Chương 83
Trời nhiều mây, mặt trời không xuất hiện, rõ ràng là không có sương nhưng bầu trời lại mịt mù không rõ.
Cái gọi là tết cũng chỉ là một dịp bận rộn, mọi người đem quà cáp đến thăm bạn bè và người thân. Chạy ngược chạy xuôi, đút lót hối lộ, đối với đa số người đã lập gia đình mà nói thì tết đến là đoàn viên, là ngày nghỉ nhưng cũng là mệt mỏi.
Đối với tỉ tỉ những người trên thế giới này, mệt mỏi chứng minh rằng chúng ta còn sống. Cuộc sống là áp lực, áp lực suốt ngày suốt đêm, không bao giờ ngừng nghỉ. Đó chính là cuộc sống, chúng ta không thể tránh khỏi sự mệt mỏi, chẳng mấy ai trong chúng ta thoát được ra khỏi cái vòng tròn luẩn quẩn này.
Lăng Gia, Lữ Nam và Hoàng Úy Nhiên phóng xe chạy nhanh trên đường.
Ba chiếc xe của ba thương hiện nổi tiếng gào thét trên đường cao tốc làm cho người ta nhìn thấy mà thèm. Có lẽ bởi vì đang là tết nên đường cao tốc rất thoáng, xe cộ không nhiều lắm, mọi người có thể đạp ga chạy thoải mái. Hoàng Úy Nhiên hào hứng kéo cửa kính xuống hét lớn với Lữ Nam đang chạy song song: “Đua không?”
“Được!” Lữ Nam chạy chậm lại, gọi Lăng Gia đang đi ở phía sau: “Úy Nhiên muốn đua, thế nào?”
“Được!”
Lăng Gia thấy xe chạy trên đường đang rất ít nên cũng không ý kiến, chân đạp ga, bất thình lình phóng vọt lên phía trước. Nếu Lộ Lộ đang ngủ gà ngủ gật không cài sẵn dây an toàn thì chắc chắn đầu của cô đã tiếp xúc thân mật với kính chắn gió.
Lữ Nam lái xe cực nhanh, Tang Du không chịu được tốc độ thế này, cô muốn Lữ Nam dừng xe nhưng lại sợ Lữ Nam phân tâm sẽ xảy ra tai nạn. Không còn cách nào khác là cắn chặt môi, hai tay nắm chặt lấy quần mình.
Lộ Lộ sau khi bị lắc lư mạnh như vậy thì không còn buồn ngủ nữa. Cô nhìn cây cối và xe cộ đang lùi về sau cửa kính ngày càng nhanh, lại nhìn Lăng Gia mới nãy không để ý sống chết mà chen vào giữa một chiếc xe tải và một chiếc Mazda sau đó vọt lên trước. Tim của Lộ Lộ muốn nhảy ra khỏi cuống họng, cô chưa bao giờ thích việc đua xe. Bình thường thấy mấy vị công tử bột đua xe trên đường, trong lòng cô tức giận chỉ muốn chửi thề. Chạy nhanh như thế, có xem những người xung quanh ra gì không?
Cô hỏi Lăng Gia: “Chị chạy nhanh như vậy làm gì?”
Lăng Gia đang chăm chú lái xe, không nghe thấy Lộ Lộ nói. Lộ Lộ nhìn về phía trước, thấy xe của Hoàng Úy Nhiên đột nhiên lướt qua một cô bé đứng bên đường. Bé gái sợ hãi, má miệng như muốn khóc lên, Lộ Lộ chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt của bé gái thì xe của Lữ Nam và Lăng Gia lại một trước một sau mà sượt qua người cô bé. Gương chiếu hậu gần như sắp đụng trúng đầu bé gái, ai nhìn thấy cũng phải sợ đến mất hồn mất vía.
Khuôn mặt của Lộ Lộ xanh mét, cô lớn tiếng hét lên với Lăng Gia: “Dừng xe!”
Lăng Gia vừa đạp phanh vừa hỏi: “Sao lại dừng?”
“Tôi bảo dừng xe!”
Lăng Gia cho xe chạy chậm lại, quay đầu nhìn Lộ Lộ, hỏi: “Sao vậy?”
“Dừng xe.”
Lăng Gia dừng lại, Lộ Lộ cởi dây an toàn, mở cửa xe chạy ra ngoài. Cô chạy đến bên bé gái, tốc độ xe nhanh như thế, lại sượt qua ngay bên cạnh cô bé, không biết cô bé có bị thương hay không.
Hoàng Úy Nhiên và Lữ Nam nhìn vào gương thấy Lăng Gia dừng xe, không hiểu xảy ra chuyện gì nên cũng dừng lại. Tấp xe vào ven đường, quay đầu lại hỏi Lăng Gia có chuyện gì.
Lúc nãy Tang Du trơ mắt nhìn Lữ Nam lái xe chạy sát bên bé gái, mặt cô trắng bệch. Sau khi Lữ Nam đỗ xe, cô không chút suy nghĩ mà mở cửa xe lao ra ngoài. Lữ Nam thấy thế, cũng nhanh chóng đuổi theo Tang Du.
Lộ Lộ đi dày cao gót, chạy rất khó khăn, cô khẽ cắn răng chịu đựng sự bất tiện chạy thẳng đến bên cạnh bé gái. Cô bé chừng bốn năm tuổi mặc một cái áo bông màu đỏ trông rất vui mắt, tóc buông xuống tán loạn trên vai, cô bé đang ngồi bên đường lau nước mắt. Trời ấrt lạnh, khuôn mặt nhỏ bé bị lạnh làm cho đỏ ửng.
Lộ Lộ ngồi xổm xuống giúp bé gái lau nước mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Có bị thương chỗ nào không?”
Bé gái thút thít lắc đầu.
Lộ Lộ lấy khăn tay, giúp bé lau nước mắt nước mũi, lại hỏi: “Ba mẹ đâu?”
“Xe bị hỏng, ba đi tìm người đến sửa” Bé con vươn đôi bàn tay nhỏ xíu, chỉ vào một chiếc ô tô tải nhỏ gần đó. Trong xe chất đống hộp đựng quà, chắc là họ định đi thăm người thân.
Lộ Lộ đưa mắt nhìn bốn phía, thấy cách đó không xa đúng là có một trạm hỗ trợ nhỏ, đoán chắc ba của cô bé đã đi đến nơi nào đó tìm người hỗ trợ rồi. Lộ Lộ nói: “Bên ngoài lạnh thế này, sao không ngồi trong xe mà chờ? Đây là đường cao tốc, không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện. Nào, để chị bồng bé vào xe ngồi chờ.”
Lộ Lộ xoa mặt bé gái, nâng đôi bàn tay của bé đặt gần miệng mình, hà hơi thổi ấm rồi bế lên. Xoay người lại, Lăng Gia đã đứng ở phía sau, đang suy từ nhìn chằm chằm Lộ Lộ. lộ Lộ không quan tâm đến Lăng Gia, ôm cô bé lên xe, lấy kẹp tóc từ trong túi kẹp lên đầu cô bé: “Kẹp tóc này chị tặng bé, nhớ không được đi ra ngoài nữa, ngồi đây ngoan ngoãn chờ ba trở về, nhé?”
“Vâng.”
“Ngoan. Chị đi đây, hẹn gặp lại.”
“Chị!”
Mới đi về phía trước được vài bước đã bị cô bé gọi lại. Lộ Lộ dừng chân, chỉ thấy cô bé móc từ trong áo bông ra hai cái kẹo. Bé gái vươn tay qua cửa kính, giọng mũi vừa mới khóc xong, tiếng nói non nớt: “Kẹo.”
Bàn tay của cô bé đỏ bừng, giơ ra hai cục kẹo có giấy gói màu đỏ. Lộ Lộ cầm lấy hai cục kẹo còn vương chút hơi ấm từ tay cô bé, nước mắt cô chảy xuống nhưng rồi nhanh cóng cúi đầu lau đi, nói: “Thật là ngoan quá, chị đi đây, nhé?”
“Vâng.”
Vẫy tay với cô bé, Lộ Lộ lại cúi đầu đi về phía trước. Hoàng Úy Nhiên và Lữ Nam cũng chạy tới, nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lữ Nam có chút khó chịu không nói nên lời. Hoàng Úy Nhiên thì khinh thường hừ một cái, còn tưởng là xảy ra tai nạn chết người, làm mình sợ phát khiếp!
Tang Du liếc Hoàng Úy Nhiên một cái, nhanh chóng đi đến kéo tay của Lộ Lộ. Lộ Lộ tốt bụng đến mức nào, chỉ có cô là hiểu rõ nhất. Trước kia hai người đi chơi cùng nhau, nếu gặp phải người hành khất thì Lộ Lộ luôn kéo cô lại cùng nhau cho một ít tiền. Đằng này còn là xe của mình chạy quá nhanh mà suýt chút nữa thì gây tai nạn cho một bé gái, chắc chắn là Lộ Lộ đang cảm thấy rất áy náy.
Lữ Nam nhìn khuôn mặt không có biểu cảm của Lăng Gia, cô thức thời kéo Tang Du đến bên người mình. Tang Du giãy ra nhưng không được, đành để Lữ Nam kéo mình đi. Trong lòng Tang Du có đôi chút bất mãn với Lữ Nam, Tang Du cũng giống như Lộ Lộ, cả hai người đều không thích xe chạy nhanh. Vừa rồi Lữ Nam lái xe nhanh như thế, suýt nữa làm cho cô nôn ra.
Sau khi bị Lữ Nam kéo về xe, Tang Du nhẹ giọng đề nghị: “Lữ Nam, đừng lái xe nhanh quá, được không?”
“Được.” Lữ Nam xoa tay Tang Du, nói: “Vừa rồi sợ à?”
“Không, nhưng bé gái kia thì rất sợ.” Tang Du nói xa nói gần: “Lữ Nam, đối với chị việc học cách tôn trọng người đi đường là rất khó à?”
Câu hỏi của Tang Du làm cho Lữ Nam có chút tức giận, cô không tôn trong người đi đường bao giờ? Chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà Tang Du chỉ trích mình như thế, Lữ Nam thật sự rất khó chịu!
Lữ Nam nắm chặt tay lái, sau đó một lúc lâu mới nén giận, hỏi lại: “Phạm phải một sai lầm cỏn con thôi cũng bị đánh giá là không ra gì à?”
“Chị nghĩ nhiều rồi” Tang Du lắc đầu cười: “Tôi chỉ thấy sao nói vậy thôi, chị nên biết rằng có những lúc chỉ một sơ sất nhỏ thôi cũng tạo thành hậu quả không thể lường được. Vì một sai lầm nhỏ bé mà phi hành gia Mikhailovich Komarov không thể trở về trái đất, chị cảm thấy sai lầm như thế có thể phạm phải sao?”
Lữ Nam nguôi ngoai “Tôi nhận lời khuyên răn của em, em cũng nhận lời xin lỗi của tôi được không?”
“Người chị nên xin lỗi là cô bé.”
“Vậy tôi quay lại xin lỗi nhé?”
“Thôi, sau này lái xe cẩn thận chút là được rồi.”
“Ừ. Được.” Lữ Nam suy nghĩ một lát rồi hờn giận nói: “Em và Lộ Lộ… là người tốt.”
“Ừ, Cảm ơn.”
“Thật đúng là, không biết giả vờ khiêm tốn gì cả.”
Lữ Nam nổ máy, tốc độ xe chậm lại rất nhiều.
…
Lộ Lộ trở lại xe, Lăng Gia cũng vào xe rồi nhanh chóng nổ máy. Nhưng lần này tốc độ cũng chậm hơn.
Lăng Gia đang đợi Lộ Lô mở miệng nhưng Lộ Lộ mãi không nói một lời. Năm phút đồng hồ qua đi, Lăng Gia bắt đầu không chịu nổi nữa, giọng nói cứng ngắc: “Trước kia chúng ta cũng đã đồng ý với nhau rằng có chuyện thì phải nói, hiểu lầm thì phải giải thích, lòng có gì thì cứ nói, đúng không? Nhưng bây giờ em thế nào đây?”
Một lúc lâu sau, Lộ Lộ nhìn Lăng Gia bằng đôi mắt sâu xa, cô nói: “Lăng Gia, trong mắt các chị thì mạng người không có chút giá trị nào à? Hoàng Úy Nhiên có quan niệm giai cấp, ba người là bạn thân nhiều năm trời, có phải chị và Lữ Nam cũng bị nhiễm quan niệm này rồi phải không? Đứa bé kia đứng sát bên đường, thế mà ba người còn lái xe lướt qua người nó, tuy rằng chưa đụng trúng nhưng cũng gần tông phải rồi còn gì. Chỉ cần một chút nữa thôi thì mạng của đứa trẻ ấy sẽ chẳng còn. Không thể có chuyện ba người không phát hiện ra sự tồn tại của con bé, nếu phát hiện thì sao không giảm ga lại? Lẽ nào chuyện chạy nhanh còn vui vẻ hơn giá trị của một mạng người? Hoàng Úy Nhiên đã chạy sát qua con bé rồi, chị và Lữ Nam cũng lại chạy sát qua nó nữa, cho dù là người lớn mà bị thế thì cũng phải chết khiếp. Nếu con bé chạy ra giữa đường thì chẳng nói làm gì, nhưng nó đang đứng bên lề đường, tại sao nó phải bị như thế? Nếu như người đứng bên đường là chủ tịch tỉnh vân vân, thì ba người có dám chạy sát qua như vậy không? Không thèm kiểng nể chút gì cả, là bởi vì cha con bé chỉ mà một người dân thường phải không? Nhưng dù gì đó cũng là một mạng người! Vương hầu danh tướng không phải tự nhiên mà có, cũng phải qua nỗ lực phấn đấu thì mới thành công.”
Lăng Gia nghe đến câu sau cùng mà Lộ Lộ nói, sắc mặt đột nhiên u ám. Lát sau, bình tĩnh lại, cô trầm ngâm nói: “Lúc nãy phải chạy sát qua con bé là bởi vì bên cạnh có một chiếc xe chở hàng. Chúng tôi không thể làm gì khác hơn là chạy sát vào lề đường, không ngờ lại làm cho có bé sợ hãi. Em nói đúng, nhưng tôi chưa bao giờ xem thường ai cả, lúc nãy chỉ là ngoài ý muốn cơ mà. Em cần gì phải lôi cả vấn đề giai cấp ra để nói? Úy Nhiên có chút tật xấu, quả thật là tôi và Lữ Nam cũng bị nhiễm của cô ấy một ít, nhưng tôi là người thế nào chẳng lẽ em không biết? Những lời em vừa mới nói có công bằng với tôi không?”
“Không công bằng, nhưng tôi không muốn dấu diếm điều gì với chị cả, nghĩ sao nói vậy. Vừa nãy tôi nói xong thì mặt chị đột nhiêm trầm xuống, tôi vơ đũa cả nắm nên chắc đã làm chị tức giận?” Lộ Lộ nín cười “Dù cho chị có tức hay không thì sau này tuyệt đối không được chạy nhanh như vậy nữa. Thật đáng sợ, không chỉ làm cho những người đi đường sợ mà ngay đến tôi cũng chết khiếp. Đêm ba mươi chị lén chạy về nhà, chắc hẳn là tối hôm đó chị cũng lái xe nhanh như hôm nay đúng không? Tôi vừa nghĩ thôi đã sợ đến vỡ mật, lỡ may chị có chuyện gì thì tôi làm sao sống nổi. Tất cả mọi chuyện ngoài ý muốn đều xảy ra trong những lúc lơ đãng, chị đừng để bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra với bản thân, hiểu không?”
“Ừ, hiểu” Lộ Lộ khéo léo dùng sự quan tâm để xoa dịu cơn giận của Lăng Gia. Lăng Gia cười thoải mái: “Sau này đi ra ngoài tôi để cho em lái, nhé?”
“Tôi không biết lái xe.”
“Tôi dạy cho em.”
“Thôi khỏi, lúc năm hai đại học cha đã dạy tôi lái xe, lúc đó hào hứng lắm, cứ rảnh là lấy trộm chìa khóa của cha để lấy xe chạy. Sau đó suýt chút nữa thì đâm chết con chó nhà hàng xóm, thế là từ đó về sau tôi thề rằng đời này không bao giờ chạm vào tay lái nữa” Lộ lộ bóc viên kẹo mà cô bé đã đưa, bỏ vào trong miệng Lăng Gia, hỏi: “Ngọt không?”
“Ngọt.”
“Có còn giận không?”
“Có giận đâu, em muốn ăn không?”
“Có.”
Lộ Lộ nhìn thấy xung quanh không có xe, vẫn xem như an toàn. Nhanh chóng nhoài người sang, nhận lấy viên kẹo từ trong miệng Lăng Gia truyền qua. Cắn “rốp” một tiếng, vô số những mảnh kẹo nhỏ vỡ ra, rất ngọt ngào. Kẹo tan ra trong miệng, ngấm vào trong tim.
Lăng Gia hắng giọng: “Có để cho tôi lái xe cẩn thận hay không, sao lại không chấp hành an toàn giao thông gì cả vậy? Muốn tôi tông xe gây tai nạn à?”
“Nói năng linh tinh!” Lộ Lộ tiến sát lại, hôn một cái thật mạnh lên má Lăng Gia “Gia Gia bé bỏng, thật sự có nhiều lúc chị như trẻ con ấy. Cho ăn kẹo là hết giận, đáng yêu quá đi mất. Sau này gọi tôi là mẹ nhá, nào, gọi mẹ đi.”
“Biến! Em đúng là chỉ cho quan phóng hỏa mà không cho dân đốt đèn!” Lăng Gia tức giận.
“Ồ, cuối cùng thì nhà ngươi cũng hiểu ra rồi. Bản quan từ xưa đến nay là như vậy đấy!” Lộ Lô vênh váo.
“Em là cái đồ lòng dạ bồ tát, vô lương tâm!”
[Lòng dạ bồ tát, vô lương tâm. Cái này nằm trong tuyển tập những câu mắng người của dân Trung Quốc. Mình cũng không hiểu.]
“Chị mới là ếch ngồi đáy giếng, coi trời bằng vung!”
“Tôi không thèm chấp em!”
“Chị còn chẳng đáng để tôi phải chấp!”
“Tôi tăng tốc đây này!”
“Nếu chị tăng tốc, tôi sẽ chắn chị!”
“Cắn được thì cứ thử cắn xem!”
“Lên giường rồi xem!”
“Đồi bại! Nói ba câu lại quay về chuyện giường chiếu!”
“Cảm ơn!”
…
Có những người, có khả năng khéo léo đem quan điểm của mình truyền tải cho người khác. Ví dụ cha mẹ thân yêu của chúng ta, ví dụ như người thầy học cao hiểu rộng của chúng ta, ví dụ như người yêu tâm ý tương thông của chúng ta, ví dụ như Lộ Lộ hoặc ví dụ như Lăng Gia.
Hai người sống bên nhau, bất đồng quan điểm là chuyện bình thường, có cãi vã mới có hòa hợp. Thái độ hòa nhã khi giải quyết vấn đề của Lăng Gia đã ảnh hưởng đến Lộ Lộ, trước kia nếu gặp chuyện bất bình thì trong phần lớn trường hợp, Lộ Lộ sẽ dùng thái độ gay gắt để chỉ trích. Nhưng bây giờ cô đã học cách để khống chế cảm xúc của mình, cũng học được cách tùy mặt gửi lời và dùng cách thức nhẹ nhàng hơn để nhắc nhở. Mà cách làm người của Lộ Lộ cũng đã ảnh hưởng trực tiếp và cả gián tiếp đến Lăng Gia. Bây giờ mỗi khi mua đồ, Lăng Gia luôn chú ý đến giá cả, và cô cũng biết đồng cảm hơn với những con người thuộc tầng lớp thấp nhất trong xã hội. Trước kia, Lăng Gia chẳng bao giờ chú ý đến điều này.
…
Hoàng Úy Nhiên phóng vèo vèo về phía trước, thấy Lăng Gia và Lữ Nam đang chạy cậm như rùa, cô không khỏi bực bội. Chỉ một chuyện cỏn con thôi cũng phải làm quá lên!
Đường cao tốc mà không chạy nhanh thì gọi là cao tốc làm gì? Hoàng Úy Nhiên cho rằng Lộ Lộ đang chuyện bé xé ra to để lấy lòng mọi người, Lộ Lộ đang dùng quan điểm của mình để áp đặt vào người khác, Lộ lộ đang thể hiện rằng mình khác biệt với tất cả mọi người. Thật sự là vô cùng lố bịch.
Nếu không hài lòng, nếu không thể hòa hợp thì Lộ Lộ cần gì phải bắt Lăng Gia làm theo ý mình? Vốn là hai người của hai thế giới, cuộc sống của hai người chẳng liên quan gì đến nhau, cứ cố chấp ở bên nhau thì vui vẻ gì? Yêu một người là phải chấp nhận tất cả mọi thứ thuộc về đối phương, điều tối thiểu này Lộ Lộ có hiểu chút nào hay không?
Hoàng Úy Nhiên chưa từng có khái niệm về sự thấu hiểu vẫn nhau giữa hai người trong cuộc sống. Cô rất tâm đắc quan điểm “bạch mã không phải là mã” của Công Tôn Long. Suy từ câu bạch mà không phải là mã ra thì chó đen không phải là chó, liễu xanh không phải là liễu, dân nghèo không phải là dân, kẻ yếu không phải là người. Điều này là đúng đối với người có quan niệm giai cấp sâu nặng như Hoàng Úy Nhiên, trời mới biết được loại người có quan niệm giai cấp như thế này đang tồn tại nhiều hay ít. Họ là người xấu? Rõ ràng là họ cũng làm được một ít việc tốt. Họ là người tốt? Rõ ràng là họ dùng đủ mọi thứ để ứu hiếp dân chúng. Cuối cùng thì họ là loại gì, chẳng ai có thể nói rõ được. Cho dù có nói rõ được thì cũng để làm gì? Đằng nào thì đâu cũng vào đó, mèo vẫn đi đường lớn còn chuột thì vẫn phải khom mình chạy trốn.
Hoàng Úy Nhiên chẳng thèm nói gì, đạp ga chạy như bay đến bữa tiệc. Thành kiến của cô với Lộ Lộ ngày càng nặng hơn.