm bản thân là đủ rồi, còn lại cũng chẳng cần bận tâm, để sống được thôi đã là điều không dễ, nếu lại cứ tính toán chi li hay để ý đến người khác nghĩ gì về mình thì thật mệt biết bao. Ở điểm này, Lộ Lộ và Lăng Gia xem như đồng quan điểm. Lăng Gia từ trước đến giờ cũng không quá so đo tính toán với bất kỳ ai, Lăng Gia cũng là người kiêu ngạo, cô luôn cảm thấy rằng người sống trên đời nếu không có chút kiêu ngạo nào thì chẳng khác nào buông bỏ giá trị bản thân.
Lộ Lộ và Lăng Gia ở gần nhau luôn có thói quen gây gổ. Điều này cho thấy ngay từ lúc bắt đầu, Lăng Gia đã xem Lộ Lộ ngang hàng với mình, giữa hai người không có bất cứ khoảng cách nào về địa vị.
Cùng chung sống với Lăng Gia một khoảng thời gian như vậy, Lộ Lộ nhận ra Lăng Gia này thường ngày cãi vã với cô, nhưng những quan tâm mà Lăng Gia dành cho cô vẫn thật sự là chân thành.
Những lời mà Lăng Gia khuyên Lộ Lộ hãy sống lạc quan, mặc dù cũng là thuận miệng mà nói thôi nhưng Lộ Lộ cũng đủ khiến cho Lộ Lộ ấm lòng. Lộ Lộ luôn luôn phản bác lại Lăng Gia, nhưng cô cũng rất rõ ràng bản chất của mình có một chút cực đoan cho nên cần phải có một người như Lăng Gia để kìm hãm cô. Như thế Lộ Lộ mới có thể ngày càng hoàn thiện bản thân mình.
Nhưng người như Lăng Gia, chỉ là khách lướt qua đời mình chứ không thể là người ở lại. Sau khi chia tay với Tang Du, Lộ Lộ quá cô đơn, mà người sống lâu ở chốn thương trường như Lăng Gia thì lòng lại quá lạnh nhạt. Biết chắc rằng chỉ ít lâu nữa thôi hai người sẽ mỗi người một ngả, gặp gỡ thoáng qua như hai đường thẳng cắt nhau rồi sau đó cũng sẽ biến thành con đường song song. Cho nên điều Lộ Lộ có thể làm, chỉ là đem những lời Lăng Gia nói ghi chép lại cẩn thận, sau này thỉnh thoảng lật lại xem để còn nhớ về Lăng Gia. Nhớ về cuộc gặp gỡ như bèo với nước của hai người. Nhớ rằng đã từng gặp được một con gái xinh đẹp vì cô mà chân thành khuyên nhủ, mà những lời nói của người con gái kia, đối với Lộ Lộ mà nói là rất hữu ích.
Lăng Gia về đến nhà, yên tĩnh tắm rửa, nhớ lại những giây phút ở cạnh Lộ Lộ mà nét cười nồng đậm trong mắt. Cô có thể cảm nhận được một cách sâu sắc tình yêu của Lộ Lộ đối với quê hương đất nước. Con người không thật sự bị vây quanh trong những tấm bê tông cốt thép của các toà nhà cao tầng, mà thứ đang bao vây và gò bó họ chính là tiền tài và lợi ích. Có được mấy người sẵn sàng vươn tay giúp đỡ người khác, cho dù chỉ là việc đỡ cho họ cái sọt hay đưa cho họ một cái vỏ chai?
Lòng có tốt thì tâm mới thiện; địa vị có cao thì mới giúp đỡ được nhiều người.
Không biết sau này trong cuộc sống, mình còn được gặp một người nào nữa giống cô ấy hay không. Lăng Gia thở dài, đứng dậy phủ áo tắm lên người, mở cửa đi ra ban công ngắm nhìn khung cảnh về đêm của thành phố.
Cầm ly rượu vang đến kề bên môi, đang muốn nhấm nháp một chút thứ chất lỏng chát thơm ngọt lành kia bỗng lại nhớ đến câu Lộ Lộ nói với mình: “Cười như vậy mới tốt”.
Bàn tay của Lăng Gia khựng lại, rồi trầm tĩnh thật lâu.
…
Thời tiết ngày càng nóng, ánh mặt trời chiếu xuống như muốn thiêu muốn đốt. Người đi trên đường, cho dù có dùng ô che nắng thì mồ hôi vẫn rơi như mưa.
Mùa hè thường là thời kỳ cao điểm của việc tiêu thụ điện, bởi vì nhiệt độ của mùa hè rất cao, vì thế mà lượng điện tiêu thụ của cả thành phố vào lúc này cũng rất lớn. Các cơ quan chức năng của địa phương đưa ra những con số hạn chế về lượng điện sử dụng cho các công ty và xí nhiệp. Vì vậy vào giờ nghỉ trưa, Thụy Phong cũng phải tạm cắt điều hòa để tiết kiệm điện năng.
Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục. Ba người Lộ Lộ mỗi ngày đều phải đội ánh nắng mặt trời tới Thụy Phong làm việc, sau đó vận động tay chân vẽ vời leo lên leo xuống, kéo qua kéo lại cái thang gấp. Công việc như vậy không thể bàn cãi về độ vất cả, nhưng còn may là Thụy Phong mở điều hòa rất mát, làm việc ở Thụy Phong cũng không xem là quá mệt. Chỉ là vào những giờ nghỉ trưa không có điều hòa, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu thẳng vào phòng, bọn họ bởi vì cần đến ánh sáng tự nhiêu để chỉnh màu nên không thể hạ rèm xuống che, những lúc ấy thì khá là khổ nhọc.
[ “Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục”: Trong một năm, những ngày lạnh lẽo nhất là “tam cửu” trong mùa đông. Các nhà quyền thuật rất coi trọng “đông luyện tam cửu”, lợi dụng giá lạnh để rèn luyện ý chí, tăng sức chịu đựng của cơ thể. Nói chung là đông thì cực lạnh còn hè thì nóng như lửa đốt.]
Đến mỗi giờ nghỉ trưa, ba người lại chảy mồ hôi như tắm, quần áo nhớp nhúa dính bết trên da, khó chịu không nói hết được. Nhưng nhìn những người lao công đang phơi mình dưới ánh mặt trời chói chang, ba người lại cảm thấy bản thân vẫn còn may mắn hơn rất nhiều. Lấy tay lau vội mồ hôi trên trán rồi lại động viên nhau: Cuộc sống không hề dễ dàng, có việc để làm kiếm được ra tiền đã là hạnh phúc rồi.
Việc vẽ tranh tường đang vào công đoạn cuối thì giáo sư Đinh đến thăm Tưởng Kiến Quốc. Sau khi ngồi ôn lại một đống chuyện cũ thì hai người kéo nhau đến kiểm tra công việc vẽ tranh tường.
Trong giới mỹ thuật thì giáo sư Đinh là một người đức cao vọng trọng, Lăng Gia rất kính trọng ông ấy. Cô biết ông có tính cách của người nghệ sỹ, không thích nói chuyện vòng vo. Cho nên lúc nói chuyện cùng giáo sư Đinh, Lăng Gia sẽ không quanh co lòng vòng như cách mà cô thường dùng trên thương trường.
Vì Lộ Lộ là học trò cưng của giáo sư Đinh cho nên Lăng Gia phải bất đắc dĩ trái lương tâm mà khen Lộ Lộ hết lời. Thầy nào nghe người khác khen ngợi học trò của mình mà chẳng mát lòng mát dạ.Lòng giáo sư thì mát nhưng lòng Lăng Gia lại nóng, Lộ Lộ đúng là không tệ nhưng cô ta đối xử với mình rất tệ. Phải cắn lưỡi khen ngợi cô ta, thật khó chịu.
Giáo sư Đinh chứng kiến trình độ hội họa của ba học trò mình dạy dỗ lại tiến bộ trông thấy, vui vẻ cười toe toét. Ba người Lộ Lộ cũng cười nói thăm hỏi thầy giáo, thỉnh thoảng chen thêm vài câu nịnh bợ nghe ngọt cả lòng làm cho giáo sư như mở cờ trong bụng. Lăng Gia trông thấy trình độ nịnh hót của Lộ Lộ mà thầm bĩu môi, vốn tưởng rằng kẻ kia ngay thẳng thật thà, hóa ra cũng sẽ có lúc phải nịnh bợ lấy lòng người khác mà thôi.
Lăng Gia còn vô cùng ai oán, thầm mắng Lộ Lộ rằng sao cô không biết lấy lòng tôi một chút. Dùng cái miệng của cô ba hoa chích chòe một lúc cho tôi vui vẻ thì tôi chẳng những không bạc đãi mà còn cho cô thêm tiền thưởng ấy chứ. Đúng là trọng nam khinh nữ, kính già khinh trẻ, đồ thần kinh!
Nói là nói thế thôi chứ thật ra trong lòng Lăng Gia cũng có vui vẻ, vui bởi vì được tận mắt chứng kiến một mặt khác trong con người Lộ Lộ. Thì ra con người này cũng không quá ngoan cố cứng đầu, vẫn còn biết lấy lòng người khác.Lăng Gia còn mừng cho Lộ Lộ vì sống trong cái xã hội này, nếu chỉ một mực thanh cao thì sẽ sớm bị đào thải mà thôi.
Lăng Gia thích những người vừa nguyên tắc vừa uyển chuyển, đó là cách sống của một người thành thục. Thế nhưng tại sao người hiểu rõ cách đối nhân xử thế như Lộ Lộ lại luôn luôn cố ý đối đầu cùng với mình? Nghĩ đến đây, đầu Lăng Gia lại bốc khói.
Sau khi xem xét xong xuôi, Tưởng Kiến Quốc dẫn đầu. Đưa mọi người vào một nhà hàng, đặt phòng riêng để ăn trưa.
Trên bàn ăn, giáo sư Đinh và Tưởng Kiến Quốc là những người lớn tuổi nhất, cũng là nhân vật chủ chốt. Để cho hai người này ngồi ở hai đầu, còn lại Lăng Gia Lộ Lộ và Mai Hinh Tần Hạo đều chia ra ngồi kế tiếp theo vòng tròn. Ở Trung Quốc, bất kỳ nơi nào cũng thấy, văn hóa về chỗ ngồi là một thứ quan trọng hàng đầu.
Trong lúc chờ đồ ăn được mang lên, mọi người rót rượu nói cười vui vẻ.
Trong đám người, nhỏ tuổi nhất là Lộ Lộ, cho nên chuyện rót rượu cho mọi người do cô phụ trách. Cũng may kể từ lúc ra đời làm việc, Lộ Lộ cũng dự qua không ít buổi chiêu đãi cho nên tương đối nhuần nhuyễn. Lăng Gia nhìn thấy động tác tự nhiên, có bài có bản của Lộ Lộ mà trong lòng không khỏi bất ngờ. Ôm một bụng nghi ngờ rằng có phải kẻ kia chuyên môn phục vụ ở các quán rượu hay không. Lăng Gia đột nhiên cảm thấy Lộ Lộ tựa như một cái bảo tàng, luôn luôn ẩn chứa và cất giấu những thứ làm cho cô cảm thấy mới mẻ và bất ngờ.
Nhưng hai mươi phút sau đó, Lăng Gia đang từ ngạc nhiên trở thành bức xúc, bởi vì cô dần dần nhận ra Lộ Lộ chỉ rót cho người khác khoảng sáu bảy phần cốc, chỉ riêng cô là bị rót đầy ắp, đầy muốn tràn ly. Mỗi lần bưng ly rượu lên đều phải hết sức cẩn thận và dè chừng, sợ rượu đổ hết ra ngoài. Rượu bọn họ uống là rượu Ngũ Lương, bình thường Lăng Gia không thích rượu trắng, chỉ uống cho có lệ trong các buổi xã giao hay chiêu đãi. Bây giờ Lộ Lộ rót mỗi lần đều là đầy ắp ly, đang ở trước mặt Tưởng Kiến Quốc và giáo sư Đinh, cô không thể đứng lên dành lấy bình rượu từ trong tay Lộ Lộ để rót cho mình. Cho nên chỉ có thể diễn kịch câm ở dưới bàn, dùng hết sức mà dậm lên chân của Lộ Lộ cho hả giận!
Lộ Lộ quét mắt qua nhìn Lăng Gia, suýt chút nữa thì cười ra tiếng. Đúng là lúc đầu Lộ Lộ cố ý rót đầy ly cho Lăng Gia, Lộ Lộ phát hiện ra rằng chỉ cần bắt nạt được Lăng Gia dù chỉ là một việc rất nhỏ thôi thì cũng sẽ làm cho cô cảm thấy cực kỳ hả hê và vui vẻ. Có thể thấy rằng ở một mặt khác trong con người Lộ Lộ, tính tình người con gái này
vẫn còn khá trẻ con.
Nhưng bây giờ nhìn thấy khuôn mặt hơi hồng hồng vì rượu và cũng vì tức của Lăng Gia, tự nhiên trong lòng Lộ Lộ xuất hiện cảm giác không nỡ. Lộ Lộ nghịch ngợm nháy mắt với Lăng Gia, cổ tay khẽ chuyển động, rượu từ bình chảy xuống ly rượu theo một đường cong đẹp mắt. Có điều là theo cái nháy mắt mà đường cong mất hẳn, rượu rót vào cũng vừa vặn chỉ khoảng nửa phần cốc.
Lăng Gia thấy vậy, cũng yên tâm mà thở dài một hơi, nhướng mắt nhìn về phía Lộ Lộ như đang nói rằng xem như cô cũng biết thương hương tiếc ngọc.
Ánh mắt kia của Lăng Gia, xinh đẹp mà quyến rũ trêu chọc cho Lộ Lộ bàng hoàng đến quên cả cầm bình rượu. Làm cho bình rượu suýt rơi xuống đất, trái tim của Lộ Lộ cũng theo đó mà nhảy dựng lên.
Tâm trạng của Lăng Gia bấy giờ rất tốt, giả vờ nghiêm túc nâng cốc lên chúc rượu với hai người trưởng lão kia, kẻ xướng người họa nghe thật vui tai.
Lộ Lộ mặt như kẻ trộm, lấm la lấm lét mà liếc nhìn mọi người. Vẫn còn may là ai cũng đang bận nói chuyện phiếm, không chú ý đến sự sơ sẩy của cô lúc nãy.
Đợi Lộ Lộ ngồi xuống rồi, Tưởng Kiến Quốc mới nói: “Lão Đinh này, chúng ta quen biết đã mấy chục năm, tôi thấy học trò của ông người nào cũng thật giỏi giang đấy. Tôi còn nhớ cậu chuyên viên thiết kế mà ông từng giới thiệu cho tôi, nghe nói bây giờ công việc làm ăn của cậu ta ở Thâm Quyến đang rất phát triển?”
“Đúng vậy, tên kia bây giờ cuộc sống đang rất ổn định, cũng đã lập gia đình và sinh con rồi.” Giáo sư Đinh cười nhìn Lộ Lộ, Tần Hạo và Mai Hinh một cái, nói với Tưởng Kiến Quốc rằng: “Là một người thầy. Đã từng này tuổi, nghoảnh đầu nhìn lại tôi thấy bản thân cũng có chút thành công. Tôi cưới được một người vợ rất đảm đang, lại dạy được một đám học sinh tài giỏi. Học trò không thể nói là ở khắp thế giới nhưng cũng có thể nói là ở khắp Trung Quốc. Đặt chân tới nơi nào, tôi cũng có thể gặp được học trò của mình, cùng chúng nói chuyện phiếm ôn lại những khoảng thời gian đã qua. Tôi bây giờ cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.”
Lăng Gia cố ý kiếm đề tài, hỏi: “Giáo sư, học sinh của ngài chắc hẳn ai cũng có cá tính khác biệt nhỉ? Giống như ba người đang ngồi đây chẳng hạn?”
“Đúng vậy đấy” Lão Đinh cười lớn, nói: “Trong ba đứa trẻ này, tôi chú ý đến Tần Hạo đầu tiên. Đứa trẻ này đầu óc linh hoạt, mồm miệng khéo léo lại có nhiều ý tưởng hay ho, vừa nhìn là biết ngọc thô có thể rèn giũa. Sau đó mới chú ý đến Lộ Lộ và Mai Hinh, Mai Hinh là đứa có kiến thức cơ bản vững vàng, đôi tay khéo léo khiến cho ai cũng phải chú ý. Còn Lộ Lộ, đây là một đứa rất khác biệt, nó khiến cho lão già tôi đây phải nhìn nói bằng một con mắt khác. Có một chuyện thú vị thế này.”
Lăng Gia mỉm cười liếc nhìn Lộ Lộ một cái rồi hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”
“Năm ấy chúng nó đang học năm nhất, hình như là học kỳ hai của năm nhất…” Giáo sư Đinh hồi tưởng một chút rồi nói tiếp: “Đúng vậy, chính là khoảng thời gian đó. Buổi chiều hôm đó có tiết vẽ người mẫu khỏa thân, sau khi người mẫu đến và ngồi nghiêm chỉnh thì học sinh bắt đầu im lặng vẽ bài của mình. Cả căn phòng đều im phăng phắc, chỉ có một vài tiết loạt xoạt rất nhỏ của đầu bút chì cọ vào giấy vẽ. Có một học sinh thấy buồn chán, lấy máy nghe nhạc đem theo bên người ra nghe, ai ngờ cái tai nghe kia lộ âm ra ngoài rất lớn, toàn bộ những người ngồi trong phòng vẽ đều nghe thấy. Câu được câu mất, nam người mẫu ngồi trên kia tất nhiên cũng nghe được, mà cái bài hát “Mê” chắc hản mọi người đều nghe rồi chứ? Giọng hát rầm rì lẩm bẩm nghe như rên rỉ. Ai mà không biết thì chắc chắn sẽ liên tưởng đến những thứ không trong sáng. Người mẫu kia không biết đến bài hát đó thế nên như kiểu phản ứng tự nhiên, phần phía dưới cơ thể thể bỗng đứng lên biểu tình nhiệt liệt. Con bé Lộ Lộ này liền vẽ chuyển động của vật ấy một cách hết sức sinh động, càng kinh hơn nữa là kế bên cạnh vẽ mọt con chó hoạt hình đang thè lưỡi mà mắt đang sáng rực nhìn chằm chằm vào chỗ đó như kiểu sắp vớ được một cục xương. Tôi lúc đấy đang đi vòng quanh giám sát và sửa chữa cho học trò, vừa bước đến bên cạnh nó, nhìn vào bức vẽ mà đầu hoa mắt choáng, suýt chút nữa ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.”
Mọi người nghe đấy, đều ôm bụng cười to. Tưởng Kiến Quốc nhìn thấy Lộ Lộ vẻ ngoài thoạt nhìn hiền lành ngoan ngoãn như thế, không ngờ cũng nghịch ngợm chẳng kém ai mà ôm bụng cười lăn lóc, thiếu tí nữa thì cười đập cả đầu vào bàn. Mai Hinh và Tần Hạo nhớ lại sự bất hảo năm đó của Lộ Lộ mà cười càng thêm ngặt nghẽo. Lăng Gia cũng không nhịn nổi nữa mà bật cười thành tiếng.
Lộ Lộ thì xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, không thể ngờ được giáo sư rượu vào lời ra lại đem chuyện nghịch ngợm năm xưa của cô kể ra cho người ngoài biết. Cô chỉ vẽ cho vui thôi được không? Rượu rõ là thứ hại người mà.
Chờ cười xong rồi, Lăng Gia lại hỏi: “Cũng từ lúc đó mà giáo sư chú ý đến Lộ Lộ phải không ạ?”
“Đúng vậy. Nót thật, sinh viên mà quá ngoan ngoãn thì rất nhàm chán, tôi chỉ thích những đứa có tính cách nghịch ngợm thôi”. Nói rồi ông rút ra một điếu thuốc đưa cho Tưởng Kiến Quốc, rồi lại rút bật lửa ra mồi. Hít sâu một hơi: “Từ đó về sau tôi bắt đầu chú ý đến nó, phát hiện ra đứa trẻ này rất tài năng cũng rất sáng tạo. Tính cách lại rất quật cường, đây là điều mà con gái thường khó có được. Trước khi tốt nghiệp tôi cũng đã nói, đứa như Lộ Lộ làm việc tại môi trường trong các công ty sẽ không trụ nổi, nó không nghe mà vẫn cứ làm thử. Kết quả là xin vào làm trong một công ty quảng cáo được nửa năm rồi cũng phải xin thôi việc, đúng không? Tôi nói đúng chứ? Đứa trẻ này nếu muốn phát triển bản thân thì không thể bị quá nhiều quy định cứng nhắc trói buộc. Cháu nhìn xem công việc hiện tại của ba đứa này cũng khá tốt phải không?.”
“Đó không phải là nhờ thầy giúp đỡ đó sao?” Lộ Lộ lại đúng lúc mà nịnh bợ, cùng lúc đó cũng rất nhiệt tình mà gắp đồ ăn cho giáo sư Đinh. Cố tình chặn miệng của ông lại, để cho ông đừng nói thêm điều gì làm cho cô phải ngượng ngùng nữa: “Đặt ly xuống đi, đừng nói chuyện nữa. Thầy đã uống không ít rồi, ăn nhiều vào một chút đi, nếu không dạ dày sẽ chịu không nổi. Thầy ơi, cô còn khỏe chứ ạ?”
Cuối cùng thì đề tài này cũng bị Lộ Lộ dập tắt, Lăng Gia vốn muốn thăm dò thêm nữa nhưng cũng bị Lộ Lộ làm cho cụt họng. Ngồi nghe Lộ Lộ uyển chuyển dời chủ đề sang nơi khác, ánh mắt nhìn về phía Lộ Lộ mang theo chút không vui.
…
Thời gian không nhanh không chậm mà trôi, chớp mắt đã tới tháng bảy. Toàn bộ tranh tường trong Thụy Phong đã được vẽ xong xuôi.
Tưởng Kiến Quốc nhìn căn phòng làm việc rực rỡ của mình mà hài lòng không thôi, liên tục khen ngợi ba người Lộ Lộ hết lời.
Bởi vì tay nghề rất xuất sắc nên một ít nhân viên của Thụy Phong cũng nhắm ngay bọn họ, ào ào đến xin danh thiếp, dự định thuê ba người về nhà mình vẽ tranh tường. Ba người nhận được nhiều đơn hàng như thế, đều cực kì vui mừng. Có việc làm để kiếm tiền là một việc rất đáng vui mừng đối với ba người.
Tần Hạo nói: “Không ngờ vẽ ở Thụy Phong cũng là một cách quảng cáo miễn phí cho chúng ta.”
Mai Hinh nói: “Đúng thế. Xem ra sau này chúng ta sẽ bận rộn lắm đây, có cần tuyển thêm một hai người hay không nhỉ?”
Lộ Lộ nói: “Như vậy không chắc chắn. Phải nhờ giáo sư giúp đỡ, để ông ấy giới thiệu thì mới nhận vào được những người có tay nghề giỏi.”
Tần Hạo nói với Lộ Lộ: “Chờ xong đợt này, mình và Mai Hinh sẽ tính toán đến chuyện mua nhà. Tuổi cũng đã lớn, đến lúc bàn tính những chuyện nghiêm túc rồi. Còn cậu thì sao? Có dự định gì?”
“Hiện tại giá phòng chưa tăng, các cậu tranh thủ mua sớm cũng tốt. Rồi tranh thủ tổ chức đám cưới, đăng kí kết hôn. Đỡ phải mang tiếng không danh không phận mà sống cùng nhau” Lộ Lộ cân nhắc một lát, lại nói: “Mình bây giờ vẫn chưa thể mua. Mình có nhiều thứ mua trả góp vẫn chưa trả xong, nếu bây giờ mua thì nợ mới dồn nợ cũ chắc chết mất. Trước vẫn thuê nhà ở, rồi để dành ít tiền, cỡ hai năm nữa mới tính chuyện mua một căn phòng nhỏ.”
Ba người vừa thu dọn vừa trò chuyện. Tần Hạo thỉnh thoảng nói vài câu chọc cười hai người kia, nhân viên Thụy Phong bị tiếng cười của ba người cuốn hút, họ đều cảm thán rằng thanh niên tuổi trẻ thật tràn đầy sức sống.
…
Lộ Lộ vào văn phòng Lăng Gia để nói lời chào tạm biệt, Lăng Gia cười nói: “Sau này không cần phải ăn cơm thừa cà cà rốt, được giải thoát rồi nhỉ?”
Lộ Lộ cười nói: “Đúng vậy, Sau này không có ai chọc cho cô tức giận nữa, vui vẻ chứ?”
Lăng Gia tiến tới, hôn khóe miệng của Lộ Lộ, nói :”Giữ gìn sức khỏe.”
Lộ Lộ kiễng chân, hôn trán Lăng Gia, nói:”Giữ gìn sức khỏe.”
Hai mắt nhìn nhau, không nói gì mà chỉ lặng yên.
Đồng hồ tích tắc, từng tiếng ưu tư. Thời gian thì cứ trôi qua nhưng nơi đây mọi thứ như dừng lại.
Cửa mở. Một người vẫy tay, người kia gật đầu. Ai cũng không nỡ.
Cửa đóng. Một người đứng trong, người kia đứng ngoài. Lòng ai cũng đều có sự mất mát không thể nói ra.