Chương 74
Để phù hợp với ngày nghỉ cuối tuần, chủ nhật này ông trời cho mọi người một ngày quang mây tạnh. Trời xanh thẳm, mây lững lờ, nhiệt độ duy trì ở khoảng mười ba độ, không thể nói là ấm nhưng cũng chẳng phải là lạnh.
Những người lớn tuổi quen dậy sớm đã tập thể dục dưới ánh mặt trời từ lâu, hoặc là ngồi trên các bàn đá cùng nhau chơi cờ tướng.
Gần xế trưa, nhiều người cảm thấy ngủ đã chán chê rồi, lúc này mới đi ra khỏi nhà. Nhân dịp chủ nhật nên đi mua sắm, hoặc chỉ là dạo chơi. Trong những cửa hàng KFC hoặc MacDonald luôn đầy ắp các cặp tình nhân hoặc các gia đình, khuôn mặt của ai cũng rạng rỡ. Các bạn nhỏ không sợ lạnh ăn kem, nắm lấy tay cha mẹ, vui vẻ nhảy nhót, chúng dùng cặp mắt đơn thuần để hưởng thụ sự phồn thịnh của thành phố này.
…
Lữ Nam như một cái đuôi, mặt dày đeo bám Tang Du suốt từ hôm qua đến tận bây giờ. Đối với sự dày mặt của Lữ Nam, lòng Tang Du đã sớm câm lặng, Lữ Nam làm cho cô đau cả đầu.
Việc ở lại trong nhà Tang Du thì không có vấn đề, nhưng vấn đề chính là việc không có quần áo để thay. Trời vừa mới sáng, Lữ Nam đã tắm xong, cô trùm khăn đi vào phòng ngủ của Tang Du.
Đôi mắt mơ màng, cần cổ và bả vai xinh đẹp, vì mới tỉnh dậy nên Lữ Nam mang trong người cảm giác biếng nhác, lại còn vừa mới tắm xong. Dù cho là ai nhìn thấy cũng sẽ bị hút hồn.
Người này muốn làm trò gì đây? Không biết nhìn đối tượng mình đang quyến rũ à? Tang Du liếc Lữ Nam một cái, miễn cưỡng xoay người không nhìn cô nữa.
Lữ Nam cố gắng phát huy sức hấp dẫn của cơ thể mình, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tang Du một cách tao nhã “Tôi không có nội y để thay, muốn lấy của em để mặc, em có từ chối tôi không?”
Da mặt người này làm bằng bê tông à? Tang Du đem chăn trùm quá đầu, làm như không nghe thấy gì cả.
“Em không từ chối, tôi xem như là em ngầm cho phép nhé” Lữ Nam mở tủ quần áo của Tang Du, không hề khách sáo chút nào. Tìm được đồ lót, lại lấy thêm ra mấy bộ quần áo của Tang Du, đứng luôn trước mặt Tang Du mà cởi quần áo thay luôn.
Khoảng khắc khi mà người phụ nữ cởi bỏ từng thứ từng thứ quần áo trên người mình, đó là nét đẹp ngượng ngường và mê hoặc. Còn khi người phụ nữ mặc vào từng món từng món quần áo, đó lại là vẻ đẹp của sự kín đáo và thành thục. Nét đẹp của người phụ nữ luôn được thể hiện trong bất cứ hành động nào.
Tang Du ôm chăn nhìn chằm chằm vào Lữ Nam, không thể phủ nhận rằng dáng vẻ của Lữ Nam khi thay quần áo là cực kỳ xinh đẹp. Rốt cuộc chị đã dùng chiêu này để quyến rũ bao nhiêu người rồi hả? Dùng lại cái cách đã quyến rũ người khác để hớp hồn tôi à, chị có cảm thấy hả hê không? Đột nhiên Tang Du có chút tức giận.
Lữ Nam thay xong quần áo, nghiêng đầu nhìn đôi mắt buồn bực xen lẫn giận dỗi của Tang Du, làm như vô tình nói: “Đây là lần đầu tiên tôi thay quần áo trước mặt người khác, có phải em cảm thấy như thế này là bất lịch sự hay không? Sao cũng được, tôi chỉ muốn em có thể nhìn rõ tôi từ trong ra ngoài. Cũng chỉ muốn cho em biết rằng tôi không phải đang đùa giỡn với em đâu. Tôi đi làm bữa sáng đây, em rời giường đi, lát nữa chúng ta cùng nhau ra ngoài.”
Lần đầu tiên thay quần áo trước mặt người khác à? Sự hờn giận trong lòng Tang Du bỗng dưng biến mất không còn tung tích. Nhưng rốt cuộc thì đây là nhà của tôi hay nhà của chị thế? Sao chị chẳng có chút kiêng nào hết vậy? Đột nhiên Tang Du lại có chút hậm hực, cô đứng dậy, chán nản mặc quần áo vào. Nghĩ mãi cũng không hiểu rằng tại sao Lữ Nam lại đeo bám mình dai dẳng như thế.
Say rượu đúng là cái họa mà!
…
Lúc Lộ Lộ và Lăng Gia rời giường đã là mười giờ hơn, hai người ăn một bữa sáng đơn giản rồi nắm tay nhau ra ngoài cùng đi dạo phố.
Trước khi bước ra khỏi nhà, Lăng Gia thay một đôi giày cao gót. Lộ Lộ thấy thế, bất mãn nói: “Tôi chẳng buồn nói đâu, nhưng chị… chị đã cao như vậy rồi còn đi giày cao gót làm gì, không sợ bị trẹo chân à?”
Lăng Gia cố ý đứng sát bên Lộ Lộ, đưa tay ra đo rồi nói: “Em ghen tị chiều cao của tôi chứ gì, tôi không thèm chấp.”
“Không phải chỉ cao hơn có một chút thôi à, có gì mà đáng tự hào?” Lộ Lộ vuốt ve tay của Lăng Gia: “Dạo phố là hoạt động chân tay, chị đi giày cao gót như vậy, lát nữa mà mệt thì đừng hòng bắt tôi cõng!”
“Chỉ cần em không kêu mệt là được rồi!”
….
Dù cho có tiền hay không có tiền, hễ là phụ nữ thì phần lớn đều thích đi dạo phố.
Từng con đường nối tiếp với nhau, ghé hết cửa hàng này lại đến cửa hàng khác, quần áo cứ thử lần lượt từng bộ một. Lộ Lộ nhìn Lăng Gia cứ liên tục quẹt thẻ mà mắt không thèm chớp, lòng cô run rẩy không thôi. Nghĩ đến việc số tiền bằng lương cả tháng trời làm việc của mình bị Lăng Gia tiêu xài trong một buổi, Lộ Lộ không nhịn được thầm rủa: Mẹ ơi, mình gặp phải loại phụ nữ gì thế này? Đúng là đồ phá của!
Lăng Gia tiêu tiền không thương tiếc nhưng Lộ Lộ lại đau lòng, mỗi lần lăng Gia lấy thẻ ra, trái tim của Lộ Lộ lại run rẩy không ngừng. Lộ Lộ quyết định rằng sau này không đi dạo phố cùng với Lăng Gia nữa, nếu không sẽ suy tim có ngày.
Nhân lúc Lăng Gia đang thử quần áo, Lộ Lộ chạy đến một văn phòng phẩm gần đó. Cô nhìn thấy một cái móc khóa trong cửa hàng, liền hớn hở mua ngay, sau khi trở lại Lộ Lộ nhanh nhảu thả vào trong tay Lăng Gia. “Móc khóa này hình logo Mercesdes, xe của chị cũng là Mercesdes, tặng chị đấy!”
“Đồng chí! Nhìn cho rõ đi!” Lăng Gia nắm lấy móc khóa bằng ngón cái và ngón trỏ, đung đưa trước mặt Lộ Lộ “Đây là Mitsubishi, không phải Mercesdes!”
“Á!” Lộ Lộ cầm lấy móc khóa, mặt tràn ngập thất vọng “Rõ ràng nhìn đúng Mercesdes, sao cầm về lại thành ra Mitsubishi nhỉ? Có điều cũng không sao cả, bây giờ người ta thích đồ thủ công, về nhà tôi mài lại cho các cạnh nhỏ đi thì thành Mercesdes ngay ấy mà!”
Lăng Gia dở khóc dở cười, một lát sau, cô hỏi: “Em muốn có xe không?”
“Không muốn, tôi quen ngồi xe buýt và tàu điện ngầm rồi.”
“Có tiện không? Chạy tới chạy lui cả ngày, làm sao tiện bằng xe riêng chứ?”
“Chị muốn mua xe cho tôi à?”
“Ừ.”
“Này” Lộ Lộ kéo tay của Lăng Gia, chậm rãi tiến về phía trước, đi đến trạm xe buýt, Lộ Lộ dừng lại. Cô đưa tay chỉ những người đang đứng dưới trạm xe buýt, nói: “Lăng Gia, có biết vì sao tôi lại thích đi xe buýt và tàu điện ngầm không? Bởi vì ngồi trên những thứ này, ngày nào tôi cũng được nhìn thấy vô vàn khuôn mặt sương gió khác nhau. Mỗi lần nhìn thấy họ, tôi lại nhận ra rằng ngoài kia có rất nhiều người giống như mình. Ai cũng đều đang nỗ lực phấn đấu như mình, ngồi cùng một không gian với họ, tôi không còn cảm giác cô đơn nữa. Trong một cái xe buýt, có thể thấy được những khuôn mặt vui buồn khác nhau, bọn họ cho tôi thấy được bóng dáng của chính mình trong đó. Đối với tôi mà nói, đây là một chuyện rất ý nghĩa, vì lẽ đó nên không cần mua xe cho tôi đâu. Chị cứ để dành tiền lại đó mua thêm quần áo và trang sức cho bản thân là được. Với cả tôi cũng không biết lái xe, lúc nào biết lái xe rồi, muốn đi xe thì lấy xe của chị đi là được rồi. Chị đã có ba bốn chiếc, còn phải mua thêm làm gì, đúng không?”
Lộ Lộ dùng cách này để từ chối lòng tốt của Lăng Gia, tất nhiên là làm cho Lăng Gia hoàn toàn nghe theo. Đối với một lời giải thích hợp tình hợp lý như thế, Lăng Gia nở nụ cười ấm áp.
Hai người vừa đi vừa nói, ngang qua khách sạn lại trùng hợp gặp được Hướng Vân Thiên.
Hướng Vân Thiên cho đến bây giờ vẫn chưa chịu từ bỏ hy vọng với Lăng Gia. Bây giờ lại nhìn thấy Lăng Gia đang sống hạnh phúc thoải mái, đến cả khuôn mặt cũng ngập tràn tình yêu như thế kia. Hướng Vân Thiên tiếc nuối, lòng cũng sục sôi ý nghĩ muốn có lại Lăng một lần nữa.
Lộ Lộ nhìn thấy vẻ mặt của Hướng Vân Thiên như kiểu thèm thuồng đến sắp chảy nước miếng thế kia, cô cảm thấy buồn nôn, ghen đến đỏ cả mắt. Lộ Lộ lặng lẽ nắm lấy tay của Lăng Gia, nắm thật chặt.
Cảm nhận được động tác của Lộ Lộ, Lăng Gia vui vẻ. Cô giới thiệu qua loa về Lộ Lộ cho Hướng Vân Thiên rồi tạm biệt: “Chúng tôi còn phải đi dạo phố nữa, anh cũng đi làm việc của anh đi. Chào.”
Hướng Vân Thiên cười cười với Lộ Lộ rồi đưa đôi mắt tràn ngập tình cảm nồng nàn nhìn Lăng Gia: “Tối nay nếu em rảnh thì chúng ta dùng cơm với nhau nhé.”
“À, buổi tối tôi có hẹn rồi, không được đâu. Đi trước đây, chào.”
Lăng Gia nắm tay Lộ Lộ, nhẹ nhàng bước đi. Hướng Vân Thiên dõi mắt nhìn theo mãi đến khi bóng dáng của Lăng Gia khuất trong biển người rồi mới hậm hực đi vào khách sạn. Anh ta không cam lòng, trong lòng nghĩ rằng người phụ nữ này đã từng thuộc về mình kia mà, sao nói buông là buông được cơ chứ? Bây giờ sói nhiều thịt ít, đi đâu để tìm được một người giống vậy đây? Thật là mệt quá, yêu với chả đương!
Lộ Lộ nắm lấy ngón út của Lăng Gia, thoáng quay đầu lại nhìn bóng lưng của Hướng Vân Thiên, đột nhiên cảm thán: “Gấu chó thật đáng thương, trước đây tôi rất ghét kẻ thứ ba, cứ nghĩ là mình sẽ chẳng bao giờ trở thành loại người đi phá hoại hạnh phúc nhà người khác, ai ngờ bây giờ đã vô tình trở thành người mà trước đây bản thân ghét. Lúc bé tôi vẫn nghĩ rằng giữa đúng và sai luôn có một giới hạn rõ ràng, mà bây giờ lớn lên rồi lại không còn biết rõ cái giới hạn đó rốt cuộc có tồn tại hay không nữa. Lăng Gia, điều tôi làm là thật sự đúng sao?”
“Đúng sai là việc rất khó phân biệt rõ ràng mà.” Bước tới ngã tư, Lăng Gia dừng lại nhìn vào mắt của Lộ Lộ: “Nhân chi sơ, tính bản thiện, nhưng làm người không nên lương thiện quá. Có rất nhiều tình yêu đã phải hy sinh dưới danh nghĩa của cái gọi là lương thiện. Có khi em tự cho là vì tốt cho người kia, thật sự chỉ là em nghĩ thế thôi, còn đối với người mà em yêu thì đó chẳng là gì ngoài sự tổn thương. Có nhiều người vì cái gọi là tốt cho đối phương mà giơ kiếm chém đứt tơ hồng, họ hồn nhiên không biết đó chỉ là hành động ích kỷ của bản thân mình. Chỉ vì sự thanh thản trong lòng mình mà buông đi tình yêu của cả hai, mãi đến khi cảnh còn người mất mới thấy hối hận. Nếu đã thật sự yêu thì có chuyện gì mà hai người không thể nắm lấy tay nhau cùng vượt qua? Đừng nghĩ nhiều làm gì, dù em có đúng hay sai thì cuộc đời của tôi cũng chỉ cần mỗi em mà thôi.”
“Ừ.”
Lộ Lộ ôm Lăng Gia, hai đóa hoa đứng trước ngã tư đường lặng yên ôm lấy nhau. Gió thổi tới làm mái tóc bay lên, người đi đường thấy thế thì dừng chân rồi mỉm cười. Người biết thì hiểu họ là tình nhân, không hiểu thì nghĩ rằng hai người này là bạn bè. Dù cho hiểu hai không hiểu, đối với hai người mà nói cũng chẳng hề quan trọng.