Chương 84
Câu lạc bộ có năm tầng, kiến trúc hình quạt mang phong cách Tây Ban Nha. Hành lang trú mưa rộng lớn, sảnh chính được trang trí lộng lẫy, hai hàng cây tùng thẳng tắp cao lớn, những viên đá cuội đen trắng đan xen nhau thành một con đường. Hai bên đường có bồn hoa và những băng ghế dài màu xanh lục, nhằm mục đích phục vụ hội viên ngồi nghỉ hoặc ngắm cảnh.
Bãi đỗ xe trước câu lạc bộ được phân chia tỉ mỉ, đậu ở đó là các loại xe đắt tiền. Những nhân viên trẻ tuổi đứng trước cửa, trên khuôn mặt họ là nụ cười lấy lòng, nhiệt tình giúp khách hàng mở cửa xe. Trời thì lạnh, họ chỉ mặc đồng phục phong phanh, vì miếng cơm manh áo mà phải chịu đựng sự giá rét. Gió thổi qua, thỉnh thoảng họ run một cái nhưng vẫn cố gắng duy trì tác phong nghiêm chỉnh. Nếu may mắn thì được boa vài đồng lẻ, nếu xui xẻo còn bị ăn chửi, mà nếu ăn chửi cũng chỉ có thể cúi đầu tươi cười xin lỗi. Bởi vì câu lạc bộ có quy định rằng khách hàng là thượng đế, đã là thượng đế thì lúc nào mà chả đúng.
Trong sảnh chính của câu lạc bộ, đập vào mắt là suối phun nhân tạo với hòn non bộ và ao cá. Núi giả cao chưa tới hai mét, màu ngọc bích, đứng cùng với ao nước xanh thẳm, có vài con cá màu đỏ trông rất nổi bật. Mặt tường hình vòng cung, đa dạng lại hài hòa, giống như vô số con sóng uốn lượn tạo thành. Những vật trang trí hình tròn và đèn treo sang trọng tạo thành một tổng thể tao nhã. Nơi đây vừa làm cho người khác cảm giác thân mật và thoải mái nhưng cũng không kém phần xa hoa và huyền bí.
Trong sảnh toàn là những “người bạn” mà Lăng Gia quen biết hoặc không quen biết. Họ có béo, có bụng phệ, có xinh đẹp, có quyến rũ. Nhìn chung, mỗi người một kiểu nhưng họ đều là người giàu, phần lớn những người ở đây đều treo nụ cười vui vẻ trên mặt. So với nhân viên phục vụ dưới lầu thì đây là một thế giới hoàn toàn khác.
Bên trong và bên ngoài cách nhau nhiều lắm cũng chỉ hơn mười mét, nhưng khác biệt lại như trên trời và dưới đất.
Những người đó ngồi nói chuyện với nhau hoặc đứng nói chuyện phiếm. Trang sức lịch sự tao nhã, ly rượu tinh xảo, âm nhạc luôn mở. Nhìn đám người tô son trá phấn này cũng không buồn tẻ lắm.
Lộ Lộ vừa vào cửa, giống như già Lưu vào cửa nhà quan, không kiềm chế được tò mò mà nhìn dáo dác khắp bốn phía. Những nơi thế này cô chỉ thấy trong phim ảnh, cuối cùng thì nay cũng đã được đặt chân đến, nhưng lại chẳng cảm thấy vui như trong tưởng tượng. Lộ Lộ nhìn hòn non bộ to lớn, nhìn những vật trang sức đắt tiền, nhìn ly rượu ngon lâu năm. Lộ Lộ nhớ đến bé gái kia với đôi bàn tay đỏ vì lạnh, lấy bất kỳ một thứ nào ở đây cũng đủ tiền mua kẹo cho cô bé cả mấy năm trời nhỉ? Đến nơi này mới biết được rằng người Trung Quốc giàu có đến mức nào, đi ra khỏi nơi này mới nhận ra được rằng người Trung Quốc nghèo khó đến mức nào. Cùng sống trong một bầu trời, cùng một chủng tộc, vì sao sự khác biệt lại lớn đến như thế?
[Già Lưu: nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, bà là một nông dân, quê mùa chất phác nhưng tốt bụng, sáng sủa, do có quan hệ xa lắc xa lơ với Giả phủ nên 3 lần đến Giả phủ, Đại Quan Viên là một khuôn viên xa hoa, lộng lẫy của Giả phủ, điển tích Già Lưu đến Đại Quan Viên tương đương với ‘nhà quê lên tỉnh’ của Việt Nam.]
Sự khác biệt quá lớn thế này làm cho Lộ Lộ không thể chấp nhận được, cô cũng không muốn phải chấp nhận bởi vì một khi đã chấp nhận thì con người cô cũng sẽ trở nên hủ bại. Cô không muốn mình trở thành một con người hủ bại, Lộ Lộ chỉ biết là cô không thích nơi này, không thích nhìn thấy đám vương công quý tộc đốt tiền ngày đêm. Cô thà rằng đừng ngoài tất cả thứ này, thà rằng ra ngoài đứng cùng những người phục vụ chờ Lăng Gia dự tiệc xong rồi hai người nhanh chóng trở về nhà. Nhưng đây là điều không thể, Lăng Gia thuộc về nơi này, mà cô lại thuộc về Lăng Gia. Dù cho có cảm thấy thế nào đi chăng nữa thì cũng phải cố mà quen với nơi này.
Đã đến rồi, thì phải bình tâm để nán lại. Lộ Lộ cất những suy nghĩ lung tung của mình, cố gắng tươi cười đi theo Lăng Gia. Phần lớn những người đang có mặt là hội viên của nơi này, họ đều quen biết hoặc có chút hiểu rõ về nhau. Vì để cho người khác không nghi ngờ, Lăng Gia chỉ giới thiệu rằng Lộ Lộ là bà con xa của mình, hôm nay cô đưa Lộ Lộ đến đây thăm thú.
Lộ Lộ nghe xong có chút không thoải mái, cô không rõ sao Lăng Gia lại giới thiệu mình như vậy. May là ngoài một chút không thoải mái ra thì Lộ Lộ cũng không cảm thấy gì khác. Cô biết rằng ở nơi đây mình cần phải duy trì một chút khoảng cách với Lăng Gia, nếu để bị người khác phát hiện ra quan hệ của hai người thì sẽ rất bất lợi cho Lăng Gia.
Bạn bè của Lăng Gia toàn là yêu tinh, khi giới thiệu về Lộ Lộ, Lăng Gia không nói là “thân thích” thì cũng là “bà con xa”. Ngay đến cả bạn bè cũng không phải, bà con xa không bằng láng giềng gần nên sự thân thiết đương nhiên sẽ khác. Bọn họ nghĩ rằng Lộ Lộ là đang dựa dẫm Lăng Gia, chẳng có ích lợi gì cho công việc của mình cả, nên đa số cười chào hỏi khách sáo một câu, sau đó chỉ nói chuyện cùng Lăng Gia.
Lúc Lăng Gia cùng bạn bè nói chuyện, Lộ Lộ cảm thấy nhẹ nhõm. Cô giống như một con rối gỗ đứng bên cạnh Lăng Gia, nhạt nhẽo nghe người khác trò chuyện vui vẻ. Lộ Lộ hiểu rằng những nụ cười của bạn Lăng Gia dành cho mình, tất cả chỉ là vì nể mặt Lăng Gia, nếu chỉ có mình cô ở đây thì đến một cái liếc mắt cũng chẳng có. Nghĩ đến đó, Lộ Lộ lại cười tự mỉa mai, cô không có thẻ hội viên, càng không có thư mời, muốn đến cũng không đến được, thật sự chỉ là mình quá đề cao bản thân mà thôi.
Trong nhà rất ấm, Lăng Gia vừa vào cửa đã cởi bỏ áo khoác, chỉ còn một bộ lễ phục màu nâu nhạt kiểu cổ điển. Cổ áo khoét sâu nhưng không quá lộ, mà ngược lại mang đến cho người nhìn cảm giác kín đáo. Vòng eo lả lướt được tô điểm những nếp uốn, phối với dây chuyền ngọc bích tỉnh xảo mà đẹp đẽ và vòng tay màu vàng nhạt như nhụy hoa. Tất cả tạo nên một Lăng Gia vừa đoan trang lại vừa cao quý.
Ánh mặt của Lộ Lộ dính trên người Lăng Gia chẳng rời, đây là lần đầu tiên Lộ Lộ nhìn thấy Lăng Gia như thế này, cũng rất ít khi được thấy Lăng Gia lúc giao tiếp. Lúc này, Lăng Gia trở thành một người vừa hài hước, vừa dễ gần và còn những cử chỉ ung dung tự nhiên nhưng cũng không kém phần thanh lịch tao nhã. Bỗng nhiên Lộ Lộ cảm thấy Lăng Gia quá xa vời tầm với của mình, nhìn những người đang đứng bên cạnh Lăng Gia, mỗi một người trong họ đều có tài năng xuất chúng, lễ nghi lịch thiệp. So sánh họ với chính mình mình, một người chưa từng biết sợ là gì như Lộ Lộ bỗng nhiên lại cảm nhận được một nỗi sợ không nói nên lời.
Hoàng Úy Nhiên đã tới từ trước, cô đứng ở đàng xa nhìn sự xấu hổ và lúng túng ẩn chứa trên khuôn mặt Lộ Lộ, hừ lạnh một tiếng vô cùng khinh thường.
Hoàng Úy Nhiên càng khẳng định rằng Lăng Gia không hề yêu Lộ Lộ, chẳng cần nói đến chuyện quần áo linh tinh, nếu Lăng Gia thật sự yêu Lộ Lộ thì sao lại đành lòng trơ mắt nhìn Lộ Lộ chịu sự xấu hổ này? Sao khi giới thiệu lại nói rằng Lộ Lộ là bà con xa? Rõ ràng là nói bạn bè thì nghe có vẻ thân thiết hơn là bà con xa cơ mà? Ai mà nghĩ nhiều đến mức nhận ra quan hệ của hai người? Xem ra muốn che dấu Lộ Lộ vì Lăng Gia cũng không thật sự đặt Lộ Lộ trong lòng, Lộ Lộ ngay cả một món đồ chơi cũng chẳng bằng.
Nghe Lăng Gia giới thiệu với mọi người rằng Lộ Lộ là bà con xa, nhìn khuôn mặt ẩn nhẫn của Lộ Lộ, Hoàng Úy Nhiên bỗng dưng vu vẻ. Cô quyết định là dạo quanh một vòng, chào hỏi xong rồi sẽ tìm cơ hội để đâm chọc Lộ Lộ vài phát.
Chu Tĩnh và chồng cũng ở đây, nhìn thấy Lăng Gia và Lộ Lộ cùng có mặt, cô hơi ngạc nhiên. Dạo này Chu Tĩnh vẫn liên lạc với Lộ Lộ như bạn bè bình thường. Chu Tĩnh nhận ra Lộ Lộ là người chân thành, đối nhân xử thế tốt, không bao giờ lừa gạt người khác. Làm bạn cùng Lộ Lộ rất thoải mái, có đôi khi Chu Tĩnh cũng giới thiệu cho bọn Lộ Lộ vài khách hàng. Tần Hạo, Mai Hinh và Tiểu Ngưu cũng rất mến Chu Tĩnh, thế nên ấn tượng của Lộ Lộ dành cho Chu Tĩnh là rất tốt. Từ lúc quen biết đến bây giờ, mặc dù Chu Tĩnh còn phân vân chưa hiểu xu hướng tính dục của Lộ Lộ là như thế nào, nhưng cô đã hiểu được phần nào tính cách và con người Lộ Lộ.
Chu Tĩnh nhìn thấy Lộ Lộ lẽo đẽo bên cạnh Lăng Gia như người hầu, cô cảm thấy không đành lòng. Trực giác mách bảo với cô rằng Lộ Lộ không thích nơi này, nhưng nếu không thích thì sao lại đến? Nhớ buổi tiệc kỷ niệm của công ty mình trước kia, bọn Lộ Lộ không để ý đến ai mà chỉ ăn uống, không giống như lần này, tại sao Lộ Lộ lại hạ thấp giá trị bản thân xuống để cùng với Lăng Gia đi xã giao? Còn nữa, sao Lăng Gia lại đi cùng Lộ Lộ? Thật sự là quái lạ.
Ở vào thời điểm này, Chu Tĩnh cũng không tiện hỏi han gì, chỉ chào hỏi với Lộ Lộ và Lăng Gia vài câu rồi lại đi làm việc của mình.
Nhìn khuôn mặt tươi cười bất đắc dĩ của Lộ Lộ, Lăng Gia hiểu rõ Lộ Lộ đang nghĩ gì. Dẫn Lộ Lộ tới một góc tối không người, cô hỏi: “Có phải là em không quen được với nơi này?”
“Sẽ cố gắng quen” Lộ Lộ nhìn Lăng Gia, đôi mắt chứa đựng sự mông lung không thể che giấu được. Chẳng biết tại sao, cô lại nói với Lăng Gia rằng: “Lăng Gia, tôi rất nhớ chị, cho dù chị đang đứng ở bên cạnh, tôi vẫn rất nhớ… cũng rất yêu… chắc chắn tôi sẽ cố gắng để quen được với nơi này.”
“Đừng gượng ép bản thân mình” Đôi mắt Lộ Lộ ẩn chức sự ưu thương không biết từ đâu mà đến.
“Ngoài vẽ ra tôi chẳng biết cái gì cả, cũng chẳng thể giúp gì cho chị… bạn của chị không ưa tôi, giống như Hoàng Úy Nhiên… cô ấy không ưa tôi” Lộ Lộ cúi đầu, hỏi Lăng Gia bằng giọng nhỏ như muỗi: “Lăng Gia, sau này nếu như chán tôi rồi… chị sẽ chia tay với tôi sao?”
“Nói cái gì vậy!” Mặt Lăng Gia tối sầm, cô hối hận vì đã dẫn Lộ Lộ đến nơi này. Nhìn thẳng vào đôi mắt của Lộ Lộ, cô nói: “Tự tin của em bị chó ăn rồi à? Đừng có so sánh bản thân với bất cứ ai khác, em chính là em, tôi chỉ yêu em, sẽ chẳng bao giờ tôi chán ghét em. Đừng nghĩ linh tinh nữa, nhé?”
“Ừ” Lộ Lộ quẳng tinh thần suy sụp của mình qua một bên, tươi cười: “Tôi với chị ra ngoài kia đi.”
“Ừ, đi theo tôi.”
Lăng Gia dẫn Lộ Lộ đi đến bên cạnh Lữ Nam và Tang Du, Tang Du đang trưng ra nụ cười gượng gạo để đi xã giao cùng Lữ Nam. Lăng Gia biết Tang Du cũng không quen với những nơi thế này, cô để cho Lộ Lộ và Tang Du tùy ý đi dạo đâu đó, không cần ở lại cùng cô và Lữ Nam trưng ra bộ mặt ngoài cười nhưng trong không cười này nữa.
Tang Du đã từng tham gia rất nhiều bữa tiệc, nhưng đây là lần đầu tiên cô đến một bữa tiệc xa hoa thế này. Lăng Gia đúng, Tang Du cũng giống như Lộ Lộ, hai người không quen với nơi thế này. Nhìn những con người muôn hình muôn vẻ đó, Tang Du có cảm giác choáng váng. Lữ Nam cũng nhận ra rằng Tang Du không thích, vừa lúc Lăng Gia đi tới, thế nên liền cho Tang Du và Lộ Lộ đến thế giới riêng của hai người.
Lăng Gia và Lữ Nam bận rộn, tạm thời không để ý được Tang Du và Lộ Lộ. Lăng Gia đã cảnh cáo trước với Lộ Lộ rằng không được tro tàn lại cháy với Tang Du. Lộ Lộ lườm Lăng Gia một cái rồi cũng gật đầu.
Lữ Nam nhắc nhở Tang Du phải nhớ cô tới hao mòn ruột gan, Tang Du buồn cười véo Lữ Nam một cái rồi đẩy cô trở lại đám đông.
Lộ Lộ và Tang Du mặt đối mặt, trong chốc lát cả hai rơi vào im lặng.
Tang Du nhỏ giọng hỏi: “Gần đây cậu vẫn khỏe chứ?”
“Cũng khỏe, chắc là cậu không ổn lắm?”
“Ừ.”
“Du, cái gì nên buông thì hãy buông đi thôi.”
“Không buông được, không nỡ.” Tang Du nở một nụ cười trống rỗng.
Lộ Lộ lẳng lặng thở dài, cô kéo Tang Du ngồi xuống ghế salon ở trong góc, nói: “Không nỡ cũng phải buông, nếu không thì cứ mãi như thế này à? Thật ra… nếu như cậu và Lữ Nam ở bên nhau, mình cũng không nỡ. Cho dù bây giờ mình đã có Lăng Gia nhưng lòng tham của mình chỉ muốn cậu mãi chỉ nhìn về phía mình, chỉ yêu mình. Chậc, mình ích kỷ quá phải không? Mình biết bản thân không được ích kỷ như thế. Du, mình muốn làm bạn tốt với cậu cả đời, mình càng muốn cậu được hạnh phúc. Cậu cũng biết rằng, dù cho mình ở bên cạnh ai thì mình cũng sẽ không quên cậu. Mình cũng hiểu rõ, cho dù cậu ở bên ai, cậu cũng sẽ không quên mình. Như vậy là đủ rồi, trong chuyện tình cảm, có đôi khi làm bạn còn bền vững hơn làm người yêu. Cậu thử mở lòng ra với Lữ Nam, cho cậu và cả cô ấy một cơ hội, được không?”
Tang Du yên lặng không nói gì, lúc lâu sau, cô mới yếu ớt nói: “Cậu hy vọng mình đến với Lữ Nam à? Nếu như đây là mong muốn của cậu, mình sẽ nghe theo.”
“Mình mong muốn cậu được hạnh phúc.” Lộ Lộ nắm lấy tay của Tang Du “Mình mong cậu tìm được người cậu yêu, mong cậu đến được với người thật lòng thật dạ yêu cậu.”
“Mình biết, đừng lo lắng” Tang Du cười gắng gượng “Có điều, vẫn là câu nói đó. Cho dù mình có ở bên ai đi chăng nữa, không bao giờ mình xóa được hình bóng của cậu.”
“Ừ.”
“Được rồi, không nói những thứ nặng nề như thế này nữa. Đã lâu không gặp, chúng ta nói chuyện khác đi.”
“Được.”
Tang Du đảo mắt một vòng quanh sảnh, tự giễu: “Lộ, thật ra mình cũng không thích nơi này. Những người mình tiếp xúc, phần lớn là trong giới thiết kế hoặc khách hàng. Bỗng nhiên ở cùng một nơi với đại gia, quan lớn với thương gia như thế này làm mình không quen chút nào.”
“Mình biết, ban đầu mình cũng không muốn đi, vì Lăng Gia nói cậu sẽ đến nên mình mới tới.”
“Mình cũng thế, Lữ Nam nói cậu sẽ đến nên mình mới tới.”
“Mình đang có cảm giác rằng Lăng Gia và Lữ Nam đang cố ý muốn thử mình và cậu.”
“Mình cũng thấy vậy. Chậc, chúng ta thực sự không quen với nơi này. Cậu mới chỉ ở bên cạnh Lăng Gia chưa lâu, hai người còn cần phải làm quen với cuộc sống của nhau.”
“Ừ” Lộ Lộ đưa mắt nhìn Lăng Gia đang ở phía xa, nói: “Cái gì cần làm quen thì cũng phải quen dần. Chim sẻ và phượng hoàng… Ai bảo mình trèo cao cơ chứ?”
“Đúng vậy đấy, trèo cao quá” Nụ cười có Tang Du ẩn chứa chút giận hờn “Có biết bao nhiêu người muốn trèo cao cũng không trèo được. Người ta thường nói là chim yến làm sao biết được cái chí thiên nga, nhưng người ta lại không bao giờ nói thiên nga làm sao biết được cái chí của chim sẻ. Cậu tự so mình với chim sẻ, vậy thì chí của cậu là gì vậy?”
“Sống thật tốt, làm việc thật tốt. Mình ước gì sau này già rồi sẽ có cuộc sống thoải mái như thầy Đinh. Dốc lòng vào viết sách, ghi lại những thứ bản thân tâm đắc nhất, không chịu sự chi phối của bất cứ ai hay cái gì. Lúc rảnh rỗi có thể cùng bạn già đi du sơn ngoạn thủy, hát hò ngâm nga, nghiền ngẫm lịch sử. Đó là chí hướng của chim sẻ mình đây, mà cũng chỉ có vậy thôi.” Khuôn mặt của Lộ Lộ tràn đầy mong chờ.
“Có vẻ thực tế đấy. Cậu lúc nào cũng lấy thầy Đinh làm gương, hèn gì thầy cưng cậu như thế, vợ của thầy cũng rất mến cậu.”
“Cô vừa là vợ lại vừa là tri kỷ của thầy, đúng thật là một người phụ nữ tốt và hiếm thấy. Lúc còn trẻ, tính khí của thầy rất ngang ngược, thế nhưng cô vẫn luôn bao dung. Những cuốn sách mà thầy sắp cho ra mắt cũng có không ít công lao của cô ở trong đó. Vài hôm nữa chúng ta đến thăm thầy và cô đi.”
“Được, cũng khá lâu rồi mình chưa gặp thầy. Để rủ cả Tần Hạo và Mai Hinh nữa, chúng ta cùng đi.”
“Ừ, nhân tiện đến nhà thầy ăn chực một bữa.”
“Được! Ồ, cậu nhìn kìa” Tang Du chỉ một ông lão đeo kính khoảng hơn sáu mươi tuổi, nói: “Cậu nhìn ông già kia đi, ông ta làm địa ốc, bên cạnh là cô vợ chưa đầy ba mươi tuổi mới cưới năm ngoái.”
Lộ Lộ nhìn chăm chú, đột nhiên nở nụ cười, nói: “Thời này người ta chuộng trâu già gặm cỏ non mà. Nơi đâu cũng lấy Dương Chấn Ninh và Ông Phàm làm gương, ông ấy bằng tuổi ông nội cô gái, đúng là khó cho cô gái. Không biết lên giường thì thế nào.”
[ Dương Chấn Ninh(82 tuổi) là nhà vật lý học đạt giải nobel của Trung Quốc, nổi tiếng với cuộc hôn nhân ông-cháu với Ông Phàm(28 tuổi).]
Tang Du bị Lộ Lộ chọc cho cười khanh khách, cười xong Tang Du lại đưa mắt nhìn ngắm xung quanh. Bỗng nhiên lại chỉ tay vào một người, nói: “Cậu nhìn kìa, ở đây ngoài mấy tên đại gia còn có cả vài ngôi sao mới nổi và người chống lưng của họ nữa.”
“Cái người lớn tuổi đó là cán bộ cấp cao, mình biết người này” Lộ Lộ nhìn nhìn một lúc, rồi lại lắc đầu nói “Những người khác thì mình không biết họ, họ cũng chẳng biết mình. Chậc, mình lạc hậu quá rồi.”
“Cậu không hay xem tin tức giải trí và TV nên đương nhiên là không biết.”
“Tin tức giải trí mình cũng có xem một chút chứ” Lộ Lộ nở nụ cười, nói: “Có câu rằng thời xưa bán nghệ không bán thân, thời nay bán thân không bán nghệ. Lặp đi lặp lại cũng chỉ đến thế chứ chẳng có gì mới mẻ cả. TV thì xem làm gì, lúc đi học bọn mình vẫn thường nói với nhau là truyền thông hiện tại chỉ suốt ngày tâng bốc và nói nhảm về đảng vinh quang mà thôi, nghe tin tức từ phía chính phủ có chuẩn không? Tin tức một chiều có giá trị à? Cậu còn nhớ bọn mình đã từng nói thế không?”
“Nhớ chứ” Đề cập đến chuyện cũ, đôi mắt của Tang Du đột nhiên sáng lên “Lúc đó chúng ta cùng với bọn Tần Hạo thường hay châm chọc Nho giáo. Ví dụ như nhà Nho luôn miệng nói rằng dân là gốc rễ, tiếp theo là đất nước rồi mới đến vua. Nhưng một bên lại tung hô rằng hình phạt không được xử lên các bậc quan lớn, lễ không xuống đến các bậc thứ dân, đúng là cực kỳ mâu thuẫn. Trước kia vui biết cao nhỉ. Mà mình cũng lâu rồi chẳng xem thời sự, toàn nói suông nói láo chẳng phải tiếng người, không xem cũng chả sao.”
“Chậc, cậu đúng là tri kỷ của mình” Tính cách không chịu trói buộc theo khuôn mẫu của Tang Du đúng với sở thích của Lộ Lộ, điều này làm cho Lộ Lộ khá hài lòng.
“Mình vẫn luôn là tri kỷ của cậu, nếu không thì khi đi học làm sao cậu yêu mình?” Tang Du nhớ lại ánh mắt khâm phục và ngưỡng mộ mà trước kia Lộ Lộ thường nhìn mình, nếu như thời gian có thể quay trở lại thì thật là tốt biết bao.
“Mình chưa từng hối hận vì đã yêu cậu. Nhanh quá nhỉ, chớp mắt thôi chúng ta đều sắp ba mươi rồi, sắp già rồi” Nhớ đến chuyện cũ, Lộ Lộ cảm thán. Một lát sau, cô dùng ánh mắt mong chờ nói với Tang Du: “Đời là bể khổ, tri kỷ khó tìm. Chúng ta vẫn là tri kỷ của nhau, được không?”
“Ừ, vẫn mãi như thế.”
“Ngoéo tay.”
Giống như vào cái ngày trước khi Tang Du đi du học, hai ngón út lại ngoắc với nhau. Lắc một cái, lay một cái, thật lòng thật dạ đồng ý một ước hẹn. Chỉ là hai người đều hiểu rõ rằng thời hạn của lần đó là ba nắm, còn thời hạn của lần này là cả đời.
Mối tình đầu mang đủ loại đắng cay ngọt bùi, thời gian thấm thoát hai người cũng đã không còn là những cô gái ngây thơ của năm đó. Nhưng nhiều năm trôi qua, mỗi lúc ở trước mặt đối phương, lòng họ vẫn luôn trở về sự ngây thơ của thuở ban đầu đó.
Có lẽ, tình bạn bền vững hơn tình yêu. Tang Du mỉm cười, mặc kệ lòng mình vẫn đau nhưng chỉ cần có thể gặp được Lộ Lộ là đã đủ rồi.
Có vài việc đã lặng lẽ thay dổi, có vài người cũng nên lặng lẽ buông thôi.
Chỉ cần cậu còn nhớ mình… mình cũng nhớ đến cậu. Dù cho chỉ là bạn bè thì cũng có sao?
Lộ Lộ và Tang Du ngồi trên ghế salon nói chuyện phiếm, thỉnh thoáng có người đi tới bắt chuyện, hai người ăn ý trốn tránh không đáp lời. Ở nhiều mặt, Lộ Lộ và Tang Du rất giống nhau, ví dụ như tâm hồn thanh cao và tính cách không bị gò bó theo khuôn mẫu.
Lăng Gia trò chuyện ở bên đó nhưng ánh mắt vẫn xéo qua trông chừng Lộ Lộ. Thấy Lộ Lộ và Tang Du ngoắc tay, dạ dày cô trào lên cả lít dấm chua. Nhưng rồi nghĩ lại, hai người quang minh chính đại ngoéo tay như thế, chứng tỏ cũng chẳng có gì đáng ngờ. Thế là Lăng Gia yên tâm, nhưng tần suất liếc về phía Lộ Lộ lại càng lúc càng thường xuyên hơn.
Lữ Nam lượn lờ trong đám đông như bươm bướm, thỉnh thoảng tán tỉnh đùa giỡn với vài người đàn ông. Tang Du nhìn thấy, cảm giác hơi khó chịu. Lâu nay Lữ Nam vẫn cứ bám lấy mình, mà bây giờ bỗng nhiên là vứt cô sang một bên để cười đùa vui vẻ với người khác. Tang Du cảm thấy không hề thoải mái chút nào.
Lữ Nam giao thiệp với người xung quanh, nhưng cũng không lúc nào quên ngó nhìn Tang Du. Ánh mắt của Tang Du bị cô nhìn thấy, mừng rỡ, Tang Du đấy là đang ghen à? Mẹ ơi! Con nhìn thấy hy vọng rồi!
Trong lòng Lữ Nam vui sướng hét to: Cách mạng thành công rồi! Trời ơi, cách mạng thành công rồi! Á á á á! Ngày giải phóng hãy mau đến đi! Bà đây suốt ngày chỉ được nhìn mà không được ăn thịt, ba tháng rồi chưa biết mùi thịt, giải phóng nhanh lên!
Vậy nên Lữ Nam lại càng giống hồ ly tinh lượn qua lượn lại trong đám đông, cô muốn được thấy dáng vẻ khi ghen của Tang Du nhiều hơn.