Chương 72
Rạng sáng ngày kế tiếp, Lộ Lộ nằm trên giường, mệt mỏi xoa vòng eo ê ẩm, mặt còn ngái ngủ nhưng đã đến lúc phải đi làm. Cho dù mệt cũng phải cố gắng mở mắt ra, nhưng mà quá mệt mỏi, thật sự là mệt lắm.
Lăng Gia ôm lấy Lộ Lộ, lẩm bẩm: “Hôm nay cuối tuần mà vẫn phải đi vẽ à?”
“Ừ, chị cứ ngủ thêm đi.”
“Không có em bên cạnh, tôi không ngủ được.”
“Không thì… chị đi vẽ với tôi?”
“Ồ, ý này hay đấy, cũng rảnh không có việc để làm.”
“Vậy rời giường mau.”
“Nhưng tôi mệt.”
“Chị cho rằng tôi không mệt?” Lộ Lộ tức giận nhéo mũi Lăng Gia “Tối hôm qua không biết chị lấy đâu ra nhiều sức như thế, như muốn giết người!”
Bị Lộ Lộ nhéo một cái, cuối cùng Lăng Gia cũng tỉnh hẳn, cô cười ha hả “Tôi cũng không biết. Em biết không, trước đây tôi chẳng có chút mặn mà nào với chuyện chăn gối, Hướng Vân Thiên còn từng hỏi rằng có phải tôi bị lãnh cảm hay không. Thế nhưng trời mới biết tại sao cứ động vào em là tôi không thể kìm nổi lòng.”
Lăng Gia lãnh cảm? Nhìn cơ thể mình nơi nào cũng có chỗ bầm tím, Lộ Lộ trợn lòng trắng lên, cô bực mình cầm lấy gối nện lên đầu Lăng Gia, lòng thầm mắng Hướng Vân Thiên bị mù!
Lăng Gia cười, vươn tay xoa eo của Lộ Lộ, Lộ Lộ cho rằng Lăng Gia lại muốn, cô sợ đến giật nảy mình. Vuốt ve đôi tay của Lăng Gia, tủi thân nói: “Người ta bảo ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, năm mươi như gấu nhà. Chị mới hai mươi chín mà còn khủng khiến hơn cả sói cả hổ, sau này đến lúc chị bốn năm mươi tuổi thì tôi chịu làm sao nổi! Số tôi thật là khổ!”
“Khổ cái con khỉ!”
Giơ chân đá Lộ Lộ xuống giường, nghe được một một cái “bịch”, tâm trạng của Lăng Gia tốt hẳn lên.
Lộ Lộ mang theo Lăng Gia đến nơi vẽ tranh tường, vì hôm nay là thứ bảy nên những người bạn nhỏ không có ở đây. Không còn những hình ảnh đáng yêu chạy nhảy trong sân trường. Chiếc lá khô héo rơi trên cầu trượt, gió thổi qua, cuốn theo lá rớt vào vòng tay của đất mẹ.
Ba người đã vẽ xong phần bên trong, bây giờ chỉ cần xử lý nốt phía bên ngoài. Trời rất lạnh, làm cho răng của Lăng Gia cứ đánh lập cập vào nhau.
Lộ Lộ cởi áo lông ra, khoác lên người Lăng Gia “Bảo mặc thêm áo thì không chịu mặc, thời trang phang thời tiết thì cũng có mức độ thôi chứ, bây giờ đã biết lạnh chưa?”
“Đưa áo lông cho tôi, em mặc gì?” Lăng Gia vừa nói vừa muốn cởi áo trả cho Lộ Lộ, để cô mặc lại vào.
Lộ Lộ chặn tay của Lăng Gia, nói: “Tôi có áo len dày rồi, không lạnh. Với cả vẽ vời cần phải hoạt động nhiều, một lát nữa kiểu gì cũng thấy nóng. Bình thường còn phải cởi áo ra, quần áo lồm cồm vẽ không tiện, chị mặc đi. Bên kia có đu quay, nếu chị đứng mỏi chân thì qua đó mà ngồi.”
“Ừ” Lăng Gia không ngoan cố nữa, cô hỏi “Bao giờ thì ba người vẽ xong ở đây?”
“Ngày mai nữa là xong, nhanh thôi.”
“Xong rồi em lại đến nơi nào để vẽ?”
“Đến chỗ của Viên Viên, đồng nghiệp của cô ấy muốn vẽ tường.”
“Em bận rộn nhỉ.”
“Lúc nào cũng thế mà.”
“Bao giờ mới được nghỉ ngơi?”
“Cuối năm mới nghỉ được, thời tiết ngày càng lạnh, đem vài hợp đồng lùi tới sang năm, xuân đến rồi lại vẽ.”
“Tết còn lâu lắm đây, nhưng mà cứ sắp xếp vậy cũng được.” Lăng Gia xoa xoa mặt của Lộ Lộ “Cuối năm tôi cũng được nghỉ, đến lúc đó chúng ta có thời gian dành cho nhau rồi.”
Tần Hạo và Mai Hinh một trước một sau bước đến, Lăng Gia nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Mai Hinh rồi lại nhìn Tần Hạo đang nơm nớp lo sợ. Không hiểu sao cô lại buồn cười, giả vờ như chẳng biết gì cả, lên tiếng nhiệt tình chào hỏi với hai người.
Chuyện xấu trong nhà không thể để cho người ngoài biết, Mai Hinh dù không muốn cười đi chăng nữa cũng phải nở một nụ cười đáp lễ với Lăng Gia.
Ba người sau khi phân công, ai cũng bận rộn. Lăng Gia đứng bên cạnh Lộ Lộ, vừa nhỏ giọng trò chuyện với cô, vừa lấy ra một viên sô cô la, bỏ vào miệng Lộ Lộ rồi hỏi “Có lạnh không?”
“Không, hoạt động chân tay, đổ cả mồ hôi.”
“Thật à? Để tôi sờ xem có phải không” Lăng Gia nói xong, đưa tay luồn vào áo của Lộ Lộ.
“Không cho phép sờ” Lộ Lộ cười lui về phía sau một bước, sẵng giọng: “Thả dê cũng phải nhìn nơi thả.”
“Chẳng nhẽ em nhìn được? Cái tối hôm ở khách sạn đó tôi vẫn còn nhớ rõ đây.”
Lộ Lộ không thể phản bác, cười hì hì.
Chín giờ sáng, Tiểu Ngưu tới , cô mặc một cái áo len màu đen và quần jean xanh lam, cổ quàng khăn màu đỏ, chân đi một đôi giày kiểu classic màu trắng. Kiểu ăn mặc điển hình của sinh viên, sức sống tuổi trẻ tràn trề.
Lộ Lộ nhìn thấy Tiểu Ngưu thì rất vui mừng, cô nhanh chóng nhét bút vẽ vào tay Tiểu Ngưu, nói: “Em đến rồi, có em thì công việc sẽ xong trong ngày hôm nay. Sách của thầy đã xuất bản rồi à?”
Nhìn thấy Lộ Lộ, Tiểu Ngưu cũng rất vui vẻ, cô ôm lấy Lộ Lộ mà nhảy cẫng lên, phấn khích la hét: “Chưa đâu chưa đâu, em nhớ mọi người muốn chết! Công việc thầy giao rất khô khan, mệt lắm!”
Lộ Lộ và Tiểu Ngưu ôm ấp không chút kiêng kỵ như thế làm cho Lăng Gia cảm thấy chướng mắt, cô chủ động tiến tới gần, cười hỏi Tiểu Ngưu: “Còn nhớ tôi không?”
Tiểu Ngưu buông Lộ Lộ ra, quan sát Lăng Gia từ trên xuống dưới, nghĩ muốn bể đầu cũng không nhớ ra mình quen biết được người phụ nữ xinh đẹp này lúc nào. Lộ Lộ đứng bên cạnh nhắc nhở: “Lần đó ở bar, chị nhảy cùng em, sau đó chị nhảy cùng cô ấy, nhớ không?”
“À, nhớ rồi nhớ rồi” Tiểu Ngưu bừng tỉnh hiểu ra, bĩu môi nói: “Lần đó chị vứt em sang một bên, làm sao em quên được. Đèn ở quán ba thì mờ ảo nên không thấy rõ được mặt. À, em tên là Ngưu Trình Trình, sinh viên năm hai, bọn họ gọi em là Tiểu Ngưu, chị là?”
“Lăng Gia.”
Tiểu Ngưu há miệng đơ lưỡi: “Chị, chị, chị là Lăng Gia của Thụy Phong phải không?”
“À, phải.”
“Mẹ ơi! Trước kia chỉ được nghe nói tổng biên tập của Thụy Phong là phụ nữ, tên Lăng Gia. Không ngờ hôm nay lại được gặp!”
“Đừng xúc động nữa” Lộ Lộ vỗ vai Tiểu Ngưu “Mau vẽ đi, trời mùa này tối nhanh. Chúng ta phải tranh thủ vẽ xong trong ngày hôm nay, vậy thì ngày mai mới được nghỉ.”
“Được rồi, bắt đầu!”
Tiểu Ngưu sau khi lên tiếng chào hỏi Mai Hinh và Tần Hạo xong, cầm bút lên bắt đầu vẽ. Trông thấy Mai Hinh và Tần Hạo có cái gì đó khác thường, thế là nhỏ giọng hỏi Lộ Lộ: “Hai người bọn họ làm sao vậy?”
Lộ Lộ cười: “Không sao cả, cãi cọ một chút thôi. Em với bạn trai của em thỉnh thoảng cũng chiến tranh lạnh mà.”
Tiểu Ngưu tỏ vẻ đã hiểu, cô nghĩ thầm rằng thỉnh thoảng giận hờn cũng hay, thêm chút gia vị cho cuộc sống.
Hôm nay là thứ bảy, Tang Du không phải đi làm, Lữ Nam cũng không cần đi làm. Lữ Nam cứ thế ngồi chiễm chệ trong nhà Tang Du như Bồ Tát, căn bản là chẳng hề muốn rời đi. Từ thái độ hôm qua của Tang Du đối với mình, Lữ Nam phát hiện ra rằng Tang Du không ghét mình, cô hoàn toàn có thể tiến lên thêm một bước trong chiến lược đã vạch ra. Quan điểm của Lữ Nam là: Mềm sợ cứng, cứng sợ liều, liều sợ mặt dày. Cái gọi là quấy nhiễu bất quá chỉ là mặt dày mà thôi.
Tang Du à, vì trái tim của em mà tôi sẵn sàng trở thành một kẻ mặt dày! Lòng Lữ Nam tràn đầy bi tráng.
Tang Du bị Lữ Nam niệm Phật cho đau đầu nhức óc, thế là quyết định đến công ty, tự động tăng ca để thoát khỏi “Phật chú”. Ai ngờ Lữ Nam cũng theo Tang Du đến công ty, lấy chiêu bài “hiếu học” mong muốn học tập chuyên môn thiết kế của Tang Du. Lữ Nam làm cho Tang Du phát cuồng, suýt nữa thì lên cơn điên.
Chủ nhật nên công việc chẳng có bao nhiêu. Ngồi một lúc trong phòng làm việc, nhớ đến chuyện Tần Hạo đã gây ra, thừa dịp Lữ Nam đang nhận điện thoại, cô gọi điện thoại cho Tần Hạo, bảo anh ta đừng vẽ nữa mà hãy mau tới công ty gặp cô.
Tang Du bây giờ vẫn chưa buông được Lộ Lộ, không tiện tự đi đến tìm Tần Hạo, cũng không tiện tự mình qua an ủi Mai Hinh. Nếu không, lỡ chạm mặt Lộ Lộ, lại làm cho hai người đau lòng thêm một lần nữa.
Tần Hạo sau khi nhận được điện thoại thì trầm ngâm một lúc, rồi nhỏ giọng nói với Mai Hinh là Tang Du tìm mình có việc. Mai Hinh làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục vẽ. Lộ Lộ bước đến, hỏi Tần Hạo: “Điện thoại của ai thế?”
“Tang Du đó, cậu ấy tìm mình có chút việc, bảo mình đến gấp.”
“Vậy còn không mau đi!” Lộ Lộ nghĩ rằng Tang Du chắc đã biết được chuyện của Tần Hạo rồi, nếu không cũng sẽ chẳng gọi Tần Hạo đến vào cái lúc như thế này.
Tần Hạo sờ túi tiền, ngượng ngùng nói: “Mình… tiền xe…”
Mai Hinh là chủ nhà, thường thì trên người Tần Hạo chẳng có bao nhiêu tiền. Nhìn thấy vẻ mặt vừa đáng thương vừa ngại ngùng của Tần Hạo, Lộ Lộ nhịn không được mà bật cười. Lấy từ ví ra hai trăm đồng nhét vào trong tay Tần Hạo, nói: “Đi nhanh còn về, tranh vẫn còn chờ cậu vẽ nốt nữa mà.”
Tần Hạo đi rồi, Lộ Lộ mặt mày hớn hở nói với Mai Hinh: “Chắc chắn là Tần Hạo đi ăn đòn, cậu đừng có đau lòng làm gì.”
Nghĩ đến tích cách ngoài lạnh trong nóng của Tang Du, Mai Hinh thở dài. Hôm qua Tần Hạo đã bị Lộ Lộ đánh cho mặt mũi bầm dập, hôm nay có lẽ cũng sẽ bị Tang Du đáng cho mình mẩy thâm tím. Chắc chắn rằng Tần Hạo cũng biết được đến gặp Tang Du sẽ có hậu quả là gì, haiz, sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc đó còn làm như thế?
Lộ Lộ nói đúng, Tần Hạo chính là đến ăn đòn. Anh ta vừa mới bước vào phòng làm việc của Tang Du, đóng cửa lại xong, liền bị Tang Du đạp một cái vào dưới đũng quần. Ngày hôm qua mới bị Lộ Lộ đạp cho một cái vẫn chưa hết đau được, hôm nay lại bị Tang Du bồi cho thêm một cú. Đáng buồn hơn là Tang Du đang mang dày cao gót, khi cái đế nhọn kia chạm đến nơi đó, Tần Hạo lập tức gục luôn xuống đất. Anh ta đau đến chết đi sống lại, toàn thân đổ mồ hôi hột.
Phía dưới Tần Hạo còn đang đau điếng, bên trên lại bị Tang Du đá cho hai cái, máu mũi lập tức chảy ra. Tần Hạo ngửi được mùi máu tanh, rên lên nhẹ nhõm. Anh ta hiểu Tang Du, cũng đã chuẩn bị xong tinh thần. Tần Hạo cảm thấy ăn đòn làm cho mình được dễ chịu hơn, bạn bè còn đánh còn chửi, chứng tỏ rằng vẫn chưa hoàn toàn thất vọng về mình. Nhưng mà phía dưới thật sự rất đau, bất kể thế nào, ngay mai cũng phải đến bệnh viện kiểm tra một chút.
Lữ Nam đứng ở một bên nghẹn hòng trân trối, cô không ngờ rằng người thoạt nhìn dịu dàng như Tang Du lại bạo lực như vậy. Nhìn thấy Tang Du mạnh mẽ đến thế, Lữ Nam mới nhớ ra rằng Lộ Lộ đã nói với mình là trước đây Tang Du từng vì một bà cụ mù mà đánh một tên cướp, lại cảm thấy Tang Du bạo lực như vậy cũng hợp tình hợp lý.
Lữ Nam có chút run rẩy, cô cầu nguyện cho chính mình. Nếu không muốn ăn đạp, nếu không muốn chết, về sau nhất định không thể giở trò ong bướm lăng nhăng…!
Tang Du đánh Tần Hạo xong, ném cho anh ta một tờ khăn giấy để lau máu mũi, lạnh lùng nói: “Cậu còn chưa kết hôn đã như thế này, về sau kết hôn rồi thì còn làm ra trò gì nữa? Mai Hinh lớn lên cùng mình từ bé đến bây giờ, mình hiểu rõ tình cảm cô ấy dành cho cậu, cậu làm như vậy… cô ấy thất vọng đến mức nào? Đừng nói với mình là cậu làm như vậy vì hormone của cậu tác quái, cái cớ này quá thấp hèn! Chuyện này nếu xảy ra một lần nữa thì hãy chia tay với Mai Hinh đi! Mình còn phải làm việc, cậu về đi.”
“Nhất định không có lần thứ hai” Tần Hạo từ dưới đất bò dậy, xoa máu mũi, rồi lại khom người xuống lau đi giọt máu rơi dưới sàn. Chân thành nói: “Tang Du, cảm ơn.”
Cảm ơn lời khuyên của cậu, cảm ơn trận đòn của cậu, thân là đàn ông thì dám làm dám chịu. Chẳng sợ toàn bộ thế giới đều thất vọng về mình, chỉ cần lấy lại được lòng của Mai Hinh, thì dù phải chịu sự phỉ nhổ của cả thế giới, cũng có hề gì? Tần Hạo dùng ống tay áo lau những giọt máu vẫn đang chảy xuống, nặng nề mà kiên định bước chân ra ngoài.
Tần Hạo đi rồi, Tang Du liếc Lữ Nam một cái. Ánh mắt kia như một lưỡi kiếm, như đang muốn hỏi, nhìn bộ dáng này của tôi, chọ còn dám thử cảm giác mới lạ sao? Tôi đây tính cách như thế, chị còn dám yêu sao? Trên đời này, chỉ có Lộ Lộ mới có thể bao dung tất cả mọi thứ thuộc về tôi, nếu trước đây chị còn mơ ngủ, thì bây giờ đã tỉnh rồi chứ?
Đời người thật sự là một vòng luân hồi sao? Nếu phải, vì sao không thể có kiếp sao? Nếu không phải, thì tại sao sự đời không cùng thời gian, không cùng địa điểm lại diễn ra những cảm xúc hỉ nộ ái ố tương tự nhau.
Việc đau đớn nhất trên đời không có gì bằng chính là tự tay vứt bỏ đi những gì mình đang có.
Đã tự tay vứt bỏ lỡ tình yêu, còn muốn tự tay vứt đi bạn bè? Con người à, vì sao chúng ta cứ luôn dẫm lên vết xe đổ của nhau như thế? Sao chúng ta lại không biết rằng “đánh mất” là hai chữ mỉa mia nhất của cuộc đời mỗi con người?
Chuyện cũ hóa vào hư vô, chỉ còn là một giấc mộng. Tang Du đứng trước cửa sổ, hai tay ôm lấy nhau, nhìn những con người nhỏ bé như kiến ở phía dưới tòa nhà cao tầng. Thả một tiếng thở dài.
Lữ Nam nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tang Du, nhìn sườn mặt hững hờ của Tang Du. Một tia thương cảm xẹt qua đáy lòng, làm dấy lên những gợn sóng xót xa.
Cô hiểu ánh mắt của Tang Du, Tang Du đang tự nhủ rằng ngoài Lộ Lộ ra thì chẳng còn ai khác. Nhưng Lữ Nam muốn nói với Tang Du rằng, ngoài Lộ Lộ ra, còn có tôi.
Lữ Nam tôi đây mà sợ ai?
Em cho rằng tôi sợ à? Thật nực cười.