Chương 77
Tang Du ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Tần Du, người này vẫn như cũ, mái tóc vẫn ngắn ngủn như vậy, toàn thân mặc quần áo nam tính. Quần áo nam, giày nam, thiếu chút nữa Lữ Nam cho rằng Tần Di là đàn ông thật, mắt có tinh đến đâu cũng không dễ dàng nhận ra người này là phụ nữ. Tóm lại, Tần Di là minh chứng cho câu “Sinh nam hay nữ cũng như nhau”, đây là biểu ngữ tuyên truyền cho kế hoạch hóa gia đình.
Đang tựa sát vào Tần Di là một người phụ nữ trung niên gần ba mươi tuổi. Tay phải của Tần Di vẫn vòng ở bên hông của cô ta, người phụ nữ này không phải là đẹp, nhưng trải qua năm tôi luyện nên đem đến cho người khác cảm giác chín chắn và tài giỏi.
Lữ Nam hỏi Tang Du: “Người này là?”
“Tần Di.”
À, thì ra đây chính là Tần Di, Lữ Nam quan sát Tần Di tỉ mỉ rồi lắc đầu cười khẽ. Chẳng trách Tang Du không yêu, Lộ Lộ cũng chẳng có thiện cảm với người này. Vừa nhìn thấy đã làm cho cô có cảm giác không thích.
Người phụ nữ đứng bên cạnh kéo tay Tần Di, cô hiểu ý. Chào hỏi với Tang Du mấy câu xong, hai người cũng đi đến bàn đối diện, ngồi xuống.
Món ngon trên bàn, miệng cười chợt hé.
Lữ Nam nâng ly rượu, ghé đến bên tai Tang Du, nhỏ giọng nói: “Tần Di kia, hình như không biết lịch sự là gì nhỉ.”
Tang Du không hiểu “Sao thế?”
“Tôi vẫn ngồi cạnh em từ nãy đến giờ mà cô ta chẳng thèm chào hỏi tôi lấy một câu.”
“Chị cho rằng mình là nguyên thủ quốc gia à? Ai cũng phải ân cần chào hỏi chị?”
“Đấy là phép lịch sự tối thiểu có được không.” Lữ Nam buông ly rượu, cầm dao nĩa lên “Có vẻ cô ấy vẫn chưa từ bỏ ý định với em nhỉ!”
“Không có đâu” Tang Du lắc đầu “Từ lúc chia tay đến bây giờ, chúng tôi vẫn chưa từng liên lạc lại.”
Lữ Nam không tin, ánh mắt nóng rực của Tần Di lúc ban nãy nhìn Tang Du mang theo ham muốn chiếm hữu rất rõ ràng. Lúc đó quả thật Lữ Nam chỉ muốn móc hai con mắt kia xuống làm bóng mà đá dưới chân.
Lúc còn ở cạnh Tần Di, Tang Du không cho Tần Di chạm vào người mình, điều này làm cho Tần Di cảm thấy vô cùng chán nản. Đồng tính cũng thế mà dị tính cũng vậy, chỉ cần là tình yêu thì trước chữ “yêu” luôn luôn kèm theo một chữ “tình”, không tình thì lấy đâu ra yêu? Không có tình dục thì yêu đương còn có nghĩa gì? Tần Di vẫn luôn khinh thường định lý tình yêu Platon. Định nghĩa tình yêu của cô là phải đi kèm với tình dục, bởi vậy khi Tang Du nói ra lời chia tay, Tần Di gần chưa chẳng thèm hỏi gì thêm đã đồng ý. Cô cảm thấy rằng loại người không vướng bụi trần như Tang Du, thật sự không hợp với sở thích của mình. Tình yêu là thứ lúc chưa có được thì quý giá như bảo vật, khi có được rồi thì chỉ như cọng cỏ, sau khi theo đuổi được Tang Du, Tần Di cảm thấy Tang Du bất quá cũng chỉ như thế mà thôi. Cô phạm vào sai lầm không biết quý trọng những gì mình đang có mà người bình thường hay mắc phải, hơn nữa bên cạnh Tần Di cũng không thiếu phụ nữ. Cho nên khi Tang Du ra đi, Tần Di cũng chẳng có bao nhiêu đau buồn, ngược lại còn rất nhanh trở lại bình thản như thường.
[Plato cho rằng tình yêu được chia ra hai phần, tình dục và tình yêu không liên quan đến nhau.]
Tần Di vốn đã hết hy vọng với Tang Du, nhưng đêm nay gặp lại, trông thấy Tang Du vẫn trẻ trung xinh đẹp động lòng người như trước, thế là tro tàn lại dấy thành lửa. Đem Tang Du so sánh cùng người phụ nữ bên cạnh mình, không nói đến vẻ ngoài và tuổi tác, chỉ xét đến việc người phụ nữ này đã có gia đình và một đứa con cũng đủ là cho Tần Di ngán ngẩm.
Trải qua vui thích mới lạ của những ngày đầu vụng trộm lén lút, về sau dần Tần Di ngày một thấy chán. Cô chán nhưng người phụ nữ này không chán, vẫn cười nói vẫn yêu Tần Di nồng thắm như lúc ban đầu. Tần Di vô cùng chán ngán, thái độ của cô đối với người phụ nữ này dần trở thành có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Đêm nay tình cờ gặp được Tang Du làm cho Tần Di càng chán nản hơn, cô lại động lòng với Tang Du. Tần Di đưa ra quyết định phải có được Tang Du một lần nữa, vì thế lập tức nhỏ giọng nói lời chia tay với người phụ nữ. Vừa nghe thấy đề nghị chia tay, nước mắt của người phụ nữ từng giọt rơi xuống, Tần Di bực bội, vội vàng vẫy tay nói: “Đừng khóc, trước tiên không nói chuyện này nữa!”
Người phụ nữ không nghe theo. Tần Di là người theo dụ dỗ cô trước, quả thật cô cũng thích cách tiêu tiền hào phóng và cái miệng giỏi dỗ dành người khác của Tần Di. Cô bất chấp việc mình là phụ nữ đã có chồng để qua lại với Tần Di, đây vốn là việc trái với lương tâm, thế nhưng bây giờ Tần Di lại còn muốn chia tay, dù sao đi nữa cũng phải có lý do chứ sao nói chia tay là chia tay được?
Người Phụ nữ truy hỏi: “Rốt cuộc là vì sao em lại muốn chia tay?”
Tần Di không dám nói rằng bởi vì mình lại động lòng với Tang Du nên mới muốn chia tay, nếu nói ra như thế thì với tình cách của người phụ nữ này, nhất định cô ta sẽ làm ầm ĩ không chịu bỏ qua. Tần Di cau mày, nói: “Chị có con nhỏ, có gia đình, có chồng. Tôi chán việc phải lén lút lắm rồi, cũng mệt mỏi nữa. Không muốn tiếp tục dây dưa qua lại với người đã có gia đình như chị…”
Người phụ nữ cầm ly rượu vang lên tạt vào mặt Tần Di, đè nén cơn giận, thấp giọng quát: “Lúc trước theo đuổi tôi, cô nói thế nào? Cô nói cô không để ý đến chuyện tôi có gia đình, cô không ngại việc suốt đời phải làm kẻ thứ ba. Vậy tại sao bây giờ sao cô lại lấy nó ra làm lý do! Cô lật lọng, cô có còn là người hay không!”
Tần Di bị tạt rượu vào mặt, tất cả mọi người ngồi trong nhà hàng đều vô tình cố ý ngoái lại nhìn về phía này. Người phụ nữ kia không cần thể diện, nhưng Tần Di thì rất cần. Mặc dù bây giờ đang vô cùng tức giận với hành động của người phụ nữ kia, nhưng cô vẫn cố đè nén cơn giận của mình lại. Bày ra khuôn mặt tươi cười, nói với người phụ nữ: “Ăn cơm trước đã, có gì đợi lát nữa nói.”
Tần Di vốn định nổi giận, nhưng nếu làm thế thì chắc chắn mọi người sẽ xem cô là một kẻ bạc tình. Hơn nữa Tần Di cũng muốn nhìn Tang Du thêm một chút nữa, sau một hồi tính toán, cuối cùng vẫn quyết định nén giận.
Người phụ nữ cũng không tranh cãi nữa, cô cho rằng Tần Di đột nhiên muốn chia tay với mình, bị hắt rượu lên mặt nhưng vẫn không tức giận bỏ đi. Chắc chắn là còn nguyên nhân khác hoặc có nỗi khổ tâm nào đó. Cô cũng chỉ còn cách kiềm nén tủi thân mà dùng bữa trước. Thấy người phụ nữ đã bình tĩnh lại, Tần Di thở dài nhẹ nhõm.
Cuộc trò chuyện của tần Di và người phụ nữ kia, Lữ Nam không nghe được rõ ràng lắm nhưng cô cũng hiểu được bảy tám phần. Lữ Nam ghé sát bên tai Tang Du, nói: “Tần Di bây giờ là kẻ thứ ba đấy, sau này em đừng tiếp xúc với loại người như thế nữa. Thật là, tự nhiên lại đi hạ thấp bản thân mình.”
Tang Du lườm Lữ Nam một cái, nói: “Lúc đó tôi là vì dỗi Lộ Lộ nên mới nhất thời không phân biệt được tốt xấu mà thôi.”
“Ôi, em thế nhưng lại lườm tôi này!” Lữ Nam vui vẻ, cười run cả người “Trời ạ, lâu như vậy rồi, cuối cùng tôi cũng thấy được vẻ mặt này của em!”
Tang Du dở khóc dở cười, chỉ còn cách thúc giục Lữ Nam mau ăn cơm.
Lữ Nam cười đùa xong rồi, lại trở nên nghiêm túc “Tang Du. Vẽ hổ, vẽ da, vẽ lông, khó vẽ xương; Biết người, biết mặt, khó biết lòng. Em dành quá nhiều thời gian vào học hành, chưa biết được rằng lòng người còn khó dò hơn biển cả. Sau này tiếp xúc với người khác, cần phải cẩn thận hơn.”
“Vâng” Tang Du ngẫm lại thấy quả thật là kinh nghiệm sống của mình còn quá ít, thế nên khiêm tốt tiếp nhận lời “dạy bảo” của Lữ Nam. Rồi lại đùa giỡn “Vậy tôi có cần cẩn thận với chị không?”
“Đương nhiên, dù cho là ai thì em cũng phải cần thận, ngay cả người trong gia đình cũng thế. Đối nhân xử thế là môn phải học cả đời. Nhưng em chỉ cần biết rằng tất cả những gì tôi làm đều là vì muốn tốt cho em, tôi sẽ không bao giờ làm hại em, bởi vì tôi thật lòng thật dạ với em mà” Lữ Nam miệng vừa nói, chân vừa nâng lên cọ cọ vào cẳng chân của Tang Du.
Tim của Tang Du loạn nhịp nhưng miệng vẫn nói: “Tôi mặc cả quần tất bên trong, chị cứ cọ đi, tôi chẳng có cảm giác gì đâu.”
“Thế à?” Nghe Tang Du giấu đầu hở đuôi, Lữ Nam vô cùng vui vẻ, cô rút chân lại không cọ lên chân Tang Du nữa.
Tang Du vội vàng lùi hai chân về, ngồi ngay ngắn, trách cứ: “Chị ngồi yên đi!”
Lữ Nam oan ức, nói: “Là em bảo tôi ‘cứ cọ đi’ mà.”
Tang Du muốn cầm dao xẻo đi cái miệng của Lữ Nam, Lữ Nam nghiêng người, mập mờ nói: “Tang Du, em có cảm giác với tôi, miệng của em không thừa nhận nhưng cơ thể của em lại rất thật thà.”
“Chị muốn chết à?” Tang Du quơ quơ cái nĩa trong tay “Ngồi lại đàng hoàng!”
Lữ Nam ngồi xuống, cười khẽ. Trong lòng thầm nghĩ mình và Tang Du đã đạt đến giai đoạn ái muội rồi, sau bữa cơm tối nay phải tìm cách lừa gạt Tang Du đưa về nhà mình là vừa.
Lữ Nam hắng giọng một cái, nói: “Tang Du, muốn đối nhân xử thế thật tốt trước hết em phải khôn khéo, phải biết cách nhìn người. Lấy Tần Di làm ví dụ đi, tuy vẻ ngoài của cô ta khá được nhưng hai hàng lông mày lại quá gần nhau. Ấn đường có nét hiểm ác, điều này chứng tỏ cô ta là người có lòng dạ hẹp hòi, nóng nảy. Cô ta mặc quần áo của nam, giơ tay nhấc chân không có chút yểu điệu, e dè nào mà phụ nữ nên có. Điều này chứng tỏ rằng cô ta không chịu chấp nhận giới tính thật của mình, chắc hẳn rằng cô ấy cũng xem thường phụ nữ. Cô ta nhìn em bằng ánh mắt nóng rực, điều này nói lên rằng vẫn chưa chịu buông tha cho em. Mũi hình mỏ ưng, chứng tỏ cô ta là người nham hiểm. Và mặt khác, lúc nãy khi nói chuyện với em, mắt thì nhìn em chằm chằm nhưng bàn tay vẫn luôn đặt ở bên hông người phụ nữ kia, ngón giữa và ngón áp út theo thói quen mà làm một chút động tác, chứng tỏ đạo đức của cô ta có chút khiếm khuyết. Khi tiếp xúc với người khác, ấn tượng đầu tiên mà đối phương đem đến cho em chính là khuôn mặt, quần áo và hành động, nhưng muốn đánh giá một người thì phải chú ý ngay cả đến những chi tiết nhỏ nhặt nhất.”
Tang Du vuốt cằm, lại trêu chọc: “Không ngờ chị còn là thầy tướng số.”
“Không đến mức là thầy tướng số, nhưng cũng hiểu biết không ít. Cách nhìn người là do tôi đọc được trong cuốn ‘đạo làm người’ của Tằng Quốc Phiên, khá là hữa ích.”
“À, vậy chị tự đánh giá bản thân đi.”
“Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người rất chuẩn, không phải người tốt cũng chẳng phải kẻ xấu. Trước kia thích trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng bây giờ chỉ một lòng chung tình với em. Thế thôi.”
“Bạn bè của chị thì sao? Ví dụ như Lăng Gia và Hoàng Úy Nhiên.”
Lữ Nam cân nhắc một chút, thẳng thắn nói: “Con người của Úy Nhiên không xem là tốt, nhiều tật xấu nhưng vẫn hiểu được những đạo lý cơ bản. Đối xử với bạn bè rất chân thành, chơi được. Lăng Gia là người rất mưu trí, sắc sảo, vui giận không hiện lên mặt. Cho đến tận bây giờ, người chọc giận nổi cô ấy chỉ có một mình Lộ Lộ. Cô ấy mà bước một bước thì phải tính trước mười bước, không nắm chắc phần thắng sẽ không lâm trận. Giống như chuyện của cô ấy và Lộ Lộ, mới yêu nhau mấy tháng thôi mà đã chuẩn bị sẵn sàng cách đối phó với cha mẹ rồi. Phải làm đối thủ của cô ấy là bất hạnh, được làm bạn cùng cô ấy là may mắn.”
Tang Du bóng gió hỏi: “Còn Lộ Lộ?”
“Lộ Lộ à…” Lữ Nam suy nghĩ, vấn đề này phải cẩn thận mà trả lời. Hiển nhiên là Tang Du đang thử dò xét thái độ của mình với Lộ Lộ. Nếu nói quá tốt thì có vẻ giả tạo, mà nói không tốt thì quá nhỏ mọn, chỉ có nói vừa đúng mới là tốt nhất.
Lữ Nam xoay ly rượu, cân nhắc một lát rồi từ từ nói: “Lộ Lộ là người tốt bụng, tình cảm, đanh đá, tài năng. Mũi cao, lưng thẳng, có ngạo khí, yêu ghét rõ ràng, lại có chút lỗ mãng. Cô ấy biết rõ tôi không thích ăn cay, lại đưa tôi đi ăn món cay Tứ Xuyên, tuy cô ấy thích trêu ghẹo làm cho người khác dở khóc dở cười, nhưng không ai ghét được cô ấy. Cô ấy có tài nhưng tính tình lại khá trẻ con, trời sinh là một kẻ làm nghệ thuật. Ở bên cạnh cô ấy, chắn chắn sẽ không biết buồn là gì. Hai mắt của Lộ Lộ rất sáng, chứng tỏ rằng cô ấy là người hiền hậu, không mưu mô xảo quyệt, không biết cách luồn cúi che đậy. Người như thế, tuyệt đối không thể sống trong chốn quan trường, nếu không chắc chắn sẽ bị kẻ khác ghen ghét, hãm hại. Lần đó tôi nhận lời mời bữa cơm xin lỗi của Lộ Lộ, dọc trên đường đi, tôi phát hiện ra ánh mắt của cô ấy khi nhìn những người qua đường, trong ánh mắt đó có chứa chút u buồn. Điều này chứng tỏ rằng cô ấy là người yêu nước thương dân, Lộ Lộ bù trừ cho kiểu người giỏi giang nhưng thờ ơ như Lăng Gia, hai người họ rất xứng đôi.”
Tang Du liếc Lữ Nam, nghẹn cả lòng, câu cuối cùng kia chắc chắn là Lữ Nam cố tình nói để khiêu khích mình. Cô uống chút rượu, lại hỏi: “Vậy chị cảm thấy tôi là người như thế nào?”
Lữ Nam đảo mắt, tiến đến trước mặt Tang Du “Em là người tôi yêu.”
Hơi thở của Lữ Nam lan tỏa trên mặt Tang Du, khiến cho Tang Du đỏ mặt, cô nghiến răng nói: “Về chỗ ngồi!”
Lữ Nam cười hì hì, cố tình dùng đỉnh đầu chạm vào chóp mũi của Tang Du rồi mới ngổi xuống.
Tần Di ngồi đối diện Tang Du, ánh mắt lúc nào cũng dán trên người Tang Du, thấy Lữ Nam và Tang Du thỉnh thoảng ghé sát tai nhau thì thầm to nhỏ làm cho Tần Di ít nhiều có chút khó chịu.
Lữ Nam thấy Tần Di cứ nhìn chằm chằm vào Tang Du mãi, cô cau mày, kéo tay Tang Du, nói: “Đừng ăn nữa, chưa no thì lát về tôi nấu cho em.”
Tang Du bị Tần Di nhìn chằm chằm cũng thấy không thoải mái, Lữ Nam kéo tay của cô đứng dậy, cô cũng không ý kiến gì mà theo Lữ Nam đi ra ngoài.
Mới bước ra khỏi nhà hàng, liền nghe thấy Tần Di gọi ở phía sau: “Tang Du!”
Lữ Nam và Tang Du cùng dừng bước, xoay người lại nhìn, Tang Du hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Cô ta là…” Tần Di chỉ vào Lữ Nam, hỏi. Tần Di thừa nhận rằng mình ghen khi thấy Tang Du và một người phụ nữ khác thân mật ăn cơm cùng nhau. Lúc ở cùng mình, cô không cho mình chạm vào nhưng bây giờ lại dễ dàng cho một người phụ nữ khác chạm động chạm, rốt cuộc thì cô là loại người gì vậy?
“Lữ Nam” Lữ Nam chủ động trả lời.
“Hai người là…”
Lữ Nam ôm chầm lấy hông của Tang Du, khiêu khích nói: “Chúng tôi là người yêu, cô ấy là bạn gái của tôi!”
Tang Du muốn ngăn Lữ Nam đừng nói linh tinh, ai ngờ Lữ Nam nhanh hơn, đưa tay lên eo của Tang Du nhéo một cái. Xương sườn thứ ba là nơi nhạy cảm nhất của Tang Du, bị chạm vào nơi đó, Tang Du không nhịn được mà bật cười.
Tần Di vốn đã phát cáu, lúc nãy bị người phụ nữ kia tạt rượu vào mặt khiến cô rất tức giận, cho nên lúc vừa nghe được rằng Lữ Nam là người yêu của Tang Du, Tần Di không thể khống chế cơn giận của mình thêm nữa. Tần Di nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tang Du. Cô trước đây chỉ một lòng nhớ về người yêu cũ, tôi nể tình cảm lâu năm của các cô, bởi thế nên lúc cô nói muốn chia tay tôi liền thuận theo ý cô. Còn tưởng rằng cô si tình đến mức nào, ai ngờ cô chẳng phải như vậy, cũng không phải là loại người đàng hoàng như tôi nghĩ. Tần Di hoàn toàn quên mất rằng lúc còn ở cạnh Tang Du, chính mình mới là người thường xuyên đến quán bar trêu hoa ghẹo nguyệt. Tần Di tuy là phụ nữ nhưng lúc nào cũng nghĩ mình là đàn ông, cho rằng mình bị lừa gạt, cảm thấy bị Tang Du đùa giỡn, máu nóng bốc lên đầu. Nhìn thấy Tang Du và Lữ Nam tán tỉnh đùa giỡn nhau, cơn giận lập tức bộc phát.
Mặt Tần Di tối sầm lại, hỏi Tang Du: “Hai người lên giường chưa?”
Tang Du đỏ mặt, không nói lời nào.
Lữ Nam không chịu được tính cách ngang ngược của Tần Di nên bật lại: “Cô lấy tư cách gì mà hỏi chuyện riêng tư của chúng tôi? Cô muốn làm gì? Chúng tôi có lên giường hay không thì liên quan gì đến cô?”
Tần Di nhìn thấy Tang Du đỏ mặt, lòng thầm hiểu, câu hỏi của Lữ Nam lại chọc cho cơn điên của cô lên đỉnh điểm. Tần Di cười châm chọc “Tang Du, cô trong trắng quá nhỉ! Con mẹ nó cô ‘trong trắng’ như vậy mà trước kia còn bày đặt giả vờ với ông đây! Giả vờ làm như mình trong trắng đàng hoàng lắm, cuối cùng thì chỉ là loại gặp ai cũng dạng chân ra được mà thôi!
Nói xong lại chỉ vào Lữ Nam, giận dữ: “Tôi lấy tư cách gì á hả? Con mẹ nó! Cô tên là Lữ Nam đúng không? Lữ Nam thân mến, bạn gái của cô đã bị tôi sờ qua không biết bao nhiêu lần rồi, thế mà cô còn lên giường với cô ta được, có thấy ghê tởm hay không! Cô…”
“Bốp” một tiếng, Lữ Nam dùng hết sức tát lên má trái của Tần Di, tiếp theo lại một bạt tai nữa rơi trên má phải của Tần Di. Lữ Nam lạnh lùng quát: “Cô vừa phải thôi! Đừng có hành xử kiểu vô giáo dục như thế! Tôi đã gặp rất nhiều người phụ nữ, dù cho về mặt sinh học cô vẫn là phụ nữ, nhưng loại như cô không xứng đáng là phụ nữ, cô chỉ làm xấu mặt phụ nữ mà thôi. Biết vì sao nhiều người lại có thành kiến với les như vậy không? Chính là bởi vì con sâu làm rầu nồi canh như cô đấy! Con sâu làm rầu nồi canh, đây chính là cống hiến vĩ đại của cô cho cộng đồng người đồng tính đấy! Đừng có xem trời bằng vung, tự cho mình là nhất nữa! Về soi lại mặt mình trong nước tiểu đi, nhìn xem mình có giống người không!”
Đời này của Tần Di, cho tới bây giờ chỉ có cô đánh người, đã bao giờ cô bị người đánh như vậy đâu? Bị Lữ Nam cho hai cái bạt tai, Tần Di lập tức điên tiết, dùng hết sức đạp vào bụng của Lữ Nam, quát: “Đừng tưởng rằng mày là phụ nữ thì ông đây không dám đánh mày! Mày…”
“Bốp” một cái, thêm cái tát nữa lại rơi trên má của Tần Di, chỉ khác là cái bạt tai này đến từ Tang Du. Tang Du không ngờ rằng người có vẻ ngoài nho nhã lịch sự như Tần Di, hóa ra lại là người như thế, cứ mở miệng là ông đây, quả thật khó nghe vô cùng!
Tang Du lạnh lùng nói với Tần Di: “Cô ấy là phụ nữ, chẳng lẽ cô không phải là phụ nữ? Cô đủ chưa? Hay là ngay cả tôi cô cũng muốn đạp một cái? Ấn tượng của tôi với cô, thà rằng cứ dừng lại ở lúc chúng ta mới quen biết! Đủ rồi, Tần Di, chúng ta xem như chưa từng quen biết, là người xa lạ, tốt cho cả tôi lẫn cô!”
Tang Du nói xong, đỡ Lữ Nam đang ngồi xổm dưới đất với khuôn mặt đau đớn, hai người từ từ đi về bãi đậu xe.
Tần Di ôm má, nơi vừa mới bị Tang Du đánh, từng giọt nước mắt rơi xuống, không rõ là vì tức giân hay là hối hận.