Chương 56
Từ bên kia đường, Lữ Nam nhìn sang thấy Tang Du đang dựa người vào cửa sổ, cúi đầu trầm tư. Bóng dáng u sầu kia lọt vào trong mắt Lữ Nam, tiến vào lòng của Lữ Nam. Chuyện tình cảm luôn làm tổn thương người ta đến thế sao? Lữ Nam lắc đầu, đi qua đường.
Lữ Nam bước tới đỗi diện Tang Du rồi ngồi xuống, cũng không vội mở lời mà cứ ngồi vậy nhìn Tang Du.
Nhưng Tang Du đang mải miết cúi đầu nghĩ về những lời Lăng Gia vừa nói, rồi nghĩ đến Lộ Lộ, nước mặt cứ rơi xuống từng giọt lại từng giọt. Căn bản là không phát hiện được sự tồn tại của Lữ Nam.
Hai mươi phút sau, Lữ Nam không ngồi yên được nữa, cô ho khan một cái để Tang Du chú ý đến mình. Nhưng thật bất hạnh, Tang Du đang suy nghĩ quá mức chuyên chú nên không hề nghe thấy. Lữ Nam trợn tròn mắt, thôi, cứ dùng cách trực tiếp đi. Nghĩ là làm, Lữ Nam vỗ nhẹ lên cánh tay Tang Du, hỏi: “Em có ổn không?”
Tang Du nhìn thấy Lữ Nam, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lịch sự gật đầu: “Ổn ạ.”
“Chúng ta có phải mới quen biết đâu, em đừng khách khí với tôi nữa. Chuyện của mấy người tôi cũng biết được đại khái. Tâm tình không được tốt, muốn xả thì phải xả ngay đi, kiềm chế sẽ đổ bệnh đấy.”
“Không có gì để xả cả.” Tang Du chậm rãi thở dài ra, hỏi: “Lữ Nam, chị đã từng yêu ai chưa?”
“Cái này thì em hỏi nhầm người rồi.” Lữ Nam cười tự giễu: “Suốt ngày chơi bời, bay qua lượn lại với biết bao nhiêu người nhưng chưa thể tìm nổi một người để yêu. Chưa từng một ai khiến cho tôi có chút cảm giác nào, bởi vì chưa thể tìm được nên cứ tiếp tục tìm kiếm. Người khác không hiểu thế là luôn cho rằng tôi ong bướm lăng nhăng. Thật ra em cũng thật may mắn, cho dù là đau thương cũng bởi vì từng yêu nên mới đau thương, chứ sống mà không biết yêu thì có ý nghĩa gì? Đến khi em trưởng thành thêm chút nữa, lớn tuổi hơn chút nữa, em mới phát hiện ra rằng đã yêu chân thành thì dù khóc hay cười cũng đều tốt cả, đã từng được yêu chân thành mới là điều quan trọng nhất.”
“Có lẽ vậy.” Tang Du khép hờ đôi mắt, nghĩ một lát rồi hỏi: “Chị và Lăng Gia quen biết đã rất lâu rồi nhỉ?”
“Đúng vậy đấy, quen biết đã rất lâu rồi.” Lữ Nam thoáng dừng lại “Em muốn hỏi gì thì cứ hỏi.”
Tang Du do dự giây lát, lại lắc đầu. Cho dù Lăng Gia có thế nào đi nữa thì bây giờ Lộ Lộ cũng đã yêu Lăng Gia, cô có thể hỏi cái gì đây? Cho dù hỏi thì cũng làm được gì?
Rõ là một cô gái phức tạp! Lữ Nam thầm thở dài, đã không dám hỏi thì tôi cứ nói vậy, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm mà “Lăng Gia là người rất mạnh mẽ, cho nên sau khi tốt nghiệp được vài năm đã leo lên được chức vụ như hiện tại. Cô ấy thích sạch sẽ, thích màu trắng, không thích tiếp xúc cùng người lạ cho nên cứ tiếp xúc với người nước ngoài là lại nổi da gà. Bởi vì người ngước ngoài thích động chạm, thích ôm này, rồi thích hôn này…”
Tang Du nghe đến đó thì không nhin được mà cười khẽ một tiếng. Năm đó cô ra nước ngoài du học, Lộ Lộ cũng từng nhiều lần căn dặn rằng: “Sang bên đó, nhất định không được quên mất truyền thống của người Trung Hoa! Không được ôm hôn đâu nhé! Đừng có để cho bọn họ lợi dụng, hở tí là ôm, hở tí là hôn!”
Nhớ đến sự đáng yêu của Lộ Lộ, Tang Du cười xong lại muốn khóc.
Lữ Nam nhìn thấy Tang Du thoáng chốc hiện lên ý cười rồi lại đau thương, biết rằng mình đã động chạm vào vết thương lòng của Tang Du. Lữ Nam quyết định rằng mình phải ăn nói cẩn thận hơn. “Tang Du, Tôi biết lúc này em có đôi chút thành kiến với Lăng Gia nhưng tôi cũng không thể không nói rằng Lăng Gia là người tốt. Nói là người tốt cũng không quá đáng đâu, cô ấy sống trên đời ba gần ba mươi năm nay, trước khi quan biết Lộ Lộ cũng chỉ trải qua hai mối quan hệ. Mối tình đầu phản bội cô ấy, cùng kẻ thứ ba kết hôn và sinh con; người thứ hai cũng gian díu ở với gái gọi, cho nên về mặt tình cảm, Lăng Gia cũng không hề tổn thương ít hơn em đâu. Tôi cũng không biết rằng, có phải Lăng Gia yêu Lộ Lộ lúc em và Lộ Lộ còn chưa chia tay hay không?”
“Không đâu, hai người họ yêu nhau lúc tôi và Lộ Lộ đã chia tay.”
“Hử” Lữ Nam làm như mình là Conan, đưa ngón cái và ngón trỏ lên búng tách một cái, suy luận: “Em và Lộ Lộ chia tay, sau đó Lăng Gia gặp Lộ Lộ, tiếp đến là em trở về tìm Lộ Lộ, nhưng lúc này Lộ Lộ đã yêu Lăng Gia rồi. Có phải như thế hay không?”
“Đúng.” Tang Du khẽ gật đầu.
“Ôi. Tình mới và tình cũ, đúng là đau đầu, hèn gì Lộ Lộ lại ngất luôn.”
Lúc này quán cà phê sắp đóng cửa, Lữ Nam đứng dậy rồi kéo Tang Du lên, nói: “Lộ Lộ bên kia đã có Lăng Gia và hai người bạn của cô ấy trông nom rồi. Em đừng lo lắng, chị cùng em đi đâu đó cho khuây khỏa nhé.”
“Cảm ơn.”
“Đừng ăn nói khách khí xa lạ như thế. Đi thôi.”
Lữ Nam đi cùng Tang Du trên đường lớn, đêm đã khuya, trời lại lạnh, người đi trên đường cứ thưa thớt dần. Ngã tư đường vắng vẻ, đèn giao thông cứ xanh rồi lại đỏ như đang do dự không biết phải chọn màu nào.
Tang Du chỉ cảm thấy đau lòng, phiền muộn khổ sở.
Đi vào một cửa hàng 24h, đột nhiên Tang Du muốn uống chút rượu. Lữ Nam biết là Tang Du đang muốn mượn rượu giải sầu nên không can ngăn, đi vào mua giúp Tang Du sáu lon bia. Lữ Nam đau lòng, những lúc phiền muộn em cũng thường uống rượu à Tang Du?
Sau khi mua xong, Lữ Nam đi ra thì nhìn thấy Tang Du đang ôm chân ngồi bên vệ đường. Tóc dài màu đen xõa xuống che gần nửa người, màu đen của mái tóc cùng bóng tối hòa vào nhau mang theo sự ưu thương không nói nên lời.
Lữ Nam đi đến bên cạnh, cũng song song ngồi xuống. Mở một lon bia ra đưa cho Tang Du, nói: “Uống đi. Nhưng bia lạnh nên uống ít thôi.”
Tang Du nhận lấy lon bia, ngửa đầu uống hơn phân nửa. Đúng là rất lạnh, nhưng dù cho có lạnh hơn nữa thì cũng không lạnh bằng lòng cô lúc này.
Tang Du không nói lời nào, cứ một uống cạn từng lon một. Khi người ta buồn, thứ họ uống vào không phải là bia hay rượu, mình chính là nỗi buồn.
Người ta thường nói mượn rượu giải sầu, nhưng sau khi tỉnh lại rồi thì buồn lại càng buồn hơn mà thôi. Nếu đã như thế thì cần gì phải uống nữa? Nhưng không uống thì làm sao có thể say?
Gió đêm lạnh buốt thỉnh thoảng vờn qua, Lữ Nam chỉ mặc váy và một cái áo khoác mỏng màu nâu nhạt bằng lông dê. Mặc ít như thế nên lạnh đến cóng người, hai hàm răng cứ đánh lập cập vào nhau không ngừng. Lữ Nam nhìn đến Tang Du đang nốc bia như kiểu chán sống mà mắt trợn tròn, cô chưa bao giờ thấy ai uống kiểu này cả, thật chẳng khác nào tự sát!
Không đợi Lữ Nam hết kinh ngạc thì Tang Du đã uống sạch sáu lon bia. Tửu lượng của Tang Du không lớn nên mắt đã biến thành hồng hồng. Nước mắt của Tang Du lại chảy xuống, lầm bầm đứng quãng: “Tôi còn muốn uống nữa. Này, chị biết không. Tôi và Lộ Lộ học cùng lớp, sống cùng một phòng trọ… Tôi hỏi cô ấy cô ấy bị tôi hấp dẫn ở điểm gì… Cô ấy yêu tóc của tôi nhất, tôi cũng yêu nhất là tóc của cô ấy… Tần Di tóc ngắn ngủn, tính tình thô bạo, tôi chẳng thích chút nào. Chắc chắn chị không tin rằng tôi ở cạnh Tần Di, nhưng chưa hề lên giường với cô ấy. Chúng tôi cãi nhau suốt ngày vì tôi không cho cô ấy đụng vào mình. Tôi ghét người khác động vào cơ thể mình, tôi thấy ai cũng thua kém Lộ Lộ… Chúng tôi hát hò, khiêu vũ, hôn môi, vẽ tranh, tôi vẽ cô ấy, cô ấy vẽ tôi, rất hạnh phúc… Chúng tôi viết thư tình, cô ấy viết cho tôi, tôi viết cho cô ấy, chữ của cô ấy rất đẹp… Cô ấy sợ tôi tức giận, sợ tôi khóc, cho nên lúc ấy tôi thường giả khóc, nhìn thấy cô ấy sốt ruột, tôi rất vui vẻ. Hiện tại, muốn khóc cũng chẳng cần giả vờ, nhưng chẳng thể nào vui vẻ được nữa… Tôi không muốn Lộ Lộ khó chịu nhưng hết lần này đến lượt khác lại làm cô ấy khó chịu, tôi rất ích kỷ đúng không… Trước đây cũng thường giống như bây giờ, ngồi bên đường uống bia… Lộ Lộ chẳng bao giờ cho tôi uống nhiều… bây giờ cô ấy không quan tâm đến tôi nữa rồi, cũng chẳng để ý đến… tôi muốn uống nữa.”
Uống kiểu này là không thể đựợc! Lữ Nam đau lòng vì Tang Du, người con gái tốt như vậy, yêu đến sâu nặng như vậy thì làm sao phán xét đúng sai được? Lữ Nam lấy tay lau nước mắt của Tang Du đi, vừa dìu cô đứng dậy, vừa nói: “Muốn uống thì về nhà tôi uống tiếp. Tủ rượu nhà tôi có rất nhiều, uống bao nhiêu cũng được. Chúng ta đi đi, đừng ở ngoài đường nữa, tôi lạnh chết mất!”
Tang Du cũng biết nghe lời, lảo đảo theo dự dìu dắt của Lữ Nam đi về phía trước. Quay trở lại bệnh viện, Lữ Nam tìm được xe rồi kéo Tang Du ngồi vào, thắt giây an toàn xong gọi điện cho Lăng Gia. Nói cho Lăng Gia biết Tang Du uống nhiều quá nên mình đưa Tang Du về trước, sau đó lái xe về nhà mình.
Về đến nhà, Lữ Nam đỡ Tang Du đang mơ mơ màng vào đến ghế sô pha. Vốn tưởng cô sẽ ngủ luôn, ai ngờ Tang Du đột nhiên mở bừng mắt ra, ánh mắt đau thương nhìn Lữ Nam nói: “Tôi muốn uống rượu.”
Lữ Nam bất đắc dĩ thở dài, tối nay số lần cô thở dài còn nhiều hơn từ trước đến giờ cộng lại. Đi đến tủ rượu, cầm đại một chai rượu rồi mở ra, đi lấy ly thủy tinh. Khi xoay người lại đã thấy Tang Du ôm lấy cả chai rượu dốc xuống cổ họng, Lữ Nam chứng kiến cảnh này mà run rẩy. Ôi rượu của tôi! Chai rượu tôi đặt mua ở Pháp về! Cuối cùng rượu quý của tôi lại bị lãng phí theo cách này sao!