Chương 79
Bầu trời thành phố chia làm hai nửa, tòa nhà cao tầng như vách núi cheo leo cản trở tầm nhìn của mọi người. Có những bước chân gấp gáp, đến vội vàng, đi cũng vội vàng như chẳng hề ngừng nghỉ. Có vẻ họ đã quên mất rằng muốn phóng tầm mắt ra ngoài ngàn dặm thì phải leo thêm một tầng cao nữa.
Lữ Nam sẵn lòng nhẫn nhịn Tang Du, cũng có thể nhẫn nhịn hai người bạn thân là Lăng Gia và Hoàng Úy Nhiên. Nhưng không có nghĩa rằng đối với bất cứ ai cô cũng có thể nhẫn.
Người mình yêu vô duyên vô cớ bị hạ nhục, bụng của mình vô duyên vô cớ bị người khác cho một đạp. Chuyện này đối với Lữ Nam mà nói là không thể nào chịu được.
Lữ Nam bằng tốc độ ánh sáng, điều tra cặn cẽ về công ty của nhà Tần Di. Biết được bác của Tần Di là giám đốc công ty hoạt hình kia, công ty đó không xem là lớn nhưng lợi nhuận và tiếng tăm cũng không phải nhỏ. Lữ Nam cười nhạt, tính cách chẳng ra gì của Tần Di chắc là cũng được gia đình dạy dỗ mà nên chứ gì? Cô không xem người khác ra gì đúng không? Tôi sẽ cho cô không xem người khác ra gì đến cùng!
Thông qua tầng tầng quan hệ, hơn nữa có thêm sự trợ giúp của Lăng Gia và Hoàng Úy nhiên. Lữ Nam xúi dục bạn bè thu mua lại công ty hoạt hình của nhà Tần Di. Quá trình của công ty lớn thu mua công ty nhỏ là khá nhanh. Thường thường, cách làm việc của phụ nữ là không làm thì thôi, một khi đã làm thì rất tàn nhẫn và thủ đoạn. Trong thời gian bạn bè dần dần thu mua công, Lữ Nam lại để cho những người bạn của mình tìm đại một lý do nào đó để đuổi việc Tần Di. Rồi đi khắp thành phố tung tin rằng Tần Di là người có trình độ chuyên môn rất kém cỏi, khiến cho hầu hết những công ty thiết kế đồ họa trong cả thành phố không ai dám nhận Tần Di. Vậy là cuối cùng Tần Di tạm thời thất nghiệp.
Chủ nhật, Lữ Nam tăng ca.
Tang Du nhận lời Lữ Nam, thiết kế trang phục cổ trang cho đoàn làm phim. Tang Du đi đến công ty của Lữ Nam giao bản vẽ cho cô. Đây là lần đầu tiên Tang Du đến công ty của Lữ Nam, cảm thấy lạ lẫm nên muốn đi dạo một vòng. Lữ Nam tự làm hướng dẫn viên du lịch đưa Tang Du thăm thú công ty. Tang Du nhìn thấy một hàng dài nhà xưởng và ký túc xá hiện đại của công nhân mà ngạc nhiên mãi, cô hỏi Lữ Nam: “Công ty lớn thế này, chắc hẳn là thành lập lâu lắm rồi nhỉ?”
“Không lâu lắm” Lữ Nam cười nhẹ “Công ty này được cha tôi thành lập vào khoảng thập nhân tám mươi, sau hơn hai mươi năm mới gom góp xây dựng được thành ra quy mô như bây giờ. Lúc đó chỉ cần người có đầu óc nhạy bén, thêm với sự cần cù thì gây dựng dự nghiệp thường sẽ thành công cả thôi.”
“Đúng vậy nhỉ, rất nhiều nhà máy hiện tại của Trung Quốc đều được thành lập vào lúc đó. Đáng tiếc là vẫn còn phát triển và kinh doanh tốt được đến bây giờ thì chẳng còn bao nhiêu. Cha của chị còn làm việc nữa không?”
“Bây giờ việc quản lý công ty không cần phải vất vả như ngày xưa nữa, chỉ cần điều khiển nó đi vào quỹ đạo hoạt động là được. Ông ấy lớn tuổi rồi, đã đến lúc nên nghỉ ngơi hưởng thụ.”
“Này, quan hệ giữa chị và cha của chị có tốt không?”
“Cũng bình thường” Lữ Nam tự giễu, nhíu mày “Tôi trước kia suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, cha của tôi không vừa mắt, muốn đánh nhiều lần nhưng tiếc là cũng chưa đánh được.”
“Đúng là đáng đời mà.” Lữ Nam thở dài tiếc nuối: “Cha của chị chưa đánh được chị, chắc là cảm thấy tiếc nuối lắm.”
“Ừ. Cho dù ông ấy có đối xử với tôi thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn hiểu rằng thật ra trong lòng ông ấy vẫn rất thương tôi và em trai, vậy là đủ rồi.”
“Sau này tốt với cha mẹ một chút đi, đừng có cãi lại bọn họ nữa.”
“Được, tôi nghe lời em.”
Trở lại văn phòng, Lữ Nam không hề dấu diếm mà nói hết những việc mình đã làm với Tần Di. Tang Du cười nhẹ, nói: “Bây giờ tôi mới hiểu ra rằng tại sao năm xưa lên làm hoàng đế, tại sao Võ Tắc Thiên lại giết nhiều người như vậy.”
“Ôi. Đáng tiếc nhỉ, Trung Hoa rộng lớn ngàn dặm lại chỉ được một Võ Tắc Thiên.”
“Xưa kia có được một Võ Tắc Thiê, dù chỉ một người cũng đủ để lưu danh thiên cổ rồi. Cũng đủ chứng minh rằng từ xưa đến nay, không thể xem thường phụ nữ trung Quốc.”
“Tôi có thể xem những lời này của em là lời khen tôi không?”
“Tùy chị thôi.”
Lữ Nam vòng tay ôm lấy hông của Tang Du, thấp giọng cười nói: “Tang Du, thật ra em rất hay lấp liếm lỗi lầm của mình.”
“Tôi vẫn luôn như vậy mà.”
“Cứ đến cuối năm là lại xoay mòng mòng như con quay, tôi mệt lắm luôn này.” Lữ Nam nhẹ nhàng tựa vào người Tang Du “Cuối cùng cũng sắp tết rồi, tết đến em ở cạnh bên tôi được không?”
“Tôi còn phải ở cùng cha mẹ nữa.”
“Cuối năm bề bộn nhiều việc, chắc hẳn là cha mẹ em cũng bận rộn nhiều chuyện mà. Hay làm em cứ ở cạnh tôi đi.”
“Đến lúc đó rồi nói.”
Thấy Tang Du không từ chối thẳng thừng, Lữ Nam mừng như điên. Cô thừa cô nhắm đến môi của Tang Du hôn một cái rồi chậc lưỡi than: “Thật là thơm quá!”
Tang Du sớm đã quen với những hành động ăn vụng của Lữ Nam, cô đẩy Lữ Nam ra, cô ý nghiệm mặt hù dọa: “Nếu chị còn như vậy nữa, tôi…”
Tang Du muốn nói “Nếu như chị còn như vậy nữa, tôi sẽ không để chị yên đâu”. Ai ngờ chỉ vừa kịp nói ra chữ “tôi” thì những lời còn lại đã bị nụ hôn của Lữ Nam đánh úp trôi ngược vào bụng. Lữ Nam rất giỏi trêu chọc lưỡi của Tang Du, làm cho cơ thể của Tang Du trở nên hơi khô nóng.
Nhân lúc tách ra lấy hơi, Tang Du vội vàng đẩy Lữ Nam ra, khuôn mặt còn ửng hồng. Trừng mắt nhìn Lữ Nam, cầm lấy túi giận dữ xoay người rời đi.
Lữ Nam nhìn bóng lưng của Tang Du, vui mừng khôn xiết, cô đưa bàn tay xinh đẹp lên búng một cái tách. Tốt lắm, tốt lắm,ái muội lên cao hơn rồi!
Đầu tháng hai, sắp gần cuối năm, các đơn vị và công ty đa số đều đã cho nghỉ. Những người tối tăm mặt mũi cả năm qua, cuối cũng thừa dịp này mà được nghỉ ngơi, về nhà đoàn tụ cùng người thân và gặp lại bạn bè xa cách. Lúc này khắp phố lớn ngõ nhỏ đều rộn ràng hẳn lên, bên trong nhà ga và bến xe cũng đông đúc ồn ào. Từng hàng dài người xếp hàng mua vé, ai cũng mang theo bao lớn bao nhỏ, hình như mọi người không quan tâm đến cái lạnh, từng người lẻ lỏi chen chúc trong đám đông. Khi đã cầm được tấm vé trên tay, khuôn mặt họ sẽ ngập tràn phấn khởi, dường như phải chờ đợi mòn mỏi trong cái rét giá lạnh cũng chẳng hề gì.
Trải qua hơn một tháng tôi luyện, cuối cùng Tang Du cũng hoàn toàn quen được với độ dày của da mặt Lữ Nam. Nhưng cô vẫn như cũ, không thể buông được Lộ Lộ, hình dáng của Lộ Lộ cứ như một bóng ma, thỉnh thoảng lại vô ý hiện lên trong lòng Tang Du. Tang Du nghĩ rằng có lẽ cần thêm chút thời gian nữa, chờ sau khi lòng mình thật sự bình tĩnh lại, lúc ấy phải đi nhìn Lộ Lộ một chút, cho dù chỉ là đứng ở xa xa mà nhìn cũng được.
Mấy ngày này, Lữ Nam mà bắt được cơ hội thì nhất định sẽ làm ra chút hành động mập mờ ái muội với Tang Du, lần nào cũng trêu cho Tang Du mặt đỏ tim loạn. Những lúc bất đắc dĩ như vậy, Tang Du chỉ có thể tự nhắc nhở với bản thân mình rằng phải nhịn, phải nhịn!
Có lúc Lữ Nam chiêu đãi khách đến khuya mới xong, không kịp nhắn một cái tin chúc ngủ ngon cho Tang Du, những hôm như thế Tang Du sẽ luôn cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó. Nhưng cô cũng không muốn tìm hiểu rõ ràng rằng điều mình cảm thấy thiếu là gì. Cô cố tình lờ đi mặc dù đã có đáp áp, chỉ vì cô sợ, rất sợ những cảm giác không biết nên gọi tên là gì.
…
Trải qua hơn một tháng chiến tranh lạnh, rốt cuộc thì Tần Hạo đang phải ngủ nhiều ngày trên ghế sô pha cũng được trở vào phòng đoàn tụ với Mai Hinh.
Mặc dù có Lăng Gia và Lữ Nam khuyên bảo nhưng Hoàng Úy Nhiên vẫn chưa hết hy vọng với Tần Hạo. Chỉ là Tần Hạo không bao giờ nhận điện thoại của cô nữa, nên cô cũng chẳng thể làm được gì.
…
Cuộc sống gia đình của Lăng Gia và Lộ Lộ trôi qua rất hạnh phúc, vẫn ngọt như mật giống ngày đầu. Có những lúc Lộ Lộ không tránh khỏi suy nghĩ về Tang Du, lâu không liên lạc, cũng không biết Tang Du bây giờ đang sống thế nào. May là từ chỗ Lữ Nam, thỉnh thoảng Lăng Gia có được chút tin tức về Tang Du. Lộ Lộ cảm thấy thoải mái sau khi biết được Tang Du đã động lòng với Lữ Nam, nhưng rồi lại bật ra một tiếng thở dài như có như không. Cô chỉ mong rằng Tang Du thật sự có thể buông xuống được, sống hạnh phúc.
…
Hoa tuyết bay khắp trời, tuyết không lớn cũng không dày, tuyết đọng dưới mái hiên thành băng, dần dần tan ra hóa nước. Từng mảng tuyết chừng móng tay rơi xuống đất, rất nhanh sau đó tan biến không còn lại gì. Rơi trên mặt đất, nhanh chóng chia lìa.
Trên đường không nhiều người mở ô, dường như mọi người đang hưởng thụ món quà do tự nhiên mang lại này.
Mới vừa sáng Viên Viên đã xin nghỉ, vì cô bận rộn giúp giáo sư phiên dịch nên thời gian về nhà bị lùi lại, hôm nay đã là ngày hai bảy âm, nên về rồi.
Viên Viên không ôm bất cứ hy vọng nào gặp được Lộ Lộ đang bận rộn làm bản thiết kế. Tần Hạo, Mai Hinh và Tiểu Ngưu ngay sau khi hết bận thì sáng sớm hôm sau đã lên xe về nhà ăn tết rồi. Trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Lộ Lộ.
Lăng Gia ngày mai mới được nghỉ, Lộ Lộ ở nhà một mình cảm thấy buồn chán nên đến phòng làm việc kiếm chuyện làm cho qua hết năm. Tết đến làm cho cô nhớ nhà vô cùng, điều mà Lộ Lộ có thể làm chỉ là không để cho bản thân suy nghĩ lung tung.
Lộ Lộ không biết bao giờ mới có thể trở về thăm nhà, đây đại khái là một ẩn số đối với cô. Chớp mắt thôi, năm năm đã qua, những năm tháng này chứa quá nhiều nước mắt vì cha mẹ, vì chính bản thân, vì chuyện tình cảm, vì cuộc sống. Thứ chảy xuống là nước mắt, nhưng mang trong nước mắt là nỗi đau.
Lộ Lộ biết, trước khi cha để cho mình về nhà, nếu như cô trở lại thì cũng chỉ có hai kết quả. Một là làm cho cha tức giận, hai là cúi đầu thỏa hiệp trước cha. Hai cái kết quả này, không có cái nào là điều cô muốn. Cô chỉ có thể cố gắng hết sức để dũng cảm bước tiếp về phái trước, dùng sự kiên cường để lặng lẽ xóa bỏ đau thương.
Cơ thể là cho mẹ ban cho, trong mỗi tế bào đều có chứa dấu vết di truyền của cha mẹ, sao lại không nhớ họ cho được?
Ngoài cửa sổ, từng đám mây xám kéo dài vô tận. Trong cửa sổ, bóng người đang miệt mài vẽ trên máy tính. Trong những ngày cận tết, khi mà những đứa con tha hương quay trở lại quê nhà, bóng dáng Lộ Lộ có vẻ vô dùng cô đơn.
Viên Viên đến, không nói hai lời, đầu tiên là không khách khí lấy ra một trăm đồng trong ví của Lộ Lộ rồi kéo cô đến siêu thị gần đó mua một đống đồ ăn vặt. Lộ Lộ mua ít quà để Viên Viên đưa lại cho cha mẹ mình. Cô không dám về nhà, điều cô có thể làm chỉ là mua ít quà cáp bày tỏ lòng hiểu thảo mà thôi.
Trở về phòng làm việc, Viên Viên vùi mình vào ghế sa lông, lấy một hộp thạch hoa quả ăn thỏa thích.
Lộ Lộ mở giúp cô một lon sprite, nói “Cậu suốt ngày kêo gào đòi giảm cân, ăn kiểu này thì giảm thế nào cho nổi?”
Viên Viên than phiền “Mình uống miếng nước lọc thôi cũng tăng cân, giảm được cái con khỉ!”
“Chậc, những người làm về lĩnh vực nguyên cứu học vấn không phải ai cũng giống nhau nhỉ. Bên kia có cái cân điện tự, cậu thử cân xem tăng lên bao nhiêu rồi.”
Viên Viên tìm cân, đứng lên sau đó thốt ra một tràng: “Mẹ ơi! Hai ngày nay mình ăn rất nhiều mà! Sao lại nhẹ hơn trước đây hai cân!”
“Bao nhiêu?”
“117.”
[ 1 cân của Trung Quốc bằng 0,5Kg.]
“Thì trừ ra quần áo và dày, nhiều lắm cũng chỉ 115 cân, có mập đâu mà.” Lộ Lộ trêu chọc: “Mình thấy cậu giảm cân không nổi đâu, trời sinh ra đã tròn rồi, thân người hình trụ, đến ông trời cũng bó tay thôi. Nếu như cậu là đàn ông, bước đi lại bị tật nữa thì chắc sẽ trở thành Sư Lý Tật thứ hai đó.”
“Sư Lý Tật thì làm sao? Chí ít thì người ta vẫn là thừa tướng! Ai mà như cậu, chỉ được cái vẻ bề ngoài, vừa nhìn đã biết ngay là yêu tinh hại nước hại dân.” Viên Viên sớm đã quen với cái miệng hay châm chọc người khác của Lộ Lộ, cũng đã thành thói quen đấu võ mồm với Lộ Lộ từ lâu. Cô kéo Lộ Lộ lại gần, nói “Mình thấy hình như cậu hơi mập lên một chút, cậu cân thử xem được bao nhiêu?”
Lộ Lộ cố ý chần chừ “Mình sợ cậu buồn.”
“Buồn mới có động lực, mau cân thử xem.”
Lộ Lộ bước lên cân, cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt buồn bã nói với Viên Viên: “Mình có lỗi với cậu, mình mới được chín mươi tám cân. Trông mập lên đó là bởi vì tâm trạng của quả nhân tốt.”
Viên Viên ăn hết hộp thạch hoa quả, tức giận: “Mình không thèm chấp cậu! Cậu là cái loại ăn tốn cơm!”
“So với người biết chuyển hóa lương thực thành thịt và mỡ như cậu, thì đúng là mình ăn tốn cơm thật.”
“Biết vậy là tốt! Cao thế mà chỉ có chín mươi tám cân, người toàn xương là xương, nhìn phát chán!”
“Trông mình nhẹ cân vậy chứ nơi nên béo của mình không hề gầy. Ngược lại với cậu đấy.” Lộ Lộ xấu xa vươn tay chọc chọc vào bụng Viên Viên “Thịt từ nơi nên béo của cậu chạy xuống bụng hết rồi này, thành hai cái phao bơi rồi đúng không?”
“Chẳng có cái nào cả! Cậu bôi nhọ mình!” Viên Viên đánh lên tay của Lộ Lộ, phát điên. “Năm nay cậu có về nhà hay không. Nếu có thì chúng ta về sớm đi, bây giờ còn mua được vé đấy, nếu hết rồi thì bắt xe về cũng được.”
“Cậu thấy đấy, mình còn đang bận làm việc, đã biết trước là mình lại không có thời gian về rồi mà” Lộ Lộ cười buồn bã, vẫn lấy lý do công việc bận rộn để từ chối Viên Viên.
“Làm như chỉ có mỗi cậu là bận!” Bỗng nhiên Viên Viên rất muốn đánh Lộ Lộ “Lần nào mình về, cha mẹ cậu cũng hỏi mình rằng cậu có khỏe hay không. Mùng một hằng năm mình đến nhà ông bà nội của cậu chúc tết, ôm bà lúc nào cũng hỏi thăm cậu. Năm hết tết đến, cứ nhìn thấy ông bà bố mẹ của cậu là lòng mình lại xót xa, cậu không biết quan tâm đến người nhà à?”
“Biết chứ” Đôi mắt của Lộ Lộ buồn bã “Nhưng mình bận lắm, đâu còn cách nào khác?”
“Tần Hạo và Mai Hinh cũng về nhà cả rồi, phải thay phiên nhau mà làm việc chứ? Sao chỉ có một mình cậu là phải làm?”
“Không còn cách nào nữa đâu” Lộ Lộ nói dối “Mình muốn mua nhà thế nên cần kiếm được nhiều tiền hơn, đó là lý do mình phải bận rộn hơn đấy mà.”
Viên Viên tức điên: “Nhiều năm rồi vẫn chưa về nhà, chẳng lẽ cậu không biết nhớ nhà?”
“Nhớ chứ, làm sao không nhớ cho được? Sáu giờ chiều tàu chạy, đến lúc đấy mình tiễn cậu ra nhà ga.”
“Được. Từ lúc tốt nghiệp đại học đến giờ đã năm năm rồi, lúc nào thì cậu nghĩ đến chuyện về nhà?”
“Mình muốn thành đạt rồi sau đó mới trở lại.”
“Con kia! Cậu đã thành đạt rồi mà.” Viên Viên gào thét: “Tiền cậu kiếm được nhiều hơn mình không biết bao nhiêu lần ấy, cậu đang cố ý chọc điên mình phải không? Mình thấy cậu nên kiếm chồng mà gả đi thôi!”
“Chậc, cậu còn không biết xấu hổ mà dám nói mình” Lộ Lộ lấy lại tinh thần, trêu chọc: “Việc lấy chồng của nữ tiến sĩ là một vấn đề rất nan giải đấy. Cậu chắc không xuất giá nổi đâu, thôi thì xuất gia đi!”
“Biến! Cậu mà gọi mình là nữ tiến sĩ một lần nữa thì mình sẽ cho cậu ăn đòn!”
“Sao vậy nữ tiến sĩ? Nữ tiến sĩ ngày nay là tương đương với Diệt Tuyệt Sư Thái ngày xưa đấy” Lộ Lộ bắt chước nho sinh khiêm tốn, chắp tay cung kính “Sư thái, ngài hy sinh thân mình vì chính sách kế hoạch hóa gia đình, công hiến của ngài sẽ vang vọng đến cả mai sau khiến cho ai ai sau này cũng sẽ ngưỡng mộ. Tiểu sinh xin kính cẩn cúi mình!”
“Họ lộ! Giỏi lắm! Ta hận nhà mi!”
Nhìn Viên Viên tức đến sôi gan, Lộ Lộ cười to. Nhưng vừa nghĩ tới gia đình, nụ cười lại cứng đờ trên môi.