Chương 5
Lộ Lộ lần đầu tiên gặp Lăng Gia, đã thấy người này không vừa mắt. Vì sao? Bởi vì Lăng Gia trang điểm tinh xảo cộng với một thân hàng hiệu, bộ dạng kiêu ngạo, không đặt người khác vào mắt. Bộ dạng duy ngã độc tôn[1] , có tiền thì ngon à? Còn trẻ như vậy đã làm tổng biên tập, ai biết được đã phải đánh đổi những gì. Đúng như câu tục ngữ: “Sau lưng người đàn ông thành đạt luôn có một người đàn bà thành đạt; Sau lưng một người đàn bà thành đạt luôn có vô số người đàn ông thành đạt.”. Gặp nhau chưa đến mười giây, trong đầu Lộ Lộ lại đem Lăng gia đánh giá từ đầu xuống chân không sót điểm nào. Lộ Lộ nghĩ như vậy không phải do tâm lý của cô không bình thường, mà là rất bình thường bởi vì xã hội bây giờ quả thật như thế. Còn nữa, Lộ Lộ đứng trước mặt Lăng Gia thì xem như là người nghèo. Dân tình thời nay, người trẻ tuổi thì phần lớn đều nghèo khó nên phạm chung phải tật xấu là “thù giàu”. Đúng vậy, Lộ Lộ ghét những kẻ giàu có, sau khi chia tay cùng Tang Du thì Lộ Lộ lại càng “thù giàu”.
Lăng Gia lần đầu tiên gặp Lộ Lộ, cũng thấy cô gái này nhìn không vừa mắt chút nào. Vì sao? Bởi vì trên mặt Tần Hạo và Mai Hinh đều không giấu được phấn khởi, thế nhưng vẻ mặt của Lộ Lộ lại quá lạnh nhạt. Lẽ ra một hợp đồng làm ăn lớn như vậy mà giao cho một phòng làm việc nhỏ như bọn họ, thì trước tiên Lộ Lộ cũng nên cúc cung tỏ vẻ biết ơn mới đúng. Dù cho bản chất của cô ta không phải nịnh nọt bợ mông, thì cũng nên tỏ ra biết ơn một chút. Nhưng nhìn xem bộ dạng này của Lộ Lộ là có ý gì? Không phải quá kiêu ngạo à? Có cái gì mà dám kiêu ngạo chứ? Lăng Gia cảm thấy không thoải mái, lại nhìn thấy Lộ Lộ không biết cách ăn mặc, bộ dạng cả người một thân quần áo đơn giản, thật sự là uổng phí khuôn mặt thanh tú, nhìn mà xem cô gái đứng bên cạnh cô ta ăn mặc rất vừa mắt. So sánh xong lại làm cho Lăng Gia cảm thấy khó chịu thêm. Dù sao trước khi tới nơi này cũng nên đem bản thân mình chỉnh đốn cho đàng hoàng chứ? Những người làm nghệ thuật quả nhiên đều không bình thường.
Lăng Gia hình như đã quên người ăn mặc làm cô vừa mắt đứng bên cạnh Lộ Lộ là Mai Hinh cũng làm nghệ thuật, thật sự là đã vơ đũa cả nắm rồi.
Không biết cách ăn mặc cũng không thể trách Lộ Lộ. Lại nói tiếp, Lộ Lộ vẫn rất xinh đẹp, thời điểm mà vẫn còn ở cạnh Tang Du, mỗi ngày Lộ Lộ đều làm cho chính bản thân mình rực rỡ như hoa. Phụ nữ trang điểm vì người thương, kẻ sĩ chết vì tri kỉ. Tang Du vừa đi, Lộ Lộ cũng không có người ngắm mình. Hơn nữa vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi ám ảnh của cuộc chia tay, đối với cách ăn mặc cũng chẳng buồn để tâm.
Hai người mặt đối mặt,tay bắt tay, lòng xỉ vả lẫn nhau mà miệng vẫn tươi cười. Không đứng lên không biết, vừa đứng lên đã giật mình. Lộ Lộ vốn cho rằng chiều cao một mét bảy so với mực nước biển của mình đã ghê gớm lắm rồi, không nghĩ đến Lăng Gia thế nhưng còn cao hơn mình một cái đầu, ước chừng còn hơn một mét tám. Tuy rằng cô mang một đôi giày cao gót nhưng thực tế bỏ giày ra vẫn còn cao hơn mình ba, bốn centimet. Phụ nữ chỉ cần thân mình thon thả đã tạo ra cảm giác cao, huống gì Lăng Gia còn mang một đôi giày cao gót bảy, tám centimet. Lộ Lộ trong lòng buồn bực, đã cao rồi, còn mang giày cao gót làm gì? Cho dù có mang cũng không cần mang loại giày cao đến thế này chứ, nói cô không phải yêu tinh thì ai dám tin?
Mà bên này Lăng Gia trên cao nhìn xuống Lộ Lộ, tương đối có khí thế, trong đôi mắt to gợi một chút gợn sóng lộ ra ý chế nhạo, tiểu nhân như cô mà dám không để tôi vào mắt? chảnh cái gì mà chảnh? Đến cuối cùng nếu tài nghệ chả ra làm sao cả thì thật đẹp mặt.
Vì thế, ấn tượng đầu tiên Lăng và Lộ dành cho nhau là –xấu xa, cứ như vậy mà hình thành.
Sau đó, Tưởng Kiến Quốc và Lăng Gia dẫn ba người Lộ Lộ tham quan công ty, để cho bọn họ nắm rõ điều kiện vè kết cấu. Lộ Lộ cố ý tránh xa Lăng Gia, cô cảm thấy bực bội mỗi khi nghe tiếng giày cao gót “cạch cạch cạch”. Lăng Gia hình như cảm nhận được điều này, liền cố tình hướng bên cạnh Lộ Lộ mà đi, lúc nói chuyện còn cố ý xụ mặt cúi đầu, chọc cho Lộ Lộ tức điên nhưng không dám nói. Lăng Gia là người chức lớn thứ hai ở Thụy Phong, qua sông thì phải lụy đò, Lộ Lộ làm công cho người ta nên mặc kệ thái độ của họ tốt xấu như thế nào cũng phải cắn răng mà chịu.
Xem xong sảnh chính, lại nhớ đến văn phòng, hai bên mỗi người góp một ý để tính toán nên trang trí như thế nào. Lăng Gia cùng Tưởng Kiến Quốc không hiểu hết được những thuật ngữ mà đám người Lộ Lộ nói ra, những từ ngữ để nói về hoa văn như phép nối liên tiếp bốn góc với nhau vân vân còn có thể hiểu, nhưng những danh từ như mạc chi hoa, thụy cẩm văn, bát đáp vận[2] vân vân sẽ không hiểu. Cho nên Lộ Lộ chỉ có thể lấy ra giấy và bút mang theo bên mình, vừa nói vừa vẻ minh họa. Nói qua nói lại, hai ba tiếng sau cuối cùng cơ bản là thỏa mãn yêu cầu của Tưởng Kiến Quốc.
Lăng Gia nhìn thấy đôi tay Lộ Lộ vẽ ra những đường nét lưu loát trên giấy, chỉ vài nét bút cũng phác thảo ra được một hình vẽ, không khỏi cảm thán tài năng của Lộ Lộ thật sự là giỏi. Nhưng chính là vẽ trên giấy và vẽ trên tường là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cô có cảm giác nhiều ít không tin vào người trẻ tuổi như Lộ Lộ, chỉ sợ ba người họ một chút sơ ý sẽ làm cho tường của công ty chẳng ra ngô khoai gì.
Lộ Lộ hình như nhìn thấu sự lo lắng của Lăng Gia, nhướng lông mày nhìn Tưởng Kiến Quốc đang nói đến quên trời quên đất ở bên kia, lặng lẽ đứng lên nói một mình: “Chúng tôi sẽ liệu sức mà làm, nếu đã dựa vào nghề này để kiếm sống thì chúng tôi tất nhiên có thể làm được việc”
Khẩu khí vênh vênh váo váo của Lộ Lộ làm cho Lăng Gia nghe không vừa tai, cô liếc Lộ Lộ một cái, không nóng không lạnh nói: “Chỉ mong là thế, có làm được không, chờ xong việc mới biết được.”
Về tài ăn nói, Lộ Lộ cũng chẳng kém ai nhưng hiện tại cô đang làm việc cho Lăng Gia nên cũng chỉ nghẹn trong họng mà không đáp trả được. Trong lòng lại không khỏi bực bội, cô biết gì mà làm được việc hay không? Lộ Lộ lại nhìn Lăng Gia từ trên xuống dưới, nở ra một nụ cười giả tạo rồi nhỏ giọng nói “33; 24; 34,5.”
“Cái gì?”
“Ba vòng của cô, sẽ không sai lệch quá hai centimet, vóc dáng như người mẫu, rất tuyệt.”, Lộ Lộ trước kia từng vẽ vô số thân thể con người nên ước lượng ba vòng của người khác rất tốt.
Người này quá vô liêm sỉ rồi! Lộ Lộ nếu không phải là phụ nữ, nếu phía sau không có bảy chữ “Vóc dáng như người mẫu, rất tuyệt.” thì Lăng Gia thật sự sẽ đánh cô.
Trong lúc Lăng Gia tạm thời còn chưa biết nên cho qua hay là nên mắng, cô liếc mắt về phía Lộ Lộ, mà lúc này Lộ Lộ cũng đang dùng ánh mắt khinh khỉnh mà nhìn cô. Một tia lửa nổ ra ở điểm giao nhau giữa ánh mắt của hai người, một mồi lửa, một tiếng mài dao ken két, nếu không rõ tình hình thì sẽ tưởng rằng hay người này có thâm thù.
Tưởng Kiến Quốc không chú ý đến trận chiến ngầm của Lộ Lộ và Lăng Gia, ông ta là người lọc lõi ở trên thương trường nên cũng cảm thấy được bầu không khí có gì đó không bình thường. Nhưng cũng không biết được không bình thường ở chỗ nào, nên chỉ có thể đem suy nghĩ chuyển tới chính sự đang dở, hỏi: “Mấy đứa dùng nguyên liệu gì?”
Tần Hạo đứng lên sờ vào vách tường phòng làm việc, nói: “Dùng polypropylene[3] , nó có tính bền cơ học cao, không có hại tới sức khỏe con người, cháu nghĩ chờ đến khi gần xong lại sử dụng một ít phẩm màu phù hợp, ông xem có được hay không?”
“Tốt, tốt, mấy đứa thấy cái gì được thì cứ làm. Ông Đinh giới thiệu mấy đứa với tôi nên tôi tin mấy đứa sẽ làm tốt.”
Lăng Gia hỏi: “Giá tiền như thế nào?”
Mai Hinh nói: “Hoa văn hình vẽ mọi người yêu cậu hơi phức tạp, trước đây bọn tôi vẽ tranh tường đều dựa theo mét vuông mà lấy tiền nên lần này cũng không ngoại lệ. Giám đốc Tưởng quen biết cùng giáo sư Định, giáo sư Đinh đề cử giá tiền là năm trăm một mét vuông. Hai người thấy như thế nào?”
“Năm trăm?” Lăng Gia nhướng lông mày, “Theo tôi được biết, giá vẽ tường đa số chênh lệch từ hai trăm đến bốn trăm rưởi mà?”
“Cũng còn tùy tình huống, nhà ở và công ty không giống nhau, giá cả tranh tường cũng tùy mức độ, phải là đa số từ một trăm đến ba ngàn mới đúng.” Lộ Lộ cất giấy bút, nói “Yêu cầu để vẽ tranh tường rất cao, quá trình vẽ cũng phức tạp cho nên chuyên làm tường cho các văn phòng làm việc cũng không nhiều. Hoa văn hai người yêu cầu cũng khá phức tạp, lúc làm việc còn phải mài lại tường. Chia đều năm trăm một mét vuông đã là rất rẻ, chúng tôi không nói dối, nếu không tin có thể đi hỏi ở những nơi khác.”
Lăng Gia bị Lộ Lộ chặn miệng, trong lòng có chút khó chịu nhưng cũng không lên tiếng phản bác. Đối với việc vẽ tranh tường, Lăng Gia vẫn hiểu được đôi chút. Lúc trước mua nhà định làm chút tranh tường, cũng đã tham khảo qua nhiều nơi khác nhau nhưng cuối cùng công việc bận rộn nên không có thời gian làm.
Cuối cùng cũng quyết định, ba người Lộ Lộ trước tiên đem ý tưởng về phác thảo trên máy tính, chờ sửa xong sau đó sẽ bắt tay vào làm, một mét vuông năm trăm đồng, làm trong ba tháng phải hoàn thành.
(1) chỉ cái tôi của mình là trên hết.
(2) mạc chi hoa, thụy cẩm văn và bát đáp vận lần lượt là