Chương 40
Mấy ngày nay Lộ Lộ vẫn luôn bận rộn, buổi sáng vẽ cho nhà này, buổi chiều lại sang nhà khác vẽ. Trong lúc làm việc phải tập trung tinh thần cao độ, không dám nhớ đến Lăng Gia, chỉ khi rỗi việc thì khuôn mặt của Lăng Gia mới không báo trước mà hiện lên trong đầu Lộ Lộ. Chẳng biết từ lúc nào mà Lăng Gia đã thay thế cho Tang Du, chiếm trọn trái tim của cô.
Ngày mai đám người Lộ Lộ phải đến một biệt thự để vẽ tranh tường. Chủ nhân của biệt thự chính là đàn chị của Lăng Gia – Chu Tĩnh.
Cha của Chu Tĩnh là chủ một công ty tặng phẩm, Chu Tĩnh sau khi tốt nghiệp thì vào làm việc trong công ty của cha. Cô có vẻ ngoài hiền lành, đáng yêu. Năm đó dưới sự thúc dục của cha mẹ mà kết hôn với một chàng trai môn đăng hộ đối với gia đình mình. Đến bây giờ cuộc hôn nhân đã kéo dài được hai năm, tuy nhiên lấy người mình không yêu là điều bất hạnh, một năm trước hai người đã thỏa thuận với nhau tách ra ở riêng nhưng trước mặt người ngoài và gia đình thì vẫn vờ như đang chung sống hạnh phúc.
Hiện tại, Chu Tĩnh một thân một mình sống ở căn biệt thự này. Vài ngày trước cô đến Thụy Phong để bàn bạc về công việc, nhìn thấy tranh tường đẹp mắt cho nên đã xin Lăng Gia phương thức liên lạc với văn phòng vẽ của đám người Lộ Lộ. Không may rằng lúc đó Lăng Gia đang họp, không tiện quấy rầy nên đã phải nhờ đến Tưởng Kiến Quốc. Sau khi có được thông tin liên lạc đã gọi điện bàn bạc với Lộ Lộ để vẽ tranh tường cho nhà mình.
Vì Tần Hạo và Mai hình còn chưa xong việc nên Lộ Lộ phải một mình đến trước.
Lần đầu tiên trông thấy Lộ Lộ, trái tim của Chu Tĩnh đã nhẹ nhàng rung động. Người con gái xinh đẹp lại ngay thẳng này rất vừa mắt Chu Tĩnh.
Lần đầu tiên nhìn thấy Chu Tĩnh, Lộ Lộ không có cảm giác gì, thậm chí đến cả khuôn mặt của Chu Tĩnh cũng không chú ý kỹ càng. Lộ Lộ cả ngày đều bị bóng dáng của Lăng Gia choán hết tâm trí, nào còn tâm tư đi để ý người phụ nữ nào khác? Thế nên ngoài khách sáo ra, cũng chỉ dùng thái độ công việc mà đối đãi với Chu Tĩnh.
Thời gian dự tính để vẽ tranh tường là một tuần, với khoảng thời gian này Lộ Lộ có thể từ từ vẽ và thuận tiện chờ Tần Hạo Mai Hinh đến trợ giúp. Khoảng thời gian này Tiểu Ngưu theo giáo sư xuống phía nam thực tập, không thể giúp được thế nên Lộ Lộ phải một mình làm trước.
Hai ngày trôi qua, Lộ Lộ chưa từng chủ động bắt chuyện với Chu Tĩnh. Trái lại Chu Tĩnh lại rất quan tâm đến Lộ Lộ, sợ Lộ Lộ mệt mỏi nên thường xuyên nhắc nhở Lộ Lộ dừng tay nghỉ ngơi. Còn pha trà mời bánh khiến cho Lộ Lộ cảm thấy Chu Tĩnh là người tốt, không giống như Lăng Gia mới gặp nhau đã gây sự đủ trò. Lộ Lộ dần thả lỏng tâm tư, lúc nghỉ ngơi cũng sẽ tán gẫu cùng Chu Tĩnh.
Chạng vạng, mặt trời đã khuất một nửa, ráng chiều bao trùm phía tây. Khung cảnh xinh đẹp này ai mà không yêu thích.
Rời biệt thự của Chu Tĩnh, Lộ Lộ chờ xe buýt trở về nhà. Đeo túi sang lưng, đầu cúi, đá cục đá, bước chậm về nhà. Nét mặt bình tĩnh nhưng lại mang theo chút u buồn. Lộ Lộ tiến một bước, cục đá cũng theo cô mà nhảy lên một bước, không biết cô đang nghĩ gì, hoặc có thể cô không nghĩ gì cả.
Vừa bước đến cửa, Lộ Lộ liền thấy Tang Du đang đứng ở đó. Ngón tay Tang Du đang nắm chặt, khuôn mặt thấp thỏm mỉm cười nhìn cô.
Chia tay đã gần một năm, từ lần gặp mặt cuối cùng ở Thụy Phong đến bây giờ cũng đã được vài tháng. Trông thấy khuôn mặt Tang Du vẫn xinh đẹp như cũ mà Lộ Lộ ngẩn người, không nói gì, chỉ cúi đầu mở cửa rồi đứng sang một bên để Tang Du vào trước.
“Cậu… vì sao lại tới?” Lộ Lộ hỏi.
“Muốn tới thăm cậu một chút.” Tang Du nhỏ giọng nói.
“Bạn gái của cậu biết chứ?”
“Đã chia tay rồi.”
Hai tháng trước Tang Du và Tần Di đã chia tay. Tang Du không quên được Lộ Lộ, ngoài hôn ra thì căn bản Tang Du không cho Tần Di động vào mình. Cho dù đã chia tay với Lộ Lộ nhưng Tang Du vẫn chỉ yêu mình Lộ Lộ, cả tâm hồn và thân thể đều chỉ dành riêng cho một người là Lộ Lộ.
Tần Di rất bất mãn với việc này, vậy nên hai người rất thường xuyên cãi cọ. Tần Di không giống như Lộ Lộ, Lộ Lộ luôn một lòng một dạ bao dung và che chở cho Tang Du, còn Tần Di thì ngang ngạnh hẹp hòi. Nếu có cãi nhau, thì Tần Di sẽ bỏ đi đến quán bar nào đó để giải tỏa và ve vãn tán tỉnh người con gái khác ngay lập tức. Sau khi chung sống cùng Tần Di, Tang Du mới nhận ra rằng Lộ Lộ tốt với mình biết bao. Từ miệng của Mai Hinh, Tang Du đã sớm biết là lần đó Lộ Lộ và Lăng Gia chỉ diễn trò cho mình xem, không phải yêu đương thật sự. Cân nhắc rất lâu, cuối cùng quyết định bỏ xuống cái tôi của bản thân mình, chạy đến tìm Lộ Lộ.
Lòng Lộ Lộ chua xót, chia tay rồi mới nhớ đến tôi mà thăm hỏi sao?
Tang Du nhẹ giọng hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Ổn? khuôn mặt Lăng Gia lại hiện lên trước mắt Lộ Lộ, Lộ Lộ nhắm mắt, lại mở ra nói: “Cũng ổn… Bây giờ cậu ở đâu?”
“Ba mua cho tôi một căn hộ.”
“Ừ. Tốt nhỉ. Đã ăn cơm chưa?”
“Chưa.”
“Tôi đi làm cơm, cậu chờ lát.”
Tang Du nhìn bóng lưng của Lộ Lộ, trực giác cho cô biết rằng Lộ Lộ đã thay đổi, đã trở nên xa cách với mình rồi. Hai người chia tay đã lâu, trở nên xe cách cũng phải thôi nhưng còn có một cái gì đó đã thay đổi mà Tang Du không rõ rằng đó là cái gì. Lòng không xác định được mà tự hỏi. Tôi và cậu, còn có thể trở về như xưa được không?
Lộ Lộ vo gạo nấu cơm ở phòng bếp, lại nhớ về cảnh tượng của mình và Lăng Gia hôn nhau ở phòng bếp. Đêm đó nghe thấy Hướng Vân Thiên nhắc đến chuyện kết hôn, không biết rằng bây giờ bọn họ đã lên kế hoạch kết hôn hay chưa? Nghĩ đến đây, lòng lại đau không chịu nổi.
Tang Du tỉ mỉ quan sát căn phòng nhỏ của Lộ Lộ, tất cả sự bày trí ở nơi này vẫn nguyên vẹn như khi cô rời đi. Bình hoa mình mua vẫn đứng yên ở cửa sổ, chuông gió mình mua vẫn được treo ở chỗ cũ, ngay cả khăn trải giường mình tự tay mua vẫn còn sạch sẽ bằng phẳng nằm trên giường. Mắt Tang Du ướt, bản tính ngang tàn của mình đã làm tổn thương Lộ Lộ, cũng tổn thương luôn chính mình.
Tội gì phải thế? Lúc này tang Du chợt hiểu ra, đã yêu thì tội gì phải làm nhau thêm mệt mỏi vậy? Cần gì phải dằn vặt tổn thương lẫn nhau?
Tang Du đi vào hòng bếp, đứng bên cạnh Lộ Lộ. Nâng tay vén vài sợi tóc ra sau tai rồi lấy dây cột tóc từ túi áo ra buộc mái tóc rối tung của Lộ Lộ lên. Và buộc lại cái tạp đề đã có chút lỏng trên người lại cho Lộ Lộ.
Từng động tác này, quen thuộc đến nhường nào. Lộ Lộ ngẩn người, chuyện cũ lại hiện về trước mắt. Khi đó mình nấu cơm tại phòng bếp, Tang Du sẽ luôn đứng sau lưng giúp đỡ mình; Khi đó mình cố ý để cho tóc rối loạn, cố ý buộc lỏng tạp dề. Lần nào cũng vậy, Tang Du sẽ không ngại nề hà mà buộc tóc lại giúp mình, chỉnh lại tạp dề cho mình; Khi đó mình thích nhất là dùng đôi tay dầu mỡ bôi bôi lên mặt của Tang Du mà khi đó Tang Du cũng thích nhất là dùng đôi tay trắng noãn vỗ nhẹ lên vai mình.
Khi đó, chúng ta là duy nhất của nhau. Khi đó, chúng ta vô ưu vô lo, hạnh phúc biết bao.
Lộ Lộ quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Trang Du khiến cho bao khúc mắc suốt một năm qua trôi đâu mất. Trái tim của Lộ Lộ ấm áp và nhu hòa trở lại.
Lộ Lộ lấy thức ăn ra, cho dầu vào nồi, hỏi Tang Du: “Tôi làm thịt băm hương cá và ngó sen trộn dấm, được không?”
“Ừ.”
Tang Du nhìn về phía Lộ Lộ với đôi mắt cảm động, cô ấy còn nhớ món ăn mình thích.
Tang Du nhớ rằng khi còn yêu nhau, Lộ Lộ thường nấu thịt băm hương cá cho cô ăn. Lộ Lộ nói rằng món ăn này phát âm ra gần giống như “Du nhớ Lộ”; Khi cô ghen, Lộ Lộ sẽ nấu món ngó sen trộn giấm, Lộ Lộ nói rằng Tang Du là dấm còn mình là ngó sen, dấm chỉ mãi quanh quẩn cùng sen mà thôi; Tang Du còn nhớ rõ khi mình vui vẻ, Lộ Lộ sẽ làm bánh mật cho mình ăn. Từng chiếc bánh đều có vị ngọt ngào mê người như tấm lòng của Lộ Lộ; Tang Du cũng nhớ rằng trước kia Lộ Lộ gọi mình là cá và mình gọi Lộ Lộ là nai, hai người từng hẹn ước rằng cá bơi đến đâu, nai sẽ chạy đến đấy và cá cũng sẽ luôn quấn lấy trong từng bước chân của nai.
Khi đó trong tim hai người chỉ ngập tràn hình bóng xinh đẹp của đối phương. Cuộc sống khi đó chỉ có ngọt ngào và lãng mạn.
Những năm tháng đẹp đẽ ấy, mảnh tình chân thành và sâu sắc ấy, đâu thể nói quên là quên được ngay?
Lộ Lộ nấu nướng xong, hai người cùng đối mặt ăn cơm chung một bàn, nhưng lòng mỗi người lại có một tâm sự riêng, không biết nói gì.
Ăn xong cơm tối, Lộ Lộ muốn tiễn Tang Du về nhà nhưng thấy ánh mắt mất mát của Tang Du. Đành để cô ở lại.
Đèn tắt, hai người cùng nằm song song trên giường. Giọng nói của Tang Du trong màn đêm mang theo chút đau thương bật ra: “Lộ, chưa một giờ khắc nào tôi quên được cậu. Ngày mà chúng ta chia tay, cậu không giữ tôi lại, tôi bực mình vì điều ấy nên đã rời đi, vốn tưởng rằng cậu sẽ đi tìm tôi, nhưng cậu đã không làm như thế. Vậy nên tôi lại càng ấm ức và muốn quên cậu, thế rồi tôi đi đến quán bar, ở nơi đó tôi gặp được Tần Di. Tôi đã nhầm, căn bản tôi không thể quên được cậu, sau khi chia tay cùng Tần Di, tôi ngày đêm trăn trở rằng với câu hỏi vì sao chúng ta lại trở nên như vậy. Bây giờ tôi mới hiểu, thì ra là vì cái tôi của chúng ta đều quá lớn. Nhưng vì sao lúc còn đi học, chúng ta có thể cảm thông cho nhau, mà sau khi đi làm lại không thể? Có lẽ là áp lực cuộc sống, cũng có lẽ vì hoàn cảnh bên ngoài tác động? Hoặc là, Lộ à, hoặc là vì tôi quá bướng bỉnh. Còn cậu, cái tôi của cậu lại quá lớn.”
Lộ Lộ lẳng lặng ghe Tang Du nói mà lòng xót xa đau khổ. Lộ Lộ nghiêng đầu, nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp của Tang Du, xót xa lại càng thêm xót xa. Từ một người chưa từng biết oán trách là gì, giờ đây, Lộ Lộ rốt cuộc cũng oán trách.
Cô oán trách rằng tại sao Tang Du cứ như một đứa trẻ, muốn đi là đi, muốn đến là đến để cho đáy lòng của cô khó khăn lắm mới bình lặng được, rồi giờ đây lại dậy sóng; Cô oán trách tại sao mình lại dễ mềm lòng như thế, chỉ nghe Tang Du nói mấy câu thôi đã đau lòng muốn khóc; Cô oán trách tại sao Tang Du không đến tìm mình sớm hơn, sớm hơn khoảng ba tháng thôi, bởi vì ba tháng trước kia thì người mà cô thương nhớ nhất vẫn chỉ là mỗi mình Tang Du; Cô oán trách tại sao mình lại có thể dễ dàng rung động với Lăng Gia như thế, đã biết rằng Lăng Gia có bạn trai, đã biết rằng tình cảm của mình dành cho Lăng Gia là không có kết quả nhưng tim vẫn ấm ủ hình bóng Lăng Gia. Tim đã ấp ủ hình bóng của Lăng Gia thì làm sao mình còn có thể trở lại với Tang Du nữa đây?
Trong bóng tối,Tang Du cảm nhận được ánh mắt u buồn của Lộ Lộ, lòng lại đau đến quặn thắt ruột gan. Tang Du nghiêng người hôn lên môi Lộ Lộ, Lộ Lộ không phản ứng, tùy ý để Tang Du hôn. Hai người đã từng yêu nhau, làm sao có thể hoàn toàn buông xuống? Cho dù lòng có yêu người khác nhưng dấu vết của mối tình đầu đã trở nên quá sâu đậm, đối với người con gái này, Lộ Lộ vẫn còn yêu…
Tang Du chạm đến môi Lộ Lộ, thấy rằng Lộ Lộ không tránh né cũng không phối hợp. Tang Du là nhất thời xúc động mà hôn, cũng không nghĩ đến việc Lộ Lộ có phối hợp hay không, Tang Du chỉ là lưu luyến cánh môi mềm mại ngoạt ngào của Lộ Lộ.
Vì nụ hôn của Tang Du, Lộ Lộ lại lần đầu tiên hai người hôn nhau. Nụ hôn đầu đó chỉ là dán môi vào nhau nhưng cũng đủ làm cả hai vui sướng đến đêm về mất ngủ.
Lúc lâu sau, Lộ Lộ mới nhẹ nhàng đẩy Tang Du ra, hỏi: “Vì sao cậu và Tần Di chia tay?”
“Vì cậu.”
“Cậu yêu cô ấy không?”
“Có thích, không phải yêu.”
Thích, không phải yêu. Lộ Lộ nhắm mắt lại, phải chăng mình và Lăng Gia cũng chỉ như vậy? Nhưng nếu chỉ là thích, tại sao ngày nào cũng phải suy nghĩ rồi đau lòng?
Không biết tại sao, lúc này Lộ Lộ lại nói ra lời Lăng Gia đã nói vào cái đêm ở trên núi: “Chúng ta làm bạn đi, bạn tốt.”
Ở khắc mà Lộ Lộ nói ra lời này, nước mắt của Tang Du rơi xuống. Không thể quay lại được sao?
Có gió thổi qua làm chuông gió rung lên, những tiếng leng keng nghe như tiếng cười buồn. Tang Du yên lặng nằm nghe, tiếng chuông như đang xót thương cho mối tình đã qua mất của mình và Lộ Lộ. Tình cảm là chuyện không thể trói buộc.
Vậy thì là bạn đi, làm lại từ đầu. Tang Du đưa tay gạt nước mắt, nhẹ nhàng cười nói: “Được, chúng ta làm bạn tốt.”
Lộ Lộ thở phào mang theo sự đau buồn và khó chịu trong lòng đẩy ra ngoài.
Khóe mắt Tang Du còn đọng lại nước mắt, Lộ Lộ nhíu mày, đưa tay lau nó đi. Không bao giờ Lộ Lộ không muốn nhìn thấy Tang Du rơi nước mắt.
Tang Du nắm lấy tay, thân thẻ cũng dựa sát vào người Lộ Lộ. Tang Du nhận ra hương thơm quen thuộc, hành động dịu dàng, cái ôm ấp áp, thì ra chỉ có người này mới mang lại cảm giác an ổn và thanh thản cho mình.
Bị Tang Du ôm vào lòng, thân thể Lộ Lộ cứng đờ mất hai giây, có lẽ không đành lòng đẩy ra hoặc là không muốn Tang Du bị tổn thương. Hai giây sau Lộ Lộ đặt tay lên hông, cằm dựa lên trán của Tang Du. Tâm tình phức tạp mà chìm vào giấc ngủ.
Rèm che phập phồng, chuông gió khẽ kêu, âm thanh đều đều từ đồng hồ phát ra. Tất cả hòa quyện cùng nhau tạo ra một bản giao hướng nhẹ nhàng.