Chương 7
Đúng với yêu cầu của Lăng Gia, Lộ Lộ đổi thiết kế của cô thành hai cành hoa mai đan vào nhau, cành nhỏ tán ra, hoa mai phân tán có thứ tự, nhẹ nhàng lịch sự mà tao nhã, đẹp nhỏ hương nồng, đàn sâu tuyết tán[1]. Rất giống như là “Gió mát tự nhiên có thần tiên cốt, lãnh diễm thiên nghi đáo ngọc đường”[2], cũng phù hợp với vẻ ngoài của Lăng Gia.
Lúc ấy Lăng Gia nhìn thấy bức vẽ hoa mai cũng kinh ngạc, vốn tưởng là Lộ Lộ sẽ vẽ cho cô một bức vẽ hoa mai rập khuôn. Không nghĩ tới Lộ Lộ thế nhưng rất biết sáng tạo, nên cũng có ít nhiều chờ mong Lộ Lộ nhanh nhanh vẽ xong bức tranh hoa mai trong phòng làm việc của cô.
Lộ Lộ từ trong bộ công cụ lấy ra giấy nhám, tìm những nơi không bằng phẳng, cẩn thận đánh bóng. Trong phòng làm việc yên tĩnh, âm thanh mài sàn sạt cùng tiếng bàn phím lạch cạnh của Lăng Gia vang dội, nhưng cũng không khó nghe.
Lộ Lộ mài mệt liền thả tay xuống nghỉ ngơi một lát, cô đứng ở phía trên thang gấp, vừa cúi đầu, ngước mắt liền thấy được một bức ảnh trên bàn làm việc của Lăng Gia. Trong ảnh là Lăng Gia cùng Hướng Vân Thiên đang đứng cùng trong một bức ảnh, hai người đứng rất nghiêm túc, nhìn chẳng thấy có tí thân mật nào. Không giống như người yêu, mà chàng trai kia thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, không giống như là cha của Lăng Gia. Nhưng đem ảnh của một người đàn ông cùng mình đặt lên bàn làm việc, trừ người yêu ra Lộ Lộ cũng không nghĩ được là quan hệ gì khác. Lại nhìn chàng trai lung hùm vai gấu đứng bên cạnh Lăng Gia yểu điệu thướt tha, cực kì giống một con gấu đần độn. Lộ Lộ không nhịn được mà cười thầm, này mĩ nhân, tội gì thiệt thòi chính mình ở cùng một người đàn ông xấu xí? Không bằng đi tìm một mĩ nữ khác mà yêu, thật sự là không biết nghĩ thoáng.
Khung ảnh kia, là Lăng Gia bỏ trên bàn dưới sự yêu cầu của Hướng Vân Thiên. Ngày ấy Hướng Vân Thiên đến tìm Lăng Gia, nhìn thấy bàn của Lăng Gia hoàn toàn không có hình của mình, không khỏi cảm thấy hoang mang bởi vì trong ví tiền của Hướng Vân Thiên vẫn luôn đặt hình Lăng Gia. Nghe được người ta nói những người yêu nhau đều là rảnh rỗi liền ôm ảnh chụp của người mình yêu mà ngọt ngào xem, nhìn lại mình, hai người yêu nhau đã hai năm rưỡi, có thể nói đến chuyện cưới xin. Mà Lăng Gia không có biểu hiện lưu luyến với mình, điều này làm cho anh ta cảm thấy có chút căng thẳng. Lập tức xế chiều hôm đó kéo Lăng Gia đi chụp ảnh đôi, dùng thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng làm cho Lăng Gia đem ảnh chụp chung của hai người đặt lên bàn làm việc.
Lăng Gia vốn muốn từ chối, thứ nhất vì bộ dạng Hướng Vân Thiên chỉ có thể xem là miễn cưỡng có thể ra khỏi nhà, thứ hai cô đối với Hướng Vân Thiên cũng không phải yêu đến không thể sống thiếu nhau. Hai người nói dễ nghe là người yêu, nói khó nghe là bạn chăn gối cuối tuần nhưng cô đến chức danh “bạn chăn gối” cũng không có trách nhiệm, đặt đầu xuống gối liền ngủ khò khò. Nhưng Hướng Vân Thiên đối xử với cô thật ra rất tốt, tuy bực bội nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, còn kém mua một con búp bê để trút bức bối.
Có lẽ là xuất phát từ tâm lý bù đắp, Lăng Gia cuối cùng hóa mình thành Quan Thế Âm, thỏa mãn yêu cầu đặt ảnh chụp đôi lên bàn làm việc.
Lộ Lộ đứng trên thang gấp nhìn ảnh chụp, miên man suy nghĩ, Lăng Gia tất nhiên là không thể chê, mặc kệ chỗ nào cũng có thể xem là một mỹ nữ. Nhưng người đàn ông bên cạnh cô, nhìn thế nào cũng giống như gấu ngựa. Tổ hợp đối lập mạnh mẽ như vậy thật làm người khác nhức mắt. Lộ Lộ thật muốn khuyên nhủ Lăng Gia, đừng làm mắt người khác khó chịu nữa, chạy nhanh đi tìm người phù hợp đi!
Nhưng cô cùng Lăng Gia chỉ mới quen biết vài ngày, thật sự không thân quen gì nên không có cách này khuyên nhủ. Bỏ đi, cô là người ngoài cuộc nên ngoài đứng nhìn ra cũng không làm được gì khác.
Cảm giác được có người nhìn, Lăng Gia quay đầu về phía Lộ Lộ. Xuôi theo tầm mắt của Lộ Lộ thấy được khung ảnh, lại nhìn thấy mặt đang cười châm biếm, liền biết suy nghĩ trong đầu cô không có gì tốt đẹp.
Lăng Gia ho nhẹ một cái, “Đừng quên trong ba tháng phải hoàn thành!”
Lộ Lộ thầm oán Lăng Gia, bị Lăng Gia nói một câu bất ngờ mà giật mình hoảng sợ, suýt chút nữa rơi từ trên thanh xuống. Cô hơi bất mãn nói: “Tôi biết.”
Lăng Gia hừ nhẹ một cái, không nói nữa tiện tay cầm khung ảnh thả vào ngăn kéo, tiếp tục làm việc.
Lộ Lộ vẫy cánh tay, tiếp tục mài nhưng trong đầu lại có đề tài mới để nhiều chuyện.
Hai người yên lăng, ai cũng bận rộn nghiêm chỉnh cả buổi chiều, trừ những lúc Lăng Gia nhận mấy cuộc điện thoại, ai cũng không nói với ai câu nào.
Trời chiều chiếu qua cửa sổ đi vào, chiếu vào hai người một đứng một ngồi, kéo dài bóng lưng.
Bất giác đã tới giờ tan làm, Lăng Gia đứng dậy thu dọn đồ đọc, Lộ Lộ đang mài vách tường.
Lăng Gia nhìn thấy Lộ Lộ chưa có ý rời khỏi, liền hỏi: “Chúng tôi tan làm, cô không về à?”
“Hả, Tan làm à? Nhanh vậy, nghe nói mọi người chín giờ sáng mới làm việc, chúng tôi đến sớm, cửa văn phòng cô…”
Lăng Gia suy nghĩ rồi lấy chìa khóa đưa cho Lô Lộ, nói: “Tôi đi trước, trừ cô ra, không được để cho ai khác vào.”
Lộ Lộ nhân chìa khóa, nói: “Được.”
“Sau khi vào, không được làm lộn xộn đồ đạc.”
“Được”, Lộ Lộ ngoài miệng trả lời, trong lòng bĩu môi. Giống như đề phòng trộm cướp, tôi hiếm lạ động tới đồ của cô à? Lộ Lộ chỉ dụng cụ mang theo, hỏi: “Mấy cái kia… mấy thứ này của tôi, có thể cất ở chỗ này hay không? Mang đi tới đi rui rất phiền phức.”
Lộ Lộ khó có được dùng giọng điệu thỉnh cầu mà nói với Lăng Gia, điều này làm cho Lăng Gia sững sờ nhưng nghĩ đến thái độ khinh thường của Lộ Lộ đối với mình lúc sáng. Đột nhiên trong đầu cười xấu xa, ngoài mặt lại không tỏ vẻ, lạnh nhạt nói: “Phòng làm việc của tôi không để đồ của người khác.”
Lộ Lộ muốn phát điên, cái đồ keo kiệt đáng chết này. Từ lúc gặp tới giờ cô ta không cho mình hòa nhã, thật sự là trời sinh thiên địch! Được rồi, tôi nhịn, nhịn xong ba tháng này, chờ bắt được thời cơ, tôi thề tuyệt không nhìn đến cái bản mặt của khó ưa của cô.”
Lộ Lộ âm thằng mắng Lăng Gia, khiêng thang gấp lên, xốc lên thùng dụng cụ và thùng nước nhỏ. Bỏ đi ra ngoài không thèm quay đầu lại.
Lăng Gia nhìn thấy bộ dạng cắn răng chịu đựng của Lăng Gia, tâm tình hết sức dễ chịu. Có lẽ giám đốc lần này nổi hứng vẽ tường cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất hiện tại có người làm cho mình cảm thấy hứng thú.
Đi ra từ phòng làm việc, vừa lúc Lộ Lộ đụng phải Tần Hạo tay trống không, cô hỏi Tần Hạo: “Dụng cụ của cậu để ở chỗ nào?”
“Văn phòng quản lý, cậu sao lại đem dụng cụ khiêng ra ngoài?”
Lộ Lộ không nói hai lời liền đem dụng cụ ném cho Tần Hạo, bực tức nói: “Đem đồ của tôi đi tìm chỗ cất tạm, cái người phụ nữ vô liêm sỉ Lăng Gia không cho cất, tôi chỉ có thể khiêng ngược ra ngoài, mệt chết người. Đời sao lại có kiểu phụ nữ keo kiệt như vậy chứ? Thật muốn bệnh! Khó trách bạn trai của cô ta giống gấu ngựa! Xứng đáng!”
Tần Hạo nhanh mắt nhìn thấy Lăng Gia đang đi gần lại đây, dừng chân lại phía sau Lô Lộ. Cười mà như không nhìn chằm chằm cái ót của Lộ Lộ. Tần Hạo cố tình ho khan để Lộ Lộ im miệng, nhưng Lộ Lộ đang giải tỏa bức xúc, làm sao biết được sau lưng có người? Miệng không ngừng nghỉ tiếp tục bực tức: “Ta nguyền rủa cô ta ra khỏi cửa bị người đụng, đi đường vấp đá, ăn cơm bị nghẹn, uống nước bị sặc!”
“Cảm ơn cô không nguyền rủa tôi chết”, Lăng Gia nghiêm mặt, đúng lúc bồi thêm một câu.
“Tôi với cô không thù không oán, nguyền rủa cô chết làm gì?”
Lộ Lộ một chút cũng không ý thức được sự hiện hiện của Lăng Gia, chỉ còn một tia ý thức để nói, sao đó cảm thấy có gì đó không bình thường. Đột nhiên quay người lại 180 độ, cứ thế cùng Lăng Gia đụng vào nhau, đầu va vào đầu, sao hỏa đụng trái đất, bắn ra một đám pháo hoa.
Lăng Gia che mũi vẻ mặt đau đớn, câu thần chú thứ nhất của Lộ Lộ: Ra khỏi cửa bị người đụng, có hiệu lực ngay tức khắc.
(1) ( câu thơ nói về vẻ đẹp của hoa đào)
(2) (Hoa Mai Thi – học giả Du Việt đời Thanh)