Chương 60
Lăng Gia bị Lữ Nam kéo đến quán cà phê đối diện bệnh viện, đây là lần thứ hai bước chân vào đây. Lăng Gia suy nghĩ về cuộc đối thoại giữa mình và ba người Tang Du, Lữ Nam lại nhớ về những việc mà mình và Tang Du đã làm cùng nhau. Ai cũng không tránh khỏi ảo não, một người lấy tay chống trán, còn người kia thì nghiến răng, ai cũng buồn bã ghê gớm.
Tìm nơi yên tĩnh ngồi xuống, Lăng Gia gọi hai ly cappuccino, cô hỏi Lữ Nam: “Sao nhìn cậu có vẻ tức tối thế, làm sao?”
“Còn dám hỏi làm sao nữa cơ à” Lữ Nam lườm Lăng Gia một cái “Đêm qua có chuyện.”
“Không phải đêm qua cậu ở bên cạnh an ủi Tang Du à? An ủi người khác cũng gây chuyện được đấy hả? Thật đúng là đứa chuyên đi gây rắc rối.”
“Cậu nghĩ rằng mình muốn thế à? Nếu không có Tang Du thì làm sao mình gặp chuyện được?”
“Tang Du gây chuyện gì cho cậu?”
Lữ Nam vốn muốn tìm Lăng Gia tính sổ, lại quên rằng muốn tính được sổ thì phải lôi sổ sách ra dẫn chứng. Lữ Nam không dám nói ra chuyện đã xảy ra tối qua, chỉ tránh nặng tìm nhẹ: “Tang Du hôm qua uống hết cả chai rượu vang Pháp của mình. Chai rượu kia ngay cả mình cũng không dám uống, cậu phải đền!”
Mặt trời mọc hướng tây à? Chỉ vì một chai rượu mà Lữ Nam nghiến răng nghiến lợi với mình? Lăng Gia nheo mắt, cẩn thận quan sát Lữ Nam từ đầu đến chân, nhìn mãi cuối cùng cũng phát hiện ra bên cổ trái của Lữ Nam có điểm khác thường. Lăng Gia nhanh tay gạt khăn lụa sang một bên, nhìn thấy trên cổ Lữ Nam có dấu hôn để lại. Lăng Gia cả đêm qua chưa từng chợp mắt, tinh thần lúc này bỗng nhiên tỉnh táo hẳn.
“Quả nhiên là có chuyện nhỉ” Lăng Gia cười không ngừng: “Bên dưới khăn lụa có điểm thật là gợi tình nha.”
Lữ Nam hiểu rõ Lăng Gia, thấy giấy không gói được lửa nữa tồi, cô chỉnh lại khăn lụa. Cùi không sợ lở nói: “Tối qua Tang Du say, nhìn mình thành Lộ Lộ.”
“Tiếp đi, chi tiết vào.”
“Có gì để nói chi tiết? Bất quá khi đang dở chừng thì cô ấy nôn, phun hết lên người mình. Thật đáng giận!”
Lăng Gia bất chấp hình tượng mà cười ngặt nghẽo “Hèn gì hôm nay Tang Du mặc đồ của cậu. Định thế nào đây?”
“Còn có thể định thế nào? Vốn muốn giúp người, kết quả lại hy sinh bản thân. Cả đời mình còn chưa bao giờ chịu thiệt thòi như thế đâu!” Lữ Nam lườm Lăng Gia một cái, nói: “Mình phải biết rõ ràng quan hệ của ba người, mau nói đi, nói rõ ràng vào.”
Lăng Gia cúi đầu nghĩ một lát, vừa khuấy ly cà phe, vừa kể lại tường tận chuyện của mình và Lộ Lộ. Đương nhiên trọng điểm vẫn là những năm tháng tình cảm của Tang Du và Lộ Lộ, khi nói xong cô nhìn Lữ Nam một cái “ Cô bé Tang Du này đã chịu khổ nhiều rồi, nếu không phải cô ấy là người nói ra lời chia tay rồi lại tìm bạn gái mới thì Lộ Lộ làm sao có tình cảm với mình được? Sau này cậu an ủi cô ấy nhiều hơn nữa biết chưa.”
Lữ Nam thở dài: “Không ngờ rằng cha mẹ cũng không cần, ba năm cách trở thì bình yên mà sau khi trở về cạnh nhau lại tan vỡ. Đúng là giành được giang sơn thì dễ mà giữ được giang sơn mới khó. À, Lăng Gia, chắc cậu không biết rằng Tang Du và cô gái tên Tần Di chưa từng lên giường cùng nhau. Người con gái như Tang Du, khó gặp được ai như vậy.”
Lăng Gia lắp bắp kinh hãi “Làm sao cậu biết Tang Du và Tần Di không có gì?”
“Tối hôm qua sau khi uống say, cô ấy lầm bầm nói thế. Cô ấy nói cơ thể của cô ấy chỉ dành cho Lộ Lộ. Mình nghĩ nếu không say thì căn bản là một cọng tóc của mình cô ấy cũng không động tới.”
Lăng Gia im lặng, đột nhiên nhận ra rằng nếu mình là Lộ Lộ cũng khó lòng mà tuyệt tình được với Tang Du. Nếu như mình là Tang Du, phải trải qua nhiều chuyện đau khổ như vậy, nhất định mình cũng mượn rượu quên ngày tháng thôi.
Phụ sữ vì sao lại luôn si tình vậy chứ?
Lăng Gia nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với Lữ Nam rằng: “Nam Nam, nhất định là cậu cũng thích Tang Du đúng không? Nếu không làm sao chỉ vì một lần làm bậy lại hùng hổ tìm mình tính sổ? Cậu nhìn xem có bao nhiêu người ở ngoài kia, đã có ai đi được vào lòng cậu chưa? Mình biết cậu chỉ thích Tang Du thôi chứ không có yêu, nhưng mình muốn khuyên cậu rằng nếu như thật sự cậu muốn tìm một ai đó đi cùng cậu đến mãi sau này, nếu như không tìm được cảm giác từ bất cứ một người đàn ông nào thì hãy thử tìm cảm giác cậu muốn có với phụ nữ đi. Mình cũng phải nhắc nhở cậu rằng, nếu cậu chỉ muốn vui đùa nhất thơi thì đừng tìm Tang Du, cô ây không phải loại người đó. Hoặc là bây giờ cứ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hoặc là nghiêm túc ở bên cạnh cô ấy. Đừng dùng thái độ đùa cợt cũng đừng làm ra vẻ hờ hững, cô ấy không giống với bất kỳ người đàn ông nào cậu từng biết, cô ấy cũng không hề giống với bất kỳ người phụ nữ nào cậu từng tiếp xúc.”
Lữ Nam hỏi: “Cậu và Tang Du về mặt công việc đã từng tiếp xúc nhiều lần, cậu thấy Tang Du là người thế nào?”
“Là người giống như Lộ Lộ” Lăng Gia quay đầu, cười với Lữ Nam một cái “Hai người đều là kiểu không dễ dàng yêu người khác, càng không dễ dàng hận người mình từng yêu. Kiêu ngạo, cố chấp, tài hoa lại khéo hiểu lòng người, có chút bốc đồng của trẻ con. Khi đã yêu, sẽ trở thành kiểu người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không đến tường nam không quay đầu. Cho dù chia tay, cũng sẽ giữ ấn tượng về người mình từng yêu rất tốt đẹp, không hề nói xấu đối phương dù chỉ một câu. Bắt hai người ấy quên đi đối phương, căn bản đó là chuyện không thể nào, ít nhất là trong vòng một vài năm sẽ không có chuyện đó xảy ra. Họ là những con người không đùa với chuyện tình cảm, chỉ biết hai chữ thật lòng. Hai người con gái ấy là trời sinh một đôi, nhưng ông trời lại để cho cả hai có chút tính trẻ con trong mình, cả hai đều không hiểu rằng có chuyện thì phải cùng nhau giải quyết, có khúc mắc phải nói ra thật rõ ràng. Hai người có thể cùng nhau đi đến bạc đầu, nhưng chỉ một lần phạm sai lầm bỏ qua nhau rồi, sẽ vuột mất suốt đời, bởi vì quá giống nhau cho nên sự kiêu ngạo và ngang nghạnh cũng như đúc ra từ một khuôn.”
Ý cười của Lữ nam có vẻ thâm sâu, cô nói giống như vui đùa: “Cậu nói tốt về Tang Du và Lộ Lộ như thế, là do bị tình yêu của cả hai làm cảm động à?
“Lòng thấy thế mà thôi” Lăng Gia lắc đầu, nói: “Cậu nên biết rằng khi ở cạnh một người, nếu cậu chỉ để ý đến khuyết điểm, thì trong mắt cậu người đó chỉ toàn là khuyết điểm mà thôi. Vậy nên khi nhìn người, mình luôn nhìn vào ưu điểm của họ trước, bất kỳ ai cũng có ưu điểm của mình. Nếu chúng ta không hoàn hảo thì sao cứ phải yêu cầu người khác hoàn hảo?”
Lữ Nam như có vẻ suy nghĩ, gật đầu nói: “Mình và Tang Du quen biết ở bữa tiệc kỷ niệm của Chu Tĩnh, quen biết không lâu lắm nhưng cũng chẳng hề ngắn. Đối với cô gái ấy, mình vẫn hiểu biết một chút. Trước kia mình luôn cảm thấy Tang Du thật đau thương, mãi đến hôm qua mới phát hiện được vì sao cô ấy lại đau thương như thế. Lăng Gia, nói thật là cậu có cảm thấy đáng tiếc cho Tang Du và Lộ Lộ hay không? Cậu có nghĩ tới việc rút lui để chúc phúc cho hai người ấy?”
“Đã từng nghĩ tới, mình cũng hỏi bản thân rằng có nên rút lui hay không? Nhưng trái tim của mình không đồng ý.” Lăng Gia bưng tách cà phê lên, đặt tới bên miệng, rồi lại không uống mà thả xuống bàn: “Người ta thường nói thương trường là chiến trằng, thật ra tình trường cũng là chiến trường. Nam Nam, chúng ta là bạn bè đã nhiều năm, tính cách của mình có cậu rõ nhất. Một khi bắt được cơ hội làm ăn thì mình sẽ nắm lấy thật chặt, chuyện tình cảm cũng như vậy. Chúng ra đều đã lớn tuổi, chút nữa thôi là thành ba mươi rồi, ở cái tuổi này, nhất là lại ở trong cái tầng lớp của chúng ta đây thì không hề dễ dàng gặp được người khiến chúng ta rung động, nếu bây giờ mình không nắm chặt lấy thì cả đời này chắc chỉ có cô độc mà thôi. Mình thật sự thấy đáng tiếc cho Lộ Lộ và Tang Du, mình cũng cảm động vì tình yêu đã qua của họ nhưng cậu có thấy rằng cho dù mình thật sự rút lui thì Lộ Lộ và Tang Du còn thể trở về được với cái tình yêu trong sáng thuần khiến như trước đây sao?”
“Cũng không chính xác” Lữ Nam đểu giả liếc Lăng Gia một cái, mang theo mùi trả đũa nồng nặc, châm chọc khiêu khích nói: “Người ta lớn lên cùng nhau, lại còn có bạn bè chúc phúc, cho dù hiện tại Lộ Lộ có quỳ dứoi váy cậu nhưng một khi cậu bỏ đi rồi thì cuối cùng, mình cam đoan tám mươi phần trăm là họ cũng sẽ trở về bên nhau thôi. Tình nhân bé bỏng của cậu không phải là ngất đi vì Tang Du sao? Nếu cậu mà rút lui… chậc chậc chậc. Ai da, mình cũng cảm thấy lo cho cậu đây này…!”
“Mình và cậu đều đã bước qua mối tình đầu, sao cậu lại không biết rằng khi quyết định buông tay mối tình đầu, ai cũng sẽ mang theo một ít do dự và không nỡ. Cậu hiểu mình mà, cậu cũng biết khi ở cạnh Hướng Vân Thiên, mình vẫn nhớ về Nghiêm Chấn Tùng, cho nên mình hiểu cảm xúc bây giờ của Lộ Lộ. Cũng hiểu được Lộ Lộ và Tang Du ở cạnh nhau từ năm thứ nhất đại học đến bây giờ, yêu nhau gần cả chục năm, chia tay chỉ bất quá một năm. Thứ tình cảm đầu đời là chân thật nhất, cũng là thuần khiết nhất, cậu có thể trông chờ một đôi đã từng yêu nhau sâu nặng chục năm trời mà trong vòng một năm chia tay ngắn ngủi lại hoàn toàn quên được nhau sao? Nếu như Lộ Lộ lạnh nhạt thờ ơ với Tang Du, ngược lại mình sẽ chẳng để cô ấy vào mắt, mình không có hứng thú với kiểu người vô tình vô nghĩa. Lộ Lộ đối với Tang Du hiện giờ, có thể là còn yêu nhưng phần nhiều chính là thói quen, mình tin tưởng rằng trái tim của Lộ Lộ thuộc về mình, cũng tin tưởng rằng Lộ Lộ rồi sẽ buông tay Tang Du. Nếu không thì sau khi tỉnh lại, Lộ Lộ sẽ không thừa nhận với mình rằng cô ấy đau lòng vì Tang Du. Mình cũng tin rằng sau ngày hôm nay, Lộ Lộ và Tang Du sẽ cho nhau một vị trí mới. Lộ Lộ ngất đi cũng không phải là chuyện quá xấu, ít nhất thì cô ấy cũng đã làm cho cậu và Tang Du xích lại gần nhau hơn không phải sao? Vả lại…” Lăng Gia buồn cười nhìn Lữ Lữ, đột nhiên kéo dài âm điệu: “Cậu muốn trả đũa mình thì cứ việc, nhưng đừng có dùng cái giọng điệu ghen tuông ấy nữa.”
“Mình ghen tuông hồi nào?”
Lăng Gia tiến lại sát mặt Lữ Nam, lấy tay nâng cằm cô lên, bóng gió nói: “Cậu nghe thấy tình cảm của Lộ Lộ và Tang Du sâu nặng đến như vậy, nhất định rằng trong lòng đang khó chịu đúng không? Dù sao đi nữa thì cũng đầu gối tay ấp với nhau một đêm, nếu thật không có chút cảm giác nào thì sống chết gì cậu cũng sẽ chạy xuống giường, còn đằng này lại nhắm mắt mặc kệ, chứng tỏ trong lòng cậu có cảm giác. Cậu không phát hiện ra rằng ngày hôm nay cứ mở miệng thì luôn nói đến tên Tang Du trước Lộ Lộ đúng không? Vừa mở miệng là nói đến Tang Du, lại luôn đem tên của Lộ Lộ đặt ở phía sau, điều này nói lên cái gì? Hôm nay cậu hỏi mình về quá khứ của Tang Du, đã chứng tỏ rằng cậu thật sự để ý đến cô ấy, ở trước mặt mình mà cậu còn giả bộ cái gì? Ở trong công ty giả bộ chưa đủ hả? Đi làm thì giả bộ, tiếp xúc gặp gỡ với đối tác cũng giả bộ, thế mà nói chuyện với mình cậu còn giả bộ được nữa, có mệt hay không? Về sau nên đối mặt với Tang Du thế nào thì cậu đã quyết định xong chưa? Hôm nay tìm mình bất quá cũng muốn nghe một chút ý kiến của mình chứ gì? Mình không giả bộ với cậu thì cậu cũng đừng giơ cái mặt đấy ra với mình. Cả đêm hôm qua mình còn chưa được ngủ, không rảnh nhiễu sự với cậu đâu! Nói đi, tính như thế nào.”
Lữ Nam bị Lăng Gia nói trúng tim đen, xấu hổ không thôi, mặt lại còn đỏ bừng lên. Lăng Gia dụi dụi mắt, nhìn đi nhìn lại, không phải cô đang nhìn lầm chứ? Lữ Nam đỏ mặt? Đúng là mặt trời sắp mọc đằng tây rồi.
“Ở đây nóng quá, nóng nên mặt đỏ lên không được à? Nhìn cái gì!” Lữ Nam bất mãn, đá Lăng Gia một cái dưới bàn. Ngẩng đầu lên nhìn đèn trần, thở dài, nói: “Mình nghĩ trước tiên vẫn cứ làm bạn thôi, lúc này lòng cô ấy chỉ có Lộ Lộ, cho dù mình muốn chen vào cũng chen không được. Với cả mình phải chuẩn bị tinh thần đã, dù gì chuyện hai người phụ nữ yêu nhau cũng không đơn giản chút nào. Đi từng bước tính từng bước vậy.”
“Cũng được. Lòng dạ phụ nữ tinh tế, quả nhiên không sai chút nào. Trong khoảng thời gian này nhanh chóng cắt đứt với đám bạn trai cũ của cậu đi. Cho Tang Du thêm chút thời gian yên tĩnh, cũng vừa suy nghĩ xem thật sự mình muốn cái gì.”
“Đã chấm dứt với đám kia từ lâu rồi.”
“Thật ra mình vẫn thắc mắc không hiểu cậu bị con gì cắn mà lại chịu cải tà quy chính làm gái ngoan.”
“Chả bị con gì cắn cả.” Lữ Nam ngả người, thả lỏng cơ thể trên ghế sô pha, chậm rãi nói: “Trước kia nói chuyện phiếm cùng Tang Du, ngẫu nhiên cô ấy cũng giống như cậu và Úy Nhiên khuyên mình hãy tìm một người để ổn định mà sống. Nhưng cô ấy lại không khuyên bảo tận tình như hai cậu, mà chỉ nói cho có thôi. Mình cũng chẳng hiểu sao lời của cô ấy lại làm cho mình thật sự để tâm, chắc là do cô ấy khuyên mình đúng thời điểm, cũng có thể là biểu thái độ hờ hững của cô ấy. Cái loại hờ hững đó quả thật rất giống với Lộ Lộ, mình chưa từng bị người khác đối xử bằng thái độ đấy, cho nên mình không cam lòng. Cậu nói cái này có phải tướng vợ chồng trong truyền thuyết hay không hả?”
Lăng Gia vốn đang cười khanh khách nghe Lữ Nam nói, đến câu cuối cùng thì chỉ muốn cầm ly cà phê tạt vào mặt Lữ Nam. Lăng Gia đột nhiên thấy số mình thật khổ quá, lúc làm việc phải đề phòng kẻ khác, đến khi tan làm rồi còn bị cắn trộm. Lăng Gia kiềm chế nói: “Cậu muốn trả đũa nên châm chọc mình, mình không so đo với cậu. Cậu đã để Tang Du trong lòng rồi thì cố gắng mà bắt được cô ấy đi. Không nhiều lời với cậu nữa, chúng ta nói đã lâu, trời cũng tối rồi, trở về thôi.”
“Được rồi, trở về.” Lữ Nam vươn vai một cái, đứng lên “Cậu tìm được người của của đời cậu rồi, bây giờ mình cũng phải tìm người của cuộc đời mình. Đi thôi.”
Trở lại bệnh viện, bước vào phòng bệnh, nhìn hai người đang sóng vai ngủ. Lăng Gia và Lữ Nam đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nở nụ cười, một người cười nặng nề, người kia cười với vẻ bất đắc dĩ.
Lữ Nam đi đến cuối giường, nhìn Tang Du và Lộ Lộ đang chìm vào giấc ngủ. Cô nhỏ giọng nói với Lăng Gia: “Lăng Gia, lúc nãy cậu mới nói rằng hai người này giống như đứa trẻ, mình không cho là đúng bởi vì bất quá họ cũng chỉ ít hơn chúng ta hai ba tuổi thôi, làm sao lại giống trẻ con được? Nhưng hiện tại mình mới thấy rằng thật sự họ giống như những đứa trẻ. Cậu trông tư thế hai người dựa sát vào nhau, đến dáng ngủ cũng giống nhau đến thế, hai người đã tập thành thói quen ăn ý sau nhiều năm ở cạnh nhau, ai có thể nhẫn tâm tách ra nổi? Lăng Gia, mình không châm chọc cũng không trả đũa cậu, mình chỉ muốn nhắc nhở rằng, cậu thật sự đã lựa chọn đúng đắn rồi sao?”
Lăng Gia cùng Lữ Nam sóng vai đứng một chỗ, cô nhìn Lộ Lộ và Tang Du. Đều là hàng lông mi thon dài, đều là hai sống mũi thẳng tắp, đều là hai khuôn mặt dịu dàng, đều là hình dáng trẻ tuổi. Khác với lúc còn thức, hóa ra lúc ngủ họ giống nhau đến như thế.
Người ta nói rằng vợ chồng chung sống lâu, tâm ý trở nên tương thông, ngoại hình hay tính cách cũng sẽ trở nên giống như nhau. Chẳng lẽ điều này là thật sao?
Lăng Gia lặng lẽ đứng ở nơi đó. Lần đầu tiên cô hỏi chính mình rằng có phải lựa chọn của cô là đúng đắn không?
Gió thổi mạnh, cây liễu ngoài cửa sổ phất phơ theo gió, từng hàng liễu dài ngắn bất đồng xướng lên một khúc nhạc ưu thương.
Mặc kệ là đúng hay là sai, nếu đã lựa chọn thì nhất quyết sẽ đi đến cùng. Lăng Gia nở nụ cười, bỏ cuộc không phải là tính cách của mình, huống gì mình cũng tin tưởng vào Lộ Lộ.
Tất cả bất quá chỉ là thói quen mà thôi, đã là thói quen thì có thể phá vỡ được, cũng có thể xây dựng lại, không phải sao?