Chương 58
Hai mươi phút sau, Tang Du từ phòng ngủ đi ra phòng khách, trên người mặc bộ quần áo mà Lữ Nam đã chuẩn bị cho cô. Lữ Nam lúc này đang làm cơm trưa thì nhìn thấy Tang Du bước ra, lòng thoáng rung động. Người ta thường nói “xuất thủy phù dung” đúng là không sai. Nhìn mái tóc dài còn đang ẩm ướt của Tang Du, còn cả đôi mắt trong trẻo hơi sưng đỏ và khuôn mặt trắng hồng, cho dù bất cứ ai nhìn thấy thì lòng cũng sẽ rung động mà thôi.
[Xuất thủy phù dung: Vẻ đẹp e ấp của người thiếu nữ hoặc vẻ đẹp của người phụ nữ vừa tắm xong.]
Lữ Nam đảo đảo nồi canh, nói với Tang Du: “Em chờ một lát, cơm sắp xong rồi.”
Bây giờ ở trước mặt Lữ Nam, Tang Du cảm thấy có chút không được tự nhiên nhưng khi thấy biểu tình của Lữ Nam thoải mái như thế. Cô chỉ có thể gạt sự khó chịu trong lòng mình sang một bên, giả vờ bình thường nói: “Không ngờ rằng chị cũng biết nấu cơm.”
“Tôi biết nấu cơm cũng là do bị Lăng Gia ép học. Lúc rảnh rỗi Lăng Gia thích tự nấu ăn, cô ấy thấy tôi nhởn nhơ rỗi việc nên đến nhà tôi ám, bắt tôi học nấu ăn cùng cô ấy. Dần dần rồi tôi cũng thích nấu ăn, thứ nhất là bởi vì ăn đồ mình nấu thì yên tâm hơn, thứ hai là nấu ăn cũng có thể làm cho tâm trạng tốt hơn. Em biết nấu ăn không?”
“Biết đôi chút.”
“Tôi đoán là Lộ Lộ chắc chắn biết nấu ăn nhỉ?”
“Ừ.”
“Này. Sao em lại thích khóc như thế, nhất định là do trước đây bị Lộ Lộ nuông chiều mà ra đúng không.”
Đúng vậy, là bị Lộ Lộ nuông chiều nên mới thành ra như bây giờ, khi đó Lộ Lộ rất tốt với mình. Lòng Tang Du lại cay đắng, cô không nói nữa mà chuyển sang quan sát căn nhà của Lữ Nam. Căn hộ này rất lớn lại sạch sẽ, trang trí đơn giản, không có quá nhiều đồ đạc, màu sắc trang nhã không lòe loẹt. Sàn trải thảm lông dày mềm mại có màu nâu nhạt, dẫm lên êm ái như đang đi trên mây. Phòng khách liền với bếp nấu ăn, vài chậu hoa đặt ở ban công, căn nhà có ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ lớn sát sàn bằng kính. Đây là một căn nhà đem lại cho người ta cảm giác ấm áp dễ chịu.
Bày biện đơn giản nhưng cũng rất tinh tế, bước chân vào nơi đây, nhất định người khác sẽ cảm thấy rằng đây là ngôi nhà của một người trưởng thành
Trên ghế salon có đặt một vài cuốn tạp chí thời trang, Tang Du đi đến cầm lên một cuốn tùy ý giở ra xem. Nhưng mặc kệ là lật đến trang nào thì khuôn mặt của người mẫu trong tạp chí đều hóa thành khuôn mặt của Lộ Lộ. Tang Du đóng tạp chí lại, nhắm thật chặt hai mắt.
Lữ Nam làm xong cơm trưa, gọi Tang Du đến ăn. Tang Du điều chỉnh lại tâm trạng rồi bước đến bàn ăn ngồi xuống. Nhìn những món ăn đang bốc lên mùi thơm, Tang Du cầm đũa lên gắp gắp vài miếng cho có lệ, bởi vì bây giờ cô cũng chẳng biết ngon là gì nữa, thật sự là lúc này không còn tâm tình mà ăn cơm.
Lữ Nam cũng hiểu tâm trạng của Tang Du lúc này là gì, cô cười nói: “Không muốn ăn cũng phải cố mà ăn, nếu không cơ thể sẽ suy sụp. Với lại, chẳng mấy khi tôi lăn vào bếp nấu cơm đâu, dù gì em cũng phải nể mặt tôi một chút chứ. Hay là chê tôi nấu không ngon?”
“Không đâu. Ngon lắm.” Tang Du vội gắp lên một món rồi bỏ vào miệng chậm rãi nhai. Cô không hiểu vì sao Lữ Nam lại có thể bình thản đối mặt với mình sau khi trải qua những chuyện của ngày hôm qua. Nhưng cho dù Lữ Nam có tự nhiên đến mức nào đi chăng nữa thì Tang Du cũng không tránh khỏi ngại ngùng, không thể bình thường với Lữ Nam như trước.
Lữ Nam lớn tuổi hơn Tang Du và cũng từng trải hơn Tang Du rất nhiều. Cô là thương nhân, thương nhân là những người nắm rõ tâm tư của kẻ khác nhất cho nên cô biết rằng lúc này mà tỏ ra mất tự nhiên với Tang Du thì hai người mãi mãi về sau sẽ trở nên vô cùng quẫn bách khi gặp đối phương. Đổ thêm dầu vào lửa là điều không nên làm chút nào, dù cho trước kia cô có mang tiếng là chơi bời ong bướm thì cũng không có nghĩa rằng cô là người không biết điều. Huống hồ cùng là phụ nữ với nhau cả, sẽ dễ dàng cảm thông cho nhau hơn và cũng dễ tha thứ cho những sai lầm của nhau. Vậy nên Lữ Nam không những không để ý chuyện Tang Du làm lúc say mà ngược lại còn quan tâm đến cảm xúc và tâm trạng của Tang Du.
Lộ Lộ sau khi tỉnh lại đã là hơn mười một giờ, Tần Hạo Mai Hinh và Lăng Gia vẫn luôn túc trực bên cô từ tối qua đến bây giờ. Lăng Gia vốn muốn để cho Tần Hạo và Mai Hinh về nghỉ ngơi nhưng hai người họ không yên tâm, nhất định phải ở lại cho bằng được, cho dù Lăng Gia có nói gì đi nữa cũng vẫn không chịu về. Nhìn thấy cảnh này, Lăng Gia không thể không cảm thán rằng sống một đời có được những người bạn như thế này thì còn cầu gì hơn?
Thấy Lộ Lộ tỉnh lại, ba người đều vội vã vây đến. Mai Hinh cuống quýt hỏi: “Cậu có đau ở đâu không? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Lộ Lộ dụi dụi mắt, hỏi: “Mình bị gì thế này? Sao hai người không đi làm việc?”
“Cậu bị mình mắng cho ngất luôn thì mình làm sao còn tâm trạng mà đi vẽ vời gì nữa?” Mai Hinh cầm lấy một chai nước, mở ra đưa cho Lộ Lộ: “Uống nước trước đi. Đói bụng lắm đúng không? Đồ ăn trong bệnh viện không ngon, đợi lát mình đi ra ngoài mua đồ ăn cho cậu. Muốn ăn cái gì?”
“Không đói, uống nước là được rồi.” Lộ Lộ nhớ đến những chuyện của ngày hôm qua, hít sâu vào một hơi, rồi nhìn thấy Lăng Gia đang đứng bên cạnh mình. Mũi bỗng nhiên đau xót, chỉ muốn khóc, cô cúi đầu điều chỉnh tâm trạng của mình rồi hỏi: “Tang Du đâu? Cậu ấy vẫn ổn chứ?”
Lăng Gia thấy Lộ Lộ sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên quan tâm không phải là mình mà lại hỏi Tang Du trước. Lòng Lăng Gia buồn bã, nhìn Lộ Lộ, nói: “Lữ Nam đang ở bên cạnh Tang Du. Không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng.”
“Ừ.” Lộ Lộ vẫn không yên lòng, hôm qua Tang Du đã phải chịu tổn thương lớn như vậy, chắc bây giờ vẫn còn đang khóc.
Tần Hạo chu đáo quan tâm đến nỗi lòng của Lộ Lộ nên gọi điện thoại cho Tang Du. Sau khi cúp máy, nói: “Tang Du lát nữa sẽ tới. Chờ cô ấy tới rồi hai người hãy nói chuyện rõ ràng.”
“Ừ. Hai người đều túc trực ở đây cả đêm à? Tần Hạo, mau đưa Mai Hinh về nghỉ ngơi đi. Mình không sao đâu, mình nghỉ thêm một lát là khỏe ngay ấy mà.”
“Đúng thế” Lăng Gia cũng lên tiếng: “Hai người cũng mệt rồi, mau về nhà ngủ một giấc đi. Lộ Lộ ở đây có tôi trông nom mà.”
“Vậy thì được rồi” Tần Hạo kéo tay Mai Hinh, nói: “Bọn mình đi xuống mua chút gì đó cho hai người ăn trước rồi sẽ về.”
Đợi Tần Hạo và Mai Hinh đi rồi, Lăng Gia mới ngồi xuống bên cạnh Lộ Lộ, ôm cô vào lòng “Em hôm qua dọa cho tôi sợ chết khiếp. Hai ngày tới phải ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, khoan hãy đi làm.”
“Tôi không sao” Lộ Lộ xoa mặt Lăng Gia, nói: “Chị hôm qua cũng một đêm không ngủ à? Mắt thâm quầng hết rồi này, thật chẳng đẹp mắt chút nào.”
“So với đứa mặt nhợt nhạt như quỷ giống em thì tôi còn đẹp chán.”
Lộ Lộ cười u buồn: “Lăng Gia, tối hôm qua tôi đã nói hết tất cả mọi chuyện với Tang Du. Cô ấy khóc… khóc vô cùng đau lòng. Chưa từng thấy cô ấy khóc như vậy bao giờ, khóc giống như lòng của cô ấy đã hoàn toàn tan nát… chắc chắn là đã hoàn toàn tan nát.”
“Cho nên lòng em cũng theo đó mà tan nát?”
“Ừ. Cũng rất đau.” Lộ Lộ ở trong lòng Lăng Gia khẽ gật đầu, nói: “Tôi không muốn lừa dối chị, chị có trách tôi không?”
“Thấy em cũng biết thành thật nên tôi không trách.” Lăng Gia véo nhẹ lên mũi Lộ Lộ rồi buông cô ra: “Tôi muốn vào nhà vệ sinh, em đi cùng không?”
“Ừ” Lộ Lộ xuống dường, vừa mới đứng thẳng thì đầu đã choáng váng. Cơ thể không tự chủ được mà ngã lùi trên giường.
Lăng Gia vội vàng đỡ lấy cánh tay của cô: “Có tôi đỡ em đây.”
“Vâng.”
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Mai Hinh hỏi Tần Hạo: “Anh cảm thấy Lộ Lộ và Lăng Gia… có hợp không?”
“Cho dù có hợp hay không thì chúng ta cũng không thể nói được.” Tần Hạo cúi đầu hôn lên trán Mai Hinh, nói: “Chuyện tình cảm của cậu ấy, người làm bạn như chúng ta ngoài việc khuyên can một chút, còn lại chỉ có thể tôn trọng và chúc phúc thôi, chúng ta không giúp được gì đâu. Mai Hinh à, Lộ Lộ không phải là một đứa trẻ, tâm tư của cô ấy còn tinh tế hơn chúng ta rất nhiều. Lăng Gia cũng không giống như loại người vui chơi qua đường đâu, đừng lo lắng quá, nhé?”
“Nhưng còn Tang Du…”
“Anh cũng như em, cũng muốn Tang Du và Lộ Lộ trở về bên nhau. Nhớ lại trước kia, bốn người chúng ta bên nhau vui đùa ngày lại ngày, mà bây giờ lại trở thành như thế, anh cũng cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Hai người ấy đã từng yêu nhau rất sâu nặng, họ có nhau vào những ngày tháng thanh xuân đẹp đẽ nhất trong cuộc đời, vậy nên cho dù có chia tay thì ai lại có thể thật sự quên được ai? Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, thì còn có thể làm được gì nữa đây? Rất nhiều người chỉ từng có nhau trong một đoạn năm tháng, nhưng cả đời sau lại phải đau đáu ôm một nỗi nhớ về nhau. Còn về Tang Du, rồi sẽ có người mà cô ấy thuộc về, chúng ta cứ chờ xem đi.”
“Ừ. Tần Hạo, sau này chúng ta nhất định không được giống như Tang Du và Lộ Lộ. Dày vò nhau như thế, em đứng ngoài còn thấy đau lòng thay cho hai người, huống gì là người trong cuộc.”
“Ừ. Sẽ không đâu, chúng ta nhất định sẽ không như thế. Anh là một người đàn ông tốt mà.”
“Là có em dạy cho nên mới tốt.”
“Đương nhiên. Toàn bộ công lao là của em, anh không dám dành công đâu.”
“Đúng là bé ngoan. Tiệm cơm phía trước trông được đấy, chúng ta vào đó mua đồ ăn cho Lộ Lộ và Lăng Gia đi.”
“Ừ.”
Hai người đi vào tiệm cơm mua hai món ăn và một phần cháo trứng muối thịt heo. Lúc trở về bệnh viện, xuyên qua cửa kính họ thấy Lộ Lộ và Lăng Gia đang yên lặng ôm nhau trên giường. Hai người nhìn nhau một cái rồi cùng thở dài, bất lực cười một tiếng, sau đó mới gõ cửa đi và.
Tần Hạo đem đồ ăn đặt trên bàn, nói: “Từ tối hôm qua đến bây giờ hai người chưa ăn gì, bây giờ hãy ăn nhiều một chút đi.”
Lộ Lộ nói: “Còn cậu và Mai Hinh? Ngồi xuống ăn cùng đi.”
“Thôi khỏi. Bọn mình chỉ mua phần của hai người thôi, lát nữa về nhà mình và Tần Hạo ăn sau.” Mai Hinh đi đến bên cạnh Lộ Lộ, cúi người xuống cầm lấy tay cô, nghiêm túc nói: “Lát nữa Tang Du đến, hai người không được khóc nữa. Cậu sợ nhất là khi Tang Du khóc còn mình sợ nhất là khi cả hai cậu đều khóc. Cho dù sau này cậu và Tang Du có thế nào đi chăng nữa thì cũng đừng xem nhau như người lạ, được không? Mình luôn phải kiềm chế không nhắc đến Tang Du khi ở trước mặt cậu, trước mặt Tang Du thì cũng phải kiềm chế không nói đến cậu, những ngày như thế mình chịu đủ rồi. Cả đời này mình không có bao nhiêu bạn bè, chỉ có hai người là cậu và Tang Du, nên nhất định rằng hai người đều phải sống thật tốt. Đã trưởng thành rồi, đứng giống như trẻ nhỏ giận dỗi, phớt lờ nhau.”
“Được.” Lộ Lộ ôm lấy Mai Hinh, đầu tựa trên vai cô mà suýt chút nữa nước mắt lại trào ra. “Mai Hinh, Tần Hạo… mình cũng chỉ có hai người là bạn mà thôi, các cậu có trách mình không? Muốn trách thì cứ trách mình đi.”
“Ngu ngốc này. Chỉ cần cậu và Tang Du đều sống thật tốt thì mình chẳng trách ai cả. Nếu hai người cứ tiếp tục như vậy nữa thì chỉ là hạnh hạ chính bản thân mình thôi. Mà chúng ta là bạn bè thân thiết, chúng ta nắm tay nhau cùng lớn lên, thấy hai cậu đau khổ, mình cũng rất đau lòng.” Mai Hinh vỗ vai Lộ Lộ, nói: “Mình và Tần Hạo đi trước, cậu và Tang Du lát nữa phải nói chuyện rõ ràng, nhé?”
“Được.”
Tần Hạo và Mai Hinh rời đi, Lộ Lộ yếu ớt tựa vào đầu giường, im lặng thật lâu. Lăng Gia vẫn luôn yên tĩnh ở bên cạnh, cô biết lúc này Lộ Lộ rất cần sự yên tĩnh.
Một lát sau, Lộ Lộ nhìn về phía Lăng Gia, đột nhiên hỏi: “Lăng Gia, có phải tôi rất tồi tệ hay không?”
Lăng Gia ngẩn người: “Sao bỗng nhiên lại hỏi như thế?”
Lộ Lộ đan bàn tay vào nhau, khẽ nói: “Đột nhiên tôi cảm thấy mình là đứa rất tệ. Trước đây tôi suy nghĩ nông cạn, kết quả là làm cho cha mẹ tổn thương. Hiện tại tôi lại suy nghĩ quá nhiều, kết quả vẫn là làm Tang Du tổn thương. Tôi còn để cho chị phải mệt mỏi vì tôi, hai người đều là người tốt, đều bị tôi làm cho đau khổ… Tôi không muốn làm cho bạn bè khó chịu, kết quả vẫn là khiến cho họ khó chịu, nếu không có tôi…”
“Đừng có nghĩ lung tung!” Lăng Gia cắt ngang lời Lộ Lộ, đưa tay lên nhéo má Lộ Lộ, tức giận nói: “Quả thật em chẳng tốt đẹp gì nhưng cũng không đến nỗi quá tệ. Tình cảm là thứ có lúc vui vẻ, có lúc buồn, em tự trách mình làm gì? Tôi đau lòng vì em chứ không đau lòng vì chuyện của em và Tang Du đâu. Tôi không quan tâm hai người có dùng dằng đến như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần tim của em thuộc về tôi là được rồi. Tôi bảo em giải quyết vấn đề với Tang Du chứ có bắt em cắt đứt mọi liên hệ với cô ấy đâu mà em khóc lóc vật vã như vậy làm gì? Cho dù em có là miếng thịt hỏng, có là heo chó súc sinh thì việc tôi và Tang Du yêu em cũng tại vì chúng tôi có mắt như mù chứ liên quan gì đến em?”
Lộ Lộ lòng ấm áp, nhưng ngoài mặt lại dẩu môi lên kháng nghị: “Sao lại mắng người khác như thế? Tôi có phải súc sinh đâu? Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, tôi mà súc sinh thì chị là gì.”
Lăng Gia thấy Lộ Lộ không còn buồn rầu như lúc nãy nữa, lòng Lăng Gia nhẹ nhõm, cô nói: “Đêm qua, tôi đã tìm Tang Du, Tần Hạo và Mai nói chuyện một chút.”
“Hả?” Lộ Lộ vội hỏi: “Nói gì vậy?”
“Em hồi hộp như vậy làm gì? Tôi có cắn bọn họ đâu, có muốn nghe lại cuộc trò chuyện tối qua hay không?”
Lộ Lộ vội vàng gật đầu.
Lăng Gia cười, lấy điện thoại di động ra, nói: “Tôi chưa từng dùng điện thoại để ghi âm bao giờ, lúc đấy vội vã loay hoay mãi mới biết cách dùng chức năng ghi âm, không biết âm thanh thu được có tốt không. Đã biết em sẽ muốn nghe tôi nói những gì với bọn họ, may rằng tôi là người thông minh đấy, không thì hôm nay lại phải mỏi miệng tường thuật.”
Lăng Gia để điện thoại lên giường, từ điện thoại truyền ra cuộc nói chuyện tối hôm qua của bốn người ở quán cà phê. Lộ Lộ nghe rồi mắt lại đỏ lên, lúc cuộc đối thoại kết thúc, cô dựa vào lòng Lăng Gia, nhẹ giọng nói: “Lăng Gia, tôi có thể nói với chị một tiếng cảm ơn không?”
“Đương nhiên, nói bao nhiêu tùy thích, tôi nhận hết.”
“Nhưng nói không nên lời thì làm sao bây giờ.”
“Tự nói hay bị bóp miệng bắt nói ra, tùy chọn.”
“Tôi có thể chọn không nói được không?”
“Cơ thể em không có đầy đủ dinh dưỡng, sau này phải chú ý hơn. Gữa trưa không được ăn bánh mì và sữa nữa, sau này giờ nghỉ trưa phải cùng Tần Hạo và Mai Hinh ra ngoài ăn cơm, chậm chút thời gian thì có là gì? Ít nhất còn tốt hơn rước bệnh vào người.”
“Này” Lộ Lộ ngẩng đầu lên hôn khóe miệng của Lăng Gia, lẩm bẩm nói: “Lăng Gia, chị là một người rất tốt, người tốt như chị mà yêu tôi, chứng tỏ rằng tôi cũng là người tốt nhỉ?”
Lăng Gia khóe mắt cong lên: “Không phải lúc nãy còn nói rằng mình rất tệ à? Sao mới đó lại đổi ý nhanh như thế.”
“Thật sự là tôi tệ mà, nhưng đem mình ra so sánh với chị thì bỗng nhiên tôi cảm thấy mình vẫn còn tốt chán.”
“Nhìn cái mặt của em kìa, lúc nào cũng không quên dè bỉu tôi. Có phải bôi bác được tôi làm cho em có cảm giác rất sung sướng?”
“Chúc mừng chị đoán đúng rồi, cho mười điẻm!” Lộ Lộ cầm lấy di động của Lăng Gia, nhẹ nhàng hôn một cái lên màn hình: “Lăng Gia, quan hệ của chúng ta nhất định không thể để cho cha mẹ của chị biết được. Họ chịu không nổi đâu.”
“Tôi hiểu mà, nhưng cho dù họ có biết thì cũng không ảnh hưởng gì. Tin tưởng tôi, nhé?”
“Ừ. Nhưng chị nói chị có biện pháp để giải quyết vấn đề với cha mẹ, biện pháp gì? Không phải là bị đuổi khỏi nhà giống tôi chứ?”
“Tôi không có ngu ngốc như em, dùng cứng đối cứng là việc tôi không bao giờ làm” Lăng Gia cầm lược, giúp Lộ Lộ chải tóc: “Tôi hiểu rõ cha mẹ mình, nếu thật sự có một ngày họ biết, tôi cũng sẽ dễ dàng giải quyết được. Đừng buồn lo vô cớ nữa, không phải bây giờ chúng vẫn bình yên bên nhau sao? Đang yên đang lành tội gì phải nghĩ đến chuyện làm mình mệt mỏi, mau ăn cơm đi thôi, tôi đói rồi.”
“Ừ.”
Để lược xuống bàn, Lăng Gia bưng cháo lên. Hỏi: “Tự ăn hay tôi đút cho em?”
Lộ Lộ chẳng cần nghĩ ngợi gì mà há miệng ra, Lăng Gia không còn cách nào khác là đút từng thìa từng thìa cho cô. Đút xong vài thìa, Lộ Lộ lại dành lấy, múc cháo lên đưa đến bên miệng Lăng Gia: “Tôi cũng đút cho chị.”
Lăng Gia cười, hé miệng. Thìa cháo đưa vào miệng, trôi xuống dạ dày, hóa thành mật.
Lữ Nam và Tang Du vừa đến thì nhìn thấy cảnh này. Tang Du nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng cúi đầu vì lòng đã đau đớn đến không chịu nổi, cô không dám nhìn tiếp.
Lữ Nam lại góp thêm một cái thở dài vào số n lần thở dài trong hai ngày qua, cô nắm lấy tay của Tang Du. Thôi! Tiễn phật thì tiễn đến Tây Thiên luôn vậy, cho Tang Du thêm chút an ủi tạm thời.