Chương 67
Trở về nhà, Lộ Lộ thuật lại cuộc gặp gỡ của mình với Lữ Nam cho Lăng Gia nghe. Kể xong cô cảm thán một câu: “Chỉ mong là lần này Lữ Nam thật sự nghiêm túc.”
“Đừng lo lắng, lần này chắc chắn là Lữ Nam nghiêm túc mà” Lăng Gia kéo Lộ Lộ đến cạnh mình, cười nói: “Tôi biết tính của Lữ Nam, chắc chắn rằng cô ấy đã động lòng với Tang Du. Nếu không thì với tính cách như thế, căn bản là cô ấy sẽ không chủ động theo đuổi người khác. Yên tâm đi, nhé?”
“Ừ. Giờ nghĩ lại thì thấy thực ra Lữ Nam cũng rất tốt, chỉ có điều quá ong bướm thôi.”
“À, Lữ Nam nhìn có vẻ ong bướm, chơi bời đó là bởi vì cô ấy không có cảm giác an toàn với những người đàn ông xung quanh. Chứ thực ra cô ấy cũng luôn muốn tìm một người để gắn bó thủy chung, vừa khéo có Tang Du đến bên cạnh cô ấy. Tang Du và Lữ Nam, một người điềm tĩnh một người cuồng nhiệt, hai người đó có thể bổ khuyết cho đối phương. Tôi rất ủng hộ hai người đến với nhau, không phải em đang ghen đấy chứ?”
“Này, sao chị cứ thích gắp lửa bỏ tay người thế? Tôi chỉ đang lo lắng cho Tang Du mà thôi, Lữ Nam trông cứ như yêu tinh ấy, nếu mà thật sự tấn công thì chẳng mấy ai có thể thoát khỏi sự quyến rũ của cô ấy. Tôi sợ lỡ như Tang Du mà động lòng với cô ấy rồi, đến lúc đó Lữ Nam không muốn Tang Du nữa thì…”
“Chậc, Lữ Nam thật tội nghiệp, bị em đánh giá là yêu tinh. Đừng nghĩ nhiều làm gì, mỗi người đều có có số phận của riêng mình, nghĩ nhiều cũng vô ích, cứ chờ mà xem” Lăng Gia vùi đầu vào vai của Lộ Lộ, cười “Em cũng thật là hư, đã biết Lữ Nam ghét ăn cay lại còn đưa cô ấy vào nhà hàng Tứ Xuyên. Tối nay nhất định Lữ Nam sẽ rủa xả chết em luôn.”
“Chẳng sao cả, dù gì cũng không nghe thấy. Với cả, nếu Lữ Nam thật sự thích Tang Du thì thay đổi khẩu vị là điều nên làm thôi” Lộ Lộ thò tay vào trong áo của Lăng Gia, sờ soạng trên ngực cô “Này, sau khi ăn uống đầy đủ, quả nhiên là khôi phục được như trước rồi!”
Lăng Gia chặn tay của Lộ Lộ lại, cúi người hôn xuống, cắn môi của cô. Cười quyến rũ nói “Cùng tắm, nhé?”
“Tối nay tôi muốn ở trên!”
“Vậy còn phải xem bản lĩnh của ai lớn hơn đã!”
Phụ nữ làm bằng nước, mệnh của họ là thủy, từ khi chào đời phụ nữ đã mang trong người bản năng thích nước.
Trong phòng tắm, hơi nước dần dần tỏa ra khắp nơi, mặt nước trong bồn tắm gợn sóng lăn tăn ôm trọn lấy những đường cong cơ thể. Một đôi nhan sắc như hoa sen mới nở đang quấn lấy nhau trong nước.
Tình dục xuất phát từ tình yêu là thứ tốt đẹp, sạch sẽ, nó mang trong mình bản năng nguyên thủy, làm cho con người trở nên đẹp đẽ hơn. Khoảnh khắc khi mà đôi tình nhân dắt tay nhau lên đỉnh phù vân, khoảnh khắc khi mà ý thức của mỗi người trở nên trống rỗng, họ hòa mình vào trời đất, như chạm đến cảnh tiên bồng. Đó thật sự là thời khắc mà con người và vạn vật hợp nhất lại cùng nhau.
Khi nước trong bồn tắm không còn gợn lăn tăn nữa, hai cơ thể trong bồn tắm cũng trở nên yên lặng. Sau khi nghỉ tạm một lát, hai người cùng quấn khăn tắm trở lại phòng ngủ.
Lăng Gia mở “Giấc mộng đêm hè” của Mendelssohn, nhắm mắt yên lặng lắng nghe. Lộ Lộ không có việc gì làm, ăn không ngồi rồi, thấy cái gì vớ lấy cái ấy, lúc này trong tay của cô là album ảnh của Lăng Gia.
Trong album có ảnh từ nhỏ đến lớn của Lăng Gia, cũng có ảnh của Lăng Gia chụp cùng với mối tình đầu. Lộ Lộ nhìn thấy người yêu cũ của Lăng Gia, bất giác quan sát chăm chú. Cô đánh giá rằng người này đẹp trai hơn Hướng Vân Thiên rất nhiều. Dáng vẻ hiên ngang, anh tư bừng bừng, hiển nhiên là một người đẹp trai phong độ, đứng cạnh với Lăng Gia trông cực kỳ xứng đôi. Lộ Lộ nhìn thấy tư thế ôm ấp thân mật của họ, lòng ghen tuông lại bắt đầu dâng lên.
Lộ Lộ thấy được, lúc đó Lăng Gia rất yêu người đàn ông kia, ánh mắt dịu dàng đó, nét cười khép nép đó, bất cứ chi tiết nào cũng nói lên rằng cô ấy rất yêu bạn trai của mình. Lúc đó Lăng Gia rất yêu anh ta, còn bây giờ thì sao? Thật sự đã buông được rồi? Lộ Lộ nghĩ tới Tang Du, lại nở một nụ cười tự giễu.
Lăng Gia mở mắt, thấy Lộ Lộ đang ngẩn người nhìn tấm hình cũ của mình, lông mày nhẹ nhàng nhướn lên “Anh ta là mối tình đầu của tôi, tên là Nghiêm Chấn Tùng. Em đoán không sai, lúc đó tôi rất yêu anh ta, cũng giống như em đã từng yêu Tang Du vậy. Chỉ là có những người đã định trước sẽ trở thành quá khứ, có những thứ theo trời gian trôi qua rồi cũng mờ nhạt dần hoặc quên hẳn đi. Giữ lại những tấm hình kia chỉ là để lưu lại dấu chân đã từng đi qua của mình, ngoài ra không còn ý gì khác. Cho nên em không cần… ghen tuông làm gì.”
Chị biết thuật đọc tâm hay sao? Lộ Lộ quay đầu nhìn Lăng Gia với ánh mắt nghi vấn.
Lăng Gia thấy đôi mắt ngạc nhiên đang trợn to của Lộ Lộ, vui vẻ nhéo mặt cô “Nếu tôi không hiểu người khác đang nghĩ gì thì sao được như ngày hôm nay?”
“Được rồi” Lộ Lộ gật đầu, tỏ ra bội phục. Cô cúi đầu nhìn tấm hình, chống tay nâng má, tự lẩm bẩm: “Khi tôi và Tang Du ở cạnh nhau, chắc chị cũng khó chịu đúng không? Sau này… tôi sẽ duy trì một khoảng cách với Tang Du… có điều người yêu cũ của chị, Nghiêm Chấn Tùng… rất xứng đôi với chị.”
“Em và Tang Du cũng rất xứng đôi.”
“Tôi chọn chị, chị đẹp, gợi cảm, so với Tang Du thì mỗi người mỗi vẻ. Nhưng sao trước đây chị lại đi chọn Hướng Vân Thiên, so với Nghiêm Chấn Tùng thì… má ơi! Một trời một vực! Lăng Gia, có phải mắt chị có vấn đề đúng không!”
“Đúng thế, mắt có vấn đề cho nên mới chọn em, rõ là ngày càng tệ hại!”
“May là chị chọn tôi đấy, tôi lại cứu vãn được giây thần thị giác của chị. Tôi xinh đẹp hơn tên gấu chó kia đúng không?”
“Da mặt của em dày hơn gấu chó!”
“Quá khen” Lộ Lộ ném tập album sang một bên, bò đến bên cạnh Lăng Gia, đảo một cái đặt Lăng Gia dưới thân mình. Cái mũi khịt khịt khắp người Lăng Gia như chó con “Mới tắm xong nhất định là thơm lắm đây, chắc ăn cũng ngon lắm.”
“Có biết cái gì gọi là điều độ không!”
“Biết chứ, chỉ sợ chị không biết thôi!”
“Đừng có lộn xộn, mai còn phải đi làm, ngủ đi!”
“Thôi, không ngủ nổi!”
“Yêu râu xanh!”
“Chỉ hóa thành yêu râu xanh vì chị mà thôi!”
“Em…”
Lăng Gia không nói được nữa, bởi vì Lộ Lộ đã hôn chặn miệng cô.
Tối hôm sau, ba người vẽ bản thiết kế cho khách ở văn phòng làm việc, trong lúc tán ngẫu, Lộ Lộ nói với Tần Hạo và Mai Hinh chuyện Lữ Nam đang theo đuổi Tang Du. Đôi vợ chồng không hiểu rõ về Lữ Nam, chỉ biết cô là chủ một công ty trời trang. Tóc quăn dài, sống mũi cao, đôi môi mỏng, vô cùng xinh đẹp và gợi cảm, Lữ Nam mang đến cho người khác cảm giác cô là một người phụ nữ sắc sảo.
Mai Hinh lo lắng Tang Du lại chọn lầm người như Tần Di, cô cứ truy hỏi Lộ Lộ mãi về nhân phẩm của Lữ Nam. Lộ Lộ nói: “Lữ Nam rất được, là người nhiệt tình tốt bụng, nếu so với Tần Di thì cô ấy tốt hơn rất nhiều. Ít nhất là Lữ Nam đi vào nhà vệ sinh nữ sẽ không làm chị em trong đó hoảng sợ.”
Nhớ đến cách ăn mặc và dáng vẻ như đàn ông của Tần Di, Mai Hinh và Tần Hạo bât cười nắc nẻ. Thật sự là Tần Di mà vào nhà vệ sinh nữ thì sẽ khiến cho các cô các bà phát khiếp lên được. Hai người ôm bụng cười sặc sụa rồi lại thở dài, có một người theo đuổi Tang Du cũng xem như là chuyện tốt, ít nhất việc này có thể phân tán được một chút sự đau lòng của Tang Du.
Lữ Nam nói được thì làm được, cô nói theo đuổi Tang Du, vậy là thật sự theo đuổi. Đều là phụ nữ nên giỏi nắm bắt tâm lý của nhau, Lữ Nam biết lúc này không thể tấn công Tang Du quá mức mãnh liệt, thế nên cô hành động từng chút từng chút một. Làm như thế để cho Tang Du quen dần, cứ từng chút từng chút một như thế rồi mãi cũng sẽ thành quen, sẽ có một ngày Tang Du không thể thiếu cô được.
Lúc đi làm, dăm ngày vài bữa Tang Du lại nhận được một đóa hoa hồng. Sau khi tan việc, cách năm ba ngày lại bị mời đi ăn một bữa cơm. Buổi sáng tỉnh dậy sẽ nhận được một câu thăm hỏi “Chúc ngày mới tốt lành”, buổi tối trước khi đi ngủ sẽ nhận được một tin nhắn ân cần “Chúc ngủ ngon.”
Đối với những hành động quấn quít vặt vãnh này của Lữ Nam, Tang Du không biết phải làm sao để tránh né. Cô vốn không muốn quan tâm đến Lữ Nam, nhưng chỉ cần nhớ đến những hành động mà mình đã làm với Lữ Nam là Tang Du lại không đành lòng từ chối thẳng thừng. Và hơn nữa, thật ra Lữ Nam cũng chỉ đối đãi với cô như cách mà bạn bè thân thiết thường làm, từ đầu đến cuối không hề quá mức, lúc nào cũng duy trì ở một khoảng cách vừa phải. Điều này làm cho Tang Du không thể không chú ý tới cô.
Điểm chết người chính là, về mặt công việc thì Tang Du và Lữ Nam không thể tránh khỏi tiếp xúc. Có trời mới biết vì sao dạo này công ty của Lữ Nam có nhiều đơn đặt hàng làm quảng cáo như thế. Lữ Nam thường lấy danh nghĩa công việc đến tìm Tang Du, mà người ta thật sự chỉ bàn công việc mà thôi, trông có vẻ vô cùng nghiêm túc đàng hoàng. Tang Du hiểu rằng Lữ Nam mượn cớ, nhưng ngài ấy sử dụng chiêu bài quang minh chính đại, ngoài ngậm bồ hòn làm ngọt ta thì còn làm được gì khác đâu? Mỗi lần đối diện với Lữ Nam, Tang Du lại thấy đau cả đầu.
Đây chính là hiệu quả mà Lữ Nam muốn đạt được, trước hết làm cho Tang Du phiền não, rồi khiến cho cô quen dần, sau cùng là nắm lấy cô trong lòng bàn tay. Cũng thật khổ cho Lữ Nam, rõ ràng là không ăn được cay nhưng từ khi nghe Lộ Lộ nói Tang Du thích ăn món Tứ Xuyên thì cô bắt đầu học làm món cay Tứ Xuyên. Cô muốn nấu thật ngon để khoe tài nghệ của mình trước mặt Tang Du, mong rằng Tang Du sẽ nhìn cô với một ánh mắt khác.
Khoảng thời gian tiếp xúc này, Lữ Nam càng ngày càng thích Tang Du hơn. Những lần hợp tác trong công việc làm cho cô tán thưởng tài năng của Tang Du, những cuộc nói chuyện tiếp xúc hàng ngày khiến cho cô khâm phục sự ẩn nhẫn của Tang Du. Sự an tĩnh chín chắn của Tang Du, sự si tình sâu nặng, tất cả những thứ đó Lữ Nam đều rất thích. Con người ta bây giờ quá vồ vập và cởi mở, chứ đừng nói đến những người đã từng du học ở trời tây, vậy mà Tang Du còn giữ cách sống truyền thống như thế, người như cô có lẽ còn hiếm hơn cả động vật sắp tuyệt chủng. Có lúc Lữ Nam không nhịn được mà muốn đi mắng cho Lộ Lộ một trận, có người phụ nữ tốt như thế yêu mình còn tìm Lăng Gia làm cái gì?
Có điều là vừa nghĩ đến việc nếu như Lộ Lộ không buông tay thì mình cũng chẳng có cơ hội để theo đuổi Tang Du. Nghĩ đến đó, Lữ Nam lại cảm thấy biết ơn Lộ Lộ, cô thành tâm thành ý cầu nguyện rằng Lăng Gia và Lộ Lộ có thể sống với nhau đến bạc đầu răng long, ông trời đừng làm cho Lộ Lộ giở quẻ trở về với Tang Du. Nếu không thì mình đúng là lỗ lớn!
Lữ Nam là một thương nhân khôn khéo, cô chưa bao giờ đầu tư vào những thứ không có lời. Cô cho rằng cảm cũng giống như chuyện làm ăn, chỉ có đứa cực kỳ ngu mới cho đi mà không mong nhận lại. Cô buông dây dài để câu cá lớn chứ cô không thả mồi cho không. Sở dĩ cô làm rất nhiều việc cho Tang Du cũng là bởi vì cô nhận định rằng Tang Du là một con cá lớn, một khi đã câu được thì con cá này đủ cho cô ăn cả đời.
Lữ Nam cố ý sắp đặt, cố ý tiếp xúc, dù cho có lúc Tang Du sẽ cảm thấy phiền nhưng cũng khiến cho cô phần nào thoát khỏi nỗi nhớ nhung về Lộ Lộ. Dẫu sao, không ai có thể dễ dàng quên đi thói quen trong lòng mình, trừ khi họ có một niềm hạnh phúc khác hoặc gặp phải chuyện đau khổ hơn.
Bất kể là chuyện tình cảm hay bất cứ thứ gì, đều sẽ theo một quy luật là “kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng”, mà cho dù là kẻ đắp chăn bông thì không phải lúc nào cũng cảm thấy ấm áp.
Hoàng Úy Nhiên thích Tần Hạo, nếu trước kia Tần Hạo ngô nghê không nhận ra thì dần dần đã lờ mờ hiểu được. Anh ta bắt đầu cảm thấy thấy cách xư xử của người chị này không bình thường.
Sau khi nhận ra rằng Hoàng Úy Nhiên có ý với mình, Tần Hạo ngoài mặt thì vẫn như cũ nhưng lòng đã thầm kéo dài khoảng cách. Cũng thường làm như vô ý mà nói với Hoàng Úy Nhiên rằng mình yêu bạn gái nhiều thế nào, mong Hoàng Úy Nhiên từ bỏ hy vọng.
Tần Hạo đã tận mắt thấy Tang Du và Lộ Lộ đau khổ như thế nào, anh ta không muốn mình và Mai Hinh lại đi theo vết xe đổ đó.
Đối với hành động giữ khoảng cách của Tần Hạo, Hoàng Úy Nhiên rất đau lòng. Cô yêu anh chàng đẹp trai nhà nghèo này mất rồi.
Hoàng Úy Nhiên đã sớm biết được Tang Du không phải là bạn gái của Tần Hạo, mà người yêu của Tần Hạo là Mai Hinh. Cô từng từng gặp Mai Hinh ba lần, tự cho rằng chàng thư sinh đẹp trai này phải ở cạnh công chúa mới xứng đôi, mới có cơ hội phát hy được tài năng vốn có. Hoàng Úy Nhiên cho rằng gia cảnh bình thường của Mai Hinh không xứng với Tần Hạo, cô giành Tần Hạo về tay mình.
Hiện tại thấy Tần Hạo càng ngày càng có vẻ xa lánh, sao Hoàng Úy Nhiên lại không sốt ruột cho được?
Thế là Hoàng Úy Nhiên đưa ra một quyết định, đầu tiên phải đem gạo nấu thành cơm sau đó sẽ tính tiếp. Cô tin vào phẩm chất của Tần Hạo, tin rằng sau khi làm ra những chuyện như thế với mình, Tần Hạo sẽ không phủi mông bỏ đi hoặc không chịu trách nhiệm.
Hoàng Úy Nhiên lại lấy cớ giới thiệu khách hàng, gọi Tần Hạo đến nhà mình ăn cơm.
Trước khi Tần Hạo đi, mí mắt phải của Mai Hinh giật giật, cô linh tính sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra. Mai Hinh giữ Tần Hạo lại, nói: “Anh đừng đi, em luôn cảm thấy Hoàng Úy Nhiên không phải là người tốt. Chị ta có ý với anh, chuyện này anh cũng biết mà, thế thì còn đến nhà chị ta làm gì nữa?”
“Anh cũng có muốn đâu” Tần Hạo ngồi xuống bên cạnh Mai Hinh, nói: “Hai ngày trước chúng ta đi xem nhà, rẻ một chút thì quá xa ga tàu điện, gần trạm xe buýt một chút thì lại quá đắt. Sau này chúng ta kết hôn, còn phải sinh con nữa, không thể mua nhà quá nhỏ. Căn nhà chúng ta ưng ý đó, chỉ tiền cọc không thôi đã mất ba bốn trăm ngàn rồi. Cả tiền của anh và em cộng lại, trừ tiền cọc ra cũng chẳng dư lại bao nhiêu. Nếu như đã quyết định mua căn nhà đó rồi thì mỗi tháng vẫn phải tốn tiền thuê văn phòng làm việc, tiền gửi về cho cha mẹ, đến lúc có con còn phải chi thêm đủ thứ tiền nữa. Trên có già, dưới có trẻ, ở giữa còn có phí chi tiêu hàng ngày. Lỡ như có người ngã bệnh thì ít nhất cũng phải tốn thêm vài ngàn nữa. Tính toán thế nào thì bây giờ cũng không đủ. Hoàng Úy Nhiên giới thiệu cho chúng ta không ít khách hàng, mà những vị khách ấy cũng rất hào phóng, về tình về lý, anh đều không muốn làm phật lòng chị ta. Mai Hinh, anh muốn mua cho em một căn nhà nhỏ, muốn xây dựng cho em một mái ấm và còn muốn cho em nhiều hơn những gì em có thể tưởng tượng. Nhưng hiện tại rất khó để anh làm được những điều đó. Anh không muốn em phải bươn chải mưu sinh cùng anh, nhân lúc còn trẻ anh muốn làm thêm để tiết kiệm chút tiền, nếu không sau này có con rồi thì con cũng phải chịu khổ theo chúng ta mất thôi. Em có hiểu được không?”
[Tiền cọc mua trả góp.]
Mai Hinh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tần Hạo, cảm giác được khuôn mặt trẻ trung này đã chịu bao nhiêu gió táp mưa sa, lòng cô vô cùng đau đớn. Khuôn mặt kiêu ngạo này đã từng không ai bì nổi, nhưng bây giờ trải qua năm tháng tang thương. Tần Hạo ngoài mặt cười đùa cợt nhả suốt ngày nhưng trong lòng thật sự chịu bao nhiêu cay đắng xót xa? Những con người hiền lành như chúng ta, bao giờ mới có thể thoát khỏi gông cùng xiềng xích của cuộc đời để được sống một cuộc sống no đủ đây.
Mai Hinh dịu dàng nói: “Em hiểu những gì anh nói, em cũng hiểu ghánh nặng trên vai anh. Vợ chồng nghèo chịu trăm sự khó, em hiểu lòng của anh, nhưng mà em vẫn thấy lo lắng, không yên lòng.”
“Đừng nghĩ nhiều, chỉ cần anh giữ đúng mực thì cho dù Hoàng Úy Nhiên có làm gì cũng phí công thôi” Tần Hạo ôm Mai Hinh vào lòng, hôn lên tóc cô, nhỏ giọng nói: “Mai Hinh, trước đây anh không nhận ra nhưng giờ mới biết cuộc sống thực sự quá khó khăn, làm người đàng hoàng sống trong cái xã hội này lại càng khó khăn hơn, kiếm tiền cũng cực kì vất vả. Làm việc đã gần năm năm rồi nhưng tiền tiết kiệm của chúng ta vẫn không mua nổi một căn nhà. Một căn nhà nhỏ cũng có thể đè chết người ta trong đống nợ nần, chúng ta xem như vẫn còn may mắn vì ít ra còn có thể chồng được tiền đặt cọc, trời mới biết rằng ngoài kia có bao nhiêu người ngay cả tiền đặt cọc cũng không có nổi. Anh biết em lo lắng nhưng chúng ta đâu còn cách nào khác, cái xã hội này không cho chúng ta được dễ thở hơn đâu, khi còn khom lưng được thì cứ nên khom lưng, nhẫn được thì cứ nên nhẫn. Từ ngày ra đời làm việc, chúng ta cũng đã từng chịu biết bao nhiêu khó khăn vất vả rồi còn gì. Kiêu ngạo như Lộ Lộ mà còn phải nếm qua cơm thừa không phải sao? Một người con gái còn có thể ngậm đắng nuốt cay chịu khổ, anh là một thằng đàn ông, càng phải nhẫn nhịn mới đúng. Khi nào chúng ta có đủ tiền mua nhà, có cuộc sống ổn định, anh sẽ không liên quan dính dáng đến Hoàng Úy Nhiên nữa, được không?”
“Ừ. Anh đi đi” Mai Hinh cố gượng cười, cô chỉnh lại đầu tóc giúp Tần Hạo “Trời sắp tối rồi, đi đường cẩn thận. Về sớm nhé.”
“Ừ. Em ăn cơm đi, anh đi đây.”
Nhà của Hoàng Úy Nhiên nằm trong một khu cao cấp tên là Hoa Viên, nơi này giống như tên của nó, mùa hè trăm hoa đua sắc, cho dù là mùa đông vẫn còn hoa cúc và hoa hồng tô điểm nơi đây.
Tần Hạo vào đến nhà, Hoàng Uy Nhiên đã làm xong cơm nước, đang ngồi chờ anh ta. Trong nhà rất ấm, cô chỉ mặc một cái váy dây màu đen. Tần Hạo liếc một cái liền biết rằng cô không mặc nội y, anh ta cười khách sáo chào hỏi, tim trong lồng ngực thì đã muốn nhảy ra khỏi cuống họng.