Chương 69
Bất kể phạm phải sai lầm gì, bất kể chịu tổn thương đến mức nào, ngày lại ngày cẫn cứ tiếp tục.
Trong từ điển làm người của Mai Hinh, có thể có mệt mỏi nhưng không bao giờ có suy sụp.
Một đêm không ngủ, nước mắt rơi cả một đêm, mệt mỏi vô cùng nhưng Mai Hinh vẫn gắng gượng tinh thần. Trang điểm tỉ mỉ cố gắng che đi sự phờ phạc mệt mỏi của mình, cùng Tần Hạo đi vẽ nốt bức tường còn đang dang dở.
Đồ ăn sáng Tần Hạo mua về, Mai Hinh không nhìn đến cũng không ăn, càng không nói bất cứ một câu nào. Chỉ lạnh lùng bước ra ngoài.
Tần Hạo cúi thấp đầu đi phía sau Mai Hinh, mắt không chớp chăm chú nhìn mũi chân. Vừa lo lắng Mai Hinh không ăn sáng sẽ bị đói bụng, vừa không dám thở mạnh, ôm lấy đầu. Tần Hạo hiểu Mai Hinh có bao nhiêu mạnh mẽ, sợ rằng Mai Hinh sẽ chia tay với mình. Anh ta rất hối hận và tự trách, nhưng hiện tại cũng không biết phải làm sao mới vãn hồi lại được lòng tin đã bị mình tự tay xé rách kia.
Ở đời vừa ý được đâu,
Sáng ngày xõa tóc tiêu dao trên thuyền.
Mai Hinh và Tần Hạo một trước một sau lặng lẽ đi, người đi đường gần như đoán ra rằng họ là một cặp tình nhân và cũng lờ mờ hiểu được giữa hai người đang xảy ra vấn đề. Trẻ nhỏ thì nhìn theo với vẻ hiếu kỳ, người trẻ tuổi thì thở dài buồn bã còn người lớn thì cười khẽ. Hoa thì năm nào cũng như thế nhưng con người thì mỗi lúc một thay đổi. Năm tháng qua đi, tuổi lớn dần, vốn cùng một chuyện nhưng thái độ nhìn nhận sẽ khác nhau.
Nếu nói rằng chào đời là niềm vui, như vậy chết đi là nỗi buồn. Có niềm vui thì mới có nỗi buồn, nỗi buồn làm tăng thêm giá trị của niềm vui. Cuộc đời như một dòng sông chảy xiết, cuồn cuộn trong đó biết bao nhiêu cảm xúc đối lập. Con sông kia luôn tràn đầy các loại vui buồn tương tự nhưng lại không giống nhau.
Ánh mặt trời của mùa đông bao giờ cũng lành lạnh, dù cho toàn thân bị nắng bao phủ thì cũng chẳng có chút ấm áp nào.
Hôm nay, khi làm việc, Lộ Lộ có cảm giác là lạ. Cô nhận ra Mai Hinh và Tần Hạo đang giận nhau, nhưng lần này kỳ lạ hơn, hình như không chỉ là giận dỗi bình thường.
Bình thường Mai Hinh giận Tần Hạo, cô ấy sẽ không ngừng càu nhàu với Lộ Lộ, Tần Hạo cũng sẽ cợt nhả dày mặt dỗ dành Mai Hinh. Nhưng hôm nay, từ đầu tới cuối Mai Hinh vẫn đỏ mắt im lặng không nói một câu, Tần Hạo cũng chỉ mãi cúi đầu không dám nhìn ai. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Lộ Lộ nghĩ. Nhìn hai người này, nhất định là đã xảy ra chuyện, mà có vẻ chuyện này không hề nhỏ.
Buổi trưa, Lộ Lộ kéo Mai Hinh đi ăn cơm, Tần Hạo muốn đi theo, Lộ Lộ trừng mắt với anh ta “Đi theo làm gì, ở lại đây mà gặm bánh mì đi!”
Lộ Lộ nói xong liền kéo Mai Hinh đi, băng qua ngã tư đường, vào một quán mì. Lộ Lộ gọi hai bát mì sốt tương và hai đĩa rau, cô hỏi Mai Hinh: “Cậu và Tần Hạo sao thế?”
Lộ Lộ không hỏi còn đỡ, vừa hỏi xong thì nước mắt của Mai Hinh lập tức rơi xuống. Lộ Lộ hoảng sợ, vội vã ngồi lại bên cạnh cô, suốt ruột hỏi: “Hai cậu trước đây cãi giận nhau nhưng chưa bao giờ khóc, lần này có chuyện gì vậy?”
Mai Hinh khóc càng dữ dội hơn, Lộ Lộ thấy thế, lắc đầu rồi ôm cô vào lòng. Cứ khóc đi, khóc cho lòng nhẹ nhõm.
Cảm xúc kìm nén cả một ngày qua, cuối cùng bây giờ cũng được giải tỏa. Mai Hinh dựa vào vai Lộ Lộ mà khóc lên, làm cho cả khách lẫn chủ trong quán mì đều nhìn về phía hai người. Trông thấy một cô gái xinh đẹp khóc nức nở như thế, mọi người ai cũng đều lén vẽ lên một câu chuyện để lý giải cho nỗi đau buồn của Mai Hinh.
Đợi cho Mai Hinh khóc xong, Lộ Lộ vỗ lưng, lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho cô. Chỉnh lại mái tóc có chút tán loạn của bạn mình, đau lòng hỏi: “Cậu nói cậu sợ nhìn thấy mình và Tang Du khóc, mình cũng rất sợ khi thấy cậu khóc mà. Vốn mắt đã đỏ rồi, bây giờ khóc nữa lại càng sưng hơn. Còn đâu là Mai Hinh xinh đẹp nữa rồi? Tối qua chắc là cậu không ngủ đúng không? Có chuyện gì vậy? Chuyện gì khiến cậu ra nông nỗi này? Có phải Tần Hạo gây chuyện không?”
“Ừ” Mai Hinh nghẹn ngào, khó khăn nói: “Hôm qua anh ta… cùng với Hoàng Úy Nhiên… lên giường.”
Lộ Lộ vừa nghe liền đứng phắt dậy, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại nắm chặt tay, ngồi xuống. Lộ Lộ có chút hiểu biết về con người của Hoàng Úy Nhiên, cô hỏi Mai Hinh: “Chuyện này xảy ra, có phải được tính toán trước không?”
“Không biết. Hiện tại anh ta đã như vậy rồi, mình không biết sau khi kết hôn sẽ còn như thế nào nữa. Muốn chia tay lại luyến tiếc, muốn tiếp tục lại không cam lòng… rất mờ mịt.”
“Này” Lộ Lộ cầm lấy tay của Mai Hinh, khuyên nhủ: “Mai Hinh, sau khi bình tĩnh lại cậu có quyết định thế nào cũng được, nhưng bây giờ tuyệt đối không được nói ra lời chia tay. Mình và Tang Du cũng bởi vì hai từ chia tay mà mất nhau, cậu và Tần Hạo không được đi theo vết xe đổ của bọn mình. Đàn ông có mấy ai tâm tư sạch sẽ đâu? Tần Hạo thật sự đã rất tốt rồi, hai người yêu nhau bảy tám năm, tìm cảm lâu như vậy nói bỏ là bỏ được à? Không có mèo nào không ăn vụng, bất kể là ai cũng sẽ phạm phải chút sai lầm. Chỉ cần sai lầm mà cậu ta phạm phải không đáng tội chết, cậu có thể đánh có thể mắng có thể trừng phạt, nhưng đừng đẩy Tần Hạo ra. Không thể bởi vì một sai lầm nhất thời mà bỏ lỡ nhau cả đời đâu.”
“Mình biết, những gì cậu nói mình cũng đã nghĩ tới. Nhưng cứ nhìn thấy anh ta là mình lại tức giận và thất vọng, chỉ muốn thiến phứt anh ta đi. Tại sao lại có thể làm ra chuyện như vậy… anh ta uống rượu nhưng đâu có say, không thể có chuyện không nhận ra rằng người phụ nữ đó không phải là mình… nếu thật sự muốn khống chế thì sao lại không thể khống chế nổi? Anh ta đã không còn là Tần Hạo của trước đây nữa rồi… bây giờ mình không còn hiểu nổi con người của anh ta nữa…” Mai Hinh nói xong, lại bật khóc.
“Đừng tự dày vò mình nữa, nhé? Mai Hinh của trước kia đâu mất rồi” Lộ Lộ lấy đũa đặt vào tay Mai Hinh, nói: “Với cả, nếu cậu muốn thiến Tần Hạo thì trước hết cũng phải ăn đã, có sức thì mới cầu nổi dao chứ. Bất kể thế nào cũng phải ăn, không muốn cũng phải ăn. Cậu phải biết nếu cậu khóc thì Hoàng Úy Nhiên sẽ cười. Cậu và Tần Hạo càng cãi nhau to thì cô ta cười càng sung sướng. Sao cậu lại muốn dùng sai lầm của người khác để dày vò bản thân mình? Có lợi sao? Đáng giá sao?”
Mai Hinh nghe Lộ Lộ nói, nghĩ một lát, cuối cùng cầm đũa lên bắt đầu ăn. Lộ Lộ thở dài nhẹ nhõm, dù Mai Hinh ăn không nhiều nhưng còn tốt hơn so với việc không ăn.
Sau bữa ăn trưa, Lộ lộ và Mai Hinh trở lại. Tần Hạo nhìn thấy đôi mắt của Lộ Lộ trợn lên trừng mình, liền rõ là Mai Hinh đã đem sự tích vinh quang của mình nói cho Lộ Lộ. Anh ta lúc này ngay cả thở cùng không dám thở mạnh.
Lộ Lộ muốn mắng Tần Hạo, càng muốn đánh Tần Hạo hơn, nhưng cô biết lúc này Mai Hinh cần yên tĩnh. Lộ Lộ chỉ nín nhịn sự tức giận của mình xuống, giữ yên lặng.
Buổi chiều, nhân lúc Mai Hinh đi vào nhà vệ sinh, Lộ Lộ dùng hết sức đạp vào mông của Tần Hạo làm cho anh ta ngã chúi về phíu trước. Phía trước mặt là tường, Tần Hạo va vào bức tường, không chờ anh ta đứng vững, Lộ Lộ lại đấm thẳng vào mặt của Tần Hạo. Rồi trận mưa đấm đá cứ liên tiếp rơi trên người anh ta.
Tần Hạo không dám xoay người lại, chỉ che đầu cho Lộ Lộ đánh đấm tùy ý.
Lộ Lộ vừa đánh, vừa mắng to: “Đồ khốn này! Ranh con! Làm người không làm lại làm ngợm! Cứ gặp phụ nữ là lôi nhau lên giường hả! Phía dưới của cậu không có chuông báo động hả! Nếu không nghĩ đến đường con cái của cậu thì tôi nhất định sẽ thiến phứt cậu đi cho rồi, tránh cho cậu đi gây chuyện khắp nơi! Mai Hinh đối với cậu tốt như thế mà vẫn còn lén lút ở bên ngoài! Nếu Mai Hinh ra ngoài tìm người đàn ông khác thì cậu nghĩ sao? Sao cậu có thể làm ra chuyện như thế? Hai người ở bên nhau lâu như vậy, bao nhiêu người giàu có theo đuổi cô ấy cậu không đếm được à? Làm sao cô ấy không chọn họ để ăn ngon mặc đẹp mà phải theo cậu ăn trấu nuốt cải? Đó là bởi vì cô ấy yêu cậu đấy thằng khốn! Lúc nghèo khó thì chung thủy, đến lúc vừa khá lên được một chút đã quên mất mình là ai? Hôm nay mình có thể khuyên Mai Hinh tha thứ cho cậu, không có nghĩa là sau này mình cũng sẽ lại khuyên cô ấy tha cho cậu lần nữa. Nếu sau này cậu không biết điều, thì mình có bị sét đánh chết cũng sẽ khuyên Mai Hinh chia tay với cậu! Hôm qua Hoàng Úy Nhiên dụ hoặc cậu bằng cái gì? Nói!”
Tần Hạo sờ sờ vào khuôn mặt bị Lộ Lộ đánh cho phát đau, cúi đầu nói: “Cô ta nói muốn giới thiệu khách hàng cho mình, rồi mình và cô ta uống chút rượu, sao đó cô ta cọ lên người mình… Mình biết mình sai, nhưng, nhưng mình kiềm chế không nổi…”
“Đúng là đồ khốn! Biết là Hoàng Úy Nhiên có ý với mình rồi mà vẫn uống rượu cùng cô ta, cậu cho rằng mình là Liễu Hạ Huệ à?” Lộ Lộ đột nhiên hỏi: “Tối qua cậu có dùng bao không?”
Tần Hạo sửng sốt, lúng túng lắc đầu.
Lộ Lộ giận dữ, đạp vào đũng quần của Tần Hạo. Tần Hạo đau khom cả người, hai tay che đầu, mồ hôi lạnh lập tức rơi xuống từ trên trán.
Lộ Lộ vẫn chưa hả giận, cầm bảng pha màu nện xuống đầu của Tần Hạo “Đồ khốn! Không biết nghĩ đến hậu quả à! Không sợ bẩn à! Cũng không biết nghĩ cho Mai Hinh à! Cậu cho rằng cậu lên giường với đàn ông à! Cô ta là phụ nữ hàng thật giá thật đấy! Lỡ may cô ta có thai thì tôi chờ xem cậu sẽ lo liệu thế nào! Đến lúc đó cho dù Mai Hinh có tha thứ cho cậu… mẹ ơi cái thằng khốn này!”
Tần Hạo bị Lộ Lộ dọa, vốn khuôn mặt đang nhăn nhó vì đau, bỗng nhiên chuyển sang trắng bệch “Nhỡ may cô ta có… thì làm sao bây giờ?”
“Làm được gì nữa? Tốt nhất là nên cầu nguyện đi thôi!” Lộ Lộ lại giơ tay đến trước mặt Tần Hạo, nghĩ nghĩ rồi trầm ngâm nói: “Có điều là Hoàng Úy Nhiên cũng không phải loại người nông cạn để cho mình mang thai, chắc cô ta đã chuẩn bị phòng tránh trước rồi… Ôi, chỉ mong là như thế, cậu thật chẳng ra làm sao cả!”
Tần Hạo nhẹ nhàng thở phào, nhớ đến cách làm việc luôn chu đáo của Hoàng Úy Nhiên, chắc là cô ta đã có phòng bị rồi. Lau khóe môi bị Lộ Lộ đánh cho chảy máu “Mình biết mình chẳng ra làm sao cả, cậu đánh mình mắng mình, ít nhất cũng khiến lòng mình dễ chịu. Không giống Mai Hinh, chẳng hề nói câu nào…”
“Còn muốn Mai Hinh nói cái gì nữa? Cô ấy không nói lời chia tay là đã nhân từ lắm rồi!”
“Vậy, thì…” Tần Hạo do dự hỏi Lộ Lộ: “Mai Hinh có tha thứ cho mình không?”
“Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, chuẩn bị chịu tội đi là vừa. Mai mốt gì đó đến bệnh viện kiểu tra, xem có… bị lây bệnh gì hay không. Phòng ngừa vạn nhất, Mai Hinh thích sạch sẽ, đưa cô ấy đi kiểm tra cùng, có nghe hay không?”
Tần Hạo với nét mặt khó khăn khẽ gật đầu.
Lộ Lộ lôi Tần Hạo ngồi xuống dưới đất, vỗ vai anh ta “Từ lúc chúng ta làm việc đến bây giờ, trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả cậu không biết à? Bây giờ làm sao khổ bằng những ngày đầu làm việc, chúng ta ăn bánh bao dưa muối sống qua ngày? Sao cậu không biết thỏa mãn vậy? Nước chảy chỗ trũng, người hướng nơi cao, cái này không sai nhưng cũng phải biết cao bao nhiêu là đủ chứ! Sau này Hoàng Úy Nhiên có giới thiệu khách nữa thì cũng đừng nhận. Tần Hạo à, tiền có bao nhiêu là đủ đâu nhưng người luôn luôn chỉ có một, điều đơn giản ấy sao cậu không hiểu vậy? Cậu và Mai Hinh đã đi xem nhà, chắc hẳn cậu luôn đau đầu vì chuyện nhà cửa phải không? Vừa bỏ tiền đặt cọc, hai người không còn dư lại bao nhiêu chứ gì? Mình bây giờ ở cùng Lăng Gia, không cần mua nhà, hai cậu thiếu tiền thì cứ cầm của mình mà dùng tạm. Sau này cậu đừng chỉ lo kiếm tiền mà bỏ quên mất Mai Hinh nữa. Lúc trước mình cũng bởi vì suốt ngày lo kiếm chút tiền mà đã bỏ quên Tang Du, vậy nên cô ấy mới nói chia tay với mình. Cậu cũng muốn dẫm lên vết xe đổ của bọn mình sao? Tự thu xếp ổn thỏa đi.”
Tần Hạo mũi cay xót, viền mắt bắt đầu nóng lên “Nghĩ lại thì bọn mình không hẳn là thiếu tiền, đều tại mình quá tham lam. Nhìn thấy người ta mua cho bạn gái cái này cái kia còn bản thân thì chưa làm được điều gì cho Mai Hinh, cảm giác, cảm giác… Bết kể thế nào, mình thực sự đã sai rồi, đáng bị Mai Hinh phớt lờ. Lộ Lộ, cảm ơn cậu.”
“Cậu còn nhớ đoạn thơ mà thầy thường ngâm không?
Trước rượu ta hát
Đời người thấm thoát
Khác gì sương mai,
Hỏi ai không buồn ?”
Lộ Lộ ngẩng đầu nhìn trời xanh “Cuộc sống ngắn ngủi mà, ai rồi cũng phải chết. Tần Hạo, mình biết đàn ông có hùng tâm tráng chí, nhưng có một giấc mơ đơn giản, sống một cuộc đời bình thản, làm những điều bình thường, cũng không có gì là không tốt. Cho dù không thực hiện được giấc mơ lớn lao, cậu vẫn có thể kiêu ngạo nói với con cháu của mình rằng: Đời này cha đã gác giấc mơ của mình lại, nhưng cha vẫn sống rất đàng hoàng. Một người nếu như cả đạo đức căn bản cũng không có thì cho dù dát vàng trên người cũng có nghĩa lý gì đâu? Cậu chưa làm được gì cho Mai Hinh, nhưng cô ấy trách cậu sao? Cô ấy chưa từng trách cậu, trái lại còn thông cảm vì áp lực mà cậu đang phải chịu. Nếu cậu để vuột mất người phụ nữ tốt như vậy thì mình dám đảm bảo rằng đời này cậu sẽ không tìm được người thứ hai đâu. Đừng cảm ơn mình làm gì, kiếp trước bao nhiêu lần ngoái đầu lại mới đổi được kiếp này một lần bên nhau, mình là bạn của hai người, mình chỉ có thể khuyên chứ không thể quyết định cho hai người. Hoàng Úy Nhiên là bạn thân của Lăng Gia, chờ ít lâu nữa mình sẽ nói Lăng Gia hỏi xem Hoàng Úy Nhiên có dính thai hay không. Trong khoảng thời gian này cậu đừng tìm gặp Hoàng Úy Nhiên nữa, căn bản là cậu chẳng cần có trách nhiệm gì với cô ta cả. Người cậu phải chịu trách nhiệm là Mai Hinh, dành thời gian mà nghĩ làm cách nào để dỗ dành Mai Hinh đi.”
Tần Hạo ủ rũ “Mình chưa từng nghĩ được rằng lòng dạ của phụ nữ lại như mò kim đáy biển thế này… Cậu là phụ nữ, cậu hiểu rõ cô ấy, nói tử xem mình phải dỗ cô ấy như thế nào?”
“Còn dỗ thế nào nưa?” Lộ Lộ nhéo Tần Hạo một cái “Đầu tiên, phải giữ bản thân sạch sẽ. Cậu mà còn làm ra chuyện như tối qua, đến lúc đó Mai Hinh muốn thiến cậu thì mình sẽ đưa cho cô ấy một con dao! Thứ hai, phải ân cần hơn. Nấu cơm, giặt dũ, làm việc nhà, mua hoa… những cái đó không cần mình dạy nữa chứ? Còn những việc cậu vẫn thường làm thì cứ làm tốt hơn là được. Sau cùng là đấm lưng, xoa bóp, rửa chân.”
“Mình còn chưa rửa chân cho mẹ bao giờ…”
“Ngu như heo! Mẹ giống vợ à? Ai là người sinh con, ai là người ở cùng với cậu cả đời?” Lộ Lộ nghe thấy tiếng bước chân, nhanh chóng lôi Tần Hạo đứng dậy, đem bút vẽ nhét vào tay anh ta, thúc giục: “Mau vẽ đi, đừng nói nữa. Mai Hinh trở về rồi!”