Chương 50
Sau bữa ăn, Lăng Gia về cùng Trương Thạc còn Tang Du thì đưa Lộ Lộ về nhà. Trước khi xe của Tang Du lăn bánh, Lộ Lộ còn thấy được Lăng Gia đang liếc mình một cái mang theo ý cảnh cáo như là muốn nói không cho phép có bất cứ hành động gần gũi nào với Tang Du. Lộ Lộ quay đầu giả vờ không thấy cái liếc mắt của Lăng Gia, cô muốn về đến nhà thật nhanh để ngâm mình trong nước, thả lỏng tâm tình và cũng để tiêu hóa hết những lời Lăng Gia nói.
Trên đường về nhà, sau một lúc lâu do dự thì rốt cuộc Tang Du cũng thấp thỏm hỏi: “Cậu mang thai à?”
Mắt của Lộ Lộ giật một cái, cô bất đắc dĩ lắc đầu: “Mình mang thai với ai chứ? Cậu đừng nghe Lăng Gia nói bậy, chỉ là dạ dày của mình có chút vấn đề thôi, chắc là do trời lạnh.”
Nghe thấy câu trả lời của Lộ Lộ, lòng Tang uU mới nhẹ nhõm trở lại: “Cẩn thận sức khỏe đi. Trời đã trở lạnh, cậu phải mặc thêm quần áo vào.”
“Ừ.”
Về đến nhà, tắm rửa xong mà đầu óc của Lộ Lộ vẫn có chút mơ hồ như cũ. Cô ngả người xuống giường, vẫn chưa tiêu hóa hết những điều mà Lăng Gia vừa nói. Lăng Gia nói rằng kể từ hôm nay trở đi, hai người chính thức hẹn hò, thái độ lúc đó của Lăng Gia không giống như đang đùa giỡn nhưng rốt cuộc thì cái tên Trương Thạc bên cạnh cô ấy là ai vậy? Lộ Lộ cầm lấy di động, tìm đến số của Lăng Gia rồi gửi đi một cái tin nhắn: “Trương Thạc là gì của chị?”
Điện thoại để ở đầu giường rung lên một cái, Lăng Gia với tay cầm lấy, nhìn thấy tin nhắn của Lộ Lộ hiện trên màn hình. Lăng Gia mừng thầm, đây là lần đầu tiên Lộ Lộ chủ động gửi tin nhắn cho mình kể từ lúc rời khỏi Thụy Phong. Đúng là tiến bộ rõ rệt!
Lăng Gia nhìn tin nhắn, nhếch miệng cười, nhanh chóng trả lời: “Bạn trai.”
Lộ Lộ nhìn màn hình điện thoại, đôi mắt dán chặt vào hai chữ “bạn trai”. Đây vốn là một từ cực kỳ bình thường nhưng lúc này đây lại làm cho Lộ Lộ suy ra ba bốn tầng nghĩa. Bạn trai? Bạn trai gì? Đây là ý chỉ bạn bè là nam giới hay người yêu? Tại sao Lăng Gia lại ăn nói quanh co, lòng vòng và mập mờ như thế?
Lộ Lộ không hài lòng với câu trả lời, hỏi tiếp: “Kiểu bạn trai nào?”
Lăng Gia biết rằng lúc này trong đầu Lộ Lộ đã rối loạn thành một mớ bòng bong, vài chữ trong tin nhắn không thể nói rõ ràng mọi chuyện được. Thế là Lăng Gia dứt khoát gọi một cuộc điện thoại đến. Lộ Lộ nhận được cuộc gọi của Lăng Gia, trái tim loạn nhịp, nín thở cẩn thận ấn phím nghe, bàn tay run run áp điện thoại lên tai. Yếu đuối “A lô” một tiếng.
Lăng Gia nghe thấy giọng nói e ấp ngại ngùng của Lộ Lộ thì bật cười, nhớ lại câu nói “Chị cắn chưa đã sao?”
Lộ Lộ thẹn quá hóa giận, nghiến răng: “Dừng lại!”
Lăng Gia cười làm cho Lộ Lộ phát cáu, giận dỗi hậm hực: “Đừng cười nữa! Có chuyện muốn nói với chị đây!”
“Em nói đi.”
Lộ Lộ lặp lại câu hỏi trong tin nhắn lúc nãy: “Trương Thạc là gì của chị?”
“Là bạn bè hình thường đến không thể bình thường hơn nữa.”
“Vậy…” Lộ Lộ do dự hai giây, cuối cùng hỏi: “Tôi… là gì của chị?”
Lăng Gia hỏi lại: “Em hy vọng là gì của tôi?”
Lộ Lộ bị Lăng Gia xoắn đến đau đầu, muốn bùng nổ: Tôi đang hỏi chị cơ mà?
Lăng Gia quyết định không nhiễu sự với Lộ Lộ nữa, cô nói: “Trước tiên tôi hỏi em một vấn đề, sau khi em trả lời thì tôi sẽ nói cho em biết đáp án.”
“Chị hỏi đi.”
“Bạn gái, người yêu hoặc vợ. Ba từ này em thích từ nào?”
Lộ Lộ nóng lòng muốn biết đáp án nên không chút nghĩ ngợi đáp luôn: “Vợ.”
Lăng Gia cười: “Tốt, em là vợ của tôi.”
Lộ Lộ đột nhiên muốn ngất, ngay cả một chữ yêu còn chưa nói mà đã nhảy lên thành vợ? Tốc độ này chắc còn nhanh hơn cả tàu Thần Châu số bảy ấy nhỉ?
Lộ Lộ đứng lên, dựa vào đầu giường: “Cái này… có vẻ nhanh quá?”
Lăng Gia tức giận nói: “Muốn từ từ đến lúc nào? Muốn dây dưa lèo nhèo đến chết sao? Tôi không có sức đợi đến lúc đó đâu!”
“Vây tại sao đột nhiên lại muốn hẹn hò với tôi?”
Thế nào là gọi là đột nhiên? Mình đã suy tính bứt rứt cả một thời gian dài như vậy mà còn gọi là tự nhiên à? Lăng Gia thở hồng hộc: “Vì tôi thích em không được à? Vì tôi yêu em không được à? Đừng có nói em không có cảm giác với tôi, muốn lừa đảo cũng phải xem trước đối tượng!”
Lòng Lộ Lộ lại nổi sóng, Lăng Gia vừa nói gì? Nói thích mình, nói yêu mình à? Lộ Lộ không tả được sự kích động, run rẩy nói: “Chị yêu tôi?”
Lăng Gia hối hận vì nhất thời xúc động mà đem chữ yêu nói ra khỏi miệng, vốn là muốn dụ dỗ Lộ Lộ nói trước thế nhưng chính mình lại sập bẫy. Thật là mất mặt quá, Lăng Gia lúng túng: “Một lời không nói hai lần, không nghe thấy thì thôi!”
“YAAAAA…! Không may cho chị là tôi nghe được rồi!” Lộ Lộ vẫn còn thông minh chán, cô biết được rằng để Lăng Gia nói ra được chữ “yêu” không phải điều dễ dàng gì. Lộ Lộ vui đến nhảy dựng lên, sau đó lại lo lắng, hỏi: “Chị xác định là không phải vui chơi qua đường chứ? Chị có biết con đường hai ta cùng bước đi sẽ… khó khăn đến nhường nào không?”
“Armstrong còn đi được trên mặt trăng thì còn đường của chúng ta có gì là không thể đi?” Lăng Gia thở dài, nói: “Tôi không đùa, tôi không bao giờ đùa với chuyện tình cảm. Tôi biết em đang lo lắng điều gì, vì em đã tổn thương một lần nên em sợ lại tổn thương lần thứ hai, sự lo sợ của em là rất bình thường. Nhưng không thể vì lo sợ mà không dám đối mặt với trái tim của chính mình. Những ngày qua, em không mệt mỏi sao? Đau khổ chưa đủ sao? Còn muốn dây dưa suốt đời à? Hãy quan tâm đến trái tìm mình nhiều hơn, đừng vì một ít nhân tố khách quan mà làm khó chính bản thân mình. Tôi đã quyết định sẽ ở cạnh em, tôi sẽ không kết hôn với ai khác và cũng sẽ không để cho gia đình trở thành chướng ngại vật trên con đường của chúng ta. Tôi cũng không đùa giỡ với em, cho nên em cũng không được đùa giỡn với tôi. Em hãy giải quyết tốt chuyện bên đó với Tang Du, hai người cứ mãi mập mờ như thế thì cả ba chúng ta ai cũng sẽ đau khổ.”
Lộ Lộ vểnh môi nhỏ giọng lầu bầu: “Chúng tôi mập mờ chỗ nào? Mắt chị mới có vấn đề ấy.”
“Mắt tôi có vấn đề chỗ nào? Nhìn hai người lau nước mắt cho nhau tối nay thì ai mà chẳng cảm thấy mập mờ.” Lăng Gia dừng lại một chút, nói thêm: “Tôi hỏi em, em yêu tôi không?”
Thật là, sao lại hỏi trực tiếp như thế này? Lộ Lộ ngại ngùng, dùng giọng nhỏ như muỗi kêu “Ừ” một chữ.
Lăng Gia không trông chờ ngay lúc này mà Lộ Lộ có thể nói ra được lời gì quan trọng, tình cảm giữa hai người vẫn phải cần thêm thời gian. Bây giờ nghe được một chữ “Ừ” này là đã rất hài lòng rồi. Lăng Gia nói: “Không còn sớm nữa, ngày mai còn phải đi làm đúng không? Đi ngủ đi.”
“Chị cho rằng tôi còn có thể ngủ nổi à?”
“Không ngủ được cũng phải ngủ! Tắt máy!”
Lăng Gia nói tắt liền tắt ngay, Lộ Lộ cầm điện thoại mà sững sờ, tắt thật à? Tắt à! Kiểu người gì thế này? Một câu chúc ngủ ngon cũng không nói! Hẹp hòi không chịu nổi!