Chương 76
Lộ Lộ và Lăng Gia ăn cơm xong, lúc đó đã là gần bốn giờ. Mùa đông ở bắc ngày dài đêm ngắn, ngày chưa qua đêm đã tới. Mặt trời rớt xuống phía tây, một màu đỏ nhạt phủ kín khắp thành phố.
Nước cạn, lơ thơ nằm xoải bóng,
Trăng mờ, phơ phất nổi trầm hương.
Hai người đi dạo thêm một chút, mãi đến khi sắc trời tối hẳn mới trở về nhà.
Lộ Lộ lấy ra hai cái ổ cứng di động, kết nối với máy tính, giống như đang dâng lên một vật quý giá, tự hào nói: “Mỗi cái ổ cứng này là 500GB, chứa rất nhiều bộ phim kinh điển, toàn là phim phụ đề chứ không có lồng tiếng đâu.”
Lăng Gia cười, mở ra xem thử, không nhìn không biết chứ nhìn thấy mới giật mình. Lộ Lộ không nói quá, gần như các tựa phim kinh điển ở mọi thời đại của các nước đều được cô góp nhặt về. Từ các đoạn phim ngắn của anh em nhà Auguste Lumiere, đến bộ phim đầu tiên sử dụng thành công kỹ xảo điện ảnh là “Chiến Hạm Potemkin”, rồi đến những tác phẩm đương đại nổi tiếng của Steven Spielberg và Alfred Hitchcock. Từng bộ phim trong ổ cứng được Lộ Lộ sắp xếp theo năm ra mắt, quốc gia và thể loại.
Lăng Gia không cầm lòng được mà thở dài: “Em kiếm đâu ra thời gian rảnh rỗi mà gom góp hết chừng này phim ảnh vậy? Ngay cả ‘Núi Định Sơn’ cũng bị em tìm được, quá là không giống người rồi!”
Lộ Lộ ôm lấy cổ của Lăng Gia từ đàng sau, nói: “Phần lớn tôi tải về từ lúc còn là sinh viên, sau này đi làm rồi thấy bộ nào hay lại tải về tiếp. Tôi giỏi đúng không?”
“Đúng vậy, giỏi muốn chết!” Lăng Gia quay đầu hôn nhẹ lên miệng Lộ Lộ, rồi quay lại tiếp tục xem đống phim trong ổ cứng. Một lát sau, cô nói: “Em xem này, Âu Mĩ, Châu Úc, Canada có một đống; Ấn Độ, Nhật Bản, Nam Mĩ, Arab Saudi cũng có một đống. Nhưng sao Trung Quốc lại có ít phim thế này? Không ngờ em cũng sính ngoại ghê nhỉ.”
“Đâu có, phim điện ảnh trong nước thập niên ba mươi bốn mươi của thế kỷ trước cũng tốt mà, như ‘Đào lý kiếp’; ‘Thiên sứ đường phố’; Mùa xuân ở thị trấn nhỏ. Giai đoạn đầu xây dựng đất nước có ‘Cô gái tóc bạch kim’; ‘Long tu câu’… cũng rất được. Thời kì cải cách mở cửa cũng có vài bộ hay, như là ‘AQ chính truyện’; ‘Cao lương đỏ’. Nhưng có trời mới biết tại sao càng về sau thì sảm phẩm điện ảnh trong nước ngày càng đi xuống, những bộ có thể xếp vào hàng kiệt tác chẳng có bao nhiêu, tôi không tải mấy bộ đó về cũng đâu trách tôi được đúng không?”
“Được rồi, không trách được em, để tôi nghĩ lát nữa chúng ta nên xem gì.”
“Ừ, chị cứ chọn thoải mái đi, lát nữa kết nối với TV để xem. Chắc chắn là chẳng thua kém rạp phim bao nhiêu đâu, trước kia tôi còn mua một cái máy chiếu cơ, thường xuyên chiếu lên tường nhà để xem, rất thoải mái.”
“Em biết hưởng thụ thật đấy.”
“Đời người là phải biết tận hưởng mà, tôi đi tắm trước đây, chị chọn nhanh lên đấy.”
“Đi tắm đi.”
Cuối cùng, kết quả là Lăng Gia chọn đến mức hoa mắt chóng mặt, nhìn thấy bộ này có vẻ hay, muốn xem; rồi lại thấy bộ kia có vẻ được, cũng muốn xem. Khi Lộ Lộ tắm rửa xong đi ra, Lăng Gia vẫn còn ngồi đó chọn lựa.
Lộ Lộ thấy thế, bất đắc dĩ kéo Lăng Gia đứng lên, mở một tập tin ra: “Xem cái này đi, chị thích ‘Cuốn theo chiều gió’ nhất còn gì.”
Lăng Gia than thở: “Tôi xem nhiều đến nỗi thuộc lòng lời thoại rồi đây này.”
“Chị có hiểu nghệ thuật là phải thưởng thức đi thưởng thức lại mới hay không? Này ‘Dặm xanh’.”
Lăng Gia lại than thở: “Tôi đã xem rồi.”
“Còn ‘Ngọn lửa trái tim’.”
“Tôi cũng đã xem rồi.”
“Dàn hợp xướng.”
“Xem rồi.”
Lộ Lộ suy nghĩ, mở một tệp tin ra, nói: “Bộ này chắc chắn là chị chưa xem, Imagine me and you.”
[Tựa Việt: Một nửa sự thật.]
“Hả, chưa từng nghe thấy, nói về cái gì thế?”
“Kể về hai người phụ nữ, bộ phim này vừa ra mắt, tôi nhờ một đứa bạn đang du học ở Anh mua về. Lúc đấy thấy diễn viên đẹp, nhạc phim khá hay nên lưu lại trong ổ cứng, đến đây đi, xem cùng nhau.”
“Nhờ bạn mua, không sợ bạn nghi ngờ em à?”
“Sợ gì, lúc đi học chúng tôi cũng thường cùng nhau xem những bộ phim điện ảnh về chủ đề đồng tính, có gì lạ đâu mà.”
Lộ Lộ kéo Lăng Gia ngồi xống ghế salon, hai người xem phim cùng nhau. TV lớn, chất lượng phim cũng rõ ràng, xem như cũng khá thoải mái. Lúc đầu hai người cũng có vẻ tập trung vào bộ phim lắm, ai ngờ một lúc sau lại quấn lấy nhau. Thượng đế cũng phải ca thán, rốt cuộc là diễn viên trong phim không đủ đẹp, hay là cái ghế salon chật hẹp không làm khó được hai người?
…
Thời gian như thoi đưa, trong chớp mắt, một năm lại qua.
Chỉ còn một khoảng thời gian ngắn nữa là đến năm mới, trên quảng trường đã giăng những biểu ngữ rực rỡ chào đón năm mới. Nhưng mà mọi chuyện trong thành phố vẫn cứ như cũ, mọi người vẫn mải miết bận rộn như ngày thường, không khí tết dương lịch còn thua xa sự long trọng của tết Nguyên Đán.
Trong khoảng thời gian này, Lữ Nam chưa từng chểnh mảng trong chuyện theo đuổi Tang Du. Đời này của Lữ Nam chưa từng nghiêm túc như thế bao giờ, cô nghĩ rằng có lẽ cô đã yêu Tang Du thật rồi. Sự phát hiện này làm cho Lữ Nam vui mừng như điên, chẳng quan tâm người đó là nam hay nữ, cũng chẳng quan tâm trong lòng người đó còn có ai, chỉ cần người đó khiến cho mình có cảm giác yêu là tốt rồi.
Sau khi trải qua giai đoạn lo lắng ban đầu, dần dần Tang Du cũng quen với sự quấn quít của Lữ Nam. Buổi sáng cô quen với việc ăn bữa sáng do Lữ Nam mang đến, buổi tối cô quen với những lời chúc ngủ ngon của Lữ Nam. Ngày thường cô quen với những cuộc điện thoại quấy rầy của Lữ Nam, chủ nhật cô quen với việc Lữ Nam mặt dày mày dạn bám dính. Lúc bận rộn cô quen với những hành động sàm sỡ của Lữ Nam, khi rảnh rỗi cô quen với những câu chuyện linh tinh mà Lữ Nam kể.
Quen với sự xuất hiện của một người trong cuộc sống của mình, nói lâu thì là lâu mà nói mau cũng rất mau. Trên căn bản, đều do ấn tượng của bạn về người đó là gì mà thôi, nếu từ đầu đã phản cảm thì sau đó chỉ có phản cảm chồng chất thêm phản cảm, tất nhiên là rất khó để quen được; còn nếu là thiện cảm thì mọi thứ sẽ ngược lại.
May mắn là, ngay từ đầu Tang Du đã không hề phản cảm với Lữ Nam. Cái đêm say rượu đó làm cho lòng Tang Du vẫn luôn cảm thấy áy náy với Lữ Nam, bởi vậy đối với những hành động lợi dụng sờ mó của Lữ Nam, dù rằng Tang Du chẳng muốn nhưng cô cũng không buồn giận.
Thế nhưng Tang Du luôn nhắc nhở chính mình rằng không thể mềm lòng trước sự ân cần của Lữ Nam. Tang Du chưa thể nào quên được trò khôi hài giữa mình và Tần Di, huống gì cô vẫn yêu Lộ Lộ, chưa từng thay đổi.
Lữ Nam không để bụng thái độ thờ ơ của Tang Du chút nào, dưới sự cổ vũ của Lăng Gia, Lữ Nam đã chuẩn bị xong kế hoạch kháng chiến trường kỳ.
Cuộc đời là một bàn cờ vua, bàn cờ chính là một cuộc chiến, cuộc chiến thì cần phải có sách lược. Cứ lao đầu vào chém giết không để ý đến tính mạng, đó chỉ là hữu dũng vô mưu; Còn chỉ biết nói suông chỉ tay năm ngón, thì cũng chẳng làm nên chuyện gì. Chỉ có trí dung song toàn, đứng trong màn trướng hoạch định chiến lược, quyết định thắng thua ở nơi cách ngoài ngàn dặm mới là người thắng cuộc.
Thắng làm vua, thua làm giặc, thắng bại là chuyện chỉ quan tâm đến kết quả, không ai để ý đến quá trình. Cái gọi là không cần thiên trường địa cửa, chỉ quan tâm đến những thứ mình có được, bất quá là con người ta tự an ủi mình mà thôi.
Bất kể sự nghiệp hay tình yêu, đều là như thế cả. Lữ Nam suốt ngày lăn lộn trên thương trường, đối với việc mình nắm chắc bao nhiêu phần thắng cô hiểu rõ hơn người bình thường rất nhiều. Trong đầu cô chỉ tồn tại quan niệm “Không đấu thì thôi, đấu thì tất thắng”, cô vô cùng tin vào bản thân mình và lại càng tin tưởng vào chiến thuật từng bước tiến tới của mình. Cô hiểu rằng bây giờ chỉ có thể dùng một ngọn lửa nhỏ để từ từ hâm nóng trái tim của Tang Du, chờ đợi đến thời khắc nhất định mới được dùng lửa lớn.
Giống như biện pháp cải cách trước đây của Thương Ưởng, trước tiên tung hỏa mù mê hoặc làm bọn quý tộc mờ mắt, chờ đến khi nền móng đất nước ổn định rồi mới dùng hình phạt nghiêm khắc để diệt trừ.
Tang Du giống như nước Tần nghèo mạt thời đầu chiến quốc, thực lực quốc gia ngày một suy yếu, không có nhân tài để dùng, sống trong hiện tại nhưng cứ mãi hồi tưởng lại cảnh phồn thịnh của đất nước dưới thời Tần Mục Công. Còn Tang Du, bây giờ lòng của cô trống rỗng, nếu lúc này có một ai đó lọt được vào lòng của cô, khiến trái tim của cô ấp ám như trước thì cơ hội thắng là rất lớn, mà cũng có thể nói là chỉ có thắng chứ không có bại.
Thời thế thay đổi, trong những năm phân tranh thời chiến quốc, nho giáo là thứ không nên dùng, chỉ có luật pháp của danh sĩ mới cứu được đất nước.
[Thương Ưởng còn gọi là Vệ Ưởng: người có công trong việc thống nhất Trung Quốc. Ông không dùng nho giáo để trị quốc mà đặt pháp luật lên đầu.]
Lữ Nam tự xem mình là Vệ Ưởng, cô hiểu được nên dùng cách gì để yêu Tang Du, có gương của Tần Hiếu Công đi trước, nên Lữ Nam ở thế giới phù hoa hiện đại này càng bền gan vững chí hơnvà cũng càng thêm và hy vọng. Cô muốn trồng một đóa hoa hồng trên mảnh đất nhiễm phèn tên Tang Du.
Lữ Nam nghĩ rằng một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm. Cứ như thế như thế, tôi không tin bản thân không nắm giữ được trái tim của Tang Du! Bây giờ Tang Du đã quen với cuộc sống có mình rồi, việc phải làm tiếp theo đó là bắt tay vào phát tiển sự ái muội giữa hai người.
Ái muội là thứ thoạt nhìn thì rất đẹp nhưng người trong cuộc lại rất mệt mỏi, Lữ Nam thiết tha hy vọng rằng mình không phải chìm sâu vào giai đoạn ái muội này quá lâu.
Trời đã tối, gió lạnh quần quật, nếu không có ánh sáng từ đèn đường thì đưa tay ra không thấy được năm ngón. Màn đêm lạnh lẽo, thích hợp để gây án.
Lữ Nam sau khi xử lý xong công việc bận rộn của một ngày, từ chối hết mọi cuộc xã giao để hẹn Tang Du cùng nhau đi ăn tối. Lữ Nam tưởng tượng đến bữa ăn tối nay, nghĩ rằng mình và Tang Du lại có thêm một phen ái muội rồi.
Lữ Nam khẽ ngân nga một khúc nhạc tự cô chế ra: nhịn thôi nhịn thôi, chỉ đợi cho con cá cắn câu, con cá con cá, cưng hãy nghe cho rõ đây, cả đời này cưng cũng trốn không nổi đâu, nếu cưng thật sự muốn trốn thì chỉ còn đường trốn vào vòng tay của chị mà thôi.
Khung cảnh của nhà hàng trang nhã, âm nhạc thư thái nhè nhẹ lọt vào tai cùng với rượu ngon và thức ăn.
Lữ Nam soi trái soi phải trong gương, khi đã chắc chắc rằng quần áo và lớp trang điểm của mình không có nửa điểm tì vết rồi mới đi vào. Ngồi xuống bàn gọi một ly cà phê chờ Tang Du đại giá.
Mười lăm phút sau Tang Du bước đến, trời rất lạnh nhưng quần áo của Tang Du khá mỏng manh, dường như mùa đông chẳng liên quan gì đến cô cả. Mái tóc dài buông xõa trên vai, áo khoác ngoài màu đen phủ lên làm cho đường cong của cô tăng thêm quần bí ẩn, boot cao cổ màu đen bao đến nửa bắp chân làm nổi bật dáng người thon thả. Khăn quàng màu đỏ tô điểm cho tổng thể, tông màu lạnh và nóng giao hòa vào nhau, như ánh sao trời lúc ẩn lúc hiện trong đêm đen bất tận.
Tang Du ngồi xuống rồi, Lữ Nam mới mở miệng khen: “Hôm nay em rất đẹp.”
Tang Du không chú ý lời khen: “Chị ngày nào cũng rất đẹp.”
“Em thấy tôi đẹp?”
“Tôi thấy chị không xấu.”
“Có lọt vào mắt em hay không?” Vẻ mặt của Lữ Nam rất ái muội.
“Đẹp xấu gì cũng lọt vào mắt hết mà.” Tang Du trả lời nhàn nhạt.
Yêu cầu của em chẳng cao gì cả, Lữ Nam khó chịu, một lát sau lấy lại tinh thần, hỏi Tang Du: “Sắp đến tết dương rồi, được nghỉ, có kế hoạch gì không?”
Tang Du cởi khăn quàng cổ ra, nói: “Chẳng có kế hoạch gì cả, về nhà với cha mẹ rồi một mình lặng lẽ đón năm mới thôi.”
“Này, đúng lúc tôi cũng không có kế hoạch gì, hôm đó chúng ta đi chơi cùng nhau nhé.”
Tang Du vừa định nói “Thôi khỏi” thì có một giọng nữ hơi thô truyền đến: “Tang Du? Trùng hợp thật!”