Chương 64
Vạn ngõa tiêu quang thự, trọng diêm tịch vụ thu
[ “Sáng sớm lâm triều”-Ngu Thế Nam. Dịch tạm là: Tầng tầng mái ngói trong ban mai, lất phất hơi thu sương lạnh lẽo.]
Tầng mây phía đông chậm rãi hé ra một đường nhỏ, ánh sáng mặt trời lặng lẽ lộ ra từ khe hở ấy.
Lại một ngày mới.
Sau khi tỉnh lại, Tang Du phát hiện mình thế nhưng lại đang trần truồng vùi trong lòng của Lữ Nam, cô giật thót, vội vàng kéo dài khoảng cách với Lữ Nam. Tang Du có chút giận, rõ ràng Lữ Nam đã nói không ngủ chung với mình, vậy mà bây giờ lại như thế này?
Lữ Nam từ từ mở mắt, khuôn mặt còn ngái ngủ cười với Tang Du một cái, trông rất ngây thơ vô tội “Hôm qua em ngủ thiếp đi trong phòng tắm, tôi ôm em ra, vốn muốn đến một gian phòng ngủ khác, ai ngờ em chết cũng không chịu buông. Ôi, trong tiềm thức em cứ ôm chặt lấy tôi.”
Lời nói của Lữ Nam làm cho Tang Du lúng túng, cô lặng lẽ chôn đầu vào trong chăn, xấu hổ đến nỗi không dám nhìn mặt của Lữ Nam.
Động tác như một đứa trẻ của Tang Du làm cho Lữ Nam cười lên ha hả, cô rất vui vẻ, không để ý đến tâm tình của Tang Du làm sao, đưa tay đến chọc chọc vào người Tang Du. Tang Du né tránh tay của cô, vội vàng quấn chăn đứng trên giường, chăn bị kéo đi khiến cho đường cong cơ thể của Lữ Nam lộ hết ra ngoài.Tang Du đỏ mặt, lại vội vàng lột drap giường phủ lên trên người Lữ Nam, động tác này của Tang Du làm cho Lữ Nam cười ha ha không ngừng.
Sau khi rời giường, người không bao giờ tự làm bữa sáng như Lữ Nam lại vì Tang Du mà nấu nướng. Tang Du như cũ vẫn không muốn ăn gì, Lữ Nam phải vừa lừa vừa phỉnh vừa uy hiếp, cuối cùng cô mới chịu ăn một chút.
Ăn xong bữa sáng, hai người hai ngả đi làm. Lữ Nam nhìn bầu trời trong xanh, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
…
Sau khi bác sĩ kiểm tra rồi xác nhận là cơ thể của Lộ Lộ không còn gì đáng lo ngại nữa, Lăng Gia mới yên tâm đưa cô xuất viện.
Trên xe, Lăng Gia nói với Lộ Lộ: “Hai ngày tới em nghỉ ở nhà đi, khoan hãy đi làm.”
“Tôi không sao” Lộ Lộ tiến tới bên cạnh Lăng Gia, hôn nhẹ lên khóe miệng của cô “Hôm nay đã khỏe lại bình thường rồi, đừng lo lắng. Tôi nghĩ chỉ cần nghỉ ngơi thêm một ngày hôm nay thôi, ngày mai đi vẽ tranh cùng Tần Hạo và Mai Hinh, diện tích nơi kia quá lớn, hai người họ làm không nổi. Giáo Sư Đinh phải chuẩn bị xuất bản một cuốn sách, Tiểu Ngưu bận rộn giúp ông ấy nên không có thời gian đến phụ vẽ tranh. Ngày mai tôi đi làm, nhé?”
“Được rồi, hôm nay tôi ở nhà cùng với em.”
“Không cần đâu, công việc của chị cũng rất bận rộn, lát nữa đưa tôi đến nhà rồi chị cứ đi làm việc là được rồi.”
Lăng Gia quay đầu nhìn Lộ Lộ, trầm ngâm rồi nói: “Em chuyển đến nhà của tôi đi.”
Lộ Lộ không lên tiếng, chỉ nhìn khung cảnh ngoài cửa xe đang lùi dần ra phía sau. Qua một lúc lâu, mãi đến khi Lăng Gia đã có chút sốt ruột, Lộ Lộ mới nói: “Được.”
Lăng Gia cực kỳ vui mừng, nếu không phải đang lái xe thì cô sẽ nhào đến hôn cho Lộ Lộ hai cái. Cô hỏi Lộ Lộ: “Vừa nãy em đang nghĩ về cái gì?”
“Đang suy nghĩ về chị và Tang Du” Lộ Lộ cười với Lăng Gia, nói tiếp: “Trước đây ở cạnh Tang Du, tôi vô lo vô nghĩ, cuối cùng để cho cô ấy rời đi. Bây giờ ở cạnh chị, tôi suốt ngày nghĩ ngợi lo âu lại làm cho chị bận lòng và phiền não. Mãi đến bây giờ tôi mới phát hiện rằng không nghĩ hay nghĩ quá nhiều đều không tốt. Lăng Gia, tôi muốn ngày ngày ở cạnh chị, muốn mỗi sáng mở mắt ra đều có thể thấy được chị, còn những thứ khác tôi không muốn nghĩ thêm nữa. Chỉ muốn giữ chị lại bên mình, yêu chị.”
Lăng Gia xúc động, cô cầm tay của Lộ Lộ, nói: “Tôi cũng chỉ muốn được giữ em lại bên mình. Tôi có một người đồng nghiệp đang muốn mua nhà, tôi đã lén liên lạc với chủ nhà của em, ông ta cũng có ý định muốn bán. Vốn đã dự tính xong xuôi hết rồi, nếu em không muốn chuyển đến nhà tôi thì tôi sẽ nói với người bạn dồng nghiệp đó mua lại nhà của em. Ép cho em không còn chốn dung thân, phải đến ở với tôi. Giờ thì không cần làm vậy nữa rồi.”
“À. Chị quả nhiên không phải loại gian xảo bình thường.” Lộ Lộ véo má của Lăng Gia, lại đặt tay cô lên vô lăng “Chuyên tâm lái xe đi, mạng của tôi đáng giá lắm đấy!”
“Tôi thì không đáng giá?”
“Không đáng giá bằng tôi.”
Lăng Gia khinh thường “Em nói một chút xem đáng giá chỗ nào?”
Lộ Lộ cười nói hihi: “Nếu tuổi thọ trung bình của con người là tám mươi tuổi, nhất định chị sẽ sống được từng đó. Còn tôi phải muộn hơn ba năm, thời gian là vàng là bạc, chị tính thử xem tôi đáng giá hơn chị bao nhiêu?”
Mặt Lăng Gia tối sầm “Nói gì đấy!”
Lộ Lộ ưỡn ngực “Tiếng người!”
“Người nói tiếng quỷ hay quỷ nói tiếng người?”
“Nhân quỷ bất phân, chỉ là nói lời từ trong đáy lòng thôi.”
“Loại người như em nói được lời từ trong đáy lòng mới là lạ!”
“Quá khen! Cảm ơn!”
Sau khi tới nhà của Lộ Lộ, hai người cùng đi vào, Lăng Gia hỏi: “Có muốn tôi giúp em một tay thu dọn đồ đạc hay không?”
“Không cần đâu, nhiều đồ thế này dọn một chút cũng không xong được. Chị cứ đi làm trước đi, tôi tự mình dọn dẹp dần dần, tối chị đến đón tôi là được rồi.”
“Được rồi” Chắc lúc này Lộ Lộ muốn yên tĩnh ở một mình? Để cho cô ấy nán lại đây thêm một chút cũng tốt. Lăng Gia nói: “Em cứ dọn dẹp từ từ, tối tôi sẽ tới đón. Tôi đi làm trước.”
“Ừ.”
“Tối gặp lại” Lăng Gia chạm lên mặt của Lộ Lộ, quay người rời đi.
“Lăng Gia!”
Lăng Gia mới mở cửa đã bị Lộ Lộ gọi, cô dừng lại nhìn về phía Lộ Lộ. Lộ Lộ đi đến ôm lấy, trao cho cô một nụ hôn nồng nàn.
Nới lỏng vòng tay đang ôm Lăng Gia, Lộ Lộ cười nói: “Tối gặp lại.”
Lăng Gia vẫn chưa thỏa mãn, lại hôn hôn môi của Lộ Lộ, cười nói: “Tối gặp.”
Lăng Gia đi rồi, Lộ Lộ nhìn lại căn phòng từng chút từng chút một. Căn phòng không lớn không nhỏ này đã từng là nhà của cô và Tang Du, cũng từng là căn nhà nhỏ bé của một mình cô. Nơi này còn có tiếng cười của hai người và cũng có cả nước mắt của mình cô.
Có bao nhiêu ngày, Lộ Lộ vui vẻ nhảy nhót vui đùa tại đây; Cũng có bao nhiêu đêm, cô đau buồn và mệt mỏi, thoải mái khóc thật lớn tại căn phòng này.
Nơi này, đã từng là tất cả thế giới của cô.
Lộ Lộ chậm rãi dọn dẹp mọi thứ, tay chạm vào chiếc chuông gió, cô sửng sốt một lúc lâu. Những ngày tháng ngọt bùi đắng cay cùng với Tang Du lại hiện ra ngay trước mắt. Lộ Lộ nhẹ nhàng vuốt ve cái chuông gió, nước mẳt mơ hồ dâng lên.
Vốn nên buông, thì phải buông thôi nhỉ?
Buông không phải là quên, có đôi khi, buông là vì ta đã hiểu nhận ra một điều gì đó còn quên là trốn tránh.
Lộ Lộ lấy từ trong ngăn tủ ra một cái hộp tinh xảo, trên mặt của chiếc hộp có vẽ hình một con nai nhỏ đang uống nước bên dòng suối và còn có cả một con cá đang tung tăng bơi lội bên cạnh. Chiếc hộp này là lúc đại học năm ba, hai người cùng nhau vẽ.
Trong hộp có vài lá thư, đó là thư tình của Tang Du gửi cho Lộ Lộ. Lúc đó, hai người thường viết thư tình cho nhau, khi nhận được rồi sẽ cẩn thận cất giữ.
Lộ Lộ cầm lấy chuông gió đặt vào trong hộp, nhìn một lần cuối cùng rồi đậy nắp, khóa lại.
Vuốt ve chiếc hộp, mắt khép lại, cứ như vậy đi, chờ đến khi già rồi tao sẽ lại mở mày ra. Đến lúc đó, có phải tao sẽ cảm thán một câu rằng “không ngang tàn sẽ uổng phí tuổi trẻ” hay không?
…
Người trên đường vội vã xuôi ngược để tìm kiếm những thứ mà họ còn chẳng biết đó là gì. Mặt đường bị những dấu chân giày xéo đến hỗn độn.
Mặt trời trôi về phía tây, ráng chiều dần dần nhạt bớt.
Sau khi tan làm, Lăng Gia trực tiếp đến chỗ của Lộ Lộ. Cô nhìn đống đồ đạc không có bao nhiêu, cười hỏi: “Không phải em nói có rất nhiều đồ à? Sao chỉ có một tí thế này?”
“Cứ ngỡ là nhiều lắm, sau khi thu dọn lại chỉ được có chứng này.”
“Được rồi, để tôi xách giúp em.”
“Ừ.”
Sau khi chất hết đồ lên xe, Lộ Lộ lại lấy cây lau nhà, vệ sinh lại một lần nữa. Lăng Gia đứng bên cạnh nói: “Còn nói tôi quá sạch sẽ, không phải em cũng như thế à?”
“Tôi chỉ thích sạch sẽ thôi chứ chưa quá mức sạch sẽ như chị.”
“Cứ ngụy biện đi. À, mà sau này có em bên cạnh, tôi sẽ không cần lo lắng đến chuyện vệ sinh nhà cửa nữa.”
“Tính toán ghê thật!” Lộ Lộ lườm cô một cái “Ba năm bảy chị dọn dẹp, hai bốn sáu để tôi, còn chủ nhật hai người cùng làm. Cứ phân chia thế đi cho đỡ mệt.”
Lau xong, Lộ Lộ tắt đèn, cùng Lăng Gia đi ra ngoài.
Trước khi bước xuống, Lộ Lộ quay lại nhìn căn nhà lại một lần cuối cùng rồi thở dài, đóng cửa lại, cũng là đóng lại một đoạn năm tháng của cô.
Về đến nhà Lăng Gia, cô để Lộ Lộ đi tắm trước, còn mình thì thay quần áo rồi đi nấu ăn.
Lăng Gia làm xong bữa tối cũng là lúc Lộ Lộ bước ra từ phòng tắm. Lăng Gia liếc thấy cô mặc một cái váy ngủ như ẩn như hiện trên cơ thể. Lấy rượu vang ra rót vào hai cái ly, đưa cho Lộ Lộ, nói: “Chào đón em vào nhà của chúng ta.”
Lộ Lộ cười, giơ ly rượu lên “Chào đón tôi vào nhà của chúng ta.”
Ly rượu chạm nhau thay cho những điều muốn.
Lăng Gia gắp thức ăn bỏ vào chén của Lộ Lộ, nói: “Từ nay về sau chúng ta sẽ cùng nhau sống qua ngày, đã từ rất lâu rồi tôi mới ở cùng với người khác, cho dù hẹn hò với Hướng Vân Thiên cũng là ai ở nhà nấy. Sau này nếu tôi có chỗ nào chưa đúng thì em phải nói ra, đừng nhẫn nhịn, chúng ta đừng giấu nhau bất cứ tâm sự gì. Có gì cần nói thì phải nói rõ ràng, hiểu không?”
“Được.”
“Ngoan quá, mau ăn nhiều vào đi. Ở cùng với tôi mà ngất đi vì thiếu dinh dưỡng thì tôi nhất định sẽ đạp cho em chết luôn!”
“Tại sao lại hung dữ như thế, không dịu dàng chút nào. Là phụ nữ thì chị phải biết cái gì gọi là dịu dàng chứ!”
“Em thử dịu dàng cho tôi xem.”
Lộ Lộ cười một cái quyến rũ, học theo gái thanh lâu trong phim truyền hình, lắc mông đứng lên cầm chén rượu rồi ngồi lên đùi Lăng Gia. Một tay âu yếm nồng nàn ôm lấy cổ của Lăng Gia, một tay lẳng lơ nâng cốc ghé sát vào môi của Lăng Gia. Dùng giọng điệu nũng nịu nói: “Khách quan, uống nhiều hơn chút nữa nha, người ta rất dịu dàng mà…”
Ai dám tin Lộ Lộ không phải là yêu tinh? Lăng Gia chỉ muốn đá Lộ Lộ bay ra khỏi cửa sổ “Vẫn không thể nói được tiếng người à?”
“Được rồi, Lăng Gia, tôi hy vọng chúng ta có thể nắm tay nhau đi đến già” Lộ Lộ đứng đắn lại “Và còn, tôi cũng hy vọng chị sẽ sống thọ, sống đến một trăm tám mươi tuổi!”
“Cảm ơn!”
“Đừng khách khí, câu sau là tôi nói đùa thôi!”
Lăng Gia nheo mắt “Em đã khỏe rồi đúng không?”
“Không tốt chút nào” Lộ Lộ nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình “Vẫn rất yếu!”
“Vừa lúc thật, mạnh yếu bổ sung cho nhau cũng tốt “ Lăng Gia cười đen tối, cô uống một ngụm rượu rồi ngồi trên đùi, đưa tay cởi bỏ dây áo ngủ của Lộ Lộ. Chiếc áo ngủ mỏng manh tức khắc tuột xuống, mái tóc dài dán trên da thịt trắng hồng, cảnh tượng mê hoặc này khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng hít thở không thông.
Lộ Lộ nhìn ánh mắt như lang như sói của Lăng Gia mà giật thót mình “Hấp tấp là sẽ bị vấp, chúng ta hãy ăn cơm trước đi.”
“Em chính là cơm!” Lăng Gia đưa tay lên ngực, cắn vành tai của Lộ Lộ, nhẹ nhàng đùa giỡ: “Hình như tôi nhớ mang máng là em từng nói rằng một ngày không ngủ thì hai ngực sẽ teo mất, hả?”
Mang tai của Lộ Lộ nóng rực, cô không cam lòng yếu thế nên cũng đưa tay lên ngực của Lăng Gia, dùng giọng điệu lấy lòng nói: “Cho dù không ngủ một năm thì núi non của chị vẫn mãi mãi hùng vĩ to lớn, không teo mất đâu!”
Lăng Gia chẳng muốn phí lời với Lộ Lộ, cô luôn luôn là người thuộc trường phái hành động. Lăng Gia cúi đầu xuống hôn môi Lộ Lộ, không để cho cái miệng kia nói ra những lời khiến người khác nghe xong liền muốn động tay động chân. Tay của Lăng Gia cũng dần dần dời xuống, hai làn da ma sát vào nhau gợi lên từng đợt từng đợt ấm ấp.
Mùi hương của cơ thể cùng mùi thơm của thức ăn hòa vào nhau , phiêu đãng sâu kín, cả hai thứ mùi hương đó đều khiến cho người ta thèm muốn.
Lăng Gia thấy động tác của mình đã quá nhanh, thế nhưng trời mới biết vì sao động tác của Lộ Lộ còn nhanh hơn cả cô. Tay của cô vẫn còn đang trên đường thì tay của Lộ Lộ đã tới đích. Tay của cô đến nơi thi tay Lộ Lộ đã vượt Sở hà Hán giới rồi.
[“Sở hà Hán giới”: Con sông trên bàn cờ tướng.]
Lộ Lộ tính toán rằng cô phải ra tay trước để chiếm ưu thế, nếu không thì ngày mai nhất định không thể xuống giường được.
Lăng Gia nhận định rằng, cô nhất định phải chuẩn bị đầy đủ mới mong giành phần thắng, nếu không thì tối nay nhất định không thể trở mình nổi.
Hai người cứ giống như kẻ địch, người đánh người chạy, người truy người đuổi. Bên dùng Xích Luyện Trảo, bên dùng Kỳ Lân Xử; bên dùng sung lục, bên dùng AK47. Hai người từ bàn ăn lăn xuống sàn nhà, từ sàn nhà lăn đến trên thảm trải sàn, từ thảm trải sàn chuyển đến bàn trà, từ bàn trà lại dời đến ghế sô pha, ai nói thời nay không có chiến tranh? Báo cáo láo rằng đây là thời bình như thế thì trời đất không dung.
Đến khi kim giờ chỉ đến số mười, Lộ Lộ và Lăng Gia mới thở hồng hộc, gân cốt rã rời lên tiếng ngưng chiến giải hòa. Hai người nhìn đối phương đều là vết thương chồng chất, đều kiệt sức kêu trời, lưỡng bại câu thương.
Nghỉ ngơi một lát, Lăng Gia giơ chân đá đá chân của Lộ Lộ “Tôi đói.”
“Chị vẫn đói?” Lộ Lộ sợ đến co rụt cả người.
“Tôi đói bụng” Lăng Gia nhìn bộ dạng hoảng sợ của Lộ Lộ mà bật cười ha hả “Em có phải cơm đâu, ngay cả sữa cũng không có, còn chẳng có giá trị bằng Tam Lộc!”
[ Tam Lộc là công ty sữa từng đứng top 3 của Trung Quốc, nhưng hiện tại đã phá sản vì vụ bê bối melamine.]
“Ăn cháo đá bát, tôi thật sự bội phục độ dày của da mặt chị!”
“Nói nhảm ít thôi, nhanh đi hâm lại đồ ăn!”
“Sao chị không đi làm lấy?”
“Tôi mệt!”
“Tôi mệt too!”
“Em không cho tôi ăn cơm, tôi sẽ chết cho em xem!” Lăng Gia giả vờ nhe răng trợn mắt, hai chân duỗi thẳng giả chết.
“Giả bộ! Cứ giả bộ tiếp đi!” Lộ Lộ nhảy xuống sô pha, một tay chống nạnh, tay kia chỉ vào mũi Lăng Gia, học theo câu nói của Tần Hạo: “Chị not giả bộ với tôi! I have cả một băng bảo kê! If you still giả bộ với tôi, you must be ăn đòn!”
Nhìn thấy Lộ Lộ tay chống nạnh mà người thì trần truồng, Lăng Gia ôm lấy gối cười ha hả, cô thở không ra hơi mà đề nghị: “Đừng làm trò nữa, nhìn như dở hơi!”
Lộ Lộ không biết xấu hổ, cô túm lấy cái gối Lăng Gia đang ôm trong ngực, nhìn phòng bếp rồi lại nhìn phòng khách, vừa tìm váy ngủ vừa lầm bầm “Chiến tuyến quá dài, sau này phải vây đánh trong một ranh giới nhất định mới đúng. Thật là, váy ngủ của tôi chạy đi đâu mất rồi?”
Lăng Gia vểnh môi kêu “Đừng tìm váy ngủ nữa, có cái gì đâu mà che với giấu? Mau hâm đồ ăn đưa lại đây, tôi sắp chết đói rồi!”
“Chỉ biết ăn thôi, như lợn!”
Lộ Lộ tìm được váy ngủ trong phòng ăn, đem mặc lên người, hâm lại cơm rồi gọi Lăng Gia đến ăn. Thế nhưng Lăng Gia lại nằm trên ghế sa lông không hề nhúc nhích, đang còn há to miệng chờ sung rụng. Cuối cùng Lộ Lộ bê đồ ăn đến, chẳng thèm để ý đến Lăng Gia, cô đặt mông ngồi trêm thảm trải sàn tự ăn một mình. Còn cố ý ăn thật nhồm nhoàm, Lăng Gia không thể làm gì khác là tự chạy đến ăn.
Lộ Lộ thấy Lăng Gia đến, tiến sát lại dựa vào cô, gắp thức ăn lên đưa vào miệng Lăng Gia, hỏi: “Ngon không?”
“Ngon.”
“Tôi làm đấy!”
Gia mặt dày được đến mức này cũng giỏi thật, Lăng Gia không thèm nói gì.