Chương 30
Lộ Lộ đi rồi, Lăng Gia luôn cảm thấy trống vắng. Giờ nghỉ trưa, Tiểu Chu theo thói quen thường ngày đem cơm và cà rốt đưa vào văn phòng cho Lăng Gia, Lăng Gia nhìn hộp cơm và cây cà rốt mà ngẩn người rất lâu. Cuối cùng cầm cây cà rốt lên, cắn vào một miếng.
Cảm thấy không hợp với mùi vị của cà rốt, học theo cách Lộ Lộ hay làm, đem xắt cà rốt thành từng miếng nhỏ rồi trộn lẫn vào đồ ăn. Lại ăn thử, hương vị vẫn cứ khó ăn như cũ. Lăng Gia không hiểu làm sao Lộ Lộ lại ăn được ngon lành như vậy, ăn được hết và ngày nào cũng ăn. Lộ Lộ là con gái một, từ nhỏ đã được nuông chiều hết mực, nhưng lại có thể nhẫn nhịn ăn liền ba tháng cà rốt và cơm thừa. Có vẻ như sức chịu đựng và nhẫn nại của người con gái này là rất lớn.
Lăng Gia vừa ăn cơm trộn với cà rốt, vừa nghĩ về Lộ Lộ. Không hiểu sao, khóe mắt lại tự nhiên có chút ướt.
Cơm nước xong xuôi, Lăng Gia dặn Tiểu Chu rằng từ nay về sau không cần mua cà rốt nữa. Tiểu Chu như trút được gánh nặng mà thở dài một hơi nhẹ nhõm. Thấy biểu cảm của Tiểu Chu, Lăng Gia lại nhớ đến Lộ Lộ. Mua cà rốt thôi cũng khó khăn đến vậy thì mỗi ngày đều ăn cà rốt sẽ cảm thấy thế nào đây?
Thôi. Thôi đi. Nên trở về như cũ đi thôi.
Nhưng mà đoạn đường đã đi qua, ngọt ngào đã từng nếm… tất cả những điều đó đều đã khắc sâu trong lòng. Muốn trở về như cũ, là có thể trở về được sao?
…
Lộ Lộ xong việc ở Thụy Phong đã được nửa tháng, trong nửa tháng này Lộ Lộ và Lăng Gia chưa từng có bất cứ liên lạc nào. Thói quen trước kia thường nhắn tin vào ban đêm cũng biến mất kể từ khi Lộ Lộ rời đi. Quãng thời gian ba tháng cạnh nhau giống như một giấc mơ không có thật. Nhưng cũng có những lúc nào đó, lòng đang phẳng lặng tựa như nước hồ bỗng nhiên gợn sóng, ở những lúc mà tâm hồn trống vắng không có phòng bị, từng đợt sóng ào ào đập vào lòng khiến cho ai cũng ngứa ngáy, khó chịu. Không thể khống chế, không thể chấm dứt.
Lộ Lộ cảm thấy Lăng Gia tựa như một đám mây, có thể nhìn thấy trước mắt nhưng đưa tay lên lại không thể với tới được. Đám mây kia thỉnh thoảng sẽ phiêu đãng trên đỉnh đầu cô, nhưng sau đó rồi cũng sẽ lững lờ trôi về nơi mà cô hay biết.
Lăng Gia cảm thấy Lộ Lộ tựa như một cơn gió, có thể cảm nhận được nhưng không bao giờ nắm bắt được. Có một lúc nào đấy, cơn gió kia sẽ vờn qua làm mái tóc cô rối tung, nhưng sau cùng lại thổi về nơi xa nào đó mà cô không hề biết.
Mây và gió vốn là hai thứ khác biệt, không thể nào có được nhau. Mà hai người cũng đồng dạng là người của hai thế giới, tình cờ lướt qua nhau rồi mãi mãi rời xa. Mây phải ở trên trời mà trôi mãi, còn gió thì phải phiêu bạt khắp mọi nơi mà thổi quanh. Trời đã định rằng, ngay từ lúc đầu chúng chẳng có liên hệ gì với nhau.
Nhưng Lăng Gia và Lộ Lộ lại quên rằng tất cả mọi thứ trên thế giới này đều có sự liên kết vô hình với nhau thành một thể hợp nhất.
Thế thì cớ gì giữa hai con người đang cùng sống trong một thành phố lại hoàn toàn không còn chút liên quan gì với nhau?
Gió từ mây mà có, mây sẽ theo gió mà bay.
Đó mới là điều mà trời đã định.
…
Mấy ngày nay, những lúc trống vắng, số lần Lộ Lộ nhớ đến Tang Du càng ngày càng ít mà số lần nhớ đến Lăng Gia lại ngày càng nhiều hơn. Mỗi lần nhớ đến dáng vẻ của Lăng Gia khi bị mình chọc tức thì khóe miệng của Lộ Lộ lại không kiềm chế được mà mỉm cười. Lộ Lộ luôn suy đoán không biết bây giờ Lăng Gia và gấu chó đã khôi phục quan hệ như bình thường chưa? Thỉnh thoảng nhớ đến Lăng Gia là điều nên làm hay không?
Lộ Lộ ôm lấy những tác phẩm của Shakespeare mà đọc chăm chú, Lăng Gia từng nói nhạc kịch sống động hơn tiểu thuyết trên giấy rất nhiều. Lộ Lộ khép sách lại cất đi, nhưng bóng dáng của Lăng Gia lại không thể nào cất đi được.
Mà Lăng Gia ở bên này, số lần nhớ đến Hướng Vân Thiên cũng ngày càng ít ỏi đến đáng thương. Mỗi ngày đến văn phòng làm việc, nhìn thấy hoa mai nở rộ trên tường lại không tránh khỏi mà nhớ về Lộ Lộ. Mỗi giờ ăn trưa, nhìn hộp cơm trên bàn lại nhớ đến vẻ mặt không phục của Lộ Lộ mỗi lần bị cô bắt ăn cơm thừa. Lăng Gia không kìm nổi mà mỉm cười, cô cũng thường nghĩ không biết Lộ Lộ và Tang Du đã làm lành hay chưa? Cô ấy hiện giờ có hạnh phúc không? Có nhớ đến mình hay không?
Lăng Gia dùng tay chạm lên những bông hoa trên tường, bóng lưng yểu điệu đang hướng mặt vào tường vẽ tranh của Lộ Lộ lại hiện ra. Lăng Gia thả tay xuống, thế nhưng bóng lưng của Lộ Lộ không cách nào biến mất được.
Lòng người gợn sóng, thời tiết cũng chẳng khá hơn. Trời lúc thì trong, lúc lại mưa ào ạt, thay đổi rất thất thường.
Lăng Gia vẫn như cũ mà bận rộn làm việc theo thời gian biểu đã sắp xếp trước, vẫn bận rộn trong những cuộc xã giao. Nếu ba ngày bốn bữa một lần Hướng Vân Thiên không gọi điện đến, thì Lăng Gia cũng gần như đã quên mất có một người như thế đang tồn tại.
Vốn tưởng rằng Lộ Lộ đi rồi, cô và Hướng Vân Thiên có thể sống chung với nhau như cũ. Ai ngờ Lộ Lộ đi rồi, nỗi nhớ nhung của cô với Lộ Lộ lại ngày càng sâu đậm, cảm giác đối với Hướng Vân Thiên lại bay mất chẳng còn lại chút gì. Nửa tháng nay, hai người chỉ ăn với nhau một bữa cơm, ngoài ra chưa từng gặp mặt lại càng chưa từng thân mật. Hướng Vân Thiên là một người đàn ông tốt, cũng thật sự yêu Lăng Gia vô cùng. Chỉ cần gặp được Lăng Gia cũng xem như đủ, nếu cô không muốn thì anh ta cũng không ép buộc điều gì. Nhưng cuộc sống như thế thì so với tu khổ hạnh chắc còn khổ hơn. Hướng Vân Thiên vẫn rất ai oán, chỉ mong Lăng Gia có thể ban ơn, đừng bắt anh ta làm hòa thượng ăn chay nữa.
Thường thường, tiền lương cao hay thấp cũng quyết định việc bận rộn hay nhàn rỗi. Lăng Gia bận rộn, Hướng Vân Thiên cũng chẳng kém gì. Hai người giống nhau bị ném vào trong một mối quan hệ thì việc không thường xuyên gặp mặt cũng là chuyện bình thường. Nhưng vì sao trước đây có thể tranh thủ được một chút rảnh rỗi, còn bây giờ thì không?
Lăng Gia thật sự cũng đành chịu, bây giờ mà có nhớ tới Hướng Vân Thiên thì cũng chỉ là do nhớ đến những lời Lộ Lộ kể về con gấu xấu xa mà thôi. Cũng có những lúc Lăng gia muốn phát điên, cái đồ đáng chết này! Cô ta biến rồi nhưng những lời cô ta lải nhải về mấy con gấu đáng ghét vẫn chưa thể biến được!
Khi khi xong việc cho Thụy Phong thì ba người lại nhận được khá nhiều hợp đồng. Giáo sư của Viên Viên có một đứa con trai sắp kết hôn, muốn vẽ cái gì đó trang trí cho nhà ở mới mua của mình, thế là Viên Viên giới thiệu ba người cho vị giáo sư kia. Rồi một truyền hai, hai truyền ba, hợp đồng ba người nhận được ngày càng nhiều, càng bận rộn lại càng sung sướng.
Song song với đó, Đinh giáo sư cũng giới thiệu cho bọn họ một ít hợp đồng. Có ba đầu sáu tay cũng không nhận hết được, vậy là phải xin giáo sư ra tay giúp đỡ. Ông giới thiệu cho bọn họ một cô sinh viên năm hai đang là học trò của ông. Cô gái này tên là Ngưu Trình Trình, hai mươi bốn tuổi, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn lại hoạt bát đáng yêu, tính cách phóng khoáng mà tay nghề cũng rất tốt. Ba người hai gọi cô là Tiểu Ngưu, Ngưu Trình Trình lúc đầu cảm thấy gọi như vậy không dễ nghe chút nào, nhưng nghe mãi rồi cũng thành quen.
Tiểu Ngưu đã có bạn trai, là một đàn anh lớn tuổi hơn cô, tên là Vương Chính. Người này có chiều cao trung bình, vẻ ngoài chất phác, người như vậy đi trên đường cũng không lo có cô nào lừa đi mất. Là một người đàn ông có thể mang lại cảm giác yên lòng cho bạn gái của mình. Tiểu Ngưu có lúc phải đi học, khi không có tiết mới tới giúp ba người làm việc được, lúc rảnh rỗi thường cùng bạn trai đi dạo chơi. Tiểu Ngưu cũng dẫn bạn trai đến giới thiệu cho ba người biết, ấn tượng của đám người Lộ Lộ đối với Vương Chính và Tiểu Ngưu là rất tốt. Mỗi khi hoàn thành công việc thì tiền lương chia cho tiểu Ngưu cũng không ít, những người trẻ tuổi cùng giúp đỡ nhau kiếm sống, thỉnh thoảng sẽ bàn tới những chuyện sau này như lập gia đình hay sinh con. Nói chung từng ngày cứ như thế mà thôi qua, cũng xem như vui vẻ.
Chuyện tình yêu nam nữ vốn là đề tài số một trong những cuộc chuyện phiếm của các cô gái.
Tiểu Ngưu thỉnh thoảng sẽ kể lể đôi chuyện vui buồn của mình cùng Vương Chính cho Mai Hinh và Lộ Lộ nghe. Mai Hinh thỉnh thoảng cũng sẽ kể ra những chuyện vui vẻ của mình và Tần Hạo. Chỉ riêng Lộ Lộ là không nói bất cứ điều gì, chỉ lẳng Lặng lắng nghe rồi mỉm cười.
Cũng đúng thôi, cô có gì để nói đâu? Từ lúc hẹn hò với Tang Du đến cả sau này thì yêu đương với đàn ông là chuyện cô chưa từng nghĩ tới. Cô không thể kể ra cuộc tình với Tang Du bởi vì phải vất cả lắm mới bình thản lại được sau khi chia tay, làm sao lại nguyện ý mang nỗi đau cũ ra phơi bày? Cô cũng không thể đem chuyện của mình và Lăng Gia ra kể, vì ngoài hai lần hôn và một lần mập mờ ra thì còn cái gì để nói? Hai người đâu phải là gì của nhau? Huống hồ cô cũng không hề muốn đem chuyện riêng tư của mình ra kể cho người khác biết. Tự nhiên rước chỉ trích hoặc nhục nhã khinh bỉ của người khác làm gì? Cha ruột của mình biết được còn cho mình hai cái bạt tay, người ngoài mà biết được có lẽ họ cũng dìm chết mình trong bãi nước bọt mà thôi.
Nghĩ đến đây, Lộ Lộ lại nhớ đến Lăng Gia. Lăng Gia sau khi biết được bí mật của mình vẫn bình thường như lẽ đương nhiên phải thế, quả thật cô ấy là người tốt. Đáng tiếc là người tốt như vậy lại yêu đương với một tên xấu xí. Lồng ngực Lộ Lộ lại chua xót không thôi.
Dần dần, Tiểu Ngưu cũng phát hiện ra sự im lặng của Lộ Lộ, cô hỏi: “Chị không có bạn trai à?”
Lộ Lộ cười cho có: “Chưa, chị theo chủ nghĩa độc thân mà.”
“Tuy rằng em nhỏ tuổi hơn chị nhưng em cũng hiểu rằng sống một cuộc đời độc thân là điều không thực tế. Chờ đến lúc chị lớn tuổi hơn nữa, chị sẽ muốn có một đứa con, một người bạn đời.”
“Con à…” Lộ Lộ giả vờ nghiêm túc mà suy nghĩ “Chị không thích trẻ con đâu, em thích à?”.
“Thích chứ. Trẻ con nhỏ nhắn, mềm mại lại rất đáng yêu. Chờ đến khi tốt nghiệp rồi em sẽ kết hôn ngay, rồi sẽ sinh ra một đứa trẻ có đôi mắt thật to, mập mạp xinh xắn” Tiểu Ngưu hoa chân múa tay, rồi lại ỉu xìu nói: “Đáng tiếc là Vương Chính không phải đẹp trai gì cho cam, không biết con sau này sẽ giống em hay giống anh ta.”
Lộ Lộ cười, vỗ đầu của Tiểu Ngưu như người lớn vỗ về trẻ nhỏ, an ủi: “Vương Chính đâu phải xấu xí gì? Không thừa mũi không thiếu mắt, hai hàm răng trắng lóa thẳng dều. Đó là vẻ đẹp của sự mộc mạc tự nhiên đấy. Hơn nữa đẹp trai để làm gì? Đẹp trai có mài ra ăn được hay không?”
“Đúng rồi! Đẹp trai không mài ra ăn được!” Tiểu Ngưu lại lập tức vui vẻ “Xem ra, Vương Chính vẫn đủ tốt, ít nhất là đáng tin cậy!”
Đúng thế đấy, đẹp trai đâu thể mài ra mà ăn thay cơm. Thế nên Hướng Vân Thiên cũng xem như không tồi mà, nếu không dựa theo tính nết của Lăng Gia, thế nào lại đi chọn anh ta?
Nụ cười treo trên miệng nhưng lòng lại ảm đạm như ngày mưa, Lộ Lộ quay đầu nhìn ra cửa sổ. Ở phía Tây, ráng chiều thấp thoáng, từng chùm ánh nắng yếu ớt còn sót lại chiếc xuyên qua chùm lá cây xanh biếc.