Chương 48
Giờ tan tầm, người xe trên đường vội vàng tấp nập, khung cảnh phồn hoa đó nhưng lại làm cho người ta cảm thấy trống trải và cô đơn.
Dừng ở một nhà hàng Tây Âu sang trọng, Tang Du gọi món rồi cùng Lộ Lộ im lặng đối mặt nhau.
Lộ Lộ nhìn quanh phòng ăn mà không khỏi chậc lưỡi. Đây là một nhà hàng hai tầng có diện tích khá lớn, nội thất chủ yếu được thiết kế theo phong cách cổ điển của Châu Âu. Bàn gỗ có màu đỏ sậm anh đào, đèn trầu lưu ly treo ở trên cao, ly rượu cao cổ sáng bóng, đèn led màu lam, dây rèm được bố trí khéo léo, tán nhưng không loạn… tất cả mọi thứ vật dụng đều khẳng định thêm sự đẹp đẽ quý giá của nơi đây.
Lộ Lộ cười nói: “Trước đây tôi cũng thường đi ngang qua nơi này nhưng không vào. Một bữa cơm ở đây chắc cũng nuốt trọn lương cả tuần làm việc mất.”
“Tôi cũng không thường tới.” Tang Du cười nói: “Có đôi khi cũng phải hưởng thụ một chút, đừng chỉ nghĩ đến chuyện tiền bạc.”
“Chỉ có người không thiếu tiền mới dám nói đừng chỉ nghĩ đến tiền.”
“Cậu cũng không thiếu tiền mà.”
Lộ Lộ tự giễu: “Ai nói không thiếu, cũng sắp ba mươi nhưng vẫn là tay trắng. Làm việc lâu như vậy rồi nhưng vẫn chưa mua nổi một căn phòng nhỏ ở cái thành phố này.”
Tang Du bóng gió nói: “Tôi có nhà, cậu không cần mua.”
“Ha ha.” Lộ Lộ cười buồn bã, mình có tài có đức gì mà toàn quen được tiểu thư nhà giàu thế này, rõ là tổ tiên tích phúc mà. Nhưng mình có muốn bị bao nuôi đâu, thà rằng cứ sống một cuộc sống luôn phải lo nghĩ cũng không cần người khác bao nuôi.
Trầm tư một lúc, Lộ Lộ nhẹ giọng hỏi Tang Du: “Sau này cậu sẽ kết hôn sao?”
Tang Du sửng sốt, kết hôn ư? Cô không biết, cô chỉ nghĩ đến chuyện ở bên cạnh Lộ Lộ, nhưng còn kết hôn…
Tang Du không trả lời được, thật ra cha mẹ đã giục dã cô hãy mau đi tìm bạn trai. Chứng kiến bao tâm huyết và kỳ vọng của cha mẹ đều đặt hết lên mình, cô không muốn làm cho cha mẹ mình đau lòng, cũng không dám mạo hiểu tách ra khỏi gia đình.
Lộ Lộ thấy Tang Du trầm tư không trả lời, lòng cũng đã đoán trước được sẽ như thế. Cân nhắc một lát, cô nói: “Tang Du, cậu tìm bạn trai đi, đừng làm cho cha mẹ thất vọng, đừng giống như tôi năm đó chống đối lại cha mẹ. Bởi vì lúc đó tuổi trẻ ngang tàn, nếu bây giờ cho tôi làm lại, tôi cũng sẽ do dự như cậu mà thôi. Cậu cũng hiểu rõ con đường này không hề dễ dàng, biết bao người dù có yêu nhau cách mấy, cuối cùng dưới áp lực của gia đình cũng phải kết hôn. Tình yêu là thứ có hạn sử dụng, chung quy cũng rất bấp bênh, chúng ta vẫn luôn nghĩ sẽ bên nhau mãi mãi nhưng rồi chúng ta cũng đã chia tay không phải sao? Hiện tại chúng ta còn trẻ, có thể làm theo ý của mình nhưng hai năm nữa đến ba mươi rồi, sẽ có áp lực, sẽ có chỉ trích, những thứ đó rồi sẽ đè ép cho cậu gục ngã thôi.”
Tang Du yếu ớt hỏi: “Cậu sẽ kết hôn sao?”
“Không.”
“Cậu không kết hôn, tôi cũng sẽ không!” Tang Du nhìn Lộ Lộ, ánh mắt trở nên kiên định: “Chỉ cần cậu quay về, tôi sẽ không ngần ngại rời khỏi nhà nếu như không thuyết phục được cha mẹ. Cậu có thể làm vậy vì tôi, tôi cũng sẽ làm vậy vì chúng ta. Cậu chịu đựng được khổ sở thì tại sao tôi lại không thể?”
Lộ Lộ thấy Tang Du kiên định mà từng cơn đau xót cứ trào lên trong lòng, những lời này, sao cậu không nói sớm hơn? Tại sao cứ phải chờ đến khi lòng tôi đã có người khác, cậu mới trở về?
Lộ Lộ âm thầm nắm chặt tay, nói với Tang Du: “Tôi không trở về là bởi vì tôi đã không còn đường quay lại nữa rồi. Hơn bốn năm không về nhà, bốn năm không gặp cha mẹ… cậu chịu được sao? Lúc đó suýt nữa cha tôi đã đổ bệnh, mẹ tôi cũng khóc đến cạn nước mắt. Tôi là đứa bất hiếu, nếu cho tôi làm lại thì đánh chết tôi cũng không quyết liệt được như lúc đó đâu!”
“Cậu hối hận vì tôi mà chống đối lại cha mẹ sao?”
“Không hối hận, cũng chưa từng hối hận. Chẳng qua là cảm thấy đáng tiếc, sống trên đời sẽ có rất nhiều điều khiến chúng ta cảm thấy đáng tiếc. Nhưng điều đáng tiếc nhất đó là việc thấy cha mẹ già đi nhưng lại không thể chăm sóc họ, không thể làm tròn chữ hiếu. Tang Du, cậu phải đặt cha mẹ lên trước, phải nghĩ đến tương lai sau này.”
Tang Du hiểu tuổi đã lớn, đã đến lúc phải nghĩ đến những chuyện này, chỉ là mình cố tình không để ý đến mà thôi. Giống như chỉ cần không chú ý thì những chuyện này cũng sẽ không tồn tại, nhưng thật ra tất cả vẫn cứ tồn tại ngay ở đó. Nhưng đối với Tang Du lúc này, không còn bất cứ chuyện gì là quan trọng hơn Lộ Lộ. Tang Du ngẩng đầu, hơi nước phủ kín đôi mắt, nói: “Tôi biết chứ…Nhưng tôi chỉ quan tâm đến chuyện được ở bên cạnh cậu thôi.”
Lộ Lộ không nói nên lời, rơi nước mắt. Tang Du không muốn mất mình, thì làm sao mình lại muốn mất Tang Du được. Dù sao hai ta cũng đã từng rất sâu nặng…
Lộ Lộ cầm tay Tang Du, nói: “Cậu sẽ không mất tôi đâu mà, chúng ta là bạn tốt, so với bạn tốt còn tốt hơn nữa…”
“Tôi không muốn làm bạn cùng cậu, cậu hiểu mà.” Tang Du biết Lộ Lộ hiểu nhưng giả vờ như không hiểu. Tang Du không dám hỏi Lộ Lộ rằng cậu đã yêu ai khác chưa. Tang Du sợ, rất sợ…
“Tôi biết, tôi biết rồi. Đừng khóc.” Nước mắt của Tang Du cứ như dao cắt vào lòng Lộ Lộ, cô đưa tay lên lau nước mắt cho Tang Du. Thầm nghĩ đừng bao giờ động chạm đến đề tài này nữa. Lộ Lộ đùa nói: “Mặt mày lại lem nhem như mèo hoang rồi, thật là xấu. Cậu biết tôi không muốn nhìn thấy cậu khóc cơ mà? Vẫn cứ khóc hả? Cậu cố ý làm tôi khó xử phải không? Cậu mà khóc nữa thì tôi cũng khóc theo bây giờ. Chúng ta cùng khóc cho ngập cả cái nhà hàng này nhé?”
Tang Du nín khóc mà cười, ít ra lòng Lộ Lộ vẫn còn mình. Thế là đủ rồi.
Lúc này Lăng Gia và Trương Thạc vừa bước chân vào nhà hàng. Bọn họ lái xe đến nhà hàng cùng lúc với Tang Du và Lộ Lộ nhưng đi được một nửa thì gặp tắc đường, thế là bất đắc dĩ đành phải quay xe lại đi đi đường vòng.
Lăng Gia trở mắt nhìn Lộ Lộ lau nước mắt cho Tang Du, trơ mắt nhìn Tang Du khóc sau đó lại ngọt ngào cười mà lòng bùng nổ hàng loạt cay đắng. Cắt liên lạc với tôi, tránh mặt tôi không phải vì sợ tổn thương mà bởi vì còn nặng lòng với người cũ đúng không? Đúng vậy còn gì, rổt cuộc thì hai người mới là mối tình đầu của nhau, còn tôi thì chẳng là cái gì cả.
Có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm sau lưng, Lộ Lộ quay đầu lại thì mắt chạm mắt với Lăng Gia. Lòng Lộ Lộ bỗng nhiên hoảng hốt như bị đóng băng, không động đậy nổi.