Chương 80
Năm giờ rưỡi chiều, Lộ Lộ tiễn Viên Viên tới nhà ga.
Phòng chờ trong nhà ga chật ních hành khách, tiếng người ồn ào và hỗn loạn. Có một số người không tìm được chỗ ngồi, chỉ còn cách ngồi lên hành lý của mình. Trẻ con kêu gào hoặc khóc thét ầm ĩ, vài người công nhân đang ngủ gật, trên quần áo của họ lốm đốm tro bụi. Lộ trình của mọi người không giống nhau nhưng họ đang đi cùng một cái nhà ga.
Trước khi bấm vé, Lộ Lộ vỗ vai Viên Viên, nói: “Người về tết nhiều, trên đường đi cẩn thận một chút.”
Viên Viên gật đầu “Một mình đón giao thừa, nhớ tự làm sủi cảo mà ăn.”
“Ừ.”
Cái ôm nhẹ nhàng, vẫy tay thay lời tạm biệt. Khoảnh khắc xoay người rời đi, đôi mắt của Lộ Lộ ướt nhòe.
Buổi tối bắt xe về nhà, Lăng Gia vừa mới làm cơm tối xong. Trên bàn cơm bày cá chép nấu rượu, thịt kho cắt hạt lựu và còn cả canh ngũ sắc. Mùi, màu và vị của những món ăn hòa quyện vào nhau, khơi dậy sự thèm ăn của những người đang có mặt. Lăng Gia biết tết đến Lộ Lộ sẽ rất nhớ cảm, cảm giác nhớ nhà tha thiết đó không ai có thể xoa dịu được, cô thầm mong bữa cơm này sẽ an ủi được phần nào nỗi nhớ nhà của Lộ Lộ.
Lộ Lộ cũng hiểu được tấm lòng của Lăng Gia, không phụ sự mong đợi của Lăng Gia, Lộ Lộ cầm lấy đũa ăn uống ngon lành. Vừa ăn vừa khen: “Sau này nếu chị thất nghiệp, chúng ta có thể cân nhắc chuyện mở quán cơm đấy.”
Lăng Gia khẽ nhướng đuôi lông mày: “Em cho rằng tôi thất nghiệp được cơ à?”
Lộ Lộ trầm lắng “Mọi chuyện trên đời rồi cũng có ngày thay đổi, không lường trước cũng không thể nói trước được.”
“Này, sao em không đọc thử Kinh Dịch đi.”
“Đọc rồi, có điều không hiểu lắm.”
“Nếu em hiểu được thì thiên hạ sẽ đại loạn mất thôi.”
“Chậc, sao lúc nào chị cũng thích hạ thấp tôi thế nhỉ.”
“Ồ, tôi chỉ đang nói sự thật.”
Sau khi tắm xong, hai người cùng ngâm mình trong bồn nước nóng. Bọt xà phòng thơm ngát che khuất hai cơ thể, khuôn mặt hiện ra trên mặt nước như hai bông hoa hồng mai ngạo nghễ vươn lên từ tuyết trắng.
[Hồng mai hay còn gọi là nhất chi mai. Ở Việt Nam nhất chi mai gắn liền với duyên phận kỳ diệu của Hồ Quý Ly và công chúa nhà Trần, có thể nói rằng nhờ hoa nhất chi mai Hồ Quý Ly mới có cơ hội trở thành vua.]
Lộ Lộ dựa vào vai lăng Gia, nắm lấy tay Lăng Gia, đếm ngón tay rồi nói: “Một bàn tay có năm ngón, năm năm rồi Lăng Gia à, tôi đã năm năm chưa trở về nhà. Không biết được cha mẹ hiện nay đang sống như thế nào.”
“Muốn thì sao không về?” Lăng Gia luồn tay ra sau lưng Lộ Lộ “Em nhớ cha mẹ thì cha mẹ càng nhớ em hơn. Những khúc mắc dó, đã đến lúc cần phải tháo gỡ, trốn tránh mãi không phải là cách.”
“Trở về chỉ làm cha thêm tức giận, hay là thôi đi.” Lộ Lộ quay đầu, hỏi Lăng Gia: “Tết chị phải về nhà đúng không? Còn hai ngày nữa là đến tết nguyên đán rồi, chị nên về đi thôi.”
“Không cần vội, ngày ba mươi tôi về. Hay là em cùng tôi về nhà đón năm mới đi?”
Lộ Lộ lắc đầu, nói: “Giao thừa là tết đoàn viên, tôi không đến được đâu. Chị về nhà, ba mươi gọi điện cho tôi là được rồi.”
“Tết năm nay em không về nhà được, bây giờ cũng chưa thích hợp để tôi đưa em về ra mắt gia đình tôi.” Lăng Gia ôm chặt Lộ Lộ, đặt cằm lên vai cô “Tôi muốn đưa em về nhà của tôi, để em biết cha mẹ tôi là người thế nào, cũng là để cho cha mẹ tôi biết em là người ra sao.”
“Này” Lộ Lộ đưa tay vuốt ve khuôn mặt Lăng Gia, nói: “Quan hệ của chúng ta, giấu được thì cứ giấu đi. Nếu không cha mẹ của chị chịu không nổi đâu.”
“Tôi biết, tôi chỉ muốn cho mọi người gặp nhau. Hơn nữa…” Lăng Gia do dự chốc lát rồi mới nói: “Năm năm rồi, có ngắn ngủi gì đâu. Dù cha mẹ của em có tức giận thì mọi thứ cũng đã sớm dịu đi rồi. Đợi đến lúc tìm được cơ hội nào đó, tôi muốn gặp mặt cha mẹ của em.”
Lăng Gia muốn gặp cha mẹ mình là bởi vì cô ấy đã sẵn sàng nắm tay mình cùng nhau đi mãi. Nghĩ đến đây, Lộ Lộ cảm động, chỉ là giống như Lăng Gia đã nói, bây giờ chưa thích hợp. Mình còn chưa thể trở về nhà, thì sao cùng Lăng Gia đi gặp cha mẹ được? Mẹ thì còn được, nhưng tính tình của cha thì Lộ Lộ hiểu rất rõ, nếu như ông biết được cô đã chia tay Tang Du và lại đang yêu một người con gái khác, thì kiểu gì ông cũng tức mà chết.
Lộ Lộ không muốn từ chối tấm lòng của Lăng Gia, cô cười nói “Muốn gặp cha mẹ cũng đâu nhất thiết là phải vào dịp năm mới đâu. Giao thừa là lúc một cả nhà quây quần bên nhau, chị trở về bên gia đình đi. Đừng lo cho tôi, tôi đã trải qua bốn năm như vậy rồi, thêm một năm nữa cũng thế cả mà thôi. Không có gì đâu, đừng lo lắng, nhé?”
“Được.” Lăng Gia hiểu Lộ Lộ đang nghĩ gì, hơn nữa hai người yêu nhau cũng chưa đầy nửa năm. Quả thực là chưa tiện để gặp cha mẹ của nhau, cô nói: “Ngày ba mươi tôi sẽ gọi điện về cho em.”
“Được.”
“Đừng nhớ nhà nữa, nhớ tôi đây này, tôi chính là nhà của em.” Lăng Gia nâng khuôn mặt của Lộ Lộ lên, hôn xuống.
Uyên ương nghịch nước. Nếu nói cuộc đời là một vòng luân hồi, như vậy thì gia đình cũng nằm trong cái vòng luân hồi ấy. Dù cho là nhà cao cửa rộng giàu sang hay nhà tranh vách đất nghèo khó thì chỉ cần ở đó có người mình yêu, nơi đó chính là nhà
Nhớ nhà, không phải là nhớ về căn nhà mà là nhớ người trong căn nhà đó.
Nếu như thế thì cứ nghĩ buông lỏng lòng mình ra, Lộ Lộ nghĩ thế.
…
Hết một năm rồi, tiếng pháo đưa,
Gió xuân thổi ấm chén đồ tô.
Ngàn cửa muôn nhà vừa rạng sáng,
Đều đem đào mới đổi bùa xưa.
[Đồ tô: một loại rượu.]
Đêm ba mươi tết, tiếng pháo râm ran. Pháo hoa nở làm rực rỡ cả một khoảng trời. Dù cho là người có hay không có gia đình thì đêm nay, đối với người Trung Quốc mà nói là vô cùng quan trọng. Trong đêm này, ai cũng có thể không cần kiêng kỵ bất cứ điều gì mà thoải mái hát ca nhảy múa. Khung cảnh thái bình này tượng trưng cho đoàn viên, cát tường, hạnh phúc và còn có hy vọng vào một năm mới tốt đẹp hơn.
Đêm nay, sau khi gọi điện chúc tết cho bạn bè, Lộ Lộ cầm điện thoại di động, nhìn chăm chú vào dãy số điện thoại của Tang Du. Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng viết ra năm chữ: “Du, năm mới vui vẻ.”
Lúc này Tang Du cũng đang cầm lấy điện thoại di động mà ngẩn người. Cô đang phân vân không biết có nên gọi điện cho Lộ Lộ hay không th nhận được tin nhắn của Lộ Lộ. Tang Du mừng đến nỗi suýt chút nữa thì phát khóc, nhưng rồi cô nhanh chóm kiềm chế được. Viết một câu, sau lại xóa đi, viết lại một lần nữa, sau đó lại xóa đi. Mười phút sau, cuối cùng cũng thở dài rồi trả lời năm chữ: “Lộ, năm mới vui vẻ.”
Tin nhắn mới gửi xong, điện thoại của Lữ Nam lại gọi đến. Vừa bắt máy Lữ Nam đã nói: “Cứ khoảng hai mươi phút tôi lại gọi cho em một lần, lúc nào máy cũng bận, em nhiều việc nhỉ.”
Tang Du cười “Là bạn bè gọi tới, cứ đến ba mươi và mùng một là điện thoại của tôi lúc nào cũng bận mà.”
“Bây giờ em đang làm gì?”
“Đang cùng cha mẹ làm cơm tất niên, chị thì sao?”
“Tôi cùng cha mẹ đặt cơm tất nhiên ở khách sạn. Cha mẹ sợ lôi thôi, không muốn tự làm.”
“Thế cũng được.”
“Ừ. Lát nữa tôi gọi lại cho em, mẹ đang kêu tôi.”
“Ừ. Tạm biệt.”
Tang Du để điện thoại di động xuống, nhìn pháo hoa đang vụt sáng ngoài cửa sổ mà ngẩn người. Bóng dánh của Lộ Lộ và Lữ Nam luân phiên nhau hiện ra trong đầu cô. Đối với Tang Du mà nói thì giao thừa này là thời khắc cô phải quyết hàng ngàn hàng ngàn thứ.
Lộ Lộ cầm điện thoại lên, đôi mắt dừng lại trên năm chữ ngắn ngủi mà Tang Du gửi tới. Đột nhiên lòng cô tĩnh lặng như mặt nước, Lộ Lộ cười đem năm chữ này lưu lại. Nghĩ nghĩ rồi tìm đến dãy số di động của mẹ, cô không dám gọi điện thoại cho cha, cũng không dám gọi về máy bàn ở nhà. Chỉ dám lét lút nhắn tin vào máy di động của mẹ.
Lộ Lộ viết rất nhanh: “Mẹ ơi, năm mới vui vẻ. Con rất nhớ mẹ và cha. Hai người có khỏe không?”
Lúc này mẹ của Lộ Lộ đang cùng cha cô đốt pháo dưới nhà. Dù cho có bao nhiêu đau khổ thì con người ta vẫn luôn bước tiếp về phía trước, cha của Lộ Lộ hiểu rõ điều này thế nên ông vẫn cứ giữ vững tinh thần tiếp tục sống. Dù rằng con gái có làm cho ông thấy vọng, nhưng vẫn may là ông còn tình vợ chồng sâu nặng, tết đến thì phải làm cho giống tết. Pháo vẫn cứ đốt, sủi cảo vẫn cứ nấu, chỉ có như thế mới khiến cho bạn bè và người thân không nghi ngờ điều gì. Và cũng chỉ có như thế, chuyện con gái quyết tâm dứt áo ra đi mới không làm cho cuộc sống của đôi vợ chồng già rơi vào bóng tối vô tận.
Nhưng mà vẫn thật sự rất nhớ con gái, nghe tiếng pháo nổ đùng đoàng, cha và mẹ của Lộ Lộ đồng thời nhớ lại lúc mà Lộ Lộ còn nhỏ. Lúc còn nhỏ, Lộ Lộ lúc nào cũng quấn lấy cha đòi đi đốt pháo. Cô lấy tay bịt tai rồi hét to, thỉnh thoảng lại ôm lấy mẹ nhảy cẫng lên hoặc là nằm sấp trên lưng cha làm nũng. Chuyện cũ như sương khói, sương khói một khi đã tan ra lại càng làm cho nỗi nhớ của người ta sâu nặng hơn. Huyết thống là thứ không thể cắt đứt, cho dù xa cách ngàn dặm thì dòng máu vẫn luôn chảy trong người.
Về đến nhà, việc đầu tiên Viên Viên làm là lấy quà của Lộ Lộ đưa đến cho cha mẹ cô. Hai vợ chồng tuy ngoài mặt không tỏ vẻ gì nhưng thật ra trong lòng rất cảm động. Con cái là dứt trong lòng cha mẹ mà ra, nếu con không dễ chịu thì sao cha mẹ dễ chịu cho nổi? Mà Lộ Lộ lai còn là con một, nếu Lộ Lộ đau lòng thì cha mẹ cô càng đau lòng hơn so với cô.
Sau khi nhận được quà của Lộ Lộ, mẹ cô thử dò xét cha cô rằng năm sau có cho con gái về nhà ăn tết hay không. Cha Lộ Lộ vẫn cứ giữ thái độ không thể thương lượng nhưng đã không còn giống như trước đây, quả quyết là “không”. Mẹ Lộ Lộ mừng thầm, bà suy tính không biết sang năm cha cô có mềm lòng cho cô về nhà hay chưa? Rồi bà lại thở dài, căn nhà vắng bóng con cái thì làm sao còn giống một gia đình nữa. Những ngày tháng không có con gái ở bên cứ dài đằng đằng như cả một thế kỉ.
Nhận được tin nhắn của con gái, liếc nhìn cha Lộ Lộ đang ở dưới nhà đốt pháo cùng hàng xóm. Bà nhắn trả lời: “Lộ Lộ à, mẹ và cha của con vẫn khỏe. Ông bà nội của con cũng rất khỏe, không cần lo chuyện trong nhà đâu con. Con gái sống xa nhà phải nhớ cẩn thận.”
Nhìn tin nhắn của mẹ, Lộ Lộ nghẹn ngào. Cô không nói với mẹ rằng cô và Tang Du đã chia tay, mẹ cô cũng không hỏi chuyện của cô và Tang Du. Điều này có nghĩa rằng bà vẫn chưa thể nào chấp nhận nổi lựa chọn của con mình. Đương nhiên, Lộ Lộ cũng không hy vọng xa vời rằng cha mẹ sẽ chấp nhận, cô chỉ hy vọng cha mẹ mình được khỏe mạnh, vây là đủ rồi.
Sau hai cái tin nhắn với mẹ, Lộ Lộ một mình đi làm sủi cảo. Nhớ lại trước đây, cứ đêm giao thừa đến cô lại nhớ những cái bánh sủi cảo mà mẹ làm. Sủi cảo đông lạnh không bao giờ được như sủi cảo mẹ làm, thế nên cô thường học theo cách làm của mẹ, vừa gói sủi cảo vừa nhớ đến cha mẹ yêu thương của mình.
TV đang chiếu chương trình chào mừng năm mới. Lộ Lộ không thích chương trình này nhưng cứ vào đêm giao cô vẫn mở đài trung ương. Bởi vì cha mẹ thích chương trình này, nghe những âm thanh vui vẻ trong TV làm cho cô có cảm giác như tiếng cười của cha mẹ văng vẳng bên tai mình. Nhìn đám diễn viên xinh đẹp, Lộ Lộ nhớ đến câu nói bằng giọng Đông Bắc của Tống Đan Đan: Xã hội bây giờ, nam thích trang điểm nữ thì bạo lực, đàn ông muốn cao đàn bà muốn gầy, chó mặc quần áo còn người hớ hênh.
[Tống Đan Đan là diễn viên hài nổi tiếng của Trung Quốc.]
Nấu sủi cảo xong, Lộ Lộ vừa ăn vừa nghe tiếng của chương trình chào mừng năm mới. Lấy những bức ảnh lúc còn bé của Lăng Gia ra xem, đột nhiên có một tấm hình đập vào mắt Lộ Lộ. Trong hình là Lăng Gia lúc mười sáu mười bảy tuổi, Lăng Gia đang ôm lấy thân cây làm ra vẻ suy tư nhưng nhìn lại chả khác gì đang nhe răng toét miệng. Không biết là do góc chụp, hay là do máy ảnh lỗi mà nhìn Lăng Gia buồn nôn không chịu được.
Lộ Lộ trợn mắt nhìn tấm ảnh, lửa giận bốc lên, nỗi đau nhớ nhà bị cô quẳng tít ra sau đầu. Lộ Lộ căm phẫn nói: “Đáng chết! Đứa trời đánh nào lại chụp Lăng Gia thành ra thế này, như vậy chẳng khác gì hạ nhục Lộ Lộ ta đây!”
Lộ Lộ pha trà, đi đến ban công nhìn pháo hoa bên ngoài cửa sổ đang tỏa ra vô số tơ sáng tạo thành một vòng tròn đồng tâm, rồi dần dần tan biến trước mắt.
Chắc không ai biết rằng để có được khoảnh khắc nở rộ duy nhất đó, pháo hoa đã phải bỏ ra bao nhiêu dũng cảm.
Vật đã như thế, còn người thì sao?
Nhớ đến Lăng Gia, Lộ Lộ mỉm cười, lặng yên thưởng thức trà.