Chương 59
Lữ Nam lớn tiếng ho khan một cái, Lăng Gia và Lộ Lộ lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa ra vào. Lộ Lộ nhìn thấy cặp mắt đang cố gắng kiềm chế nước mắt của Tang Du mà tim thắt lại.
Lữ Nam kéo Tang Du đến gần giường bệnh, hỏi Lộ Lộ: “Khá hơn chút nào chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi. Cảm ơn.”
“Đừng khách khí như vậy, còn nhớ rõ tôi là ai chứ?” Lữ Nam bị Lộ Lộ quên mất một lần, cô rất sợ lại bị Lộ Lộ quên mất lần thứ hai. Nếu thật là thế thì cái tôi của Lữ Nam sẽ bị vỡ nát mất thôi.
“Nhớ. Là Lữ Nam.”
“Xem như trí nhớ của em còn tốt đấy.” Lữ Nam nói rồi tức giận đá đá chân của Lăng Gia, thở hồng hộc: “Để cho hai người họ ở lại nói chuyện, cậu theo mình ra ngoài, có việc tìm cậu đây!”
Lăng Gia đặt bát cháo xuống, nhìn Tang Du một cái rồi nói với Lộ Lộ: “Hai người cứ ở lại tâm sự nhé, tôi và Lữ Nam đi ra ngoài trước.”
“Được.”
Khoảng sân bên cạnh ao, có vài đứa trẻ nghịch ngợm đang đùa giỡn, bọn chúng chơi đá bóng. Hò hét rất vui vẻ, không gian yên ắng của bệnh viện làm cho âm thanh non nớt của chúng trở nên vô cùng vang dội. Bọn trẻ luôn luôn vui vẻ không lo nghĩ, nhưng sau này lớn lên, phải chăng cũng sẽ biết đến một loại cảm giác gọi là đau thương?
Chờ cửa được đóng lại rồi, Tang Du mới ngồi xuống bên cạnh Lộ Lộ. Xoa nhẹ lên mặt của cô, thương tiếc hỏi: “Thật sự là không việc gì chứ? Sao lại để cho bản thân thiếu dinh dưỡng?”
“Bác sĩ lúc nào chẳng nghiêm trọng mọi việc lên một cách thái quá, đừng nghe bọn họ.” Lộ Lộ nắm lấy bàn tay đang mơn man trên mặt mình của Tang Du, nắm rất chặt: “Nhất định là cậu khóc nhiều lắm đúng không? Mắt sưng hết lên rồi này, đây là lần cuối cùng tôi làm cho cậu khóc… Sau này đừng khóc nữa, được không?”
“Ừ” Tang Du gật đầu, nước mắt lại rơi xuống nhỏ đến trên tay của Lộ Lộ.
“Lại khóc, thật chẳng mạnh mẽ chút nào.” Lộ Lộ đưa tay lau đi giọt nước mắt đang lăn trên khuôn mặt Tang Du, xích sang bên cạnh chừa một chỗ trống rồi nói: “Nhất định là tối qua cậu cũng ngủ không ngon? Cái giường này lớn thật, cậu lên đây đi, chúng ta nằm nói chuyện. Nói mệt thì ngủ, tôi ở cạnh bên cậu đây.”
Tang Du cởi dày, nghiêng người nằm xuống bên cạnh Lộ Lộ, sau khi giúp Tang Du đắt chăn kín người rồi Lộ Lộ cũng nằm xuống. Cô nghiêng người nhìn Tang Du: “Du, thật sự trong lòng tôi vẫn luôn thầm gọi cậu là Du, gọi câu bằng là Tang Du, thực sự tôi cũng rất khó chịu lắm. Không biết nên đối mặt với cậu thế nào, vậy nên tôi chỉ có thể đem cách xưng hô sửa lại, tôi nghĩ như thế mới có thể khiến tôi dễ chịu hơn. Nhưng tôi đã nhầm, gọi cậu như vậy tôi không hề dễ chịu chút nào, cậu nghe thấy lại càng khó chịu hơn. Sau này tôi sẽ không gọi như vậy nữa, cậu vẫn là Du, vĩnh viễn là Du của tôi.”
Tang Du chui vào lòng Lộ Lộ nhỏ giọng thút thít, Lộ Lộ ôm lấy, vùi đầu vào tóc cô, lẳng lặng rơi nước mắt.
Nếu muốn khóc thì cứ khóc lên. Khóc xong rồi mới có thể đứng dậy.
Chờ hơi bình tĩnh rồi, Tang Du ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Lộ Lộ, lòng cô lại đau. Lộ Lộ sợ cô khóc, công cũng sợ Lộ Lộ khóc biết bao.
Tang Du cẩn thận lau khóe mắt của Lộ Lộ, nói: “Đừng khóc, chúng ta đừng khóc nữa, nhé?”
“Ừ”
“Lộ, nói cho tôi biết, tôi và Lăng Gia ai quan trọng hơn đối với cậu?”
Lộ Lộ im lặng, cô không trả lời được, suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Tôi không biết, Lăng Gia và cậu cũng giống như tay trái và tay phải, cho dù cắt mất bên nào tôi cũng đều rất đau. Cậu bây giờ không giống với Lăng Gia, bởi vì Lăng Gia là người tôi yêu còn cậu giống như là… người thân của tôi. Khoảng thời gian này tôi nghĩ đến cậu và Lăng Gia vô số lần, mãi tôi mới phát hiện ra rằng Lăng Gia tựa như lửa, một ngọn lửa nhỏ, từng chút từng chút một sưởi ấm lòng tôi. Mà cậu lại giống như một dòng suối, dòng suối róc rách trong veo, vừa dịu dàng lại vừa cố chấp, ngày lại ngày chảy trong lòng tôi, nước chả đá mòn khắc tên cậu vào lòng tôi, thời gian chẳng thể nào làm mờ đi được tên của cậu.”
“Lăng Gia… cô ấy hấp dẫn cậu ở điểm nào nhất?”
“Không biết, có lẽ là tính cách của cô ấy. Tôi còn nhớ, sau khi có cảm giác với tôi thì cô ấy liền chia tay cùng với tên bạn trai có vẻ ngoài như con gấu, khi đó tôi đã hỏi cô ấy vì sao lại chia tay với bạn trai? Lăng Gia nói ‘Tôi không có sở thích nhân thú’, cô ấy chia tay rõ ràng là vì tôi nhưng lại không trả lời như thế, người con gái đó kiêu ngao đến mức không cần sự đồng cảm của bất kỳ ai, không cần người khác bởi vì cảm động mà yêu mình, đồng thời lại còn rất để ý đến tâm tư tình cảm của người khác, Lăng Gia suy nghĩ chu toàn không để cho tôi phải chịu nhiều áp lực. Điểm hấp dẫn nhất của cô ấy chính là điều này.”
Tang Du nhớ lại lúc mình tìm về Lộ Lộ, Lộ Lộ cũng đã từng hỏi sao mình và Tần Di lại chia tay. Lúc đó câu trả lời của mình là “Vì cậu”, Tang Du đau khổ cười một tiếng, hóa ra mình kém Lăng Gia nhiều đến như vậy.
Tang Du nhẹ nhàng hỏi: “Nếu như không có Lăng Gia, cậu sẽ trở về bên tôi đúng không?”
“Chắc là sẽ” Lộ Lộ thở dài “Tôi đã nghĩ đến điều này rất nhiều lần, cậu cũng biết tôi chưa từng trách cậu cho dù cậu có muốn chia tay với tôi, tôi cũng chưa từng trách cậu bất cứ một điều gì. Nhưng cái đêm đầu tiên cậu tìm về tôi sau khi chúng ta chia tay đó, cậu hỏi tôi rằng đến tột cùng là vì cậu quá bưởng bỉnh hay vì tôi quá kiêu ngạo? Khoảnh khắc kia tôi đã oán trách cậu, tôi trách cậu vì sao không đến tìm tôi sớm hơn, vì sao phải đợi đến lúc lòng tôi đã có người khác, cậu mới tìm về. Tôi lại càng trách bản thân tại sao lại dễ dàng rung động với Lăng Gia như vậy. Tôi thường nghĩ rằng nếu chúng ta chỉ mãi mãi yêu một người thì thật tốt biết bao. Cậu biết không? Sau khi hẹn hò cùng với Lăng Gia, tôi luôn lưỡng lự trong mối quan hệ tay ba này, mỗi tối đều tự trách bản thân đến mất ngủ, bởi vì tôi chưa từng nghĩ rằng cuộc đời này ngoài cậu ra tôi còn yêu ai khác. Tình yêu dành cho Lăng Gia là việc ngoài ý muốn của tôi, tôi chưa bao giờ từng nghĩ rằng tôi sẽ yêu người khác, tình yêu giữa tôi và cô ấy phát sinh sau khi chia tay cùng cậu nửa năm. Trước khi cậu tìm về, lúc đó tôi đã yêu Lăng Gia rồi, và sau này tình yêu đó cứ dần sâu nặng thêm. Ngày đó khi tôi biết cậu hẹn hò với Tần Di, tôi rất tuyệt vọng, tôi đã ôm lấy Lăng Gia mà khóc mãi không thôi. Lúc đó hai chúng tôi chỉ mới quen biết nhau chưa được bao lâu, còn rất xa lạ, tôi cũng chưa từng khác trước mặt người lạ mà khóc bao giờ… Tôi thường nghĩ, nếu như cậu không hẹn hò với Tần Di, nếu như tôi không biết đến sự tồn tại của Tần Di thì nhất định tôi cũng sẽ không dễ dàng rung động trước Lăng Gia mà sẽ vững lòng chờ cậu trở về nhỉ? Nhưng không có nếu Du ạ, không có nếu như.”
“Cậu biết không, tần Di đối với tôi mà nói chỉ là bạn gái trên danh nghĩa, không phải bạn gái thật sự.” Ánh mắt của Tang Du trở nên xa xăm, cô nhìn Lộ Lộ, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Tôi và Tần Di trừ mấy lần hôn nhau ra, còn xa hơn nữa… hoàn toàn không có. Trừ cậu ra, tôi không muốn cho bất kỳ ai khác động vào mình, cả tâm hồn và thể xác của tôi chỉ dành cho cậu mà thôi, cho dù hôn cô ấy, tôi cũng phải tưởng tượng đến cậu mới có thể chịu đươc. Tôi chỉ thích cô ấy ở điểm biết dỗ dành người khác, những ngày chia tay với cậu, tôi trở nên rất cô đơn, tôi chờ cậu đến tìm tôi nhưng chờ mãi không thấy. Khoảng thời gian đó cô ấy cứ liên tục rặng quà, lại ngày ngày ở bên cạnh dỗ dành tôi. Sau mày tôi mới phát hiện ra, tôi đối với cô ấy là cảm động chứ không phải là yêu. Trong khoảng thời gian ở cạnh nhau đó, cô ấy muốn tiến thêm một bước quan hệ, tôi cũng từng thử chịu đựng nhưng căn bản là không thể. Vừa nghĩ đến việc đôi tay của cô ấy sờ loạn lên cơ thể mình thì tôi đã run rẩy rồi. Tôi không nói đến chuyện này với cậu bởi vì tôi sợ cậu không tin, nhưng bây giờ thì tin hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.”
“Tại sao lại không quan trọng?” Lời nói của Tang Du làm cho Lộ Lộ giật mình, vừa thương xót cũng vừa nhẹ nhõm, Lộ Lộ ôm lấy Tang Du, chân thành nói: “Có biết vì sao tôi không đi tìm cậu hay không? Bởi vì cậu nói muốn chia tay với tôi, không phải tạm thời rời xa mà là chia tay! Cậu biết hai từ chia tay làm tôi đau khổ đến nhường nào không? Tôi có thể tha thứ cho cậu tất cả, chỉ riêng không thể tha thứ việc cậu nói với tôi hai từ chia tay. Cậu có thể bất mãn với tôi, có thể chỉ trích tôi cũng có thể trút giận lên người tôi nhưng tại sao cậu lại nói muốn chia tay với tôi? Vì sao thay vào đó không nói rằng chúng ta hãy tạm rời xa nhau một thời gian? Cho dù âm dương ngăn cách tôi cũng không sợ, nhưng vì cớ gì trong bao nhiêu lựa chọn thì cậu lại chọn hai từ chia tay? Chẳng lẽ cậu không biết khi yêu nhau, người ta sợ nhất là lời chia tay hay sao? Chắc chắn cậu cũng không biết rằng mỗi khi nghĩ về cậu và Tần Di, nghĩ đến chuyện cậu đầu gối tay ấp với cô ấy là tôi chỉ muốn cầm dao đâm cho cô ấy vài nhát… vì căn bản Tần Di không xứng với cậu, không hề xứng một chút nào. Tôi liếc mắt một cái đã thấy không xứng rồi, sau này cậu tìm bạn gái thì đừng bao giờ tìm những người giống vậy nữa, chỉ có người tốt hơn mới xứng với cậu.”
Hơn năm giờ, hộ sĩ gõ cửa mang thức ăn vào sau đó lễ phép đi ra ngoài.
Hộ sĩ đi rồi, Tang Du mới mệt mỏi nhắm mắt lại, nói: “Đúng vậy, tại sao lúc đó tôi lại nói ra lời chia tay chứ? Trong bốn năm đại học và ba năm du học chưa bao giờ tôi nghĩ đến chia tay, thế nhưng lúc đó não tôi bị úng nước hay sao ấy.” Tang Du cười buồn bã: “Cậu còn nói tôi tìm thêm bạn gái à? Cậu cảm thấy ngoài cậu ra, tôi còn yêu ai khác được nữa sao? Mai Hinh mặc dù nói có chút gay gắt nhưng chung quy thì cũng rất đúng, người thay thế không bao giờ có thể thay được cho người tôi thật sự yêu. Đời này, không ai thay được hình bóng của cậu trong tim tôi, cậu hiểu không?”
“Hiểu, tôi hiểu” Lộ Lộ cười khổ “Trong lòng tôi cậu cũng như vậy mà, cho dù tôi có yêu người khác nhưng vĩnh viễn không ai có thể thay thế được cậu. Bởi vì cậu là người đầu tiên cho tôi hiểu cái gì được gọi là yêu, vì cậu mà tôi trưởng thành, vì yêu cậu mà tôi mới biết ra hóa ra cuộc sống có thể đẹp đến thế. Du, đối với tôi thì cậu vĩnh viên là đặc biệt, cậu hiểu chứ?”
“Ừ” Yên lặng một lúc lâu, Tang Du mới khẽ gật đầu.
“Vậy thì tốt. Cậu đói không?”
“Không đói. Cậu ăn chút cơm vào bụng đi, đang ốm mà không ăn uống gì là không trụ nổi đâu.”
“Tôi cũng không đói, không muốn ăn chút nào.”
“Ừ. Vậy lúc nào đói thì phải ăn đấy.”
“Ừ.”
“Lộ. Tối hôm qua tôi đã làm ra một việc rất hoang đường.”
“Chuyện gì?”
“Không muốn nói lúc này. Đầu tôi đang cực kỳ hỗn loạn, mệt chết được.”
“Chuyện hoang đường…” Lộ Lộ lo lắng đề phòng, Tang Du mà làm ra chuyện gì hoang đường được? Nhưng thấy Tang Du không muốn nói, nhìn cô đang mệt mỏi như thế, Lộ Lộ cũng không tiện hỏi nữa. Lộ Lộ ôm lấy Tang Du: “Mệt thì ngủ đi, tôi ở bên cạnh cậu.”
“Ừ” Tang Du ôm lấy eo Lộ Lộ, chui trong ngực của cô: “Đừng quên tôi Lộ à, cho dù yêu ai cũng chớ quên tôi. Tôi cũng sẽ như vậy, vĩnh viễn tôi cũng không quên cậu.”
“Sẽ không quên, không bao giờ đâu” Lộ Lộ ôm Tang Du thật chặt, viền mắt nóng lên, nước mắt lại lặng lẽ chảy xuống khuôn mặt.
Tang Du nhắm mắt, không yên lòng mà đi vào giấc ngủ, đôi mắt cũng có một tầng sương che mờ.
Trời lạnh, lá cây khô héo bị gió lạnh thổi xuống, rơi trên mặt đất rồi không ngừng run rẩy.
Lưu luyến là thứ cảm giác vụn vỡ, lưu luyến qua đi chỉ còn lại là tiếc nuối.
Cành cây trơ trọi cô đơn giữa không trung như đang nức nở, để cho người ta nhìn thấy rồi không khỏi nghĩ rằng phải chăng cành kia và lá đã từng trải qua một cuộc tình cùng nhau.
Cành cây nức nở bởi vì tiếc nuối hay bởi vì nhớ nhung? Lá cây rời đi là bởi vì mệt mỏi hay bởi vì nó có một đoạn duyên nợ khác cần phải hoàn thành?
Hoặc là, chúng có một câu chuyện khác mà chúng ta không hiểu được.