Chương 68
Không khí lạnh chợt ùa về, nhiệt độ bỗng hạ xuống.
Lúc mặt trời lặn, mọi thứ lạnh lẽo rồi tối dần. Gió bắc thổi qua, người đi đường tăng nhanh nhịp bước trở về nhà.
Trong lúc lo lắng cho Tần Hạo, Mai Hinh cũng không quên quan tâm đến người bạn thân. Cô gọi điện cho Tang Du, lúc này Tang Du đang đau đầu ngồi ở phòng làm việc, cô bị Lữ Nam lấy danh nghĩa công việc mà bám riết không tha. Dĩ nhiên Lữ Nam trước lúc đến đây đã trang điểm rất tỉ mỉ, quần áo cũng được chăm chút lựa chọn. Quần dài bó sát, giày cao gót, áo khoác lông thỏ, những thứ này vốn chẳng liên quan đến nhau nhưng phối cùng lại rất ăn ý. Mái tóc quăn dài rất hợp với dáng người tinh tế, cái mỉm cười tự tin, toát ra phong thái dịu dàng và thành thục của người phụ nữ sắc sảo, làm cho người khác không thể dời tầm mắt ra được.
Tang Du thầm nghĩ rằng khó mà trách được Lữ Nam thích chăm chút cho bản thân mình, quả thật cô ấy xinh đẹp đến mức đáng được nâng niu.
Lữ Nam đến tìm vì lý do công việc nhưng hầu hết thời gian đều nói chuyện tinh tinh không liên quan đến chuyên môn. Lữ Nam tới đã được một tiếng đồng hồ nhưng thời gian nói đến công việc không quá mười phút. Tang Du đang cực kỳ đau đầu, đúng lúc này Mai Hinh gọi điện tới, giống như chết đuối vớ được cọc mục, Tang Du nhanh chóng nhận điện thoại.
Sau một lúc trò chuyện, Tang Du hỏi Mai Hinh: “Tần Hạo có ở đó không? Đang nấu cơm cho cậu à?”
“Không, anh ấy đến nhà Hoàng Úy Nhiên rồi.”
Tang Du nhíu mày: “Sao cậu lại để cho Tần Hạo đến tìm Hoàng Úy Nhiên vậy?”
“Mình cũng có muốn đâu, nhưng Tần Hạo suốt ngày mày ủ mặt ê vì chuyện mua nhà… Haiiiiii.”
“Đừng thở dài, Mai Hinh, cậu và Tần Hạo cần tiền thì phải nói, mình cho hai người mượn. Vì kiếm chút tiền mà phải làm như vậy thì không đáng, các cậu cần bao nhiêu? Đưa số tài khoản cho mình, mai mình sẽ gửi cho cậu.”
Có được người bạn bè như vậy, Mai Hinh cảm động suýt rơi nước mắt “Không cần đâu Tang Du à, cảm ơn. Chúng mình vẫn lo được chuyện mua nhà mà, chẳng qua là Tần Hạo quá lo lắng thôi. Còn chưa kết hôn mà anh ấy đã tính đến chuyện con cái, anh ấy muốn kiếm thêm chút tiền để cuộc sống của chúng mình được thoải mái hơn, mình thấy thế nên cũng phải thuận theo anh ấy thôi. Vả lại mình không thể suốt ngày bắt anh ấy phải làm theo ý mình được.”
“Muốn kiếm tiền cũng đâu cần phải để cho Hoàng Úy Nhiên giới thiệu khách. Như vậy đi, để mình giới thiệu khách cho các cậu. Chờ liên lạc được rồi mình sẽ đưa số điện thoại của họ cho các cậu. Nhưng nếu các cậu cần tiền thì nhất định phải nói với mình.”
“Được, mình biết rồi, cậu tiếp Lữ nam đi, mình nấu cơm đây. Cậu cũng phải ăn uống đầy đủ, tối mất ngủ thì đếm cừu, đừng suy nghĩ lung tung, nhé?”
“Ừ. Tạm biệt.”
Tang Du cúp điện thoại, cô cũng lo lắng cho Tần Hạo. Ấn tượng của cô với Hoàng Úy Nhiên không được tốt lắm, trời cũng đã tối rồi, Tần Hạo ở trong nhà Hoàng Úy Nhiên, trai chưa vợ và gái không chồng, dù chẳng có gì xảy ra cũng sẽ dễ gây hiểu nhầm cho người khác.
Lữ Nam đi đến bên cạnh Tang Du, hỏi: “Em quen Úy Nhiên à?”
Úy Nhiên? Tang Du thoáng ngẩn người rồi mới hiểu được Lữ Nam là đang nói đến Hoàng Úy Nhiên. Cô lắc đầu: “Không quen, chắc là chị rất thân với cô ấy đúng không?”
“Đúng vậy đấy, tôi có hai người bạn thân, một là Lăng Gia, người còn lại là Úy Nhiên.”
Tang Du nghĩ thầm, đúng là bạn thân, một người đã hớt mất Lộ Lộ rồi, một người thì mơ tưởng đến Tần Hạo, người còn lại thì đang quấn lấy mình để thử cảm giác mới mẻ. Ba người các cô và ba người chúng tôi đời trước nợ nần gì nhau à? Thật là phát điên lên được.
Tang Du nhìn Lữ Nam, do dự một lúc rồi hỏi: “Chị có thể giới thiệu giúp bọn Lộ Lộ vài mối khách được không?”
“Đương nhiên là được, nhưng mà tôi nghe Lăng Gia nói bọn họ đang rất bận rồi. Giới thiệu thêm vài khách có xoay xở nổi không? Chỉ sợ họ khổ thêm thôi.”
“Bọn họ chịu khổ mà lớn lên, lúc văn phòng mới mở… chẳng có mấy người khách…” Tang Du nhớ đến nỗi vất vả mà Lộ Lộ từng phải chịu, lòng bắt đầu đau đớn. Cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng “Dù sao chỉ cần kiếm được thêm tiền thì mệt cách mấy bọn họ cũng sẽ xoay sở được. Tần Hạo và Mai Hinh muốn mua nhà nên rất cần tiền, hai người họ lại không muốn vay mượn của người khác. Chỉ còn có thể giúp đỡ bằng cách giới thiệu khách hàng cho họ mà thôi” Tang Du nghĩ, rồi lại nói thêm: “Không nhất thiết cứ phải là tranh tường, bọn họ vẽ bích họa cũng rất tốt. Đã từng vẽ ở vài khách sạn lớn rồi.”
“Được rồi, tôi sẽ giới thiệu giúp cho vài người khách.”
“Cảm ơn.”
“Đừng khách khí, em cũng biết vẽ tranh tường phải không?”
“Trước kia tạm được, bây giờ thì không vẽ nổi nữa rồi. Suốt ngày thiết kế đồ họa bằng máy tính, tay đã cứng đi rất nhiều.”
“Cứng? Tôi xem thử nào” Lữ Nam có vẻ lễ phép nắm lấy tay của Tang Du, vuốn ngược vuốt xuôi xem xét.
Tang Du đỏ mặt rút tay về, lòng thầm trách, Lữ Nam mà là đàn ông thì nhất định là một tên háo sắc!
Lữ Nam lợi dụng sờ mó thành công, rất đắc ý, hỏi: “Trong ba người Lộ Lộ, Tần Hạo và Mai Hinh thì ai vẽ tốt nhất?”
“Ai cũng tốt cả, mỗi người một sở trường riêng. Nếu vẽ không tốt thì sao sống bằng nghề vẽ được.”
“Tôi cho rằng em vẽ là đẹp nhất.”
“Đó là chị thấy đẹp thôi” Tang Du mở miệng, giống như còn muốn nói thêm cái gì nữa nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Lữ Nam nhìn thấy biểu tình của Tang Du, cô biết Tang Du còn muốn nói điều gì đó với mình. Tang Du muốn nói cái gì nhỉ? Không phải là muốn nói “Tôi yêu chị” đấy chứ? Nghĩ như thế, rồi lại tự cảm thấy rất khôi hài. Không đoán mò nữa, Lữ Nam trực tiếp hỏi thẳng “Vừa nãy em muốn nói điều gì?”
Tang Du cúi đầu im lặng, do dự một lúc lâu rồi mới nói “Hoàng Úy Nhiên có ý với Tần Hạo nhưng Tần Hạo đã có Mai Hinh rồi. Cậu ta lại không muốn làm mất lòng cô ấy, chị là bạn thân của Hoàng Úy Nhiên, chị… chị có thể khuyên cô ấy từ bỏ ý định với Tần Hạo được không?”
Lữ Nam nhận ra Tang Du không thích Hoàng Úy Nhiên cho lắm. Người mình thích có ấn tượng không tốt với bạn thân của mình, đây không phải là chuyện hay ho gì, nhưng cô vẫn gật đầu “Được rồi, tôi sẽ khuyên nhủ cô ấy. Nếu như em thân thiết với Úy Nhiên, thì sẽ nhận ra cô ấy là người khá tốt.”
Khá tốt sao? Tang Du không nghĩ thế, cô tự động ngắt bỏ nửa câu sau của Lữ Nam. Chỉ cảm ơn nửa câu đầu: “Cảm ơn, Mai Hinh cũng sẽ cảm ơn chị.”
“Mai Hinh cảm ơn tôi hay không cũng không sao cả, chỉ cần em thôi” Mắt cua Lữ Nam lóe sáng, tỏ ra ngây thơ “Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi, đêm nay mời tôi đi ăn cơm nhé.”
Biểu tình ngây thơ đặt trên mặt của Lữ Nam, thật sự là chẳng ra thể thống gì cả, Tang Du suýt chút nữa thì bật cười. Lữ Nam đã nhận lời giúp mình hai lần, vẫn nên mời cô ấy ăn một bữa cơm, Tang Du khẽ vuốt cằm “Được, cho phép tôi mời chị một bữa cơm nhé.”
Lữ Nam vui như mở cờ trong bụng, từ trước đến nay vẫn luôn là cô mời Tang Du đi ăn cơm, cuối cùng thì Tang Du cũng đã mời lại cô. Mặc dù vẫn còn chút miễn cưỡng nhưng dù sao cũng đã tiến bộ rõ rệt rồi, Lữ Nam rất vui vẻ.
Tang Du cùng Lữ Nam đi ăn cơm, Tần Hạo và Hoàng Úy Nhiên cũng phải ăn cơm.
Trên bàn ăn, Hoàng Úy Nhiên cố ý không ngồi xuống cùng lúc với Tần Hạo. Thấy Tần Hạo đang cảnh giác, cô đột nhiên có cảm giác như mình là khách làng chơi còn Tần Hạo thì giống một tiểu thư thanh lâu đang ngại ngùng. Cười chán rồi, cô rót thêm rượu đưa cho Tần Hạo, nói: “Ngoài trời rất lạnh, uống rượu trước đi, cụng ly.”
Tần Hạo cầm lấy ly một cách thụ động, uống vào, anh ta nói với Hoàng Úy Nhiên: “Hoàng tỷ, lần này người bạn nào của chị muốn vẽ tranh tường?”
“Lần này không phải bạn bè, là đồng nghiệp của tôi. Chị ta vừa mới mua nhà cho đứa con, vừa lúc tôi giới thiệu em cho chị ấy.” Hoàng Úy Nhiên lại rót thêm rượu, nói: “Đừng nói đến công việc nữa, đổi chủ đề đi. Tần Hạo, cậu thích phụ nữ như thế nào?”
Tần Hạo nhìn Hoàng Úy Nhiên một cái, đáp: “Thích người giống như bạn gái của em.”
“Chậc, tình cảm của hai người sâu nặng nhỉ” Hoàng Úy Nhiên ghen thầm trong lòng, lại giơ ly rượu lên, nói: “Hôm nay tâm trạng của tôi không tốt, uống rượu với tôi đi, cụng ly.”
Tần Hạo cho rằng sức uống của mình xem như lớn, chút rượu đỏ này không nhằm nhò gì thế nên lại nhận lấy rượu rồi uống cạn.
Hoàng Úy nhiên vừa không ngừng rót rượu, vừa nói lan man đủ thứ chuyện. Nói về cuộc sống của cô từ lúc nhỏ đến lớn, nói về một lần hôn nhân thất bại của cô, khi nói đến cuộc hôn nhân đứng ghánh giữa đường đó thì khóc lên.
Tần Hạo nghe, dần buông lỏng cảnh giác, không tránh khỏi mềm lòng cảm thông với Hoàng Úy Nhiên. Không ngờ rằng người phụ nữ này thoạt nhìn mạnh mẽ như thế, hóa ra trong lòng lại có rất nhiều đau khổ.
Bất tri bất giác, bốn chai rượu lần lượt thấy đáy. Tần Hạo vẫn tỉnh táo nhưng đầu óc thì có chút ngây ngất.
Hoàng Úy NHiên thấy thời cơ đã chín muồi, liền vừa khóc nức nở vừa từ từ ngã vào lòng Tần Hạo. Cơ thể của Tần Hạo cứng đờ, nghĩ muốn đẩy cô ra như ra lại không đành lòng làm thế. Chỉ có thể đơ người ngồi đó, không dám cử động.
Tần Hạo không dám cử động nhưng Hoàng Úy Nhiên lại dám động. Cô kéo tay của Tần Hạo đặt lên ngực mình, vô cùng đáng thương nói: “Phụ nữ nào có ai không muốn tìm được một người thực sự yêu thương mình, một người đáng để dựa vào? Mấy năm nay tôi vẫn luôn cô đơn lẻ bóng, mỗi lần nhớ đến chuyện cũ lại đau khổ không thôi, cậu có cảm nhận được trái tim của chị có bao nhiêu đau thương không?”
Bàn tay chạm đến nơi mềm mại, ngón tay đặt đúng vào điểm nhô ra kia, mặt của Tần Hạo lập tức đỏ bừng. Muốn lấy tay ra nhưng đã bị Hoàng Úy Nhiên đè lại, giãy không được. Hoàng Úy Nhiên dù sao cũng là phụ nữ, mà đàn ông thì luôn có một loại thái độ thương hương tiếc ngọc đối với phụ nữ. Tần Hạo mâu thuẫn trong chính suy nghĩ của mình, muốn thoát ra nhưng lại không nỡ đẩy Hoàng Úy Nhiên ngã trên mặt đất.
Hoàng Úy Nhiên thấy Tần Hạo phản kháng, liền đặt mông ngồi xuống đùi của Tần Hạo. Vừa cọ xát lên bộ vị nhạy cảm, vừa ghé vào tai anh ta, nói: “Tần Hạo, người được em yêu, nhất định rất hạnh phúc nhỉ?”
Vừa nói, Hoàng Úy Nhiên vừa hôn Tần Hạo, cái tay cũng nhanh nhẹn kéo khóa quần của anh ta xuống, sờ nắn.
Cơ thể Tần Hạo đã bị hành động của Hoàng Úy Nhiên làm cho có phản ứng. Cộng thêm nụ hôn của Hoàng Úy nhiên, cơ thể lại càng phản ứng mãnh liệt.
Tần Hạo rơi vào mơ màng, đã không còn phân biệt được người trước mắt là ai. Chỉ theo phản xạ có điều kiện mà ôm lấy Hoàng Úy Nhiên, bản năng cơ thể muốn thỏa mãn dục vọng của chính mình.
Người ta thường nói nửa phía dưới của đàn ông là thuộc về động vật, câu nói này rất chính xác.
Tạo hóa rất công bằng, phía dưới dài hơn một đoạn thì phía trên sẽ đoản đi một khúc. Sự kiềm chế của đàn ông không bao giờ mạnh được như phụ nữ. Phần lớn đàn ông đều không thể từ chối được sự hấp dẫn đang bày ra trước mắt mình.
Quần áo của hai người đã cởi hết xuống, cơ thể của hai người quấn quít lại cùng nhau.
Say rượu làm ra chuyện mất trí, đó luôn là kiểu tình huống rất phổ biến mà ta thường gặp trong các vở kịch, nhưng kịch cũng là thứ được lấy ra từ cuộc sống mà thôi. Thật ra chuyện này không phải hiếm lạ gì.
Rượu là cái cớ hay ho nhất của con người, bởi vì rượu, bởi vì uống rượu, tất cả mọi thứ đều có thể xảy ra một cách nghiễm nhiên.
Tình dục vốn là món quà do Thượng Đế ban tặng cho con người, nó không chỉ làm cho tình yêu thăng hoa mà còn có thể duy trì nòi giống. Nó là bản năng nguyên thủy, nó tục tĩu nhưng đồng thời nó cũng linh thiêng và đẹp đẽ. Tuy nhiên có rất nhiều người chỉ ham muốn tình dục vì khoái cảm mà hoàn toàn quên mất bản chất thực sự của nó.
Như chó rừng, như ngỗng xám, như chim cánh cụt, chúng hiểu được sự chung thủy của tình yêu, chúng có ý thức gắn bó một vợ một chồng và chúng còn có cả trách nhiệm với tổ ấm của mình. Thế mà loài có IQ cao như con người đôi khi lại không làm được điều đó.
Tần Hạo có cảm giác như mình đang lạc bước trên sa mạc với cổ họng khát khô, mà đúng lúc đó Hoàng Úy Nhiên lại đem nước đến cho anh ta. Chẳng còn quan tâm được rằng trong nước có độc hay không, Tần Hạo chỉ vội vơ lấy để giải tỏa cơn khát của mình.
Ước mong lâu nay đã thành hiện thực, Hoàng Úy Nhiên thấy trước mắt là cô cảnh sắc của thiên đường. Cô ôm lấy thân thể cường tráng của Tần Hạo, không ngừng dao động, không kiềm được tiếng la hét và rên rỉ. Tiếng gào thét như một tia sấm xuyên qua tầng mây đánh vào lòng của người con gái ở nơi xa kia đang đau đớn chờ người yêu mình trở về, tiếng sấm làm lòng Mai Hinh quặn thắt.
Đến lúc tỉnh táo lại, rốt cuộc Tần Hạo cũng hoàn toàn nhận thức được mình đã làm ra việc gì. Anh ta rút ra một điếu thuốc, hút vào từng hơi lại từng hơi, trên khuôn mặt không có bất kì một biểu cảm nào.
Hoàng Úy Nhiên dựa vào lòng Tần Hạo, vuốt ve khuôn ngực rộng lớn, yêu thích không thôi.
Cô cho rằng quan hệ của mình và Tần Hạo đã bước sang một trang khác, cô cho rằng Tần Hạo đã nằm gọn trong tay mình rồi. Đàn ông ai cũng tham vinh hoa phú quý, đàn ông ai cũng có dục vọng, Hoàng Úy Nhiên cảm thấy rằng Tân Hạo cũng chẳng hơn gì như thế. Buông lời nũng nịu nói: “Anh muốn mua nhà, có đủ tiền không? Không đủ thì em đưa cho anh, mà có lẽ anh không cần phải mua đâu. Em có ba bốn căn hộ, anh thích căn nào thì cứ nói là được rồi.”
Những lời của Hoàng Úy Nhiên làm cho lòng tự ái của Tần Hạo bị tổn thương nghiêm trọng. Mặc dù hiện tại Tần Hạo phạm phải sai lầm, nhưng từ trước đến giờ anh ta vẫn là một người đàn ông đàng hoàng. Là đàn ông, lòng tự trọng của anh ta đã bị xúc phạm một nặng nề khi một người phụ nữ nói với mình những câu như thế.
Nước nhược vô ngoại giao, kẻ yếu vô phân lượng.
[Nước yếu thì không có quyền đàm phán, kẻ yếu thì chẳng là cái thá gì.]
Đây là một xã hội tốt đẹp, cũng là một xã hội văn minh. Nhưng ở một mặt hiển nhiên khác, nó tuân theo quy luật cá lớn nuốt cá bé, nó là một thế giới mà con người dẫm lên chính đồng loại của mình để phát triển.
Tần Hạo không trách Hoàng Úy Nhiên đã xem thường mình, điều thật sự khiến anh ta hận chính là sự vô dụng của bản thân. Lòng Tần Hạo tổn thương, sau khi chịu vết thương đó, anh ta mới nhận ra rằng trên đời này người hiểu mình nhất chính là Mai Hinh, anh ta không thể mất đi cô ấy.
Dụi tắt điếu thuốc, đẩy Hoàng Úy Nhiên ra, yên lặng mặc quần áo tử tế rồi nói với người đang ngồi trên giường: “Hoàng tỷ, tôi không phải trai bao cũng không muốn làm trai bao. Tôi không phải người mà chị đang tìm, ngừoi tôi yêu cũng không phải là chị. Chuyện ngày hôm nay, tôi xin lỗi, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa.”
Tần Hạo nói xong quay bước đi, để lại Hoàng úy Nhiên một mình ngồi đó thẫn thờ.
Ba giờ sáng, đó là lúc u ám nhất trong ngày, màn đêm sâu hun hút.
Trời mưa, tuyết cũng rơi, đó là mưa hay là tuyết? Rơi ở trên mặt, đau buốt lòng.
Tần Hạo nghiêng ngả lảo đảo chạy về nhà, đèn nhà vẫn còn sáng. Mai Hinh ngồi trên ghế sô pha, mắt nhìn chằm chằm vào Tần Hạo đang nhếch nhác đứng đó. Lòng cô lạnh buốt.
Tần Hạo đứng trước mặt Mai Hinh. Sau khi kim giây quay được một vòng, anh ta quỳ xuống.
Còn gì để mà hỏi? Còn gì để mà nói? Tất cả mọi thứ đã được viết sờ sờ trên khuôn mặt đau đớn và hối hận của Tần Hạo.
Biết ghánh nặng trên vai anh lớn, cho nên không đòi hỏi bạn trai phải mua cho mình thứ này thứ kia như những người phụ nữ khác; Biết anh lo âu rầu rĩ về chuyện nhà cửa, cho nên dù lòng không thoải mái, cũng cố cắn răng chịu đựng cho anh đi gặp Hoàng Úy Nhiên. Vốn tưởng rằng anh sẽ không như những người đàn ông khác, vốn tưởng rằng anh biết tự kiềm chế bản thân mình. Nhưng cuối cùng, anh vẫn phạm phải sai lầm mà đàn ông thường phạm phải, rốt cuộc là do tôi quá chủ quan, hay anh do anh quá khờ khạo?
Mai Hinh nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài trên gò má.
Lòng Tần hạo đau, đây là người con gái anh ta yêu rất sâu nặng mà. Tại sao anh ta lại làm ra cái chuyện khốn nạn như thế, tại sao lại làm cho người mình yêu phải chịu đau đớn đến nhường này?
Tần Hạo muốn đưa tay lau đi những giọt nước mắt của Mai Hinh, Mai Hinh lại giống như một con thỏ bị hoảng sợ, cơ thể lùi về phía sau, tránh đi đôi tay kia.
Tay của Tần Hạo chưng hửng trên không, vài giây sau lại vô lực buông thõng, anh ta nhỏ giọng: “Anh đã… sai. Mai Hinh, đừng thờ ơ với anh, đừng… đừng thất vọng về anh. Sau này, không, không phải sau này, từ giờ trở đi anh sẽ không gặp Hoàng Úy Nhiên nữa, được chứ?”
“Không có Hoàng Úy Nhiên này thì có Hoàng Úy Nhiên khác, làm sao tôi còn tin tưởng được anh nữa?” Mai Hinh đứng lên, đi vào phòng ngủ. Đứng ở cửa, đưa lưng về phía Tần Hạo, cô lạnh lùng nói: “Tắm đi, tắm cho thật sạch. Trong khoảng thời gian này, anh ngủ ở sô pha.”
Cửa phòng ngủ đóng lại một cái “sầm”, có tiếng khóa vang lên.
Dưới gối nam nhi có dát vàng, mà nước mắt của họ lại càng không dễ rơi. Tần Hạo quỳ, người chưa từng khóc như anh ta, cuối cùng cũng rơi nước mắt. Những giọt nước mắt của sự ân hận, giọt lệ của đàn ông.