Chương 71
Lữ Nam ngồi với Hoàng Úy Nhiên thêm một lúc rồi đưa cô trở về, vốn định về nhà nghỉ ngơi luôn nhưng sau đó đổi ý. Lữ Nam cua xe, hướng tới nhà Tang Du.
Thấy Tang Du khá quan tâm đến chuyện của Tần Hạo và Hoàng Úy Nhiên, hôm qua hai người kia vừa mới lên giường, chắc hẳn là Tang Du còn chưa biết. Cô nhấn ga tăng tốc độ, vọt đi.
Khi phát xét một ai, thường thường người ta sẽ lấy bạn bè thân thiết của người đó để đánh giá. Ấn tượng của Tang Du với Hoàng Úy Nhiên là rất tệ mà Lữ Nam lại là bạn thân của Hoàng Úy Nhiên, đã thế còn thêm cái “tiếng thơm” chơi bời. Muốn cứu vãn thì đầu tiên phải chính miệng nói cho Tang Du biết, thứ nhất là có thể cho Tang Du thấy thái độ của mình, thứ hai là có thể tận mắt chứng kiến phản ứng của Tang Du để tính toán bước tiếp theo nên áp dụng loại chiến lược nào. Cho nên dù thế nào cũng phải đến nhà Tang Du một chuyến.
Lúc Lữ Nam nhấn chuông cửa, Tang Du vẫn còn chưa ngủ, cô đang đứng trước cửa sổ nhìn màn đêm mà ngẩn người. Từ mắt thần trên cửa thấy được khuôn mặt của Lữ Nam, Tang Du bất ngờ, bây giờ đã trễ rồi, cô ấy tới đây làm gì?
Tang Du mở cửa, Lữ Nam nhìn thấy Tang Du, hai mắt tỏa sáng. Dễ nhận ra là Tang Du vừa mới tắm xong, tóc còn ẩm ướt, khuôn mặt còn lộ ra vẻ hồng hào. Váy ngủ dây màu hồng, bên ngoài khác một cái áo choàng ngủ, đường cong nhấp nhô quyến rũ như ẩn như hiện. Lữ Nam nhìn không chớp mắt, một bước nhào tới ôm Tang Du vào lòng, chỉ có trời mới biết cô muốn hôn Tang Du biết bao nhiêu, nhưng bây giờ còn chưa thể được. Lữ Nam cật lực cố gắng để kiềm chế bản thân, cô không biết là phụ nữ có thể hấp dẫn được phụ nữ đến như thế, hay chỉ có Tang Du mới hấp dẫn được cô.
Tang Du bị hành động của Lữ Nam làm cho sửng sốt, cô ngơ ngác đứng im, hỏi: “Chị làm sao vậy?”
Lữ Nam giả vờ uể oải: “Mệt mỏi, để cho tôi ôm một cái, ôm một chút thôi là được rồi.”
Phụ nữ vốn mềm lòng, mà vào ban đêm tĩnh mịch, phụ nữ lại càng dễ mềm lòng hơn.
Tang Du nghe Lữ Nam nói thế, lập tức lòng cô mềm nhũn ra, dịu dàng vươn tay, ôm lấy Lữ Nam, nhẹ nhàng vỗ về.
Lữ Nam mừng thầm, đem đầu chôn trên cổ của Tang Du, vừa ngửi lấy hương thơm nhàn nhạt kia, vừa vụng trộm như có như không mà dùng môi lướt nhẹ trên cổ của Tang Du. Thời gian trôi qua, Lữ Nam cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bởi vì Lữ Nam dường như đang như có như không mà liếm cổ mình.
Mới đầu cô chỉ nghĩ là Lữ Nam vô tình thôi, cũng không để ý, nhưng càng về sau lại càng thấy không đúng lắm. Cô dùng sức nhéo một cái trên hông Lữ Nam “Chị đàng hoàng một chút đi!”
Lữ Nam đau, nhếch miệng: “Tôi không đàng hoàng lúc nào?”
Tang Du đẩy Lữ Nam ra, lau chút nước bọt của Lữ Nam trên cổ mình, xoay người rót cho cô một ly hồng trà. Nhàn nhạt hỏi: “Trễ thế này rồi còn tới, có việc gì vậy?”
“Có việc mới được tới à? Đúng là tuyệt tình” Lữ Nam rất tự nhiên cầm lấy ly trà uống một ngụm “Tôi có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe cái nào trước?”
“Tin tốt.”
“Muốn nghe?”
“Ừ.”
Lữ Nam đột nhiên tiến đến trước mặt Tang Du “Cho tôi hôn một cái rồi sẽ nói.”
Tang Du đẩy đầu của Lữ Nam ra “Không nói thì thôi.”
Con đường mình phải đi dường như còn rất dài. Lữ Nam nước mắt chảy ngược vào trong, nặng nề ngồi xuống sô pha “Tin tốt chính là, tôi nhận lệnh của em, đêm nay đã khuyên nhủ Hoàng Úy Nhiên rồi.”
“Cảm ơn” Khuyên rồi, vậy thì sau này Mai Hinh không cần phải lo lắng nữa nhỉ? Tang Du có chút vui vẻ “Còn tin xấu?”
“Tin xấu là…” Lữ Nam kéo dài âm điệu ”Đáng tiếc tôi đã khuyên chậm mất, hôm qua Úy Nhiên và Tần Hạo đã lên giường cùng nhau.”
“Cái gì?” Tang Du muốn ngất, cô trợn mắt há miệng một hồi lâu, cuối cùng giận dữ gọi điện cho Tần Hạo. Nhưng lúc này Tần Hạo vì dỗ dành Mai Hinh nên đã tắt nguồn điện thoại, Tang Du tức điên, cô ném điện thoại lên sô pha, sôi tiết: “Tần Hạo! Thằng khốn! Nhất định Mai Hinh đang khóc! Nhất định là Hoàng Úy Nhiên quyến rũ Tần Hạo, nhất định là như thế!”
Quả nhiên ai cũng đều có lòng thiên vị! Bây giờ thì tốt rồi, Úy Nhiên làm cho ấn tượng của Tang Du về cô ấy hoàn toàn sụp đổ. Mình cũng chẳng thể nói đỡ được gì nữa, Lữ Nam bĩu môi, nói: “Chuyện đó hai bên đều tự nguyện mà, mà dù sao đi nữa thì cũng đã rồi, em đừng đổ lỗi về phía ai nữa, nhắc nhở Tần Hạo sau này chú ý là được rồi.”
Tang Du gật đầu, dần dần bình tĩnh lại “Nhưng mà, dù sao cũng phải cảm ơn chị.”
“Đừng khách khí.”
Đêm đã khuya, Tang Du thấy Lữ Nam vẫn cứ ngồi ở ghế không có ý định muốn về. Lòng nghi ngờ, chẳng lẽ cô ấy muốn ở lại đây?
Lữ Nam hiểu lòng Tang Du đang nghĩ gì, cười nói: “Hiện tại tôi rất mệt mỏi, muốn ở nhờ một đêm, em sẽ không đuổi tôi đi phải không?”
Gặp phải người có da mặt dày như thế, Tang Du cũng chẳng còn cách nào khác “Được rồi, chị ngủ ở phòng khách.”
Lữ Nam muốn cùng Tang Du ngủ trên một cái giường, cô có chút bất mãn, sau khi bị Tang Du trừng mắt một cái mới cực kỳ không cam lòng mà đi về phía phòng khách. Nghĩ lại thì việc Tang Du cho phép mình ở lại nhà cũng đã là một tiến bộ rồi, thế là Lữ Nam lại cười vui vẻ, cô cảm thấy được tương lai tươi sáng đang đón chờ mình ở phía trước.
Đột nhiên Lữ Nam biết ơn Tần Hạo rất nhiều, nếu Tần Hạo không gây ra chuyện như vậy, thì làm sao Tang Du lại để cho mình ngủ cùng dưới một mái nhà với cô ấy?
Cuối cùng, Lữ Nam vui sướng, ôm bụng đánh một giấc mơ đẹp. Lần tiếp theo, nên cùng giường chứ nhỉ?
Lăng Gia về đến nhà, nhẹ nhàng mở cửa, khóe môi cong lên.
Quảng cáo trên TV cứ tiếp nối từng cái từng cái một, Lộ Lộ đang mặc váy ngủ, ôm gấu bông thiếp đi trên ghế sa lông, trông cô lúc này chẳng khác nào những nàng công chúa thường được miêu tả trong truyện cổ tích. Lộ Lộ suốt ngày kể các loại chuyện bỉ ổi xấu xa về loài gấu, nhưng thật ra lại rất thích gấu bông. Mỗi lần về đến nhà, hễ cứ ngồi trên ghế sa lông mà không có Lăng Gia bên cạnh, thì cô nhất định sẽ ôm cứng lấy con gấu bông. Đúng thật là một cô gái vừa mâu thuẫn vừa đáng yêu.
Lăng Gia đi đến bên người Lộ Lộ, hôn hôn lên môi, Lộ Lộ từ từ mở mắt, nhìn thấy Lăng Gia liền cầm gấu bông ném sang một bên.
Ôm lấy cổ của Lăng Gia “Cuối cùng cũng về rồi.”
“Ừ. Nhớ tôi.”
“Có chút.”
“Một chút thôi à?”
“Nhiều.”
“Nhiều thôi á?”
“Rất nhiều rất nhiều.” Lộ Lộ buông tay, trừng mắt với Lăng Gia, nói: “Chị phải cai thuốc! Tôi nhìn thấy một đống toàn thuốc lá đắt tiền bị chị phí phạm, sao này không được phép hút nữa.”
“Được, hai chúng ta cùng cai.”
Lộ Lộ nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Được, hai ta cùng bỏ.”
“Này” Lăng Gia buông túi, vừa vào phòng ngủ thay áo vừa hỏi: “Ăn cơm tối chưa?”
“Ăn rồi, ăn với Mai Hinh” Lộ Lộ cũng đi theo, chờ Lăng Gia thay xong quần áo, hôn nhẹ lên mặt cô, tức tối nói: “Bạn tốt kia của chị, Hoàng Úy Nhiên, cô ta quyến rũ Tần Hạo lên giường.”
“Ừ, tôi đã biết rồi, yên tâm đi, Úy Nhiên không có việc gì đâu. Cô ấy đã chuẩn bị biện pháp an toàn, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“A Di Đà Phật, A Di Đà Phật!” Lộ Lộ chắp tay nhắm mắt lẩm bẩm.
Hành động ngây ngô của Lộ Lộ làm cho Lăng Gia cười một trận “Úy Nhiên gây ra chuyện như vậy nên tôi phải dành chút thời gian tìm Mai Hinh tâm sự thôi. Nếu không nhất định cô ấy sẽ có định kiến với tôi.”
“Mai Hinh không phải người không hiểu rõ đúng sai, chị cũng chẳng phải Hoàng Úy Nhiên. Mai Hinh làm sao có định kiến với chị được?”
“Tôi không phải Úy Nhiên, nhưng Úy Nhiên là bạn của tôi, cái gì nên nói thì vẫn phải nói. Em là bạn thân của Mai Hinh, còn là đồng nghiệp ngày ngày kề cận bên nhau nữa, nếu Mai Hinh có định kiến với tôi thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến quan hệ của chúng ta. Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, lo lắng chu đáo một chút cũng không thừa.” Lăng Gia ngồi vào bàn trang điểm, từ từ tháo bỏ hết trang sức “Còn chuyện này nữa, em A Di Đà Phật chứ đừng để cho Tần Hạo được A Di Đà Phật. Chuyện Úy Nhiên đã chuẩn bị biện pháp an toàn, đừng nói cho Tần Hạo biết. Cậu ta dễ dàng lên giường với Úy Nhiên như thế, dù sao cũng nên chịu trừng phạt một chút, cứ để cho cậu ta lo lắng đi, dày vò là sự trừng phạt cao nhất.”
Lộ Lộ vốn định nói ngay cho Tần Hạo biết, cô đã cầm sẵn di động trên tay, nhưng vừa nghe thấy Lăng Gia nói thế, ngẫm lại rất có lý, thế là buông điện thoại xuống. Còn liếc xéo Lăng Gia một cái, sao lòng dạ người phụ nữ này lại âm hiểm đến như thế? Xem ra sau này mình phải cẩn thận hơn.
“Được rồi, nghe lời chị, không nói cho cậu ta.” Lộ Lộ cầm lược lên, chải tóc cho Lăng Gia “Mai Hinh đáng thương, đau xé lòng, cơm cũng chỉ ăn được một chút. Sao bạn bè của chị luôn thích dính dáng đến bạn bè của tôi thế? Lữ Nam theo đuổi Tang Du, Hoàng Úy Nhiên quyến rũ Tần Hạo. Nghĩ lại thật buồn cười, đúng là quái lạ.”
“Điều này cho thấy duyên phận của chúng ta rất sâu đấy. Tôi hỏi em, nếu như em là Mai Hinh thì em sẽ làm như thế nào?”
“Chắc là… sẽ chia tay… nhưng tình cảm nhiều năm như thế… như vậy cũng không được.” Lộ Lộ trầm tư một lát “Dù sao, gian díu bên ngoài… tôi sẽ không tha. Chị thì sao?”
“Giống em, cũng không tha, cho nên em nhất định giữ đúng chuẩn mực của người phụ nữ đấy.”
“Này, chị mới người phải giữ đúng chuẩn mực.” Lộ Lộ đặt lược xuống, một tay chống nạnh, một tay nắm lấy mũi của Lăng Gia “Trước kia lên giường với tôi, lúc đó chị vẫn còn là bạn gái của Gấu Chó đấy, chị hại tôi thành kẻ thứ ba thất đức, làm cho tinh thần của tôi bị tổn thương nghiêm trọng. Họ Lăng kia, nếu chị còn dám léng phéng với người khác… tôi sẽ chết cho chị xem!”
“Chỉ làm được vậy thôi à? Tôi còn tưởng em sẽ giết tôi chứ” Lăng Gia cười to, cô vuốt ve tay của Lộ Lộ, oán giận nghiến răng “Còn bắt tôi phải đeo gông xiềng đạo đức cơ à! Còn vạch áo cho người xem lưng! Nhắc đến là lại muốn giết cái kẻ thứ ba như em!”
“Chị chỉ biết bắt nạt tôi, quá đáng!”
“Ai bảo em dễ bắt nạt? Đáng đời!”
Lăng Gia vào phòng tắm rửa mặt rồi trở về ngồi trên đầu giường, kéo Lộ Lộ lại, ôm lấy cô, hỏi: “Sao lúc nãy lại cúp điện thoại của tôi?”
“Không biết, vừa nghe thấy chị ở cạnh Hoàng Úy Nhiên là nghĩ đến cặp mắt sưng đỏ vì khóc của Mai Hinh. Không biết sao lúc đó rất tức giận.”
“Bây giờ còn tức giận không?”
“Hiện tại không còn nữa. Haiz, người tốt như Tần Hạo cũng sai đường lạc lối, đúng thật là bi kịch.”
“Đàn ông mà, nhận ra cái sai của mình là tốt rồi. Mà dù sao cũng không phải chuyện của chúng ta, làm sao can thiệp nổi, chỉ cần chúng ta không như vậy là được rồi.”
Lộ Lộ than thở: “Tiểu Long Nữ dễ kiếm nhưng Dương Quá chỉ là truyện cổ tích.”
Lăng Gia cũng thở dài: “Tiểu Long Nữ dễ kiếm, Hoàng Dung khó tìm, trên đời chỉ toàn là Lý Mạc Sầu.”
“Lý Mạc Sầu tổn thương, liền thở thành Diệt Tuyệt Sư Thái.”
“Diệt Tuyệt Sư Thái cả đời lạnh lùng, tu thân trở thành Đông Phương Bất Bại.”
“Đông Phương Bất Bại cô đơn lẻ bóng, dành hết cả tấm lòng yêu Độc Cô Cầu Bại.”
“Độc Cô Bầu Bại thụ nghiệp Dương Quá, Dương Quá trở thành truyện cổ tích.”
“Ha ha, Lăng Gia, chị thật đáng yêu.”
“Giờ mới biết à?”
“Chị lúc nào cũng thật đáng yêu, kệ bọn họ, tôi chỉ muốn Lăng Gia” Lộ Lộ hôn phớt lên mắt Lăng Gia “Chị nên mừng vì tìm được tôi, ít ra tôi sẽ không lăng nhăng ở bên ngoài. Trừ chị ra, tôi không chạm vào bất cứ ai cả.”
“Mèo khen mèo dài đuôi.” Lăng Gia đưa tay vẽ lên xương quai xanh của Lộ Lộ, nói: “Em khuyên nhủ Mai Hinh, đừng để cho cô ấy quá thất vọng về Tần Hạo. Bạn bè, chỉ nên khuyên can, cho dù có tức có giận cũng không được chia cắt. Trong chuyện này, sai lầm không thuộc về một mình Tần Hạo. Hử?”
“Đã khuyên rồi” Lộ Lộ đung đưa tay của Lăng Gia, nói: “Tôi không ưa Hoàng Úy Nhiên, nhưng cô ấy lại là bạn thân của chị, làm sao bây giờ?”
“Không sao cả, bình thường hai người cũng chẳng gặp nhau, ưa hay không cũng không sao cả” Lăng Gia hôn lên trán Lộ Lộ, nói: “Chỉ cần em yêu tôi là được, còn người khác, em ưa thì ưa mà không ưa thì ghét, đừng nghĩ nhiều.”
“Ừ, thật ra tôi rất thích bạn của chị, giống như Lữ Nam, tôi rất thích. Hoàng Úy Nhiên thì thôi, nhân phẩm của người phụ nữ này có vấn đề. Này, sao chị lại làm bạn với Hoàng Úy Nhiên?”
“À, Úy Nhiên có đôi khi ăn nói khó nghe, nhưng cô ấy cũng không xấu xa đến thế. Ít nhất là cô ấy đối với bạn bè rất tốt, tôi đã quen biết cô ấy nhiều năm rồi, trong công việc cũng có lúc cần đến sự giúp đỡ của cô ấy, làm bạn là điều hợp tình hợp ý thôi.”
“Được rồi” Lộ Lộ bò lên, chăm chú nhìn vào mắt Lăng Gia, nói: “Vì chị, sau này gặp Hoàng Úy Nhiên, có thể nhịn được thì sẽ nhịn hết sức, không nhịn được nữa mà đánh cô ta một trận thì chị cũng đừng trách tôi.”
“Em mà cũng đánh người cơ à?”
“Đương nhiên” Lộ Lộ dương dương tự đắc “Hôm qua tôi đã đánh cho Tần Hạo một trận rồi, đánh đến bật máu, còn đá cho cậu ta một cái ở phía dưới, quá đã! Tôi đột nhiên nhận ra rằng nơi làm cho bọn đàn ông kiêu ngạo nhất cũng chính là nơi mềm yếu nhất của họ, sau này nếu muốn dạy dỗ tên nào đó thì chẳng cần đánh làm gì, cứ nhè vào phía dưới mà đạp thật tàn nhẫn là được!”
Lăng Gia bật cười, cô nhéo mũi Lộ Lộ, nói: “Thật không ngờ em chính là một phần tử bạo lực.”
“Đâu chỉ là phần tử bạo lực, tôi còn rất am hiểu bạo lực binh pháp đó.”
“Bạo lực mà cũng có binh pháp? Là thế nào?”
“Muốn biết?”
“Đương nhiên!”
“Tôi dạy cho!”
Lộ Lộ cười âm hiểm, đem Lăng Gia đặt dưới thân mình, tay luồn vào áo ngủ của Lăng Gia. Lăng Gia không khỏi lùi thân thể về phía sau, tay của Lộ Lộ đuổi theo, đắc ý nói: “Binh pháp có dạy, địch lùi ta truy!”
Lăng Gia chợt hiểu ra, cô cười, chủ động nắm lấy vai của Lộ Lộ, hôn cô say đắm. Mãi đến lúc ý loạn tình mê, Lăng Gia đột nhiên buông ra, quyến rũ nói: “Binh pháp có dạy, dụ địch xâm nhập.”
Người này mà đã dụ thì cho dù biết là cạm bẫy, Lộ Lộ cũng sẵn lòng nhắm mắt nhảy vào. Cô lại hôn lên mắt Lăng Gia, môi Lăng Gia, tay Lăng Gia. Một lần nữa vuốt ve mặt Lăng Gia, ngực Lăng Gia, miệng lẩm bẩm: “Binh pháp dạy, địch trú ta nhiễu.”
Ánh mắt của Lăng Gia bắt đầu mê man, phía dưới bụng có một luồng đặc biệt ấm áp, cô cởi áo ngủ của mình. Hai cơ thể kể sát vào nhau, núi hướng núi, sông gần sông. Để cho ngọn lửa kia, tùy ý bừng cháy trong vùng biển mênh mông.
Ai nói trời sinh nước và lửa là mệnh tương khắc? Ai nói nước và lửa không thể tương dung?
Khi hai người phụ nữ ở cùng nhau, rõ ràng là sự phối hợp giữa nước và lửa, lại còn tạo ra điện.
Lộ Lộ hé mắt, mê mẩn ngắm nhìn Lăng Gia, chút ý thức còn sót lại nhắc nhở cô rằng, rõ ràng mình đang dạy binh pháp cho Lăng Gia, sao chính mình lại rơi vào tay giặc?
Lăng Gia thấy Lộ Lộ ngừng lại, cô cũng dừng. Lộ Lộ mơ màng hỏi: “Sao vậy?”
Hai chân Lăng Gia kẹp sát vào hông Lộ Lộ, miệng không chịu thua, nói: “Binh pháp có dạy, địch không động ta không động!”
Mặt của Lộ Lộ đỏ như tôm hấp, nghiến răng nói: “Tiếp tục đi!”
Cảm xúc trào dâng như lũ, mãnh liệt như ngọn lửa.
Sau đoạn đường triền miên, Lộ Lộ nằm nhoài trên người Lăng Gia, thở dốc hồng hộc. Lăng Gia cắn xương quai xanh của Lộ Lộ, hỏi: “Mệt sao?”
“Ừ.”
“Vừa khéo” Tay Lăng Gia lượn lờ dưới người Lộ Lộ, nhẹ nhành di chuyển, đặt Lộ Lộ dưới thân mình. Cô hôn lên ngực Lộ Lộ, cười bí hiểm: “Binh pháp có dạy, địch mệt ta đánh!”
Rõ ràng là tôi đang dạy binh pháp cho chị kia mà! Làm sao chị tự ý xuống núi? Lộ Lộ khóc thét, sau đó lại bị Lăng Gia lôi vào khung cảnh non sông tươi đẹp thấp thoáng dưới biển lửa.
Trước lúc chìm vào giấc ngủ, Lộ Lộ căm hờn nghĩ rằng, tại sao tôi là người chịu trận! Quỷ tha ma bắt! Ngày mai lại phải giặt ga giường!