Chương 39
Hướng Vân Thiên thật sự yêu Lăng Gia, cho nên sẽ không vì một câu đòi chia tay của Lăng Gia mà bỏ cuộc. Huống hồ anh ta cảm thấy rằng đàn ông lăng nhăng ở bên ngoài… là có thể tha thứ. Trên đời này, có thằng đàn ông nào mà không một lòng hai dạ cơ chứ? Kẻ như Dương Quá, chỉ tồn tại trong tiểu thuyết mà thôi, người đã tạo ra Dương Quá là Kim Dung cũng kết hôn đến ba lần còn gì?
Đàn ông chung thủy chỉ tồn tại trong giấc mơ; còn đàn ông đứng núi này trông núi nọ mới là hiện thực.
Trong chuyện tình cảm, đàn ông không thể nào so sánh được với phụ nữ về mặt chung thủy.
Hướng Vân Thiên nghĩ rằng mình cũng xem như là tốt rồi, ít nhất mình yêu Lăng Gia thật lòng, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mỗi Lăng Gia, bao năm trôi qua mà tình cảm dành cho Lăng Gia vẫn nguyên vẹn như lúc bạn đầu. Vậy nên lại bắt đầu theo đuổi Lăng Gia như lúc ban đầu, nhưng mọi việc đã khác trước, Lăng Gia chỉ thờ ơ chẳng thèm đoái hoài gì đến sự ăn năn của Hướng Vân Thiên.
Lăng Gia không nghĩ đến việc cho Hướng Vân Thiên thêm bất kỳ một cơ hội nào nữa. Không nói đến việc trong lòng cô đã có bóng dáng của Lộ Lộ thì chỉ cần nghĩ đến việc chung chạ lăng nhăng bên ngoài của Hướng Vân Thiên thôi cũng đủ khiến cho Lăng Gia muốn nôn. Lăng Gia áp dụng câu ‘Ngựa khôn không ăn cỏ nơi cũ’ rất quyết liệt.
Bây giờ Hướng Vân Thiên đã không còn là người gây phiền toái cho Lăng Gia, mà chính là Lộ Lộ lại thường xuyên khiến cho Lăng Gia xót xa than thở. Khi chia tay cùng mối tình đầu Lăng Gia không khóc, chia tay với Hướng Vân Thiên lại càng không khóc thế nhưng chỉ cần nhìn đến khuôn mặt cười Lộ Lộ vẽ trên tờ phong bì lại làm cho Lăng Gia khóc mãi không thôi. Lăng Gia hiểu được rằng vị trí của Lộ Lộ trong lòng mình đã nặng hơn hai người đàn ông trước rất nhiều.
Đây có phải là yêu không? Nếu đúng là yêu, sao lại do dự? Nếu không phải là yêu, sao lại đau lòng?
Lăng Gia chưa từng yêu đương cùng phụ nữ, cô cần thời gian điều chỉnh suy nghĩ và tâm tư của mình. Phụ nữ dù mạnh mẽ dến đâu cũng luôn muốn có một mái ấm, có người mình yêu ở bên cạnh. Lăng Gia cũng đã lớn tuổi, cô không thể vui chơi đùa giỡn suốt ngày như Lữ Nam, tuổi thanh xuân của phụ nữ rất ngắn, cô sẽ không lãng phí bản thân vào những chuyện vô bổ. Lăng Gia đang thử chính lòng mình xem tìm cảm mình dành cho Lộ Lộ thật sự là loại nào. Nếu không phải là yêu, cho dù có tiếc nuối đi chăng nữa, Lăng Gia cũng sẽ buông tay ngay lập tức. Còn nếu là yêu, dù có khó khăn đến mức nào, Lăng Gia cũng sẽ không bỏ qua.
Vì để kiểm tra xem đúng thật là mình không thích phụ nữ, Lăng Gia bắt đầu đặt sự chú ý của mình lên những cô gái xinh đẹp. Nhưng thật đáng tiếc rằng ngoài việc thấy họ xinh đẹp thì cô cũng không còn cảm giác nào khác. Cuối cùng đưa ra kết luận rằng: Ngoài Lộ Lộ ra, mình thật sự không có cảm giác với phụ nữ. Xem như là bình thường.
Sau lập thu, nhiệt độ ngày càng giảm, thời tiết cũng vì thế mà lạnh hơn.
Lăng Gia và Hướng Vân Thiên đã chia tay được một tháng, trong một tháng này cô không hề liên lạc với Lộ Lộ một lần nào. Lăng Gia thường xuyên nhớ đến Lộ Lộ, ở công ty thường nhìn thấy hoa mai trên tường mà ngẩn người, ở nhà thường nhìn hoa lan trong phòng ngủ mà sững sờ. Cô muốn thấy Lộ Lộ cười, muốn nhìn thấy Lộ Lộ, muốn ở cạnh Lộ Lộ. Tuy nhiên lại không biết mình có nên đi tìm Lộ Lộ hay không. Người sáng suốt đều biết được rằng con đường mà hai người phụ nữ cùng nắm tay nhau đi là cực kỳ khó khăn.
Tình cảm lúc bắt đầu luôn ngọt như mật nhưng theo năm tháng trôi qua cũng sẽ nhạt nhẽo dần. Sau ba mươi ngày suy ngẫm, Lăng Gia đã biết được chắc chắn rằng mình yêu Lộ Lộ nhưng lại không dám khẳng định rằng mình có đủ can đảm nắm lấy tay Lộ Lộ để cùng nhau đi trọn con đường kia hay không.
Lăng Gia kiên quyết chia tay với Hướng Vân Thiên, nhưng anh chàng Hướng Vân Thiên này lại kiên quyết bám lấy Lăng Gia không tha. Khoảng thời gian này cảm xúc của Lăng Gia không được tốt lắm, lại còn bị Hướng Vân Thiên suốt ngày làm phiền, mệt càng thêm mệt.
Hôm nay Hướng Vân Thiên lại đến tìm Lăng Gia, Lăng Gia liếc anh ta một cái rồi lôi anh ta đi đến siêu thị mua một cân cà rốt. Đưa cây cà rốt lên trước mặt Hướng Vân Thiên, hỏi: “Anh ăn được hết không?”
Hướng Vân Thiên không hiểu Lăng Gia đang làm trò gì, anh ta bối rối nhìn cây cà rốt rồi gượng gạo cầm lên cắn một miếng, lập tức muốn nhè ra lại không dám. Chỉ còn cách nhắm mắt nhắm mũi mà cố gắng nuốt hết, sau đó buông cây cà rốt xuống, cười cười nói: “Cái này… khó ăn quá.”
Lăng Gia cười: “Có người ăn cà rốt liền một mạch ba tháng, anh có làm được như vậy không? Vân Thiên, em rất vui nếu chúng ta trở thành bạn bè, nhưng nếu anh vẫn cứ lằng nhằng nữa thì đừng trách em tuyệt tình.”
Hướng Vân Thiên không phải kẻ ngốc, anh ta hiểu được Lăng Gia bắt mình ăn cà rốt là có ý muốn bảo mình dẹp cái tư tưởng kia đi. Đến cà rốt còn không ăn nổi thì làm sao tôi tin tưởng được rằng sau này anh sẽ chịu cuộc sống ăn chay cấm dục đến cuốt đời như hòa thượng?
Đồng thời từ lời Lăng Gia nói, Hướng Vân Thiên cũng hiểu được trong lòng Lăng Gia đã có người khác. Hơn nữa người này còn vì Lăng Gia mà ăn cà rốt ba tháng trời. Loại người quái quỷ gì mà lại chịu ăn cà rốt để tán gái thế này hả trời?
Hướng Vân Thiên rất hối hận rằng tại sao lúc nãy không cố mà ăn hết cây cà rốt đó đi? Cơ hội bày tỏ sự ăn năn tốt như vậy lại bị mình bỏ qua, thật là tức chết đi được mà! Hướng Vân Thiên sôi cả máu vì cái kẻ muốn thu hút sự chú ý của Lăng Gia mà ăn cà rốt. Lấy lòng cũng có hàng trăm hàng ngàn chiêu, thế mà lại đi ăn cái thứ khó nuốt này. Đúng là tự ngược mà!
Nhưng dù vậy Hướng Vân Thiên vẫn chưa từ bỏ hy vọng, trong lòng Lăng Gia có ai cũng không quan trọng, chỉ cần Lăng Gia còn chưa kết hôn thì mình vẫn có thể cạnh tranh công bằng. Thời này “thịt thì ít mà sói thì nhiều”, tỉ lệ nam nữ chênh lệch, khó khăn lắm mới tìm được người mình yêu làm sao nói buông là buông được? Nhưng mà có lẽ phương pháp theo đuổi phải sửa đổi một chút.
Từ đó về sau, số lần Hướng Vân Thiên đến tìm Lăng Gia ngày càng ít, mà số lần điện thoại đong đưa thì ngày càng nhiều. Lăng Gia nhận điện thoại, cũng chỉ tiếp chuyện như với bạn bè bình thường. Lăng Gia biết rằng hiện tại muốn Hướng Vân Thiên từ bỏ ngay là điều không có khả năng, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, lâu dần Hướng Vân Thiên cũng sẽ biết khó mà lui thôi.
…
Mùa thu là mùa thu hoạch, công việc của Lăng Gia cũng thu hoạch được không ít thành quả. Thời kỳ này, những bữa tiệc xã giao của Lăng Gia cũng theo đó mà nhiều hơn. Một loạt các hội nghị rồi giải thưởng được tổ chức, khiến cho Lăng Gia vài ngày lại phải bay sang thành phố khác một chuyến, chăm chỉ như con ong.
Dù cho bận rộn nhưng cũng khó tránh khỏi nỗi nhớ về Lộ Lộ, Lăng Gia buồn bực rằng tại sao Lộ Lộ lại có thể tuyệt tình như vậy. Một cái tin nhắn, một cuộc điện thoại cũng không có, chẳng lẽ cô ấy không nhớ mình? Lăng Gia không tin bởi vì cô còn rất tin tưởng vào năng lực hấp dẫn của bản thân mình.
Buổi đêm ở thành phố Thượng Hải xa xôi này, sau khi xã giao xong xuôi, Lăng Gia muốn hóng gió một chút nên đi dạo một mình. Phố xá phồn hoa, người xe như nước, dòng người lướt qua mang theo đủ loại tiếng địa phương, cao hoặc thấp, xinh đẹp hoặc xấu xí, già hoặc trẻ… đủ mọi loại người.
Lăng Gia bần thần nhìn dòng người vội vã lướt qua. Thành phố to lớn như vậy, dòng người lũ lượt như vậy, lại không một ai có thể lọt vào mắt của Lăng Gia, chìm vào lòng của Lăng Gia.
Nếu như lúc này Lộ Lộ đang ở đây, không biết cô ấy sẽ nghĩ đến điều gì? Lăng Gia nhớ Lộ Lộ, nhớ cái đêm hai người dạo bước cùng nhau khắp chợ đêm. Đêm đó, Lộ Lộ đã nói rằng “Cười như vậy mới tốt.”, ký ức hiện về làm cho lòng Lăng Gia ấm lại, khuôn mặt cũng trở nên dịu dàng hơn, bỏ đi vẻ lạnh lùng thường ngày mà nở nụ cười ấm áp. Người qua đường nhìn thấy nụ cười của Lăng Gia, không khỏi ngoái đầu lại nhìn trông theo.
Đột nhiên Lăng Gia phát hiện ra mỗi khi nhớ đến Lộ Lộ sẽ làm cho bản thân mình cảm thấy trống vắng, đây là một cảm giác xa lạ đối với Lăng Gia.
Có tiếng nhạc truyền tới, lời bài hát rằng: Không phải vì cô đơn nên mới nhớ đến em, mà là vì nhớ em nên mới cảm thấy cô đơn. Khi mà nước mắt tôi rơi xuống, cảnh vật cũng vì thế mà lặng yên…
Lăng Gia dừng bước, chăm chú nghe. Mãi đến khi bài hát được lặp lại, Lăng Gia nghe xong đoạn đầu, lòng mới hiểu rõ.
Đoạn đầu của bài hát là: Gặp nhau ở biển người, trùng phùng rồi lại chia xa. Tỉnh lại ngồi bên cửa sổ, em chờ đợi được ánh trăng soi sáng. Không cần quá đau buồn, bởi em tin rằng duyên phận của chúng ta vẫn còn đó. Cứ để đồng hồ tiếp tục quay, tích ta tích tắc, em chờ anh trở về…
Về khách sạn, Lăng Gia mở máy tính lên tìm bài hát lúc nãy. Đặt chế độ lặp lại rồi lấy nhật ký ra viết xuống hai câu: Nếu chỉ là bèo nước gặp nhau, cho dù vuột mất cũng có gì đáng để lưu luyến? Nếu đã là định mệnh, thì phải nắm thật chặt, để cho bản thân không phải hối hận vì đã bỏ lỡ.
Đặt bút xuống, Lăng Gia quyết định rằng lần này trở về, cô nhất định sẽ đi tìm Lộ Lộ. Xách cổ Lộ Lộ về nhà mình, cùng nhau chung sống.