Chương 35
Sáng hôm sau, Lộ Lộ bị đồng hồ báo thức gọi dậy. Vệ sinh xong xuôi, xuống nhà mua sữa đậu nành và bánh trứng. Vừa ăn vừa đi đến nhà Lăng Gia.
Không khí vào buổi sáng luôn rất trong lành, Lộ Lộ tranh thủ hít thở trong bầu không khí sáng sớm. Ngước mắt lên nhìn ánh mặt trời đỏ nhạt chiếu qua những chiếc lá xanh biếc, lòng cảm thấy vô cùng khoan khoái. Ánh mặt trời bao phủ lên khắp cơ thể tạo ra cảm giác ngập tràn sức sống, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ hơn.
Lúc Lộ lộ đến, Lăng Gia mới thức dậy không lâu. Đang chuẩn bị ăn sáng thì nhìn thấy Lộ Lộ, liền hỏi: “Cô ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi, lát nữa cô phải đi làm à?”
“Ừ. Sao thế?”
“Để tôi lại nhà một mình, cô không sợ tôi khuân hết đi à?”
“Khuân được thì cứ khuân đi.”
Lộ Lộ sờ sờ mặt mình, lúc này quả thật cô chỉ muốn làm trộm. Khuân hết những thứ giá trị trong nhà Lăng Gia đi bán hết, được thế thì về già sẽ không còn lo chết đói.
Lăng Gia ăn xong bữa sáng, trang điểm lại khuôn mặt. Nói với Lộ Lộ: “Tối tôi mới về, buổi trưa cô đừng ăn bánh mì nữa, tôi gọi người mang đồ ăn đến.”
Lòng Lộ Lộ ấm áp, nói: “Cảm ơn nhé. Này… tôi đưa tiền cơm cho cô.”
“Không cần! Trừ vào tiền lương là được rồi!” Lăng Gia nói xong đóng sầm cửa lại liền đi, mặt mày cau có, không ngờ được đến cả tiền cơm Lộ Lộ cũng muốn tính toán rõ ràng như thế, quá thể quá đáng lắm!
Lăng Gia đi rồi, Lộ Lộ cẩn thận đem hết đồ đạc trong phòng khách dời đến nơi khác, lấy giấy báo trải lên mặt sàn rồi mới đầu vẽ.
Một ngày cứ như vậy mà trôi qua.
…
Lăng Gia sau khi tan làm, nôn nóng trở về. Không biết rằng Lộ Lộ bây giờ còn ở lại hay đã về rồi.
Về nhà phát hiện ra Lộ Lộ vẫn còn ở nhà mình, Lăng Gia mới thở phào nhẹ nhõm. Thấy Lộ Lộ đang vẽ tranh, Lăng Gia cũng không quấy rầy, chỉ tiện tay lấy tạp chí ra, ngồi xuống ghế đọc.
Lộ Lộ xoay người, thấy Lăng Gia, hỏi: “Về bao giờ thế?”
“Mới về.”
“Làm việc mệt không?”
“Bình thường. Cô vẽ có mệt hay không?”
“Cũng bình thường.”
Lăng Gia cảm thấy màn hỏi đáp này của mình và Lộ Lộ, chẳng khác nào cuộc đối thoại thường ngày của hai vợ chồng. Lòng bỗng nhiên vui sướng.
Lộ Lộ nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nói: “Hôm nay đến đây thôi, mai tôi lại đến.”
Lăng Gia nhìn Lộ Lộ, nói: “Đừng đi, tối nay ở lại đây nhé.”
“Như vậy… không tốt lắm.”
“Có gì mà không tốt. Đi thôi, đi mua thức ăn với tôi, lát nữa nấu cơm.”
“Cô biết nấu cơm?”
“Đừng khinh người!”
Lộ Lộ đi cùng Lăng Gia đến diêu thị, mua đầy một xe đựng hàng. Lộ Lộ hỏi: “Mua nhiều vậy làm gì? Ăn hết không?”
“Ngày mai nữa, mai chủ nhật ở nhà. Đây là đồ ăn trong hai ngày.”
Trở về từ siêu thị, Lộ Lộ giúp Lăng Gia nấu cơm. Lăng Gia hỏi: “Cô cũng biết nấu cơm à?”
“Ừ, chỉ là không thường nấu thôi.”
“Tôi cũng vậy, rất hiếm khi vào bếp.”
Tài nấu nước của Lăng Gia quả thật là rất tốt, cô là người cầu toàn cho nên đồ ăn nấu ra cũng nhất định phải vừa ngon vừa đẹp. Lộ Lộ nhìn đĩa đồ ăn mới làm xong đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt mà không nén nổi lòng muốn thử một miếng nhưng rồi thấy Lăng Gia còn đang bận rộn nấu nướng mà mình ở đây ăn vụng thì cảm thấy xấu hổ, cuối cùng vẫn bấm bụng nhịn cơn thèm chờ Lăng Gia xong việc rồi cùng ăn.
Bận rộn không quá một tiếng đồng hồ, Lăng Gia đã làm xong ba món mặn một món canh. Bưng đồ ăn đặt lên bàn, hai người cùng ngồi xuống ăn cơm tối.
Mỗi món ăn đều được Lộ Lộ tỉ mỉ nếm thử, khen: “Cô nấu…không kém tôi nhiều lắm!”
Lăng Gia lườm Lộ Lộ một cái, cô cũng không trông mong một lời tốt đẹp gì thoát ra khỏi miệng Lộ Lộ. Chỉ nói: “Ngon thì ăn nhiều vào, trông cô gầy đến không giống người nữa rồi.”
“Làm gì đến mức ấy? Tôi đâu có gầy vào những nơi không nên gầy, không phải là cô đang đố kị vì tôi thon thả hơn cô đấy chứ?”
“Tôi đố kị với cô? Vóc dáng của cô có săn chắc được như tôi không? Cứ ngồi đó mà ảo tưởng đi, đần độn”
Lộ Lộ mặt dày, nói: “Cô mới là người ảo tưởng. Chỉ có ở trước mặt cô, tôi mới đần độn đi thôi.”
Lăng Gia không tranh cãi nữa, vì bấy giờ lòng đã ngọt như mật rồi. Cô nhìn Lộ Lộ, nói: “Cơm nhiều như vậy cũng không chặn được họng của cô, im lặng mà ăn.”
Lộ Lộ cười cười, lại đùa giữa: “Tiền bữa cơm này cũng trừ vào lương của tôi đi.”
Lăng gia vừa nghe, mặt liền tối sầm. Lộ Lộ thấy thế lại có chút sợ, cô vốn chỉ vui đùa thôi mà, sao lại chọc cho Lăng Gia phát khùng như vậy? Rõ thật là vô tội, phụ nữ quả thật đều là động vật nhạy cảm mà.
Lộ Lộ lí nhí nói: “Tôi nghĩ… đến lúc phải về rồi, ở đây không có quần áo để thay…”
“Mặc quần áo của tôi là được!”
Lòng Lộ Lộ hiểu rõ rằng mình và Lăng Gia đã chạm đến một ranh giới nhạy cảm, cho dù chỉ vô ý mà nói ra một câu cũng có thể dễ dàng làm cho đối phương để tâm mà suy nghĩ rất lâu. Lộ Lộ hiểu rõ mối quan hệ mập mờ này bởi vì trước đây cô cũng đã trải qua một lần cùng Tang Du, và Lộ Lộ cũng tin rằng Lăng Gia cũng hiểu rõ bởi vì Lăng Gia cũng đã trải qua một lần.
Hai người ôm những mối tâm tư phức tạp trong lòng mà ăn cơm, không tìm được đề tài nào khác để nói chuyện. Sau khi ăn xong bữa tối, Lăng Gia đi tìm đồ ngủ đưa cho Lộ Lộ, lại mở cửa phòng khách ra, nói: “Tối nay cô ngủ ở đây đi, bên kia có phòng tắm. Vất vả suốt cả ngày rồi, đi tắm đi.”
Lăng Gia nói xong cũng không nhìn Lộ Lộ lấy một cái, về thẳng phòng ngủ của mình. Cô vốn muốn để cho Lộ Lộ ngủ chung giường với mình để cùng nhau trò chuyện nhưng cái câu “Tiền bữa cơm này cũng trừ vào lương của tôi đi” lại làm cho trái tim của Lăng Gia nguội lạnh. Cô biết rằng Lộ Lộ có cảm giác với mình, cô cũng biết Lộ Lộ đang cực lực đè nén cảm giác ấy. Chỉ là cô không muốn làm Lộ Lộ khó xử và thật ra trong đầu Lăng Gia lúc này cũng cố chút hờn giận, nghĩ rằng Lộ Lộ đã muốn duy trì khoảng cách với mình vậy thì cứ để cho cô ta duy trì đi.
Lăng Gia vẫn biết bản thân mình hiện tại chẳng khác nào đùa với lửa, chỉ sơ sẩy một chút thôi thì bản thân sẽ bị lửa đốt thành tro. Nhưng Lăng Gia lại không nỡ phải dập tắt ngọn lửa này. Để cho cái đầu nguội bớt, Lăng Gia nghĩ hay là cứ buông thả đi, muốn đến đâu thì đến. Chỉ lần này nữa thôi, để Lộ Lộ vẽ xong, nhất định mình sẽ dập tắt ngọn lửa này.
Lộ Lộ sau khi tắm xong, nằm nghỉ trên giường. Đầu óc quanh quẩn nghĩ ngợi lung tung, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
…
Ngày chủ nhật, Lăng Gia không có việc cần phải ra khỏi nhà, điện thoại cũng đem tắt nguồn hết, ở nhà cùng Lộ Lộ vẽ tranh. Lòng hiếu kỳ nổi lên, cũng học theo Lộ Lộ tô tô vẽ vẽ vài nét bút, Lộ Lộ cũng kiên nhẫn mà nắm lấy tay Lăng Gia dạy phải vẽ như thế nào. Hai người nắm lấy tay nhau, tim cũng theo đó mà nhảy lên dồn dập, nhưng rồi cả hai lại giả vờ không chú ý đến nhịp đập của trái tim mình.
Cây trúc trong phòng khách đã vẽ xong, lại vào phòng ngủ để vẽ. Lăng Gia cùng Lộ Lộ đem giường ngủ dời đi nơi khác, giúp Lộ Lộ đem dụng cụ mang đến rồi đứng ở bên cạnh nhìn Lộ Lộ vẽ tranh. Thỉnh thoảng tính nghịch ngợm nổi lên, nhân lúc Lộ Lộ không chú ý sẽ lấy màu vẽ quẹt lên chóp mũi Lộ Lộ. Lộ Lộ sau khi bị quẹt cũng không chịu thua mà dùng cây cọ đang cầm trên tay quẹt lên mặt Lăng Gia. Hai người cứ vừa vẽ vừa vui đùa như thế, bất tri bất giác bức tranh tường phòng ngủ đã được hoàn tất.
Sắp xếp đồ đạc trở về vị trí cũ, thu dọn đồ nghề xong xuôi. Trầm ngâm một lát, Lộ Lộ nói: “Tôi về đây.”
“Lăng Gia nhìn Lộ Lộ rất lâu, mới gật đầu. Lấy một phong bì từ trong ngăn kéo ra, nói: “Đây là tiền lương của cô.”
Lộ Lộ đưa tay nhận lấy, Lăng Gia lại rụt tay trở về, ném phong bì tới đầu giường nói: “Lại đến giờ ăn tối rồi, ăn cơm xong hẵng đi.”
“Được. Hai ngày nay là do cô nấu, tối nay để cho tôi.”
Lộ Lộ vui vẻ mà đồng ý, cô nghĩ có lẽ đây là lần ăn cơm cuối cùng của hai người.
Nhất hồ trọc tửu tẫn dư hoan. Kim tiêu biệt mộng hàn.
[Một bầu rượu đục vẫn thừa vui vẻ. Đêm nay tiễn biệt, giấc mộng hàn.]
Lộ Lộ âm thầm thở dài, rồi tự phục hồi lại tinh thần.
Thôi, bữa tiệc nào cũng phải có hồi kết, cuối cùng vẫn là chia ly thôi, không phải sao?