Chương 51
Lộ Lộ đặt điện thoại xuống, kéo chăn lên che kín đầu. Có cảm giác rằng tất cả những chuyện hôm nay xả ra cứ như một giấc mơ, vô cùng không chân thật. Chỉ sợ khi tỉnh dậy, mở mắt ra rồi mới phát hiện đây thật ra chỉ là một giấc mơ.
Nằm trên giường nghĩ ngợi linh tinh, lăn qua lăn lại thế nào cũng không ngủ nổi. Đành phải đứng dậy, mở đèn ngủ lên rồi cầm lấy giấy bút, muốn vẽ chút gì đó.
Mới vừa cầm bút lên thì chuông cửa reo vang, Lộ Lộ nhíu mày nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ, trễ thế này còn ai tới nữa?
Đi ra mở cửa, cửa vừa hé đã nhìn thấy Lăng Gia.
Nhiệt độ bây giờ cũng khoảng chừng mười độ, Lăng Gia lại chỉ mặc một cái áo nhung màu trắng da dê rất mỏng. Dù rằng bên ngoài vẫn khoác một cái áo gió lông cáo nhưng có vẻ như cũng chẳng ấm áp hơn được bao nhiêu.
Lộ Lộ nhìn thấy Lăng Gia, đầu tiên là ngẩn người, sau đó nhanh chóng đứng sang một bên để cô vào nhà. Mặc dù trong nhà xem như khá ấm nhưng Lộ Lộ vẫn rót một ly nước nóng cho Lăng Gia ủ ấm tay.
Lần thứ hai đến nơi này, vẫn thấy căn nhà gọn gang sạch sẽ như trước kia. Lòng Lăng Gia không tránh khỏi cảm thán rằng con mắt nhìn người của mình thật chuẩn quá đi mất! Thấy bộ váy ngủ bằng sợi tơ tằm màu đen và dáng người yêu kiều của Lộ Lộ mà ngực Lăng Gia cứ đập thình thịch. Cái con người này sao lại có thể quyến rũ mình một cách công khai như thế? Nhưng mà ngày mai còn phải đi làm, nhất định phải nhịn!
Lộ Lộ hỏi: “Sao chị lại đến?”
Lăng Gia liếc cô một cái, nói: “Vì em nói không ngủ được còn gì?”
Trái tim của Lộ Lộ ấm áp: “May là nơi chúng ta ở gần nhau đấy. Nếu không thì chỉ bằng từng này quần áo, chị đã chết cóng mất rồi. Đã hơn nửa đêm, trời thì lạnh mà cũng không biết mặc thêm nhiều quần áo vào người.”
“Mặc nhiều trông béo lắm. Khó coi.”
“Hơn nửa đêm, ngoài mấy tên háo sắc ra thì còn ai quan tâm chị trông thế nào! Rõ là thời trang phang thời tiết! Còn nữa, mặc thế này khác gì mời gọi mấy tên háo sắc!”
Lăng Gia thấy Lộ Lộ quan tâm đến mình mà tim như có dòng nước ấm chảy qua, hỏi: “Em ghen với mấy tên háo sắc à?”
“Tên nào thấy chị cũng chạy mất dép thôi, tội gì phải ghen?”
Lăng Gia ấm ức: “Mở miệng ra không nói được câu gì tốt đẹp à?”
“Câu tốt đẹp. Xong.”
“Cái gì?”
“Chị muốn tôi nói “câu tốt đẹp” thì tôi nói ra rồi đấy còn gì?”
“Em…” Lăng Gia cứng họng. Đầu óc của Lộ Lộ rất nhanh nhạy, cũng rất láu cá làm cho Lăng Gia nhiều lúc không biết đối đáp ra sao. Lăng Gia cầm lấy cây đàn guitar treo trên tường, tiện tay gảy gảy vài dây đàn, nói: “Đàn cho tôi nghe đi.”
“Được, tôi đàn cho chị nghe.”
Lộ Lộ đảo mắt hai vòng, đầu tiên là lầm bầm nói “Ôi thôi, bọn chúng đã đánh đến đây rồi.”, sau đó ôm guitar lên bắt đầu đàn…
Lăng Gia vừa nghe thấy tiếng đàn, lập tức muốn đấm vào mặt Lộ Lộ. Bởi vì bài mà Lộ Lộ đang đàn chính là “Quỷ vào thôn”, Lộ Lộ vừa đàn vừa theo tiếng nhạc mà hướng về phía Lăng Gia nói: “Đồ khốn! Đồ Hán gian!”
[ “Quỷ vào thôn” còn có tên khác là “Cuộc sống tuyệt vọng”. Một bộ phim lấy bối cảnh ở chiến tranh thế giới thứ hai khi quân Nhật tiến vào một làng chài nhỏ của Trung Quốc và tàn sát dân thường. Nhạc phim của “Quỷ vào thôn” cũng rất phổ biến tại Trung Quốc.]
Đêm hôm khuya khoắt đột nhiên đàn “Quỷ vào thôn” cho mình nghe, rồi còn mắng mình là Hán gian. Lăng Gia nổi đóa, lấy tay bịt miệng Lộ Lộ: “Im ngay! Không đàn nữa!”
Lộ Lộ rất nghe lời mà để đàn xuống, nhưng có vẻ như lòng còn chưa thỏa mãn, nói: “Phải có trống và kèn nữa thì mới đúng điệu. Này, hay chị cũng đổi nhạc chuông thành bài ‘Quỷ vào thôn’ đi, hợp với chị lắm đấy.”
“Đừng nói nhảm nữa!” Lăng Gia nhe răng, lười nghe Lộ Lộ nói hươu nói vượn. Đi đến bên giường, ngồi xuống nói: “Tối nay tôi ở đây.”
“Hừ” Lúc nhìn thấy Lăng Gia bước vào, Lộ Lộ đã biết chắc rằng tối nay kiểu gì cũng ở lại đây thôi. Lộ Lộ đi đến tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ngủ đưa cho Lăng Gia: “Chị mặc tạm bộ này đi.”
Lăng Gia lắc đầu: “Tôi không thích mặc đồ ngủ.”
“Oái!” Lộ Lộ hả hốc miệng, lắp bắp: “Chị, chị đừng nói với tôi là chị ngủ lõa thể.”
“Chẳng lẽ không ai nói cho em biết là ngủ lõa thể có lợi cho sức khỏe à?”
Lăng Gia nói xong, thoải mái cởi phăng quần áo ra, nằm xuống rồi kéo chăn lên, vẫy tay mời gọi: “Khuya rồi, đi ngủ thôi.”
Lộ Lộ nhìn một loạt động tác của Lăng Gia mà mắt không chớp. Chậm rì rì đi đến cạnh mép dường, do dự xốc chăn lên, lòng thầm oán rằng nhìn chị thế này thì làm sao tôi ngủ cho nổi hả? Chị xem tôi là Liễu Hạ Huệ à?
[ Liễu Hạ Huệ là biểu tượng của sự cấm dục.]
Lăng Gia nhìn thấy Lộ Lộ lúng túng như gà mắc tóc mà bật cười, cô vén chăn lên, nói: “Định lề mề đến sáng mai luôn sao?”
Lộ Lộ cắn răng, nhắm mắt chui vào chăn, cơ thể cứng ngắc không hề dám động đậy. Lăng Gia vuốt ve eo của Lộ Lộ, cười đề nghị: “Nếu không thì em cũng cởi hết ra đi.”
Lộ Lộ nghiêng đầu nhìn cô: “Chị đang thử thách sự bình tĩnh của tôi đấy à?”
Lăng Gia khiêu khích: “Phải thì làm sao? Em không dám cởi?”
“Sợ chị à?” Lộ Lộ bị Lăng Gia khích tướng, bật dậy cởi hết quần áo trên người.
“Đấy, thế mới đúng.” Lăng Gia xích lại gần Lộ Lộ, thuận tay ôm cô vào lòng, với tay tắt đèn ngủ. Hôn lên trán Lộ Lộ “Ngủ đi, ngủ ngon nhé.”
Trong nháy mắt, Lộ Lộ cảm thấy lòng mình yên bình hẳn, cô hôn nhẹ lên môi Lăng Gia, nói “Ngủ ngon.”
…
“Lăng Gia, chị ngủ chưa?” Qua một lúc lâu sau, Lộ Lộ nhỏ giọng hỏi.
“Chưa, sao vậy?”
“Chị… yêu tôi từ lúc nào?”
“Không biết” Lăng Gia suy ngẫm một lát, nhẹ nhàng nói: “Nụ hôn đầu tiên ở công ty, lòng tôi có chút rung động; Nụ thứ hai ở nhà em, lòng tôi thật sự rung động; Lúc ở trên núi, cái hôn lần thứ ba đó, lòng tôi đau; Lần đầu tiên của chúng ta ở nhà tôi, tôi đã gục ngã trước em. Em cứ từng chút từng chút một đi vào lòng tôi lúc nào tôi cũng không hay, rốt cuộc tôi đã yêu em từ lúc nào tôi cũng không rõ. Tôi chỉ biết là vài ngày trước, khi còn đang công tác ở Thượng Hải, buổi tối hôm đó tôi dạo bước một mình trên con đường đông đúc, bỗng nhiên khoảnh khắc đó nỗi nhớ em trong tôi cứ tuôn trào ra. Và tôi nghĩ, lòng đã nhớ thì sao phải cố quên? Cơ hội chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi biến mất, duyên phận cũng chớp nhoáng rồi sẽ vuột đi. Đã có may mắn gặp được thì phải giữ lấy thật chặt. Tôi nói xong rồi, đến lượt em.”
“À, tôi cũng không khác chị lắm. Không xác định được chị có thật sự thích tôi không nên tôi không dám liều. Vì Tang Du mà tôi đã không còn nhà để về, tôi sợ nếu yêu thêm chị rồi thì tôi còn mất cả chính bản thân mình nữa. Tôi rất sợ, nhìn thấy chị và Trương Thạc thân thiết như thế tôi lại càng sợ hãi hơn.”
“Bây giờ còn sợ không?”
“Hiện tại không còn sợ nữa. Nghĩ cho cùng thì cũng chẳng còn gì để mất, chỉ còn cái mạng này thôi, những thứ có thể mất đi thì đều đã mất cả rồi. Mà chị nữa, sau này chị đừng có cười đùa với ai cả, trông ngứa mắt.”
“Đã ghen còn không nhận.”
“Tôi chỉ sợ người khác ngứa mắt thôi, tôi ghen với chị làm gì? À này, nhìn thấy tôi ở cạnh Tang Du chị cũng ghen còn gì?”
“Ghen cái con khỉ! Muộn rồi, ngủ đi.”
“Ừ.”
Lộ Lộ nhắm mắt, thầm nghỉ cuối cùng thì cũng có thể ngủ yên giấc. Thế nhưng hai người yêu nhau, hai cơ thể không một mảnh vải đang ôm lấy nhau, thì làm sao mà yên ổn ngủ cho được?
Lộ Lộ khó chịu nên động đậy, Lăng Gia trách mắng: “Nằm im!”
Lộ Lộ oan ức: “Tôi khó chịu.”
“Em nghĩ tôi dễ chịu?”
Đều đã khó chịu sao không làm chút gì đó cho dễ chịu? Lộ Lộ chẳng quan tâm ngày mai có phải đi làm hay không nữa, bò lên người Lăng Gia, tìm đến môi của người mình yêu mà hôn. Ngọn lửa trong lòng Lăng Gia bị Lộ Lộ thổi cho bùng cháy, cô ôm lấy lưng Lộ Lộ, hai người cùng nhau triền miên.
Màn đêm tăm tối khiến cho ngọn lửa cháy càng thêm rực rỡ.
Có tiếng ngân nga không dứt, có hình bóng của hai con người tình sâu ý nặng đang quấn quít lấy nhau, có cả từng hơi thở dốc khiến cho chiếc đồng hồ đặt đầu giường cũng phải hòa theo mà tích tắc tích tắc.