Chương 75
Đèn xanh sáng, rất nhiều dấu chân rơi trên mặt đường.
“Đời này đánh chết tôi cũng không làm kẻ thứ ba nữa.” Lộ Lộ dẫm lên vạch đường dành cho người đi bộ, lung lay tay của Lăng Gia: “Gấu chó còn chưa từ bỏ hy vọng quay lại với chị.”
“Đó là chuyện của anh ta.”
“Anh ta vẫn còn quấy rầy chị à?”
“Điện thoại ít hơn so với trước kia nhiều.”
“Chậc, thời gia đã mai một bao nhiêu là quyết tâm của gấu chó nhỉ.”
“Nếu như em cảm thấy tội nghiệp thì tôi có thể dấy lên quyết tâm của anh ta một lần nữa.”
“Không muốn, đừng nói chuyện này nữa, đi chơi thôi.”
…
Sau bữa trưa, Tang Du bị Lữ Nam quấn lấy đòi đi dạo phố. Lữ Nam mặc trên người quần áo của Tang Du, tâm trạng thoải mái lạ thường, cô vui như mở cờ trong bụng, nghĩ rằng đã ở chung rồi, cũng mặc chung một bộ quần áo của người ta rồi, đây thực sự là một bước tiến lớn!
Tang Du thích dạo phố, mặc dù lần này bị Lữ Nam thúc dục đòi đi nhưng thật ra cũng không có gì oán thán. Dạo phố khiến cho hai người gần gũi và hợp nhau hơn, Lữ Nam làm ở công ty thời trang nên đương nhiên là rất am hiểu về quần áo, Tang Du là chuyên viên thiết kế, đối với quần áo cũng có hiểu biết ít nhiều. Lữ Nam thỉnh thoảng ghé đầu nói với Tang Du về chi phí sản xuất quần áo, Tang Du thỉnh thoảng nghiêm mình nói với Lữ Nam về những kiểu dáng quần áo mà bây giờ đang thịnh hành. Hai người vừa nói vừa cười, thoáng nhìn qua thấy vô cùng ăn ý.
Trong cửa hàng nội y, Tang Du mua lấy hai bộ, thấy Lữ Nam không có ý định mua mới hỏi: “Chị không mua à?”
“Tôi mặc của em là được rồi.” Lữ Nam cười xấu xa.
Tang Du chẳng nói gì, ông trời không có mắt nên mới sắp đặt cho cô gặp phải một người mặt dày như thế, cô còn nói được gì đây?
Mua nội y xong, Lữ Nam cười ha hả giúp Tang Du cầm túi đồ, nói: “Thật ra bình thường đi chơi tôi cũng chỉ xem phim thôi chứ không mua sắm gì. Quần áo hằng ngày thì phần lớn là lấy ở công ty cả, hoặc là tự vẽ rồi đưa cho nhân viên thiết kế sửa lại sau đó đặt làm riêng. Như thế, thứ nhất là có chất liệu quần áo cao cấp, thứ hai là tiện thể đem mình thành quảng cáo sống luôn, thứ ba còn làm cho người khác được mở mang tầm mắt về công ty. Đây là chuyện một mũi tên trúng ba con chim đấy.”
“Này, chỉ nhìn mà không mua, chị thật đúng là thương nhân.”
“Ở bầu thì tròn ở ống thì dài mà, em cũng giúp tôi quảng cáo một chút nhé?”
Tang Du trêu ghẹo: “Nếu được mặc miễn phí thì sẽ cân nhắc xem thế nào.”
“Tất nhiên là miễn phí, em muốn trả tiền tôi cũng không nhận đâu. Lăng Gia đôi khi cũng đặt làm quần áo theo yêu cầu ở chỗ tôi, tôi không lấy một xu nào cả.”
Tang Du bóng gió nói: “Tôi không phải Lăng Gia.”
“Cho nên tôi lại càng không nhận tiền của em.”
“Đáng sao?” Tang Du yếu ớt hỏi.
Lữ Nam nhìn thẳng Tang Du: “Cái này còn phải xem đối với ai đã, còn với tôi mà nói là đáng, rất đáng.”
Ngày trôi gió thổi hoa tàn
Một thời xuân sắc huy hoàng qua mau.
Tang Du nhìn vào dòng người đông đúc, bỗng nhiên cảm thấy mông lung. Tấm lòng của Lữ Nam, nếu nói rằng cô không cảm nhận được thì đó là nói dối, nhưng cô không muốn bởi vì cảm động mà dễ dàng gật đầu đồng ý, nếu làm như vậy sẽ hại người hại cả mình. Mặc dù cuộc tình với Lộ Lộ đã trở thành quá khứ, nhưng cứ cô đơn một mình ôm những ký ức xưa cũ ấy cả đời cũng tốt mà. Chỉ là, lòng thật sự rất đau, cũng rất trống vắng.
Đôi mắt của Tang Du trống rỗng làm cho Lữ Nam đau lòng, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay của Tang Du, nói: “Tang Du, những gì nên buông thì hãy buông đi, tôi biết đây là chuyện nói dễ hơi làm, nhưng nó là chuyện cần phải làm. Hãy quý trọng lấy những gì em đang có, quý trọng lấy những người đang ở cạnh em, đây mới là việc em cần làm nhất. Đừng đợi đến lúc mất đi mới nhận ra điều này.”
Tang Du không kiềm chế được mà bật cười: “Ý của chị là tôi nên quý trọng chị à? Ý của chị là sự nhẫn nại của chị dành cho tôi là có giới hạn phải không?”
“Đúng thế, em quả thật nên quý trọng tôi, sức chịu đựng của tôi cũng có hạn. Tôi cho bản thân mình thời gian năm năm. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ làm cho em yêu tôi.”
“Nếu hết khoảng thời gian năm năm rồi mà tôi vẫn không yêu chị thì sao?”
“Không có chuyện đó đâu, sau năm năm em sẽ chẳng muốn rời xa tôi.” Lữ Nam tự tin mỉm cười.
Tang Du vuốt cằm, thờ ơ nói: “Vậy cứ mỏi mắt mà chờ đi.”
“Có lẽ… không cần đến năm năm, chưa đầy hai năm thôi là được rồi.” Lữ Nam bỗng nhiên cười xảo quyệt, làm cho Tang Du phát run.
“Không nói chuyện này nữa.” Lữ Nam đổi đề tài, hỏi: “Có đoàn làm phim lớn đặt một đống trang phục cổ trang ở công ty của tôi, em có quen việc thiết kế trang phục không?”
“Quen chứ, lúc đi học tôi cũng từng học một khóa thiết kế trang phục.”
“Vừa khéo, vậy em thiết kế giúp tôi vài bộ đi.”
“Nhưng tôi làm không chuyên nghiệp đâu.”
Sao lại nói như thế, sản phẩm nội thất của IKEA cũng do những người không chuyên làm cả mà. Càng không chuyên nghiệp lại cãng dễ tạo ra những sản phẩm mang đến cảm hứng mới mẻ, điều này em hiểu mà.
[IKEA là thương hiệu chuyên sản xuất các sản phẩm nội thất, đồ dùng gia đình, đồ dùng học tập của Thuỵ Điển.]
“Được rồi, vậy khi nào về nhà tôi vẽ thử cho chị vài bức đồ họa, nếu chị thích thì cứ lấy.”
“Ôi! Hào phóng thật!” Lữ Nam vui mừng ôm chầm lấy Tang Du, hôn lên má của cô một cái.
Sao người này bất cứ lúc nào cũng không quên sàm sỡ mình thế này? Tang Du nhắm mắt lại, hít thật sâu hai lần, cố gắng kiềm chế xúc động muốn đạp bay Lữ Nam. Cảnh cáo: “Nếu chị còn sờ ngực tôi một lần nữa, đừng trách tôi vô tình!”
“Vô tình với ai cũng được, có tình với tôi là được rồi!” Lữ Nam thân mật kéo tay của Tang Du “Đi thôi, trời đẹp thế này, chúng ta đến công viên đi dạo.”
Gặp phải người điếc không sợ súng như Lữ Nam, Tang Du cảm thấy mình đã rơi vào bi kịch. Cô chưa kịp than vãn cho số phận bất hạnh của mình thì lại bị Lữ Nam lôi về hướng công viên. Sở dĩ Lữ Nam muốn đến công viên là vì cô đã tính toán cả rồi, công viên ấy mà, dương liễu phấp phớt, thích hợp để nói chuyện yêu đương!
Gió phiêu đãng, sau buổi trưa ánh mặt trời phát huy hết sức quyến rũ, đem tất cả mọi vật ôm trong vòng tay ấm áp ôn hòa của mình.
Lăng Gia dẫn Lộ Lộ đến một trung tâm thương mại cỡ lớn, đi thang máy lên tầng hai.
Quần áo ở đây có đủ mọi màu sắc sặc sỡ, mọi chất liên lẫn lộn với nhau khiến cho người ta hoa cả mắt. Đa số chủ cửa hàng đều ẩn mình sau màn không dễ dàng lộ mặt, còn nhân viên thì vì kế sinh nhai nên lúc nào cũng phải trưng ra bộ mặt tươi cười chào đón khách. Dù cho khách có mua hàng hay không cũng lại phải trưng ra khuôn mặt tươi cười đưa tiễn, ẩn sau bộ mặt vui vẻ đó là biết bao nhiêu chua xót cay đắng? Tóm lại tất cả cũng bất quá chỉ là vì miếng cơm đúng không?
Lăng Gia chọn được một cái áo khoác pardessus, bảo Lộ Lộ vào phòng thay quần áo mặc thử. Lộ Lộ vừa nhìn thấy giá của chiếc áo, lập tức lắc đầu nói: “Tôi không thích cái áo này, hay là chị mua cho mình đi.”
Lăng Gia hiểu ý, cười: “Có bảo mua đâu, em cứ thử đi, xem có đẹp hay không, nhé?”
Mặc thử vẫn là chấp nhận được, nhớ lại những lần trước kia Lộ Lộ và Mai Hinh đi dạo phố, hai người cũng thường thử quần áo cho vui. Nhân viên cửa hành vừa thấy măỵ hai mặt hai người tràn đầy phấn khởi thì nhiệt tình giới thiệu sản phẩm. Ai mà biết được rằng hai cô sau khi thử xong, soi gương ngắm nghía chán rồi lại cởi ra trả, quay đầu chạy thẳng làm cho nhân viên bán hàng tức đến nghiến răng.
Đi dạo là việc mà người nghèo cũng tham gia, mua không nổi thì chỉ thử thôi.
Lộ Lộ vốn cũng thích chiếc áo này, nhưng cô không thể vì thế mà phung phí những đồng tiền kiếm được bằng mồ hôi nước mắt của mình. Lộ Lộ khác với Lăng Gia, Lăng Gia từ nhỏ đã không phải lo chuyện tiền bạc, thói quen của Lăng Gia là tiêu tiền như nước còn Lộ Lộ vì hiểu kiếm được đồng tiền khó khăn đến mức nào, cho nên cô sẽ không bởi vì vài phút bốc đồng mà phung phí tiền bạc của mình cực khổ mới kiếm được.
Từ phòng thử quần áo đi ra, Lộ Lộ đứng trước gương lớn, vừa nhìn hình phản chiếu của mình vừa cười đùa hỏi Lăng Gia nhìn có đẹp hay không. Lăng Gia hai mắt tỏa sáng, quả nhiên là người đẹp vì lụa, cái áo này làm cho khuôn mặt thanh nhã nhỏ nhắn của Lộ Lộ tăng thêm vài phần cao quý, Lăng Gia nhìn mà sững sờ.
Thừa lúc Lộ Lộ còn đang say mê ngắm mình, Lăng Gia không chút suy nghĩ vẫy gọi nhân viên bán hàng, nhỏ giọng nói: “Giúp tôi gói cái áo đó lại.”
Đợi Lộ Lộ ngắm nghía xong, cởi áo trả lại cho nhân viên bán hàng, vừa định kéo Lăng Gia chạy lấy người thì cô nhân viên đã đưa túi đồ cho Lăng Gia, nói: “Chị, đây hàng chị đã mua.”
Lộ Lộ trợn to đôi mắt, bất khả tư nghị hỏi: “Chị mua cái áo đấy?”
Lăng Gia hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sắp ba giờ rồi, chúng ta đi ăn cơm đã.”
Trên đường đi, Lộ Lộ cứ cúi đầu không nói lời nào, Lăng Gia để tùy cô im lặng. Mãi đến khi vào nhà hàng, đồ ăn được đem lên, Lộ Lộ mới ngẩng đầu nói với Lăng Gia: “Sau này đừng mua quần áo đắt như vậy cho tôi nữa, được không? Nếu mua thì chọn cái vài trăm đồng là được, tôi quen mặc quần áo rẻ tiền rồi, bỗng nhiên mặc quần áo đắt như vậy không quen đâu. Hơn nữa suốt ngày phải vẽ vời, mực bắn vào quần áo giặt cũng không sạch, mặc đồ đắt tiền phí lắm.”
“Được, tôi biết rồi” Lăng Gia cầm tay của Lộ Lộ, nói: “Nhưng mà đôi khi mua một hai cái cũng được mà? Nếu không, sau này tôi không mua quần áo đắt tiền cho em nữa, đổi lại để em mua cho tôi nhé?”
Mí mắt của Lộ Lộ giật giật, cô ngẩng đầu hỏi: “Chị muốn mặc loại quần áo gì?”
“Ừm… giống như loại mà tôi vừa mua cho em là được rồi, không cần đắt quá đâu.”
“Này, cái này cũng chưa được xem là đắt?”
Lăng Gia đùa giỡn: “Em căng thẳng làm gì vậy? Tiền của em mặc dù không nhiều nhưng dù sao cũng có chừng hai trăm ngàn cơ mà, đủ mua cho tôi mấy bộ còn gì?”
“Tiền tôi kiếm năm năm trời để cho chị mua ‘vài bộ’ quần áo, chị đúng thật là không phải dạng phá của bình thường đâu!” Lộ Lộ bắt đầu thầm tính toán, chút tiền của mình có khi còn không mua nổi vài bộ quần áo của Lăng Gia. Đột nhiên cô cười to, nói: “Lăng tỷ tỷ, người ta thường nói phụ nữ ba mươi là một cục vàn, chị cũng vừa đúng ba mươi tuổi, tôi thật sự đã ôm được một cục vàng lớn rồi!”
Trán của Lăng Gia nổi gân xanh, cô giận dữ quát mắng: “Em còn lấy tuổi tác ra để nói nữa thì tôi sẽ giết em!”
Lộ Lộ nghiêm túc nói: “Vậy sau này chị cũng không được tiên xài hoang phí như bây giờ nữa. Tôi biết chị kiếm được nhiều tiền, tiên nhiều cũng đã thành thói quen nhưng tật xấu này không tốt, nếu sửa được thì nên sửa đi. Tôi không mong rằng chị tiết kiệm được như tôi, nhưng hy vọng sau này đi mua sắm, chị hãy cân nhắc một chút. Cái gì cần thiết thì bao nhiêu tiền cũng không quan trong, còn cái gì không thật sự cần thì đừng phung phí. Chị xem hôm nay chị mua về một đống quần áo nhưng bình thường chị có mặc đến đâu? Trong nhà còn rất nhiều bộ mà ngay cả mác chị cũng chưa gỡ xuống, bây giờ lại mua thêm nhiều thế nhiều thế này nữa. Tôi nói vậy không phải bắt chị sống tiết kiệm, mà chỉ nhắc nhở chị sau này hãy cân nhắc hơn khi tiều xài, chị làm được thế tôi sẽ mừng lắm.”
Lộ Lộ vừa khen mình vừa chỉ trích Lăng Gia, làm cho Lăng Gia dở khóc dở cười, cô nhéo nhéo cái mũi của Lộ Lộ, nói: “Biết rồi bà quản gia ạ, sau này tôi cân nhắc khi tiên xài là được chứ gì. Nếu không tôi giao hết tiền cho em nhé, để em giữ giúp tôi được không.”
“Không được, chị phải tự học cách chi tiêu lấy đi, tôi cũng không hiểu cách quản lý đống cổ phiếu và bất động sản của chị đâu.”
“Ừ, được rồi, vậy sau này chúng ta học tập lẫn nhau, rảnh rỗi tôi sẽ dạy cho em cách quản lý những thứ kia, dạy cho em biết cách làm thể nào để tiền đẻ ra tiền.”
“Không học đâu, tôi vừa nhìn thấy cái bảng niên yết chứng khoáng đã đau đầu nhức óc. Nhưng mà đem tiền ném trong ngân hàng cũng thấy hơi tiếc.” Lộ Lộ nghĩ nghĩ rồi đem mấy tấm thẻ trong ví của mình đưa cho Lăng Gia, nói: “Tất cả tiền của tôi đều ở trong này hết, chị quản lý giúp tôi đi.”
“Được” Lộ Lộ đem tiền năm năm khổ cực tích góp của cô ấy giao cho mình, có phải điều này nói lên rằng quan hệ giữa hai người đã đi lên thêm một tầng cao mới hay không? Hai người yêu nhau, vốn là nên thân thiết không so đo tính toán như thế. Lăng Gia mỉm cười nhận mấy tấm thẻ của Lộ Lộ, nói: “Ăn đi thôi, cơm nước xong rồi em muốn đi đâu? Xem phim nhé?”
“Chị muốn xem phim? Ổ cứng rời của tôi có nhiều lắm.”
“Có những loại phim gì?”
“Chị muốn cái gì thì có cái đó.”
“Ba hoa.”
“Đứa nào ba hoa là con chó con.”
“Vậy được, ăn uống xong xuôi rồi về nhà xem thử. Hai tuần nữa là năm mới rồi, đến lúc đó tôi có ba ngày nghỉ, em thì sao?”
“Tôi có được nghỉ đâu.”
“À, đến lúc đó tôi rảnh rỗi, phải đi vẽ cùng em mới được, hoặc là ở nhà nấu cơm hầu hạ em.”
“ÔI, thật là ngoan quá đi mất” Lộ Lộ thỏa mãn cầm đũa lên ăn cơm, vừa ăn vừa nói: “Lăng Gia, giấc mơ lớn nhất của chị là gì?”
“Sống cùng em.”
“Ngoài cái này ra.”
“Phát triển sự nghiệp.”
“Thật chẳng có gì thú vị cả.”
“Không thú vị? Vậy em nói xem ước mơ thế nào mới là thú vị?”
Lộ Lộ lén lút nhìn bốn phía như kẻ trộm, nghiêm túc nói: “Không giấu gì ái khanh, mơ ước lớn nhất đời này của quả nhân chính là đi cướp ngân hàng!”
“Có chí lắm!” Lăng Gia nhìn Lộ Lộ bằng ánh mắt ngưỡng mộ vô vàn “Khi nào em đi cướp ngân hàng, tôi sẽ tặng cho em một đôi tất thối.”
“Tặng tất làm gì?”
“Em cướp ngân hàng không dùng khăn trùm đầu à?”
Lộ Lộ há miệng thở dốc, nhịn một lúc lâu, cuối cùng ngậm đắng nuốt cay phun ra ba chữ: “Ăn cơm đi!”