Chương 65
Ánh sáng nhẹ nhàng chiếu qua khe hở của rèm cửa.
Sáng sớm, Lộ Lộ bị đồng hồ đánh thức, cô với tay tắt chuông, mơ mơ màng màng nhìn căn phòng xa lại. Lúc này mới nhớ ra là mình và Lăng Gia đã chính thức ở chung từ hôm qua.
Nghiêng đầu nhìn thấy Lăng Gia vẫn còn say giấc nồng, Lộ Lộ hôn lên chóp mũi của cô, mặc lại váy ngủ, lặng lẽ xuống giường.
Tắm rửa qua loa rồi nấu bột yến mạch làm bữa sáng. Đã từ rất lâu, cô vẫn sống một mình tại căn nhà nhỏ bé của mình, bỗng nhiên dọn vào một căn hộ rộng lớn làm cho Lộ Lộ cảm thấy có chút không quen.
Dù sao vẫn nên cố gắng tập quen dần đi thôi, Lộ Lộ nghĩ như thế, bởi vì từ bây giờ trở đi thì nơi đây gia đình, là mái ấm của mình.
Yến mạch vừa được nấu xong thì Lăng Gia khoác áo ngủ, khuôn mặt có chút hốt hoảng chạy ra, nhìn thấy bóng dáng của Lộ Lộ trong bếp, cô một bước nhào tới ôm lấy Lộ Lộ. Khuôn mặt còn ngái ngủ cọ cọ vào đầu vai của Lộ Lộ, ngập ngừng nói: “Thật tốt quá, không phải là mơ, tôi cứ nghĩ rằng em đã đi mất rồi.”
“Tôi ở đây, vẫn luôn ở đây, không phải mơ đâu” Phụ nữ dù có mạnh mẽ đến mức nào đi chăng nữa cũng luôn có những mặt yếu đuối, cũng luôn cần được che chở. Lộ Lộ đau lòng, cô tắt bếp, xoay người ôm lấy lăng Gia rồi khẽ hôn trên trán của cô, như một cách an ủi.
“Ừ, thấy bên cạnh trống vắng, sợ em phát điên nên bỏ đi rồi.”
“Này, chị mới phát điên ấy. Lát nữa còn phải đi làm mà, có muốn ngủ thêm một chút không? Hay là ăn sáng luôn?”
“Không ngủ nữa, tôi đi tắm đây. Để bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng thì em làm thêm hai cái sandwich đi, chỉ ăn yến mạch không dinh dưỡng đâu.”
“Chị thật nhiều tật xấu!” Bữa sáng của Lộ Lộ luôn rất đơn giản, đột nhiên cô cảm thấy rằng cuộc sống sau này sẽ không ổn cho lắm.
Làm xong sandwich cũng là lúc Lăng Gia tắm xong, cô ngồi đối diện với Lộ Lộ, không biết lôi từ đâu ra một chùm chìa khóa. Thả vào trong tay của Lộ Lộ, nói: “Đây là chìa khóa nhà của chúng ta, ngoài tôi ra thì em là người thứ nhất có được chúng nó, mau tạ ơn đi.”
Lộ Lộ nhướng mi, thuận miệng hỏi: “Gara của chị có mấy chiếc xe?”
“Bốn chiếc.”
Bốn chiếc? Lộ Lộ rùng mình “Chị tự mua?”
“Chỉ có chiếc xe thể thao là tôi tự mua, ba chiếc còn lại là của bố của anh và của chú mua cho tôi, sao vậy?”
“Không sao cả” Lộ Lộ gãi gãi mặt, lấm la lấm lét trêu ghẹpo: “Thật ra tôi vẫn luôn thắc mắc rằng bố của chị đã tham ô được bao nhiêu?”
Lăng Gia đen mặt: “Em thù giàu với cả tôi luôn?”
“Nào có, chị cứ nghĩ xấu cho tôi” Lộ Lộ quyết định không tiếp tục vấn đề chẳng mấy vui vẻ này nữa. Cô đem sandwich và yến mạch đẩy đến trước mặt Lăng Gia, cười nói lấy lòng: “Tôi làm bữa sáng, chị tạ ơn đi.”
Lăng Gia nhìn chằm chằm Lộ lộ khoảng chừng năm giây, cầm lấy bánh ăn một miếng “Bố của tôi có bao nhiêu tiền tôi cũng không rõ lắm, nhưng em nên biết rằng đôi khi bố tôi không nhận thì tiền cũng sẽ rơi vào tay người khác. Người khác này, là một vài người chứ không phải nhiều người. Thật ra đây chính là quy luật của cả thế giới, không chỉ mỗi Trung Quốc là như vậy, em phải hiểu chứ?”
“Tôi thật sự là chỉ hỏi một chút… mà thôi” Lộ Lộ thấy câu nói đùa của mình lại bị Lăng Gia cho là thật, cảm thấy không ổn “Lăng Gia, đột nhiên tôi phát hiện rằng chúng ta còn cần phải hiểu đối phương hơn nưa, còn cần phải tiếp tục thích ứng lẫn nhau.”
Lăng Gia mỉm cười “Tôi biết em chỉ đùa thôi, nhưng mà thật sự chúng ta đúng là cần phải hiểu nhau hơn, thích ứng lẫn nhau hơn nữa. Mọi thứ luôn thay đổi, cho nên chúng ta cần phải cố gắng cả đời, nhưng điều đầu tiên là có chuyện trong lòng thì nhất định phải nói ra, hiểu chưa?”
“Nếu như tôi nói đã hiểu thì có phải sẽ được thưởng hay không?”
“Đương nhiên.”
“Thưởng gì?”
“Một cái hôn.”
“Tôi hiểu!”
“Ăn đã”
“Đúng là cái đồ qua cầu rút ván!”
Con người khi đang yêu, luôn cảm thấy rằng cuộc sống vô cùng tốt đẹp, nhưng một khi đã chia tay thì sẽ luôn cảm thấy cực kỳ mệt mỏi gian nan.
Lộ Lộ đi vẽ còn Lăng Gia đi làm, hai người không cách nào đấu võ miệng hoặc tranh cãi ầm ĩ nữa, trong giờ làm việc nên chỉ có thể ngửi một tin nhắn ngắn hoặc gọi một cuộc điện thoại chưa đầy ba mươi giây. Lăng Gia khó khăn lắm mới chịu đựng được đến lúc tan việc, nhưng trời không cho cô cơ hội được về nhà ngay, bởi vì còn có bữa tiệc xã giao.
Xã giao là thứ không thể tránh được trong công việc, Lăng Gia gọi điện cho Lộ Lộ dặn cô nấu cơm ăn một minh, không cần chờ.
Chỉ có một người ở nhà nên Lộ Lộ buồn chán chẳng muốn nấu cơm tối. Chỉ ôm một hộp bánh quy vừa ăn vừa ngồi máy tính.
Chín giờ rưỡi tối, lúc Lăng Gia về đến nhà thấy Lộ Lộ ôm hộp bánh, vừa chăm chú vào máy tính vừa lau nước mắt. Lăng Gia nhíu mày “Sao lại khóc? Em không ăn cơm tối?”
Lộ Lộ ngẩng đầu thấy Lăng Gia, bỏ bánh lên bàn, dụi dụi mắt, một bước nhào đến ôm lấy cô “Xem phim cảm động quá nên khóc. Chị không ở nhà, tôi cũng không đói nên ăn qua loa ít bánh là no mà.”
“Quá hư hỏng rồi! Ăn uống như vậy thì làm sao mà đầy đủ dinh dưỡng cho nổi. Tôi làm cơm cho, em muốn ăn gì?”
“Ăn bánh đã no rồi, chị sờ cái bụng căng tròn của tôi mà xem” Lộ Lộ cầm tay Lăng Gia sờ sờ bụng mình.
Lăng Gia thuận tay nhéo một cái, khẽ trách “Về sau cơm phải ăn ngày ba bữa, nếu không ra sô pha mà ngủ!”
“Biết rồi, chị có muốn đi tắm không? Tôi đi bật nước nóng cho chị.”
“Không vội” Lăng Gia đi đến máy tính, hỏi “Em xem cái gì?”
“Chuyện tình Tokyo”
“Phim cũ như vậy rồi còn xem. Thật là khó khăn cho em, người yêu nước như vậy mà cũng xem phim của Nhật Bản cơ à.”
“Bình thường mà, người Nhật có rất nhiều ưu điểm, tôi ngưỡng mộ họ chứ có sính ngoại đâu.” Lộ Lộ nghiêng đầu “Lăng Gia, trong tất cả phim điện ảnh và truyền hình, chị thích nhất bộ phim nào về tình yêu?”
“Cuốn theo chiều gió”
“Này” Lộ Lộ nhìn Lăng Gia từ đầu đến chân rồi tròn mắt nói “Trông chị giống Scarlett O’Hara ghê!”
“Trước đây Scarlett O’Hara chính là thần tượng của tôi, tôi đã từng cho rằng Vivien Leigh chính là Scarlett O’Hara” Lăng Gia liếc Lộ Lộ “Đừng nói với tôi là em thích nhất ‘Chuyện tình Tokyo’.”
“Chị thật thông minh, phim điện ảnh tôi thích nhất là ‘Rashomon’ của Kurosawa Akira, còn phim truyền hình là ‘Chuyện tình Tokyo’” Lộ Lộ kéo Lăng Gia ngồi xuống cùng mình, di di chuột, chốc lát sau khuôn mặt của tươi cười của Rike phủ kín màn hình máy tính. “Tôi cũng giống chị, trước đây thường cho rằng Rika chính là Honami Suzuki. Đến bây giờ tôi vẫn thích nụ cười của Rika, cho dù là đau buồn hay vui vẻ, cô ấy vẫn luôn tươi cười nhưng nụ cười của cô ấy lại làm cho người ta đau lòng. Thật sự là rất đẹp, đẹp đến nỗi người khác phải khóc thét. Trước đây tôi chẳng hiểu vì sao Nagao không chọn Rika, sau này qua từng lần xem lại và cảm nhận lại, tôi mới nhận ra có lẽ trong lòng mỗi người đều có một Sekiguchi. Vì một hình bóng đã là quá khứ mà làm tổn thương người trước mắt, rồi sau khi mất đi mới hiểu được hai từ trân trọng, lúc hiểu ra thì cũng là lúc đã mất đi… Nagao rất hiền lành, cũng rất yếu đuối và lại càng lưỡng lự chần chừ giống hệt như tôi trước kia… Lăng Gia, thật sự cảm ơn chị.”
[ Tokyo Love Story – Chuyện tình Tokyo là một bộ phim truyền hình của Nhật Bản, bộ phim xoay quanh năm con người trẻ tuổi. Nagao, Mikami và Sekiguchi là bạn học thời niên thiếu. Nagao và Mikami đều yêu Sakiguchi. Rika và Nagasakilà hai cô gái cùng chỗ làm với Nagao và Makami. Rika yêu Nagao ngay từ lần gặp đầu tiên và cố gắng hết sức để có được tình yêu với Nagao. Rika là một cô gái mạnh mẽ và sống hết mình cho tình yêu dù cuối cùng cô vẫn phải chứng kiến Nagao quay lại với người yêu đầu đời là Sekiguchi.]
Lòng lăng Gia ấm lên, ngoài miệng thì mỉa mai “Cảm ơn tôi làm gì? Em có phải Nagao đâu mà, anh ta chần chừ do dự chứ em có muốn quay về với tình cũ đâu. Và Tang Du cũng không phải Sekiguchi, so với cô ấy thì Tang Du tốt hơn rất nhiều. Còn tôi, tôi cũng chẳng phải Rika, tôi không có khả năng nhe răng cười cả ngày, tôi mà điên lên thì chỉ muốn đánh người thôi. Tự nhiên xúc động nữa chứ, bệnh à?”
Lộ Lộ xù lông “Chị! Chị! Chị! Sao không có lấy một tí lãng mạn nào cả? Chị là cục đá à? Mệt cho tôi vác mỏ đi cảm ơn chị, thế mà chị chẳng xúc động lấy dù chỉ một chút, có biết hai chữ ‘cảm ơn’ mang ý nghĩa như thế nào không? Thảo nào chị thích ‘Cuốn theo chiều gió’, quả thật chị cực kỳ giống O’Hana, thể loại phụ nữ vừa nghĩ đến đã khiến người khác nổi da gà.”
[ Scarlett O’Hana trong “Cuốn theo chiều gió” là một cô gái mạnh mẽ, thông minh, sắc bén nhưng cũng ích kỷ, phù phiếm và không từ thủ đoạn.]
Lăng Gia buồn cười “Nói nhảm ít thôi, bật nước nóng giúp tôi đi, tôi muốn tắm!”
“Như bà nội người ta!” Lộ Lộ lảm nhảm, hậm hực đi về phía phòng tắm.
Rika trong Tokyo Love Story và nụ cười khiến Lộ Lộ khóc thét.