Chương 82
Cứ mỗi dịp tết đến, nhiệt độ luôn giảm xuống thấp. Mặc dù cho trời nắng ráo thì người đi đường cũng khoác lên mình tầng tầng lớp lớp áo ấm.
Lúc nhận được bức ảnh chụp cây tùng của Lộ Lộ, đã là hơn chín giờ. Lăng Gia chỉ ngủ hai, ba tiếng cho nên cơ thể mệt mỏi không gượng dậy nổi. Nếu cô là Lộ Lộ thì chắc chắn sẽ đi ngủ bù, chẳng hơi đâu phí sức chạy lên núi ngắm phong với chả cảnh làm gì.
Nhớ đến Lộ Lộ ở nhà một mình cô đơn, Lăng Gia chỉ mong sao thời gian có thể trôi nhanh hơn một chút.
Ngày mùng một, Lăng Gia ngoan ngoãn ở nhà với cha mẹ. Hôm nay có nhiều người đến nhà chúc tết, Lăng Gia cùng Lăng Duệ giúp cha mẹ tiếp khách.
Mười giờ sáng ngày mùng hai, Lăng Gia tiễn cha, mẹ và anh trai, chị dâu đến sân bay xong thì lập tức xoay người chạy về nhà. Đã hơn một ngày không được gặp Lộ Lộ, thật sự là nhớ đến phát điên. Trước đây Lăng Gia chưa từng như bây giờ, rơi vào tình cảnh không thể sống thiếu một người.
Lúc Lăng Gia về đến nhà là đã hơn mười hai giờ, cô ấn chuông cửa nhưng không có động tĩnh gì, lẽ nào Lộ Lộ không có nhà? Lại đi ra ngoài leo núi? Lăng Gia tự lấy chìa khóa mở cửa, vừa vào nhà con mắt đã đảo khắp nơi tìm kiếm Lộ Lộ. Cũng may là Lộ Lộ không để Lăng Gia phải tìm lâu, bởi vì cô đang quấn chăn ngủ say như chết trên giường.
Ngủ như heo thế này, ngay đến cả chuông cửa cũng không nghe thấy, đoán chừng có người vác đi bán Lộ Lộ cũng không biết. Lăng Gia bóp mũi Lộ Lộ, cởi quần áo ra rồi lên giường nằm, ôm lấy Lộ Lộ cùng nhau ngủ. Tối hôm qua hai người đấu võ mồm đến hơn hai giờ sáng, liên tục hai buổi tối đều không được tròn giấc nên bây giờ Lăng Gia cũng buồn ngủ.
Lộ Lộ bị Lăng Gia ôm vào lòng, tỉnh lại, dụi dụi mắt hỏi: “Về lúc nào thế?”
“Vừa mới về.”
“Cha mẹ của chị đi rồi à?”
“Đi rồi, không cần ở nhà với cha mẹ nữa.”
“Thật là bất hiếu.” Lộ Lộ cắn lên mặt Lăng Gia một cái, rồi xem đồng hồ “Này, gần mười hai giờ rồi, chị đói chưa?”
“Vừa nãy không để ý, em nhắc đến mới thấy đói.”
“Ừ, ngủ một lát đi, tôi đi nấu cơm” Lộ Lộ vuốt ve cơ thể Lăng Gia, cay cú nói: “Ngủ trưa cũng phải cởi sạch, nghỉ trưa trên sô pha ở công ty làm sao mà chịu được vậy? Thật là khổ cho kẻ nghiện ngủ trần như chị nhỉ.”
Lăng Gia nheo mắt lại: “Ý kiến gì?”
“Đâu dám, tôi còn ước ngày nào chị cũng ngủ trần nữa mà. Vừa mở mắt ra đã được thấy cơ thể bốc lửa thế này, mừng còn chẳng kịp” Lộ Lộ nói xong, lại thêm một câu: “Chỉ được ngủ trần ở nhà thôi đấy.”
“Em cũng chỉ được khỏa thân ở nhà thôi biết chưa.” Lăng Gia cười, đè Lộ Lộ dưới người mình “Thấy em cũng có tiến bộ, ít nhất là sau khi ở cùng với tôi, em cũng trở nên thích ngủ trần.”
“Vì tôi sợ bị chị xé nát áo ngủ nên mới phải học theo chị thôi, do bị ép buộc cả!”
“Giải thích là ngụy biện!”
“Mồm năm miệng mười!”
“Quá khen!”
Lăng Gia hôn lên miệng Lộ Lộ, không cho cô nói nữa. Khoảnh khắc mà hai đôi môi quấn quýt lấy nhau, con buồn ngủ cũng bị quét sạch.
Không gian và thời gian tốt đẹp thế này mà chỉ dùng để đấu võ mồm thì có phải rất đáng tiếc hay không? Bây giờ chỉ nên làm chút chuyện gì đó mới xem như là không lãng phí khoảng thời gian quý báu này.
…
Trong ba ngày tết, Lăng Gia và Lộ Lộ cùng nhau đi chùa. Hai người ăn chung một cây kẹo hồ lô, nếm chung một cái bánh mật, uống chung một chén cháo bột. Hai người vui vẻ hạnh phúc, thời tiết đang dần ấm áp lại, trong không gian của hai người thì sự ấm áp lại càng nhân lên.
Hai người một chạy một đuổi như hai đứa trẻ trong đám đông hối hả. Có lẽ tình yêu không phải là trò chơi của trẻ con, nhưng khi người ta chìm sâu vào tình yêu thì sẽ trở thành một đứa trẻ.
Đi chơi cả ngày đến mệt nhoài, sau khi trở về nhà tắm uyên ương liền lăn ra ngủ.
Trước lúc đi ngủ, Lăng Gia nói với Lộ Lộ: “Ngày mai là mùng bốn rồi, mùng bốn hàng năm tôi lại tụ hop gặp gỡ bạn bè, em có đi cùng tôi không.”
“Bạn của chị trừ Lữ Nam ra thì tôi có quen biết ai đâu. À, không đúng, còn Hoàng Úy Nhiên nữa. Hoàng Úy Nhiên cũng đi à?”
“Ừ, mai Lữ Nam và Hoàng Úy Nhiên sẽ đến đậy tập hợp, rồi ba người chúng tôi mới cùng nhau đi.”
“Chậc, Hoàng Úy Nhiên… tôi thật sự không thích…” Lộ Lộ cảm thấy có gì đó không ổn “Tôi không đi đâu, đỡ gây phiền phức cho chị.”
“Phiền cái gì? Đừng nghĩ nhiều, tôi không nỡ để em ở nhà một mình. Em không thích Hoàng Úy Nhiên thì đừng nói chuyện với cô ấy là được, nhé?”
“Nhưng mà…”
“Nghe nói Lữ Nam cũng đưa Tang Du đến.” Lăng Ga véo mũi Lộ Lộ rồi chăm chú nhìn vào mặt cô.
“Tang Du cũng đi?” Lâu lắm rồi không gặp Tang Du, thật sự rất muốn nhìn thấy cô ấy. Đột nhiên Lộ Lộ trở nên hào hứng “Vậy thì được, tôi đi với chị.”
Lăng Gia nhìn thấy Lộ Lộ cười đến tít cả mắt lại mà tức giận. Hừ, bảo đi thì không đi, vừa nghe thấy có Tang Du một cái là đồng ý, kiểu gì vậy! Lăng Gia quay lưng lại, không thèm đếm xỉa đến Lộ Lộ nữa.
Lộ Lộ vui mừng xong mới ý thức được phản ứng của mình hơi thái quá, cô gãi gãi lưng Lăng Gia, nói: “Người nào đó lại ghen rồi à? Chị thích ăn dấm chứ tôi lại rất sợ chua đấy.”
Lăng Gia vẫn không hề nhúc nhích, Lộ Lộ không thể làm gì hác hơn là tiếp tục gãi gãi, nói: “Đừng như vậy mà, tôi và Tang Du lâu rồi chưa gặp nhau, chỉ muốn nhìn một cái xem cô ấy đã khá hơn chút nào chưa, cũng muốn trò chuyện với cô ấy một chút thôi mà. Hơn nữa tôi có chị, cô ấy có Lữ Nam, chị ghen làm gì chứ.”
Lăng Gia quay mặt sang, nói: “Cho đến tận bây giờ Tang Du vẫn không buông được em, Lữ Nam cũng chưa có tiến triển gì thật sự cả.”
“Vậy thì tôi sẽ khuyên nhủ Tang Du, để cho cô ấy buông tôi xuống.” Lộ Lộ như cún con, bò lên người Lăng Gia, lè lưỡi liếm mặt cô “Tôi muốn làm bạn với Tang Du, vẫn biết rằng từ người yêu trở thành bạn không nhiều người làm được nhưng tôi muốn thử xem. Lăng Gia, nếu chị không thích thì tôi sẽ không gặp Tang Du nữa là được mà.”
“Lại giả vờ đáng thương!” Ở bên Lộ Lộ lâu như thế, bây giờ Lăng Gia cũng hiểu rằng Lộ Lộ đặt Tang Du ở vị trí nào, cô nói: “Thôi được rồi, lòng dạ em thế nào tôi biết, vừa nãy nói rằng Tang Du cũng sẽ đi để em đồng ý thôi. Nhưng mà em thật là vô lương tâm! Có phải là lương tâm của em bị chó tha mất rồi không?”
“Úi, chị nói chỉ có chuẩn, đúng thật là lương tâm của tôi đã bị chị tha mất rồi.”
“Biến!”
“Không biến, muốn giỡn mặt với chị” Lộ lộ cợt nhả ôm Lăng Gia, đột nhiên lại hỏi: “Hoàng Úy Nhiên có biết Lữ Nam yêu Tang Du không?”
“Không biết, Lữ Nam chưa nói với cô ấy.”
“À” Chân của Lộ lộ chà qua xát lại trên chân Lăng Gia, tùy ý nói “Lăng Gia, nơi chị đưa tôi đến là nơi thế nào?”
“Ừm…” Lăng Gia giả vờ “Rất lớn, rất xa hoa lãng phí và còn rất nhiều người giàu có.”
“Còn giàu hơn cả chị?”
“Giàu có hơn cả tôi à? Tôi cũng đâu phải là giàu, nếu so với họ thì tôi rất nghèo.”
“Ôi giời! Chị khóc than ở trước mặt tôi mà không thấy ngại à!”
“Tôi bây giờ có biết xấu hổ là gì nữa đâu, bởi vì học tập từ em mà!”
“Quá đáng.”
“Thường thôi!”
…
Chín giờ sáng ngày mùng bốn, Lữ Nam lái một chiếc xe Cadillac thể thao màu đỏ đưa theo Tang Du đến nhà Lăng Gia. Cha mẹ Tang Du cũng đi du lịch, cô không đi cùng, vốn định một mình yên tĩnh qua năm mới nhưng gặp phải công phu bám dai như đỉa của Lữ Nam nên vẫn cứ bị Lữ Nam lôi đi.
Cả Lữ Nam và Lăng Gia đều không bàn mà trùng ý, hai người cùng muốn thử xem Tang Du và Lộ Lộ bây giờ đang ở mức độ nào. Dù sao đối với loại người đã giương cung thì phải bắn trúng đích như Lữ Nam mà nói, chỉ có biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng được.
Phòng khách rộng lợn, Lăng Gia và Lữ Nam cố ý để cho Lộ Lộ và Tang Du ngồi cạnh nhau. Ít nhiều gì cũng có thái độ muốn thử kiểm tra trong việc này.
Lâu không gặp lại, nay được thấy Lộ Lộ làm cho viền mắt của Tang Du nóng lên. Nhìn Lộ Lộ sắc mặt hồng hào, hiển nhiên là cuộc sống rất tốt, Tang Du cảm thấy nhẹ lòng nhưng sau rồi lại chua xót.
Gặp được Tang Du, Lộ Lộ cũng vô cùng xúc động, Tang Du vẫn không thay đổi, vẫn xinh đẹp thướt tha như cũ. Mái tóc dài trông có hơi tán loạn nhưng thật ra là kiểu cách, tóc vén trên vành tai tăng thêm mấy lần gợi cảm quyến rũ. Chuỗi vòng ngọc trai nhấp nhô trước ngược, khiến cho Tang Du tăng thêm nét ung dung ý nhị. Nhìn thoáng qua, Tang Du cũng có sức sống nhưng ẩn trong đôi mắt lại là một nỗi buồn man mác. Lộ Lộ không biết nên nói gì, chỉ cúi đầu, lòng rối bời.
Sau một hồi do dự, Tang Du lặng lẽ cầm lấy tay của Lộ Lộ, nhẹ nhàng lắc lắc.
Lộ Lộ cũng nắm lấy tay Tang Du, cô nở nụ cười, trăm ngàn lời muốn nói dường như đều ẩn chứa trong nụ cười này.
Rõ ràng là hai người có rất nhiều lời muốn nói nhưng gần mười phút qua đi, chẳng ai nói ra một lời.
Bàn tay vẫn ấm áp như ngày nào, nhưng người đã không còn là người của trước kia, vậy thì còn nói được gì đây?
Hoa buồn người cũng héo hon,
Hoa bay, người lả, chiều hôm còn gì?
Cười đi, cậu cười, tôi cười, tất cả chúng ta hãy cười đi. Cười hồng trần cuồn cuộn không thể đoán trước, cũng chẳng thể làm gì.
Lữ Nam và Lăng Gia vừa trò chuyện trong lúc chờ Hoàng Úy Nhiên, vừa chú ý đến những biểu hiện của Tang Du và Lộ Lộ. May là Lộ Lộ và Tang Du ngoài việc cầm lấy tay nhau đung đưa ra thì cũng chẳng có gì khác thường. Lúc này tâm trạn của Lữ Nam và Lăng Gia mới thả lỏng.
Chín giờ rưỡi, Hoàng Úy Nhiên giá lâm, giống như bình thường, cô lái chiếc BMW thể thao màu đen đến. Oai phong lẫm liệt chẳng khác nào quan chức cấp cao.
Hoàng Úy Nhiên mặc áo choàng lông chồn màu bạc làm tôn lên vẻ hào hoa phú quý của cô tới cực điểm. Lộ Lộ vừa thấy Hoàng Úy Nhiên là nhớ tới cặp mắt sưng đỏ vì khóc của Mai Hinh, lại thêm một phần ác cảm. Nhưng vì Hoàng Úy Nhiên là bạn của Lăng Gia, dù sao cũng phải nể mặt thế nên Lộ Lộ gắng gượng nặn ra khuôn mặt tươi cười khách sáo với Hoàng Úy Nhiên, sau đó không quan tâm nữa.
Tang Du cũng chẳng có chút cảm tình nào với Hoàng Úy Nhiên, lại cộng thêm cả chuyện của Tần Hạo, cho nên cô cũng giống như Lộ Lộ. Chào hỏi một câu rồi chẳng nói gì thêm.
Hoàng Úy Nhiên biết Lộ Lộ và Tang Du là bạn thân của Tần Hạo, cũng hiểu rằng trong mắt của hai người thì mình chẳng tốt đẹp gì. Vừa hay là cô cũng không có thiện cảm với hai người. Tang Du thì còn tạm được nhưng Lộ Lộ thì không. Lộ Lộ chẳng vừa mắt Hoàng Úy Nhiên chút nào, cô cảm thấy Lộ Lộ ở cạnh bên Lăng Gia chỉ là vì lợi dụng chứ chẳng phải gì khác. Ý nghĩ này ngày càng được cô khẳng định là đúng.
Hoàng Úy Nhiên thấy Lộ Lộ không vừa mắt nhưng cô lại rất vừa mắt Lăng Gia và Lữ Nam. Cô hào phóng lấy từ trong túi ra hai phần quà, chia cho Lữ Nam và Lăng Gia mỗi người một cái, nói: “Đây là hai chai nước hoa Chanel có mùi hương rất dịu, mình nhờ người khác mua từ nước ngoài về. Hai cậu mỗi người một chai.”
Lăng Gia và Lữ Nam cười nhận lấy. Hoàng Úy Nhiên mặc dù nhiều tật xấu nhưng lại rất hào phóng và chân thành với hai người. Đó cũng là lý do tại sao cả Lữ nam và Lăng Gia đều xem Hoàng Úy Nhiên là bạn thân của mình.
Tán ngẫu một lúc, Lăng Gia gọi Lộ Lộ vào phòng thay quần áo để đi. Lăng Gia làm như thuận miệng hỏi “Gặp lại người cũ, thấy thế nào?”
“Người cũ?” Lộ Lộ có chút giật mình, cười nói “Chỉ nghe người mới cười, không thấy người cũ khóc.”
“À.” Lăng Gia cười.
Lộ Lộ nhân lúc này bắt đầu nịnh nọt “Có chị ở đây, tôi còn quan tâm đến ai nữa.”
“Huyên thuyên.” Lăng Gia hài lòng cười, cô lấy cái áo khoác đỏ lần trước đã mua cho Lộ Lộ ra, ném vào tay Lộ Lộ, nói “Từ lúc mua đến bây giờ em chưa mặc, hôm nay mặc đi nhé? Cỡ chân của chúng ta bằng nhau, em tự tìm một đôi giày hợp với quần áo mà đi. Đúng rồi, còn trang phục dạ hội nữa, cứ lấy một bộ mà mặc, có thể hơi rộng chút nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Quần áo trong tủ ấy, tự chọn đi, nhanh lên.”
Lộ Lộ rất nghe lời, Lăng Gia nói cái gì thì cô làm cái đó. Dù sao lần đi chơi này cũng liên quan đến thể diện của Lăng Gia, cho nên Lộ Lộ rất nghe lời.
Thay quần áo và đi dày xong, trang điểm nhẹ nhàng, đeo thêm trang sức. Chưa đầy mười phút, Lộ Lộ nhanh nhẹn chỉnh đốn bản thân rồi xoay người lại giúp Lăng Gia trang điểm.
Lăng Gia nhìn Lộ Lộ xinh đẹp ung dung, nhất thời há hốc miệng. Lộ Lộ cười cầm lấy thỏi son trong tay cô, nhẹ nhàng giúp cô tô lên môi, sau đó hạ xuống một nụ hôn “Đừng ngây người ra đó nữa, đi thôi.”
“Chậc, em như vậy làm tôi chẳng nỡ mang em ra ngoài.”
“Vậy cũng được, tôi không đi nữa.”
“Em dám!”
“Thế còn không đi mau!”
Từ lúc Lăng Gia và Lộ Lộ đi vào phòng thay đồ, Lữ Nam bắt đầu suy nghĩ xấu xa, cô dựa sát vào cửa phòng với mong muốn nghe chút dấu hiện mập mờ đó. Lộ Lộ đột nhiên mở mạnh cửa ra làm cho Lữ Nam lảo đảo ngã về phía trước, đầu đụng ngay vào miệng của Lộ Lộ. Lộ Lộ che miệng, đau khổ nói “Tự nhiên chị đứng trước cửa làm gì! Đau chết mất!”
Lữ Nam xoa đầu, cũng đau khổ nói “Tự nhiên răng của em cứng như vậy làm gì! Đau chết tôi rồi!
Lúc nãy Tang Du nhìn Lữ Nam dán lỗ tai sát vào cửa như kẻ trậm đã thấy buồn cười, bây giờ cô lại thấy càng buồn cười hơn. Tang Du đi tới, lần đầu tiên nhìn thấy Lộ Lộ ăn mặc lộng lẫy như thế, ánh mắt cô ngập tràn ngạc nhiên. Để che dấu cảm xúc của mình, Tang Du đảo mắt, nói “Chúng ta đi thôi.”
Nơi Lăng Gia đưa Lộ Lộ đến là một hội trường cao cấp cách nhà không xa. Ở đó, phần lớn là bạn làm ăn, những người cần tiếp xúc trong công việc. Tính chất công việc của Lăng Gia khiến cho cô không thể bỏ qua những mối quan hệ này, vì lẽ đó cứ mùng bốn hàng năm Lăng Gia nhất định phải ghé qua nơi đây một lần. Cùng người quen ôn lại chuyện cũ, cùng người lạ xây dựng mối quan hệ mới, điều này rất tốt cho và thuận lợi cho công việc.
Từ lúc gặp đến bây giờ, Lộ Lộ vẫn chưa nói với Tang Du bất cứ câu nào. Vốn Lộ Lộ định gồi chung xe với Tang Du để có một chút không gian riêng tư, thuận tiện cho việc khuyên nhủ, dù sao người tháo chuông phải là người buộc. Nhưng Lữ Nam nhanh tay lẹ mắt nhét Tang Du vào xe mình trước, Lữ Nam nghĩ rằng để cho hai người này gặp nhau đã là đủ để mình sợ rồi, nếu còn ngồi chung một cái xe, tình cũ không rủ cũng tới thì phải làm sao đây?
Lăng Gia lườm Lộ Lộ một cái, không nói nhiều mà bắt Lộ Lộ lên xe mình. Trên đường, Lăng Gia nghĩ hai người vừa rồi liếc mắt đưa tình, trời mới biết nếu để cho hai người này ngồi cùng xe thì còn xảy ra chuyện gì nữa. Tôi yên tâm về em nhưng tôi không yên tâm về Tang Du, cho nên cứ tách hai người ra cho chắc!
Hoàng Úy Nhiên vừa nhìn thấy Lộ Lộ đi ra khỏi phòng thay quần áo, lập tức nhanh mắt phát hiện ra được đôi dày kia là của Lăng Gia. Chuyện này cũng chỉ có thể trách Lộ Lộ quá biết chọn, chọn ngay đúng đôi dày mà Lăng Gia mua khi đi dạo phố cùng Hoàng Úy Nhiên.
Hoàng Úy Nhiên vốn đã rất coi thường Lộ Lộ, nay sự coi thường của cô lại được đẩy tới đỉnh điểm. Cô cho rằng Lộ Lộ không tốt như Lăng Gia nói, nếu không thì sao đến cả một đôi giày thôi mà Lăng Gia cũng không mua cho Lộ Lộ, chỉ để cho Lộ Lộ mặc đồ của mình? Nếu Lộ Lộ đã đi dày của Lăng Gia thì đương nhiên là quần áo Lộ Lộ đang mặc trên người cũng là quần áo của Lăng Gia. Hoàng Úy Nhiên cười khinh bỉ Lộ Lộ, cô cho rằng Lộ Lộ chỉ là loại cặp kè người khác để lợi dụng, loại người như vậy thì có gì hay ho? Mặt lại còn rất dày, dày không ai bì kịp!
Heo thì nằm, gà thì bới. Mỗi loài đều có một cách sống khác nhau, trách nhiệm khác nhau.
Rõ ràng là Hoàng Úy Nhiên không hiểu được đạo lý này.