Chương 55
Lộ Lộ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng trong lúc hôn mê bất tỉnh cứ liên tục cau mày, giống như một con chim đang cố gắng giãy dụa để thoát khỏi chiếc lồng sắt.
Điều kiện của phòng bệnh bình thường không được tốt lắm, Lăng Gia lên tiếng chuyển Lộ Lộ đến phòng bệnh cao cấp. Lăng Gia cảm thấy có vài điều nên nói rõ ràng, cô tìm lấy tay của Lộ Lộ, nhẹ nhàng nắm lấy. Quyết định giải quyết vấn đề này một lần cho xong. Quay đầu sang phía Tang Du, Tần Hạo và Mai Hinh, nói: “Lộ Lộ bây giờ chưa thể tỉnh ngay được, tôi có chuyện muốn nói với mọi người, có thể không?”
Ba người gật đầu đồng ý, chuyện gì cần nói, phải nói cho hết.
Lăng Gia nhờ Lữ Nam ở lại để trông nom Lộ Lộ, sau đó cùng ba người đi ra khỏi phòng bệnh. Lữ Nam ai oán, tôi cũng muốn nghe mấy người nói với nhau cái gì mà.
Đến một quán cà phê cách bệnh viện không xa, Lăng Gia gọi bốn ly cà phê rồi ngồi xuống, chuẩn bị tiến vào vấn đề.
Trong quán cà phê, âm nhạc du dương, trang trí thanh nhã và cũng không có nhiều người. Là một nơi thích hợp để nói đến những chuyện riêng tư.
Lăng Gia cầm điện thoại lên nhìn thời gian, bấm bấm mấy cái rồi nhíu mày lại, để điện thoại xuống bên cạnh.
Tần Hạo, Mai Hinh và Tang Du đều đang cúi đầu, ai cũng có nỗi niềm riêng. Cuối cùng Lăng Gia mở lời trước, cô hỏi: “Quan hệ của tôi và Lộ Lộ, chắc mọi người đều biết cả rồi?”
Tang Du và Mai Hinh không nhúc nhích, chỉ có Tần Hạo là khẽ gật đầu. Lăng Gia cũng không để tâm, cô bưng ly cà phê lên uống một ngụm nhỏ, vừa sắp xếp lại mớ suy nghĩ trong đầu, vừa quan sát nét mặt của từng người. Nói: “Tôi và Lộ Lộ quen biết nhau lúc mọi người đến Thụy Phong vẽ tranh tường. Tần Hạo và Mai Hinh cũng biết, ban đầu tôi và Lộ Lộ nhìn nhau không vừa mắt, suốt ngày đối chọi nhau. Tang Du, lúc đó để trả thù Lộ Lộ, tôi đã dùng bí mật riêng tư của hai người để ép cô ấy ăn cơm thừa và cà rốt, tôi không ngờ rằng cô ấy chấp nhận ăn và ăn suốt ba tháng trời sau đó. Tang Du, cô nhất định không biết rằng lúc đó tôi rất hâm mộ cô vì đã có được một người như vậy yêu thương mình. Nếu không phải cái miệng của Lộ Lộ luôn làm tôi tức điên thì tôi đã khuyên cô ấy hạ thấp cái tôi của mình xuống để đi tìm cô. Có lúc tôi nghĩ rằng mọi chuyện giống như một vở kịch vậy. Tình cảm của tôi và cô ấy lại được hình thành từ những lần tranh cãi mà ra, sau khi Lộ Lộ rời khỏi Thụy Phong thì tôi cứ cho rằng tôi sẽ quên được cô ấy, mà cô ấy cũng sẽ quên tôi đi, nhưng chúng tôi không ai có thể quên được đối phương. Cứ một lần rồi lại một lần tình cờ gặp mặt giống điều đó là định mệnh, tôi biết hai người phụ nữ rất khó để nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời. Tôi cũng đã tranh đấu tư tưởng trong một thời gian dài, không rõ mình có thật sự yêu Lộ Lộ hay không. Tôi nói ra điều này chỉ là muốn cho mọi người biết rằng tôi không phải đùa giỡn với Lộ Lộ, không phải tôi đang tìm kiếm điều mới lạ để vui chơi nhất thời, mà tôi thật sự quyết định sẽ nắm tay cô ấy đi đến cuối cùng. Tang Du, đừng trách Lộ Lộ, vị trí của cô trong lòng cô ấy vĩnh viễn luôn là rất đặc biệt. Tôi vẫn biết cô và cô ấy từng yêu nhau sâu nặng nhiều năm như vậy, cho dù là ai cũng sẽ xúc động trước tình cảm của hai người dành cho nhau, huống hồ tôi cũng là phụ nữ, tôi có thể hiểu lòng cô nghĩ gì. Có những lúc tôi cũng nghĩ rằng nếu như không có tôi thì chắc hẳn là cô và Lộ Lộ sẽ tiếp tục quay trở về bên nhau nhỉ? Nhưng trên đời này không có ‘nếu như’, chỉ có hiện thực mà thôi. Tang Du, tôi biết cô rất yêu Lộ Lộ, thậm chí nếu so với tôi có thể còn sâu đậm hơn nhiều, Lộ Lộ cũng thế, cũng rất quan tâm đến cô. Nhưng cô có nghĩ rằng tình yêu của Lộ Lộ dành cho cô, giờ đây đã trở thành tình thân-một loại tình cảm không thể dứt bỏ? Cô ấy sợ cô khóc, sợ cô khó chịu, Lộ Lộ che chở cô như một người mẹ che chở đứa con nhỏ của mình. Lộ Lộ không cho phép bất kỳ một ai nói những điều khó nghe về cô, không để cho người khác chỉ trích cô bất cứ một câu nào. Cho nên, Tang Du à, xin đừng oán trách Lộ Lộ. Có đôi lúc, người ta vì bỏ qua nhau một lần mà vĩnh viễn trở nên xa lạ. Cũng có đôi lúc, họ trở về được bên nhau… nhưng kính đã vỡ thì dù cho có gắn lại, cũng chẳng bao giờ có thể nguyên vẹn như xưa.”
Tang Du cố gắng kiềm nén nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi. Bỏ qua sao? Cứ như vậy mà bỏ qua sao? Làm sao tôi có thể cam tâm được chứ?
Tần Hạo và Mai Hinh yên lặng ngồi nghe, từ lúc rời khỏi Thụy Phọng đến bây giờ đã hơn nửa năm. Ai mà ngờ được Lộ Lộ và Lăng Gia đã lén lút lâu như vậy, Lộ Lộ giấu thật là kín. Nếu không phải nó ngất rồi thì còn phải đã cho thêm vài cái nữa!
Lăng Gia quan sát tỉ mỉ biểu cảm của ba người, cô cười với Mai Hinh một cái rồi nói: “Mai Hinh, Tần Hạo tôi biết hai người đang lo lắng điều gì. Lo lắng tôi và Lộ Lộ không phải là người của một thế giới, sợ chúng tôi sẽ không hiểu được nhau, cũng lo lắng tôi chỉ là đùa bỡn nhất thời với Lộ Lộ, sợ tôi làm cho Lộ Lộ tổn thương. Nhưng tình cảm của tôi dành cho cô ấy, có nói ra cũng chẳng được gì, chỉ có thể để cho thời gian chứng minh nó có bền lâu hay không. Điều tôi có thể nói với hai người chỉ là câu: Tôi đối với Lộ Lộ là nghiêm túc. Hai người đừng trách Lộ Lộ, cô ấy không nói quan hệ của tôi cho hai người biết cũng không phải vì cố ý che dấu, mà bởi vì trước đây chúng tôi cũng không quá chắc chắn. Những ngày đó cũng vô cùng tăm tối, chúng tôi luôn bị bản thân dày vò, cái cảm giác đó vô cùng khó chịu, cả ngày tâm trạng cứ căng thẳng như dây cung mà loại quan hệ này dù sao cũng rất khó nói rõ. Hai người đều là bạn tốt của Lộ Lộ nhiều năm rồi, nói thật là tôi rất ước ao có được những người bạn giống như vậy, bởi vì có rất nhiều người cả đời cũng không có được một người bạn tri kỷ. Tôi luôn lăn lộn trên thương thường, xung quanh chỉ là lừa gạt dối trá, tình bạn của bốn người làm cho tôi thực sự hâm mộ. Cho nên, cũng xin hai người đừng trách Lộ Lộ. Hai người cùng biết rằng cô ấy xích mích với gia đình, cô ấy sống đến bây giờ cũng đều vì có được những người bạn ở sau lưng động viên và khích lệ cho cô ấy. Nếu trong lòng hai người khó chịu thì cứ trách tôi đi, bởi vì Lộ Lộ không thể thiếu hai người.”
Mai Hinh im lặng từ đầu đến cuối, rốt cuộc cũng thở dài một hơi. Trong lời nói nhẹ nhàng mềm mỏng của Lăng Gia, Mai Hinh có thể cảm thấy được sự kiên định và nghiêm túc trong đó. Với thân phận là bạn bè, cô cũng chỉ mong cho Lộ Lộ đừng đi nhầm đường, đừng lựa chọn sai hướng. Mai Hinh lắc đầu nói: “Thôi. Có thể trách ai đây? Không thể trách ai cả. Tối nay tôi đã hỏi Lộ Lộ rất nhiều, không ngờ lại khiến cho cô ấy hôn mê bất tỉnh. Lăng Gia, chị biết điều này có nghĩa là gì không? Có nghĩa là trong lòng cô ấy chưa cảm thấy đủ an toàn. Áp lực mà cô ấy chịu đựng lớn hơn chúng ta rất nhiều, Lộ Lộ quật cường, ngang bướng đến mức có thể vứt bỏ tất cả. Năm đó cô ấy bị cha đánh cho hai bạt tai cũng không ngất mà hôm nay lại ngất đi… Nếu thật sự chị muốn cùng cô ấy đi đến suốt cuộc đời thì sau này hai người phải thấu hiểu nhau hơn nữa.
Lăng Gia trầm ngâm gật đầu, Mai Hinh nói có lý. Lộ Lộ chưa đủ an tâm với cô như đối với Tang Du năm đó. Nếu hai người muốn nói đến chuyện lâu dài thì trước hết cần phải hiểu nhau hơn nữa.
Người chưa từng mở miệng là Tần Hạo, nhìn về phía Tang Du, nói: “Tang Du, cậu còn nhớ năm đó lúc cậu đòi chia tay với Lộ Lộ, Mai Hinh và mình đã khuyên cậu vài câu mà không quá nhiều lời, bởi vì bọn mình nghĩ rằng hai người chia tay chỉ là giận dỗi tức thời thôi, sớm muốn gì có một ngày cậu cũng sẽ trở về bên cạnh Lộ Lộ. Nhưng tất cả đã vượt qua ngoài dự liệu của hai đứng mình, hai đứa mình không ngờ rằng cậu lại hẹn hò với Tần Di. Khoảng thời gian biết cậu ở cạnh bên Tần Di, Lộ Lộ đã tuyệt vọng đến muốn chết. Thậm chí cứ thấy mặt mình là cậu ấy lại muốn đánh mình chỉ vì mình cùng họ với Tần Di. Sau này cậu trở về tìm Lộ Lộ, chúng tôi đã mừng thầm cho hai ngươi… Mà thôi không nói nữa, giờ có nói gì thì cũng đề đã muộn, điều mà mình và Mai Hinh hy vọng bây giờ chỉ là hai người có thể sống thật tốt. Cậu có muốn trút ra tất cả mọi điều khó chịu trong lòng thì cứ trút ra đi, đừng kiềm chế. Cậu hiểu rõ Lộ Lộ nhất mà, cho dù có ở bên cạnh ai đi chăng nữa thì Lộ Lộ vẫn luôn quan tâm đến cậu, không phải sao?”
“Tôi biết, trước đây tôi sai… vì tôi, Lộ Lộ thậm chí còn bỏ nhà ra đi… nhưng bây giờ…” Tang Du thẫn thờ, cắn chặt môi dưới, nước mắt chậm rãi mà tuôn rơi.
Nghe Tang Du nghẹn ngào nói trong nước mắt mà Lăng Gia cũng xót xa lòng. Rốt cuộc thì cô gái này đã yêu Lộ Lộ sâu đến mức nào? Lăng Gia cầm tay của Tang Du, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô.
Mai Hinh cũng chua xót, cô đưa tay chà xát khóe mắt, hỏi Lăng Gia: “Lăng Gia, nếu như cha mẹ chị biết quan hệ của hai người thì chị có thể chịu được áp lực không?”
“Có thể.” Lăng Gia nới lỏng bàn tay Tang Du, trầm ngâm mỉm cười: “Hiện nay tôi hai mươi chín tuổi, cũng sắp ba mươi rồi. Mấy người thấy tôi lớn như vậy nhưng vẫn thoát được bao nhiêu lần thúc ép hôn sự của cha mẹ không? Nếu như không chịu dược áp lực thì tôi đã sớm kết hôn rồi, áp lực không là gì với tôi cả đâu. Đương nhiên quan hệ giữa tôi và Lộ Lộ nếu không giấu được nữa thì mới phải nói ra, còn đang giấu được thì cứ vẫn phải dấu đi. Cho dù không che dấu được nữa thì tôi cũng có biện pháp bảo vệ Lộ Lộ trước cha mẹ mình, vấn đề này không cần lo lắng đâu.”
Nhìn thấy Lăng Gia nhắc đến cha mẹ với vẻ mặt dễ dàng như thế khiến cho cả Tang Du, Mai Hinh và Tần Hạo đều sửng sốt. Trong nhất thời cũng không biết nói gì.
Ba người vốn cũng không ghét bỏ gì Lăng Gia, bây giờ Lăng Gia lại dùng giọng điệu chân thành và tha thiết như thế để tâm sự với bọn họ, ba người cũng không còn ý kiến gì. Lăng Gia thấy hiệu quả của cuộc nói chuyện không tệ chút nào, đứng lên: “Nói chuyện lâu như vậy rồi, nên trở về xem tình hình Lộ Lộ bên đó thôi.”
Mai Hinh và Tần Hạo cũng đứng dậy, chỉ có Tang Du vẫn ngồi nguyên tại đó. Mai Hinh hỏi: “Cậu không qua bệnh viện à?”
Tang Du cực kỳ mệt mỏi, ngồi trên ghế nói: “Mình sẽ qua sau, các cậu đi trước đi.”
“Không thì tôi ở lại với cậu nhé?”
“Không cần đâu, tôi muốn yêu lặng một chút.”
Mai Hinh thấy thế, cũng không nói gì nữa. Cùng Tần Hạo đi ra ngoài.
Bây giờ quả thật Tang Du chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Lăng Gia đi ra cửa, cầm lấy điện thoại gọi cho Lữ Nam, Lữ Nam hỏi: “Mấy người nói chuyện xong chưa? Nói cái gì vậy?”
“Lộ Lộ đã tỉnh lại chưa?”
“Chưa. Cậu còn chưa cho mình biết mấy người nói chuyện gì.”
Lăng Gia nhìn Tang Du đang đau thương ngồi đó, nhỏ giọng nới với Lữ Nam: “Cậu mau tới quan cà phê đối diện bệnh viện đi, qua đây ngồi cùng Tang Du một chút. Nhanh lên!”
Đầu Lữ Nam bắt đầu bốc khói, cô vô cùng không vui hét lên: “Đồ đểu này! Lúc nào cũng kéo người ta xuống vũng bùn với cậu! Sao lúc nào cũng cứ là mình? Sao mình lại xui xẻo quen biết với cậu chứ!”
“Đừng nhiều lời, ai cho cậu đến đây làm người ngoài cuộc? Xem kịch cũng phải bỏ phí. Còn nữa, cậu đến đây với Tang Du là thích hợp nhất. Cô ấy muốn trút thì cậu phải ở bên cạnh để cô ấy trút, tránh cho cô ấy nghĩ quẩn.”
“Ba người chơi trò tình tay ba, không chịu kể chuyện cho tôi hóng hớt, lại còn bắt tôi phải ở bên cạnh để Tang Du trút nỗi lòng. Rốt cuộc cậu có biết hai chữ ‘đạo đức’ viết như thế nào không?”
“Ngay cả việc dỗ dành Tang Du cũng làm không nổi thì mau trở về giải thể cái công ty nhà cậu luôn đi cho rồi! Đừng lèo nhèo, đến đây nhanh lên! Cúp máy!”
Loại người gì thế này! Lữ Nam chỉ muốn cầm điện thoại ra sức nện lên đầu Lăng Gia, kiếp trước cô gây nghiệp gì để kiếp này ông trời sắp đặt cho cô làm bạn với Lăng Gia vậy?
Nhưng thoáng nghĩ Tang Du cũng rất đáng thương, cho dù Lăng Gia không nói thì cô cũng sẽ qua đó an ủi Tang Du mấy câu. Lữ Nam lại thở dài thở ngắn, cũng không biết đang ai thán cho Tang Du hay đang ai thán cho chính bản thân mình.
Lữ Nam lấy cái gương nhỏ từ trong túi xách ra, soi ngược soi xuôi một hồi. Rồi đưa tay lên mặt Lộ Lộ nhéo nhéo, hậm hực nói: “Mới tí tuổi đã làm cho bao nhiêu người phải xoay mòng mòng rồi. Giỏi thật, nhắm mắt một cái là chẳng thèm quan tâm gì nữa, bắt chị đây phải giúp mi dọn dẹp tàn cuộc. Sinh vào cái giờ nào mà sung sướng thế không biết!”
Chuyện gì cũng phải trả giá, cho dù chỉ là hóng hớt chuyện của nhà người khác. Mà dạo này vật giá leo thang, phí xem kịch cũng thật đắt đỏ!
Lữ Nam mặc áo khoác vài người, mang theo oán hờn mà ung dung tao nhã đi đến quán cà phê.