Chương 81
Chiều ba mươi, Lăng Gia hôn tạm biệt Lộ Lộ lần này đến lượt khác, cuối cùng mới lưu luyến trở về nhà đoàn tụ cùng gia đình.
Vì nghỉ dưỡng tuổi già, cha mẹ Lăng Gia sau khi về hưu vẫn ở lại căn biệt thự tách biệt thành phố khá xa. Phần lớn trong khu là các biệt thự cao hai ba tầng, thiết kế trang nhã và thoáng mát, còn có cả suối nước nóng nhân tạo và sân golf. Ở đây non xanh nước biếc, là nơi rất thích hợp để nghỉ ngơi hoặc để người già sinh sống.
Biệt thự được bài trí theo phong cách cổ kính và không kém phần tinh tế, tất cả nội thất trong nhà đều được làm bằng gỗ lim xen lẫn với những đồ trang trí theo kiểu dáng chân âu. Âu Á kết hợp hài hòa, không làm cho người khác cảm thấy khập khiễng. Phần lớn đồ nội thất kiểu Trung Quốc được làm từ gỗ của cây trắc hoặc gỗ mun, hiện nay gỗ loại này ở trong nước rất hiếm, chủ yếu được nhập khẩu từ nước ngoài về. Trên bức tường phía đông có treo một bức tranh sơn thủy đương đại, trên kệ đặt bình hoa bằng sứ men xanh của Cảnh Đức Trấn vẽ hoa sen sáu cánh, giá sách hình hoa mai chứa đồ trang trí và vài cuốn sách bìa cứng. Nhìn thoáng qua cũng nhận ra được được rằng chủ căn nhà này là một người rất ưu ái truyền thống văn hóa của dân tộc.
[Cảnh Đức Trấn là thủ đô gốm sứ của Trung Quốc.]
Cả năm bận rộn với công việc, cho dù sống cùng trong một thành phố thì số lần gia đình được sung họp cũng rất ít ỏi. Sau một hồi trò chuyện cùng anh trai là Lăng Duệ, Lăng Gia lại xoay qua hàn huyên với cha mẹ mình. Gia đình hòa thuận vui vẻ, đúng với không khí của ngày tết.
Lăng Duệ thừa kế vóc dáng cao lớn của cha và vẻ ngoài ưa nhìn của mẹ, khuôn mặt anh ta có vài phần tương tự với Lăng Gia. Khác biệt là mặt của Lăng Duệ góc cạnh hơn, và vẻ ngoài thì tuấn tu và uy phong. Hai người nếu đứng cạnh nhau, người khác sẽ dễ dàng nhận ra họ là an hem một nhà. Từ nhỏ hai anh em đã rất thân thiết, Lăng Duệ cưng chiều Lăng Gia, bất kể Lăng Gia muốn làm gì, chỉ cần cô muốn sự giúp đỡ từ anh trai thì cho dù là giết người phóng hỏa, Lăng Duệ cũng không từ chối. Nhưng còn may, Lăng Gia là một công dân tốt, ít ra thì cô sẽ không bao giờ làm những chuyện như giết người hay phóng hỏa.
Cha của Lăng Gia đã qua tuổi sáu mươi nhưng bởi vì cuộc sống sung sướng, suốt ngày chỉ tỉa cây chơi chim nên vẫn còn rất khỏe, nhìn qua chẳng khác nào năm mươi. Mẹ của Lăng Gia năm mươi tám tuổi, chỉ chốc lát thôi là bước vào hàng ngũ sáu mươi, bà cũng giống như chồng. Chỉ cần được chăm sóc cẩn thận thì năm tháng không dễ dàng lưu lại dấu vết trên khuôn mặt. Lúc còn trẻ bà thùy mị thướt tha, khóe mắt chẳng những không in hằn sự vô tình của năm tháng, ngược lại nét đẹp còn được bồi đắp thêm.
Đêm nay, Lăng Gia chỉ gửi cho Lộ Lộ vài tin nhắn, bởi vì những lúc thế này không tiện để ôm khư khư điện thoại trong tay.
Ở bên gia đình nhưng lòng của Lăng Gia lại hướng về cái người làm cô vướng bận kia. Trong bữa cơm tất niên, nhìn thấy con gái có vẻ thấp thỏm, mẹ Lăng Gia liền hỏi: “Con đang nghĩ cái gì vậy?”
“Không có gì ạ.” Lăng Gia hỏi: “Mẹ, năm nay cha mẹ có đi chơi xuân không?”
“Có chứ, vé máy bay cũng đặt xong rồi. Mùng hai mới đi.”
Lăng Gia ai oán. Gì vậy, sao mùng hai mới đi? Sao không đi luôn vào mùng một?
Thấy con gái bĩu môi, mẹ Lăng Gia tưởng rằng cô không nỡ để mình đi chơi xa, lòng vui vẻ. Rồi bà lại bắt đầu nhắc đến chuyện kết hôn của cô, Lăng Gia vừa nghe đến đã thấy chán, vội vàng gắp một miếng cá bỏ vào chén của mẹ, nói: “Năm mới nói đến chuyện này làm gì. Mẹ, anh chị có đi chơi cùng cha mẹ không?”
“Có. Tuệ Tuệ có thai, nhân dịp thai kì còn đang ở những tháng đầu thì đi chơi cho khuây khỏa, chứ sau này thai lớn rồi thì có muốn cũng không đi được nữa.”
Tuệ Tuệ là vợ của Lăng Duệ, tên thật là Trương Song Hoa, tên ở nhà là Tuệ Tuệ. Cô mặc dù không phải xinh đẹp xuất chúng nhưng cũng ưu nhìn, hơn nữa tính cách nết na dịu dàng, rất được lòng những người xung quanh. Cô lớn hơn Lăng Gia một tuổi, thanh niên không chú ý nhiều như người lớn, cả Lăng Gia và Tuệ Tuệ đều không thích xưng hô theo kiểu vai vế phiền phức. Bình thường hai người luôn gọi nhau bằng tên thân mật, đối với cặp chị dâu em chồng này thì gọi thế là chuyện hết sức bình thường. Cha mẹ của Tuệ Tuệ và cha mẹ của hai anh em Lăng Gia là bạn thân thiết, Tuệ Tuệ kết hôn cùng Lăng Duệ cũng xem như là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc. Đó là ước mơ của không biết bao nhiêu người.
Lăng Gia ngạc nhiên khi nghe thấy tin chị dâu mình mang thai, cô tiến đến bên cạnh Tuệ Tuệ, cười nói: “Chúc mừng chị nhé, cuối cùng cha mẹ cũng có cháu để ẵm rồi. Mấy tháng?”
“Mới hai tháng.” Lăng Gia nói được thì làm được cho nên Tuệ Tuệ có ấn tượng rất tốt đối với cô em chồng này. Tuệ Tuệ bóp mũi Lăng Gia, nói: “Cha mẹ cũng mong chờ được ẵm cháu ngoại mà.”
Đúng lúc này, mẹ của Lăng Gia chen vào: “Đúng thế, đúng thế, chỉ có Tuệ Tuệ mới hiểu mẹ thôi.”
Cha của Lăng Gia cũng nói: “Cháu thì xa vời quá, bây giờ cha chỉ đang mong được nhìn thấy con gái mình thành gia lập nghiệp thôi.”
Lăng Duệ trêu ghẹo: “Nhìn Lăng Gia chỉ lo lập nghiệp mà chẳng muốn thành gia thế này. Cha mẹ à, đoán chừng cháu ngoại của hai người còn đang ở nơi xa tít tắp mù khơi nào đấy. Gì chứ vài năm tới là chưa thấy được bóng dáng đâu.”
Lăng Gia lười biếng vươn vai, đứng dậy: “Chỉ có anh mới hiểu con. Mọi người muốn ẵm cháu ngoại gì đấy thì đi ngủ rồi nằm mơ là có. Mẹ, con no rồi, con lên phòng tắm rửa trước đây, lát nữa lại xuống trò chuyện với mẹ sau.”
Lăng Gia nói xong lập tức chạy lên phòng bằng tốc độ ánh sáng. Nếu còn ở lại nữa thì chắc chắn sẽ phải nghe cha mẹ dục giã chuyện chồng con tiếp, tranh thủ cho lỗ tai được nghỉ ngơi giây nào hay giây ấy.
Lăng Gia bên này bị cha mẹ thúc dục chuyện kết hôn, Lữ Nam bên kia cũng cùng chung số phận. Bởi vì dạo này thấy Lữ Nam có vẻ là đã hoàn toàn cải tà quy chính, điều này làm cho cha mẹ Lữ Nam le lói lên chút hy vọng. Nghĩ rằng con gái mình vẫn chưa hết thuốc chữa, hai người bàn bạc kỹ càng với nhau rồi quay sang công kích Lữ Nam. Nói rằng con trai nhà này rất được, cậu ấm nhà kia rất tốt. Hai người thao thao bất tuyệt, một hơi giới thiệu cho Lữ Nam mười mấy đối tượng để xem mặt.
Lữ Nam bực bội, đặt bát đũa xuống nói với cha cô: “Cha, mấy người cha giới thiệu người nào cũng tuyệt. Hay là con nhận hết luôn nhé, rồi mở một cái hậu cung, cha thấy thế nào? Dù sao tiếng tăm của con cũng chẳng tốt đẹp gì, ai con cũng chẳng từ chối, chỉ cần mấy anh chàng kia đồng ý thì con tuyệt đối sẽ không ý kiến gì.”
Lữ Nam nói xong lại làm như thật, lôi giấy bút từ trong túi ra, nói: “Cha mẹ liệt kê từ từ thôi, để con ghi lại họ tên của bọn họ rồi con hẹn cả đám cùng nhau gặp mặt, một lưới bắt hết. Đỡ phải làm cho cha mẹ cảm thấy chọn anh này thì tiếc anh kia, chọn làm gì cho đau đầu, con nhận hết!”
Cha Lữ Nam vừa nghe thấy thế, máu chạy ngược lên não. Ông không thể nào hiểu được một đứa con gái như Lữ Nam sao lại có cái suy nghĩ làm ẩu làm càn như thế. Ông không biết bao giờ thì Lữ Nam mới chịu vì cha mẹ mà sống tử tế lại, chút hy vọng về con gái mới lóe lên đã bị dập tắt ngay lập tức. Cho rằng Lữ Nam đã hoàn toàn hết thuốc chữa, nếu không phải bây giờ đang là đêm giao thừa, nếu không phải vì mẹ Lữ Nam nghe con gái nói xong, biết nhìn xa trông vộng mà lập tức vòng vo chuyển đề tài thì chắc chắn ông sẽ quát cho Lữ Nam một trận.
Lữ Nam với bộ dạng tiểu nhân đắc ý, cảm thấy rằng đêm giao thừa này thật vô cùng tốt đẹp. Nếu có thêm Tang Du ở cạnh nữa thì quá tuyệt vời luôn.
…
Về phòng mình, Lăng Gia lập tức gọi điện cho Lộ Lộ. Nghe thấy bên kia vọng đến âm thanh ồn ào, cô hỏi: “Em đang ở đâu thế? Sao lại ồn vậy?”
Lộ Lộ lớn tiếng trả lời: “Đang ở quảng trường ấy mà, xem pháo hoa. Lăng Gia, pháo hoa rất đẹp!”
“Chậc, em còn có tâm trạng đi ngắm pháo hoa cơ à, thế mà tôi chỉ luôn nhớ đến em!”
Lòng Lộ Lộ ngọt ngào nhưng ngoài miệng lại khuyên bảo: “Ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc cha mẹ, đừng có nghĩ đi đâu hết. Chỉ mới xa nhau một ngày thôi mà.”
“Em thật là, chẳng biết lãng mạn gì cả! Được rồi, tôi xuống với mẹ đây, không thèm nhớ nhung cái loại không tim không phổi nhà em nữa! Thật là phí nơ ron!”
Lăng Gia nói xong cúp máy luôn, Lộ Lộ cầm điện thoại trên tay vừa sửng sốt vừa sững sờ. Người này thật sự là, lúc nào cũng đột ngột cúp máy như vậy, chẳng dịu dàng gì cả! Đáng chết!”
Lăng Gia tắm rửa, thay quần áo rồi đi xuống trò chuyện cùng cha mẹ. Kim đồng hồ chỉ đúng không giờ, cha mẹ Lăng Gia lại luộc sủi cảo, mọi người ăn xong rồi ai về phòng nấy. Người lớn tuổi không thức nổi cả đêm.
Tuệ Tuệ có thai, cũng không thể thức được. Lăng Duệ và vợ trở về phòng. Lăng Gia thấy mọi người đi ngủ hết, nhìn trước ngó sau rồi lập tức cầm lấy chìa khóa chạy ra ngoài.
Đường xá đêm giao thừa rất vắng vẻ, một mình chạy băng băng không gặp ách tắc gì. Lăng Gia lái xe rất nhanh, xe thể thao bộc lộ hoàn toàn tính năng ưu việt của nó, khiến cho những người đang ngủ phải giật mình thức giấc, lầm rầm mắng chửi lái xe là cái đồ giàu có phách lối.
Lúc Lăng Gia về được nhà mình đã là hơi hai giờ sáng, đèn vẫn mở, rõ ràng là Lộ Lộ còn thức.
Lăng Gia lấy chìa khóa mở cửa, Lộ Lộ đang ngồi trên ghế sô pha ngẩn người xem TV. Vừa thấy Lăng Gia, Lộ Lộ giật nẩy mình, run rẩy cúi đầu xuống đất nhìn, thấy được bóng người chứng tỏ không phải ma cũng không phải là ảo giác, lúc này mới bình tĩnh trở lại. Lăng Gia thấy hành động của Lộ Lộ, vừa tức vừa buồn cười, cô nói: “Ma thì đi xuyên tường vào nhà rồi, còn cần phải mở cửa làm gì?”
“Chậc! Ma quỷ hay người thì cũng vậy cả thôi, một giuộc cả mà.” Lộ Lộ mừng rỡ, cô nhào đến ôm lấy Lăng Gia, la hét: “Sao chị lại về đây? Muộn như vậy còn lái xe, đúng là không muốn sống nữa mà! Không phải là đã dặn rằng nghiêm túc ở nhà chăm sóc cha mẹ à?”
Lăng Gia nâng mặt của Lộ Lộ lên, đầu tiên là hôn Lộ Lộ một trận. Có trời mới biết được cô lo lắng nhiều đến mức nào khi Lộ Lộ phải đón giao thừa một mình. Hôn thỏa thích rồi, mới nói: “Cha mẹ đi ngủ hết rồi, tôi còn ở lại làm gì nữa? Sao em còn chưa ngủ?”
“Thói quen thức thâu đêm đón giao thừa ấy mà.” Lộ Lộ liếm khóe môi, ngọt ngào, là hương vị của Lăng Gia.
“Vậy thì năm nay tôi thức cùng em.”
“Không được, lát nữa chúng ta đi ngủ để sáng mai chị còn phải về nhà sớm.”
“Này! Em đang đuổi tôi mau mau biến đi à?”
“Lăng đại tiểu thư, hôm nay là tết! Đi, đi ngủ.”
Lăng Gia bất đắc dĩ để cho Lộ Lộ kéo mình vào phòng ngủ. Lộ Lộ giúp cô cởi quần áo ra, đắp chăn, dựa vào bên người cô. Tắt đèn, nói: “Năm năm rồi mới có người ở bên cạnh tôi đêm giao thừa. Lăng Gia, cảm ơn chị.”
“Cảm ơn tôi làm gì? Vốn là phải như thế.”
“Ừ. Gặp được chị là hạnh phúc của tôi.” Lộ Lộ co người vào trong lòng Lăng Gia, nhẹ giọng nói: “Lăng Gia, tôi yêu chị.”
Lăng Gia cười, nếu như cô nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên Lộ Lộ thản nhiên nói yêu mình như vậy nhỉ? Người con gái không sợ trời không sợ đất, không ai dám chọc vào này, cuối cùng cũng đã quỳ dưới váy mình rồi. Lăng Gia ôm chặt Lộ Lộ, sĩ diện nói: “Em vì cảm động nên mới nói yêu tôi chứ gì, tôi chẳng cần.”
“Chị thật là chẳng biết phải trái gì cả! Khó khăn lắm tôi mới nói ra được, sao chị không biết đáp lại một câu rằng chị cũng yêu tôi hả?” Lộ Lộ chạm vào trái tim của Lăng Gia, nói: “Bất quá tôi là người rộng lượng, không thèm chấp chị. Mau ngủ đi.”
“Ừ. Ngủ thôi.”
“Chúc ngủ ngon đi.”
“Ngủ ngon.”
“Nói yêu tôi.”
“Em yêu tôi.”
Lộ Lộ chỉ muốn đạp Lăng Gia bay xuống giường.
…
Sáng sớm năm giờ rưỡi, trời vẫn còn mờ tối. Đêm qua chè chén say sưa nên hầu hết mọi người vẫn còn đang ngủ, cả thành phố chìm trong yên lặng.
Lăng Gia bị Lộ Lộ la hét đánh thức, cô không chịu dậy, đứng lên rồi lại nằm xuống, từ từ nhắm mai mắt lại lầm bầm: “Trời đã sáng đâu, còn sớm thế này em gọi tôi dậy đi ăn cướp à!”
“Chị còn phải về nhà mà! Thay quần áo nhanh lên!”
“Không thay!” Lăng Gia chui vào chăn “Tôi mệt, buồn ngủ!”
“Mệt cũng phải dậy, nhanh lên!”
Lăng Gia không nhúc nhích, Lộ Lộ bất đắc dĩ, chỉ còn cách đem quần áo giúp cô mặc vào từng cái từng cái một. Khi thay đến đồ lót, Lộ Lộ cúi đầu, nhằm ngay ngọn núi anh đào khẽ cắn một cái. Lăng Gia đang ngủ, không có cảm giác gì. Lộ Lộ không tức giận chút nào, tiếp tục đi dần xuống phía dưới, ở nơi bắp đùi lại bắt đầu liếm rồi cắn một cái. Lăng Gia muốn ngủ, thuận chân nhấc lên đẩy đầu Lộ Lộ sang một bên, trở mình ngủ tiếp.
Lộ Lộ không chịu nổi nữa, mềm không ăn lại muốn ăn cứng, cô từ từ giơ tay lên, nhắm ngay mông Lăng Gia đánh xuống một cái thật mạnh, như kiểu người ta vẫn thường hay dạy dỗ con cái. Lăng Gia bị Lộ Lộ đánh tỉnh hẳn ra, Lộ Lộ cười đểu nói: “Thì ra đánh vào mông là hiệu quả nhất, hèn gì nhiều người cứ thích đánh vào mông trẻ con.”
Lăng Gia bật dậy, tức điên trợn mắt nhìn Lộ Lộ: “Em thế nhưng dám đánh vào mông tôi! Đồ khốn! Tôi không dậy nữa, để xem em làm được gì?”
Lộ Lộ nhẹ nhàng khuyên bảo “Chị về nhà ăn sáng đi, nếu cha mẹ phát hiện chị không có ở nhà sẽ lo lắng cho mà xem.”
“Họ không lo đâu!” Lăng Gia kéo chăn qua đầu.
“Cả vú lấp miệng em!” Sự kiên nhẫn của Lộ Lộ sắp bị Lăng Gia làm cho mất hết. Lần đầu tiên cô ý thức được rằng việc gọi Lăng Gia dậy còn khó hơn lên trời. Cô kéo chăn xuống, dữ dằn quát: “Họ Lăng kia! Nếu chị còn chưa chịu dậy tôi sẽ đánh vào mông chị tiếp!
Tối nay chị cũng đừng về nữa, đi đường xa không biết mệt à? Ngồi dậy nhanh lên, mặc quần áo vào!”
Qua một trận dày vò như thế, cuối cùng Lăng Gia cũng hoàn toàn tỉnh táo, không còn cách nào khác là hậm hực thức dậy.
Lăng Gia bị Lộ Lộ đuổi ra khỏi nhà, vô cùng ai oán. Cô căm giận, trợn mắt lườm cái kẻ đang tựa vào cửa sổ vẫy tay tạm biệt với mình, chui vào xe, lại bắt đầu lên đường về nhà.
Lộ Lộ dựa người bên cửa sổ, vuốt cằm mỉm cười. Sương mù lững lờ ngoài cửa sổ, sắc trời mờ mịt. Cảm giác mất mát và tiếc nuối khi tết đến đã tan biến trong cái khoảnh khắc mà Lăng Gia trở về.
Lăng Gia đi rồi, Lộ Lộ cũng không ngủ tiếp được nữa. Một mình đến núi ngắm cảnh.
Ngọn núi này là nơi quen thuộc nhất với Lộ Lộ, không lâu trước đây cô từng vì Lăng Gia mà vẽ một bức tranh ngay chính tại nơi này, đã từng cùng Lăng Gia ở trong hang núi suốt một đêm. Lúc đó cô và Lăng Gia vẫn chưa là gì của nhau cả, lúc đó cô cũng không dám hy vọng xa vời rằng sẽ được cùng Lăng Gia nắm tay nhau suốt cả một đời. Thời gian thấm thoát, kỷ niệm vẫn còn ở đó, cuộc đời có nhiều chuyện con người không thể đoán trước được. Trên thế gian này, rất hiếm có chuyện tình cờ mà tất cả đều là nhân và quả, chỉ là chúng ta có hiểu được hay không mà thôi.
Lúc này chẳng có ai đến núi dạo chơi cả. Đi lên được tới đỉnh, trời đãng sáng tỏ, Lộ Lộ tận hưởng sự mênh mông một mình. Gió lạnh thổi qua, quần áo đung đưa, tóc dài tung bay. Tầm mắt phóng ra xa, sáng sớm mùng một đầu năm, Lộ Lộ đột nhiên hiểu ra được vì sao những bậc thầy tài hoa lại thích đọc vạn cuốn sách, đi ngàn dặm đường. Chỉ khi gần gũi với thiên nhiên, đối nhân xử thế như gió thoảng mây bay, khi đó cuộc sống mới đạt được cảnh giới cao nhất. Cái gọi là tiên phong đạo cốt, bất quá cũng là tự rèn luyện thôi.
Nhưng là người thường, tu vi còn thấp, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể ung dung tự tại như các bậc hiền triết ngày xưa. Lộ Lộ thở dài. Người ta thường đứng núi này trông núi nọ, bao giờ trong mắt họ thì những thứ không có được luôn là những thứ đáng có nhất, mà không ý thức được cảnh sắc xinh đẹp nơi mình đang đứng. Thật sự là đáng tiếc biết bao.
Nghĩ đến đây, Lộ Lộ lấy điện thoại ra chụp gốc cây tùng cao ngất bên cái đình nhỏ trên đỉnh núi nơi cô đang đứng, gửi cho Lăng Gia.