Chương 33
Nụ hôn này dây dưa mà triền miên, quyến luyến không nỡ rời. Cả Lăng Gia và Lộ Lộ đều bị chìm đắm trong nụ hôn, không thể thoát ra và sự thật là cũng không muốn thoát ra.
Từng giọt mưa rơi trên mặt đất, vang lên tí tách, những giọt khác rơi vào vũng nước làm bọt nước vung vẩy ra ngoài.
“Cô có nhớ tôi chút nào không?” Lăng Gia rời khỏi nụ hôn, nhẹ giọng hỏi, ánh mắt vẫn tràn ngập mơ màng.
“Có, cô thì sao?”
“Tôi cũng nhớ cô.”
Chỉ là nhớ, nhớ không hẳn là yêu.
Lộ Lộ đưa tay lên chạm vào bờ môi quyến rũ của Lăng Gia, khẽ hỏi: “Từ trước đến giờ tôi chỉ hôn hai người, một là Tang Du, hai là cô. Cả hai đều là phụ nữ. Lăng Gia, sau này đừng tò mò hay hiếu kỳ nữa.”
Hiếu kỳ sao? Lăng Gia ngồi dậy, nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa hang. Nhỏ giọng hỏi: “Tôi không biết vì sao mình lại làm vậy. Lộ Lộ, chúng ta là bạn đi, bạn tốt.”
Lộ Lộ cười, nụ cười mang theo khổ sở, nói: “Thế giới mà cô và tôi sống không giống nhau, chúng ta không có bất cứ mối liên hệ nào cả, thế nên không thể trở thành bạn bè. Vả lại, sự tồn tại của tôi chỉ làm cho cuộc sống của cô thêm phức tạp mà thôi.”
Từ trước đến giờ, chỉ có người khác xin làm bạn cùng Lăng Gia, thế mà lần đầu ngỏ ý kết bạn của Lăng Gia lại bị từ chối thẳng thường. Điều này làm sao khiến cho Lăng Gia hài lòng nổi? Mang theo chút bốc đồng nói: “Tôi nói làm bạn thì sẽ là bạn, cô nói nhảm nhiều quá!”
Lộ Lộ máu cũng bốc hết lên đầu, cô làm vậy cũng chỉ là muốn tốt cho Lăng Gia mà thôi. Thế mà Lăng Gia cũng không chịu hiểu, Lộ Lộ tức giận, nổi gân cổ lên quát: “Cô thấy có kiểu bạn bè nào mà rảnh rỗi thì đè nhau ra hôn thế này chưa!”
“Bạn bè của tôi rảnh thì đè nhau ra hôn đấy!” Lăng Gia cũng điên tiết, lại sấn đến hôn lên miệng Lộ Lộ.
Lộ Lộ bất đắc dĩ, không thể nói được gì nữa. Còn bị Lăng Gia hôn cho choáng váng cả đầu óc. Vì không để cho bản thân tiếp tục rơi vào mê hoặc, Lộ Lộ cố gắng khống chế cảm xúc, dối lòng mà đẩy Lăng Gia ra, nói: “Được rồi được rồi, chúng ta làm bạn. Nhưng không thể hôn nữa, tôi độc thân nhưng cô còn có bạn trai mà.”
Ngay lúc này mà nhắc đến Hướng Vân Thiên thì không khác nào tạt nước lạnh vào mặt Lăng Gia. Lăng Gia tỉnh táo lại, cảm thấy khó có thể tin được một người luôn hành xử cẩn thận như mình mà lại làm ra những việc bốc đồng như thế.
Lăng Gia bấy giờ rất hậm hực, cầm lấy túi của Lộ Lộ, lôi bật lửa và thuốc lá ra. Châm thuốc rồi hít sâu một hơi, chậm rãi nhả ra từng ngụm khói. Không lâu sau, mùi bạc đã hà lan tỏa khắp cả động.
Lộ Lộ ngạc nhiên nhìn Lăng Gia: “Cô cũng hút thuốc?”
“Thỉnh thoảng thôi.”
Lộ Lộ ĩu môi, nhìn Lăng Gia: “Thuốc lá không tốt cho cơ thể, sau này hút ít thôi.”
“Ừ” Lăng Gia một lời hai nghĩa nói “Vẫn biết là không tốt cho cơ thể nhưng có những lúc vẫn không thể tự khống chế mình mà muốn hút, không phải cô cũng giống như vậy sao?”
Hút thuốc cũng giống như chuyện tình cảm, biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa nhưng vẫn không thể tự kiềm chế được mà bước chân vào.
Lộ Lộ cười, hỏi: “Bình thường cô hút gì?”
“Tôi không thường xuyên hút, cũng không hút cố định một loại nào cả. Sobranie, More, Davidoff đều hút hết. Đôi lúc thấy hộp nào có vẻ đẹp thì mua luôn hộp đó, lúc nào bế tắc trong công việc hoặc tâm tình không tốt mới hút một điếu. Còn cô?”
“À. Trước kia là Esse, sau này chỉ hút mỗi 520.”
“Sao không hút Esse nữa?”
“Không thích Hàn Quốc nên không hút nữa thôi.”
“Từ khi nào thì hút thuốc?”
“Cấp ba. Đó là lúc trước kì thi đại học, tôi thường thức suốt đêm để luyện vẽ. Nguyện vọng của tôi là vào Ương Mỹ, đó cũng là ngôi trường mơ ước của tất cả mọi thí sinh chuyên về mỹ thuật, có những người thi đến bốn năm vẫn không đậu nên áp lực là điều không cần bàn cãi. Từ những ngày đó tôi bắt đầu hút thuốc, đầu tiên hút những loại thuốc dành cho nam giới nhưng mùi vị quá nặng, không thích, hút mấy loại đó vào là bị sặc gần chết. Mãi sau này có một người bạn học cùng khóa đưa cho một hộp Esse the, hương bạc hà, từ đó trở đi mới thường xuyên hút. Sau này thì ngày càng không thích Hàn Quốc nên không hút Esse nữa. Cô thì sao, hút từ lúc nào?”
“Sau khi chia tay với mối tình đầu. Một lần tôi đến quán cà phê, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xinh đẹp ngồi một mình cạnh cửa sổ, trong tay cô ấy đang kẹp một điếu thuốc thon dài tinh tế, trông rất bắt mắt và cũng rất phong trần. Tôi đột nhiên nghĩ rằng bản thân mình cũng như điếu thuốc kia, luôn chờ đợi với một thái độ bình thản, chờ đến khi có một người hiểu được giá trị của tôi, lúc đó tôi sẽ không suy nghĩ gì mà sẵn sang hiến dâng tất cả cho người đó. Kể cả đến mức bản thân lụi tàn, tôi vẫn cam lòng” Lăng Gia cầm một cành khô lên, vẽ lòng lòng trên mặt đất “Sau khi yêu Tang Du rồi cô mới hút thường xuyên đúng không?”
“Ừ” Lộ Lộ cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Cô hút thuốc chỉ vì hiếu kỳ hoặc giải tỏa căng thẳng, thuốc lá đối với cô mà nói thì có cũng được không có cũng chẳng sao. Còn thuốc lá đối với tôi đã là một thói quen, tôi chưa từng nghĩ đến việc bỏ thuốc. Cô thấy không, chúng ta rất khác biệt.”
Lăng Gia nhìn khói thuốc tỏa ra mà trầm ngâm, một lát sau, cô hỏi: “Cô có bỏ được không?”
“Tôi không nghiện, nếu quyết tâm bỏ thì sẽ bỏ được thôi. Nhưng cô, cô nhất định phải từ bỏ.”
“Vì sao?”
Lộ Lộ đăm chiêu nhìn Lăng Gia, nói: “Nếu cô tập thành thói quen rồi thì sẽ rất khó mà bỏ. Lăng Gia, đừng đùa với lửa.”
Lộ Lộ cúi đầu trầm tư, đừng đùa với lửa hoặc ít nhất cũng đừng chìm đắm vào mối quan hệ này nữa. Chúng ta không thể bị cuốn vào sâu hơn nữa, cũng không thể đau lòng thêm một lần nào nữa. Nếu không, cả hai chúng ta đều sẽ không gượng dậy nổi.
Lộ Lộ với tay cầm lấy điếu thuốc từ trong tay Lăng Gia, dụi tắt đi, lại ném thêm củi vào lửa đang cháy. Nói với Lăng Gia: “Khuya rồi, nhắm mắt ngủ một lát đi. Chờ đến lúc trời sáng rồi chúng ta sẽ xuống núi.”
“Ừ.”
Lăng Gia dựa vào người Lộ Lộ, ôm theo tâm tình phức tạp mà nhắm mắt lại. Lộ Lộ cũng đã mệt mỏi, cô dựa vào Lăng Gia, cũng khép lại đôi mắt.
Hai người dựa sát nhau đi vào giấc ngủ, không lâu sau mưa tạnh hẳn. Sao trời lại hiện ra tạo thành vô số điểm lấm chấm trên bầu trời đêm.
…
Năm giờ sáng hôm sau, trời đã sáng rõ.
Lộ Lộ mơ mơ màng màng mở mắt thức dậy, quay đầu thấy Lăng Gia vẫn dựa vào mình ngủ say sưa. Khuôn mặt lúc ngủ của Lăng Gia tựa như một đứa trẻ, hiền lành mà thuần khiết khiến Lộ Lộ không thể rời mắt.
Một lát sau Lộ Lộ nhẹ nhàng lay Lăng Gia, nói: “Lăng Gia, dậy đi. Mưa tạnh rồi, về thôi.”
Lăng Gia mở đôi mắt còn ngái ngủ ra, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Lộ Lộ gần ngay trước mắt lại không hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên cảm giác hạnh phúc. Ậm ừ nói: “Thật tốt biết bao khi nhìn thấy cô.”
Lòng Lộ Lộ âm thầm mà rung động, không thể điều khiển được sự loạn nhịp của trái tim. Quay lại ôm Lăng Gia, nhẹ nhàng nói: “Nếu còn buồn ngủ thì ngủ thêm lát nữa đi.”
“Ừ” Lăng Gia khẽ cọ vào lòng Lộ Lộ, nghe thấy tiếng tim đang đập trong lòng ngực Lộ Lộ, bỗng nhiên lại không còn muốn ngủ nữa nhưng vẫn nhắm mắt lại, luyến tiếc phải rời xa giây phút này.
…
Hơn một tiếng sau, Lộ Lộ vỗ nhẹ lên người Lăng Gia, nói: “Dậy đi thôi.”
“Được.” Lăng Gia đứng lên, chỉnh lại quần áo, nói: “Từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên tôi qua đêm ở nơi thế này.”
“Tôi cũng vậy. Đi thôi.”
Hai người đỡ nhau đi xuống núi. Khung cảnh sáng sớm luôn khiến lòng người cảm thấy nhẹ nàng thoải mái. Đường xuống núi rất yên tĩnh, ánh mặt trời bình mình nhàn nhạt chiếu xuống cây cỏ bên đường, gió nhẹ nhàng thổi. Lăng Gia đột nhiên có khát khao muốn được sống cả đời ở nơi này, không cần bon chen với cuộc đời ở dưới kia, cũng không cần đề phòng bất cứ ai hay điều gì.
Sau khi xuống núi đã là bảy giờ hơn, những hàng quán bán đồ ăn hai bên đường đã bắt đầu mở cửa. Lộ Lộ đói đến hoa mắt, nhìn thấy đồ ăn sáng thì mắt sáng rực lên, kéo tay Lăng Gia chạy như bay vào quán.
Lộ Lộ gọi hai bát tào phớ cùng hai phần quẩy, tìm chỗ ngồi xuống, ngước mắt lên thấy Lăng Gia vẫn đứng, liền hỏi: “Sao không ngồi?”
“Ở đây…” Lăng Gia nhìn bàn ghế nhớp nháp, không muốn ngồi.
Lộ Lộ hiểu ý, rút giấy vẽ ra lót lên ghế ngồi, nói: “Ngồi đi.”
Lăng Gia lúc này mới ngồi xuống, nhìn cái chén đựng tào phớ bị mẻ một miếng. Bưng bát lên rồi lại đặt bát xuống, nuốt không trôi.
Lộ Lộ thấy cô không ăn, nhíu mày hỏi: “Không đói à?”
“Đói. Nhưng… cái này làm sao mà ăn? Cái chén này đã có bao nhiêu người dùng rồi?”
Con người này thật quá mức phiền toái, Lộ Lộ không chịu nổi nữa: “Ăn mày còn đòi xôi gấc. Sao cô lại có nhiều tật xấu như vậy.”
Lăng Gia thấy Lộ Lộ cáu, cũng bắt đầu không vui: “Kệ tôi! Cô ý kiến à!”
“Được rồi. Tôi kệ cô, thích thì cứ nhịn đi!” Nhịn chết luôn đi! Lộ Lộ thầm nói thêm một câu.
Lộ Lộ không quan tâm đến Lăng Gia nữa, tự ăn phần của mình. Lăng Gia vốn đã đói, thấy Lộ Lộ ăn ngon miệng như vậy, bụng lại càng đói hơn nữa. Đẩy đẩy tay của Lộ Lộ, nói: “Đưa phần của cô cho tôi đi.”
“Sao nữa?”
“Tự nhiên tôi thấy phần của cô sạch hơn, cũng ngon hơn.”
Lộ Lộ lúc này thật muốn cầm chén úp lên đầu Lăng Gia, nhưng nghĩ đi nghĩ lại chén mà bể thì còn phải đền thêm tiền. Thế là nhịn xuống, đem phần của mình đẩy qua, lấy phần của Lăng Gia tiếp tục ăn.
Lăng Gia không thích ăn những thứ này vào buổi sáng, cô chỉ ăn một tí. Lộ Lộ biết Lăng Gia sợ những thứ này không đảm bảo vệ sinh, nhưng không ngờ rằng Lăng Gia thà nhịn đói cũng không ăn. Ngẩng đầu lên thấy phía xa có một nhà hàng MacDonald, đứng dậy nói: “Chờ ở đây một lát.”
Nói xong nhanh chóng chạy đi, Lăng Gia trong lòng lo lắng không biết Lộ Lộ định làm gì? Cô ra khỏi nhà chỉ cầm theo thẻ, không mang theo tiền mặt, lát nữa lấy đâu ra tiền để trả bây giờ?
Một lúc lâu sau, Lộ Lộ mang về một cái túi giấy. Lấy từ trong túi ra một cái hambuger và cà phê, nói: “Ăn đi.”
Lăng Gia ngạc nhiên, hỏi: “Vừa rồi cô đi là để mua cái này cho tôi à?”
Lộ Lộ tức giận nói: “Cũng không thể để cô chết đói được!”
Lăng Gia trong lòng lại cảm động, nhưng không biểu hiện ra mặt. Chỉ nói: “Có tiềm chất làm bảo mẫu nhỉ.”
Lộ Lộ liếc cô một cái, lười tranh cãi, lấy quẩy ăn tiếp. Lăng Gia cũng không nói gì thêm, cầm lấy đồ ăn Lộ Lộ mua ăn hết không sót lại tí gì.
Thế là sáng hôm đó, bà chủ quán nhìn thấy một khung cảnh có hơi kỳ lạ: Hai cô gái xinh đẹp ngồi hai đầu bàn, một người ăn quẩy và tào phớ, một người ăn hamburger uống cà phê. Đây là sự kết hợp của văn hóa đông tây mà người ta hay thường nói phải không nhỉ?
…
Ăn sáng xong xuôi, Lăng Gia tìm được xe, mở cửa cho Lộ Lộ vào.
Lộ Lộ nhìn chiếc xe mới cáu, mắt tròn mắt dẹt. Đây đâu phải chiếc xe hôm nọ Lăng Gia đi? Tại sao Mercedes bạc lại biến thành Jaguar XJ rồi? Cô hỏi Lăng Gia: “Cô mới mua xe à?”
“Không phải. Tôi không hoang phí đến thế.” Lăng Gia nói xong nhìn thấy khuôn mặt Lộ Lộ ngoài vẻ ngạc nhiên ra thì không còn gì khác, lòng không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm. “Xe này của bác tôi mua, dùng được vài ngày cảm thấy không thích. Thấy tôi thích nên ông ấy tặng tôi.”
“Bác của cô giàu thật. Ông ấy là chủ công ty nào thế?”
“Không. Viên chức nho nhỏ của chính phủ thôi.”
Lộ Lộ nghĩ bác của Lăng Gia chỉ là một viên chức “nho nhỏ” thôi mà đã giàu có đến như vậy. Chỉ đáng thương cho dân đen như mình, ngày ngày quần quật đi làm nộp thuế để nuôi béo những kẻ như thế. Này Lăng Gia, cái xe này cũng có một phần nho nhỏ tiền của tôi góp vào đấy nhé!
Có lẽ vì quá mệt mỏi, Lộ Lộ thắt dây an toàn xong rồi dặn Lăng Gia: “Banh mắt ra mà lái nhé, đừng có mơ màng. Cô đang nắm trong tay hai mạng người đấy.”
Dứt lời, ngáp dài một cái rồi lăn ra ngủ.
Mình đưa cô ta về nhà thế nhưng cô ta chẳng những không biết ơn mà còn ra lệnh cho mình lái xe cẩn thận. Kiểu người gì thế này! Lăng Gia quay sang nhìn kẻ đang ngủ như chết kia, muốn đá cô ta mấy cái nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Tập trung tinh thần, lái xe đi.