Chương 73
Ánh mặt trời chiếu qua tầng mây mỏng, mang theo ấm áp rọi xuống nhân gian.
Tang Du đứng lặng người bên cửa sổ, nhìn từ phía nghiêng, khuôn mặt của cô như bức tượng thần Vệ Nữ của Alexandros Antioch. Mà đôi mắt sâu thẳm của cô, lại giống như bức tượng “Người Suy Tư” của Auguste Rodin.
Lữ Nam không quấy rầy Tang Du, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế salông, yên lặng ngắm nhìn đôi vai như đã phải ghánh chịu quá nhiều nặng nề của Tang Du.
Nửa giờ sau, Lữ Nam rót cho Tang Du một ly trà xanh, hơi nóng màu trắng trong ly trà bay lên chầm chầm, hòa vào không trung, trở nên trong suốt.
Lữ Nam đặt ly trà vào trong tay Tang Du “Tang Du, chúng ta thường phải trả giá cho quá khứ quá nhiều, hoài niệm quá nhiều vì những thứ đã qua đi, nhưng cuộc sống là phải bước tiếp, cần phải buông tha cho quá khứ, tiếp tục bước đi.”
“Ý của chị là tôi nên đón nhận sự theo đuổi của chị à?” Tang Du cười nghiền ngẫm.
“Đúng là có ý này, nhưng điều tôi muốn nhất là em có thể thoát ra khỏi bóng tối của quá khứ.”
“Nói nghe thì dễ.”
“Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng, em cần gì phải bi quan?”
Thuở trời hồng hoang, ai gieo trồng chữ tình, tất cả chỉ vì trăng gió tình nồng.
Tang Du cúi đầu nhấp một ngụm trà, hương trà hòa tan trong miệng, hóa thành vị ngọt ở cuối cuống họng. Tang Du không hề biết khóe môi của mình đã khẽ nhếch lên, biến thành một luồng ấm áp, bay vào đáy mắt Lữ Nam.
Trà có vẻ kì diệu? Lữ Nam nghĩ xưa kia có phóng hỏa hí chư hầu, ngày nay chén trà nhạt có thể làm cho Tang Du cười, sau này phải đi học một chút về nghệ thuật trà đạo mới được.
[Phóng hỏa hí chư hầu: Bao Tự là một người con gái xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhan sắc của cô làm cho Chu Vương say đắm. Bao Tự rất ít khi cười, cô thích nghe tiếng xé lụa, thế là Vua cho xé lụa ngày đêm để cô cười. Thậm chí còn cho đốt lửa trên các đài canh gác để lừa chư dầu tưởng lửa hiệu, đem quân đến cứu giá, Bao Tự thấy chư hầu bị mắc lừa thế là đứng trên lầu cao cười ngặt nghẽo. Thế là kể từ đó Chu Vương cứ đốt lửa năm lần bảy lượt chỉ để nhìn thấy Bao Tự cười.]
Từ phía xa, Lộ Lộ nhìn thấy Tần Hạo bước xuống taxi, tập tễnh trở về, cô cười thầm không ngớt. Lộ Lộ nhỏ giọng nới với Lăng Gia: “Tần Hạo ăn đòn về rồi, nhất định là Tang Du đã đạp vào phía dưới của cậu ta.”
Lăng Gia nhìn Tần Hạo đang tiến lại gần, cũng đứng lên cười “Đúng là chẳng thể nhìn mặt mà bắt hình dong, không ngờ rằng Tang Du cũng biết đánh người. Đánh cũng tốt, đánh đau mới nhớ lâu.”
Mai Hinh nhìn thấy ống tay áo dính máu của Tần Hạo, tiếp tục vẽ.
Tiểu Ngưu nhìn thấy tay áo dính máu của Tần Hạo, ngạc nhiên, cô hỏi Tần Hạo: “Anh làm sao thế?”
Lăng Gia nói: “Chắc là không cẩn thận nên ngã chứ gì? Sau này đi đứng cẩn thận vào, ban ngày mà cũng vấp phải đá.”
“Tại vì đi đường không có mắt.” Tần Hạo cười, cởi áo khoác xuống, cầm bút vẽ lên, không nói thêm nữa.
Đến giờ ăn trưa, Lăng Gia dẫn đám người Lộ Lộ đến một khách sạn, gọi một bàn đầy đồ ăn, cô nói: “Mọi người đều vất vả đến tận trưa nên ăn nhiều vào nhé, hôm nay tôi mời.”
Tần Hạo lắc đầu, nói: “Sao lại để cho phụ nữ mời được, để em đi.”
“Đừng tranh với chị, hôm nay cứ để chị mời. Sau này có dịp khác thì đến lượt em mời , được chưa?”
Tần Hạo chỉ còn cách gật đầu, vả lại tiền đều đã giao hết cho Mai Hinh, thật sự trên người chẳng còn bao nhiêu tiền, không tiện tranh trả.
Trong bữa ăn, thỉnh thoảng Tiểu Ngưu kể về những kinh nghiệm giúp đỡ giáo sư Đinh xuất bản sách của cô, Lộ Lộ và Lăng Gia cũng phụ họa theo, nhìn chung thì bầu không khí của bữa cơm cũng không quá ngột ngạt.
Ăn được một nửa, Mai Hinh muốn vào phòng vệ sinh, vừa lúc Lăng Gia cũng muốn đi, cô nắm lấy tay Lộ Lộ một cái, cùng đứng dậy đi với Mai Hinh.
Trong lúc rửa tay, Lăng Gia nhìn Mai Hinh, nghĩ ngợi một chút, nói: “Mai Hinh, chuyện của Tần Hạo chị đã nghe Lộ Lộ nói rồi. Chị rất thân với Úy Nhiên, biết rõ tính cách của cô ấy, Úy Nhiên từ nhỏ đã được nuông chiều nên tính tình cũng từ đó mà thành hư. Đối với cô ấy thì những thứ không có được là những thứ tốt nhất, Tần Hạo càng lạnh nhạt với cô ấy thì cô ấy càng muốn có được Tần Hạo. Vĩ lẽ đó nên trong chuyện này, có hơn nửa phần sai là thuộc về Úy Nhiên, em ngàn vạn lần đừng đổ hết tất cả mọi sai lầm lên đầu Tần Hạo.”
Vành mắt Mai Hinh đỏ lên: “Những gì chị nói, thật ra em đều đã nghĩ đến, nhưng chỉ cần nhìn đến mặt Tần Hạo là lại cảm thấy thất vọng. Chuyện đó một cây làm chẳng nên non, nếu lúc đấy anh ta thật sự không muốn thì làm sao lại không khống chế nổi? Nói rằng không khống chế được, chẳng qua chỉ là mượn cớ thôi.”
“Không còn cách nào đâu, Mai Hinh” Lăng Gia cầm tay của Mai Hinh, lau đi giọt nước mắt của cô, nói: “Từ nhỏ đến lớn chị đã gặp gỡ vô số đàn ông, bất kể là trong công việc hay cuộc sống cùng đều tiếp xúc qua rất nhiều nam giới. Dù cho em có thừa nhận hay không thì thực tế là lực kiềm chế của đàn ông không mạnh như ta vẫn tưởng. Họ không xấu, thậm chí còn rất tốt, nhưng có phụ nữ ngồi trong lòng mà không loạn lên thì gần như chẳng mấy người đàn ông là có thể làm được, dù cho có là Đường Tăng một lòng hướng Phật thì chẳng phải lúc ở Nữ Nhi quốc cũng suýt động lòng hay sao? Em không biết đấy thôi, ngay cả người cha mà chị tôn kính nhất, lúc còn trẻ ông ấy cũng từng ngoại tình , nhưng không thể vì một lần sai lầm mà xem ông ấy như một kẻ tồi tệ được. Từ lúc đó trở đi, chị đã bắt đầu hiểu rõ sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, cũng biết được nỗi khổ tâm của người phụ nữ. Dù cho Tần Hạo có khiến cho em đau khổ đến thế nào đi chăng nữa, chỉ cần em vẫn còn yêu thì đừng bao giờ tuyệt vọng đối với cậu ta, hiểu không? Về phần Úy Nhiên, chị sẽ khiên cô ấy chặt đứt tư tưởng với Tần Hạo. Đương nhiên, sau này em cũng phải quản chặt Tần Hạo một chút, nhưng không phải là quản quá nghiêm. Em có biết rằng một số người giống như hạt cát, em càng nắm chặt họ lại rời em càng nhanh, phải vừa nắm vừa buông. Bất kể thế nào, sau khi trừng phạt Tần Hạo đủ rồi, em hãy cho cậu ta thêm một cơ hội, lấy lại lòng tin. Dù sao vẫn phải bước đi tiếp, không thể bởi vì một lần vấp ngã mà không dám bước tiếp về phía trước, đúng không.”
Mai Hinh cắn chặt môi, im lặng một lúc lâu, cuối cùng bật khóc. Lăng Gia thở dài, lấy khăn tay ra giúp cô lau nước mắt.
Mai Hinh khóc xong, cô nói với Lăng Gia: “Những lời chị nói làm lòng của em dễ chịu hơn, Lăng Gia, trước đây em từng có thành kiến với chị, thật xin lỗi.”
“Ấy, xin lỗi làm gì, em có thành kiến với chị cũng bởi vì em quan tâm đến bạn bè thôi mà. Lộ Lộ có thể được một người bạn như em, chị cảm ơn còn không kịp ấy chứ. Đi thôi, ăn cơm nhiều vào, no rồi mới có sức mà nghĩ cách trừng phạt Tần Hạo.”
“Vâng.”
Lăng Gia và Mai Hinh trở lại chỗ ngồi, mắt Lộ Lộ đảo qua đảo lại giữa hai người. Nhìn thấy mắt của Mai Hinh đỏ lừ, không khỏi nhíu mày nhìn về phía Lăng Gia, Lăng Gia thản nhiên cười với cô một cái rồi nhún nhún vai, tiếp tục tán ngẫu với Tiểu Ngưu.
Vốn dự định hai ngày mới xong việc được, nay có thêm Tiểu Ngưu miệt mài góp sức, cuối cùng đã hoàn thành luôn trong hôm nay.
Sau khi xong việc đã là bảy giờ tối, bạn trai của Tiểu Ngưu đến đón cô về, mọi người chào tạm biệt nhau xong rồi ai lại về nhà nấy.
Vào trong xe, Lộ Lộ xoa xoa hai tay của Lăng Gia, còn không sợ lạnh mà đem tay của Lăng Gia áp vào sườn mình để sưởi ấm, Lộ Lộ lẩm bẩm: “Ngày mai không phải đi vẽ, có thể ở nhà với chị, tay lạnh thế này là không được rồi. Sau này phải mặc thêm quần áo vào, đừng đi ra khỏi nhà nữa.”
“Thôi, cùng lắm thì sau này mặc nhiều hơn là được.” Lăng Gia ôm chặt lấy hông của Lộ Lộ, ghé đầu vào vai cô. Có được một người như vậy yêu mình là hạnh phúc đến nhường nào “Hôm nay nhìn em với Tiểu Ngưu cứ ôm tới ôm lui, chướng tai gai mắt chết đi được.”
“Ồ, chị ghen!”
“Đúng thế, tôi ghen đấy, em dám làm gì?”
“Vui thôi chứ làm gì” Lộ Lộ vuốt ve khuôn mặt của Lăng Gia, hôn khẽ lên “Tôi rất thích nhìn chị ghen đấy, mà nghe nói ghen còn có lợi cho sức khỏe đấy, thỉnh thoảng ghen chút cũng được. Một người khỏe hai người vui, hiệu quả còn hơn nhiều so với hối nhân thận bảo.”
[Hối nhân thận bảo: thuốc bồi bổ sinh lý.]
“Em thực sự là…” Lăng Gia nhất thời không tìm thấy từ ngữ nào để phản bác Lộ Lộ, chỉ có thể khẽ cắn lên cổ của cô, lại hỏi: “Hôm nay tôi có nói ít lời với Mai Hinh, em muốn nghe không?”
“Ừ.”
Lăng Gia đem màn đối thoại của mình và Mai Hinh thuật lại cho Lộ Lộ, lòng Lộ Lộ cảm động nhưng lại làm bộ thở dài: “Nhìn thấy người ta khóc cũng không ôm an ủi một cái, đúng là động vật máu lạnh!”
“Em cho rằng tôi giống như em, cái loại mà gặp ai cũng ôm hả!”
“Tôi đâu phải thấy ai cũng ôm, chị cứ vu oan cho tôi. Chậc, chẳng trách hôm nay Mai Hinh lại buồn như thế, hóa ra là chị gây ra.”
Lăng Gia bất mãn nhéo lưng Lộ Lộ một cái “Sao từ miệng của em tôi lại trở nên xấu xa như thế?”
“Phụ nữ không xấu thì không ai yêu đâu.”
“Em thích phụ nữ xấu?”
“Tôi thích những người phụ nữ xấu giống như chị.”
Lăng Gia cười, tay bắt đầu ve vãn qua lại trên lưng của Lộ Lộ. Nhớ đến tối hôm qua sống dở chết dở, Lộ Lộ giật thót.
Lăng Gia cảm nhận được sự sợ hãi của Lộ Lộ, không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
Hổ không ra oai thì tưởng là mèo bệnh à? Lộ Lộ nheo mắt lại, xoay người đè Lăng Gia dưới thân.
Lăng Gia vốn chỉ muốn đùa Lộ Lộ một chút, có lẽ không hề nghĩ muốn làm thật, cô vội đẩy vai của Lộ Lộ ra, nói: “Muốn làm gì thì về nhà, bây giờ đang ở ngoài đường!”
“Trời tối, lại còn đang trong xe, không ai thấy đâu” Lộ Lộ nhanh chóng cởi quần áo của Lăng Gia ra, lại trườn người lên hôn cô, một bên chơi đùa với nơi căng tròn, một bên thì phả hơi nóng bên tai Lăng Gia “Thì ra hôm nay mặc ít là vì tính toán đến buổi đêm sẽ làm như vậy rồi, đúng không?”
Lăng Gia nắm chặt lấy quần áo rời rạc, gắt lên: “Nói bậy!”
“Được, tôi nói bậy, nhưng mà sự thật đã chứng minh rồi, chối cũng thế cả mà thôi!”
“Em đúng là du côn, lưu manh!”
“Chỉ là tôi muốn cho chị biết vạn thụ vô cương có nghĩa là gì!”
[Xuyên tạc từ câu “Vạn thọ vô cương”. Vạn thọ vô cương là thọ ngàn năm, vạn thụ vô cương là thụ ngàn năm ]
“Học theo, trả tiền bản quyền đi!”
“Đừng quên ai mới là người dạy cho chị!”
“Đồ học theo!”
“Đồ vô ơn!”
“Em…”
Lăng Gia còn định nói nữa thì đã bị Lộ Lộ hôn chặn miệng, cái lưỡi linh hoạt mang theo vị ngọt nhè nhẹ dịu dàng quẩn quanh trong miệng. Gặp phải đồng loại, cùng quấn lấy nhau.
Trời chỉ toàn một màu đen, màn đêm lại dấy lên dục vọng trong mỗi con người.
Xúc giác mềm mại truyền đến những đầu ngón tay, trái tim đập nhanh từng hồi.
Dường như để phối hợp với bản năng nguyên thủy nên ánh trăng vẫn mãi không ló đầu ra, chỉ núp sau tầng mây mà đỏ mặt. Cuối cùng cũng hiểu được sao lại chỉ nguyện thành uyên ương chứ không nguyện thành tiên.