Chương 45
Lăng Gia tìm được Chu Tĩnh, hỏi cô Chu Tĩnh tìm mình có việc gì, Chu Tĩnh trêu ghẹo nói: “Nhìn thấy hai người như kẻ thù không đội trời chung, chị lo em bắt nạt cô ấy.”
Lăng Gia bĩu môi, cô và Lộ Lộ quả thật là có thù, hơn nữa cái thù này không hề nhỏ, nói không chừng phải dùng cả đời để báo thù.
Chu Tĩnh truy hỏi: “Em và Lộ Lộ làm sao thế?”
Lăng Gia nhún vai ý bảo không có gì: “Không sao cả, kẻ thù thôi.”
Chu Tĩnh thấy Lăng Gia không muốn nói, cũng thức thời không hỏi gì thêm, lại tìm đề tài khác để tán ngẫu. Hàn huyên một lát, Chu Tĩnh đề nghị cả hai cùng qua phía Lộ Lộ. Lăng Gia không ý kiến gì, cũng theo Chu Tĩnh đi tìm Lộ Lộ.
Tang Du đứng bên cạnh Lộ Lộ, lo lắng hỏi han: “Cậu không sao chứ?”
“Ừ. Không sao cả.”
Mai Hinh hỏi: “Lăng Gia không bắt nạt cậu chứ?”
“Không.”
Tang Du nhìn thấy cổ Lộ Lộ có vết hồng, lòng bắt đầu nghi ngờ, cau mày hỏi: “Ở đây làm sao thế này?”
Lộ Lộ hoảng sợ, vội đưa tay che cổ, trong đầu oán trách Lăng Gia cắn ở đâu không cắn lại cứ phải cắn ở nơi lộ liễu thế này. Lộ Lộ hiểu rằng quan hệ của mình và Lăng Gia đã không còn là bạn bè nữa rồi, thế nhưng chính xác nó là quan hệ gì, cô cũng không biết. Đánh trống lảng: “À. Lúc nãy suýt chút nữa đánh nhau với Lăng Gia. Cô ấy cấu mình.”
“Ôi trời!” Tần Hạo giả vờ đau lòng: “Một cái cổ vịt xinh đẹp thế này mà Lăng Gia cũng nhẫn tâm ra tay, thật là ác quá!”
“Cậu mới cổ vịt!” Lộ Lộ đá Tần Hạo một cái, lại liếc mắt theo dỗi biểu tình của Tang Du và Mai Hinh, còn may là hình như cả hai người đều tin.
Tang Du buông bỏ nghi ngờ lúc nãy, bắt đầu đau lòng vì Lộ Lộ. Người con gái này vì mình mà phải chịu không biết bao nhiêu đau khổ rồi.
Lúc này có một vị khách ngoại quốc đi qua, bắt chuyện cùng đám người Lộ Lộ. Thông thường thì người Trung Quốc sang nước ngoài, đa số đều nói được ngoại ngữ nhưng những người nước ngoài đến Trung Quốc mà nói được tiếng Trung thì ít ỏi đến đáng thương. Người đàn ông này cũng vinh hạnh nằm trong đa số đó, ông ta chỉ biết nói tiếng Anh. Tần Hạo và Mai Hinh chẳng nói được mấy chữ, để đỡ tốn nơ ron nên hai người dắt nhau bỏ chạy. Chỉ còn Tang Du và Lộ Lộ đứng tiếp chuyện bô lô ba la cùng người đàn ông kia.
Lúc mà Chu Tĩnh và Lăng Gia đến chỗ Lộ Lộ đang đứng thì chứng kiến được một màn Lộ Lộ đang nói như mây trôi nước chảy với người đàn ông ngước ngoài này. Lăng Gia nghe thấy ngữ âm mà Lộ Lộ nói rất chuẩn giọng Mỹ, lòng Lăng Gia kể không hêt kiêu ngạo. Lăng Gia nghĩ thầm là người mà ta đây yêu quả nhiên không phải dạng tầm thường!
Chu Tĩnh nhìn thấy Lộ Lộ nói ngoại ngữ lưu loát như thế thì càng thích Lộ Lộ hơn. Người ngoại quốc nhìn thấy chủ bữa tiệc là Chu Tĩnh, cũng nhiệt tình mời cô tham gia cuộc chuyện trò, Chu Tĩnh không tiện từ chối nên đành nhập hội. Trái lại vừa thấy Chu Tĩnh tới, Lộ Lộ liền mượn cớ chạy trối chết, để lại Tang Du và Chu Tĩnh nói chuyện cùng người ngoại quốc.
Lăng Gia chụp được Lộ Lộ, lôi cô đến một góc vắng người, khen: “Tôi vẫn cho rằng ngoại ngữ của cô khá tệ, ai ngờ lại tốt đến như vậy.”
“Hầu hết những người làm việc trong lĩnh vực nghệ thuật đều không giỏi ngoại ngữ, nhưng mẹ tôi là giáo viên Anh văn cho nên tiếng Anh của tôi tương đối tốt.”
“Cấp mấy rồi?”
“Cấp sáu.”
“IELTS hay Toefl thì sao?”
“Không, thi làm gì? Có ý định du học đâu mà thi mấy cái đấy.”
“Ừ, cũng phải” Lăng Gia cầm một miếng bánh ngọt lên bỏ vào miệng Lộ Lộ. Lộ Lộ cố ý liếm đến ngón tay của Lăng Gia, hành động này làm Lăng Gia rung động, chậm rãi thu ngón tay về, bỏ vào miệng mình ngậm. Thuận tiện nháy mắt đưa tình với Lộ Lộ làm cho Lộ Lộ trợn trừng mắt. Lăng Gia biết nơi này nhiều người qua lại, không thuận tiện để ve vãn nhau, nên tiếp tục câu chuyện: “Lúc nãy nghe cô nói chuyện lưu loát thế, luyện nói với ai?”
“Không có luyện với ai cả” Lộ Lộ nhún vui, nói: ”Lúc nhỏ mẹ thường nói tiếng anh bên tai, sau này lớn lên bà ấy cho tôi xem phim mỹ, như “Growing Pains” vân vân để luyện tập ngữ âm. Lên đại học có giáo viên nước ngoài dạy, mà cô cũng biét là học mỹ thuật thì đa số tiếng anh chỉ bập bẹ thôi, vậy nên những đứa khá ngoại ngữ một tí liền được giáo viên nước ngoài xem cưng như cưng trứng. Tôi cùng Tang Du và một vài người khác vinh hạnh được lọt vào danh sách trò cưng đó, rảnh rỗi lại được luyện tiếng anh bằng cách nói chuyện với giáo viên nước ngoài. Còn có đứa bạn là Viên Viên nữa, cô cũng biết Viên Viên mà, con bé ấy học chuyên ngoại ngữ, thỉnh thoáng Viên Viên cũng sẽ dạy tôi một chút. Về sau này khi Tang Du ra nước ngoài nên tiếng anh ngày một tốt hơn, tôi vì muốn xứng đáng với Tang Du nên đã chăm chỉ học tập và luyện nói. Xem phim cũng là một cách học, có đôi khi tôi sẽ xem đi xem lại một bộ phim đến bảy tám lần, xem đến khi nào hiểu hết lời thoại mới thôi. Trong ba năm Tang Du ở nước ngài, tôi cũng thường nói chuyện với cô ấy bằng tiếng anh. Lâu dần cũng khá lên, mặc dù ngoại ngữ không phải giỏi lắm nhưng đối thoại cơ bản là không thành vấn đề.”
“Bây giờ cô và Tang Du thạt sự không còn gi?” Lăng Gia nghe Lộ Lộ nhắc đến Tang Du nên lòng nổi ghen. Lăng Gia ghen tị rằng mỗi một khoảng khắc trong quá khứ của Lộ Lộ đều có sự hiện diện của Tang Du. Lộ Lộ được như ngày hôm nay cũng là vì Tang Du mà phấn đấu, điều này khiến Lăng Gia không hề dễ chịu chút nào. Cho dù Lộ Lộ và Tang Du không còn yêu nhau đi chăng nữa thì họ cũng đã từng yêu nhau rất sâu đậm. Thật ra không phải Lăng Gia với mối tình đầu cũng là như vậy sao? Lăng Gia hiểu nhưn vẫn không thoải mái, cô muốn ánh mắt Lộ Lộ chỉ hướng về mình, tim Lộ Lộ chỉ chứa mỗi mình mà thôi.
“Tôi và cô ấy, giờ chỉ còn là bạn bè. Cô cũng biết chúng tôi đã yêu nhau mười năm, mà chia tay… bất quá chỉ mới một năm. Cô cũng có mối tình đầu của mình mà Lăng Gia, cái cảm giác đó… nhất định cô cũng hiểu mà… Huống gì, tôi không phải kẻ hai lòng, tôi cũng không nói dối cô.” Lộ Lộ nhìn ra cái ghen tuông trong mắt Lăng Gia nên giải thích vô cùng thành khẩn. Rồi còn cười đùa hỏi: “Chẳng lẽ cô hy vọng tôi và Tang Du sẽ quay lại?”
“Đi chết đi.” Lăng Gia thở dài, quyết định sẽ không bao giờ động chạm đến vấn đề này nữa. “Trước kia tôi chỉ phát hiện ra rằng cô biết vẽ, biết nhảy, biết tán tỉnh, biến đàn, biết tức giận, biết nịnh bợ, biết giả thanh cao, biết cợt nhả, miệng lưỡi sắc sảo… Hôm nay tôi mới phát hiện ra ngoại ngữ của cô rất tốt. Này tiểu thư họ Lộ, em còn những mặt gì mà tôi chưa biết nữa?”
“Căn bản thì đã biết hết rồi đấy, nhưng còn sót một cái…”
“Sót cái gì?”
“Còn biết…” Lộ Lộ bỏ một miếng quýt vào miệng Lăng Gia, cười hì hì, liếm liếm khóe miệng. Tiến sát đến bên tai Lăng Gia, kéo dài âm điện, với một giọng điệu cưc kỳ khiêu gợi nói: “Dạy_chị_chuyện_yêu.”
“Đồ mặt dày!”
Lăng Gia nghiến răng nghiến lợi, cô chưa từng thấy cũng chưa từng gặp ai có da mặt dày như vậy. Nhớ đến lúc nãy, mặt liền đỏ như mào gà.
Lộ Lộ trêu chọc Lăng Gia thành công, rất thỏa mãn, vốn định cười to nhưng ngại với những người xung quanh. Đành kiềm chế, che miệng cười.
Tang Du vừa tán ngẫu cùng Chu Tĩnh và người ngoại quốc, vừa đảo mắt tìm Lộ Lộ. Nhìn một hồi lâu mới thấy Lộ Lộ đang đứng trong góc cười đùa với Lăng Gia. Tang Du và Chu Tĩnh đồng thời nghi ngờ: “Không phải hai người này không ưa nhau à? Sao lại vui đùa thích thú như thế? Hai vẻ mặt kia mà là người có thù sao?
Lộ Lộ và Lăng Gia nói cười một lát sau mới trở về, cũng không còn sớm, đã đến lúc ai về nhà nấy. Vừa khéo lúc này Lũ Nam cũng đi đến, nhìn thấy Lộ Lộ, đầu tiên là ngạc nhiên, sao rồi lại cười nói: “Cô tên là Lộ Lộ phải không, tôi là Lữ Nam. Chắc cô không nhớ tôi đâu.”
Lộ Lộ nhìn Lữ Nam, quả thật không nhớ đã gặp nhau lúc nào. Lữ Nam nhắc nhở: “Mấy tháng trước, ở bên đường ấy. Tôi đã ghé lại hỏi cô đang đọc sách gì, cô trả lời là Thái Căn Đàm.”
“À. Tôi nhớ ra rồi, haha, ngại quá.” Chuyện đã qua lâu như vậy, kỳ thật Lộ Lộ đã quên mất rồi. Nhưng không tiện phủ nhận thế nên phải giả vờ như mình còn nhớ.
Quên thì cứ nói là quên rồi, giả vờ nhớ làm gì. Lăng Gia đứng bên cạnh muốn cười, lòng lại bổ sung thêm: Xem ra vẫn còn biết nói lời ngon tiếng ngọt.
Lữ Nam mắt sáng long lanh, cô thừa hiểu thật ra Lộ Lộ quên mất rồi, đồng thời lòng cũng cảm thấy Lộ Lộ thật thú vị. Chuyện phiếm cùng nhau vài câu xong, Lữ Nam kéo tay Lăng Gia, hỏi: “Lăng Gia, mình muốn về rồi, cậu thì sao?”
“Cậu về trước đi, mình về sau.”
“Ừ, vậy mình về trước. Chào nhé.”
“Tạm biệt.”
Trước khi trờ về, Lữ Nam đến bên cạnh Tang Du. Lúc nãy cùng Tang Du thảo luận về chuyện thời trang, cô phát hiện ra trình độ của Tang Du trong lĩnh vực này rất tốt, nên càng muốn làm thân với Tang Du hơn. Lữ Nam mời Tang Du hai ngày nữa cùng mình sự một triển lãm thời trang. Tang Du cười đồng ý, lúc này Lữ Nam mới đi về.
Lữ Nam đi rồi, Lăng Gia mới giả như vô tình hỏi Lộ Lộ: “Lát nữa về cùng Tang Du à?”
Lộ Lộ hiểu rõ hàm ý trong câu hỏi của Lăng Gia, lắc đầu nói: “Không phải ở cùng nhau đâu.”
“Ừ” Tốt, không ở chung. Lăng Gia âm thầm thở phảo một cái: “Không còn sớm nữa, tôi đưa em về nhé, hay tối nay về nhà tôi?”
Lộ Lộ đưa tay sờ cổ, giả vờ bối rối nói: “Lúc nãy chị… chị cắn chưa đã sao?”
Chữ “cắn” bị Lộ Lộ cố tình tăng thêm trọng âm, làm cho Lăng Gia xấu hổ, tức giận quay đầu. Tối nay liên tiếp bị Lộ Lộ trêu chọc, sau này phải trả hết mối nợ này.
Lộ Lộ nhận được kết quả như mong đợi, nghiêm túc trở lại, nói: “Ngày mai tôi còn dậy sớm đi làm. Tối này về nhà phải chuẩn bị đồ nghề nữa. Lát nữa tôi và Tần Hạo, Mai Hinh ngồi nhờ xe của Tang Du về là được rồi.”
Lăng Gia có vẻ không thích hỏi: “Đi cùng với Tang Du?”
“Bốn người cùng đi với nhau.” Lộ Lộ giải thích: “Cùng đến thì nên cùng về chứ.”
“Được rồi, vậy tôi về trước.”
“Ừ.”
Lăng Gia xoay người bước đi, Lộ Lộ ở phía sau nhìn theo bóng lưng của LăngGia mà ngẩn người. Không bao lâu sau, di động của Lộ Lộ rung lên. Lấy ra nhìn, là tin nhắn của Lăng Gia, một tin nhắn ngắn ngủi: “Tối nay em rất đẹp.”
Lộ Lộ cười, nhắn lại: “Chị cũng đẹp lắm.”
Ánh đèn lung linh nhiều màu nhiều sắc, bầu trời trăng tỏ, trời quang mây tạnh.
Cất điện thoại đi, lòng Lộ Lộ ngập tràn ngọt ngào. Thời gian như đọng lại ở khoảnh khắc hạnh phúc này.