Chương 70
Mai Hinh từ nhà vệ sinh trở về thấy Tần Hạo mặt mày bầm tím và khóe môi tỉ máu, biết là Lộ Lộ nhân lúc mình không ở đây đã đánh cho Tần Hạo một trận.
Mai Hinh cảm kích Lộ Lộ, khi một người bạn có thể trút giận giúp mình, đủ thấy người bạn này trọng tình nghĩa đến mức nào. Chỉ là, nếu sự đau đớn của cơ thể mà bù đắp được nỗi tổn thương trong lòng, thì thật tốt biết bao nhỉ?
Sự im lặng bao trùm cả một buổi chiều.
Nơi ba người đang vẽ là một nhà trẻ, thỉnh thoảng vọng đến tai họ là giọng nói dịu dàng cả các cô giáo, tiếng nô đùa vui cười của trẻ nhỏ. Cảnh tượng đẹp đẽ này, lại khiến người ta cảm thấy mình đã già đi.
Cuộc đời bao lâu?
Bình minh tắt mau,
Mãi không quay lại,
Hoa chẳng nở hoài.
Vì sao không thể mãi vô ưu vô lo? Vì sao thanh xuân không vĩnh viễn? Vì sao không thể địa lão thiên hoang? Vì sao không thể địa cửa thiên trường?
Lộ Lộ cho rằng hiểu được bản chất và bình thản đón nhận nỗi đau mới là sự trưởng thành. Bi kịch thật sự mới là việc gần như tất cả chúng ta đều vô tình hoặc cố ý nếm thử đau khổ. Cho dù có chút rạn vỡ nhưng du không dấu hà.
[Du không dấu hà: chút tì vết không che lấp được vẻ đẹp của ngọc; ý nói chút khuyết điểm không làm suy tổn giá trị của toàn thể.]
Buổi chiều tan việc, Lộ Lộ đưa Mai Hinh đi ăn tối. Mai Hinh ăn không nhiều, chỉ nuốt qua loa vài thìa cháo.
Tần Hạo một mình ngồi đối diện bên kia bàn, trong ánh mắt ngập tràn vẻ hối hận nhìn Mai Hinh đang miễn cưỡng nuốt từng thìa cháo. Lòng anh ta một lần nữa chảy máu.
Sau khi ăn xong, Lộ Lộ về nhà một mình, đèn đường từng ngọn từng ngọn nối tiếp nhau, gió lạnh táp trên mặt, chợt làm cho cô có chút choáng váng.
Lộ Lộ về đến nhà, Lăng Gia vẫn chưa về, cô cầm lấy khung ảnh trên kệ thủy thinh ở phòng khách, mày nhíu chặt.
Trong khung là ảnh chụp chung của Lăng Gia, Lữ Nam và Hoàng Úy Nhiên. Sau lưng ba người là tháp nghiêng Pizza, trên mặt ba người là nụ cười vui vẻ.
Tình cảm giữa họ, chắc cũng sâu đậm như mình và Mai Hinh, Tần Hạo nhỉ? Lộ Lộ đặt khung ảnh về chỗ cũ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của Hoàng Úy Nhiên, bất kể nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt. Không phải Lộ Lộ không thích, mà là cô cực kỳ ghét.
Lộ Lộ lòng đầy tâm sự bước vào phòng tắm, sau khi tắm xong cô đem quần áo của mình và Lăng Gia đi giặt, nhớ đến ga trải giường cũng nên thay. Cô buộc tóc lên, trở vào phòng ngủ, lột ga giường xuống thay một cái mới. Đem tất cả bỏ vào máy giặt.
Sau khi ở cùng Lăng Gia, cuối cùng Lộ lộ mới biết được Lăng Gia này lười đến mức độ nào. Trước kia trừ việc giặt nội y của mình thì còn lại tất cả Lăng Gia đều giao cho tiệm giặt là hoặc người giúp việc. Lộ Lộ đến, Lăng Gia liền không thuê người giúp việc nữa, ngay cả nội y cũng không thèm quan tâm. Lộ Lộ là người thích sạch sẽ, nếu mọi thứ xung quanh không sạch sẽ thì cô sẽ có cảm giác khó chịu, quần áo vừa thay ra xong phải đem giặt ngay lập tức, cho dù không có sức để giặt thì ngày hôm sau sẽ phải giặt cho bằng được chứ tuyệt đối không để đến ngày thứ ba. Lăng Gia biết được khuyết điểm này của Lộ Lộ, cho nên mới trắng trợn quẳng quần áo sang một bên, không thèm để ý gì đến chúng nữa.
Thường thường Lăng Gia hay âm thầm vui mừng, cô cảm thấy mình đã tìm đúng người rồi. Thường Thường Lộ Lộ hận đến cắn răng, cô cảm thấy mình chẳng khác nào người giúp việc cả, mà còn là giúp việc miễn phí.
Vệ sinh trong nhà, ban đầu nói là Lăng Gia quét dọn ba năm bảy còn lại là Lộ Lộ, chủ nhật thì hai người cùng làm. Thế nhưng thật ra số lần Lăng Gia quét dọn quả thực có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho dù có làm thì cũng làm như gà bới mèo quào. Trên cơ bản là toàn bộ việc nhà đều giao cho Lộ Lộ, cô không thể không kêu trời, làm người đã khó, làm người tốt lại càng khó, làm một người phụ nữ tốt là cực kỳ khó, mà làm vợ tốt của một người phụ nữ lại cực kỳ cực kỳ khó. Mà trên hết, làm vợ của Lăng Gia thì thuộc một mức độ khác, khó như lên trời!
Sau buổi đêm Tần Hạo rời đi, Hoàng Úy Nhiên lại gọi điện thoại cho anh ta. Điện thoại kết nối nhưng không ai cầm máy, sau khi thấy cuộc gọi nhỡ, Tần Hạo liền chặn luôn số máy của cô. Phản ứng này, hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của Hoàng Úy Nhiên, làm cho tâm trạng của cô trở nên vô cùng tồi tệ. Vì thế cô hẹn Lữ Nam và Lăng Gia cùng đi suối nước nóng, sau đó lại kéo nhau đến bar.
Gần mười giờ, trong bar rất náo nhiệt, Lăng Gia lấy điện thoại ra gọi cho Lộ Lộ, nói cho cô biết mình đang cùng Lữ Nam và Hoàng Úy Nhiên ở quán bar. Người vừa quần thảo với đám ga giường và quần áo là Lộ Lộ, khi nghe được Lăng Gia đang ở cạnh Hoàng Úy Nhiên thì lập tức tắt máy. Tắt máy rồi mới nhớ đến việc quan trọng cần nói, cô nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lăng Gia: “Chị hỏi Hoàng Úy Nhiên tối qua có dùng thuốc tránh thai hay cái gì đó đại loại thế không.”
Lăng Gia cau mày, trước kia nếu mình có về trễ đôi chút vì tiệc tùng xã giao thì Lộ Lộ sẽ luôn dặn đi dặn lại mình phải về sớm một chút, hôm nay bị gì thế này? Cô chưa kịp nghĩ ra nguyên do thì đã nhận được tin nhắn của Lộ Lộ. Nhìn dòng tin nhắn, không hiểu có chuyện gì xảy ra, mày lại nhíu càng chặt hơn. Thuốc tránh thai gì? Ý là gì thế này?
Lữ Nam ngồi một bên trêu ghẹo: “Lúc nào cũng không quên gọi điện về, người có gia đình đúng là khác hẳn nha!”
“Cậu cũng giống thế không phải à? Đứa nào cứ sáng thì chào ngày mới tốt lành, tối thì chúc ngủ ngon?” Lăng Gia trắng mắt liếc Lữ Nam một cái, cất điện thoại vào, hỏi Hoàng Úy Nhiên: “Úy Nhiên, có tâm sự đúng không?”
“Có” Hoàng Úy Nhiên dốc ly uống hết rượu bên trong rồi lại gọi thêm một ly chivas: “Gần đây để ý một chàng trai, vốn chỉ muốn đùa cho vui thôi, ai ngờ lại thành yêu thật. Xem ra mình còn chưa đạt được trình độ chơi bời như Lữ Nam rồi.”
“Mình từ lâu đã không còn chơi bời rồi mà” Lữ Nam chống cằm, hỏi: “Ngài nào thế? Hay thiếu gia nhà ai?”
“Chẳng phải nhà ai cả, chỉ là một tên đẹp trai. Các cậu có biết Tần Hạo không?”
Lăng Gia hơi ngạc nhiên, cô không ngờ rằng Hoàng Úy Nhiên lại thật sự động tâm với Tần Hạo. Cô hỏi: “Người cậu thích chính là Tần Hạo?”
“Cậu biết hắn? À, cũng đúng, hắn ta đã từng vẽ tranh tường ở công ty của cậu mà.”
“Đúng vậy đấy, kiểu quen biết xã giao thôi.”
“Mình yêu hắn.”
“Hai người đã đến đâu rồi?”
“Ngày hôm qua lên giường.”
“Cái gì?” Lữ Nam suýt chút nữa thì ngã ngửa, cô nhớ đến những lời Tang Du nói với mình: “Cậu đang nói đến Tần Hạo làm tranh tường đúng không?”
Hoàng Úy Nhiên gật đầu.
Gạo cũng đã nấu thành cơm rồi thì khuyên nhủ làm sao được nữa? Lữ Nam khó xử, bây giờ chỉ có thể mất bò mới lo làm chuồng thôi: “Úy Nhiên, cậu có chút sai rồi, cậu có biết Tần Hạo đã có bạn gái đúng không? Mình quen biết hắn không lâu, hiểu không rõ nhưng liếc qua cũng biết được tình cảm của Tần Hạo và bạn gái rất mặn nồng mà! Chẳng lẽ cậu nhìn không ra?”
“Nhìn ra thì sao?” Hoàng Úy Nhiên khinh thường nói: “Đàn ông ai mà chẳng thế, lợi thì đã hưởng rồi. Một cánh tay vỗ không nên tiếng, nếu tên kia không ái muội mập mờ với mình thì cũng đã chẳng đến nước này.”
Lữ Nam thở dài, Tang Du à, tôi chậm mất một bước rồi, lỗi không phải tại tôi mà chỉ tại bọn họ tiến triển quá nhanh thôi. Úy Nhiên sai nhưng bạn tốt Tần Hạo của em cũng có vẻ chẳng ra gì nhỉ?
Giữa hai người là Hoàng Úy Nhiên và Tần Hạo, đương nhiên Lữ Nam sẽ đứng về phía bạn thân của mình. Chuyện này cũng là bình thường mà.
Chẳng trách vừa mới nói đang ở cạnh Hoàng úy Nhiên thì Lộ Lộ lại dập máy ngay lập tức, rồi còn gửi một cái tin nhắn quái lạ như thế nữa. Lăng Gia bắt đầu hiểu ra, cô làm như thuận miệng hỏi: “Tối hôm qua cậu đã chuẩn bị biện pháp an toàn chưa?”
“Có phải con nít đâu, việc đấy đương nhiên phải chuẩn bị tốt rồi.”
“Thế thì được” Lăng Gia làm như vô tình mà khuyên nhủ: “Úy Nhiên, cậu cho rằng Tần Hạo mập mờ ái muộn với cậu à? Mình đã từng nghe Tần Hạo nói rằng cậu giới thiệu cho bọn họ không ít khách, cậu cảm thấy hắn ta dám làm phật ý cậu sao? Trước đây Nam Nam dù có chơi bời đi nữa, nhưng cậu ấy cũng chưa từng phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác. Thà hủy mười tòa miếu, không phá một mối duyên. Lần này, có vẻ như cậu thật sự đã sai rồi đấy.”
“Mình có phá hạnh phúc gia đình nhà ai đâu.” Hoàng Úy Nhiên cho rằng Lăng Gia nói không đúng: “Tần Hạo chưa kết hôn, thế thì mình phá gia đình nhà ai nào?”
“Hắn ta chưa kết hôn nhưng người lớn hai nhà cũng đều gặp mặt bàn bạc chuyện kết hôn cả rồi, hai người cũng đã chuẩn bị mua nhà để tổ chức đám cưới. Cậu thấy cái này có gì khác so với đã kết hôn không?”
“Cậu có hiểu được tầm quan trọng của tờ giấy đăng ký kết hôn không?”
“Ý cậu là không có ý định buông tha cho Tần Hạo?”
Hoàng Úy Nhiên từ chối cho ý kiến.
Lăng Gia có chút trầm ngâm, nói: “Trước kia mình và Nghiêm Chấn Tùng còn yêu nhau, người thứ ba chen vào, sau đó anh ta lập tức chia tay với mình. Lúc đó tâm trạng của mình rất tồi tệ, cậu đã nói với mình ‘Chia tay cũng tốt, loại như Nghiêm Chấn Tùng không đáng để cậu yêu’. Bây giờ Nghiêm Chấn Tình cũng cùng một loại như Tần Hạo thôi, Nghiêm Chấn Tùng không đáng để yêu, người dễ dàng lên giường với cậu như Tần Hạo thì đáng để yêu sao? Cậu tội gì phải nghĩ nhiều đến loại đàn ông không có lập trường như thế? Không đáng!”
Hoàng Úy Nhiên im lặng.
Lữ Nam lè lưỡi, Lăng Gia cũng thật là dũng cảm, cô nói Tần Hạo và Nghiêm Chấn Tùng là một loại, chẳng khác nào nói rằng Úy Nhiên và kẻ thứ ba kia cũng cùng một loại? May là Lăng Gia tránh nặng tìm nhẹ, không đem cái câu năm đó Úy Nhiên mắng người thứ ba “loại mặt mo” ra nói. Và cũng may là Úy Nhiên tâm trạng đang tệ nên không nhớ ra được, nếu không hai người này phải gây nhau một trận mất.
Lữ Nam vỗ vỗ cánh tay của Hoàng Úy Nhiên, hỏi: “Tần Hạo đã từng nói yêu cậu chưa? Sau tối hôm qua, hắn ta có nói gì với cậu không?”
“Chưa từng nói yêu, sau chuyện xảy ra vào tối hôm qua, hắn ta nói sau này sẽ không gặp mình nữa, gọi điện thoại cũng không nhận” Hoàng Úy Nhiên dốc cạn ly rượu, cay cú nói: “Hưởng lợi rồi chạy, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!”
“Cái lợi ấy là hắn muốn hưởng, hay cậu bắt hắn hưởng?” Lăng Gia nhìn Hoàng Úy Nhiên chằm chằm, nói: “Úy Nhiên, cậu hiểu là sự kiềm chế của đàn ông không mạnh, mà vẫn hết lần này lượt khác quyến rũ hắn ta. Cho dù hắn hưởng lợi của cậu, nhưng làm sao cậu đổ hết toàn bộ sai lầm lên đầu hắn được? Tần Hạo và Mai Hinh đã yêu nhau từ thời đại học đến tận bây giờ, tình cảm sâu không thấy đáy, căn bản là cậu không phá nổi họ đâu. Ép buộc thì có ý nghĩa không? Dưa hái xanh không ngọt đâu! Úy Nhiên, đàn ông nhiều vô số kể, sao nhất định cứ phải là hắn ta? Hắn có thể dễ dàng lên giường với cậu thì sau này cũng có thể dễ dàng lên giường với người phụ nữ khác. Loại đàn ông này đáng để cậu tức giận hay sao? Đừng để tâm đến hắn nữa.”
“Không cần khuyên bảo, phải làm gì thì bản thân mình tự có chủ ý.” Hoàng Úy Nhiên liếc nhìn Lăng Gia, giọng điệu kì quái: “Lăng Gia, sao cậu phải nói đỡ cho Tần Hạo? Đây đâu phải phong cách của cậu.”
Lữ Nam chen miệng nói: “Trước kia là vì Lăng Gia của chúng ta không có Lộ Lộ, bây giờ có Lộ Lộ rồi, thuyền theo lái gái theo chồng là chuyện đương nhiên thôi.”
“Nói cái gì đấy!” Lăng Gia bất mãn trợn ngược mắt nhìn Lữ Nam, cô chưa có ý định nói ra quan hệ của mình và Lộ Lộ cho Hoàng Úy Nhiên biết “Mình chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.”
“Lộ Lộ?” Hoàng Úy Nhiên nghĩ nghĩ, nói: “Mình biết người này, cô ấy thường vẽ tranh cùng với Tần Hạo . Lăng Gia, cậu và Lộ Lộ… sao vậy?”
Lữ Nam hiểu ý của Lăng Gia, Hoàng Úy Nhiên tuy đối xử với bạn bè rất tốt, miệng cũng kín đáo, chỉ có điều là cô có quan niệm giai cấp nặng nề. Nhưng nhớ đến cuộc điện thoại của Lăng Gia làm cho cô thảm hại đủ điều, lập tức lòng nổi lên ý đùa cợt xấu xa. Cô nhìn Lăng Gia với ánh mắt long lanh, chớp chớp, lại chen miệng nói: “Úy Nhiên, Lăng Gia của chúng ta dành tình yêu bao la như biển cả cho Lộ Lộ đấy. Cậu ta còn vì cô ấy mà trừng mắt dựng râu, nổi giận đùng đùng với mình. Chậc chậc, về sau cậu phải lễ phép với Lộ Lộ một chút, nếu không Lăng Gia mà tức giận rồi thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
Hoàng Úy Nhiên cười cười: “Không ngờ Lăng Gia cũng chạy theo mốt nhỉ, chơi đùa với cả phụ nữ cơ đấy.”
“Mình không chơi cũng không đùa” Lăng Gia nghiêm túc, nói: “Cậu tin hay không cũng không sao, nhưng mình chưa từng thật lòng đến như thế.”
“Lộ Lộ? Này, cô ấy ngoại trừ trẻ tuổi thì đáng giá chỗ nào cơ chứ?”
Lăng Gia cười: “Có đáng giá hay không thì tự mình biết.”
“Thật lòng luôn à?” Hoàng Úy Nhiên tiến lại gần Lăng Gia, nhìn kỹ khuôn mặt của cô, lại lui người về sau rồi chậm rãi nói: “Theo mình biết thì văn phòng thiết kế kia của bọn họ được giáo sư Đinh chống lưng. Tiền lương trung bình một tháng của ba người cộng lại cũng không quá năm, sáu chục ngàn. Thời đại giá cả leo thang như hiện nay, một bộ quần áo tạm được cũng không dưới bốn con số, hàng hiệu thì ít nhất cũng vài chục ngàn. Chút tiền Lộ Lộ kiếm được chẳng bõ dính răng của cậu, chơi thì cứ chơi, thử thì cứ thử nhưng yêu là phải tìm người môn đăng hộ đối. Cậu thật lòng với Lộ Lộ, nhưng cậu có khẳng định rằng Lộ Lộ thật lòng với cậu không? Cậu có dám chắc chắn là cô ấy đến với cậu không vì toan tính nào khác?”
“Úy Nhiên, sao lại nói thế!” Lữ Nam vốn muốn cùng Hoàng Úy Nhiên chọc ghẹo Lăng Gia đôi chút, ai ngờ Hoàng Úy Nhiên lại đi chệch khỏi quỹ đạo mà Lữ Nam hướng đến. Châm chọc Lộ Lộ thì thôi đi, lại còn nói giọng khó nghe như thế, điều này làm cho Lữ Nam cảm thấy khó chịu, cô không kiềm chế được mà bênh Lộ Lộ: “Tiền cô ấy kiếm được tuy không nhiều nhưng cũng có ít đâu. So với nhân viên phải thức khuya dậy sớm để làm việc, nhiều khi để kịp hoàn thành nhiệm vụ được giao thì ngay cả chủ nhật cũng không có, thế nhưng lương chỉ được khoảng hai ngàn. Cái thành phố này của chúng ta giàu đến mức nào? Thu nhập trung bình của một người là bao nhiêu? Cậu làm việc cho nhà nước thì cậu phải hiểu chứ? Chẳng nói đâu xa, mà nói đến cái công việc khiến bao người thèm muốn của cậu đi. Ngoại trừ bổng lộc ra, lương cơ bản hàng tháng của cậu là bao nhiêu? Có nhiều bằng tiền Lộ Lộ kiếm được không? Bọn Lộ Lộ không giống chúng ta, chúng ta đều có gia đình chống lưng và giúp đỡ, con đường tiến thân được bày sẵn trước mắt rồi, chỉ việc bước đi mà thôi. Nhưng bọn họ nước lã mà vã nên hồ, tiến tới từng chút từng chút một, sau lưng bọn họ ngoài giáo sư Đinh nể tình thầy trò mà giúp đỡ thì chẳng có bất cứ một ai khác cả. Làm sao cậu có thể so sánh những người trẻ tuổi đơn phương độc mã lập nghiệp và những người được hậu thuẫn bằng gia tộc có máu mặt đã vài thập niên như chúng ta. Tật xấu này của cậu thực sự nên sửa đi thôi.”
Lữ Nam nói một hơi, vòng vo một đống, nhưng khôn ngoan thì phải vừa đấm vừa xoa, thế nên nhẹ nhàng bổ sung: “Úy Nhiên, vì là bạn thân nên mình mới nói thế với cậu, chứ người khác thì không dám nói như thế đâu, bọn họ chỉ nịnh hót a dua với cậu thôi.
Giống như cậu đã nói với mình là ‘thuốc đắng dã tật, sự thật mấy lòng’. Cậu hãy nghĩ kĩ lại xem nào.”
Trước kia Hoàng Úy Nhiên mà có chuyện gì, thì Lăng Gia và Lữ Nam sẽ bênh chằm chặp, hôm nay hai người này bị cái gì vậy?
Hoàng Úy Nhiên ngạc nhiên nhìn Lữ Nam, rồi lại nhìn Lăng Gia. Vốn đã phiền muộn, nay lại càng phiền muộn hơn. Chẳng muốn nói gì nữa, cầm rượu lên uống rồi nằm bẹp trên quần bar.
Hoàng Úy Nhiên cũng không trách Lăng Gia và Lữ Nam, dù sao đây là hai người bạn thân nhất của cô, lời khuyên của hai người rất có lý mà Hoàng Úy Nhiên cũng không phải loại không phân biệt rõ đúng sau. Nếu không cô đã bị cuốn vào vòng xoáy chính trị nhơ bẩn kia rồi, chỉ là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Có những quan niệm đã được cấy sẵn vào đầu từ lúc còn nhỏ, ví dụ như lối suy nghĩ về giai cấp và tầng lớp trong xã hội. Cô không nói gì nữa, chỉ dùng rượu để giải tỏa sự buồn phiền trong lòng.
Lăng Gia cảm động nhìn Lữ Nam, cầm tay của cô, đứng lên nói: “Nam Nam, cậu ở lại đây cùng với Úy Nhiên nhé, tâm trạng của cậu ấy không tốt, cậu trông chừng đừng để cho cậu ấy uống quá nhiều. Tiện thể khuyên can một chút, mình về trước.”
“Về đi” Lữ Nam hạ thấp giọng: “Xem ra mình chưa thể nói cho cậu ấy biết chuyện mình theo đuổi Tang Du được. Cậu cứ về trước đi, lát nữa bọn mình về. Ngày mai mình còn phải làm cho Tang Du ít bánh.”
“Cậu bới móc chuyện của mình, còn chuyện của bản thân lại giữ kín như bưng hả?” Lăng Gia cười vỗ vỗ cánh tay Lữ Nam, lại đánh nhẹ một cái, hỏi: “Cậu và Tang Du sao rồi?”
“Vẫn như vậy thôi, chẳng có gì tiến triển cả. Cách mạng chưa thành công, chiến sĩ còn cần phải có gắng!”
“Đừng nóng vội, từ từ thôi. Cố lên nha, mình đi trước, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Ra khỏi quán bar, ngẩng đầu nhìn trời, không có trăng, màn đêm chỉ điểm vài ánh sao lấp lánh như ánh đèn trong căn nhà nhỏ ấp áp. Nghĩ đến cái người đang đợi mình ở nhà, Lăng Gia nhanh chóng đưa chân bước đi.
Mười giờ rưỡi, Lăng Gia còn chưa trở về, Lộ Lộ nhàm chán đi loanh quanh gần nhà. Cô mặc bộ váy ngủ màu trắng, như oan hồn lảng vảng chưa thể siêu thoát, nếu có ai lớn tuổi mà nhìn được lại lên cơn đau tim mất.
Vào phòng làm việc, Lộ Lộ vốn muốn tìm một cuốn sách để đọc, chân va vào kệ sách khá đau. Xoay người lại thấy được ba bốn khối lập phương tinh xảo bằng sứ để trên kệ. Lấy ra xem, không khỏi ngạc nhiên, bên trong là đầy đủ các loại thuốc lá. Nhớ tới cái đêm mưa trên núi, Lăng Gia từng nói cô thích sưu tầm mọi loại thuốc lá, hóa ra là thật. Phần lớn các bao thuốc lá đã được mở ra, bên trong mỗi bao thiếu đi một hai điếu, hiển nhiển là rất nhiều bao đã quá hạn sử dụng không thể hút nữa. Lộ Lộ thầm mắng, không hút thì đừng mở, toàn thuốc tốt lại bị Lăng Gia phí phạm. Đồ phá hoại! Cai thuốc! Phải cai thuốc!
Ngắm nghía thuốc lá một hồi, Lộ Lộ lại dạo bước khắp nơi, đi vào phòng thay quần áo. Thấy hai cái nội y đang nằm trên sàn nhà, Lộ Lộ lại bắt đầu kêu rên không ngớt, ruốt cuộc là Lăng Gia thuộc loại phụ nữ gì thế này? Đồ lót đã không giặt thì thôi đi, lại còn ném khắp nơi, cái kiểu gì thế này?
Lộ Lộ cam chịu số phận, nhặt đồ lót lên đem đi giặt. Cô nghĩ mãi không hiểu, Lăng Gia không có thói quen dọn dẹp thì thôi, dù sao người ta cũng là bận bịu công việc đại sự, lấy sự nghiệp lên đầu nên không quan tâm đến chút chuyện vặt vãnh này, và vì từ nhỏ đã có người hầu kẻ hạ, cơm bưng nước rót đến miệng, được chiều thành quen, nhưng giặt bộ đồ lót bất quá chỉ vài phút mà thôi, sao Lăng Gia lại có thể lười được đến mức như vậy? Lên đại học cô ấy có ở ký túc xá hay không? May mà nhìn Lăng Gia có vẻ như là người thích sạch sẽ, người này đúng thật là điển hình của câu trong ngoài bất nhất.
Lộ Lộ quyết định, sau này mà nghe được ai nói Lăng Gia sạch sẽ, thì cô nhất định phải nhét dép vào miệng người kia. Làm người thì phải nói cho đúng chứ, Lăng Gia mắc bệnh thích sạch sẽ lúc nào? Chỉ là bị chiều hư mà thôi!
Mà chính bản thân mình cũng cam tâm tình nguyện nuông chiều cô ấy, đáng chết ! Lộ Lộ ôm cổ, nhe răng làm động tác cứa cổ, đáng chết!