Chương 66
Trên đồng cỏ nai vẫn chạy, dưới mặt nước cá vẫn bơi. Mà thời gian cũng trôi qua liên tiếp.
Mặt trời mọc ở phía đông lặn về phía tây, gió vẫn cứ thổi, biển vẫn có sóng, tất cả mọi thứ vẫn đi theo quy luật sinh tồn như cũ. Cứ tuần hoàn lặp lại như thế.
Nháy mắt, một tuần đã trôi qua.
Trong bảy ngày này, Lộ Lộ và Tang Du không gặp mặt nhau, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có. Chỉ gửi một một tin nhắn có nội dung rằng “Phải giữ gìn sức khỏe”. Lộ Lộ biết Tang Du cần một khoảng thời gian yên tĩnh, thế nên cô chỉ có thể đè nén sự quan tâm và lo lắng xuống đáy lòng.
Lộ Lộ vẫn đi vẽ mỗi ngày cùng Tần Hạo và Mai Hinh như trước đây. Mai Hinh và Tần Hạo tiếp nhận hiện thực rằng Lộ Lộ và Lăng Gia đang hẹn hò với nhau, sau một tiếng thở dài rồi mọi việc lại trở về như trước. Ba người lại cùng nhau tán ngẫu về tình hình chính trị đương thời hoặc trêu đùa chọc ghẹo nhau.
Khác với Lộ Lộ, Tần Hạo và Mai Hinh ngày nào cũng sẽ gọi cho Tang Du một hai cuộc điện thoại, ân cần thăm hỏi chuyện trò. Hai người biết lúc này Tang Du đang có cảm giác như lúc trước khi mới chia tay Lộ Lộ, cô cần bạn bè sự quan tâm của bạn bè, nếu không thì suốt ngày sẽ chỉ chìm đắm vào cảm giác đau thương.
Tang Du cảm động trước sự quan tâm chu đáo của hai người bạn, càng nhớ Lộ Lộ cô lại càng vùi đầu vào công việc. Làm suốt ngày suốt đêm đến mức kiệt sức, hy vọng đổi sự bận rộn để lấy cảm giác giải thoát cho bản thân. Nhưng cả ngày dù cho bận rộn đến đâu thì đêm về cũng không còn việc mà làm, cô chẳng còn cách nào khác là phải đối mặt với sự trống rỗng và đau thương.
Nhưng Tang Du cũng hiểu rõ rằng, nếu có thể giữ được sự tốt đẹp về nhau thì cho dù có bỏ qua cũng không có gì phải tiếc nuối.
Cũng may có Lữ Nam thường xuyên quấy nhiễu Tang Du làm cho sự đau buồn của cô bị giảm đi một chút, không cần phải ôm lấy ký ức mà rơi nước mắt cả đêm. Cho nên Tang Du cũng thấy biết ơn Lữ Nam, cho dù Lữ Nam có phải đang đùa giỡn hay không thì cô cũng rất cảm ơn Lữ Nam vì đã chú ý đến mình. Chỉ là, Tang Du đã từng phạm phải sai lầm một lần khi chọn Tần Di và vì đã sai một lần nên cô không muốn bản thân lại sai thêm một lần nữa. Chuyện hại người hại mình như thế, Tang Du không muốn và cũng không thể làm.
Tang Du có cảm giác rằng trong chớp mắt thôi mà mình đã trưởng thành lên nhiều. Bây giờ cũng giống như Lộ Lộ trước kia, cô đã dự định rằng mình sẽ cô đơn đến già. Ở công ty, người có cảm tình với Tang Du không ít, người theo đuổi cô lại càng nhiều nhưng cô dứt khoát từ chối tất cả. Tang Du đóng cửa trái tim của mình lại, để nơi đó chỉ lưu giữ duy nhất một hình bóng của Lộ Lộ.
Tang Du muốn chờ tới khi mà mình có thể thật sự thản nhiên đối mặt với mọi chuyện rồi hai người sẽ tiếp tục làm bạn cùng nhau. Cô chỉ muốn xa xa đứng ở một góc, yên lặng chúc phúc cho Lộ Lộ, cho dù điều đó làm cô đau cũng không sao. Thật sự yêu một người chính là muốn người đó được hạnh phúc, không phải sao?
Cậu không đành lòng nhìn tôi rơi nước mắt thì sao tôi lại đành lòng khiến cậu khó xử? Tang Du bây giờ giống như Tôn Giả Ca Diếp, chỉ là lòng cô vẫn còn cuồn cuộn hồng trần, chẳng thể nào cười nổi.
[ Tôn Giả Ca Diếp là một trong mười đại đồ đệ của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni. Có một sự kiện tên “Niên hoa vi tiếu truyền” có nghĩa là thuyết pháp bằng cách giơ đóa hoa lên mỉm cười; Một lần Đức Phật đang thuyết pháp, trong khi tất cả mọi người đều lẳng lặng lắng nghe thì Tôn Giả Ca Diếp mỉm cười, thế rồi Đức Phật cũng giơ bông hoa đang cầm trên tay lên trước mặt mọi người rồi mỉm cười. Câu này chắc muốn nói đến sự cao thượng của Tang Du vì cô có thể chúc phúc cho người mình yêu.]
Chung quy là ai cũng đều có Phật tính, nhưng không phải ai cũng có thể thành Phật.
…
Có lúc Lăng Gia cũng sẽ ghé qua nơi ba người Lộ Lộ đang vẽ để chơi một lát. Cô vốn là người giỏi giao tiếp, giỏi tùy mặt gửi lời, biết ăn biết nói. Sau một thời gian tiếp xúc, dần dần Tần Hạo và Mai Hinh càng lúc càng thích Lăng Gia hơn, thậm chí hai người còn có khi ghen tị với Lộ Lộ: Người phụ nữ tốt như Lăng Gia sau lại yêu phải Lộ Lộ chứ? Ông trời đúng là không có mắt mà!
Thấy Lăng Gia có thể hòa hợp cùng bạn bè của mình, Lộ Lộ rất cảm động. Nghĩ đến sự hiểu lầm của mình dành cho Lữ Nam, Lộ Lộ liền muốn nói với cô một câu xin lỗi. Cô xin Lăng Gia số điện thoại của Lữ Nam để mời Lữ Nam một bữa cơm nhận lỗi.
Hành động bé ngoan biết sai thì sửa của Lộ Lộ làm cho lăng Gia rất vui, cô không xen vào mà chỉ đưa số của Lữ Nam để Lộ Lộ tự giải quyết vấn đề. Còn cẩn thận dặn dò với Lộ Lộ rằng Lữ Nam không thích ăn cay.
Không thích ăn cay à? Lộ Lộ cười trộm, thật không ngờ người nóng nảy như Lữ Nam mà lại không thích ăn cay.
Lữ Nam nhận được điện thoại của Lộ Lộ, ngạc nhiên một hồi lâu, cô vốn tưởng rằng dựa vào tính tình của Lộ Lộ thì con bé này sẽ ghét cay ghét đắng mình mãi. Bây giờ nghe được Lộ Lộ nói muốn mời một mời cơm tạ lỗi thì làm sao Lữ Nam có thể bỏ qua được loại bữa cơm miễn phí như thế này? Cô lập tức ăn mặc đẹp đẽ, trang điểm tỉ mỉ, đi đến nơi hẹn.
Lữ Nam sau khi đi đến nơi hẹn, không thể nhẫn được mà lườm Lộ Lộ một cái. Bởi vì nơi Lộ Lộ hẹn cô tới, là một quán đặc sản của Tứ Xuyên.
Quán này không lớn cũng không sang trọng nhưng chủ quán là người hiền hậu, món ăn cũng rất đúng điệu. Công việc làm ăn của quán rất tốt, khách luôn đông nghịt. Đến mỗi giờ cơm, một là không tìm được chỗ phải đứng chờ, hai là tiếc nuối phải tới nơi khác.
Quán này bày biện theo đúng quản sắc của người Tứ Xuyên, nhân viên không nhiều nhưng thực khách lại đông, bước chân vào trong nghe được đủ thứ tiếng địa phương của dân mọi miền, rất vui tai. Lộ Lộ tình cờ phát hiện được nơi này vì Tang Du thích ăn những món cay của Tứ Xuyên, để thỏa mãn cái miệng của Tang Du, Lộ Lộ gần như đã đưa cô đi ăn ở tất cả các nhà hàng Tứ Xuyên trong cái thành phố này. Cuối cùng quán Tứ Xuyên đây chính là nơi hai người luôn đặt chân tới mỗi lần muốn ăn đồ cay.
Lộ Lộ giả vờ không nhìn thấy sự phẫn nộ của Lữ Nam, cô chỉ cho nhân viên phục vụ một loạt đồ ăn , cái gì cay nhất thì đều gọi ra hết. Sau đó đưa thực đơn cho Lữ Nam, tốt bụng nói “Chị cũng gọi vài món đi, chủ nhà hàng là người bản xứ, thế nên món ăn rất đúng chuẩn Tứ Xuyên. Rất ngon đất, lát nữa chị hãy ăn nhiều vào nhé.”
Lữ Nam thấy khuôn mặt cuả Lộ Lộ mang đầy thành ý, thế là cho rằng Lộ Lộ không biết mình ghét đồ cay. Sự tức tối tan biến, Lữ Nam nói: “Không cần gọi thêm đâu, em gọi từng đó… là đủ rồi.”
“Không đủ” Lộ Lộ lắc đầu, nói với người phục vụ “Cho thêm một phần canh cá, nhớ thêm nhiều tiêu ớt nhé và hai chai bia nữa. Vậy là được rồi.”
Canh cá Tứ Xuyên đã cực kỳ cay rồi, còn thêm tiêu và ớt? Lữ Nam không chịu nổi mà hít một hơi khí lạnh.
Nhân viên phục vụ đi rồi, Lộ Lộ ân cần rót trà cho Lữ Nam, nói: “Lần đó tôi hiểu lầm nên bây giờ nhận lỗi với chị. Chị không tha thứu cho tôi cũng không sao, nhưng xin chị đừng trách Tang Du, được không?”
Lữ Nam cầm chén trà, hỏi: “Em vẫn chưa buông được Tang Du à?”
“Buông rồi, nhưng không quên được, cũng không muốn quên.” Lộ Lộ cười, nói tiếp: “Tang Du từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió, đường đi thẳng tắp chưa từng gặp chuyện trắc trở. Chắc là ông trời thấy thế nên ghen tỵ, để cho cô ấy phải đau lòng vì tôi, tổn thương vì tôi. Nếu cô ấy không quá đau đớn để rồi uống nhiều rượu vào thì nhất định sẽ không làm vậy với chị, chị có tha thứ cho cô ấy được không?”
“Tôi nếu trách thì hôm đó đã không đưa cô ấy tới bệnh viện và hôm nay cũng sẽ không tới đây để nhận lời xin lỗi của em rồi” Lữ Nam nhìn ra những đám mây lóe sắc tím ngoài cửa sổ, nỏi: “Lộ Lộ, bây giờ em ở cạnh Lăng Gia, thì hãy giữ gìn tình cảm của hai người thật bền chặt. Đêm đó hành động muốn tìm tôi tính sổ của em đã khiến cho Lăng Gia tức giận, quen biết cô ấy lâu như thế, nhưng tôi chưa từng thấy cô ấy tức đến như vậy bao giờ. Nhưng em đã làm được, là đủ thấy rằng em quan trọng với cô ấy đến nhường nào. Em đã yêu Lăng Gia rồi thì phải hoàn toàn buông bỏ Tang Du xuống mới đúng, nếu không ai cũng sẽ rất đau đớn. Còn nữa, tôi phải nói với em một chuyện, tôi đang theo đuổi Tang Du, việc này tôi cũng cbưa kịp nói cho Lăng Gia biết, em nói với cô ấy giúp tôi. Và còn nữa, tôi cũng không để cho em trở thành chướng ngại vật của tôi đâu”
“Cái gì?” Lộ Lộ ngỡ mình nghe nhầm, cô ngoáy ngoáy tai, trợn mắt hỏi: “Chị vừa mới nói cái gì?”
“Tôi nói là tôi đang theo đuổi Tang Du” Lữ Nam buồn cười nhìn Lộ Lộ “Làm quá lên như vậy làm gì? Bộ dáng của em đúng là giống hệt như Tang Du.”
“Chị…chị…Làm sao chị có thể theo đuổi Tang Du?”
“Sao tôi không thể theo đuổi Tang Du? Đã ở cạnh Lăng Gia rồi còn muốn Tang Du thủ tiết cả đời với em à?”
“Nói nhảm! Chị chơi bời như thế, làm sao Tang Du có thể chịu được? Cô ấy không phải là người để cho chị đùa giỡn, chị tha cho cô ấy đi.”
“Sao em biết rằng tôi đang đùa giỡn?” Lữ Nam muốn khóc, trước đây mỗi lần nghe được hai từ “chơi bời” cô thấy rất bình thường.
Còn bây giờ nghe thấy người khác nói mình bằng hai từ này lại cực kỳ khó chịu. Cô nói: “Lần này tôi nghiêm túc, không phải chơi bời đùa giỡn gì cả. Tôi hiểu sự lo lắng của em, nhưng hy vọng em có thể hiểu được sự chân thành của tôi.”
“Thật sự… không phải là đùa giỡn?”
“Thật sự.”
Lộ Lộ chăm chú nhìn Lữ Nam thật lâu, mãi đến khi tất cả đồ ăn đều được mang đến, cô mới thở dài nói: “Được rồi, tôi tin chị một lần. Chị nhất định phải tốt với Tang Du, đừng làm cho cô ấy tức giận cũng đừng làm cho cô ấy đau lòng.”
“Không cần em bảo tôi phải làm gì” Lữ Nam phất phất tay, nói: “Em hạnh phúc khi ở bên Lăng Gia là đủ rồi. Tang Du đã có tôi đây, em đừng quan tâm nữa. Nói một chút về sở thích của Tang Du đi.”
Lộ Lộ khẽ cười buồn, không chút nghĩ ngợi đáp: “Tang Du thích vẽ tranh, thích đọc sách, thích nhảy, thích hoa hồng, thích yên tĩnh, thích đi dạo, thích sạch sẽ. Tâm trạng không tốt thì sẽ cáu bẳn một chút, tâm trạng vui vẻ sẽ thích ăn một ly kem. Cô ấy thích rót một cốc cà phê rồi ngồi ở ban công, từ từ thưởng thức, cơ ấy thích mơ về viễn cảnh… khi mà tôi và cô ấy đầu đã bạc hoa râm, hai người cùng nhau ngắm trời chiều. Cô ấy thích những người hiền lành nhưng thường không phân biệt được ai tốt ai xấu. Cô ấy thích giúp đỡ người khác, từng đánh một tên trộm vì bà cụ già bán báo ở gần trường của chúng tôi. Bề ngoài cô ấy lạnh nhạt nhưng con người bên trong lại rất nhiệt tình… mà cô ấy thích nhiều thứ lắm. Lữ Nam, nếu chị thật sự thích Tang Du, thì hãy tự mình khám phá từng chút từng chút một, đừng để tôi nói hết với chị. Chị cũng biết là con người ta rồi sẽ thay đổi, kể cả sở thích mà.”
Lữ Nam trầm ngâm rồi gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Trong lòng của Tang Du chỉ có mình em, Lăng Gia nói rằng cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ bắt em phải quên Tang Du, cho nên tôi cũng không ép Tang Du phải quên em. Dù gì cũng đã từng yêu nhau nhiều năm như thế, chỉ có loại vô tâm mới quên được hết mà thôi. Thật ra tôi thường nghĩ rằng, sống trên đời mà không có hồi ức đáng giá thì đó là một chuyện rất đáng buồn.Vẫn là câu nói lúc nãy, tôi hy vọng em có thể hiểu được sự chân thành của tôi. Trong khoảng thời gian này, em tạm thời đừng gặp Tang Du, được không? Đợi đến lúc Tang Du có thể bình thản lại rồi, hai ngừoi gặp nhau cũng không muộn.”
“Vâng. Được” Lữ Nam là thật sự nghiêm túc sao? Lộ Lộ mỉm cười, cô cũng muốn rằng Tang Du có thể tìm được một người đáng tin cậy để dựa vào. Mình đã không thể nào làm được nữa rồi, chỉ mong Lữ Nam có thể làm được.
Lộ Lộ cầm lấy cốc của Lữ Nam, rót bia vào, lại gắp thức ăn cho Lữ Nam, nói: “Chúng ta đừng mải chuyện trò nữa, ăn đi ăn đi. Đồ ăn ở đây ngon lắm, chị phải ăn nhiêu vào nhé.”
Lữ Nam hoảng hốt, cô gắp một miếng cho vào miệng, vừa mới nuốt xuống đã vội vàng cầm nước trà lên uống một ngụm lớn. Đã cay phát khóc nhưng còn lo duy trì hình tượng, khiến cho ai nhìn đượccũng thấy tội.
Lộ Lột trộm cười, cô đẩy tô canh cá Tứ Xuyên về phía Lữ Nam, dùng giọng điệu vô cùng chân thành nói: “Cái này ngon lắm, chị ăn đi, ăn nhiều vào. Tôi quên nói với chị là Tang Du rất thích ăn món cay Tứ Xuyên!”
Cô ta cố ý phải không? Người cẩn thận như Lăng Gia chẳng lẽ không dặn trước với cô ta là mình ghét đồ cay? Lữ Nam lườm Lộ Lộ, lòng chỉ thầm muốn bưng tô canh kia úp lên đầu cô.