Chương 86
Thấy Lộ Lộ và Tang Du gây chuyện rồi bỏ chạy, Lữ Nam hận đến nghiến răng. Cô cảm thấy Lộ Lộ đúng thật là mặt dày đến cực độ, trước khi chạy Lộ Lộ nói như thật với cô “Chúng tôi làm mích lòng bạn của chị”. Thì ra Lộ Lộ không có nghĩa khí như Lữ Nam tưởng tượng, thay vì nhận hết tội về phía mình thì Lộ Lộ lại nói “chúng tôi” thay cho “tôi”, Lộ Lộ không nói với cô và Lăng Gia là “các chị” mà chỉ nói với Lữ Nam là “chị”.
Lữ Nam yêu Tang Du, nên nếu Tang Du đã gây chuyện thì tất nhiên là cô sẽ giải quyết. Rõ ràng lần này là bốn chín gặp năm mươi, chủ yếu là Lộ Lộ và Hoàng Úy Nhiên thôi chứ Tang Du bất quá cũng chỉ là thành phần góp vui, ở bên cạnh giúp đỡ Lộ Lộ gây họa. Hơn nữa là do Hoàng Úy Nhiên gây sự trước, nên xét về tình thì hành động của Tang Du có thể tha thứ. Lữ Nam tin tưởng rằng dựa vào cái miệng của mình, cô có thể gạt bỏ đi sự bất mãn của Hoàng Úy Nhiên đối với Tang Du.
Nhưng mà vừa nãy Lộ Lộ nói “chúng tôi” và “chị”, đã thế lại còn cố tình nhấn mạnh ở ba chữ “chúng tôi” với “chị”. Nói vậy không những liên lụy đến Tang Du mà còn thuận tay kéo Lữ Nam liên quan vào. Lộ Lộ hiểu rõ rằng mình là người chọc bà la sát Hoàng Úy Nhiên nhưng Tang Du cũng xem như là tòng phạm, cho nên việc vỗ về Hoàng Úy Nhiên không chỉ để cho một mình Lăng Gia làm, mà Lữ Nam cũng phải gánh vác một nửa trách nhiệm.
Lữ Nam vốn định làm người ngoài cuộc để hòa giải, muốn khuyên Hoàng Úy Nhiên hãy nể mặt Lăng Gia, đừng đối chọi với Lộ Lộ nữa. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, chỉ một câu nói ngắn ngủi của Lộ Lộ thôi, nhưng không những lấy mất cơ hội làm người hòa giải của Lữ Nam, mà còn lôi Lữ Nam vào vũng bùn này. Những tính toán của Lữ Nam hoàn toàn sụp đổ.
Lữ Nam hiếm khi thấy Hoàng Úy Nhiên thảm hại như thế, ngoài than thở ra cũng chỉ còn biết thở than. Bỗng nhiên Lữ Nam nhận ra rằng từ sau khi biết được quan hệ của Lăng Gia và Lộ Lộ thì xui xẻo cứ liên tục kéo đến tìm cô. Xui xẻo còn đỡ, đây còn là cam tâm tình nguyện vác mặt hứng xui xẻo. Bây giờ thì Lữ Nam đã hiểu ra cái gì gọi là ngậm đắng nuốt cay.
Mọi người trong câu lại bộ hầu hết đều biết Hoàng Úy Nhiên, Lữ Nam và Lăng Gia là bạn tốt. Hiện tại Hoàng Úy Nhiên bị mất mặt thì thể diện của Lăng Gia và Lữ Nam cũng bị mất phần nào. Những lời Lộ Lộ nói, chắc chắn đã làm cho “toàn thể quần chúng phẫn nộ”, nhất là ông già làm địa ốc kia.
Ong bay theo tổ, sói đi theo đàn và người cũng thế. Bởi vì họ có điểm tương tự hoặc có lợi ích giống nhau, mà đã tương tự hoặc giống nhau rồi thì Hoàng Úy Nhiên có sai đi chăng nữa cô cũng là thành viên của nơi này. Lộ Lộ bị xem trẻ con ăn nói lung tung, vô phép vô tắc! Lộ Lộ chỉ vào mặt Hoàng Úy Nhiên mà mắng, chẳng khác nào đang chỉ vào mặt tất cả mọi người ở đây mà mắng. Cho nên rất nhiều người bất bình với Lộ Lộ, đồng thời cũng dùng ánh mắt bất bình quăng lây sang cả Lăng Gia và Lữ Nam. Ai bảo Tang Du và Lộ Lộ là do hai người dẫn đến?
Đặc biệt là Lữ Nam, đôi mắt của Lữ Nam cứ liếc về phía Tang Du suốt buổi. Ở nơi này không có ai bị mù cả, ngược lại còn thông minh muốn chết. Mà Tang Du ngồi một chỗ cùng Lộ Lộ, lại còn ngồi rất gần, làm cho người khác không phân biệt được Lữ Nam đang nhìn Tang Du hay là nhìn Lộ Lộ. Mọi người cân nhắc rồi chắc mẩm rằng quan hệ của Lữ Nam và Lộ Lộ không hề bình thường, nhất định là rất thân, nếu không sao lại cứ đưa mắt nhìn mãi người ta như thế?
Danh tiếng của Lữ Nam vốn đã vang xa ngàn dặm giống như kiểu “vùng dậy mà bay, cánh nó như đám mây rủ ngang trời”. Cái sự oan uổng này xem như là bám dính trên người Lữ Nam rồi.
Lăng Gia mặc dù không khó xử như thế nhưng dù sao cũng phải chịu một ít chỉ trích. Cô giống như Lữ Nam, chỉ còn cách một bên thì vực dậy tinh thần để đối phó với miệng lưỡi của mọi người, bên còn lại thì tự kể khổ trong lòng.
Hoàng Úy Nhiên sống được trong chốn quan trường, đương nhiên không phải là vô dụng. Cô lấy ly đập lên đầu Lộ Lộ cũng chỉ vì lời nói của Lộ Lộ đả kích cô quá mạnh mẽ, máu nóng bốc lên đầu dẫn đến hành động nông nổi. Bây giờ Lộ Lộ đã chạy, Hoàng Úy Nhiên bình tĩnh lại, nhanh chóng chỉnh đốn vẻ bề ngoài rồi tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ngực chào hỏi mọi người xung quanh. Dù cho trong lòng có muốn phát điên đi chăng nữa, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ rộng lượng. Hoàng Úy Nhiên đi xung quanh nói với mọi người rằng Lộ Lộ là trẻ con vô phép vô tắc, cô cũng chẳng để bụng làm gì, mong mọi người cũng đừng để ý.
Không thể nghi ngờ sự khôn khéo của Hoàng Úy Nhiên khi hành động như vậy. Mọi người càng thông cảm với cô hơn và đối với Lộ Lộ thì chỉ có sự chỉ trích.
Đây chính là hiệu quả mà Hoàng Úy Nhiên muốn có được, nhưng loại hiệu quả này lại làm cho Lăng Gia và Lữ Nam khó chịu trong lòng. Tính cách Hoàng Úy Nhiên thế nào, hai ngừơi hiểu rõ hơn ai hết, Hoàng Úy Nhiên cố ý tỏ ra khoan dung càng làm cho hành động của Lộ Lộ và Tang Du trở nên đáng bị khinh bỉ, nhưng sự thật có đúng như vậy không? Lăng Gia và Lữ Nam thở dài, thậm chí hai người còn nghĩ rằng Lộ Lộ và Tang Du không nên chạy, nhưng không chạy thì phải làm gì đây? Ở nơi này chẳng có một ai thèm bắt chuyện với Lộ Lộ và Tang Du, mà Lăng Gia và Lữ Nam cũng không thể phân bua gì giúp hai người, vậy thì ngoài chạy ra cũng chẳng còn cách nào khác.
Trận ầm ĩ này xảy ra ở nơi mà giai cấp bị phân biệt rõ ràng, thoạt nhìn thì Lộ lộ là người thắng nhưng thật ra đã thua, thua hoàn toàn; Hoàng Úy Nhiên thoạt nhìn là bị đánh bại, nhưng thật ra lại thắng, thắng rất uy phong.
Đây là trường hợp tiêu biểu nhất cho câu lấy trứng chọi đá mà chúng ta thường được nghe đến.
Chuyện xảy ra bất ngờ, Chu Tĩnh không hiểu rõ lắm nhưng dựa vào sự hiểu biết của cô với Lộ Lộ thì Chu Tĩnh biết rằng Lộ Lộ không phải là người ngạo mạn đến nỗi gặp chút chuyện cỏn con là nổi dông nổi bão lên. Chuyện đến mức này, chắc chắn là Lộ Lộ có nỗi khổ riêng.
Chu Tĩnh và Hoàng Úy Nhiên chỉ là quen biết xã giao, cứ giữ mãi khoảng cách nước sông không phạm nước giếng, không thân thiết bằng tình bạn của cô và Lộ Lộ. Chu Tĩnh chưa có ấn tượng xấu gì với Hoàng Úy Nhiên, nhưng cũng chẳng có chút ấn tượng nào tốt. Hôm nay nhìn thấy Hoàng Úy Nhiên mất mặt, tự nhiên cô cảm thấy lòng có chút hả hê. Thầm khen Lộ Lộ giỏi, dù sao người dám chỉ thẳng vào mặt Hoàng Úy Nhiên mà mắng như thế cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Sự dũng cảm của Lộ Lộ làm cho Chu Tĩnh khâm phục, nhưng cũng khiến cho Chu Tĩnh lo lắng. Dựa theo tính cách của Hoàng Úy Nhiên thì sẽ không để yên, Lộ Lộ từ trước đến giờ là nước lã mà vã nên hồ, căn bản chẳng hề có ai chống lưng, chọc giận phải Hoàng Úy Nhiên rồi thì những ngày về sau Lộ Lộ phải cẩn thận hơn. Chẳng qua là dù có cẩn thận hơn thì cũng khó lòng mà đề phòng cho nổi. Lần đầu tiên Chu Tĩnh cảm thấy được sinh ra trong một gia đình quyền quý giàu sang là sự may mắn nhường nào đối với một người con gái.
Kinh nghiệm xã giao nhiều năm nói cho Chu Tĩnh biết rằng lần này nên đứng ra giúp Lăng Gia và Lữ Nam nói vài câu hòa giải. Làm như vậy, thứ nhất có thể khiến cho Lăng Gia và Lữ Nam thiếu mình một món nợ ân tình, thứ hai là có cơ hội quen biết nhiều người hơn. Cái lợi rất to lớn.
Nhân lúc Lăng Gia đang rảnh rỗi, Chu Tinh hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lăng Gia cười khổ: “Em cũng không rõ lắm.”
Chu Tĩnh ẩn ý hỏi: “Lộ Lộ với Lữ Nam thân thiết lắm à?”
Xem ra là Chu Tĩnh đã hiểu lầm quan hệ của Lộ Lộ và Lữ Nam rồi, Lăng Gia cười trộm, chỉ đáp: “Đúng thế đấy, Nam Nam và Lộ Lộ thân lắm.”
Chu Tĩnh dùng đôi mắt mập mờ lén nhìn Lữ Nam đang nổi đầy gân xanh trên đầu nơi kia, cười tủm tỉm nói với Lăng Gia: “Lộ Lộ là người rất tốt, lần này nổi cơn tam bành như thế, chắc chắn là vì lý do gì đó. Em khuyên nhủ Lữ Nam đừng trách cô ấy.”
Lăng Gia vẫn tiếp tục lừa gạt: “Vâng, em sẽ đi khuyên cô ấy. Tĩnh này, nhờ chị giúp em và Lữ Nam một chút.”
“Phiền cái gì mà phiền, việc nhỏ thôi” Chu Tĩnh nhắc nhở: “Nhưng mà em và Nam Nam cũng nên khuyên nhủ Hoàng Úy Nhiên đi. Lộ Lộ không có ai chống lưng, cuộc sống vốn đã khó khăn, đừng để cho Úy Nhiên vì trả thù mà đập bể bát cơm của Lộ Lộ.”
Lăng Gia lặng lẽ gật đầu “Vâng, được.”
Lộ Lộ kéo tang Du chạy nhanh ra khỏi câu lạc bộ, quần áo của hai người phong phanh. Vừa bước ra khỏi cổng đã rét run cầm cập.
Lộ Lộ xoa tay của Tang Du, ôm lấy cô, nói: “Cậu lạnh phải không? Chắc là rất lạnh, tay lạnh ngắt rồi này. Phải nhanh chóng tìm chỗ nào tránh rét mới được.”
Tang Du chạm vào vết xước trên trán Lộ lộ, thương tiếc hỏi: “Có đau không?”
“Không đau, không sao đâu. Lúc nãy cậu hổ báo như thế, giỏi thật đấy.” Lộ Lộ cười tươi như hoa.
“Này” Tang Du véo mũi Lộ Lộ “Cậu quên là lúc còn đi học, chúng ta cũng thường dạy dỗ vài tên côn đồ à?”
“Sao mà quên được?” Lộ Lộ nịnh “Du trong lòng mình vẫn luôn là nữ kiệt mặt ngoài hiền lành như bên trong quyết liệt cơ mà.”
“Đừng có nịnh nợ. Nghe nói gần đây có suối nước nóng tự nhiên, chúng ta đến đó đi.”
“Suối nước nóng chắc đắt lắm? Bây giờ mình không mang tiền theo, một cắc cũng không có.”
“Mình mang tiền mà, may là ví tiền vẫn bỏ trong túi. Đi thôi.”
“Được.”
Hai người hỏi nhân viên phục vụ đường đến suối nước nóng, sau đó dắt tay nhau bước di. Lộ Lộ muốn cởi áo khoác của mình ra cho Tang Du mặc vào nhưng Tang Du từ chối. Trời lạnh thế này, vốn đã mặc phong phanh rồi, cởi ra thêm nữa thì chết cóng à? Tang Du kéo Lộ Lộ chạy cùng mình, chạy một đoạn khiến cơ thể nóng lên, không còn lạnh như ban đầu. Đúng lúc có một chiếc taxi chạy đến, Tang Du vẫy tay, hai người lên xe, cuối cùng thì không còn lạnh nữa.
Suối nước nóng cách không xa, khoảng chừng bảy tám ki lô mét. Bên trong trang trí theo phong cách cổ điển, từ cây đèn đến bàn ghế gỗ, thứ nào cũng được chế tác dựa theo phong cách cổ xưa.
Hai người trả tiền, đi vào bên trong. Đầu tiên là ăn lót dạ trước, sau đó thay quần áo, khoác lên mình khăn tắm màu trắng, chuẩn bị ngâm mình trong suối nước nóng.
Suối nước nóng này lộ thiên, nằm sâu trong núi, vây quanh nó là những tảng đá lớn. Ngẩng đầu nhìn lên là thấy được ở phía xa xa có một ngọn núi mà đỉnh của nó đã bị tuyết trắng bao phủ. Cúi đầu nhìn lại nơi đây, hương thơm dịu nhẹ bao phủ bốn phía. Vài chiếc lá khô rơi rớt xuống, chao đảo chòng chành trên không trung. Hơi nước bốc lên lờ mờ làm cho lòng người thư thái. Bồng lai tiên cảnh cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Lộ Lộ và Tang Du sóng vai nhau ngồi trên nền đá cẩm thạch, nước suối chảy tràn qua ngực, khúc xạ ra những đường cong mềm mại. Nhân viên bưng đến một bình rượu Thuần Nhưỡng, chén rượu ba chân làm bằng đồng có khắc hoa văn sóng lượn, càng làm nổi bật lên không khí cổ xưa của nơi đây.
Tang Du nhìn Lộ Lộ rồi đỏ mặt, cười nói: “Dáng người của cậu vẫn đẹp như trước đây.”
“Cậu cũng thế.”
“Đáng tiếc là không còn làm cho cậu động lòng được nữa.” Tang Du mất mác.
“Đã từng chỉ động lòng vì cậu.” Lộ Lộ nắm chặt lấy tay Tang Du “Chỉ có hai người làm cho tim mình trật nhịp, cậu và Lăng Gia. Điều khác biệt là một thuộc về quá khứ, một đang ở hiện tại. Đối với cô ấy mình kìm lòng không nổi, đối với cậu mình muốn bảo vệ chở che, hiểu không?”
“Chậc, đã biết rõ là mình vẫn chưa buông được cậu, thế mà lại nói chuyện kiểu đó. Có phải muốn quyến rũ mình hay không?”
“Đâu có, ăn ngay nói thật thôi mà” Lộ Lộ buông tay Tang Du, nói: “Mình muốn cậu hiểu rằng trong cuộc đời mình chỉ có cha, mẹ, cậu và Lăng Gia là quan trong nhất. Tình yêu của mình dành cho mọi người vượt lên trên tất cả, mình hy vọng mọi người được vui vẻ. Đáng tiếc là trước kia mình đã làm cho cha mẹ đau lòng, sau này làm cho cậu tổn thương, bây giờ lại khiến cho Lăng Gia gặp rắc rối. Mình lớn rồi nhưng vẫn dễ bị kích động như thế, thật sự không tốt chút nào.”
“Hoàng Úy Nhiên rảnh rỗi đi gây sự, ai mà chịu cho nổi? Cậu đúng mà, đừng có suy nghĩ linh tinh. Nếu mình đã ngoắc tay với cậu, hứa là tri kỷ của cậu cả đời thì mình sẽ cố gắng làm được.” Tang Du vừa nghịch nước, vừa nói: “Cậu còn nhớ không? Trước khi mình ra nước ngoài, chúng ta cũng từng hẹn ước rằng ba năm đó không ai được thay lòng đổi dạ. Mình đã làm được, mình đã từ chối bao nhiêu lời mời gọi hấp dẫn để trở về bên cậu. Lần hẹn ước này của chúng ta, mình cũng sẽ làm được, tin không?”
“Ừ. Tin, chưa bao giờ đánh mất niềm tin vào cậu cả” Lộ Lộ cười thản nhiên “Có phải cậu đã định sẽ cho Lữ Nam một cơ hội?”
“Sao cậu biết được?”
“Mình là tri kỷ của cậu mà. Nếu cậu không định buông mình xuống để cho Lữ Nam một cơ hội thì sao lúc nãy cậu lại ngoắc tay với mình?”
“Ừ. Mình định như thế” Tang Du duỗi thẳng hai chân, thoải mái dựa vào vách đá “Nếu mình vẫn tiếp tục thế này thì không chỉ mỗi mình là người chịu khổ, còn cả cậu, Lữ Nam và Lăng Gia cũng sẽ ảnh hưởng dù nhiều dù ít. Người ta thường nói lùi một bước trời cao biển rộng, chỉ mong đúng là như thế.”
“Lữ Nam khác với Tần Di, đáng để cậu yêu.”
“Nếu mình đến với Lữ Nam…” Tang Du quay đầu, nhìn thẳng Lộ Lộ, hỏi: “Nói cho mình biết, cậu có tiếc nuối hay không?”
“Có chứ, sẽ tiếc lắm.” Lộ Lộ gật đầu thản nhiên “Cảm giác giống như con gái của mình đi lấy chồng.”
“À, mình hiểu… mình hiểu rồi…” Tang Du khép hờ hai mắt, như đang độc thoại “Lộ, cho đến tận bây giờ… mình vẫn còn rất yêu cậu, sau này cũng sẽ mãi yêu. Chỉ là… tình cảm này phải thay đổi, thay đổi thành cái tình cảm cậu mà đang dành cho mình… Mình không muốn làm Lữ Nam tổn thương, như bây giờ mình không thể không lợi dụng cô ấy để buông cậu xuống… Mình tồi tệ quá phải không.”
Lộ Lộ mím môi: “Yên tâm đi, Lữ Nam không trách cậu đâu. Mình thấy cô ấy đang ước gì được cậu lợi dụng đó.”
Tang Du bật cười “Nói chuyện khác đi.”
“Ừ. Mùng sáu họp lớp, chúng ta cùng đi nhé.”
“Được, mình về nước cũng sắp hai năm rồi mà vẫn chưa tham gia họp lớp lần nào cả. Lần này nhất định phải đi.” Tang Du xoa tóc Lộ Lộ, hỏi: “Cậu có nghĩ là sau này Hoàng Úy Nhiên sẽ trả thù chúng ta không?”
“Chắc là có, phụ nữ thù dai mà. Mình mắng cô ta một trận, cậu cho cô ta một đấm. Mọi chuyện chưa kết thúc đâu.” Lộ Lộ tựa vào người Tang Du, thoải mái thở phào: “Có điều cậu đừng quá lo lắng, mình mới là người chọc giận cô ta, cô ta cũng chỉ nhằm vào mỗi mình mà thôi. Chắc hẳn là sẽ không động đến cậu, hơn nữa Lữ Nam luôn ở bên cậu, cô ta không dám làm gì cậu đâu.”
“Cậu thì sao?” Tang Du lo lắng “Cậu nghĩ cô ta sẽ làm gì cậu?”
“Mình cũng không biết, binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản. Cùng lắm thì bỏ mạng thôi, mình không biết lần này kết cục sẽ như thế nào, mình không nắm chắc được điều gì cả. Không muốn làm mích lòng bạn thân của Lăng Gia nhưng cuối cùng vẫn không tránh được, chắc bây giờ Lăng Gia đang khó xử lắm… Ba mẹ mình chỉ là giáo viên nhưng cả đời họ sống bình thản vô tư. Cha mẹ mình rất thích những đứa chỉ suốt ngày nghiên cứu về mấy cái học vấn như Viên Viên, tiền nhiều hay ít không quá quạn trong với cha mẹ mình, chỉ cần đủ sống là được. Từ nhỏ cha mẹ đã dạy mình là làm người thà chết đứng còn hơn sống quỳ. Mình vẫn còn nhớ kỹ lời dạy của cha mẹ nhưng mình đã quỳ quá nhiều lần, nếu cha mẹ mà biết được, chắc chắn sẽ rất thất vọng… Mình thật sự thất bại rồi, sao khoảng cách giữa lý tưởng và thực tế lại xa vời đến như vậy.” Giọng nói của Lộ Lộ vang vọng khắp bốn phía, nghe rất cô đơn.
“Đừng quá lo lắng, Lăng Gia sẽ chống đỡ cho cậu.”
“Mình chỉ hy vọng tình bạn của Lăng Gia và Hoàng Úy Nhiên đừng vì mình mà căng thẳng. Dù sao cũng chơi thân nhiều năm như vậy mà.” Lộ Lộ nhắm mắt, bốn phía chỉ một màu tăm tối, tìm không thấy lối ra.
“Mình thấy Hoàng Úy Nhiên như ma ấy, dính đến là chẳng có kết qủa tốt đẹp.” Tang Du hỏi: “Lộ, cậu sợ ma không?”
“Người mình còn chẳng sợ thì sao phải sợ ma?” Lộ Lộ làm như chẳng hề gì, cô cầm bình rượu lên rót vào ly. Nhấp một hớp rồi khen: “Uống một ngụm tan bao phiền muộn, uống ngụm nữa giải hết âu lo, nồng mà không gắt, rượu ngon!”
Tang Du cười, cầm bình rượu lên uống luôn trong bình, xong cau mày nói: “Ngon chỗ nào? Sao mình chẳng thấy gì cả?”
Lộ Lộ cười ha hả “Đó là bởi vì cậu không biết uống rượu, không biết nếm mùi rượu.”
“Tất cả là tại trước kia cậu không cho mình uống, cho nên đến bây giờ mình vẫn không biết uống rượu.”
“Cậu không uống được nhiều, uống say dễ gặp chuyện không hay.”
“Cậu thì sao? Cậu say không gặp chuyện xui xẻo à? Chẳng tin.”
“Chúng ta đã quen biết nhiều năm rồi, đã bao giờ cậu thấy mình say chưa?” Lộ Lộ cầm lấy bình rượu trong tay Tang Du, rót cho mình một ly, ý cười nhẹ bẫng “Đến bây giờ mình vẫn chưa biết say là gì, uống càng nhiều thì càng tỉnh ra.”
Tang Du hồi tưởng, Lộ Lộ đúng là uống nhiều nhưng thật sự chưa bao giờ say. Nhớ đến những lời nhận xét của Lữ Nam về rượu và phụ nữ, cô cười hỏi: “Lộ, rượu đế, rượu vang và bia. Cậu thích loại nào nhất?”
“Rượu đế chí tình chí nghĩa, ngàn năm văn hóa của Trung Quốc đều hội tụ bên trong ly rượu đế. Người Trung Quốc lấy rượu đế làm đầu, chi tiếc là độ quá cao, dễ làm cho người ta cháng váng. Rượu đế là thứ choáng thì dễ nhưng say thì khó.” Lộ Lô ại nâng chén rượu lên, nhấp một ngụm, nước suối chậm rãi chảy, mùi rượu lan tỏa bốn phía.
Tang Du bĩu môi, nói “Mình tưởng là rượu đế chỉ có một vị.”
“Uống một hớp Nhị Oa Đầu, lại uống tiếp một hớp Ngũ Lương, cậu sẽ dễ dàng cảm nhận được sự khác biệt trong đó. Bất quá vẫn là câu mình đã nói, cậu không uống được nhiều rượu.” Lộ Lộ thả ly rượu lên khay, hỏi: “Nghe nói Lữ Nam đang học làm món cay Tứ Xuyên, cô ấy nấu thế nào?”
“Mình vẫn chưa được ăn. Mà, cậu cũng thật là hư, biết rõ cô ấy không ăn được cay còn đưa cô ấy đi ăn món cay Tứ Xuyên.”
Lộ Lộ không đồng tình “Khi yêu một người, có những thói quen nên thay đổi thì phải thay đổi. Cậu thích món cay Tứ Xuyên nhất, Lữ Nam sửa thói quen vì cậu là điều cần thiết.”
“Được rồi. Mình thay mặt bản thân cảm ơn cậu.”
“Đừng khách khí, sau này cho Lữ Nam ăn cay nhiều hơn là được rồi!”
“Mình nghe cậu!”
“Nói mà không có bằng chứng, ngoắc tay mới tin!” Lộ Lộ chìa ngón út ra.
“Ngoắc thì ngoắc, mình sợ cậu chắc?” Tang Du cũng trịnh trọng giơ ngón út ra.
Ở nơi câu lạc bộ xa xa, Lữ Nam vẫn còn đang tức xí khói thì không hiểu sao lại hắt xì một cái.
Hai ngón úy lại dính chặt với nhau. Trong đầu Tang Du bỗng nhiên vang vọng câu mà Lộ Lộ vừa nói, người mình còn chẳng sợ thì sao phải sợ ma?
Cảm động tình xưa cũ,
Mai núi sông cách trở.
Việc đời man mác trong lòng hai ta.
Trốn được thì cứ trốn, nhưng không trốn được nữa thì phải đối mắt. Đừng bỏ lỡ nhau, đó mới là điều quan trọng nhất không phải sao?
Tang Du cười nghiền ngẫm, cô khẽ nâng cổ tay trắng ngần, rót cho mình một ly rượu đầy ắp. Từ từ đổ vào miệng, rơi xuống theo họng.