Chương 49
Lộ lộ sửng sốt hồi lâu mới lấy lại tinh thần, nhìn thấy người đàn ông lúc nãy mình bắt gặp ở Thụy Phong đang đứng bên cạnh Lăng Gia, lòng đau như cắt.
Tang Du cũng nhìn thấy Lăng Gia, theo lễ phép mà lên tiếng chào hỏi. Lăng Gia lúc này cực kỳ thất vọng vì đêm hôm đó Lộ Lộ đã nói rõ ràng với mình là cô ấy và Tang Du chỉ là bạn bè. Thế nhưng lúc này nhìn hai người lại chẳng khác nào tình nhân, Lăng Gia cảm thấy mình bị lừa dối, vừa đau lòng lại vừa tức giận.
Lăng Gia đi tới, không thèm nhìn Lộ Lộ lấy một cái. Chào hỏi với Tang Du xong thì giới thiệu: “Đây là Trương Thạc”, rồi lại giới thiệu Tang Du với Trương Thạc, chỉ riêng Lộ Lộ là không được đếm xỉa tới.
Tang Du biết Lăng Gia và Lộ Lộ từng có xích mích, nhìn nét mặt mang theo vẻ giận giữ của Lăng Gia, không nói gì. Chỉ đơn giản giới thiệu Lộ Lộ cho Trương Thạc rồi cười nói: “Cùng gặp nhau ở nơi này, thật khéo quá.”
“Đúng vậy, thật khéo quá.” Lăng Gia cũng cười nói: “Hai người cũng chưa ăn đúng không? Khó có được dịp gặp gỡ thế này, mọi người cùng nhau dùng cơm đi.”
Tang Du không tiện từ chối, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Lộ Lộ từ đầu đến giờ chỉ cúi đầu không nhìn ai cả. Lăng Gia cố ý ngồi bên cạnh cô, trò chuyện vui vẻ cùng với Tang Du và Trương Thạc.
Trương Thạc là người giỏi giao tiếp, trước đây cũng từng học qua một khóa quảng cáo và thiết kế cho nên rất hứng thú khi nói chuyện cùng Tang Du. Thấy Trương Thạc đang hỏi Tang Du tung tung này nọ về chuyên môn, Lăng Gia im lặng không nói gì mà trộm liếc mắt về phía Lộ Lộ. Thấy cô từ nãy đến giờ chỉ cúi đầu không nói. Lăng Gia cắt một miếng steak đưa lên miệng rồi từ từ nhai, trong đầu nghĩ rằng: Lộ Lộ đang không vui.
Là bởi sự hiện diện của mình làm cho cô ấy không vui sao? Lăng Gia cười buồn bã.
Lộ Lộ đầu không ngẩng lên mà nhỏ giọng hỏi: “Dạo này vẫn khỏe chứ?”
Lộ Lộ đang hỏi mình à? Lăng Gia tưởng mình nghe nhầm, quay đầu sang nhìn thì thấy Lộ Lộ vẫn đang cúi đầu ăn uống như cũ. Hành động của Lộ Lộ lại khiến Lăng Gia nổi giận, nói chuyện với tôi thì ngẩng đầu lên có được không? Trước mặt Tang Du nên nhìn cũng không dám nhìn tôi lấy một cái sao? Đồ đáng ghét!
Lăng Gia không trả lời mà lại hào hứng tham gia cuộc trò chuyện của Tang Du và Trương Thạc. Lộ Lộ thấy Lăng Gia phớt lờ mình, lòng lại càng đau đớn hơn, không nói gì thêm.
Cái loại không khí thế này làm Lộ Lộ không chịu nổi nữa, cô lấy lý do đi vệ sinh để trốn chạy. Lộ Lộ nghĩ chỉ cần không nhìn thấy khuôn mặt bình thản của Lăng Gia, không nhìn thấy cái liếc mắt đưa tình của Lăng Gia và Trương Thạc, chỉ cần không nhìn thấy thì lòng sẽ không khó chịu, cứ trốn được giây nào hay giây ấy.
Từ trong phòng vệ sinh đi ra, Lộ Lộ đến bên bồn, cúi đầu rửa tay. Dòng nước nhẹ nhàng chảy qua tay, lòng ảm đạm.
Ngẩng đầu lên, Lộ Lộ thấy khuôn mặt của Lăng Gia đang được phản chiếu trong gương. Lăng Gia tựa người ngay ngắn trên cửa, hai tay đan vào nhau để ở trước ngực, đang lạnh lùng nhìn mình.
Lộ Lộ nhìn hình ảnh của Lăng Gia ở trong gương, cười một cái, nói: “Chị vào đây à?”
Lăng Ga cũng nhìn hình ảnh của Lộ Lộ trong gương, tiến tới, đứng sau lưng cô: “Cho tôi một lời giải thích.”
Lộ Lộ cắn môi, quay đầu lại. Khó khăn nói ra bốn chữ: “Chị phải kết hôn.”
Tôi phải kết hôn? Nhất thời chưa hiểu ý mà Lộ Lộ muốn nói, phản xạ theo tự nhiên mà hỏi: “Với ai”
Ngày hôm nay Lộ Lộ đem đề tài đã nới với Tang Du ra để một lần nữa nói với Lăng Gia. Cô mong rằng từ nay về sau, đường ai nấy đi không còn liên lụy.
Lộ Lộ thở dài, nhìn thẳng Lăng Gia: “Cuối cùng chị cũng kết hôn không phải sao?”
Lăng Gia ngơ người, thì ra Lộ Lộ vì lo lắng cái này nên mới cắt đứt mọi liên lạc với mình sao? Lăng Gia như mở cờ trong bụng, nhưng ngoài mặt lại lạnh lùng hỏi: “Từ lúc nào mà chuyện kết hôn của tôi lại do cô quyết định?”
“Đó là chuyện sớm hay muộn gì cũng phải xảy ra thôi.”
Lăng Gia cười lạnh: “Cô tốt với tôi nhỉ, đến cả chuyện kết hôn của tôi, cô cũng bận tâm giúp tôi.”
“Nói quá, nên giúp thôi.”
Lăng Gia nhìn khuôn mặt như không hề gì của Lộ Lộ, giận không có chỗ xả. Bất thình lình ôm lấy Lộ Lộ, dữ tợn cắn vào môi. Lộ Lộ cũng không phản kháng, để mặc Lăng Gia cắn, mãi đến khi có một tia máu chảy ra, Lăng Gia mới buông. Nói với Lộ Lộ: “Từ trước đến giờ chưa có ai dám nói tôi phải làm thế này thế nọ cả, đây là cảnh cáo cô không tự lượng sức mình!”
Không tự lượng sức mình? Hình như đúng là thế. Lộ Lộ thấy tia máu trên môi hiện ra trong gương, bất đắc dĩ lắc đầu rồi lấy nước rửa đi.
Lúc này Lăng Gia mới cảm thấy hình như mình cắn có hơi ác. Cô lấy khăn tay, nâng cằm Lộ Lộ lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước còn đọng lại. Nhìn cánh môi có chút sưng đỏ khiến lòng mình rung động, lại hôn lên.
Lộ Lộ tưởng Lăng Gia lại muốn cắn mình, phản xạ có điều kiện mà lui về sau một bước. Thân người đụng vào bồn rửa tay, không còn đường trốn tránh. Lộ Lộ thầm hạ quyết tâm, muốn cắn thì cứ cắn đi, cùng lắm thì cắn nát miệng thành con thỏ thôi chứ có gì lớn lao!
Nhưng ngoài dự liệu, lần này Lăng Gia không cắn mà lại nhẹ nhàng liếm lên vết thương. Lộ Lộ muốn nói dừng lại vì càng liếm lại càng đau nhưng môi vừa hé ra thì lưỡi của Lăng Gia đã đưa vào. Lộ Lộ ngơ ngẩn, nhưng cô chưa kịp hoàn hồn thì Lăng Gia đã nhanh tay cởi cúc quần của Lộ Lộ ra. Đưa tay tiến vào rồi bắt đầu đùa bỡn.
Lộ Lộ đẩy Lăng Gia ra, muốn nói rằng: “Chị đang muốn làm gì đây? Đừng có háo sắc như thế chứ, không biết lúc nào sẽ có người bước vào đâu. Nơi này cực kỳ nguy hiểm có biết hay không!”
Nhưng căn bản là Lăng Gia không cho Lộ Lộ có cơ hội mở miệng, hôn càng lúc càng triền miên.
[…]
Lăng Già cắn chặt xương quai xanh của Lộ Lộ, giận dỗi nói: “Em lừa tôi!”
“Tôi lừa chị cái gì?”
“Em và Tang Du!”
“Bạn bè. Chỉ là bạn bè thôi.”
[…]
“Này! Sẽ có người bước vào!”
“Không sao, tôi đã chốt lại rồi.”
“Thì ra chị đã tính toán cả rồi, thật âm hiểm!”
“Im miệng!”
Lăng Gia lại hôn Lộ Lộ. Cô cảm thấy ngạc nhiên với chính cả bản thân mình, người mà trước giờ vẫn hờ hững với chuyện này như mình đây tại sao cứ mỗi lần nhìn thấy Lộ Lộ là lại không kiềm chế nổi thế này. Nghĩ kỹ lại, chắc chắn là vì cảm giác xung động của mình xuất phát từ tình yêu dành cho Lộ lộ mà ra. Lăng Gia khẳng đình rằng trong hai mươi chín năm sống trên đời này, Lộ Lộ là người đầu tiên khơi dậy được lòng nhiệt tình của mình. Mà tình yêu này, từ lâu đã ăn vào tận xương tủy của Lăng Gia, không thể gỡ bỏ.
Động tác của Lăng Gia không thành thục, càng không nói đến kỹ xảo nhưng điều này cũng đủ làm cho Lộ Lộ trầm mê. Lúc đến cao trào, Lộ Lộ ôm lấy lưng Lăng Gia rồi nhắm mắt nhắm mũi cắn xuống vai cô.
Lăng Gia đau đến nhăn mặt, tự lắc lắc đầu an ủi chính mình. Cứ xem như bị chó cắn đi!
Bất chấp toàn thân đang mỏi nhừ, Lộ Lộ không dám chần chừ thêm mà nhanh chóng sửa lại quần áo ngay ngắn. Cáu giận nói: “Thật to gan!”
Lăng Gia lắc đầu tỏ ý không vấn đề: “Học từ em thôi.”
“Trò hư!”
Thế nhưng Lăng Gia rõ ràng là trò giỏi cơ mà, đem hết những gì học được ở đêm tiệc hôm đó ra trả bài cho Lộ Lộ không sót chút nào. Làm cho Lộ Lộ phải tự than thở rằng đúng là ác giả ác báo, cô hỏi Lăng Gia: “Trương Thạc là bạn trai mới của chị?”
Lăng Gia cười hỏi: “Em ghen?”
“Ai thèm ghen với chị!”
Lộ Lộ nói xong, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi nhà vệ sinh. Nhưng vừa mới qua khỏi cuộc triền miên nên bàn chân mềm nhũn đến vô lực, mới đi được hai bước đã phải dựa vào tường nghỉ tạm. Lúc này có một người phụ nữ đang hướng tới nhà vệ sinh đi đến, Lộ Lộ thấy thế mà vỗ ngực thở phào. Nghĩ lại thấy thật là đáng sợ, thầm mắng Lăng Gia là mặt người dạ thú.
Lăng Gia đi đến bên cạnh, đỡ lấy Lộ Lộ, nói: “Tôi đỡ em trở về. Tôi không mang theo băng, em chịu khó chút nhé.”
Lộ Lộ lười trả lời, đem một nửa trọng lượng cơ thể mình giao cho Lăng Gia dìu đi. Lăng Gia lúc này chỉ muốn đánh Lộ Lộ, mệt đến như thế sao? Tôi mới là người phục vụ cơ mà!
Đi được nửa đường, đột nhiên Lăng Gia nói: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta bắt đầu hẹn hò!”
Câu nói của Lăng Gia mang tính chất khẳng định, chẳng thèm quan tâm đến ý kiến của Lộ Lộ thế nào. Lời đến lỗ tai Lộ Lộ, chẳng khác nào ra lệnh. Lộ Lộ dừng chân, nghi ngờ mình đã nghe lầm, ánh mắt nhìn về phía Lăng Gia mang theo vô vàn dấu chấm hỏi.
Lăng Gia nhướn mày, nói thêm: “Em tìm thời gian thích hợp rồi đem quan hệ của chúng ta nói rõ cho Tang Du biết. Tối thứ sáu chúng ta đi xem phim. Không cho phép tắt điện thoại, lúc nào cũng phải mở, ngủ thì để xa ra là được.”
Lăng Gia tuôn ra một tràng làm cho Lộ Lộ choáng váng, cô rất muốn hỏi rằng: Chuyện gì thế này? Tại sao chỉ trong chớp mắt mà mọi chuyện lại thay đổi như thế?
Không đợi Lộ Lộ kịp bật thốt ra bất cứ từ nào, cô đã bị Lăng Gia kéo đi.
Lăng Gia là người quyết đoán, việc dây dưa với Lộ Lộ lâu như vậy vốn không phải phong cách của cô. Vậy nên hiện tại Lăng Gia không muốn lèo nhèo thêm nữa, cảm thấy rằng Tang Du và Lộ Lộ rất có khả năng tình cũ không rủ cũng tới, Lăng Gia sợ mình sẽ mất đi Lộ Lộ.Vì Lăng Gia cho rằng Lộ Lộ là kiểu gió chiều nào xoay theo chiều ấy, huống gì giữa hai người họ còn có với nhau hơn mười năm tình cảm.
Lăng Gia biết Tang Du yêu Lộ Lộ rất sâu đậm, nếu là người ngoài cuộc thì chắc chắn Lăng Gia sẽ hy vọng rằng hai người có thể trở về bên nhau, tiếp tục mối duyên phận sâu nặng. Thế nhưng Lăng Gia lại là người trong cuộc, cô không thể giương mắt nhìn người mình yêu đến với người khác. Trong chuyện tình cảm, có người cười thì sẽ có kẻ phải khóc, hơn nữa đây còn là cuộc tình tay ba, Lăng Gia làm sao có thể nhường cho Tang Du, ai bảo lúc đó Tang Du là người buông tay trước? Đến lúc phải khóc thì còn có thể trách ai?
Lăng Gia nghĩ rằng nếu Lộ Lộ không yêu mình thì thôi, còn nếu Lộ Lộ đã yêu thì chẳng còn gì phải bận tâm, mình sẽ giữ lấy không buông. Lăng Gia cũng hiểu rõ ràng rằng Lộ Lộ là người chết vì sĩ diện, nếu mình không tỏ tình trước thì đừng mong chờ những lời tương tự như “Chúng ta hẹn hò nhé” được nhả ra từ miệng của Lộ Lộ. Lăng Gia thừa nhận về mặt sĩ diện thì mình không bằng Lộ Lộ. Bà đây không cần thể diện!
Nghĩ đến đây, Lăng Gia nghiến răng nghiến lợi cấu một cái trên tay Lộ Lộ. Lộ Lộ vốn đang choáng váng đầu óc, bị Lăng Gia cấu cho một cái liền tỉnh táo hẳn ra.
Tang Du thấy Lộ Lộ đang được Lăng Gia dìu về thì vội vàng đứng lên hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Lộ Lộ nói đại một cái cớ: “Dạ dày của mình hơi khó chịu.”
Lăng Gia nói thêm: “Cô ấy vừa nôn trong nhà vệ sinh.”
Trương Thạc vì câu nói của Lăng Gia mà đưa mắt nhìn bụng Lộ Lộ một cách đầy ẩn ý, rồi tặc lưỡi nói: “Không trách em đi vệ sinh lâu như thế, sau này làm gì cũng phải cẩn thận một chút đấy.”
Tang Du cũng đưa mắt nhìn bụng của Lộ Lộ với một ánh mắt đầy hoài nghi. Chẳng lẽ lúc nãy cô ấy khuyên mình nên tìm bạn trai, nghĩ cho cha mẹ linh tinh gì đấy là vì cô ấy đã… có? Nhưng mình đâu có nghe Tần Hạo và Mai Hinh nói rằng cô ấy có bạn trai đâu!
Lộ Lộ bây giờ chỉ muốn khâu miệng Lăng Gia lại, cô lúng túng ngồi xuống, bụng tức anh ách.
Lúc này Lăng Gia vẫy nhân viên phục vụ lại, chỉ vào Lộ Lộ, tươi cười nói: “Phiền cậu mang lên một phần canh cá chua cho cô gái này.”
Người đàn bà này thật đáng khinh! Ở cái giây phút mà Lăng Gia nói hết câu kia, Lộ Lộ chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui luôn xuống.