Chương 53
Đã tới mùa đông giá rét, thời tiết ngày càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Trong nháy mắt mà Lộ Lộ và Lăng Gia đã chính thức hẹn hò được hơn một tháng. Trong một tháng này, vẻ hạnh phúc xuất hiện nhiều hơn trên nét mặt Lộ Lộ mà sự day dứt trong lòng cũng nổi lên càng nhiều.
Khi ở cạnh Lăng Gia, hai người lúc nào cũng vui đùa âu yếm như trẻ nhỏ nhưng đến lúc đối diện với Tang Du tại phòng làm việc thì Lộ Lộ lại vô cùng buồn phiền. Cô không nỡ nói ra quan hệ của mình và Lăng Gia cho Tang Du biết.
Vô hình chung điều này đã tạo cho Lộ Lộ một áp lực rất lớn, khi ở cạnh Lăng Gia cô luôn cảm thấy có lỗi với Tang Du, mà khi đối diện với Tang Du lại cảm thấy day dứt với Lăng Gia. Bất kể là đối mặt với ai trong hai người, Lộ Lộ đều phải gượng cười che dấu đi nỗi niềm của bản thân.
Cả Tang Du và Lăng Gia đều rất quan trọng đối với Lộ Lộ, cô sợ Lăng Gia khó chịu, cũng sợ Tang Du đau lòng. Lộ Lộ không biết làm cách nào để giải quyết vẹn tròn hai mối quen hệ này. Ngày nào tiềm thức của Lộ Lộ cũng đấu tranh để tìm ra cách nói cho Tang Du biết quan hệ của mình và Lăng Gia. Nhưng rồi mỗi lần nhìn thấy đôi mắt yêu thương của Tang Du nhìn mình thì lời cứ đến miệng lại phải nuốt trở vào. Lộ Lộ hết lần này đến lần khác thầm hạ quyết tâm, nhưng hết lần này đến lượt khác mọi quyết tâm đều hóa thành nước chảy mây trôi, cô chưa bao giờ mệt đến như thế.
Cảm xúc dằn vặt như thế rất có hại đối với sức khỏe.
Lộ Lộ cứ sống trong mâu thuẫn hết ngày này qua ngày nọ như thế, cơ thể gầy đi trông thấy. Lăng Gia nhìn cô như vậy mà đau lòng nhưng cũng không làm gì khác, chỉ tận tâm chú ý đến từng bữa ăn của Lộ Lộ hơn. Lăng Gia biết lúc này Lộ Lộ đang rất khó xử, một bên là người mình đang yêu mà một bên là người mình từng yêu. Bất kể là ai rơi vào vòng xoáy đó cũng sẽ phải giãy dụa một thời gian dài.
Vậy nên, Lăng Gia tạo cho Lộ Lộ một khoảng không gian và thời gian để Lộ Lộ giải quyết triệt để mọi vấn đề với Tang Du. Dù sao cũng từng yêu nhau nhiều năm như thế, mà tình cảm không phải là chuyện có thể nói rõ đúng sai. Cùng là phụ nữ, cùng hiểu được nỗi đau của nhau thì ai lại nhẫn tâm làm chuyện đoạn tuyệt như vậy?
Lăng Gia chưa từng nghĩ phải bắt Lộ Lộ và Tang Du cắt đứt liên lạc với nhau. Đó không phải vì Lăng Gia là người vĩ đại, mà là bởi vì Lăng Gia biết không thể nào bắt buộc Lộ Lộ xem Tang Du như một người xa lạ. Nhớ lại lúc trước, mặc dù đã chia tay nhưng Lộ Lộ vì Tang Du mà tức giận với mình, vì Tang Du mà chịu ăn cơm thừa và cà rốt của mình. Cho dù sau này Lộ Lộ đã có cảm giác với mình nhưng đêm mưa gió ở trên núi hôm đó, Lộ Lộ vẫn nói tốt cho Tang Du, cô ấy chưa từng hận Tang Du dù chỉ một khắc nào, càng chưa từng trách Tang Du đã bỏ mình mà đi, thế thì sao cô ấy lại dễ dàng quên Tang Du ngay được? Cứ cho là bây giờ Lộ Lộ đã là người yêu của mình nhưng vị trí của tang Du trong lòng Lộ Lộ vẫn còn rất đặc biệt, đó là vị trí không thể xóa nổi. Vì Tang Du là người đầu tiên cho Lộ Lộ biết cảm giác thế nào được gọi là yêu, Lăng Gia hiểu, vì Lăng Gia cũng đã từng trải qua mối tình đầu.
Nhưng Lăng Gia cũng biết rằng tình cảm mà Lộ Lộ dành cho Tang Du đã không còn là tình yêu, mà tình cảm đó đã biến thành tình thân-một loại tình cảm không thể nào dứt bỏ. Nếu còn yêu Tang Du, Lăng Gia biết Lộ Lộ sẽ không bao giờ động vào mình.
Tình yêu cũng giống như nắm cát, chỉ có thể nhìn thấy mà không thể nào nắm được.
Lăng Gia là người thông mình, cô biết rằng càng nắm chặt sẽ càng vơi đi. Trái lại nếu như ta xòe tay ra thì cát sẽ vững vàng nằm trong bàn tay ta vững.
Sự mâu thuẫn của Lộ Lộ khó che giấu được mà viết hết trên mặt, Tần Hạo và Mai Hinh cho rằng sự mâu thuẫn đó đến từ băn khoăn có nên trở lại với Tang Du hay không. Hai người nghĩ Lộ Lộ vẫn còn canh cánh trong lòng về chuyện Tang Du và Tần Di.
Đôi vợ chồng son tự đặt mình vào hoàn cảnh của Lộ Lộ. Một người nghĩ rằng nếu như Tần Hạo léng phéng bên ngoài thì mình sẽ không nể nang gì mà thiến thẳng. Còn người kia lại nghĩ nếu như Mai Hinh ong bướm ở bên ngoài thì chắc mình sẽ đau buồn đến chết mất. Cái ý nghĩ đó làm cho hai người cảm thông với Lộ Lộ hơn, họ chỉ hy vọng thời gian qua đi để Lộ Lộ có thể đặt gánh nặng trong lòng xuống, tiếp tục về bên cạnh Tang Du.
Tần Hạo và Mai Hinh đã hoàn toàn sai lầm. Đúng là Lộ Lộ buồn bực chuyện Tang Du hẹn hò với Tần Di, nhưng mâu thuẫn hiện tại của Lộ Lộ không phải từ đó mà ra.
Chỉ có trong lòng Tang Du hiểu rõ, sự mâu thuẫn và khó xử của Lộ Lộ không chỉ là vì mình.
Mấy ngày nay, Tang Du phát hiện ra rằng Lộ Lộ và Lăng Gia gặp gỡ nhiều hơn trước. Sự nhạy cảm của phụ nữ nói cho cô biết rằng chắc chắn giữa Lăng Gia và Lộ Lộ có điều gì đó.
Trong một tháng này, Lữ Nam và Tang Du ngày càng trở nên thân thiết hơn. Vì lời khuyên của Tang Du mà Lữ Nam ngày càng sửa đổi tính tình, chỉnh đốn bản thân. Tang Du nghe xong ước muốn nghiêm túc của Lữ Nam thì không dè bỉu hay khinh thường như đám bạn bè ăn chơi của Lữ Nam mà lại mỉm cười cổ vũ chân thành, điều này khiến cho Lữ Nam rất cảm động. Trong tất cả mọi người, chỉ có Tang Du là không nhiều lời và đối xử với cô bằng một cách chân thành nhất, thế nên Tang Du đã làm cho lòng của Lữ Nam gợn sóng.
Lữ Nam phát hiện sự đau thương của Tang Du ngày càng sâu đậm hơn, người cũng càng lúc càng gầy yếu. Lữ Nam dùng thái độ của bạn bè để quan tâm, thế nhưng không hề cậy được miệng của Tang Du, ngoài câu trả lời cho có là “áp lực công việc” thì Lữ Nam chẳng có thu hoạch nào khác. Sự chân thành của mình cũng không moi được bất cứ đáp án nào từ miệng Tang Du, điều này khiến cho Lữ Nam biết rằng Tang Du là người không dễ dàng thân thiết, bất quá Tang Du chỉ xem cô như bạn bè xã giao mà thôi.
Lữ Nam không cam lòng vì từ nhỏ đến lớn, những người hờ hững với mình chỉ có hai. Một là Lộ Lộ, mà người còn lại chính là Tang Du. Lữ Nam đột nhiên cảm thấy Tang Du và Lộ Lộ chẳng khác nào một cặp song sinh, hai người này làm cho cô tức đến cắn răng.
Cá tính của Lữ Nam bị Tang Du hoàn toàn khiêu khích, cô cho rằng Tang Du là một người đáng giá làm bạn thân. Nhưng Tang Du vẫn chưa thực sự xem cô là bạn bè, bất cứ lúc nào cũng duy trì một khoảng cách nhất định. Lữ Nam không hài lòng về điều này chút nào, thường ngày Lữ Nam chỉ gặp những người vây lấy mình để nịnh bợ và lợi dụng, cho nên Lữ Nam rất thích người có tâm cao khí ngạo như Tang Du . Cô quyết định phải đưa Tang Du vào hàng ngũ tri kỉ của mình, giống như Lăng Gia và Hoàng Úy Nhiên, những người không có chuyện cũng có thể nói, chẳng giấu nhau bất cứ điều gì.
Tám giờ tối, Tang Du ảm đạm ngồi trong phòng làm việc. Ánh đèn chiếu vào người cô làm đổ ra một cái bóng thật dài. Cái bóng nhỏ lờ mờ chiếu trên bức tường trắng, một người một bóng lặng yên bên nhau. Tang Du nở một nụ cười cô quạnh, thì ra chỉ có cái bóng mới không bỏ mình mà đi.
Lộ Lộ tan làm, trở về phòng làm việc thấy bóng dáng cô quạnh của Tang Du rơi vào trong mắt. Cô ngắm nhìn sườn mặt của Tang Du, khuôn mặt mệt mỏi và tiều tụy đó khiến cô đau lòng. Thầm nghĩ không thể cứ tiếp tục mãi thế này, không thể để cho Tang Du cứ mãi như thế này được nữa. Chuyện gì nên nói thì phải nói, có những người nên quên, cũng phải buông trôi theo thời gian mà quên đi.
Lộ Lộ đi đến bên cạnh Tang Du, nhẹ nhàng ngồi xuống. Tang Du ngửi được mùi hương thân thuộc, cũng không quay đầu lại, cô biết là Lộ Lộ trở về.
Lộ Lộ cầm tay của Tang Du, muốn nói nhưng lại không biết làm sao để nói ra, đột nhiên rơi nước mắt. Tang Du thẫn thờ nhìn cô, giọng nói lạnh lẽo: “Cậu khóc vì cái gì?”
“Tôi… tôi có lời muốn nói với cậu…”
“Tôi không muốn nghe!”
“Tôi thật sự có lời muốn nói với cậu…”
“Tôi nói tôi không muốn nghe!” Trực giác mách bảo với Tang Du rằng lời mà Lộ Lộ sắp nói ra chắc chắn sẽ khiến cho mình tuyệt vọng. Tang Du đứng phắt dậy ôm lấy tai, hét lên: “Cậu đừng nói! Tôi không muốn nghe!”
“Tang Du, cậu đừng như vậy” Tim Lộ Lộ đau đến quặn thắt, cô ôm lấy Tang Du, ôm rất chặt. Đợi cho Tang Du bình tĩnh trở lại, mới nói: “Cậu đã biết tôi muốn nói gì rồi đúng không? Cậu luôn luôn hiểu tôi như vậy, nhưng đã hiểu rõ, sao còn phải tự làm cho bản thân đau khổ? Cậu nhìn bản thân mình đi, gầy yếu đến như thế này, Tang Du vui vẻ của ngày xưa, giờ đã đi đâu rồi?”
“Tôi ngày xưa vui vẻ đó là bởi vì có tình yêu của cậu, cho dù chia tay tôi cũng biết cậu vẫn ở đó, cậu vẫn yêu tôi, từ trước đến giờ tôi vẫn đều biết.” Tang Du nhỏ giọng nghẹn ngào, rồi lại đau thương nói: “Trước kia cậu gọi tôi là Du, Tiểu Du nhưng bây giờ cậu lại gọi tôi là Tang Du. Sao cũng được, cho dù cậu gọi thế nào thì tôi vẫn yêu cậu.”
“Tôi biết, tôi biết. Nhưng cậu làm sao có thể không biết rằng dù cho tôi có yêu ai, dù cho tôi có gọi cậu như thế nào thì cậu vẫn là Du của tôi, là Du duy nhất của tôi” Lệ phủ kín đôi mắt của Lộ Lộ, cô cắn chặt răng, quyết tâm nói hết: “Tôi bây giờ đã yêu Lăng Gia rồi, tôi không dám nói ra vì sợ rằng cậu đau lòng, sợ rằng cậu khóc. Nhưng bây giờ tôi mới phát hiện là tôi càng che dấu thì chỉ khiến cho cậu càng đau lòng hơn mà thôi. Du, tôi đã từng thề rằng tôi sẽ luôn ở bên cậu nhưng tôi không làm được, thực sự tôi đã không làm được nữa, tôi không cầu xin cậu tha thứ, chỉ cầu xin cậu chăm sóc bản thân mình thật tốt, đừng để cho bản thân thêm tiều tụy nữa được không.”
“Làm sao cậu có thể nhẫn tâm nói với tôi như vậy.” Tang Du nắm chặt lấy cổ áo của Lộ Lộ, khóc thảm thiết. Nước mắt Tang Du chảy vào cổ của Lộ Lộ làm lòng cô nhói đau. Lộ Lộ cũng không chịu nổi nữa, cô ôm lấy Tang Du cũng bật khóc trong đau đớn.
Chuyện cũ vẫn hiện ra trước mắt, tình cũ vẫn sâu nặng như mới hôm qua. Thế nhưng đã bỏ lỡ rồi, làm sao quay trở về được nữa?
Tang Du khóc, Lộ lộ cũng khóc. Cả hai đều đang khóc cho tuổi trẻ kiêu ngạo và ngang tàn của chính bản thân mình. Tự đau đớn hỏi tại sao lúc đó mình không bao dung hơn một chút, đòi hỏi ít hơn một chút? Vì sao không thể yêu mãi một người, một người và chỉ một mà thôi? Vì sao trên đời lại có hai chữ ‘mất đi’?
Không rõ Tang Du và Lộ Lộ khóc bao lâu, cũng không rõ Tần Hạo và Mai Hinh đã đứng ở cửa được bao lâu. Từng câu từng chữ Tang Du và Lộ Lộ nói ra, hai người đều nghe thấy hết. Bọn họ không tránh khỏi kinh ngạc, Lăng Gia và Lộ Lộ đã yêu nhau từ bao giờ? Khó trách mấy ngày nay nụ cười của Tang Du lại u buồn đến như thế, đến cả lúc ăn cơm tư tưởng cũng không tập trung. Khó khách Lộ Lộ luôn có vẻ mâu thuẫn và khó xử như thế, gầy đi trông thấy. Thì ra Tang Du và Lộ Lộ lại có chuyện.
Chờ Tang Du và Lộ Lộ lấy lại đôi chút bình tĩnh, Mai Hinh đi tới vỗ lên lưng Lộ Lộ, hỏi: “Thật sự là cậu đang hẹn hò với Lăng Gia?”
“Ừ” Lộ Lộ nới lỏng vòng tay đang ôm Tang Du, đứng thẳng dậy, khẽ gật đầu.
Mai Hinh nắm tay lại, dùng hết sức đánh lên vai Lộ Lộ. Lộ Lộ đứng không vững, lảo đảo hai bước rồi ngã ngồi xuống đất. Ghế bị cô đụng vào cũng nghiêng ngả, giấy bút phía sau cũng rơi xuống đất.
Nét mặt của Mai Hinh cực kỳ lạnh lẽo, ánh mắt bình lặng. Cô đứng ở bên cạnh Lộ Lộ, từ trên cao nhìn xuống Lộ Lộ đang ngã ngồi ở dưới đất. Hỏi từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng: “Cậu hiểu Lăng Gia không? Chị ta có thể cùng cậu đi đến cuối cuộc đời không? Cậu biết Lăng Gia và cậu chẳng khác nào một người trên trời, một người dưới đất, căn bản là người của hai thế giới? Những nơi chị ta thường lui tới, cậu có thích không? Bạn bè của chị ta, cậu có thể quen biết sao? Lăng Gia từ trước đến bây giờ vẫn chỉ yêu đàn ông, cậu có dám chắc sau này chị ta sẽ không yêu một người đàn ông khác? Tang Du có thể vì cậu mà ra khỏi nhà, có thể vì cậu mà từ bỏ tất cả, Lăng Gia có làm được như vậy không? Cậu có biết tình yêu chỉ có giai đoạn đầu là nồng nhiệt, sau đó vĩnh viễn sẽ trở nên vô vị? Cậu có dám chắc là cậu không phải đang thử tìm cảm giác mới lạ? Cậu có quên được Tang Du không? Trong lòng cậu Tang Du chiếm vị trí quan trọng đến mức nào, chẳng lẽ cậu không rõ? Tang Du từng nông nổi một lần, cho nên bây giờ cậu cũng muốn nông nổi thử một lần à? Cậu đau lòng, cậu khổ sở nên giờ cậu bắt Tang Du cũng phải nếm qua một lần đau lòng như cậu từng phải chịu à? Việc cậu canh cánh chuyện Tần Di và Tang Du hẹn hò chẳng lẽ cậu cho rằng bọn này không biết? Chờ đến khi cậu bị Lăng Gia làm tổn thương rồi trở về tìm Tang Du, lúc đó Tang Du cũng lại đi đến bên cạnh người khác, lúc đó hai người lại ôm nhau khóc lóc thảm thiết như bây giờ nữa à? Đều đã gần ba mươi tuổi rồi, cậu cho rằng cậu còn bao nhiêu năm thanh xuân để tiêu tốn nữa? Cậu thấy cậu và Lăng Gia khác Tang Du và Tần Di ở điểm nào? Cậu cho rằng tôi sẽ ủng hộ cậu và Lăng Gia như tôi đã ủng hộ cậu và Tang Du bên nhau sao? Cậu và Tang Du có bốn năm đại học khắc cốt ghi tâm, ba năm chia xa chịu đựng nỗi khổ nhớ nhung, trở về nửa năm ngọt ngào ưu thương, một năm chia tay bồi hồi cay đắng… những điều này cậu quên hết rồi à? Tôi hiểu cậu rất rõ, cả đời này cậu cũng sẽ không quên nổi Tang Du đâu, điều này có công bằng với Lăng Gia không? Câu và Tang Du muốn dằn vặt nhau đến lúc nào mới chịu thôi hả? Rốt cuộc phải bỏ qua nhau bao nhiêu lần nữa mới thật sự hiểu rằng người thay thế không bao giờ so được với người cậu thật sự yêu? Chọn người ở bên cạnh mình, quan trọng không phải là chọn người yêu nhất mà là người thích hợp nhất, cậu vẫn chưa hiểu sao? Kẻ trong cuộc thì u mê, tôi và cậu đã là bạn bè tri kỷ nhiều năm như vậy rồi, tôi hiểu cậu còn rõ hơn Tang Du, tôi biết cậu yêu ai nhất, cũng biết ai mới thích hợp nhất với cậu. Bây giờ cậu có dám thề độc rằng cậu không còn yêu Tang Du một chút nào không? Sao cậu tự hỏi lòng mình xem lựa chọn của cậu có đúng hay không?”
Sự chất vấn của Mai Hinh, từng câu từng câu đánh thẳng vào lòng Lộ Lộ.
Rồi Lộ Lộ cảm thấy mọi thứ trước mắt cứ mông lung dần, càng lúc nhìn càng không rõ. Mơ hồ thấy được Tang Du đang ôm lấy mình mà khóc, mơ hồ ý thức được mình đang nói với Tang Du rằng cậu khóc làm tôi đau lòng, mơ hồ nghe được Tần Hạo đang hỏi mình làm sao vậy? Cô có cảm giác rằng Mai Hinh đang xoa bóp ở nhân trung của mình, có cảm giác dường như điện thoại đang rung…
Ánh đèn trở nên mông lung, trước mắt bỗng hiện ra hình ảnh từng con nai nhỏ đang chạy, từng con cá đang tung tăng bơi lội, từng ngôi nhà với ánh đèn ấm áp. Vì sao lại cảm thấy mệt mỏi đến như vậy? Thật sự chỉ muốn trốn vào một góc nào đó để ngủ mà thôi. Lộ Lộ nghĩ thế rồi nhắm mắt, ngất đi.
—
[Người yêu cũ của người yêu mới là một cái gì đó rất ám ảnh.
Mà
Người yêu mới của người yêu cũ là một cái gì đó rất xót xa.]