Chương 46
Chào tạm biệt Chu Tĩnh xong, Tang Du đưa Lộ Lộ, Tần Hạo và Mai Hinh về. Trên đường đi, Tần Hạo nói: “Mình và Mai Hinh chuẩn bị mua phòng ở.”
Tang Du hỏi: “Các cậu dự định mua khoảng bao nhiêu?”
Mai Hinh nói: “Lớn thì không mua nổi rồi, mua cái khoảng bảy-tám mươi mét vuông trước, sau này nếu có điều kiện thì lại đổi cái lớn hơn.”
Lộ Lộ quay đầu nhìn Tần Hạo và Mai Hinh ngồi ở phía sau, hỏi: “Các cậu mua để chuẩn bị kết hôn à?”
“Đúng thế đấy.” Tần Hạo cầm tay của Mai Hinh đong đưa, nói: “Người lớn hai nhà cũng gặp mặt cả rồi, chờ mua được nhà, chọn được ngày tốt xong xuôi sẽ tổ chức đám cưới.”
Lộ Lộ lại thận trọng hỏi: “Đám cưới của hai người… mình phải mừng bao nhiêu đây?”
Dáng vẻ lo lắng đề phòng của Lộ Lộ làm cho Tang Du và Tần Hạo, Mai Hinh đều ôm bụng cười lớn. Mai Hinh nói: “Mình nhớ năm ngoái lớp trưởng kết hôn, chúng ta góp phong bì hai ngàn đúng không? Đến lượt hai đứa mình… cái này tùy lòng hảo tâm của cậu thôi, chúng ta là bạn thân mà, phong bì cũng phải ‘thân’ hơn so với lớp trưởng chứ? Tuy nhiên, mình sẽ gợi ý một con số để cậu khỏi phải đắn đo suy nghĩ, ví dụ như mười ngàn này.”
“Mình có lấy cậu đâu mà cậu thách cưới kinh thế, thật đáng sợ.” Lộ Lộ cúi đầu nhẩm tính, giọng thì thầm: “Bạn bè bình thường, bất quá chỉ phải mừng hai trăm thôi. Hơn thân một chút thì khoảng sáu đến tám trăm. Hơn chút nữa là khoảng một ngàn đến hơn một ngàn. Thế mà hai người này đòi mình mười ngàn… Đúng là giết người, chính xác là giết người đòi mạng rồi. Hai người rảnh rỗi không có việc gì làm nên kết hôn hả? Chỉ đáng thương cho mình phải tốn tiền mừng. Chỉ tính tiền mừng cưới bỏ ra từ hồi tốt nghiệp đến bây giờ chắc cũng đủ mua một căn hộ bốn-năm mươi mét vuông rồi đó. Chưa hết đâu, đến lúc hai người sinh con mình lại phải tốn tiền mừng nữa, rồi đến khi con của hai người lớn lên dựng vợ gả chồng, mình lại phải tiếp tục bỏ tiền. Trời ơi, số của tôi thật khổ quá…”
Nghe Lộ Lộ nói nhảm, ba người lại ôm bụng cười tiếp. Tang Du véo véo mũi của Lộ Lộ, nói: “Cậu không nhắc đến con cái thì mình cũng quên mất. Vợ chồng lớp trưởng vừa mới sinh con, vài ngày nữa chúng ta đến thăm hỏi đi.”
Lộ Lộ vừa nghe thấy, sợ hãi lấy tay bịt tai, reo lên: “Tôi không nghe thấy, tôi không nghe thấy gì cả! Mới cưới hơn một năm đã sinh con rồi, lớp thưởng thân mến của chúng ta thật phi thường! Cậu ta phải tham dự Olimpic đem danh dự về cho đất nước mới đúng!.”
Tần Hạo cười lớn vỗ đầu Lộ Lộ: “Chờ bọn mình làm đám cưới rồi sẽ tranh thủ ba năm hai đứa. Lộ đồng chí, Tang đồng học, hai người chuẩn bị tiền đi là vừa nhé!”
Trong chiếc xe nhỏ vang lên tiếng cười không dứt, bốn người trẻ tuổi vui vẻ ở cạnh nhau. Cùng cười cũng giỡn, không có khoảng cách, thân thiết như ruột thịt, trong đời chỉ cần có được nhữngngười bạn như thế thì cuộc đời này xem như không hề uổng phí.
…
Trong chuyện tình cảm, người ta luôn mắc một bệnh chung là hay tự suy diễn linh tinh. Thường là trong lòng đã biết rõ, nhưng chỉ cần những lúc cô đơn rảnh rỗi, vẫn là không tự chủ được mà suy nghĩ miên man.
Về đến nhà, Lộ Lộ nằm trên giường nghĩ đến Lăng Gia, vừa hạnh phúc đồng thời cũng lo lắng. Cô không hiểu quan hệ hiện tại của mình và Lăng Gia được xem là gì? Lăng Gia chưa hề nói muốn ở cạnh với mình, Lăng Gia có thích mình không hay chỉ là vui đùa nhất thời? Tần Hạo và Mai Hinh đã có dự định kết hôn, Lộ Lộ cũng muốn hỏi Lăng Gia rằng: Chị rồi cũng sẽ kết hôn phải không? Nhớ đến những người ăn mặc sang trọng trong bữa tiệc đó, họ chuyện trò xã giao nhưng ý ngầm bên trong đều là ve vãn tán tỉnh. Họ đều là những người lọc lõi trong xã hội hoặc họ là dân chơi trăng hoa. Lăng Gia thường tiếp xúc cùng những người đó, thế nên có phải Lăng Gia cũng giống như họ, tất cả chỉ là vui đùa mà không phải là thật lòng? Có lẽ Lăng Gia không giống như thế, thế nhưng tại sao cứ nghĩ về Lăng Gia mình lại không có một chút cảm giác an lòng nào? Trước đây khi còn ở cạnh Tang Du, mình chưa từng cảm thấy bất an như hiện tại. Chẳng lẽ là vì trước kia mình còn trẻ nên suy nghĩ chưa được thấu đáo, còn bây giờ mình đã trưởng thành nên lo nghĩ nhiều hơn trước.
Có lẽ là vậy, mình suy nghĩ nhiều quá thôi. Rốt cuộc thì cảm giác an toàn là thứ do bản thân mình quyết định thôi, không liên quan đến bấy kỳ ai cả.
Suy nghĩ miên man đến lúc bất tri bất giác mà thiếp đi.
…
Ban ngày hay lo nghĩ, ban đêm sẽ mơ mộng.
Tối nay Lộ Lộ nằm mơ, mơ mình đang ở trên một mảnh đất thảo nguyên xanh biếc. Nơi đây có ánh mặt trời rực rỡ, có trăm hoa đua sắc, cô và Tang Du đang vui đùa trên thảm cỏ. Nhưng rồi bỗng nhiên Tang Du mặc áo cưới vẫy tay từ biệt với cô, nói: Hẹn gặp lại. Lộ Lộ chỉ có còn lại một mình trên thảo nguyên, cô cứ chạy mãi, chạy mãi nhưng chẳng thấy bất cứ thứ gì. Rồi lúc đó Lăng Gia lại xuất hiện với bộ áo cưới trên người, Lăng Gia rất đẹp, đẹp đến động lòng người. Lộ Lộ vươn tay muốn chạm lên mặt Lăng Gia nhưng tay vừa chạm đến thì chỉ còn một mảnh hư vô.
Trong phút chốc, trời tối sầm lại, thảo nguyên kia cũng biến thành đầm lầy. Từng bụi cỏ lau xơ xác đang đung đưa theo cơn gió thổi qua, từng đám cỏ lau trông như từng lớp sóng lớn trên mặt biển. Có một con chim ưng từ bầu trời sà xuống, kêu lên một tiếc dữ tợn. Khung cảnh tối đen, cơ thể của Lộ Lộ cứ lún dần vào trong đầm lầy, cô dãy dụa muốn thoát khỏi nhưng không được, bùn dần dần nuốt gọn đến đôi vai cô. Trong lúc tuyệt vọng đó, cô lại thấy khuôn mặt tức giận của cha, thấy giọt nước mắt đau đớn đang rơi ra từ mắt mẹ. Có một nỗi đau lan tràn khắp cơ thể Lộ Lộ làm cho cô hít thở không nổi.
Lộ Lộ đầm đìa mồ hôi giật mình tỉnh lại, há miệng thở dốc. Nhớ lại rõ ràng từng chi tiết trong giấc mơ lộn xộn đó, lòng vẫn hoảng loạn không thôi.
Trời vẫn chưa sáng, nhưng Lộ Lộ lại không thể nào ngủ được nữa. Cô lấy một điếu thuốc, ngồi ở ban công chậm rãi hút.
Bình minh của ngày cuối thu, trời đã khá lạnh rồi nhưng cửa sổ vẫn mở toang. Từng luồng gió thổi vào nhưng Lộ Lộ lại không cảm thấy lạnh, cô lờ mờ tưởng tượng ra cảnh Lăng Gia đang nhận lời chúc phúc của cha mẹ, mặc trên mình bộ váy cưới chuẩn bị tiến lên lễ đường.
Lộ Lộ trở vào phòng ngủ, cầm điện thoại đi động lên, tìm đến số của Lăng Gia. Cô muốn hỏi Lăng Gia rằng: Chị yêu tôi không? Chúng ta có thể ở cạnh nhau sao?
Nhưng ngón tay chạm đến phím gọi lại không thể nàm ấn xuống được.
Cho dù có yêu thì đã sao? Cho dù yêu hay không thì cũng đau khổ như nhau, mình đã đau rồi, sao còn nhẫn tâm làm cho người mình yêu cũng phải đau?
Lộ Lộ chán nản thả điện thoại xuống, lại đi đến ban công rồi ngồi. Lúc buông điện thoại xuống cũng là lúc nó hết pin.
Cô lại châm thêm một điếu thuốc nữa, lồng ngực không ngừng hút khói vào rồi lại nhả khói ra. Khói nhả ra ngoài, một giây sau cũng biến mất trong hư không.
…
Giấc mơ tối qua gợi nhớ đến Tang Du, Lăng Gia và cả cha mẹ, làm cho Lộ Lộ như người mất hồn cả ngày hôm nay. Thậm chí ngay cả điện thoại hết pin cũng không nhận ra.
Mai Hinh muốn hỏi vì sao Lộ Lộ lại tắt máy điện thoại nhưng khi nhìn đến sắc mặt tái nhợt của Lộ Lộ thì đau lòng, câu hỏi vừa định nói ra lại nuốt trở vào. Do dự một hồi mới hỏi Lộ Lộ rằng có chuyện gì hay sao. Lộ Lộ mệt mỏi phờ phạc trả lời: “Mai Hinh, mình nhớ cha mẹ.”
Mai Hinh đau lòng, ôm Lộ Lộ vào lòng giống như cách mà người mẹ ôm con mình, vỗ vỗ vào lưng của Lộ Lộ, không nói được gì.
“Mai Hinh, cậu và Tần Hạo chuẩn bị kết hôn. Hai bác chắc rẩt vui vẻ nhỉ?”
“Ừ.”
“Tốt quá.”
“Đừng nghĩ ngợi lung tung. Cậu bây giờ…cũng tốt mà.”
“Ừ.”
Lộ Lộ dựa vào lòng Mai Hinh, lặng lẽ rơi nước mắt.
Ngày hôm nay Lăng Gia thức dậy với một tinh thần sảng khoái. Việc đầu tiên muốn làm chính là gọi điện cho Lộ Lộ, muốn nghe giọng nói của người kia nhưng cầm máy lên gọi lại nhận được thông báo tắt máy. Lăng Gia nghĩ rằng chắc là Lộ Lộ chưa thức dậy nên cũng không để ý. Giữa trưa lại gọi, điện thoại vẫn báo tắt máy như cũ, lúc nào thì Lăng Gia đã bắt đầu bực bội. Buổi tối lại gọi, máy vẫn cứ tắt, bấy giờ thì Lăng Gia đã cực kỳ tức giận rồi.
Kiểu gì thế này? Tối hôm qua mặn nồng như thế, những tưởng là Lộ Lộ sẽ không chờ nổi mà gọi lại ngay cho mình. Lăng Gia nghĩ thế nên ngồi chờ Lộ Lộ chủ động gọi đến cho cô, chờ mãi không thấy nên sáng hôm sau tỉnh dậy liền gọi đến trước. Ai ngờ được thế nhưng Lộ Lộ lại tắt máy, hơn nữa tắt một phát là tắt cả ngày luôn. Cứ cho là buổi sáng vẫn đang còn ngủ thì sau đó cũng phải mở máy lên chứ? Chẳng lẽ căn bản là Lộ Lộ không thích mình? Lăng Gia vì ý nghĩ đó mà bắt đầu luống cuống.
Lăng Gia xinh đẹp, có công việc tốt, gia đình danh giá, người theo đuổi nhiều không đếm xuể. Cô trước giờ chỉ có thói quen được người cầm hoa tươi cười dâng đến trước mặt, quen được người khác theo đuổi xin chết. Ai ngờ thế nhưng lần đầu tiên chủ động lại bị dội cho một gáo nước lạnh, còn dội thêm một câu nói lạnh như băng “Xin chào, thuê bao quý khách gọi hiện đang tắt máy. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” thế thì bảo sao Lăng Gia không tức điên.
Vướng vào chuyện tình cảm, ai rồi cũng trở nên mù quáng, đầu óc không còn sáng suốt, công việc cũng chẳng thể tập trung.
Lăng Gia nghĩ rằng hành động tắt máy của Lộ Lộ là biểu hiện cho sự không quan tâm của cô ấy với mình. Lăng Gia chưa bao giờ quấn quýt lấy người khác mà làm phiền như bây giờ. Cô cho rằng Lộ Lộ nhất định là không quên được Tang Du cho nên mới không muốn đối mặt với mình. Cô đã tắt máy trốn tránh, không muốn dây dưa thì tôi chiều cô vậy. Từ nay trở đi tôi mà gọi cho cô một cuộc điện thoại nào nữa thì tôi không phải họ Lăng!
Buổi tối về đến nhà, cuối cùng Lộ Lộ cũng nhận ra là điện thoại của mình hết phi, cô thay một cái pin mới rồi mở máy ra. Điện thoại hiện lên từng cuộc gọi nhỡ của Lăng Gia, Lộ Lộ nhìn đến số điện thoại của Lăng Gia rồi lại nhớ đến giấc mơ tối qua, lòng lại đau thắt. Gọi đến nhiều cuộc như vậy nhưng mình lại tắt máy, Lăng Gia chắc là đang tức giận? Nhưng cho dù nhận được điện thoại thì cũng phải nói thế nào đây?
Cuộc tình với Tang Du như vẫn còn hôm qua đây thôi, ngày chia tay với Tang Du nhắm mắt lại vẫn nhớ rõ mồn một. Lộ Lộ không dám khẳng định rằng liệu quá khứ của mình và Tang Du có phải là tương lai của mình và Lăng Gia hay không?
Biết bao người dù yêu nhau đến mấy rồi cuối cùng vẫn mỗi người một ngả đấy thôi. Lộ Lộ sợ.
Thôi, thôi, tình yêu này, mình nhận không nổi. Dù sao cuối cùng cũng đường ai nấy đi thì chi bằng lúc mà còn chưa quá sâu nặng, hãy buông xuống đi.
Nhưng Lộ Lộ quên hỏi lòng mình rằng ngay cả khi lúc nào cũng ở bên cạnh Tang Du nhưng lòng vẫn chỉ hướng về Lăng Gia, yêu như thế nếu chưa thể xem là sâu nặng thì như thế nào mới được xem là sâu nặng?