Chương 57
Màn đêm rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi gần như có thể nghe thấy tiếng gió thổi.
Trong nháy mắt, một chai rượu vang đã bị Tang Du uống gần một nửa, rượu vang không nặng bằng bia, thời gian ngấm vào người cũng chậm hơn. Nhưng mà Tang Du đang uống loại rượu vang nặng độ, nếu lúc nãy còn giữ được chút ý thức thì bây giờ ngoài hành động đưa chai rượu lên miệng một cách máy móc, còn lại không còn chút ý thức nào.
Lữ Nam chỉ muốn giật lại chai rượu từ trong tay cô, nghiêm túc nói với cô rằng nếu không biết uống rượu vang thì để chị đây dạy cho!
Nhưng Lữ Nam cũng hiểu không thể nói lý với một đứa đang say, thế nên quyết định rằng phải đem chuyện này tính sổ trên đầu Lăng Gia. Nếu không phải vì Lăng thì tội gì mình đây lại rước chuyện vào người?
Sau khi dốc cạn cả chai rượu vào bụng, Tang Du lúc này đã hoàn toàn say, cô lẩm bẩm: “Khó chịu, đau đầu, bụng cũng khó chịu.” Lữ Nam tức giận nói: “Uống nhiều rượu thế thì không khó chịu mới là lạ. Muốn vào phòng vệ sinh không?”
Tang Du cảm thấy đầu mình nặng trĩu, chỉ liên tục than thở, căn bản là chẳng nghe thấy lời Lữ Nam nói. Lữ Nam không còn cách nào khác, cô cởi áo khoác ra rồi dùng hết sức kéo Tang Du đến phòng vệ sinh. Tang Du mặc dù không còn ý thức nhưng cơ thể vẫn hoạt động theo quán tính. Lữ Nam đợi cô xong việc rồi lại phải gồng mình giúp cô mặc lại quần. Lữ Nam cực kỳ oán hận, bà đây cả đời chưa từng làm bảo mẫu bất đắc dĩ như thế này! Lăng Gia đồ đáng chết! Bà đây mà không tìm ngươi tính sổ thì bà đây không phải họ Lữ!
Tang Du dựa cả cơ thể vào người Lữ Nam, miệng thì không ngừng lầm bầm lầu bầu cái gì đó không rõ. Lữ Nam lại thở dài, dùng hết sức kéo Tang Du vào phòng ngủ. Kẻ say rượu nào cũng thế, thân thể nặng trịch không tự nhúc nhích nổi, mỗi khi được ai đó đỡ thì sẽ đem sức nặng của cả cơ thể mình giao toàn bộ cho người khác. Hiện tại Tang Du cũng đem toàn bộ cân nặng của mình đè lên vai Lữ Nam.
Dùng toàn bộ sức lực bình sinh,cuối cùng Lữ Nam cũng kéo được Tang Du đến giường, cô mệt mỏi đến toàn thân đổ mồ hôi.
Lữ Nam thở hồng hộc, đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi lại tiếp tục hoàn thành công việc đang dang dở. Đầu tiên đến phòng vệ sinh lấy một cái khăn ướt đến lau mặt và tay chân cho Tang Du, sau đó lại giúp Tang Du cởi quần áo.
Tang Du hoảng hốt mở mắt ra, mông lung thấy Lộ Lộ đang cười với mình, cô cũng ngọt ngào cười theo: “Lộ, tôi rất yêu rất yêu cậu… cậu có yêu tôi không?”
“Yêu! Yêu! Mau nâng người lên, đang không cởi được áo ra đây này!” Lữ Nam biết Tang Du nhìn mình thành Lộ Lộ rồi, cô vừa trả lời câu hỏi mê sảng của Tang Du vừa vật lộn với cái áo khoác của Tang Du. Nhưng Tang Du chỉ uống rượu mà không ăn gì, thế nên chất cồn làm cho dạ dày khó chịu, muốn nôn cũng không thể nôn được làm cho Tang Du khó chịu nhíu chặt hàng lông mày, cơ thể thì cứ lăn qua lộn lại làm cho Lữ Nam không thể nào cởi được áo khoác của cô xuống. Lữ Nam vật lộn đổ cả mồ hôi.
Giằng co mãi cũng vẫn không thể cởi nổi áo khoác của Tang Du, Lữ Nam mệt quá nên ngồi xuống giường thở hồng hộc.
Tang Du vẫn đang nói mê nói sảng như lúc nãy, lờ mờ nghe được “Khó chịu… Lộ, tôi rất khó chịu…”
“Ai chẳng biết đang khó chịu, còn không chịu cởi quần áo ra thì càng khó chịu hơn! Thật là làm cho người ta lao tâm khổ trí nha!
Lăng Gia là đồ khốn, vứt cho bà đây cái cục nợ này, bà hận ngươi!” Lữ Nam kéo Tang Du nằm lại ngay ngắn rồi lại một lần nữa thử cởi áo khoác giúp cô, tốn rất nhiều sức cuối cùng cũng cởi được một nửa áo. Lữ Nam chỉ vào mũi Tang Du, bực bội nói: “Cởi cái áo thôi mà cũng phải tốn công đến như vậy, đàng hoàng lại chút coi!”
Đáng tiếc, căn bản là Tang Du không nghe thấy, trong cơn say mơ hồ ngửi được mùi hương quen thuộc, phản xạ có điều kiện tiến lại gần nơi phát ra mùi hương.
“Tôi rất yêu rất yêu rất yêu cậu, Lộ… cậu cũng phải yêu tôi… cậu đã hứa sẽ yêu tôi suốt đời cơ mà…” Tang Du vừa nói, vừa kéo Lữ Nam về phía mình rồi đè cô xuống, sau đó hôn lên.
Lữ Nam ngây ngẩn, tim thì cứ nhảy loạn lên, đầu óc nhất thời ngừng hoạt động. Chuyện gì thế này? Mình đưa một cô gái hay một tên yêu râu xanh về nhà thế này? Rõ là cõng rắn cắn gà nhà mà!
Đến khi Lữ Nam hơi chút tỉnh táo lại thì tay của Tang Du lúc này đã vươn vào trong váy của cô, chạm được đến nơi mềm mại rồi bắt đầu táy máy. Lữ Nam lại ngây ngẩn, Tang Du rốt cuộc có phải say thật hay không? Người say mà có thể nhanh tay lẹ mắt được như vậy à?
Lữ Nam trốn tránh nụ hôn của Tang Du, muốn đẩy ra nhưng Tang Du sau khi say thì sức lực quá mạnh. Lữ Nam từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, là kiểu người chân yếu tay mềm, huống hồ cô cũng chưa ăn tối. Sức lực đã tiêu hao hết khi kéo Tang Du vào phòng vệ sinh rồi lại tha về phòng ngủ, giúp cởi quần áo rồi lại giúp lau mặt mày tay chân, còn cả việc vật lộn cởi áo khoác nữa, cho nên bây giờ đã gần như kiệt sức. Căn bản là không còn sức mà đẩy ra, Lữ Nam biết chống cự không hiệu quả nên chỉ còn có thể hét to với Tang Du dừng lại mau. Nhưng vừa mới hé miệng, chưa kịp lên tiếng thì đã bị Tang Du hôn chặn họng.
Chuyện gì đang xảy ra thế này! Lữ Nam cực kỳ ai oán nhưng cũng không thể phủ nhận rằng nụ hôn của Tang Du đã làm cho lòng cô rung động, mà đôi tay của Tang Du lại làm cho cô có cảm giác. Đó là những xúc cảm mà Lữ Nam chưa bao giờ được trải qua.
Đêm khuya yên tĩnh, đây là thời điểm dễ dàng khơi dậy dục vọng trong mỗi con người.
Cơ thể của Lữ Nam bị Tang Du trêu chọc cho nóng rực nhưng đầu óc thì vẫn còn tỉnh táo. Cô mặc dù có đôi chút rung động với Tang Du nhưng chuyện hai người đang làm bây giờ còn hoang đường hơn những gì trước đây Lữ Nam thường làm. Lữ Nam nghĩ rằng nhất định phải đẩy Tang Du ra, nếu không sau này chẳng còn dám nhìn mặt nhau nữa mất.
Lữ Nam dùng hai chân mình kẹp lấy chân của Tang Du để cho cô không thể động đậy, vất vả lắm mới dùng giằng ngồi lên được. Ai biết Tang Du không động đậy được hai chân thì hai tay lại càng làm bậy, trượt thẳng xuống phía dưới, Lữ Nam hoảng sợ xoay người giãy dụa. Eo cô khẽ cong thì tay Tang Du cũng vừa lúc trượt vào, trời biết vì sao tay của Tang Du lại duỗi vào đúng lúc như thế, không cần ngắm mà cũng ghim trúng tâm.
Tuy rằng ít nhiều cũng có chút cảm giác nhưng Lữ Nam vẫn luôn giãy dụa. Đôi tay của Tang Du hành động thô lỗ làm cho Lữ Nam đau đến phát khóc, cô muốn hỏi ông trời rằng cô đã gây nên tội tình gì để bây giờ phải chịu cảnh này, ông trời có mắt hay không? Cô làm việc tốt tại sao lại gặp quả báo!
Tang Du không hề biết rằng Lữ Nam đang đau đớn đến như thế, cô hôn Lữ Nam mà nước mắt cứ tuôn rơi, nhỏ giọng nỉ non “Lộ, tôi yêu cậu, tôi rất yêu cậu, đừng bỏ rơi tôi”. Lữ Nam nghe thấy xong lại càng muốn khóc hơn, đã bị kẻ khác làm bậy mà cái kẻ làm bậy còn gọi tên người khác khi làm bậy với mình. Thật sự là muốn điên mất!
Lữ Nam kêu trời kêu đất, chỉ muốn hét lên rằng tôi không phải Lộ Lộ, mau rút tay ra đi, tôi đau sắp chết đây! Nhưng cô biết hiện tại có nói gì cũng là vô dụng mà thôi, vậy nên chỉ có thể tiếp tục giãy dụa, nhưng những kẻ say thì phần nhiều đều trở nên thô bạo, Tang Du suốt thời gian qua lại luôn đè nén, cho nên bây giờ cứ như đang trút hết sự bực bội và đau khổ ra ngoài, vậy thì làm sao Lữ Nam có thể dễ dàng thoát ra được?
Huống gì môi của Lữ Nam vẫn bị Tang Du hôn mà nơi nhạy cảm kia còn bị Tang Du nắm giữ. Cô càng giãy dụa thì Tang Du lại đáp trả càng kịch liệt, mà khoái cảm theo đó cũng đến nhanh hơn.
Tay của Tang Du giống như có ý thức riêng, vì trong những năm tháng còn bên cạnh Lộ Lộ đã tích lũy được thói quen thành thạo, từng động tác của Tang Du đều khiến cho Lữ Nam có phản ứng. Bây giờ thì Lữ Nam đã quen dần với sự thô lỗ của Tang Du, ngoài việc cắn răng chịu đựng ra cũng không làm gì khác, cơ thể của cô đã hóa thành một vũng nước mất rồi.
Nước mắt của Tang Du rơi vào trong miệng Lữ Nam, vị mặt kia làm cho Lữ Nam đau lòng. Không rõ rằng cô đang đau lòng cho Tang Du hay là đau lòng cho chính bản thân mình.
Chẳng lẽ bởi vì trước kia quá chơi bời quá mức cho nên bây giờ ông trời bắt mình chịu báo ứng hay sao?
Thôi, cứ xem như là xui xẻo đi, chuyện thì cũng đã rồi, phải cam chịu số phận thôi. Lữ Nam quyết định bỏ mặc, nhắmhai mắt mình lại.
Nhưng ngay lúc cô vừa định hy sinh dâng mình cho Tang Du trút giận thì Tang Du lại nằm trên người cô mà nôn. Đem hết rượu và dịch vị của dạ dày phun lên trên người Lữ Nam, Lữ Nam chỉ rên lên một tiếng rồi im lặng, hoàn toàn không nói gì nữa.
Sau khi nôn xong, Tang Du nằm xuống bên cạnh Lữ Nam rồi mơ màng ngủ, ngủ rất ngoan ngoãn. Tựa như con thỏ con đang rúc vào người mẹ nó mà ngủ.
Lữ Nam ổn định tinh thần, nhẹ nhàng lấy ngón tay của Tang Du còn đang ở trong cơ thể mình ra, rồi chạy đi tắm rửa một cái. Tắm xong lột hết ga trải giường và chăn gối ném vào máy giặt, rồi lại kéo Tang Du đến một phòng ngủ khác, lấy một chậu nước nhỏ vắt khăn mặt, lau chùi hết những thứ dơ bẩn trên người Tang Du đi. Làm xong tất cả thì đã là hai rưỡi sáng, sự mệt mỏi không để cho Lữ Nam nghĩ ngợi thêm bất cứ một điều gì, ném thân mình đến cạnh bên Tang Du rồi đắp chăn ngủ luôn.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Lữ Nam ngồi dậy nhìn khuôn mặt của Tang Du còn đang say giấc ngủ, cô bóp cổ tay mình rồi suy nghĩ miên man. Cô và Tang Du bây giờ là tình một đêm hay là say rượu làm bậy?
Say rượu làm bậy à? Lữ Nam khẽ cau mày, tối hôm qua mình có uống giọt rượu nào đâu, không thể xem là say rượu làm bậy.
Còn tình một đêm thì chỉ dùng trong trường hợp hai người không quen biết mới đúng mà thôi. Cô và Tang Du không phải xa lạ, cũng không thể xem là tình một đêm.
Lữ Nam thích chơi bời, nhưng tình một đêm là thứ cô chưa bao giờ trải qua chứ đừng nói đến tình một đêm với phụ nữ. Lữ Nam đúng là chơi bời thật, nhưng cô cũng chưa từng động đến những người bạn bè quanh mình bởi vì thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, nguyên tắc này cô vẫn luôn hiểu rõ. Và rõ ràng cô đã muốn Tang Du làm bạn của mình, trong công việc hai người cũng thường xuyên phải tiếp xúc, vậy cho nên cần phải suy nghĩ kỹ xem ngày sau nên đối mặt với nhau thế nào.
Lữ Nam không mặc đồ ngủ, thân thể quang lõa đi vào nhà tắm. Ở trong gương cô nhìn thấy cơ thể mình có vô vàn đóa hoa mai màu đỏ, đột nhiên nhớ đến lời Lăng Gia từng nói: “Cậu hẹn hò với nhiều đàn ông như vậy nhưng vẫn chưa thể yêu nổi ai, thế nên mình khuyên cậu hãy thử hẹn hò với phụ nữ xem sao.”
Thử hẹn hò với phụ nữ xem sao? Cũng không phải là ý tồi nhỉ? Lữ Nam cột tóc lên, khóe miệng khẽ cong. Nhưng Lăng Gia à, nhất định bà đây vẫn phải tìm ngươi để tính sổ!
Tắm xong, Lữ Nam pha cà phê rồi cầm tạp chí vừa xem vừa chờ Tang Du tỉnh lại, dáng vẻ rất ung dung nhàn nhã.
Chín giờ rưỡi sáng, Tang Du mở mắt ra với cái đầu đau như búa bổ. Cổ họng khô khốc, vừa định xuống giường tìm nước để uống thì có một ly nước được đưa đến trước mặt cô, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lữ Nam. Tang Du nhận lấy ly nước uống hết rồi nói: “Cảm ơn.”
Lữ Nam ngồi xuống bên cạnh Tang Du, nhìn cô một hồi lâu, mới hỏi: “Em còn nhớ tối qua đã làm gì tôi không?”
Bị Lữ Nam hỏi một câu như thế, Tang Du vắt óc cố nhớ lại. Tối qua mình uống rượu rồi Lữ Nam đưa mình về nhà… những việc này thì còn nhớ được tương đối rõ ràng, nhưng sau khi say rồi thì mình đã làm gì? Tang Du nhớ đến giấc mơ triền miên cùng với Lộ Lộ, giấc mơ đó rất chân thật, chân thật đến nỗi không giống như một giấc mơ.
Lữ Nam vỗ lên người Tang uU, cười cười: “Cho dù có say đi chăng nữa thì đối với những gì mình đã làm cũng phải có chút ấn tượng chứ. Hôm nay em đừng đi làm nữa, tôi xin nghỉ giúp em một ngày, cứ ngủ thêm một lát đi. Lúc nào thật sự tỉnh táo rồi thì em phải nghĩ xem nên đối mặt với tôi như thế nào, tôi cũng phải nghĩ xem sau này nên đối mặt với em thế nào cho phải. Chắc là em vẫn đang lo lắng cho Lộ Lộ phải không? Vừa nãy tôi mới gọi điện cho Lăng Gia, Lộ Lộ vẫn chưa tỉnh đâu. Lát nữa chúng ta đến bệnh viện xem như thế nào, còn bây giờ thì ngủ thêm chút nữa đi. Quần áo của em đã bẩn hết cả rồi, cứ mặc quần áo của tôi vậy. Tôi và em không sai biệt chiều cao nhiều lắm, cân nặng cũng thế nên hẳn là em có thể mặc vừa quần áo của tôi. Trong phòng ngủ này cũng có phòng tắm riêng, lát nữa đi tắm qua cho tỉnh táo nhé, tôi ra ngoài trước.”
Lữ Nam nói xong liền đi ra ngoài, Tang Du mơ hồ một hồi lâu rốt cuộc mới hiểu rõ những lời mà Lữ Nam nói. Chắc chắn là tối hôm qua cô đã xem Lữ Nam là Lộ Lộ rồi, một đoạn ký ức ngắn mông lung hiện lên trong đầu Tang Du, đó không phải là mơ, người trong đoạn ký ức đó cũng không phải là Lộ Lộ. Tang Du nắm chặt lấy chăn, nước mắt rơi trên gối làm ướt cả một mảng.
Chuyện này đối với Tang Du mà nói là quá mức hoang đường. Tang Du không thể nào chấp nhận nổi việc mình đã làm ra một chuyện cẩu thả đến như thế, cô vùi mình trong chăn, che miệng lại khóc nức nở.
Mặt trời lên vị trí cao nhất, đã là buổi trưa, trời tiết hôm nay không được tốt lắm nhưng cũng không phải một ngày tồi tệ.
Lữ Nam đợi một lúc lâu vẫn không thấy Tang Du đi ra, cô có chút không yên lòng nên đứng dậy đi vào phòng ngủ. Mở cánh cửa ra, Lữ Nam giật mình nhìn thấy một cục chăn đang run rẩy trên giường. Nghe thấy âm thanh nức nở bị đè nén, lại nhất thời không biết phải làm sao.
Cô sao lại có thể quên rằng Tang Du đang chịu tổn thương, lại còn gặp phải chuyện ngoài ý muốn với mình. Chuyện này đối với Tang Du mà nói, chẳng khác nào họa vô đơn chí. Lữ Nam đi đến bên giường, ngồi xuống, xốc cái chăn đang trùm lấy Tang Du lên. Tang Du ló đầu ra với đôi mắt sưng đỏ, thấy vậy, lòng Lữ Nam lại đau, cô lau đi nước mắt đang chảy trên mặt Tang Du, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ đây là lý do mà Lộ Lộ sợ em khóc, khi em khóc làm người người khác rất đau lòng em có biết không. Đừng khóc nữa, trời sập xuống cũng còn có cách chống đỡ mà, tôi còn chưa khóc thì em khóc cái gì? Chuyện ngày hôm qua tôi không trách em, nên em cũng đừng tự trách bản thân mình. Cho em mười lăm phút để đi tắm, chờ ăn trưa xong rồi tôi đưa em đến bệnh viện.
Tang Du nước nở một lúc lâu rồi mới vô cùng chân thành nói: “Xin lỗi.”
“Không sao” Lữ Nam cũng cười vô cùng chân thành: “Được rồi, đi tắm nhanh đi. Đừng có đứng trong phòng tắm khóc thêm một buổi nữa, bây giờ là mười một giờ ba mươi, nếu mười hai giờ còn chưa chịu đi ra thì tôi sẽ đạp cửa xông vào tìm đấy.”
Tang Du gật đầu rồi, Lữ Nam mới yên tâm đi ra ngoài.
Lữ Nam đến phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu cơm trưa, cô không khỏi ai oán. Mình là người bị ăn mà còn phải đi an ủi cái kẻ ăn mình, chuyện này chẳng khác nào bị bán còn phải đếm tiền giúp cho cái đứa bán mình!
Lữ Nam rất hối hận vì tối qua đã hẹn Lăng Gia đi đến quán bar, rất hối hận vì đã nghe lời Lăng Gia đi an ủi Tang Du.
Lữ Nam xem Lăng Gia như nguyên liệu nấu ăn, vung dao lên, dùng hết sức chặt xuống.