Chương 31
Kim giây vẫn cứ tích tắc, kim phút vẫn cứ quay và kim giờ thì vẫn cứ chầm chậm mà di chuyển.
Lộ Lộ và Lăng Gia đã xa nhau một tháng rồi, một tháng này so với cả cuộc đời là rất ngắn, nhưng so với nỗi nhớ nhung mà nói thì mới dài dằng dặc.
Lăng Gia cho rằng thời gian qua đi, cô cũng sẽ theo đó mà quên được Lộ Lộ. Nhưng ai ngờ rằng hình bóng của Lộ Lộ lại ngày càng trở nên rõ ràng hơn trong tâm trí Lăng Gia.
Lộ Lộ cho rằng ngày qua tháng đến, cô sẽ dần dần quên lãng Lăng Gia. Nhưng không ngờ được bóng dáng Lăng Gia lại càng khắc sâu hơn trong lòng Lộ Lộ.
Biển người mênh mông, không thể đếm hết được những người đã lướt qua cuộc đời mình. Nhưng có những người chỉ dừng lại với ta trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, mà ta lại phải dành cả đời để quên đi người đó.
…
Sau khi hoàn thành hợp đồng mới nhận, Tiểu Ngưu đề nghị mọi người đến club vui chơi một chút. Ba người Lộ Lộ cũng đã có một thời gian chưa lui tới những nơi như thế. Bởi vì một là chi phí những nơi đó có chút đắt đỏ, từ lúc tốt nghiệp ra đời làm việc đến nay, ai cũng hiểu được làm ra đồng tiền là điều rất khó nên sẽ không phung phí vào những thứ không thật sự cần thiết như thế; Hai là càng lớn tuổi, con người ta lại càng không thích những nơi quá ồn ào náo nhiệt, cho nên bar hay club các thứ đã trở thành những thứ ba người chẳng mấy mặn mà gì. Nhưng hôm nay cũng đúng lúc đang muốn xả hơi, thay xong quần áo liền theo sự hướng dân của Tiểu Ngưu đi tới một club tương đối lớn trong thành phố.
Buổi tối chín giờ rưỡi, đây là lúc những tụ điểm như thế này náo nhiệt nhất trong ngày. Có uống rượu, có nhảy, có ve vãn tán tỉnh, muôn người muôn vẻ nhưng tất cả đều là những người trẻ tuổi.
Bốn người mỗi người đều cầm trong tay một chai bia, mắt nhìn tới nhìn lui quan sát xung quanh. Một lúc sau, Tần Hạo và Mai Hinh không kìm lòng được cũng kéo nhau ra nhảy. Lộ Lộ nhìn Tần Hạo và Mai Hinh quấn quýt lấy nhau mà lòng dâng lên cảm giác bi thương, nhớ lại năm đó cô và Tang Du cũng thường xuyên lui tới những nơi thế này cùng nhau.
Lộ Lộ hỏi Tiểu Ngưu: “Em thường đến nơi này à?”
“Thỉnh thoảng cùng bạn bè đến vui chơi một chút thôi.”
“Nơi này thật đắt đỏ, một chai bia cũng có giá mấy chục.”
“Thả lỏng chút đi mà. Có phải ngày nào cũng tới đây đâu, chúng ra ra kia nhảy đi.” Tiểu Ngưu lôi kéo Lộ Lộ, nghịch ngợm mà khiêu khích: ”Chị biết nhảy chứ?”.
“Đương nhiên” Lộ Lộ bị Tiểu Ngưu khích, đặt chai bia trong tay xuống, theo Tiểu Ngưu đi vào sàn nhảy.
Lộ Lộ từ nhỏ đã học khiêu vũ, trước đây lúc còn ở cạnh Tang Du, hai người thường xem “Hát trong mưa” cùng nhau. “Hát trong mưa” là một trong những bộ phim nhựa mà cô thích nhất. Hai người thường vừa xem vừa hát theo những nhân vật trong phim, cùng nhau nhảy, hòa theo giai điệu êm ái, rất hạnh phúc. Nhớ lại cuộc sống vô ưu vô lo như vậy, ai mà không tiếc nuối?
Tuy từ sau khi chia tay Tang Du, Lộ Lộ không còn khiêu vũ nữa nhưng điều đó cũng không làm trình độ của Lộ Lộ bị hao mòn đi. Thả lỏng thân mình theo điệu nhạc mà đung đưa rồi dần hòa làm một cùng với giai điệu. Tiểu Ngưu so ra thì nhảy kém hơn Lộ Lộ rất nhiều, bởi vì Tiểu Ngưu từ lúc lên đại học mới bắt đầu làm quen với những bước nhảy, thân thể không dẻo dai và linh hoạt bằng Lộ Lộ nên không thể bắt kịp bước nhảy của Lộ Lộ.
Tiểu Ngưu cười nói: “Thật không ngờ chị nhảy tốt đến như vậy.”
“Có gì đâu. Chúng ta cùng nhảy, cứ bước theo nhịp điệu của chị là được.”
“Vâng.”
Câu chuyện nào cũng được viết nên bởi sự trùng hợp. Đang lúc Lộ Lộ say mê trong điệu nhạc, Lăng Gia cùng Hoàng Úy Nhiên và Lữ Nam cũng bước chân vào club này. Lữ Nam nhanh mắt nhìn thấy Lộ Lộ, cô chỉ vào Lộ Lộ nói: “Cô gái kia nhảy đẹp mắt nhỉ, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải. À, không phải cái cô gái ngồi bên đường đọc ‘Thái Căn Đàm’ đấy ư.”
Lữ Nam là người sống trên thương trường, cho nên những kỹ năng căn bản cần có như việc nhìn mặt một lần là nhớ đối với Lữ Nam mà nói đã trở thành thói quen. Và còn vì lần gặp mặt trên đường cái đó, Lộ Lộ chẳng đoái hoài gì đến quý cô khiến bao người ngoái theo đến gãy cả cổ này, thế nên ấn tượng của Lữ Nam đối với Lộ Lộ là rất đặc biệt, không thể dễ dàng mà quên mất.
Lăng Gia theo ngón tay của Lữ Nam mà phóng tầm mắt nhìn tới, rồi sửng sốt, làm sao Lăng Gia nghĩ được việc sẽ gặp được Lộ Lộ tại một nơi như thế này. Lộ Lộ đang mặc một bộ quần yếm ngắn đơn giản, thân thể lay động theo điệu nhạc, mái tóc dài được xõa tung còn có khóe miệng hơi đang nhếch như cười như không. Lăng Gia nhìn không chớm mắt, như thể rằng tầm mắt của Lăng Gia đã bị cố định trên người Lộ Lộ.
Hoảng Úy Nhiên nhìn thấy Lộ Lộ đang nhảy, trong lòng lại nảy sinh một chút ghen tị. Cô nghĩ rằng tuổi trẻ thật là một phép nhiệm màu, nhảy một chút thôi cũng khiến bao người chú ý. Hoàng Úy Nhiên cũng ước bản thân được trở về những năm hai mươi tuổi, bĩu môi nói: “Nhảy cũng tạm được, bởi vì trẻ tuổi nên mới đẹp mắt thôi.”
Lăng Gia rõ ràng trong lòng Hoàng Úy Nhiên đang nghĩ gì, cười một cái, nói: “Mình cũng ra nhảy đây, hai người có đi cùng hay không?”
Lữ Nam nói: “Cậu đi trước đi, mình cũng ra sau.”
Lăng Gia đi vào sàn nhảy, cũng hòa mình theo điệu nhạc, cố ý mà vờ như vô tình hướng tới Lộ Lộ mà đến. Một lát sau đã nhảy đến bên cạnh Lộ Lộ, Lộ Lộ xoay người nhìn thấy lăng Gia, ánh đèn mù mờ hắt vào khuôn mặt của Lăng Gia tạo nên cảm giác vừa mông lung vừa lộng lẫy. Lộ Lộ sững sờ đứng bất động, ngẩn người nhìn vào bộ váy hở vai của Lăng Gia, muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết nên nói gì. Lăng Gia vừa nhảy vừa cười, nói: “Đã lâu không gặp, chúng ta nhảy đi.”
Đã xa cách lâu ngày không gặp, khiến cho Lộ Lộ có một chút mất tự nhiên. Lăng Gia kéo lấy tay của Lộ Lộ, áp vào trên eo mình, trêu chọc hỏi: “Sợ nhảy cùng tôi à?”
“Sợ? Ai sợ chứ!”
Lộ Lộ vứt sợ e dè sang một bên đồng thời cũng vứt cả Tiểu Ngưu sang một góc, cùng Lăng Gia ôm nhau nhảy. Tiểu Ngưu thấy Lộ Lộ không thèm nhảy cùng mình nữa, cho là mình nhảy quá tệ nên Lộ Lộ không muốn nhảy cùng. Lòng tự tôn bị đâm một cái, có vẻ tức giận đi ra khỏi sản nhảy.
Lăng Gia cũng được học khiêu vũ từ nhỏ nên đối với khả năng của mình là rất tự tin. Lần này nhảy cùng Lộ lộ, thế nhưng không phân biệt được ai hơn ai, lại một lần nữa bị Lộ Lộ làm cho ngạc nhiên.
Lộ Lộ và Lăng Gia quấn lấy nhau cùng nhảy, sau hai phút dành để thích ứng bước nhảy của đối phương. Những điệu nhảy nóng bỏng, những động tác nhuần nhuyễn dần dần được phô diễn ra. Người bước người đuổi, cơ thể linh hoạt dán lại gần nhau rồi lại vấn vương không nỡ tách rời. Ngực kề bên ngực, tay nắm cùng tay, phối hợp vô cùng ăn ý.
Khóe miệng Lăng Gia kề sát bên tai Lộ Lộ làm cho trái tim Lộ Lộ nhảy nhót liên hồi; Hai tay của Lộ Lộ đặt trên đôi vai hở ra ngoài của Lăng Gia làm cho lồng ngực của Lăng Gia rạo rực không thôi.
Hương của tóc vờn qua chóp mũi, Lăng Gia hỏi: “Cô dùng dầu gội gì?”
“Pantene.”
Lăng Gia cười, Lộ Lộ cũng cười. Hai con người với hai phong cách khác biệt lại như thể hòa làm một với nhau trong từng vũ điệu, những bước nhảy xinh đẹp mà mạnh mẽ nhất thời thu hút hết mọi ánh mắt của đám đông xung quanh.
Hai người phụ nữ với dáng người và khuôn mặt xinh đẹp, hai mái tóc dài mềm mại và dịu dàng. Cảnh tượng này còn đẹp hơn rất nhiều so với hình ảnh mà người ta thường cho là chuẩn mực khi một người đàn ông và một người phụ nữ khiêu vũ cùng nhau. Những người xung quanh bất giác mà thả chậm động tác của mình lại, dùng ánh mắt ghen tị hoặc ước ao mà nhìn về phía hai người con gái đang nhảy. Nhưng dù là thèm muốn hay ghen tị thì ai cũng phải thừa nhận rằng cảnh tượng hiếm có này thật lộng lẫy biết bao.
Mãi đến khi điệu nhảy kết thúc, từ trong đám đông mới vọng lên một tiếng vỗ tay và huýt sáo, rồi đồng loạt bốn phía đều nổi lên những tràng pháo tay và lời khen ngợi. Lúc này Lộ Lộ và Lăng Gia mới hoàn hồn lại, nhìn nhau cùng cười.
Nhạc lại vang lên, mọi người lại bắt đầu nhảy. Có không ít người tiếp cận bắt chuyện cùng cả hai, Lăng Gia chỉ lắc đầu từ chối rồi nắm tay Lộ Lộ kéo ra khỏi sàn nhảy.
Lăng Gia khen ngợi: “Không ngờ được cô còn biết khiêu vũ. Nhảy tốt lắm, sắp bằng tôi rồi.”
Người này không tự kỷ thì sẽ chết à? Lộ Lộ trợn mắt, tức giận nói: “Quá khen, làm sao có khả năng bằng cô được.”
“Học ở đâu vậy?”
“Lúc nhỏ học ở cung thiếu nhi, lớn lên một chút thì học ở học viện âm nhạc. Cô thì sao?”
“Cũng giống cô thôi. Nhưng khi lên đại học tôi còn học qua một lớp chuyên nghiệp. Cô thường đến chỗ này à?”
“Không thường tới. Còn cô?”
“Cũng bình thường. Thỉnh thoảng tới giải khuây mộ chút.”
“Thuận tiện trêu hoa ghẹo nguyệt?” Lộ Lộ quét mắt xunh quanh nhìn những đôi nam nữ, vui đùa hỏi.
Lăng Gia cũng không rõ thật giả mà trả lời: “Cô mà là hoa cơ à?”
Lộ Lộ chớp mắt không nói gì, trong lòng lại ấm áp ngọt ngào không thôi.
“Này” Lăng Gia đem hết biểu cảm của Lộ Lộ nhìn vào trong mắt, lòng cũng vui vẻ. Cô hỏi: “Gần đây có làm gì không?”
“Vẫn vẽ tranh tường thôi. Cô thì sao?”
Lăng Gia vừa định trả lời thì Tiểu Ngưu chạy tới, thân mật khoác tay mà cằm lại để trên vai Lộ Lộ. Giống như làm nũng mà khen ngợi: “Chị nhảy giỏi quá. Dạy em đi, em nhận chị làm thầy dạy nhảy nhé.”
Lăng Gia nhìn thấy sự thân mật của Lộ Lộ và Tiểu Ngưu, đột nhiên cảm thấy gai mắt. Lăng Gia muốn biết cô gái này là ai, có quan hệ thế nào với Lộ Lộ. Thế nên hỏi luôn: “Đây là?”
“Tiểu Ngưu” Lộ Lộ nghĩ nghĩ, lại nói thêm hai chữ: “Bạn bè.”
Nghe được hai chữ bạn bè, Lăng Gia thở phào nhẹ nhõm. Rồi lại không vui mà tự chất vấn trong lòng, bạn bè mà thân mật như vậy à?
Lúc này Tần Hạo và Mai Hinh cũng đã đi tới, nhìn thấy Lăng Gia vội chào hỏi. Xong mới nói với Lộ Lộ: “Đã mười một giờ rồi. Sáng mai còn phải đi làm sớm, chúng ta về thôi.”
“Ừ, được.”
Lộ Lộ nhìn về phía Lăng Gia, muốn nói rồi lại thôi. Thấy mồ hôi lấm tấm trên trán Lăng Gia, Lộ Lộ rất tự nhiên mà nâng tay lên vì cô lau đi những giọt mồ hôi đó. Lăng Gia cảm nhận được hành động của Lộ Lộ, trái tim lại rộn ràng hỗn loạn. Cô nhìn sâu vào mắt Lộ Lộ, muốn tìm được chút cảm giác xao xuyến nào đó như mình lúc này. Nhưng Lộ Lộ rất nhanh liền ý thức được rằng hành động của mình có chút không đúng lắm, thế nên nhanh chóng thu tay về. Cúi đầu, từng sợi tóc rơi xuống che trước mắt.
Rồi nhất nhanh lấy lại tinh thần như cũ, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Lăng Gia, nói: “Chúng tôi phải về. Ngày mai cô cũng phải đi làm đúng không? Đừng chơi quá khuya.”
“Ừ. Đi đường cẩn thận nhé.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Hai người vẫy tay chào nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến câu hỏi. Không biết bao giờ mới có thể gặp lại?
Hoàng Úy Nhiên và Lữ Nam đi đến bên cạnh Lăng Gia. Lữ Nam nghi ngờ hỏi: “Cậu quen biết cô gái kia à?”
“Ừ. Đúng vậy.”
Hoàng Úy Nhiên hỏi: “Cô ta làm gì?”
“Vẽ tranh tường. Mở một văn phòng nhỏ cùng bạn học, trước đây từng vẽ ở công ty mình ba tháng.”
“Văn phòng tư nhân của sinh viên ra trường à.” Hoàng Úy Nhiên khinh khỉnh.
Lăng Gia nhìn Hoàng Úy Nhiên một cái rồi im lặng, không nói nữa.
Lữ Nam hỏi: “Cô ấy tên gì?”
“Tên là Lộ Lộ” Lăng Gia nhớ đến Lộ Lộ trước khi rời đi đã nhắc nhở mình nên về nhà sớm. Liền hướng Hoàng Úy Nhiên và Lữ Nam nói: “Úy Nhiên, Nam Nam, hai người cứ chơi đi. Mình phải về rồi, ngày mai còn có việc phải làm, không thể chơi quá khuya.”
Hoàng Úy Nhiên không vui nói: “Mới đến được một chút đã đi.”
“Hóa đơn hôm nay cứ tính cho mình. Như vậy nhé.”
Nháy mắt với Lữ Nam và Hoàng Úy Nhiên một cái, Lăng Gia nhanh chóng rời đi.
…
Về đến nhà, Lăng Gia bước vào phòng tắm cởi hết quần áo xuống rồi nhìn khắp một lượt các loại dầu gội đặt nghiêm chỉnh trên giá. Không hề nghĩ nhiều mà với tay lấy pantene.
Lăng Gia vừa tắm vừa nghĩ đến màn khiêu vũ với Lộ Lộ lúc nãy, tâm tình cực kỳ vui vẻ và ấm áp.