Chương 63
Sau khi ăn tối xong, Lăng Gia ôm lấy Lộ Lộ nằm trên giường, cô nghĩ rằng đã đến lúc thích hợp để nói chuyện của Tang Du và Lữ Nam cho Lộ Lộ biết.
Lăng Gia hỏi Lộ Lộ: “Ấn tượng của em đối với Lữ Nam là rất tệ à?”
“Không tốt cũng không tệ, có điều là, tối nay…” Lộ Lộ do dự không dám nói tiếp, Lữ Nam là bạn thân của Lăng Gia, nếu nói rằng ấn tượng của cô với Lữ Nam tối nay đã trở nên rất tồi tệ, sợ rằng Lăng Gia sẽ phiền lòng.
“Ừ, tôi biết, tôi muốn nói với em một chuyện.”
“Chị nói đi.”
Lăng Gia nhìn Lộ Lộ, cầm tay của cô, ngón út nhẹ nhàng vẽ vài vòng trong không khí “Tối qua Lữ Nam không có làm hại Tang Du mà trái lại còn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô ấy, Tang Du uống quá nhiều, nhìn Lữ Nam thành em, sau đó… chuyện trên giường, chắc em cũng hiểu được.”
“Hả?” Đột nhiên Lộ Lộ ngẩng đầu, áp Lăng Gia dưới thân mình, hỏi: “Tang Du làm như vậy với Lữ Nam sao?”
“Ừ, nhưng được nửa đường thì Tang Du say quá, nôn hết lên người Lữ Nam.”
“Tôi… tôi…” Lộ Lộ cứng họng, cứ ta mãi, không nói thành lời
“Em làm sao?”
“Tôi… trời ạ! Lữ Nam là người bị hại á!”
Lăng Gia bật cười ôm lấy Lộ Lộ, vốn tưởng rằng cô sẽ nói gì đó, ai ngờ lại cảm thán một câu như vậy.
Một lúc sau, tốt cuộc Lộ Lộ mới chấp nhận được sự thật này, cô có chút buồn rầu hỏi Lăng Gia: “Tôi đã hiểm lầm Lữ Nam mất rồi, phải làm sao bây giờ?”
“Không sao đâu, đừng lo lắng, tính tình của Lữ Nam rất tốt, ngoài việc thích chơi bời ra thì Lữ Nam là một cô gái tốt.” Lăng Gia đùa nghịch mái tóc của Lộ Lộ, nói: “Lữ Nam đã quyết định cải tà quy chính, cô ấy có cảm tình với Tang Du, tôi cũng thật sự muốn chúc phúc cho hai người ấy.”
Nhưng Lộ Lộ không cho là như vậy, cô nói: “Bình thường Lữ Nam rất chơi bời, những thứ đó cũng chẳng khác nào thuốc phiện, cho dù từ bỏ được một thời gian cũng không tránh được cám dỗ mãi mãi. Tang Du thì không như thế, cô ấy không bao giờ đùa giỡn và phóng túng như thế. Tang Du và Lữ Nam là người của hai thế giới, hai người họ nếu đến với nhau, tôi vẫn luôn cảm thấy… không yên tâm.”
“Em nói cứ như đã dùng qua thuốc phiện ấy.” Lăng Gia véo má Lộ Lộ, giọng điệu nồng nặc ghen tuông: “Tôi thấy cho dù Tang Du có ở cùng ai thì em cũng chẳng thể nào yên tâm được!”
“Nào có, tôi chỉ hy vọng Tang Du có thể tìm được một người đáng tin cậy, cô ấy từ nhỏ đã được nuông chiều mà lớn lên, giống như một bông hoa trong nhà kính, Tang Du rất ngây thơ. Mà Lữ Nam lại chẳng phải là người đơn giản, quả thật là người của hai thế giới.” Lộ Lộ cắn cắn môi Lăng Gia: “Nếu Lữ Nam cũng giống như chị, tôi sẽ yên tâm.”
“À, tôi không từ chối chuyện nạp thiếp đâu.”
Lộ Lộ xoay người đè Lăng Gia dưới thân, nheo mắt lại: “Thật chẳng ngờ rằng Lăng Gia đại tiểu thư cũng ong bướm như thế, chị
muốn nạp thiếp? Mà người thiếp này lại là Tang Du?”
Lăng Gia thấy Lộ Lộ ghen, lòng ngọt ngào, cô nhướng mi, hỏi: “Chỉ cần Tang Du đồng ý thì tôi không có ý kiến đâu. Em dám ý kiến với tôi?”
Lộ Lộ cũng nhướng mi: “Tôi vui mừng còn không kịp, nào dám có ý kiến gì với chị? Nếu chị nạp Tang Du làm thiếp, tôi thề rằng cô ấy nhất định sẽ lạnh nhạt với chị, ngày ngày chạy vào phòng của tôi!”
Lộ Lộ nói xong lăn xuống khỏi người Lăng Gia, ôm chăn cười ha hả, miệng còn kêu gào: “Chị mau nạp thiếp đi mau nạp thiếp đi! Mau cưới Tang Du vào cửa đi! Phật tổ cũng phải biết ơn chị!”
Lúc này Lăng Gia mới phát hiện ra mình bị Lộ Lộ gài bẫy, cô nhào lên đánh Lộ Lộ, hai người náo loạn ồn ào.
Ầm ĩ một lát, Lộ Lộ hỏi Lăng Gia: “Lữ Nam là con một à?”
“Không, cô ấy còn một đứa em trai tên là Lữ Lâm, năm nay mới hai mươi bốn tuổi, đang du học ở nước ngoài.”
“Em trai của Lữ Nam cũng ong bướm như cô ấy sao?”
“Cái đó tôi không biết, tôi có quen Lữ Lâm đâu, nhưng có vẻ như Lữ Lâm chung thủy hơn cô ấy, ít ra thì nó chỉ có một người bạn gái cố định.”
“Ôi, nhất định là cô ấy nhầm lẫn giới tính với em trai rồi. Lữ Nam nên làm anh trai còn Lữ Lâm là em gái. Chị cũng quen biết bố mẹ của cô ấy đúng không?”
“Ừ” Lăng Gia ngáp một cái, nói: “Đều quen cả, bạn của tôi chỉ có hai người, người còn lại là Hoàng Úy Nhiên, cha mẹ hai người cũng đều quen cả.”
“Tôi biết Hoàng Úy Nhiên, cô ấy không đẹp như chị và Lữ Nam, hình như cô ấy để ý Tần Hạo.”
“À, Úy Nhiên có chút khuyết điểm, nhưng mà rất tốt với bạn bè. Nếu tôi và Lữ Nam có việc cần thì nhất định cố ấy sẽ giúp đỡ hết lòng.”
“Ừ” Lộ Lộ nghĩ một lát, nói: “Đợi đến khi nào rảnh, tôi phải tìm Lữ Nam nói lời xin lỗi. Chị nói xem tôi nên làm thế nào cho phải? Chị bày tôi một chút đi.”
Lăng Gia không nói gì, Lộ Lộ đợi một lát nữa, Lăng Gia vẫn không lên tiếng, quay đầu lại nhìn thì hóa ra Lăng Gia đã ngủ thiếp đi.
Hai ngày không chợp mắt, nhất định là rất mệt rồi. Lộ Lộ tắt đèn, ôm Lăng Gia vào lòng, hôn lên trán của cô ấy, nói một câu chúc ngủ ngon rồi theo Lăng Gia vào giấc ngủ.
Sau khi lôi Tang Du ra khỏi bệnh viện, Lữ Nam hỏi Tang Du muốn ăn cái gì, Tang Du nói cái gì cũng không muốn ăn, Lữ Nam cũng cho rằng bây giờ Tang Du chẳng còn tâm trạng nào mà ăn uống nữa, cô liền nói với Tang Du: “Tối nay đến nhà tôi đi, có thực mới vực được đạo, tôi sẽ nấu cháo cho em và còn đôi lời muốn nói nữa.”
Tang Du vốn muốn nghe Lữ Nam nói xong rồi trở về nhà mình, hiện tại cô chẳng còn hứng thú với bất cứ điều gì, chỉ muốn một mình nằm trên giường rồi lẳng lặng nhìn trần nhà. Nhưng bây giờ Lữ Nam nói như vậy, cô cũng chỉ còn cách gật đầu đồng ý. Từ sau chuyện xảy ra vào tối hôm qua, mình luôn bị động trước mặt Lữ Nam, cô thề từ nay về sau không bao giờ động đến rượu nữa.
Đến nơi, Lữ Nam vào nhà bếp nấu cháo, sau đó rót một cốc nước trái cây cho Tang Du, ngồi đối diện với cô, nói rằng: “Tang Du, từ giờ trở đi tôi sẽ nói thật với em, em cũng phải nói thật với tôi, được chứ?”
Tang Du không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu.
Lữ Nam nói: “Tôi muốn hỏi em rằng câu chuyện phiếm tối nay của em và Lộ Lộ nói với nhau, tôi và Lăng Gia đều đã nghe được, tôi không ngờ rằng ấn tượng của Lộ Lộ đối với mình lại tồi tệ như thế, ấn tượng của em về tôi cũng là như vậy à?”
Tang Du vội vàng lắc đầu, giải thích cho Lộ Lộ: “Ấn tượng của Lộ Lộ với chị không thật sự tệ như những gì cô ấy nói đâu, chỉ là vì cô ấy hiểu nhầm rằng chị làm cho tôi… Nếu không phải vì tôi, cô ấy sẽ không xử sự với chị như thế. Có đôi lúc Lộ Lộ lỗ mãng như một đứa trẻ, chị đừng trách cô ấy được không?”
“Tôi có nói là tôi trách cô ấy à?” Lữ Nam uể oải: “Với cả có muốn trách Lộ Lộ cũng phải bước qua cửa của Lăng Gia, Lăng Gia thương cô ấy như thế, tôi cũng chẳng muốn làm mích lòng Lăng Gia. Người phụ nữ ấy rất kinh khủng, ai cũng biết Lăng Gia khẩu phật tâm xà mà.”
Tang Du cúi đầu rồi lại ngẩng lên, nhìn Lữ Nam, có vẻ rất oai phong lẫm liệt nói: “Lúc nãy chị bảo có chuyện cần nói, tôi nghe.”
“Thật ra chuyện cần nói tôi cũng đã nói hết vào lúc trưa. Những gì xảy tối hôm qua tôi không so đo em, em cũng đừng tự trách mình. Và còn…” Lữ Nam ngừng một chút, đưa mắt thăm dò Tang Du, rồi lại nói: “Vấn đề về quan hệ của chúng ta, em cảm thấy nên xác định vị trí quan hệ của em và tôi là gì?”
Tang Du không hiểu ý của Lữ Nam, đã không so đo với mình thì còn hỏi quan hệ hiện tại giữa mình và cô ấy để làm gì.
Lữ Nam đứng lên đi rót cho mình một ly rượu đỏ, chậm rãi đong đưa rượu trong cốc rồi nhấp một hớp “Bia có thể uống từng ngụm lớn, nhưng rượu đỏ thì phải thưởng thức từ từ. Cách uống ngày hôm qua của em hiển nhiên là sai mất rồi. Người ta nói phụ nữ giống rượu, tôi cũng tin là như vậy, nhưng lời này còn quá khái quát. Phụ nữ có thể giống như rượu trắng, càng lâu càng thơm, càng uống càng thích; Phụ nữ cũng có thể giống như rượu đỏ, tranh nhã cao quý, càng uống càng thanh; Nhưng phụ nữ không bao giờ giống như bia, hoặc có thể nói là bia không xứng để so sánh với phụ nữ. Tang Du, tôi rất hiểu phụ nữ, còn hiểu hơn so với em, nhưng tôi chưa từng ở bên bất cứ một người phụ nữ nào cả. Tối hôm qua em là người đầu tiên của tôi, tôi không so đo chuyện ngày hôm qua với em, nhưng tôi rất so người thứ nhất và lần đầu tiên của mình. Điều tôi muốn nói với em rất đơn giản, em phải nghe cho kỹ. Từ giờ trở đi, tôi – Lữ Nam, bắt đầu chính thức theo đuổi em.”
Tang Du bỗng nhiên trợn tròn mắt lên, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Lữ Nam, giống như thể muốn tìm được một chút biểu tình gì đó của sự đùa giỡn. Nhưng đáng tiếc là khuôn mặt của Lữ Nam rất nghiêm túc, căn bản chẳng có chút nào giống như nói đùa.
Loại phản ứng này của Tang Du, Lữ Nam đã đoán được trước. Thật ra thì bất cứ ai não không thiếu nếp nhăn cũng đều tưởng tượng được Tang Du sẽ có loại phản ứng này.
Một lát sau, Lữ Nam hỏi Tang Du: “Em có muốn biết vì sao tôi nói với em như thế không?”
Tang Du gật đầu.
Lữ Nam cười một cái, đi vào phòng bếp: “Chắc cháo đã xong rồi, ăn trước đi.”
Tang Du đuổi theo cô, không xác định được mà hỏi: “Lúc nãy chị đùa thôi phải không.”
“Dĩ nhiên là không phải” Lữ Nam múc cháo vào bát, để lên bàn ăn: “Nếu em muốn biết vì sao tôi lại nói như thế thì ăn hết bát cháo này đi, tối nay tôi cũng chưa ăn gì, rất đói rồi đây, chẳng còn sức mà nói chuyện nữa. Em ngồi lại đây ăn chung với tôi, nếu không ăn hết thì tôi sẽ không nói. Đương nhiên em cũng có thể tức giận, đạp cửa mà đi, chỉ cần trong làm em không cảm thấy có lỗi với việc làm của mình vào tối hôm qua là được, tùy em thôi.”
Tang Du vốn vẫn luôn áy náy về chuyện mình đã làm, sao lại có thể đạp cửa bỏ về được? Cô ngồi xuống, cầm thìa lên, ăn từng chút từng chút một. Tang Du là người kiêu ngạo, cô chưa từng bị ai thao túng như vậy cả, cô biết Lữ Nam xảo quyệt, nhưng không ngờ được Lữ Nam lại còn mượn gió bẻ măng để chơi mình. Lữ Nam càng nghĩ càng tức, nước mắt lại chực chờ để rơi ra.
Thế mới đúng chứ! Thật là một cô gái bướng bỉnh! Lữ Nam đắc ý, trong hoàn cảnh này mà muốn Tang Du nghe lời ăn một chút gì là rất khó, dùng thủ đoạn uy hiếp cũng không phải là một cách tồi! Tiết kiệm được cả thời gian và sức lực, quả thật rất tuyệt!
Sau khi ăn xong, Lữ Nam bảo Tang Du vào phòng khách, còn mình thì đến bếp rửa chén.
Từ phòng bếp đi ra, Lữ Nam cầm kem dưỡng ẩm bôi lên tay, cô ngồi xuống, vừa nhẹ nhàng xoa tay vừa nói với Tang Du: “Tang Du, chúng ta cũng không phải vừa mới quen biết, tôi là loại người gì thì em cũng đã hiểu được ít nhiều. Trước đây tôi thường đùa cợt, luôn thờ ơ với chuyện tình cảm, có không ít người đã khuyên tôi, nhưng tôi chẳng nghe lọt tai bất cứ lời nào cả. Mãi đến khi biết được em, chỉ một câu khuyên bảo lơ đãng của em cũng khuyến cho tôi bắt đầu suy nghĩ lại. Tôi lục tung cái điện thoại của mình lên nhưng chẳng tìm được bất cứ một ai mà tôi thật sự có tình cảm, chứ đừng nói đến việc yêu, tôi đã tưởng rằng mình thế là thất bại rồi. Đêm qua em làm thế với tôi, tôi không những liều mình chống cự mà trái lại còn đau lòng khi nhìn thấy nước mắt của em rơi xuống và những lời thổn thức mà em nói ra trong cơn say, điều đó đã làm cho tôi nhận ra rằng tình cảm của tôi dành cho em đã vượt xa những người đàn ông mà tôi từng ở cạnh. Lăng Gia nói tìm được một người làm cho mình rung động đã không dễ dàng, mà những người đã gần ba mươi, lại còn lăn lộn nhiều năm trên thương trường như chúng tôi đây lại càng khó khăn hơn nữa. Tôi biết mình có tình cảm với em, nhưng loại tình cảm này còn xa lắm mới có thể gọi là yêu, tôi cũng biết lòng em chỉ có Lộ Lộ. Nhưng hiện tại Lộ Lộ đã ở cạnh Lăng Gia, cô ấy rất hạnh phúc. Tối hôm nay cho dù em nói gì cũng không thể làm cho Lộ Lộ bớt cơn tức giận, nhưng chỉ ba câu nói ngắn ngủi của Lăng Gia đã làm cho cô ấy bình tĩnh lại, em vẫn chưa rõ rằng hiện tại trong lòng cô ấy em đang đứng ở vị trí nào sao? Trong lòng Lộ Lộ quả thật là có em, cũng rất quan tâm đến em, vì em cô ấy cũng có thể liều mạng với người khác, nhưng tình yêu của cô ấy dành cho em đã biến chất. Em và Lăng Gia, đối với Lộ Lộ mà nói là hai loại tình cảm hoàn toàn khác nhau, cô ấy đối với em đúng là có tình nhưng lại không phải là tình yêu. Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc mới sáng suốt, qua đêm nay đáng lẽ em đã phải hiểu rõ ràng mới đúng. Tang Du, tôi nói là tôi muốn theo đuổi em, không phải bởi vì yêu em mà bởi vì tôi muốn nghiêm túc một lần, bây giờ người khiến cho tôi phải nghĩ nghiêm túc, chỉ có một mình em. Tôi nghĩ làm như vậy đối với tôi hay với em cũng đều có lợi, em cần phải nhanh chóng thoát ra khỏi quá khứ với Lộ Lộ, muốn quên một người thì cách nhanh nhất là hãy yêu một người khác. Còn về phần tôi, vẫn là câu nói kia, tôi muốn nghiêm túc một lần, cho nên đây là chuyện đôi bên cùng có lợi. Tôi đột nhiên nói muốn theo đuổi em, bất quá là vì tôi không thích ấp a ấp úng dài dòng. Tôi cũng biết em chưa thể chấp nhận buông Lộ Lộ xuống ngay được, vừa vặn tôi cũng nhân lúc này để suy nghĩ kĩ về tình cảm của mình dành cho em. Em đừng để ghánh nặng tâm lý trong lòng làm gì, tôi chỉ nói tôi theo đuổi em, chưa nói muốn em làm bạn gái của tôi. Em hoàn toàn có thể phớt lờ sự theo đuổi của tôi, thuận mua vừa bán, nếu sau một khoảng thời gian em không rung động trước tôi, tôi cũng không yêu em thật sự thì đến lúc đó chúng ta vẫn có thể làm bạn. Em cứ xem đó như một khoản giao dịch là được. Đương nhiên, đây là lần đầu tiên tôi theo đuổi người khác, cũng là lần đầu tiên tôi theo đuổi một người con gái, nếu có gì thái quá thì em cứ nói để tôi sửa là được. Xong, tôi nói xong rồi.”
Tang Du nghe Lữ Nam nói, đầu óc lại từng đợt choáng cáng, cô nhìn Lữ Nam rồi lắc đầu nói: “Lữ Nam, đừng lãng phí tâm tư vào tôi làm gì. Tôi đã sai lầm một lần với Tần Di, tôi không muốn bản thân sẽ sai thêm lần thứ hai đâu. Ngoài Lộ Lộ ra, tôi không muốn yêu bất kì một ai cả, cũng không thể nào yêu thêm được ai nữa. Chuyện ngày hôm qua thật xin lỗi.”
“Chỉ nói là tôi theo đuổi em, em có thể phớt lờ không quan tâm. Sao em kỳ cục thế? “ Lữ Nam dịu dàng cười một cái, nói: “Đừng đặt ghánh nặng trong lòng. Nhưng mà tôi không phải đang đùa đâu đấy. Muộn rồi, tối nay em ở lại đây đi, tôi chỉ xin cho em nghỉ một ngày, mai em còn phải đi làm, tôi cũng vậy.”
“Tôi muốn trở về.”
“Đã khuya thế này rồi, chạy tới chạy lui không mệt à? Đừng như thế, trước đây chúng ta đối mặt ra sao thì giờ cứ như vậy. Yên tâm đi, tôi không ngủ chung giường với em đâu.” Lữ Nam kéo Tang Du vào phòng ngủ, nói: “Nhanh tắm rửa đi, ngâm mình một chút, hôm nay khóc nhiều thế nên chắc bây giờ mệt lắm rồi đúng không? Nhanh lên còn đi ngủ.”
Tang Du đành ở lại, hiện tại lòng cô rất hỗn loạn, cũng rất mệt mỏi. Đầu óc nặng nề ngâm mình trong phòng tắm rồi thiếp đi mất.
Lữ Nam chờ một lúc lâu không thấy Tang Du đi ra, sợ cô nghĩ quẩn rồi tự sát… Lữ Nam đến gần phòng tắm, gõ cửa hai cái không thấy động tĩnh gì. Lữ Nam lại càng lo lắng, vội vã xông vào thì thấy Tang Du đang ngủ. Lòng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhìn Tang Du đang ngủ mà lông mày vẫn cứ nhíu chặt, Lữ Nam thở dài. Đưa tay lên muốn vuốt lại hàng lông mày của Tang Du, nhưng rồi cuối cùng lại bỏ xuống. Đau lòng thì cứ đau lòng cho hết, cô bé này vẫn cần thêm thời gian.
Lữ Nam nhìn cơ thể trắng nõn mềm mại của Tang Du, còn có đường cong hoàn mỹ của cơ thể, tim cô vì thế mà đập nhanh hơn. Bỗng nhiên có ý định muốn sờ một chút, rồi lại tự ngăn cản ý nghĩ của mình lại, trầm tự trách, muốn sờ cũng phải nhìn đối tượng và thời gian chứ, thật là!
Tang Du cho dù đang chìm vào giấc ngủ thì bộ dáng cũng là mệt mỏi cực kỳ. Lữ Nam không đành lòng đánh thức, thế nên cắn chặt răng, dùng hết sức từ khi sinh ra đến giờ để ôm Tang Du từ trong bồn tắm ra. Khi mà đầu ngón tay chạm vào da thịt kia, mặt của Lữ Nam bỗng nhiên đỏ lên.
Đem Tang Du thả lên giường, đắp chăn giúp cô, Lữ Nam quay ra đi tắm. Đã rất muộn rồi, cô chỉ tắm qua loa cỡ năm phút, vốn định đến phòng khác ngủ nhưng nhìn thấy Tang Du trên giường, đột nhiên Lữ Nam lại đổi ý.
Lữ Nam bò lên giường, dựa vào người đang yên giấc trên giường rồi yên lặng nằm xuống. Nghiêng người nhìn Tang Du đang ngủ, vừa khéo Tang Du trở mình, chui vào ngực của cô.
Đây chính là em khiêu khích nhé, tôi đâu phải Liễu Hạ Huệ! Lữ Nam gian manh nghĩ như thế rồi đưa tay ôm Tang Du vào lòng. Liên tục cảm thán thật là mềm mại, trước đây sao mình lại không nghĩ đến chuyện ở cạnh phụ nữ nhỉ? Bất quá, bây giờ cũng không muộn. Đáng tiếc là lần này lại không phải đùa giỡn, aizzz, thật sự là đáng tiếc mà.
Mùi hương quanh quẩn chóp mũi, lượn vòng, rồi lại bay đi.
Đáy lòng hiện ra một tia tình cảm khác thường, Lữ Nam nhớ kỹ loại cảm giác này.
Thì ra, sự rung động với một người chi là trong chớp mắt.
Trời mưa, nước mưa rửa trôi những hạt bụi làm cho vạn vật khoan khoái. Hạt mưa nhỏ bị gió tạt vào cửa sổ, giọt mưa vang lên tí tách, vang vào lòng người, tiếng mưa cũng rất êm tai.