Chương 37
Lăng Gia nhíu mày, đã trễ thế này còn ai tới vậy? Cô choàng áo ngủ lên người, đi đến trước cửa, chưa kịp nhìn xem là ai thì giọng nói của Hướng Vân Thiên đã truyền từ ngoài cửa vào: “Lăng Gia, mở cửa. Anh… anh say.”
Lăng Gia chỉnh lại quần áo tử tế, cô nhìn Lộ Lộ bằng ánh mắt lúng túng. Nói: “Vân Thiên… chờ chút.”
Lộ Lộ cố gắng xua tan sự khổ sở trong lòng, gật đầu với Lăng Gia “Tôi về đây.”
“Không cần, vào phòng ngủ chờ tôi. Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Được rồi.”
Lộ Lộ buồn bã trở về phòng ngủ, đóng cửa lại. Cô không muốn nhìn thấy Hướng Vân Thiên, lúc này mà nhìn Hướng Vân Thiên sẽ làm cho cô có cảm giác mình là kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác. Mà thật ra bản thân cô bây giờ chính là kẻ xen vào giữa và phá hoại hạnh phúc người ta, đâu có sai. Chỉ là cô không muốn thừa nhận.
Lăng Gia mở cửa, Hướng Vân Thiên mang theo mùi rượu nồng nặc lảo đảo đi vào. Anh ta ngồi xuống sô pha, say khướt, nói: “Lăng Gia… anh nhớ em… chúng ta đã bao lâu rồi không gặp nhau nhỉ? Em không chủ động đến tìm anh… mà anh… anh cũng không có chìa khóa nhà em… em… em thấy chúng ta có chút gì giống người yêu của nhau hay không?”
“Hôm nay anh uống cùng ai?”
“Anh uống cùng bạn. Bạn anh tổ chức tiệc độc thân, anh ta sắp kết hôn… mời anh đến, vốn anh muốn đưa em đi cùng… nhưng cả ngày nay điện thoại của em lúc nào cũng tắt… hai ngày nay em làm gì… anh rất lo cho em.” Hướng Vân Thiên nói xong ợ ra một hơi toàn mùi rượu, lại nói tiếp: “Hai chúng ta… lúc nào thì tính đến chuyện kết hôn?”
Lộ Lộ ngồi ở phòng ngủ nghe Hướng Vân Thiên nhắc đến chuyện kết hôn mà lòng run rẩy không ngừng. Cô suy sụp hoàn toàn, cơ thể đang ngồi trên giường cũng trượt xuống sàn. Kết hôn ư? Cuối cùng rồi phải cũng kết hôn ư?
Lăng Gia nghe thấy Hướng Vân Thiên đột nhiên nhắc đến chuyện kết hôn, lòng cũng run lên. Kết hôn là chuyện cô chưa bao giờ nghĩ tới cùng Hướng Vân Thiên, Lăng Gia nói: “Cái này nói sau, tối anh uống nhiều rồi. Mau trở về đi thôi.”
“Không. Anh không về đâu, tối nay anh ở lại đây. Chúng ta lâu rồi cũng chưa thân mật… vài ngày anh còn có thể nhịn, vài tháng anh cũng có thể nhịn nhưng đã hơn nửa năm rồi.” Hướng Vân Thiên nghiêng ngả đứng lên, với tay muốn ôm Lăng Gia. Lăng Gia lại nhẹ nhàng tránh né, Hướng Vân Thiên buông bỏ ý định, chỉ đưa tay lên sờ soạng cởi áo sơ mi rồi đi tới phòng ngủ. Đẩy cửa ra, không phát hiện được sự có mặt của Lộ Lộ, bước tới giường rồi ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên Lộ Lộ nhìn thấy tận mắt Hướng Vân Thiên, người này có hơi khác với ảnh chụp cùng Lăng Gia. Vẻ ngoài của anh ta có thể tạm chấp nhận được, chỉ có điều là quả thật rất giống như gấu.
Lộ Lộ nhìn Hướng Vân Thiên đang ngồi xuống chính chỗ mà cô và Lăng Gia vừa triền miên lúc nãy, trong lòng có trăm mối ngổn ngang. Hướng Vân Thiên lúc này mới phát hiện ra Lộ Lộ, hỏi: “Cô… Cô là ai?”
“Cô ấy là bạn của em. Tối nay anh uống nhiều quá.” Lăng Gia biết nói chuyện với người say cũng không giải quyết được vấn đề gì. Cô dùng sức kéo Hướng Vân Thiên đứng dậy: “Anh qua phòng khách ngủ đi.”
Bạn bè sao? Lộ Lộ cười buồn bã, có lẽ là ngay cả bạn bè cũng không phải.
Hướng Vân Thiên bị Lăng Gia kéo tới phòng khách, vì đã uống quá nhiều rượu nên ngã xuống ghế là ngủ luôn. Trong lòng Lăng Gia cũng có cảm giác áy náy với Hướng Vân Thiên, giúp anh ta đắp chăn rồi mới đi vào phòng ngủ.
Vào phòng ngủ, Lăng Gia nhìn đồng hồ đã là hai rưỡi sáng. Cô nói với Lộ Lộ: “Ở lại đây đi, đừng về bây giờ.”
“Không phải cô có chuyện muốn nói với tôi sao?”
“Bây giờ lòng tôi đang rối bời, ngủ cùng tôi đi. Được không?”
Lộ Lộ gật đầu, vòng qua nằm bên cạnh Lăng Gia. Lộ Lộ biết mình thích Lăng Gia, có thể đã thích từ lần đầu tiên hai người hôn nhau, nhưng chưa bao giờ cô có ý định kéo Lăng Gia vào cùng con đường mình đã chọn. Từ sau khi chia tay cùng Tang Du, Lộ Lộ đã không còn chút tin tưởng nào vào con đường này nữa rồi, thậm chí cô còn tính toán rằng sẽ ở một mình đến cuối đời. Cô cũng biết, Lăng Gia hiện tại đang chìm trong vô vàn rối bời và còn có cả áy náy, sau đêm nay, có lẽ mình nên rời đi, tiếp tục bước đi một mình.
Lăng Gia dựa vào Lộ Lộ, lòng buồn vô hạn. Lăng Gia biết mình và Hướng Vân Thiên đã không thể nào tiếp tục được nữa, cô từ rất lâu đã không có cảm giác với Hướng Vân Thiên, bây giờ đã đến lúc chia tay rồi. Cô sẽ không làm khó bản thân mình trong chuyện tình cảm, nhưng Lăng Gia cũng biết con đường mà hai người con gái cùng bước đi sẽ khó khăn đến mức nào. Nhìn đàn chị cùng trường là Chu Tĩnh dưới áp lực của gia đình cũng phải kết hôn, lại nhìn Lộ Lộ và Tang Du năm đó yêu nhau đến đứt ruột mà rồi cuối cùng cũng vẫn chia tay, thì mình và Lộ Lộ liệu có tương lai nào không? Và mình thật sự yêu Lộ Lộ sao? Lăng Gia cũng không dám chắc. Cô chỉ biết mình thích Lộ Lộ, thích nhìn Lô Lộ cũng thích nói chuyện cùng Lộ Lộ, cho dù tranh cãi cùng Lộ Lộ thôi cũng sẽ làm cô vui vẻ nhưng mình có yêu Lộ Lộ hay không… Lăng Gia vẫn chưa dám khẳng định lòng mình.
Lăng Gia ôm chặt Lộ Lộ, cô không muốn mất Lộ Lộ. Nhưng hiện tại cũng không biết làm thế nào mới được vẹn toàn. Lăng Gia rất ghét loại cảm giác lực bất tòng tâm này.
Lộ Lộ dường như cảm nhận được nỗi niềm của Lăng Gia, vỗ nhẹ lên lưng Lăng Gia, nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, ngủ đi, tỉnh giấc rồi sẽ phát hiện ra đây bất quá chỉ là một giấc mơ mà thôi. Ngủ đi, đừng nghĩ nữa, đừng khiến cho bản thân mình mệt mỏi.”
Lời Lộ Lộ nói thế nhưng lại có hiệu quả, Lăng Gia vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi…
Chờ Lăng Gia ngủ say rồi, Lộ Lộ nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve hai hàng lông mày đang nhíu chặt của Lăng Gia, nhẹ nhàng đặt lên trán Lăng gia một nụ hôn. Nhìn đến phong bì kia vẫn nằm ở đầu giường, cầm lên, mở ra thấy một xấp tiền dày. Hẳn là một vạn mà Lăng Gia đã nói hoặc cũng có thể là nhiều hơn. Lộ Lộ cười, tìm lấy bút màu từ trong hôp dụng cụ mang theo, vẽ trên phong thư một mặt cười rạng rỡ và viết xuống những nét bút phiêu dật: “Chúc phúc nhé”. Rồi đặt xuống cạnh gối Lăng Gia, cẩn thận ngắm nghía khuôn mặt ai kia đang say giấc ngủ, nhẹ nhàng hôn xuống môi như chuồn chuồn chạm nước. Sau đó lặng yên đóng cửa lại không một tiếng động.
Lăng Gia sau khi thức giậy, với tay đến chỗ trống lạnh lẽo bên cạnh, biết rằng Lộ Lộ đã đi rồi. Cô cầm lấy phong bì bên gối. Cánh tay bị sức nặng cơ thể đè lên cả đêm hôm qua nên đau nhức.
Đã từ rất lâu rồi, Lăng Gia quên mất khóc là gì. Nhưng hôm nay nhìn lên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ trên phong bì mà nước tuôn rơi như mưa.