Chương 54
Gió đông thét gào, cây cối buồn bã xơ xác. Cái thế giới này đột nhiên giống như đã bị đảo lộn.
Tang Du nhìn Lộ Lộ bị Mai Hinh chất vấn từng câu từng câu một mà mặt càng lúc càng trở nên trắng bệch, cô vội quỳ xuống dưới đất, lay lay vai của Lộ Lộ. Tại sao cô có thể quên rằng, trong khoảng thời gian này cô luôn khó chịu, thì Lộ Lộ sao có thể dễ chịu hơn được. Từng giọt nước mắt của Tang Du rơi trên mặt, trên trán của Lộ Lộ, làm cho Lộ Lộ dù đang rơi vào hôn mê cũng không quên gắng gượng nói với Tang Du rằng: “Đừng khóc, cậu khóc làm tôi đau lòng”. Tang Du ôm chặt Lộ Lộ, không thể ngừng khóc, nước mắt cứ tuôn rơi không thôi.
Tần Hạo và Mai Hinh đều sợ hãi, Mai Hinh vội vàng tách Tang Du ra để Lộ Lộ có không gian hít thở. Sau đó ấn huyệt nhân trung cho Lộ Lộ, hy vọng rằng cách này hiệu quả.
Chỉ có Tần Hạo là hoảng loạn lúc đầu, sau đó lập tứng tỉnh táo lại. Bảo Tang Du đừng khóc nữa, nhanh chóng lấy xe chở Lộ Lộ đến bệnh viện. Rồi Tần Hạo cúi người xuống, bế Lộ Lộ lên chạy xuống nơi để xe.
Trong một số tình huống, phải công nhận rằng đàn ông lý trí và tỉnh táo hơn phụ nữ rất nhiều.
…
Tâm tình của Lữ Nam không được tốt, vì vậy Lăng Gia cùng cô đến quá bar để giải khuây. Lăng Gia hỏi Lữ Nam: “Sao vậy? Lại chia tay cùng anh chàng đẹp trai nào à?”
“Làm gì có. Không phải mình đã nói với cậu là mình cải tà quy chính rồi sao. Tâm tình buồn bược là vì mình tìm mãi mà chẳng kiếm được người nào thành thật và nghiêm túc cả. Thật thất vọng quá đi mất.”
“Cậu thật sự cả tà quy chính? Mình không nghe lầm chứ?” Lăng Gia trêu chọc nói: “Nghe như kiểu mặt trời mọc đằng tây ấy nhỉ. Không phải đầu va nào đâu rồi đấy chứ? Thế nào lại đột nhiên muốn nghiêm túc ổn định?”
Lữ Nam nằm bẹp trên quầy bar, đầu ngón tay vẽ lòng vòng trên mặt bàn: “Chẳng va trúng vào đâu cả. Chỉ là đột nhiên nhận ra rằng đã lớn rồi, phải nghiêm chỉnh dần thôi. À đúng rồi, cậu biết Tang Du đúng không? Nghe nói công ty của hai người có hợp tác làm ăn mà.”
“Biết, làm sao?”
“Không có gì. Chỉ cảm thấy cô bé ấy rất tốt thôi.”
Lăng Gia mừng thầm, lại giả vờ trêu đùa hỏi: “Không phải là cậu đổi gu đấy chứ? Bây giờ chuyển sang thích phụ nữ?”
“Mơ à, mình không có loại sở thích như vậy.”
“Vậy cậu cảm thấy hai người phụ nữ sống cùng nhau sẽ thế nào?” Lăng Gia làm như vô tình mà hỏi, dư quang của ánh mắt lại chăm chú nhìn Lữ Nam.
Lữ Nam nhún nhún vai: “Cũng có vẻ hay đấy. Chỉ là không thể có con thôi.”
“Có con làm gì?”
“Không phải gia đình nào cũng cần có một đứa trẻ sao? Nếu Úy Nhiên không ly hôn thì ức chừng hiện tại cũng đã có một đứa bé gọi chúng ta là dì rồi.”
“Mình không biết cậu cũng thích trẻ con cơ đấy.”
“Mình mà thích trẻ con thì đã kết hôn từ lâu rồi.”
“Cậu hẹn hò với nhiều đàn ông như vậy nhưng vẫn chưa thể yêu nổi ai, thế nên mình khuyên cậu hãy thử hẹn hò với phụ nữ xem sao.” Lăng Gia giống như đùa giỡn, nói: “Vừa nãy cậu nhắc đến Tang Du, chẳng lẽ cậu thích cô ấy?”
Lăng Gia là đang nói bậy hay đang muốn làm mai đây? Chị đây vẫn chưa say nhé! Lữ Nam cười giả tạo với Lăng Gia, nói: “Lăng Gia, mặt mày của cậu dạo này hớn hở như thế, cậu không dấu nổi tôi đâu. Khai mau, yêu đương hẹn hò với tên nào?”
Ôi, sao lại có thể quên mất Lữ Nam cũng gian xảo không thua kém gì mình nhỉ? Đáng ra nên chờ cho nó say mèm rồi mới dò hỏi chứ, rõ là sai lầm. Lăng Gia ai thán vài câu rồi bất đắc dĩ phải khai nhận: “Cậu cũng biết, là Lộ Lộ.”
“Hả?” Lữ Nam nghe được câu trả lời mà lòng chấn động, dùng hai từ chấn động để hình dung cũng không hề nói quá tí nào. Sau khi chấn động xong rồi, mới bắt đầu nhiều chuyện: “Biết ngay là gần đây cậu có vấn đề mà, thật không thể tưởng tượng nổi cậu lại hẹn hò với phụ nữ. Đã thế còn dụ dỗ mình dính chàm chung với cậu. Cậu cố tình dụ dỗ mình đúng không? Sao hai người lại hẹn hò với nhau? Còn có lúc trên giường nữa, như thế nào?
“Muốn biết lắm phải không?”
“Đương nhiên!”
“Tự tìm một người phụ nữ rồi thoải mái mà tình hiểu! Mình cũng cảnh báo với cậu! Tang Du là một người con gái tốt, muốn đùa giỡn thì đừng tìm cô ấy.” Lăng Gia dùng ánh mắt phóng điện, chớp chớp nhìn Lữ Nam. Lữ Nam bị cô chớp cho choáng váng đầu óc.
Lữ Nam không hiểu tại sao mình chỉ khen Tang Du có một câu mà Lăng Gia đã đem Tang Du đẩy đến gán ghép với mình, như kiểu đang âm mưu dật giây chuyện gì đó. Mình và Tang Du chỉ là bạn bè bình thường thôi mà. Chẳng lẽ Lăng Gia rơi xuống bùn cũng muốn kéo mình ngã xuống theo? Bạn bè cái kiểu gì thế này! Lữ Nam tức điên.
Giống như để trả thù, Lữ Nam dùng giọng điệu hả hê nói: “Bình thường việc cậu chưa chịu tính toán đến chuyện kết hôn cũng khiến cho hai bác muốn bùng cháy rồi, bây giờ cậu lại còn dẫn gái về nhà. Lỡ như hai bác mà biết thì chắc chắn sẽ tự thiêu luôn.”
Lăng Gia tươi cười rạng rỡ, bình thản nói: “Hai vị nhà mình ăn uống đầy đủ, cơ thể khỏe mạnh, mình đồng da sắt, lửa chẳng đốt được bọn họ đâu.”
“Ý của cậu là…” Lữ Nam phân tích câu nói của Lăng Gia, rồi kinh ngạc hỏi: “Thật sự cậu dự định sẽ nói chuyện của cậu là Lộ Lộ cho gia đình biết?”
Lăng Gia đột nhiên nghiêm túc, nói: “Giấy không gói được lửa, dù sao cũng phải tính trước.”
“Được!” Lữ Nam vỗ vai Lăng Gia: “Đến lúc đó nếu bố của cậu muốn đánh cậu thì mình sẽ đến can ngăn, dù sao mình cũng suýt bị đánh nhiều lần rồi cho nên rất có kinh nghiệm.”
“Mình mà là bố của cậu thì mình cũng sẽ đánh cậu thôi. Suốt ngày chỉ làm chuyện càn quấy. Bây giờ ông ấy còn muốn đánh cậu nữa không?”
“Bây giờ ông ấy nhìn thấy mình còn lười chả buồn quan tâm, nếu không phải vì chuyện công ty còn dựa vào mình thì chắc cũng bị từ mặt lâu rồi. Với lại nếu ông ấy muốn đánh thì mẹ mình cũng chẳng cho, có đứa con gái xinh đẹp thế này mà bị đánh cho bầm dập thì ai nỡ.”
“Tự kỉ.”
“Thường thôi.” Lữ Nam ngửa cổ dốc cạn ly rượu, thò tay vào túi Lăng Gia lấy điện thoại ra.
Lăng Gia hỏi: “Cậu cầm điện thoại của mình làm gì?”
“Gọi người tình nhỏ bé của cậu tới đây để làm thân.”
Lăng Gia cười, không ý kiến gì. Gọi Lộ Lộ tới đây cũng là một ý hay, mình và Lộ Lộ sẽ khó tránh khỏi đôi lúc phải tiếp xúc với bạn bè của nhau. Nhưng Lữ Nam thì ổn, còn Úy Nhiên thì… Lăng Gia hiểu Hoàng Úy Nhiên, cũng biết Lộ Lộ là kiểu người gì. Hai người này mà ở cạnh nhau thì chỉ nghĩ thôi cũng thấy nhức đầu rồi. Bắt hai người này vừa mắt nhau thì chắc chắn rằng còn khó hơn lên trời.
Lữ Nam gọi đến số điện thoại của Lộ Lộ, không có ai nghe máy. Cô đặt điện thoại lên quầy bar, nói: “Không ai nhận điện thoại cả, lát nữa gọi lại xem sao.”
Lăng Gia cười, gật đầu.
Mười lăm phút sau Lữ Nam lại cầm máy lên gọi, chuông điện thoại reo một hồi lâu mới có người bắt máy. Lữ Nam không đợi đối phương mở lời liền dành trước: “Lộ Lộ hả? Tôi là Lữ Nam đây, vẫn chưa quên tôi chứ? Lúc nãy sao không nghe điện thoại?”
Từ đầu giây bên kia truyền đến giọng mũi: “Tôi là Tang Du.”
“Hả? Tang Du? Tôi nhầm máy sao? Không thể nào!”
Lăng Gia vừa nghe thấy người nhận điện thoại của Lộ Lộ là Tang Du, lồng ngực căng thẳng, chỉ sợ mình nghe sai mất rồi.
“Không nhầm đâu.” Tang Du nói: “Nhưng ây giờ Lộ Lộ không thể nghe điện thoại.”
“Tang Du đang ở cạnh Lộ Lộ à? Cùng đến đây chơi đi.”
“Chúng tôi không thể đến được, bây giờ còn đang ở bệnh viện.”
“Bệnh viện? Em làm sao vậy?”
“Tôi không sao, là Lộ Lộ bị ngất.”
“Bệnh viện nào?”
Tang Du nói tên của bệnh viện cho Lữ Nam biết rồi tắt máy. Lữ Nam đứng dây, nói với Lăng Gia: “Lộ Lộ bị ngất, đi thôi. Tang Du và hai người bạn đang chăm sóc cho Lộ Lộ, chúng ta đến hỏi han một chút đi.”
Lăng Gia nghe thấy Lộ Lộ ngất, cực kỳ hoảng loạn, không biết đã có chuyện gì xảy ra với Lộ Lộ. Cô vội vã đứng dậy đi ra ngoài, lại quên hỏi Lữ Nam xem bệnh viện đó tên gì.
Người trầm tĩnh như Lăng Gia mà bây giờ lại hoảng loạn đến mức ấy, Lữ Nam nhìn bộ dáng của Lăng Gia, biết rằng người bạn của mình đã yêu đến mức sâu nặng mất rồi.
Lữ Nam cầm lấy túi xách của Lăng Gia đang đặt trên quầy bar, nhanh chóng đuổi theo, kéo tay Lăng Gia: “Cậu đừng quá lo lắng, mình lái xe đưa cậu đi, cậu bây giờ đừng lái xe thì hơn.”
Lái xe đến bệnh viện, tìm được phòng Lộ Lộ nằm. Lăng Gia giữ vững tinh thần rồi bước vào chào hỏi ba người Tần Hạo sau đó đến bên giường bệnh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lộ Lộ. Viền mắt Lăng Gia bỏng rát, nếu không có Lữ Nam đứng bên cạnh nhéo vào tay nhắc nhở thì Lăng Gia đã khóc lúc nào không hay.
Người con gái vui tươi hoạt bát sao bỗng chốc loại trở nên mỏng manh như một cái bình sứ thế này, vừa rơi một cái đã vỡ nát? Lăng Gia rất hối hận vì mình đã không quan tâm đến cảm nhận của Lộ Lộ. Em đã không có cha mẹ bên cạnh, cho nên gần như tất cả tình cảm em đều dồn vào những người bạn bè đồng cam cộng khổ bên cạnh mình. Em đã nói bản thân làm cho cha mẹ thấy vọng, thế nên em không muốn làm bạn bè lại thất vọng về mình, em không nỡ làm tổn thương bất kỳ ai. Biết rõ trong khoảng thời gian này em luôn cảm thấy khó khăn và áp lực nhưng tôi lại để em một mình đi đối mặt với tất cả mọi chuyện. Tình cảm là chuyện của hai người, cho nên cả hai người đều phải gánh gác mới đúng…
Lăng Gia ổn định tinh thần, ngẩng đầu lên hỏi Tần Hạo đang ở cách đó không xa: “Lộ Lộ thé nào?”
“Bác sĩ nói do quá mệt mỏi, dinh dưỡng lại không đầy đủ làm cho đường huyết trong máu bị giảm, lại thêm cả tinh thần bị kích động quá lớn. Chờ truyền xong hai bình dịch rồi nghỉ ngơi hai ngày là ổn.”
Bị kích động? Lăng Gia quay đầu nhìn về phía Tang Du với đôi mắt sưng đỏ, có vẻ như là tối nay Lộ Lộ đã nói ra quan hệ của mình và cô ấy cho Tang Du biết.
Tang Du nhìn Lăng Gia, lòng càng trở nên đau buồn hơn, lồng ngực như bị ngẹn, cực kì khó chịu. Tang Du đã đoán ra rằng nhất định giữa Lộ Lộ và Lăng Gia có chút gì đó nhưng đến khi từ chính miệng Lộ Lộ khẳng định đáp án thì cô vẫn khó tiếp thu được. Nhìn đến Lộ Lộ đang nằm trên giường bệnh, Tang Du lại rơi nước mắt, chỉ có thể thở dài, cúi đầu im lặng.
Từ lúc Lăng Gia bước vào đến bây giờ, Mai Hinh chưa từng ngước đầu lên nhìn cô lấy một cái. Lòng Mai Hinh rất khó chịu, cô không ghét Lăng Gia, ngược lại còn hâm mộ sự giỏi giang của Lăng Gia nhưng từ nhỏ Mai Hinh đã là bạn thân của Tang Du, vậy nên giữa Tang Du và Lăng Gia, dĩ nhiên Mai Hinh sẽ đứng về phía Tang Du. Mai Hinh vẫn luôn cho rằng chỉ có Lộ Lộ mới xứng với Tang Du và ngược lại. Cô ngày ngóng đêm trông Tang Du trưởng thành và quay về bên cạnh Lộ Lộ, cô đau lòng vì Tang Du, cũng đau lòng vì Lộ Lộ. Mai Hinh không hiểu vì sao hai người đã từng yêu nhau sâu nặng đến vậy mà cuối cùng lại thành ra thế này.
Lữ Nam là người ngoài, rất hăng hái đứng ngoài cuộc quan sát biểu tình của những người ở đây. Lữ Nam nhìn Tang Du, lại nhìn Lăng Gia, rồi nhìn Lộ Lộ đang nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường bệnh. Trong lòng Lữ Nam bắt đầu tự mình suy đoán.
Lữ Nam rất phục Lộ Lộ vì không chỉ được mình cảm thấy đặc biệt mà còn tóm gọn cả Lăng Gia lẫn Tang Du làm tù binh. Bất kể là ai trong ba người chúng tôi cũng có một đám xếp hàng xin chết cơ mà. Ngài thật đúng là giỏi đấy! Nhìn lại Tang Du, từ trước đến giờ luôn cảm thấy Tang Du có một nỗi buồn man mác, lại không biết được vì đâu mà buồn, thế này xem ra là vì Lộ Lộ đây mà. Đến cả bạn thân của mình cũng bị Lộ Lộ làm cho mê mẩn, không những đem lòng đi yêu phụ nữ mà còn dính vào một cuộc tình tay ba lằng nhằng. Khó trách nó lại cực lực gán ghép Tang Du cho mình, đúng là một mũi tên trúng hai con chim, đồ gian xảo!