Chương 32
Tắm xong, nằm ở trên giường, Lăng Gia đột nhiên muốn nói chuyện phiếm cùng Lộ Lộ. Cầm di động lên, buông xuống rồi lại cầm lên, cuối cùng buông xuống, cầm di động vứt vào góc giường. Trùm chăn, nhắm mắt.
Không thể phủ nhận, Lăng Gia biết mình nhớ Lộ Lộ, cô muốn nghe giọng nói của Lộ Lộ, thậm chí kể cả lúc giọng nói đó đang kể chuyện xưa về mấy con gấu xấu xa. Nhưng lại có một âm thanh trong đầu nhắc nhở cô không thể lún sâu hơn nữa, Lăng Gia không biết âm thanh đó từ đâu mà đến, đắn đo một lúc lâu rồi ngủ lúc nào không hay.
…
Lộ Lộ sau khi về nhà, không hề buồn ngủ nên cầm tốc kí lên vẽ qua loa vài đường. Đến lúc bức vẽ hoàn tất mới giật mình nhận ra bức tranh kia vẽ Lăng Gia và mình đang say sưa khiêu vũ. Lộ Lộ đem bản vẽ khép lại, vứt qua một bên, cầm điện thoại di động lên tìm đến dãy số của Lăng Gia, suy nghĩ rồi lại buông xuống. Bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau, Lộ Lộ cố gắng cảnh báo bản thân mình không nên suy nghĩ quá nhiều rồi kéo chăn qua đầu, cố gắng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
…
Chớp mắt, một ngày mới lại đến.
Chim thi nhau hót, thăm hoa đua nở, trời xanh, mây trắng. Thời tiết tuy có hơi nóng nực khiến cho mọi người cảm thấy có phần nặng nề nhưng nhìn chung thì đây vẫn là một ngày quang đãng đẹp trời.
Buổi chiều của ngày cuối tuần sau khi hoàn thành công việc, Lộ Lộ muốn thả lỏng một chút vậy nên mang theo đồ vẽ chạy lên núi nghỉ ngơi.
Buổi chiều của ngày cuối tuần, Lăng Gia ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong, cũng muốn đến một nơi nào đó để hóng gió. Thay xong quần áo, một mình lái xe lên núi cho khuây khỏa.
Lộ Lộ tìm được nơi có bóng mát, dựng giá vẽ lên, thu vào tầm mắt muôn vàn màu sắc của cảnh vật phía dưới. Bắt đầu vẽ, không lâu sau đó, trên giấy đã hiện lên bản vẽ sơ thảo của cảnh vật non xanh nước biếc.
Lăng Gia lên núi, cứ đi vòng quanh không có mục đích, rồi bỗng thấy một bóng dáng xinh đẹp đằng xa kia. Lập tức dừng chân, có phải Lộ lộ đấy không? Cô cũng không xác định được, đành tiến đến xác định.
Đến gần mới nhận ra đúng là Lộ Lộ.
Chiếc mũ lớn rộng vành màu trắng cũng không che khuất được nét cười đáng yêu đang ẩn hiện như có như không trên khuôn mặt của Lộ Lộ. Cô đang đứng trên một bãi cỏ dưới bóng cây, đôi tay thoan thoắt đang gom hết cảnh đẹp phía dưới kia bày ra trên giấy vẽ.
Đây có phải là lần đầu tiên mình được ngắm nhìn cô ấy vẽ một cách bình thản như thế? Lăng Gia thấy rằng bức vẽ của Lộ Lộ rất đẹp, màu sắc chấm phá, bút pháp không tuân theo những khuôn mẫu thông thường. Có thể dễ dàng thấy được máu đang chảy trong người Lộ Lộ là thứ máu của người nghệ sĩ, người như vậy sẽ khó mà làm được lâu dài trong môi trường công sở văn phòng. Giáo sư Đinh nói rất đúng, Lộ Lộ đích thực là không thích hợp với sự bó buộc trong môi trường công ty thông thường.
Lộ Lộ vẽ đến khi mệt rồi mới buông bảng phối màu xuống ngồi nghỉ, vừa quay người lại liền thấy được Lăng Gia. Giật nảy cả mình, vì hoảng sợ quá nên ngay cả mũ cũng rơi luôn xuống đất.
Lộ Lộ ôm ngực, bất mãn mà hét toáng lên: “Cô là âm hồn bất tán à! Sao không lên tiếng! Làm tôi sợ muốn chết!”
Lăng Gia thấy Lộ Lộ đang tức đến giậm chận mà cười ha hả, nhặt cái mũ rơi ở dưới đất lên, phủi phủi: “Cô không sợ trời không sợ đất cơ mà?”
“Tôi nói tôi không sợ trời không sợ đất bao giờ? Sao cô lại tới đây?”
“Đây là sân nhà cô à? Cô có thể đến thì tại sao tôi không thể?”
Lộ Lộ bị hỏi cho cứng miệng, liếc Lăng Gia một cái. Lòng vừa mừng vừa sợ, trong chốc lát cũng không biết nói gì cho phải.
Im lặng một lúc lâu, Lộ Lộ mới nói: “Tôi vẽ chân dung cho cô nhé.”
Lăng Gia nói: “Đừng có mà vẽ tôi trở thành xấu xí.”
Lộ Lộ nhăn mũi, không nói gì. Chỉ lấy ra một tờ giấy vẽ mới, cầm bút chì lên tay, ngồi trên cỏ rồi chậm rãi vẽ tranh.
Lăng Gia cũng không nói gì, ngồi đối diện với Lộ Lộ, nhìn cô cúi đầu chăm chú vẽ trên giấy. Lòng không khỏi nghi vấn người này vẽ mà không cần nhìn mẫu hay sao?
Lăng Gia đã không biết rằng Lộ Lộ từ lâu đã đem hình bóng của mình khắc sâu trong tâm trí.
Im Lặng một lúc lâu, cuối cùng Lăng Gia cũng do dự hỏi: “Cái lần khiêu vũ đó. Cô và cái cô gái tên Tiểu Ngưu kia… có quan hệ như thế nào?”
“Bạn bè thôi” Lộ Lộ vừa vẽ vừa ngẩng đầu lên nhìn Lăng Gia “Có nhiều hợp đồng quá, ba người thôi thì làm rất lâu nên nhờ giáo sư giới thiệu một người đến giúp.”
“Con gái nhà ai cô cũng thân mật được vậy sao?”
“Thân mật? Có thân mật à?” Lộ Lộ cười xấu xa “Cô ghen à?’
Lăng Gia giật mình, rồi hậm hực nói: “Ghen vì cô? Đáng sao?”
Lộ Lộ cười, cúi đầu buồn bã. Đúng thật là không đáng…
Trời cuối tháng tám chẳng khác nào một đứa trẻ, muốn khóc thì khóc muốn cười liền cười.
Lộ Lộ vừa mới vẽ xong, bầu trời đột nhiên trở nên u ám. Mây đen như mực, ùn ùn kéo đến nơi này, mưa như muốn rơi xuống bất cứ lúc nào.
Lộ Lộ nhận thấy tình hình không ổn, luống cuống chân tay nhanh chóng thu dọn đồ đạc, miệng hét lớn: “Trời sắp mưa, mau chạy nhanh tìm chỗ trú mưa thôi.”
Lăng Gia giúp cô dọn dẹp, nói: “Cô sợ chết vì ướt à, vội vã làm gì?”
“Không ướt chết người nhưng ướt chết tranh.”
Đang nói, mưa rơi xuống ào ào như trút. Lộ Lộ xếp giá vẽ xong xuôi, đeo lên vai, cầm mũ lên không chút nghĩ ngợi mà đội lên đầu cho Lăng Gia rồi nắm lấy tay Lăng Gia cùng nhau chạy vào sâu trong núi. Ngọn núi này cô thường hay đến, mọi ngóc ngách rõ như lòng bàn tay. Lộ Lộ biết trong ngọn núi này có những hầm trú ẩn của lính ngày xưa đào trong thời kháng chiến chống Nhật. Mục đích chạy của cô bây giờ là hướng đến cái hầm trú ẩn kia.
Lăng Gia một tay thì giữ lấy mũ trên đầu, tay kia được Lộ Lộ nắm, trong lòng có cảm giác như điện xẹt qua. Nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều hơn thì đã bị Lộ Lộ kéo tay chạy về phái trước.
Đi vào hầm trú, Lộ Lộ mới buông tay ra. Chút hơi ấm còn sót lại từ trên bàn tay của Lộ Lộ khiến cho Lăng Gia tiếc nuối không nỡ rời.
Quần áo của Lăng Gia bị dính mưa, dán lại trên da làm cho đường cong cơ thể hiện ra rõ ràng. Lộ Lộ sợ sẽ làm ra chuyện gì đó sai lầm, chỉ nhìn thoáng qua không dám lại gần, hất đầu qua, nói: “Trước nên ở đây tránh mưa đã, đợi tạnh rồi hẵng đi.”
“Được.” Lăng Gia lấy mũ xuống, cầm trong tay. Quần áo bị mưa làm ướt nhưng tóc lại không hề gì. Lăng Gia nhìn về phía Lộ Lộ với một ánh mắt phức tạp.
Quần áo của Lộ Lộ cũng bị mưa làm ướt, tóc dài tán loạn phủ xuống vai làm toát lên sự gợi cảm không nói nên lời. Lăng Gia nhìn thân hình của Lộ Lộ mà âm thầm khen ngợi, không ngờ Lộ Lộ gầy như vậy nhưng dáng người khúc nào lại ra khúc đó, rất đẹp mắt.
Lăng Gia đảo mắt nhìn quanh cái động, bốn phía đều trống không và tương đối sạch sẽ, trước cửa còn có vài nhánh cây che lấp. Lăng Gia nói: “Chỗ khuất như vậy cũng bị cô tìm ra được. Tôi trước kia cũng có vài lần đi qua chỗ này nhưng không phát hiện ra.”
“Cô cũng thường lên núi này sao?”
“Đúng vậy. Thỉnh thoảng sẽ tới đổi gió.”
“Tôi cũng thế.”
“Tôi biết.”
“Làm sao cô biết?”
“Câu hỏi vừa nãy của cô có từ ‘cũng’”
“Giỏi đấy.”
“Quá khen!”
Lộ Lộ lấy bức vẽ ra đưa cho lăng Gia: “Tặng cô.”
Lăng Gia nhận lấy, nhìn vào bức tranh vẽ một người con gái đang đứng đón gió trên đỉnh núi, bên cạnh có một cây tùng cao lớn, xa xa có cánh chim hiu quạnh ẩn trong mây. Tóc dài của người con gái trong tranh theo gió mà lay động xen lẫn vào làn váy thướt tha. Bóng dáng của người con gái kia cô đơn nhưng đồng thời cũng mang theo sự kiên cường và nét trống vắng nhàn nhạt. Đường cong như ẩn như hiện, khuôn mặt thanh thoát, người và cảnh như dung hòa vào nhau.
Người con gái trong bức vẽ chính là cô.
Lăng Gia không ngờ Lộ Lộ có thể hiểu rõ được thế giới nội tâm của mình, lại còn có thể diễn đạt ra ngoài bằng những nét vẽ như nước chảy mây trôi.
Lăng Gia cười, nói: “Tóc của tôi đâu có dài như vậy.”
“Tôi vẽ thêm.”
“Cô thích tóc dài?”
“Ừ. Phụ nữ tóc dài rất đẹp.”
“Thảo nào cô để tóc dài như thế.”
“Thích thì để thôi.”
Lộ Lộ tìm được hai tảng đá nhỏ, lau sạch rồi bảo Lăng Gia ngồi xuống. Hai người kề vai bên nhau ngồi cùng một chỗ, tiếp tục cuộc nói chuyện câu được câu mất. Thoáng chốc đã tới năm giờ chiều, mưa không những không ngừng mà lại ngày càng lớn hơn. Vậy là rõ ràng không thể về được rồi.
Lộ Lộ lấy từ ví một chai nước khoáng và cái bánh mì, hỏi Lăng Gia: “Đã đói chưa?”
Lăng Gia không trả lời, chỉ đứng lên lấy đồ ăn trong tay Lộ Lộ, chuẩn bị ngồi xuống ăn.
Lộ Lộ bĩu môi, người này thật không có tí lễ độ nào, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có. Cô chỉ mang theo một chai nước và một cái bánh mì, mà Lăng Gia đều đã lấy hết rồi, Lộ Lộ đói cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng.
Lăng Gia mở chai nước, uống một ngụm, nói: “Ăn cùng đi.”
Lộ Lộ chỉ chờ những lời này, vội vàng sấn tới, nói: “Tuy rằng cô thích sạch sẽ nhưng chuyện đến nước này cũng phải chịu thôi. Cùng ăn chung nhé.”
“Ai ăn chung với cô?” Lăng Gia bẻ đôi bánh mì “Mỗi người một nửa.”
Lộ Lộ nhận lấy bánh mì, nhìn chai nước mà nghĩ thầm rằng cô ta sẽ không đổ nước ra để chia chứ?
Lăng Gia nhìn là biết Lộ Lộ đang nghĩ gì, nói: “Nước thì uống chung.”
Hai người ăn trong yên lặng. Trời thì ngày càng tối mà mưa chẳng có dấu hiệu ngừng, ngược lại còn cả sấm chớm rền vang làm cho cả Lăng Gia và Lộ Lộ đều sợ run. Cả hai người đều hối hận trong lòng, lúc nãy biết thế thì bấm bụng mà chạy xuống núi cho rồi, hiện tại thì chỉ có chạy xuống bằng niềm tin.
Lộ Lộ nhìn thấy hai hàng lông mày đang nhíu chặt của Lăng Gia, nhẹ nhàng an ủi: “Cùng lắm thì ở trong này một đêm, đừng lo.”
“Tối như hũ nút thế này, làm sao ở được?”
“Đợi lát nữa nếu mưa vẫn không ngừng, tôi sẽ tìm chút cành khô đốt lên. Còn có thuốc thoa chống muỗi đây, không lo.”
“Ừ.”
…
Bảy giờ tối, mưa vẫn như cũ không ngừng, sấm thì mỗi lúc một to hơn. Lộ Lộ nghĩ thầm rằng thế này thì chắc chắn trong đêm nay không thể về được, để cho Lăng Gia ngồi chờ trong động, Lộ Lộ ra ngoài tìm chút cành khô để đốt.
Vì mưa, trời đêm càng thêm tối tăm.
Lúc này trong động giơ tay ra không thấy rõ năm ngón, Lăng Gia sợ phải ở một mình, đòi cùng đi theo Lộ Lộ kiếm củi. Lộ Lộ ngăn cản: “Tôi biết rõ nơi này hơn cô, đi không khéo thì ngã gãy chân gãy tay như chơi. Cô đừng làm loạn thêm.”
Lăng Gia chỉ có thể nghe theo, tiếp tục ngồi một mình trong động nghe sấm giật đùng đùng bên tai mà sợ đến xanh mặt. Vừa sợ vừa lo lắng Lộ Lộ có gặp phải chuyện gì hay không. Tâm thần cực kỳ bấn loạn.
Mưa lớn đã vài giờ, muốn tìm chút củi khô để đốt là chuyện cực khó. Cũng may Lộ Lộ quen thuộc địa hình nơi này, cũng có kinh nghiệm sống tích tụ được từ các buổi dã ngoại. Thế nên không bao lâu đã tìm đươc một chút củi khô và lá khô trong một hốc đá bên một cây cổ thụ lớn, gom lại xong xuôi rồi lấy giây cột tóc buộc lại thật chặt sau đó ôm bó củi khô vào lòng chạy về động. Vì để củi không bị mưa làm ướt, Lộ Lộ phải gập thân mình che mưa, suýt chút nữa đã ngã lăn xuống núi.
Lúc Lộ Lộ trở về nơi động, mới vừa buông bó củi xuống thì bị Lăng Gia ôm chặt lấy, cùng lúc đó có một con chuột chạy qua chân cô. Lăng Gia sợ đến mức hét toáng lên: “Có chuột! Chuột lớn kìa!”
Lộ Lộ muốn cười, nhưng rồi nhịn cười xuống mà vỗ nhẹ vào lưng Lăng Gia, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ. Ở đây có chuột là điều bình thường thôi. Tôi tìm được củi rồi, lát nữa đốt lửa lên thì chuột không dám lại gần đâu.”
Lăng Gia ôm cứng lấy Lộ Lộ một lúc lâu mới yên tĩnh lại, hỏi: “Đốt lửa bằng cách nào?”
“Tôi có mang theo bật lửa.” Lộ Lộ nói rồi dùng ánh đèn từ di dộng chiếu sáng, lấy từ ví ra một cái bật lửa.
Lăng Gia nhìn thấy hộp thuốc lá cho nữ trong ví của Lộ Lộ, hỏi: “Cô hút thuốc?”
“Đôi lúc.”
Lộ Lộ lấy ra một tờ giấy trong ống quyển đựng giấy vẽ, dùng bật lửa đốt cháy rồi ném vào đám cành khô. Lửa lập tức bén, đống cành khô cháy lên thành một ngọn lửa nhỏ. Lộ Lộ nhìn ra bên ngoài, biết trận mưa này sẽ không dừng được cho tới trước sáng mai, đống củi nhỏ này chắc chắn không đủ dùng. Xem ra mình còn phải ra ngoài kiếm thêm ít củi nữa.
Cô nói với Lăng Gia: “Có lửa rồi, không có gì phải sợ nữa. Tôi ra ngoài kiếm thêm ít củi, cô chờ nhé.”
“Tôi đi cùng.”
“Nghe lời nào. Đường núi đâu dễ đi.” Lộ Lộ không để cho Lăng Gia cơ hội dùng dằng, nói xong xoay người chạy ra ngoài.
Lần đầu tiên Lộ Lộ nói chuyện với Lăng Gia bằng giọng điệu dỗ dành trẻ nhỏ. Điều này làm cho Lăng Gia cảm thấy mất tự nhiên nhưng đồng thời cũng rất ấm áp. Cô bẻ một nhánh cây khô vứt vào đống lửa, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng.
Lộ Lộ chạy đi chạy về ba bốn lần nữa, rốt cuộc cùng tìm đủ củi để đốt ước chừng qua đêm nay. Tóc tai cùng quần áo hoàn toàn bị nước mưa làm cho ướt đẫm.
Lăng Gia nói: “Cởi quần áo ra hơ cho khô rồi lại mặc đi.”
Mùa hè nóng nực, Lộ Lộ chỉ mặt áo phông và quần lửng. Quần áo vốn chỉ có một lớp, cởi ra thì là cởi sạch à?
Lăng Gia cười nói: “Cô sợ tôi giở trò với cô à? Đều là phụ nữ cả, cô sợ cái gì?”
“Ai sợ chứ!” Lộ Lộ bị Lăng Gia khiêu khích, tự mình cởi hết quần áo ra. Chỉ mặc mỗi bộ nội y trên người, ngồi bên đống lửa hơ quần áo.
Lăng Gia không ngờ Lộ lộ lại cởi thật, nhìn cơ thể của Lộ Lộ, ánh mắt bắt đầu trở nên chăm chú. Toàn bộ cơ thể Lộ Lộ hấp dẫn hoàn toàn ánh mắt của Lăng Gia. Lăng Gia đã xem qua rất nhiều ảnh chụp cơ thể phụ nữ trong tạp chí của mình, nên Lăng Gia biết rằng chỉ có cơ thể của Lộ Lộ mới làm cho bản thân mình rung động.
Lăng Gia lúng túng quay đầu sang nơi khác, không nói gì.
Lộ Lộ trên mình chỉ mặc mỗi bộ quần áo lót, trong lòng cũng rối bời. Trước kia có khỏa thân trước mặt Tang Du cũng không có cảm giác như vậy. Chờ đến lúc quần áo được hong tương đối khô, Lộ Lộ nhanh chóng mặc lại vào người, dù nó vẫn ướt đi chăng nữa thì cũng phải mặc vào, thế còn tốt hơn là không khí ngượng ngùng xấu hổ như bây giờ.
Hai người cứ nhìn đống lửa mà lặng im. Đến chín giờ, mưa vẫn chưa dứt, sấm thì vẫn đánh liên hồi bên tai. Xem ra tối nay không thể nào trở về được.
Lộ Lộ và Lăng Gia đều là người trần mắt thịt, không phải thần tiên. Mà con người thì luôn bị giới hạn bởi những nhu cầu căn bản của cơ thể.
Nhưng phải giải quyết thế nào đây? Hai người ai cũng mặt đỏ tai hồng, người này nhìn người kia, người kia ngó người này, ai cũng không nói thẳng.
Cuối cùng, Lộ Lộ nhịn không nổi nữa. Đứng lên, nói: “Tôi ra ngoài một lát.”
“Làm gì?”
“Giải quyết.”
Lăng Gia không ngờ Lộ Lộ lại nói thẳng ra như vậy, nhìn ra ngoài động tối đen. Vểnh môi than phiền: “Bên ngoài còn đang mưa.”
“Để mưa làm cho nhịn tiểu mà chết à.”
Lộ Lộ đội mũ lên đầu, lấy khăn giấy mang theo rồi chạy ra ngoài. Bất chấp cho mưa rơi trên đầu, chạy nhanh đến cây cổ thụ gần đó giải quyết vấn đề.
Giải quyết xong, Lộ Lộ thoải mái thở dài nhẹ nhõm. Lấy nước mưa rửa tay, chạy trở về động. Lại lấy khăn giấy ra, đưa cho Lăng Gia, nói: “Nhanh đi.”
Lăng Gia thật sự không thể nhịn thêm nữa nhưng bên ngoài mưa vẫn xối xả. Ra ngoài đó thì quần áo sẽ ướt hết cho xem. Lộ Lộ nhìn ra sợ lo ngại của Lăng Gia, cô cầm giá vẽ lên, gỡ giấy vẽ ra rồi nắm tay Lăng Gia đi ra ngoài. Đi đến cửa động, nói: “Tôi dùng giá vẽ che mưa cho, nhanh lên.”
Lăng Gia nhìn Lộ Lộ với ánh mắt không thể tin nổi, đã bao giờ cô làm như vậy trước mặt người khác đâu?
Lộ Lộ cười không chút giả dối, nói: “Đừng ngượng ngùng, đây là tình huống đặc biệt thì phải xử lý theo kiểu đặc biệt. Yên tâm đi, tôi không nhìn đâu.”
Lăng Gia mặt đỏ lên, cũng không tiện nói thêm gì nữa. Lộ Lộ mà nhìn thật thì cũng chẳng mất gì, còn hơn là ra hết cả quần. Chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết vấn đề.
Lộ Lộ mở giá vẽ ra che trên đầu Lăng Gia, hai tay giơ lên, cố gắng hết sức không để bất cứ giọt mưa nào rơi xuống người Lăng Gia. Nhưng chính Lộ lộ lại một lần nữa bị mưa làm cho ướt từ trên xuống dưới.
Lăng Gia sau khi xong việc, kéo Lộ Lộ cùng nhau chạy về hang động. Nhìn quần áo ướt đẫm của Lộ Lộ mà vừa cảm kích vừa xấu hổ. Từng đợt từng đợt cảm xúc dâng lên trong lòng, muốn thoát ra cũng không thoát được.
Lộ Lộ muốn làm chút gì đó để giết thời gian, liền cấm lấy túi, lôi bản tốc kí ra. Một hộp sữa chua từ trong ví cũng theo đó mà rơi ra ngoài. Lộ Lộ mừng rõ, không nghĩ được còn có thứ để mà ăn, cô nhìn Lăng Gia rồi đưa hộp sữa cho Lăng Gia: “Uống đi.”
“Còn cô?”
“Tôi không đói.”
Lừa con nít à! Rõ ràng bụng kêu ùng ục thế kia. Lăng Gia ngồi vào chỗ trống bên cạnh Lộ Lộ, nói: “Tôi một nửa, cô một nửa.”
Lộ Lộ cười đùa: “Như vậy là hôn gián tiếp đấy. Gấu chó nhà cô mà biết được thì có nổi giận không?”
“Hôn trực tiếp cũng đã rồi, còn sợ hôn gián tiếp sao?” Nghe Lộ Lộ nhắc đến Hướng Vân Thiên, Lăng Gia cảm thấy rất không vui.
Lộ Lộ nghe Lăng Gia trả lời, nhớ đến hai lần thân mật trước kia, lòng không tránh khỏi chua xót. Vội lảng tránh sang đề tài khác: “Kể chuyện của cô với gấu chó đi. Cô xinh đẹp thế sao lại yêu hắn ta?”
“Cô khen tôi xinh đẹp làm tôi xúc động quá” Lăng Gia suy tư một lát, thở dài: “Tôi cũng không biết vì sao lại chọn anh ta. Lúc đó vừa mới chia tay cùng mối tình đầu không lâu, tâm trạng rất rồi tệ, luôn có cảm giác cô đơn trống vắng, muốn tìm ai đó để trò chuyện hoặc lẳng lẳng ở bên cạnh thôi cũng được. Vừa lúc đó anh ta tiếp cận tôi, chăm sóc tỉ mỉ, hỏi han ân cần, dần dần tôi cũng mềm lòng. Chỉ có thế thôi.”
“Cô yêu anh ta không?”
“Yêu? Không biết, có lẽ không. Chỉ là thói quen ở bên cạnh nhau mà thôi.”
“Vậy… còn mối tình đầu thì sao?”
“Yêu. Tình đầu là mối tình chân thành nhất mà, không phải cô cũng như vậy à?
“Ừ” Nghĩ đến Tang Du, lòng Lộ Lộ lại có vô vàn khổ sở. Một lát sau, lại hỏi: “Cô bây giờ còn yêu anh ta không?”
“Nhiều năm trôi qua, tôi sớm đã buông rồi. Anh ta đã lập gia đình và hiện giờ còn có con nhỏ” Lăng Gia cầm lấy một cành cây, ném vào lửa. Rồi cuộn người lại, ôm lấy hai chân “Ngẫm lại cuộc đời cũng khá thú vị. Lúc đó đã từng nghĩ rằng đời này không thể sống thiếu anh ta, nhưng rồi thời gian trôi qua mới cảm thấy không có gì là không thể, thời gian là thứ rất kỳ diệu. Trong cuộc đời mỗi người, ai rồi cũng trải qua một mối tình khắc cốt ghi tâm. Đau rồi mới hiểu được phải biết quý trọng mà giữ lấy người mình yêu, nếu một khi đã bỏ qua nhau rồi thì dùng cả đời này cũng không thể cứu vãn được. Đáng tiếc là lúc đấy tôi còn quá trẻ, đến lúc hiểu được thì cũng muộn mất rồi.”
“Ừ” Lộ Lộ gục đầu xuống, không biết đang nghĩ gì, một lát sau nói: “Lăng Gia, cô là một người con gái tốt. Vì sao cứ phải bày ra bộ dáng lạnh lùng xa cách như vậy?”
“Tôi lạnh lùng xa cách lúc nào? Mắt cô có vấn đề thì có?” Lăng Gia cười: “Cho dù đúng thật là như vậy thì cũng chỉ là thói quen mà thôi. Một người phụ nữ để ngồi được trên vị trí kia, thì phải luôn tỏ ra cứng rắn và lạnh lùng như thế. Nếu không thì chẳng ngồi vững được bao lâu. Còn cô thì sao? Sao cũng không bỏ cái điệu bộ bất cần đời của cô đi?”
“Tôi cũng là thói quen thôi.”
“Cha mẹ của cô cũng giống cô à?”
“Bọn họ không như vậy.”
“Vì sao không thích nhắc đến cha mẹ mình?”
“Không phải không thích, mà là không dám.”
Đêm nay, tại nơi núi non này mọi thứ thật yên tĩnh, tiếng mưa hòa cùng tiếng sấm làm cho người ta đã cô độc lại càng cảm thấy cô độc hơn. Nhưng vẫn may là tại nơi đây, Lộ Lộ và Lăng Gia có nhau cùng bầu bạn.
Hai người, hai tâm hồn sát cạnh nhau. Cũng không quá mức cô quạnh.
Lộ Lộ đột nhiên muốn bộc lộ hết tâm tư của mình, thế nên cô bắt đầu mở lòng với Lăng Gia về quá khứ của mình và Tang Du, giãy bày ra sự áy náy của mình đối với cha mẹ. Lăng Gia biết đó đều là những bí mật sâu thẳm nhất trong lòng Lộ Lộ, nên nghe im lặng ngồi nghe rất nghiêm túc và cẩn thận. Nhìn thấy khuôn mặt đau thương của Lộ Lộ khi nhắc lại chuyện cũ với Tang Du, nghe Lộ Lộ vì Tang Du mà nói tốt, nhận hết phần sai về phía mình. Lòng Lăng Gia đau, thật sự rất đau.
Đúng vậy, đau lòng, loại đau lòng này không nhạt nhòa như trước kia. Mà lần này, Lăng Gia cảm nhận được sự tồn tại chân thực của nó.
Cuối cùng, Lộ Lộ thở dài, cười buồn mà nói: “Lúc còn ở bên cạnh tang Du, có người yêu ở bên cạnh, tôi bắt đầu ý thức và trách nhiệm rằng đã đến lúc bản thân phải trưởng thành. Sau khi bị cha đuổi khỏi nhà,từ giờ phút đó tôi phải dựa hoàn toàn vào đôi chân của mình, khi ấy tôi cũng nghĩ rằng đã đến lúc bản thân phải trưởng thành hơn nữa. Mãi đến sau này, lúc ra đời kiếm sống gây dựng sự nghiệp, đón nhận không biết bao nhiêu ánh mắt xem thường làm cho tôi phải đem lòng tự trong của mình cất sau bát cơm, tôi càng nghĩ bản thân phải thật sự trưởng thành hơn nữa. Cuối cùng khi đã gần như trưởng thành, tôi lại mất đi Tang Du. Những ngày đó tôi thường mất ngủ, một mình quanh quẩn trong phòng, muốn hét lại hét không ra tiếng. Sau một thời gian chán chường như thế, rồi tôi cũng lấy lại được chút bình tĩnh, khi đó tôi nhận ra rằng lúc bấy giờ bản thân mới thực sự là trưởng thành… Thân nhân chối bỏ, người yêu rời đi, tôi cảm thấy rằng cả thế giới này đều đã vứt bỏ tôi mất rồi. Dần dần, tôi ngày càng trở nên nhạy cảm hơn, thậm chí trong một thời gian dài sau đó đều sống trong những suy nghĩ tiêu cực. Vô số đêm tôi mơ thấy mình khóc, khi tỉnh dậy phát hiện ra nước mắt phủ kín mặt mình. Rồi tôi nhận ra cho dù cả thế giới này có vứt bỏ tôi, tôi cũng không thể quay lưng lại với thế giới, bởi vì tôi còn phải sống và phải sống thật tốt. ‘Phải sống’ chắc cô đã từng xem, bộ phim đó tôi từng xem rất nhiều lần, thậm chí còn nhớ nằm lòng từng câu thoại trong phim. Có còn nhớ những lời cô từng nói về kinh kịch và nhạc kịch không? Thật ra cô nói rất đúng, còn sống thì phải còn hy vọng. Chắc cô cũng không ngờ rằng đêm đó trở về, tôi đã đem những lời cô nói, ghi lại một cách vô cùng tỉ mỉ. Lăng Gia, tôi vẫn luôn muốn nói với cô lời cảm ơn. Có những đêm dài tôi nghĩ rằng có lẽ bản thân chưa bao giờ thật sự trưởng thành, chỉ là ngày càng lớn lên mà thôi, mà mỗi chặng đường tôi lớn lên đều phải trả một cái giá rất đắt, đắt đến chết điếng người… Ai cũng nói rằng có mất tất có được nhưng tôi thấy bản thân chưa có được bất cứ thứ gì, chỉ có mất đi mà thôi… Hình như tôi nói nhiều quá, làm phiền đến cô.”
Lộ Lộ nói xong, nước mắt cũng theo câu nói cuối cùng mà chảy xuống. Từng giọt nước mắt như những mồi lửa, thiêu đốt vào sâu trong lòng Lăng Gia.
Lăng Gia giơ cánh tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Lộ Lộ, dịu dàng nói: “Không có đâu. Thật ra chúng ta cũng giống như trái cây mà thôi, trái nào rồi cũng sẽ chín, ai rồi cũng sẽ trưởng thành, chỉ có điều là sớm hay muộn. Chúng ta vẫn đang luôn tự hoàn thiện bản thân mình, quá trình hoàn thiện đó sẽ không ngừng lại ngay cả khi chúng ta đã già, nó chỉ kết thúc khi ta nằm xuống chết đi mà thôi. Cô bây giờ… vẫn còn rất yêu Tang Du?”
“Không biết. Yêu hay không cũng không còn ý nghĩa nữa rồi. Lăng Gia, cô cảm thấy trên đời này có thứ tình yêu gọi là mãi mãi không?”
“Có. Chỉ cần cô tin vào nó, nó sẽ tồn tại.” Lăng Gia vốn muốn nói không biết, nhưng nhìn đến ánh mắt mỏng manh của Lộ Lộ thì lời đến miệng lại đổi đi. Hiện tại, tạm cho Lộ Lộ một chút an ủi, cũng là để an ủi chính lòng mình.
Lộ Lộ cười, cười rất chân thành, cũng rất rạng rỡ. Lăng Gia không kịp tránh đi ánh mắt của Lộ Lộ thì đã bị cuốn sâu vào đó mất rồi. Lăng Gia đưa tay lên mơn man khuôn mặt của Lộ Lộ rồi nghiêng người đến, hôn lên.
Hai người đều run rẩy, rồi dịu dàng tiếp nhận nhau.
Đã lâu rồi, mà hương vị vẫn ngọt ngào như cũ.
Mới nhận ra, vốn dĩ, hương vị của nhau, chưa ai từng quên.