Chương 43
Ánh đèn rực rỡ, âm nhạc du dương, tiếng người khe khẽ.
Chu Tĩnh thấy ánh mắt của Lăng Gia và Lộ Lộ như kẻ thù gặp nhau, liền hỏi: “Hai người không sao chứ?”
Lăng Gia hoàn hồn, lúc này mới để ý ra Tang Du đang đứng cạnh Lộ Lộ, còn Lộ Lộ thì đang giơ tay lau đi vết bơ dính trên khóe miệng giúp Tang Du. Lăng Gia bất giác nghi ngờ: Chẳng lẽ hai người đã trở về với nhau? Nghĩ đến đấy liền nổi khí xung thiên, vì cô mà tôi chia tay Hướng Vân Thiên thế mà bây giờ cô lại quay lại với người yêu cũ. Mệt cho tôi ngày đêm vẫn nghĩ đến cô. Thứ gì đâu! Đồ đáng ghét!
Chu Tĩnh nhìn thấy động tác thân mật của Tang Du và Lộ Lộ, trong đầu cũng không nghĩ ngợi gì. Bạn bè với nhau thì hành động thân mật một chút cũng là chuyện bình thường thôi mà. Dựa vào trực giác và kinh nghiệm từng trải, Chu Tĩnh cảm thấy rằng có nhiều khả năng là Lộ Lộ cũng thích phụ nữ, nhưng cái câu “Cô ấy không thích phụ nữ” kia của Lăng Gia khiến cho Chu Tĩnh nghĩ rằng Lộ Lộ thật sự không thích phụ nữ. Cô chỉ nghĩ sau này phải nắm bắt cơ hội để thường xuyên liên lạc, vừa dò xét vừa bồi dưỡng tình cảm với Lộ Lộ.
Lăng Gia tức giận nói với Chu Tĩnh: “Không sao! Đột nhiên em nhớ đến có vài món nợ phải tính sổ với Lộ Lộ, vừa khéo hôm nay gặp nhau. Trước tiên xin phép giải quyết việc riêng một lát.”
Nói xong, nổi giận đùng đùng lôi Lộ Lộ đi luôn. Lộ Lộ bị hành động của Lăng Gia làm cho choáng váng đầu óc, vừa bực vừa thắc mắc không hiểu tính sổ cái gì? Mình nợ cái gì? Sổ sách ở đâu? Người này bị gì thế, có tính sổ cũng phải để mình đặt cái đĩa xuống đã chứ!
Tay phải của Lộ Lộ bị Lăng Gia mạnh bạo kéo đi, tay trái thì vẫn phải cầm đĩa. Nhìn thấy người phục vụ, liền nhanh tay lẹ mắt đem đĩa nhét vào trong ngực anh ta. Cũng may cái đĩa không lớn, nằm gọn trong lòng người phục vụ. Một lúc lâu sau anh ta vẫn ngớ người, cúi đầu sững sờ nhìn cái đĩa sứ nằm trong ngực mình.
Gần đây người khéo léo và trầm tĩnh như Lăng Gia lại thường xuyên nổi giận đến không kiềm chế nổi. Chu Tĩnh lo lắng nhìn theo bóng lưng hai người, nghĩ thầm rằng xem ra hai người này thật sự có thù oán gì rồi. Vẫn còn rất nhiều khách khứa chờ Chu Tĩnh tiếp chuyện, nên cô chỉ chuyện trò qua loa cùng đám người Tang Du rồi rời đi.
Lúc nhìn thấy Lộ Lộ bị Lăng Gia kéo đi mà một chút phản kháng cũng không có, trong lòng Tang Du bắt đầu nghi ngờ. Mai Hinh đứng bên cạnh Tang Du, nước mắt cá sấu mà thở dài: “Đáng thương cho Lộ Lộ trêu chọc vào Lăng Gia. Thật đáng thương.”
Tang Du hỏi: “Vì sao Lộ Lộ lại chọc đến cô ấy?”
“Ôi. Cậu không biét à? Lộ Lộ với Lăng Gia như chó với mèo!” Mai Hinh thêm mắm dặm muối từ chuyện Lộ Lộ nguyền rủa Lăng Gia đến sự tích ăn cơm thừa và cà rốt của Lộ Lộ, kể hết một mạch từng cái từng cái. Cuối cùng cảm thán một câu: “Rõ là tạo nghiệp chướng mà!”
Tang Du được nghe kể Lộ Lộ vì mình mà chịu ăn cơm thừa, lòng ngọt như mật. Ý định gương vỡ lại lành với Lộ Lộ lại càng trở nên kiên định.
Mặc dù trước đây Mai Hinh từng có cảm giác giữa Lộ Lộ và Lăng Gia có điều gì đó. Nhưng từ lúc rời khỏi Thụy Phong đến giờ thì Lộ Lộ đã chẳng còn liên hệ gì với Lăng Gia, thế nên Mai Hinh cho rằng hẳn là lúc đó mình bị ảo giác, nên từ lâu đã không còn nghĩ đến chuyện đó nữa. Nói chuyện cùng Tang Du xong lại quay đầu tấn công đồ ăn. Tang Du nghe xong đầu đuôi câu chuyện, lòng xót xa không thôi. Lộ Lộ của ngày hôm nay đã từng nếm qua bao nhiêu đau khổ? Vậy mà tại sao lúc đó mình lại có thể nhẫn tâm nói ra lời chia tay như thế?
Hoàng Úy Nhiên và Lữ Nam giao thiệp vài vòng xong cũng thấy đói. Hai người cùng nhau đi đến khu ẩm thực bên này thì nhìn thấy Tang Du, mặc dù hai người không thể nói là thân quen gì, nhưng cũng có biết nhau. Chào hỏi qua loa vài câu xong cũng không nhiều lời thêm nữa.
Trái lại Lữ Nam là lần đầu tiên gặp gỡ Tang Du, biết được bố Tang Du làm trong chính phủ mà Tang Du lại giữ chức vị không thấp trong công ty quảng cáo ST. Để thuận tiện cho công việc sau này, liền nhiệt tình trò chuyện làm quen.
Tính cách của Tang Du và Lộ Lộ, về một mặt nào đấy thì tương tự giống nhau. Giống như việc cả hai người đều không thích loại xã giao như thế này, cho nên mới cùng Tần Hạo, Mai Hinh và Lộ Lộ đóng quân ở khu ẩm thực này mà không tiến ra kia trò chuyện.
Nhưng Lữ Nam lại rất chủ động và nhiệt tình bắt chuyện cùng Tang Du, làm cho Tang Du phải lôi hết kỹ năng giao tiếp ra dùng. Một hồi nói chuyện thượng vàng hạ cám, ấn tương của hai người đối với nhau là khá tốt. Lữ Nam rất thích sự văn nhã trên người Tang Du mà Tang Du cũng rất thích tính cách ngay thẳng của Lữ Nam.
Lữ Nam thấy rằng trong cái xã hội xô bồ này, những người mang trong mình khí chất văn nhã đã trở nên rất hiếm, cho nên Tang Du là người đáng để kết bạn; Tang Du nghĩ rằng lòng người khó đoán, ngay thẳng là vô cùng quý giá, người như Lữ Nam đáng để quen biết.
Sau đó, hai người trao đổi danh thiếp, giữ lại phương thức liên lạc để ngày sau thường gặp lại.
Hoàng Úy Nhiên chào hỏi Tang Du xong, quay người lại thấy Tần Hạo anh tuấn hiên ngang đứng đó, lòng không khỏi mê đắm. Tên này thật đẹp trai, nói là thành thục thì không hẳn vì ánh mắt kia vẫn mang theo vẻ trong trẻo, nói là ngây thơ cũng không phải bởi vì khuôn mặt kia đã mang theo một chút trưởng thành. Khuôn mặt hiền lành lại mang theo nét cười chân thành, giống như ánh mặt trời ngày nắng. Tần Hạo hoàn toàn khác với những người đàn ông thành đạt mà Hoàng Úy Nhiên vẫn thường tiếp xúc hàng ngày.
Hoàng Úy Nhiên lập tức có tình cảm với Tần Hạo, đây gọi là tiếng sét ái tình.
Hoàng Úy Nhiên đã quên, khá lâu về trước cô đã từng có duyên gặp Tần Hạo một lần ở cái ngày trời mưa kia. Nhưng lúc đó chính cô lại khinh thường nói rằng “Đám người trẻ tuổi này toàn sống theo cảm tính, ăn không lo nổi lại còn ngồi đó đàn với hát”. Đây quả nhiên y như câu nói “người đẹp vì lụa”, chỉ cần đổi một bộ lễ phục thôi cũng sẽ khiến ánh mắt của người khác thay đổi khi nhìn ta, cuộc đời này buồn cười như vậy đấy.
Hoàng Úy Nhiên chủ động đến bắt chuyện với Lộ Lộ, hai người giới thiệu sơ qua xong. Hoàng Úy Nhiên theo thói quen hỏi: “Cậu đang làm việc ở đâu?”
Tần Hạo đáp: “Tôi cùng bạn học mở một văn phòng nhỏ, chủ yếu nhận vẽ tranh tường, có đôi lúc cũng làm thêm những thứ khác để kiếm sống.”
“Còn cha mẹ cậu làm ở đâu?”
“Ở cục điện lực.”
“Cục điện lực cũng được lắm, họ giữ chức vụ gì vậy?”
“À. Không phải chức vụ gì đâu. Cha mẹ tôi đều là nhân viên thôi.”
Hoàng Úy Nhiên vốn tưởng rằng Tần Hạo là quý tử nhà nào đó, nên sau khi nghe thấy câu trả lời thì không khỏi thấy vọng. Nhưng một chút thất vọng không là gì so với sự động lòng.
Lúc này tần Hạo lột xong vỏ một con tôm, vốn định đưa cho Mai Hinh nhưng lúc này Mai Hinh lại đứng cách anh ta khá xa. Vừa khéo Tang Du đang đứng bên cạnh, Tần Hạo thuận tay đem tôm bỏ vào đĩa của Tang Du. Tang Du cười rồi cầm lên ăn, cô nhìn thấy cravat của Tần Hạo có chút xộc xệch nên rất tự nhiên mà chỉnh lại giúp bạn mình. Hai người là bạn học, còn là tri kỷ, giữa hai người không có bất cứ ngại ngùng hay khoảng cách gì và đương nhiên cũng không sợ Mai Hinh sẽ hiểu nhầm. Lòng Tang Du chỉ có Lộ Lộ, người ta thích phụ nữ cơ mà, giữ kẽ làm gì.
Tần Hạo ngây ngô cười với Tang Du, Tang Du vỗ nhẹ lên mặt Tần Hạo, đùa giỡn: “Đồng chí Mai chắc chắn sẽ cảm kích chyện mình chỉnh sửa lại quần áo cho cậu nhỉ?”
Tang Du nói xong liền đi tìm Mai Hinh, cô chỉnh cravat giúp Tần Hạo nên phải tìm Mai Hinh đòi công mới được.
Hoàng Úy Nhiên nhìn hành động thân mật của Tần Hạo và Tang Du, lập tức kết luận rằng hai người này đang hẹn hò. Lòng ngùn ngụt ghen tuông mà liếc Tang Du một cái, hỏi Tần Hạo: “Cô ấy là bạn gái của cậu?”
Tần Hạo nhìn theo tầm mắt của Hoàng Úy Nhiên thì thấy Tang Du đang đứng cạnh bên Mai Hinh. Anh ta hãnh diện mà gật đầu: “Đúng vậy.”
Hoàng Úy Nhiên thấy Tần Hạo gật đầu, lòng lại càng ghen hơn. Cố gắng làm như hâm mộ mà hỏi: “Hai người đã yêu nhau bao lâu rồi?”
“Đã nhiềm năm rồi. Chúng tôi là bạn từ thời đại học, luôn ở cạnh bên nhau.”
“À. Là thanh mai trúc mã.” Hoàng Úy Nhiên miệng nói một đằng nhưng lòng lại nghĩ một nẻo. Thanh mãi thúc mã thì là gì? Mình đã muốn thì nhất định sẽ giành lấy bằng được. Vì gia đình của Tang Du cũng xem như có tiền có quyền, nên Hoàng Úy Nhiên liền nghĩ rằng Tần Hạo yêu Tang Du cũng chỉ vì muốn dựa hơi trèo cao mà thôi. Cô cười như không, nói: “Tôi cũng muốn vẽ tranh tường, đến lúc đó cậu nhận vẽ nhé.”
Tần Hạo gặp mối làm ăn, tất nhiên là vui vẻ gật đầu ngay. Lại thấy Hoàng Úy Nhiên dường như không phải người bình thường, chắc chắn là nhà giàu. Vì để kiếm chút tiền sau này lo cho cuộc sống của vợ con, Tần Hạo liền nhiệt tình tiếp chuyện và không quên mang theo chút thái độ nịnh hót. Hoàng Úy Nhiên thấy thái độ của Tần Hạo như thế thì rất vui vẻ, sau khi trao đổi danh thiếp thì yêu kiều duyên dáng rời đi. Trong lòng tính toán làm cách nào để chụp được cổ tên đẹp trai này.
Tần Hạo làm sao nghĩ được rằng Hoàng Úy Nhiên tính toán như thế với mình. Hoàng Úy Nhiên ăn mặc tuy sang trọng, dáng người cũng được nhưng nói cho cùng thì vẫn khá bình thường, không thể so được với người ôn nhu hiền dịu như Mai Hinh. Tần Hạo gặp qua nhiều phụ nữ đẹp, không tính đến đất nghệ thuật là nơi tập trung nhiều mỹ nhân, chỉ nói đến những người thân cận với anh ta như Lộ Lộ, Tang Du và Mai Hinh, nhắm mắt vơ đại một trong ba người thì ai cũng là mỹ nữ của mỹ nữ. Đàn ông chú ý đến phụ nữ thì điều đầu tiên họ quan tâm là bề ngoài, đàn ông càng trẻ tuổi thì điều này càng đúng. Cho nên trong mắt Tần Hạo, Hoàng Úy Nhiên ngoài một vị khách béo bở ra, cũng không còn gì khác.
Từ lâu trước kia Tần Hạo đã cho rằng Mai Hinh mới là người đi cùng mình đến cuối cuộc đời, từ những ngày còn ngồi trên ghế giảng đường đến khi ra đời lập nghiệp, hai người luôn ở bên nhau chưa bao giờ rời xa. Cùng nhau trải qua bao nhiêu cay đắng ngọt bùi, thật sự là có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Mai Hinh rõ rằng đàn ông dù tốt cũng không mất được thói xấu trêu hoa ghẹo nguyệt, cho nên vẫn rất chú tâm chăm sóc nhan sắc của mình và cũng dốc lòng nghiên cứu những tình thú khác. Nên dù nhiều năm đã trôi qua nhưng Tần Hạo vẫn chết mê chết mệt vì Mai Hinh. Có Mai Hinh cả ngày lượn qua lượn lại trước mắt, thật tình thì có muốn cũng không thể đong đưa cùng ai khác.
Chỉ là ông trời hay đùa cợt, cho dù anh ta không muốn dây dưa cùng ai nhưng không có nghĩa là người khác không muốn dây dưa cùng anh ta. Người ta có cả gia tộc hùng mạnh, lại làm việc trong chính phủ, sở trường là đấu trí tranh quyền, nên so với Hoàng Úy Nhiên thì Tần Hạo vẫn còn quá non nớt.
Đến giờ phút này, Thượng Đế đã có thể nhắm mắt lại yên tâm nghỉ ngơi, vì ít nhất bữa tiệc vẫn bình yên.