Chương 36
Lộ Lộ đi đến phòng bếp, mặc tạp dề vào người, mang theo tâm trạng của vị tráng sĩ một đi không trở lại, bắt đầu nấu cơm.
Lăng Gia đứng ở cửa, nhìn dáng người yểu điệu của Lộ Lộ, đột nhiên muốn ôm cô vào lòng.
Nghĩ đến, liền làm.
Lăng Gia đi đến phía sau Lộ Lộ, áp người vào lưng, vòng tay qua hông cô. Lộ Lộ hoảng sợ, đôi tay đang bận rộn khựng lại trên không, cô cúi đầu, không nói được một lời.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Lộ Lộ xoay người lại, vỗ về lên mặt Lăng Gia, nhỏ giọng nói: “Lăng Gia, chúng ta không thể trở thành người yêu, cũng không thể làm bạn.”
“Tôi biết.”
Lộ Lộ còn muốn mở miệng nói tiếp, lại bị ánh mắt của Lăng Gia chặn lại, lời chuẩn bị nói ra đành nuốt trở vào. Lộ Lộ cảm thấy đau lòng, đau vì Lăng Gia, cũng đau vì chính mình. Cứ buông thả một lần đi, một lần này thôi.
Lộ Lộ hướng đến môi của Lăng Gia, nhẹ nhàng hôn lên. Lăng Gia nếm được hương vị quen thuộc, mặc cho đầu óc vẫn đang tỉnh táo vẫn vùi lấp bản thân vào mê hoặc.
Trăng tà thấp thoáng, soi rọi bầu trời xanh.
Không biết dò dẫm đến phòng ngủ thế nào, không biết làm sao trút bỏ được quần áo. Lại càng không biết hai thân hình mảnh dẻ kiều diễm quấn lấy nhau bằng cách nào.
Tóc mây như thác đổ, không phân biệt rõ của ai và của ai.
Từng tấc, từng tấc da thịt trắng hồng của Lăng Gia lộ ra bên ngoài, dưới ánh đèn nhàn nhạt chiếu xuống, thấy rõ sự mềm mại mượt mà như tơ.
“Lăng Gia, hai người phụ nữ yêu nhau là một nghệ thuật, tôi dạy cho cô” Lộ Lộ kề sát vào thân thể Lăng Gia, vừa chạm môi hôn lên, vừa vuốt ve xoa dịu, mê mẩn không nỡ buông tay.
Lăng Gia cả cảm giác được cả người cô bây giờ giống như ngọn lửa. Ngọn lửa kia càng cháy càng mạnh. Với người chưa từng có cảm giác trong chuyện chăn gối như Lăng Gia mà nói, cảm giác này chẳng khác nào một loại tra tấn mê người.
[…]
Lộ Lộ ôm Lăng Gia, đáp lại nụ hôn mãnh liệt. Giờ khắc này, chúng ta hãy vứt bỏ hết thảy. Giờ khắc này, cứ buông thả bản thân đừng quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.
Đùa với lửa, dù cho có bị lửa đốt thành tro. Tôi cũng bằng lòng.
Khi những xúc cảm mãnh liệt qua đi, hai người ôm lấy nhau xoa dịu cho đối phương. Lăng Gia vứt bỏ thói quen tắm rửa sau khi vận động, lười biếng nằm trên giường ngắm nghía mái tóc Lộ Lộ.
“Chất tóc của cô thật tốt.”
“Của cô cũng tốt mà.”
“Tóc tôi không dài như cô.”
“Cũng đâu có ngắn.”
“Chỉ mới qua vai.”
“Qua vai là đẹp nhất.”
“Nói dối. Quan Âm cũng muốn khóc.”
“Quan Âm khóc cái gì?”
“Khóc cô nói lời dối trá.”
Hai người ôm nhau cười to, sau khi cười xong. Lộ Lộ hỏi: “Tôi đói rồi, cô đói không?”
“Cũng đói rồi.” Lăng Gia xoay người đến gần cái tủ đặt cạnh đầu giường, lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp bánh trứng, ói: “Ăn tạm cái này trước đi.”
“Ừ.”
Hai người tựa lưng vào đầu giường, vai kề vai, chân gác lên chân, cùng nhau ăn bánh trứng. Thỉnh thoảng nhẹ nhàng hôn khóe miệng, vui cười tựa như đôi chim uyên ương đang đùa dưới nước.
Lăng Gia nhẹ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên của tôi với một phụ nữ khác.”
Lộ Lộ do dự một lúc lâu, hỏi: “Cô đã từng… với mấy người đàn ông?”
“Hai. Mối tình đầu và Hướng Vân Thiên. Cô để ý không?”
“Không, không có.” Lộ Lộ muốn nói đó là chuyện của quá khứ, tôi chỉ quan tâm đến hiện tại và tương lai của cô. Nhưng cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn không nói. Lộ Lộ tự cười nhạo bản thân mình rằng, mình có tư cách gì để nói ra lời ấy?
“Này. Cô từng… với mấy người phụ nữ?”
“Hai. Cô và Tang Du. Cô để ý?”
“Không để ý…”Lăng Gia muốn nói sau này ngoài tôi ra, không cho phép cô thân mật cùng người khác. Nhưng lời chuẩn bị ra khỏi miệng lại biến mất, Lăng Gia cười buồn. Lời ấy, tôi lấy thân phận gì để nói?
Những cảm giác đau thương lại bắt đầu quấn lấy hai người. Lộ Lộ không thích bầu không khí này, cô muốn kiếm đề tài. Liền áp thân mình lên người Lăng Gia, dùng giọng điệu như một đứa trẻ, hỏi: “Lăng Gia, tôi và bọn họ… bạn trai của cô. Ai hơn?”
Lăng Gia đỏ mặt, hắng giọng: “Hỏi câu này mà không biết ngượng à?”
“Hỏi một chút thôi, tôi đâu có kinh nghiệm cùng đàn ông bao giờ đâu mà biết.”
Lăng Gia nheo mắt lại, hỏi: “Cô muốn có kinh nghiệm cùng đàn ông?”
“Thôi bỏ đi” Lộ Lộ bĩu môi, nói: “Làm bạn cùng đàn ông còn được, chứ… tôi không thể nào tưởng tượng nổi chuyện kia… với họ. Luôn cảm thấy rằng… nơi đó… quá xấu xí…”
Lăng Gia bật cười, nhớ đến chuyện ngày đó giáo sư ĐInh kể, hỏi: “Ghét mà lúc đó lại có thể vẽ được nơi kia y chang như thế?”
“Cô chưa biết thôi. Từ nhỏ đến lớn tôi đã từng vẽ rất nhiều cơ thể, nam có nữ có, già trẻ đều có. Mỗi lần vẽ mẫu nam, thường thì họ sẽ mặc quần lót che khuất nơi đó. Nhưng mỗi thầy giáo lại có một yêu cầu khác nhau, giống như giáo sư Đinh luôn yêu cầu người mẫu phải khỏa thân. Người nào đẹp còn đỡ, hôm nào xui xẻo gặp phải những người… Aizzz! Trời ạ… nhớ lại thôi cũng là một loại tra tấn!”
Biểu cảm cường điệu của Lộ Lộ lại làm cho Lăng Gia bật cười. Cô hỏi: “Vậy lúc vẽ người mẫu nữ thì có cảm giác thế nào?”
“Phụ nữ không giống như vậy. Mặc kệ là người có ngoại hình đẹp hay xấu cũng luôn làm cho người khác cảm thấy có một loại nét đẹp kín đáo, còn đàn ông thì không có cái vẻ đẹp ấy. Mỗi lần vẽ đến nơi nhạy cảm của bọn họ là lại cảm thấy không thuận tay chút nào. Dù sao tôi cũng chưa từng nghĩ đến những chuyện… với đàn ông.”
Lộ Lộ nói làm cho Lăng Gia cảm thấy yên tâm, còn trả lời vấn đề mà Lộ Lộ hỏi lúc nãy: “Cô hơn. Người phụ nữ khác thế nào tôi không biết, nhưng ít nhất tôi biết rằng cô hơn hai người kia.”
Lộ Lộ nhận được một đáp án hài lòng, rất là vui vẻ. Vừa muốn nói gì đó thì bụng lại vang lên ùng ục.